Chương 45
Thường Niệm Quân
06/06/2021
Editor: LunaYang97
Kỳ Chung chịu đựng và bao dung, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Thật sự là có lỗi với cậu.”
Tề Thành trịnh trọng lắc đầu, “Cùng nhau ủy khuất, tôi còn có thể chịu đựng, ai trong chúng ta tốt đâu.?”
Kỳ Chung không nói được gì. Sau khi nhìn anh một cái, liền cảm thấy da mặt đủ dày, muốn cúi xuống quỳ lạy.
May mắn thay anh trai.
Cho dù bây giờ đầu đã cháy, Kỳ Chung vẫn là cảm thấy không nói ra được.
Cậu muốn đẩy thuyền theo dòng nước và giả vờ bối rối cũng không được, lời đầu tiên chưa nói ra, hai từ tiếp theo có thể khiến cậu nghẹn trong cổ họng.
Không biết gọi anh trai có sao không, Kỳ Chung cho rằng trước kia bị sốt là tốt rồi, ít nhất hiện tại đang nghĩ đến chuyện lớn, còn có thể giả bộ bình tĩnh.
Tề Thành chỉ đang đùa cậu, lúc này mới cười nói: “Kỳ Chung, cậu không thể vô ơn.”
“Nếu không muốn gọi là anh trai,” anh đã lựa chọn chu đáo, “Vậy lấy thứ khác đổi đi.”
Kỳ Chung nín thở..
Bộ dáng căng thẳng của cậu nhìn thoáng qua đã biết, Tề Thành thậm chí có thể nhìn ra dấu vết lông mi run lên bộ dáng như vậy thật hiếm thấy, Tề Thành thấy mới lạ.
Thật sự rất kỳ lạ, Tề Thành ho một tiếng và khó chịu không thể giải thích được, “Tôi sẽ nói khi cậu hết bệnh.”
Trên tường bệnh viện có một chiếc đồng hồ. Bây giờ là ba giờ đêm, trong toàn bộ phòng tĩnh mạch chỉ có Kỳ Chung và Tề Thành hai người.
Lăn lộn một phen thì cả hai ngồi trằn trọc mãi không ngủ được, còn trẻ còn sung sức nên không thấy buồn ngủ.
Tề Thành lấy điện thoại của mình ra mở một bộ phim, để giảm bớt sự nhàm chán.
Màn hình điện thoại di động nhỏ như vậy, đầu của hai người rất gần, Kỳ Chung tay trái treo kim, tay phải tự do. Mắt không nhìn vào bộ phim di động, mà nhìn đầu của Tề Thành.
Tóc của Tề Thành có độ dài vừa phải, chỉ có một ít sợi tóc phía sau đầu. Có lẽ mới gội đầu không lâu, chân tóc chảy ra còn có mùi thơm của dầu gội.
Mùi hương của dầu gội cũng rất nghịch ngợm, không đi nơi nào khác mà chạy xuống phía mũi của Kỳ Chung.
Bắp chân Kỳ Chung bắt đầu run lên, gót chân giẫm trên mặt đất. Sau một lúc, cậu nheo mắt giả vờ buồn ngủ, rồi cúi đầu càng lúc càng thấp, nghiêng về phía Tề Thành có mục đích.
Từng chút một bắt chước cách người khác ngủ gật trong bộ phim truyền hình xem trước đó, Kỳ Chung cảm thấy mình nên tự nhiên, cuối cùng dựa vào vai Tề Thành.
Khoảnh khắc chồm lên, sự xấu hổ gần như bùng phát, chỉ cầu xin đừng để bị nhìn thấy cậu đang giả vờ ngủ, cầu xin Tề Thành đừng đem đầu cậu đẩy ra.
Oh SHIT.
Kỳ Chung nhắm chặt hai mắt, quyết định thề sống chết cũng không được mở mắt.
Tề Thành đột nhiên bị nghiêng người, anh nhìn khuôn mặt đang ngủ của Kỳ Chung. Môi anh chàng đã khô, làn da dưới ngọn đèn sợi đốt dường như mất đi khỏe mạnh thường ngày, Tề Thành nhìn trên trán cậu mồ hôi lạnh, nghĩ cậu ngủ không yên nên giơ tay đặt lên vai, thấp giọng nói. “Ngủ đi, không sao đâu.”
Ngón tay vỗ vỗ vai trái một cái, Tề Thành cũng không dời đầu, chậm rãi ngồi thẳng lưng tựa vào lưng ghế, tắt phim, hết tay này tới kia dỗ cậu ngủ. Một tay chơi điện thoại di động.
Giữa hành trình, chị y tá thay nước mấy lần, cuối cùng kim tiêm cũng được rút ra, Kỳ Chung thật sự ngủ thiếp đi trên vai Tề Thành.
Lâu lâu lại há mồm, suýt chút nữa chảy nước miếng.
Khi Tề Thành đánh thức cậu, Kỳ Chung vẫn không hài lòng, “Đừng làm phiền.”
Được rồi phải dùng biện pháp cứng rắn.
“Cho cậu ba giây, nếu không sẽ không tỉnh lại nữa,” Tề Thành nói nhỏ bên tai cậu, “Kỳ Chung, cậu sắp mất mặt.”
“Ôm cậu đi dạo phố làm cho cậu mất mặt. "
Kỳ Chung đau lòng mở mắt, lấy hai tay lau mặt," đi đi đi, tôi tỉnh rồi. "
Sau khi tỉnh dậy, cậu hỏi Tề Thành: “Chúng ta đi đâu?”
“Cậu nói xem đi đâu?” Tề Thành ném lại câu hỏi.
“Đi tìm giường đi,” Kỳ Chung nói, “Cậu còn chưa ngủ, lát nữa ngủ một giấc ngon.”
Hiệu quả của việc treo ba chai nước lớn, cậu đã hạ sốt và bắt đầu hồi phục.
Chỉ nghĩ rằng mưu đồ vừa rồi quá tệ, Tề Thành đến giờ vẫn chưa được ngủ.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy đau đớn, phàn nàn về việc làm gánh nặng cho người khác khi bị ốm.
Không phải là một điều tốt.
Kỳ Chung, mày thực sự là một rắc rối lớn.
"Về nhà của tôi." Tề Thành suy nghĩ một chút, " Đã xin nghỉ, hôm nay không phải lên lớp. Cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi liền nghỉ một giấc."
"Chậc chậc," Kỳ Chung "Đều nghe cậu."
Tề Thành mỉm cười, cảm thấy Kỳ Chung bây giờ giống như một con chó lớn ở dưới tay chờ anh xoa lông, có chút đáng sợ.
“Đi thôi,” Tề Thành, “Đưa cậu đi tìm giường ngủ.”
Hiện tại đã gần sáu giờ, dễ dàng bắt taxi.
Ngủ một giấc thẳng đến khi tỉnh. Kỳ Chung mở mắt ra tỉnh táo.
Giường dưới êm ái, phảng phất mùi quen thuộc. Cậu quay đầu lại trước khi nhớ ra đây là phòng của Tề Thành.
Nằm trên giường của Tề Thành.
Kỳ Chung kìm lại vẻ mặt bình tĩnh một hồi, sau đó xoay người, vùi mặt vào trong chăn bông, chặn lại nụ cười tự phụ, bả vai không ngừng run rẩy.
Bước đầu tiên vào trại địch!
Tề Thành đang tắm, trong phòng tắm có tiếng nhạc như không tồn tại, bị mấy lớp rèm che kín, mơ hồ che Kỳ Chung đang vui sướng điên cuồng nằm ở trên giường.
“Tề Thành,” Kỳ Chung “Tôi cũng muốn đi tắm. Có quần áo nào tôi có thể mặc không?”
Tề Thành nói trong phòng tắm: “Nhìn dáng người thấp bé của cậu, quần áo của tôi chắc không mặc được?
“Tôi thấp?” Kỳ Chung, “Tôi còn tính lùn?”
“Không lùn sao?” Tề Thành giấu giếm ý cười, “Ồ, vậy không phải là lùn, chính là chân ngắn. "
Anh đang nói về việc lên xuống taxi sáng nay. Kỳ Chung đơn giản là không theo sát tốc độ của Tề Thành. Tề Thành đi một bước thì cậu phải đi hai bước.
Kỳ Chung bước đến cửa phòng tắm tranh cãi với Tề Thành, “Ai là chân ngắn?”
“Ngoài cậu ra còn có ai trong phòng này?” Tề Thành tắt nước và lấy khăn lau nước trên người anh.
“Dù sao tôi cũng chắc chắn có đôi chân dài.”
“Chân của tôi dài hơn cậu.”
Giọng điệu của Tề Thành rất vô lại:
"Có bằng chứng sao? Tôi không tin.”
Đôi mắt Kỳ Chung lóe ra, cậu không lên tiếng.
Tề Thành thay quần áo đi vào phòng, bên ngoài trời vẫn đang mưa, mưa to chuyển thành mưa vừa, muốn đi ra ngoài vẫn là khó khăn. Anh dự định sau khi tắm xong sẽ gọi đồ mang đến, hôm nay sẽ không đi học, cùng Kỳ Chung ăn uống xong chuẩn bị xong xuôi sẽ đi nghỉ.
Sau khi tỉnh dậy, anh cũng kiểm tra tin tức, vừa rồi trời mưa gió, nhiệt độ giảm xuống bất ngờ, đối với anh ngày mưa thật sự là một ngày ngủ ngon.
Sau khi hạ quyết tâm, Tề Thành trùm khăn lên đầu, tiện tay mở cửa phòng tắm.
Sau đó cả người đông cứng tại chỗ.
Kỳ Chung cởi quần ra, định nói sự thật thì sẽ chỉ vào chân mình, “Chân này gọi là chân ngắn sao?”
Chân dài thẳng tắp màu lúa mì ở trước mặt Tề Thành, chỉ có một cái quần lót to tướng bên dưới. Quần lót che chắn đường nhìn cuối cùng, trong mắt người ta lủng lẳng như quả cầu lửa, nơi nào cũng có da có thịt.
Không chỉ chứng tỏ mình không phải chân ngắn mà còn chứng tỏ mình vượt trội hơn hẳn so với mọi người.
Tề Thành quay đầu lại nói: “Mặc quần áo vào đi.”
Anh lấy khăn che mắt xem như lau đầu.
"Nhìn tôi này," Kỳ Chung nghiêng người, buổi sáng không đuổi kịp bởi vì gần như ngủ thiếp đi, hoàn toàn không liên quan gì đến thân thể của cậu. "Không có điều tra thì không có quyền nói. Còn có một câu nói. Nhìn là tin, nhìn là biết, sự thật ở ngay trước mắt, dùng thước mà đo chân dài tuyệt đối. ”
“ Được rồi, cậu có chân dài. ”Tề Thành.
Kỳ Chung thở dài, "Cậu còn không có nhìn đến, cư xử có lệ như vậy sao? Tề Thành, học bá, làm người phải có điểm mấu chốt." Tề Thành không chịu được nữa, liền vén khăn tắm lên nhìn.
Đôi mắt của anh tập trung và đã thực hiện một chuyến tham quan 360 độ.
Kỳ Chung vẫn quay qua quay lại trước mặt anh vài lần, từ trước ra sau, thể hiện bộ dáng đẹp của cậu bằng mọi cách có thể.
Không biết là thật hay giả, chỉ cần một câu nói sáng ra liền đỏ mặt.
Tề Thành xem xong nhìn thấy Kỳ Chung vừa lòng, liền cầm khăn lau đầu lần nữa, “Chân dài, không dài hơn tôi.”
Kỳ Chung nhếch miệng, cầm quần áo của Tề Thành chui vào phòng tắm, đôi chân trên mặt đất có cảm giác như đang bước trên mây.
Sau khi tiếng nước trong phòng tắm lại vang lên, Tề Thành vứt khăn tắm đi, ngồi trên ghế sô pha, dự định dùng điện thoại di động gọi món mang đến.
Nhưng nhìn điện thoại một hồi lâu, không có mở bất cứ phần mềm nào, Tề Thành do dự mà xoa lông mày, cảm giác được cặp chân của Kỳ Chung đều ở ngay trước mắt.
Nếu Tề Thành nói những địa phương khác cũng không được, cậu cũng định "nhìn là tin"?
Mười phút sau, Kỳ Chung cũng ra khỏi phòng tắm, ngồi ở bên cạnh Tề Thành, mùi sữa tắm và dầu gội giống nhau lưu lại trên mũi bọn họ, "Một hồi ăn cái gì?"
"Bánh bao và rau," Tề Thành lặng lẽ tránh sang một bên,“ Máy sấy tóc ở trên bàn đằng kia, chúng ta đi sấy tóc đi. ”
“ Ồ. ”Kỳ Chung nghe anh đem tóc đi sấy.
Tề Thành thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại nhìn cậu.
Nước trên lưng đã ướt một nửa, chiếc áo phông to sụ màu trắng, nửa tấm lưng mịn màng bày ra trước mắt.
Tề Thành nhìn về phía trước, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, khuôn mặt Lăng Bạch xẹt qua, Tề Thành vặn kênh trở lại xem chương trình tạp kỹ này.
Nhìn vẻ mặt Lăng Bạch bình tĩnh không ít.
Kỳ Chung, người này để cho Tề Thành biết sự phức tạp của con người.
Nhìn thấy cũng phải xanh lét, nhưng thẳng thắn và táo bạo đến không ngờ.
Trong một số việc, cậu ấy cực kỳ ngốc nghếch, nhưng đôi khi, cậu ấy lại trưởng thành như thể đã lâu không gặp.
Hai cơn mưa nặng hạt, hai đôi mắt.
Một đám mây đen đè xuống thành phố như muốn phá hủy nó, và một hốc mắt tuôn ra nước mắt.
Tề Thành thở ra một hơi, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn này, tập trung vào kênh tạp kỹ, tạm thời không muốn nghĩ tới.
Kỳ Chung trở lại với mái tóc bồng bềnh và nhìn thấy Lăng Bạch trên TV, “Đây không phải là ngôi sao kia sao.”
“Lăng Bạch.”
Kỳ Chung gật đầu, bình tĩnh cau mày.
Cậu không thích ngôi sao này, đặc biệt là ở lễ kỷ niệm của trường, vừa đi được nửa đường thì bị người này kéo lên sân khấu.
Người này luôn hướng về Tề Thành, đôi mắt đào hoa đã ngoắc Tề Thành không biết bao nhiêu lần.
Hai người cùng xem TV, cũng không đề nghị đổi kênh, một lúc sau chuông cửa vang lên, Tề Thành đi lấy đồ, lúc quay lại thì chương trình trên TV đã bị đổi rồi, cũng là chương trình tạp kỹ, nhưng không có Lăng Bạch khiến Tề Thành bình tĩnh.
Anh nhìn Kỳ Chung đầy nghi hoặc.
Kỳ Chung cười với anh, ôn tồn nói: "Buổi biểu diễn này tốt hơn."
Kỳ Chung chịu đựng và bao dung, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Thật sự là có lỗi với cậu.”
Tề Thành trịnh trọng lắc đầu, “Cùng nhau ủy khuất, tôi còn có thể chịu đựng, ai trong chúng ta tốt đâu.?”
Kỳ Chung không nói được gì. Sau khi nhìn anh một cái, liền cảm thấy da mặt đủ dày, muốn cúi xuống quỳ lạy.
May mắn thay anh trai.
Cho dù bây giờ đầu đã cháy, Kỳ Chung vẫn là cảm thấy không nói ra được.
Cậu muốn đẩy thuyền theo dòng nước và giả vờ bối rối cũng không được, lời đầu tiên chưa nói ra, hai từ tiếp theo có thể khiến cậu nghẹn trong cổ họng.
Không biết gọi anh trai có sao không, Kỳ Chung cho rằng trước kia bị sốt là tốt rồi, ít nhất hiện tại đang nghĩ đến chuyện lớn, còn có thể giả bộ bình tĩnh.
Tề Thành chỉ đang đùa cậu, lúc này mới cười nói: “Kỳ Chung, cậu không thể vô ơn.”
“Nếu không muốn gọi là anh trai,” anh đã lựa chọn chu đáo, “Vậy lấy thứ khác đổi đi.”
Kỳ Chung nín thở..
Bộ dáng căng thẳng của cậu nhìn thoáng qua đã biết, Tề Thành thậm chí có thể nhìn ra dấu vết lông mi run lên bộ dáng như vậy thật hiếm thấy, Tề Thành thấy mới lạ.
Thật sự rất kỳ lạ, Tề Thành ho một tiếng và khó chịu không thể giải thích được, “Tôi sẽ nói khi cậu hết bệnh.”
Trên tường bệnh viện có một chiếc đồng hồ. Bây giờ là ba giờ đêm, trong toàn bộ phòng tĩnh mạch chỉ có Kỳ Chung và Tề Thành hai người.
Lăn lộn một phen thì cả hai ngồi trằn trọc mãi không ngủ được, còn trẻ còn sung sức nên không thấy buồn ngủ.
Tề Thành lấy điện thoại của mình ra mở một bộ phim, để giảm bớt sự nhàm chán.
Màn hình điện thoại di động nhỏ như vậy, đầu của hai người rất gần, Kỳ Chung tay trái treo kim, tay phải tự do. Mắt không nhìn vào bộ phim di động, mà nhìn đầu của Tề Thành.
Tóc của Tề Thành có độ dài vừa phải, chỉ có một ít sợi tóc phía sau đầu. Có lẽ mới gội đầu không lâu, chân tóc chảy ra còn có mùi thơm của dầu gội.
Mùi hương của dầu gội cũng rất nghịch ngợm, không đi nơi nào khác mà chạy xuống phía mũi của Kỳ Chung.
Bắp chân Kỳ Chung bắt đầu run lên, gót chân giẫm trên mặt đất. Sau một lúc, cậu nheo mắt giả vờ buồn ngủ, rồi cúi đầu càng lúc càng thấp, nghiêng về phía Tề Thành có mục đích.
Từng chút một bắt chước cách người khác ngủ gật trong bộ phim truyền hình xem trước đó, Kỳ Chung cảm thấy mình nên tự nhiên, cuối cùng dựa vào vai Tề Thành.
Khoảnh khắc chồm lên, sự xấu hổ gần như bùng phát, chỉ cầu xin đừng để bị nhìn thấy cậu đang giả vờ ngủ, cầu xin Tề Thành đừng đem đầu cậu đẩy ra.
Oh SHIT.
Kỳ Chung nhắm chặt hai mắt, quyết định thề sống chết cũng không được mở mắt.
Tề Thành đột nhiên bị nghiêng người, anh nhìn khuôn mặt đang ngủ của Kỳ Chung. Môi anh chàng đã khô, làn da dưới ngọn đèn sợi đốt dường như mất đi khỏe mạnh thường ngày, Tề Thành nhìn trên trán cậu mồ hôi lạnh, nghĩ cậu ngủ không yên nên giơ tay đặt lên vai, thấp giọng nói. “Ngủ đi, không sao đâu.”
Ngón tay vỗ vỗ vai trái một cái, Tề Thành cũng không dời đầu, chậm rãi ngồi thẳng lưng tựa vào lưng ghế, tắt phim, hết tay này tới kia dỗ cậu ngủ. Một tay chơi điện thoại di động.
Giữa hành trình, chị y tá thay nước mấy lần, cuối cùng kim tiêm cũng được rút ra, Kỳ Chung thật sự ngủ thiếp đi trên vai Tề Thành.
Lâu lâu lại há mồm, suýt chút nữa chảy nước miếng.
Khi Tề Thành đánh thức cậu, Kỳ Chung vẫn không hài lòng, “Đừng làm phiền.”
Được rồi phải dùng biện pháp cứng rắn.
“Cho cậu ba giây, nếu không sẽ không tỉnh lại nữa,” Tề Thành nói nhỏ bên tai cậu, “Kỳ Chung, cậu sắp mất mặt.”
“Ôm cậu đi dạo phố làm cho cậu mất mặt. "
Kỳ Chung đau lòng mở mắt, lấy hai tay lau mặt," đi đi đi, tôi tỉnh rồi. "
Sau khi tỉnh dậy, cậu hỏi Tề Thành: “Chúng ta đi đâu?”
“Cậu nói xem đi đâu?” Tề Thành ném lại câu hỏi.
“Đi tìm giường đi,” Kỳ Chung nói, “Cậu còn chưa ngủ, lát nữa ngủ một giấc ngon.”
Hiệu quả của việc treo ba chai nước lớn, cậu đã hạ sốt và bắt đầu hồi phục.
Chỉ nghĩ rằng mưu đồ vừa rồi quá tệ, Tề Thành đến giờ vẫn chưa được ngủ.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy đau đớn, phàn nàn về việc làm gánh nặng cho người khác khi bị ốm.
Không phải là một điều tốt.
Kỳ Chung, mày thực sự là một rắc rối lớn.
"Về nhà của tôi." Tề Thành suy nghĩ một chút, " Đã xin nghỉ, hôm nay không phải lên lớp. Cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi liền nghỉ một giấc."
"Chậc chậc," Kỳ Chung "Đều nghe cậu."
Tề Thành mỉm cười, cảm thấy Kỳ Chung bây giờ giống như một con chó lớn ở dưới tay chờ anh xoa lông, có chút đáng sợ.
“Đi thôi,” Tề Thành, “Đưa cậu đi tìm giường ngủ.”
Hiện tại đã gần sáu giờ, dễ dàng bắt taxi.
Ngủ một giấc thẳng đến khi tỉnh. Kỳ Chung mở mắt ra tỉnh táo.
Giường dưới êm ái, phảng phất mùi quen thuộc. Cậu quay đầu lại trước khi nhớ ra đây là phòng của Tề Thành.
Nằm trên giường của Tề Thành.
Kỳ Chung kìm lại vẻ mặt bình tĩnh một hồi, sau đó xoay người, vùi mặt vào trong chăn bông, chặn lại nụ cười tự phụ, bả vai không ngừng run rẩy.
Bước đầu tiên vào trại địch!
Tề Thành đang tắm, trong phòng tắm có tiếng nhạc như không tồn tại, bị mấy lớp rèm che kín, mơ hồ che Kỳ Chung đang vui sướng điên cuồng nằm ở trên giường.
“Tề Thành,” Kỳ Chung “Tôi cũng muốn đi tắm. Có quần áo nào tôi có thể mặc không?”
Tề Thành nói trong phòng tắm: “Nhìn dáng người thấp bé của cậu, quần áo của tôi chắc không mặc được?
“Tôi thấp?” Kỳ Chung, “Tôi còn tính lùn?”
“Không lùn sao?” Tề Thành giấu giếm ý cười, “Ồ, vậy không phải là lùn, chính là chân ngắn. "
Anh đang nói về việc lên xuống taxi sáng nay. Kỳ Chung đơn giản là không theo sát tốc độ của Tề Thành. Tề Thành đi một bước thì cậu phải đi hai bước.
Kỳ Chung bước đến cửa phòng tắm tranh cãi với Tề Thành, “Ai là chân ngắn?”
“Ngoài cậu ra còn có ai trong phòng này?” Tề Thành tắt nước và lấy khăn lau nước trên người anh.
“Dù sao tôi cũng chắc chắn có đôi chân dài.”
“Chân của tôi dài hơn cậu.”
Giọng điệu của Tề Thành rất vô lại:
"Có bằng chứng sao? Tôi không tin.”
Đôi mắt Kỳ Chung lóe ra, cậu không lên tiếng.
Tề Thành thay quần áo đi vào phòng, bên ngoài trời vẫn đang mưa, mưa to chuyển thành mưa vừa, muốn đi ra ngoài vẫn là khó khăn. Anh dự định sau khi tắm xong sẽ gọi đồ mang đến, hôm nay sẽ không đi học, cùng Kỳ Chung ăn uống xong chuẩn bị xong xuôi sẽ đi nghỉ.
Sau khi tỉnh dậy, anh cũng kiểm tra tin tức, vừa rồi trời mưa gió, nhiệt độ giảm xuống bất ngờ, đối với anh ngày mưa thật sự là một ngày ngủ ngon.
Sau khi hạ quyết tâm, Tề Thành trùm khăn lên đầu, tiện tay mở cửa phòng tắm.
Sau đó cả người đông cứng tại chỗ.
Kỳ Chung cởi quần ra, định nói sự thật thì sẽ chỉ vào chân mình, “Chân này gọi là chân ngắn sao?”
Chân dài thẳng tắp màu lúa mì ở trước mặt Tề Thành, chỉ có một cái quần lót to tướng bên dưới. Quần lót che chắn đường nhìn cuối cùng, trong mắt người ta lủng lẳng như quả cầu lửa, nơi nào cũng có da có thịt.
Không chỉ chứng tỏ mình không phải chân ngắn mà còn chứng tỏ mình vượt trội hơn hẳn so với mọi người.
Tề Thành quay đầu lại nói: “Mặc quần áo vào đi.”
Anh lấy khăn che mắt xem như lau đầu.
"Nhìn tôi này," Kỳ Chung nghiêng người, buổi sáng không đuổi kịp bởi vì gần như ngủ thiếp đi, hoàn toàn không liên quan gì đến thân thể của cậu. "Không có điều tra thì không có quyền nói. Còn có một câu nói. Nhìn là tin, nhìn là biết, sự thật ở ngay trước mắt, dùng thước mà đo chân dài tuyệt đối. ”
“ Được rồi, cậu có chân dài. ”Tề Thành.
Kỳ Chung thở dài, "Cậu còn không có nhìn đến, cư xử có lệ như vậy sao? Tề Thành, học bá, làm người phải có điểm mấu chốt." Tề Thành không chịu được nữa, liền vén khăn tắm lên nhìn.
Đôi mắt của anh tập trung và đã thực hiện một chuyến tham quan 360 độ.
Kỳ Chung vẫn quay qua quay lại trước mặt anh vài lần, từ trước ra sau, thể hiện bộ dáng đẹp của cậu bằng mọi cách có thể.
Không biết là thật hay giả, chỉ cần một câu nói sáng ra liền đỏ mặt.
Tề Thành xem xong nhìn thấy Kỳ Chung vừa lòng, liền cầm khăn lau đầu lần nữa, “Chân dài, không dài hơn tôi.”
Kỳ Chung nhếch miệng, cầm quần áo của Tề Thành chui vào phòng tắm, đôi chân trên mặt đất có cảm giác như đang bước trên mây.
Sau khi tiếng nước trong phòng tắm lại vang lên, Tề Thành vứt khăn tắm đi, ngồi trên ghế sô pha, dự định dùng điện thoại di động gọi món mang đến.
Nhưng nhìn điện thoại một hồi lâu, không có mở bất cứ phần mềm nào, Tề Thành do dự mà xoa lông mày, cảm giác được cặp chân của Kỳ Chung đều ở ngay trước mắt.
Nếu Tề Thành nói những địa phương khác cũng không được, cậu cũng định "nhìn là tin"?
Mười phút sau, Kỳ Chung cũng ra khỏi phòng tắm, ngồi ở bên cạnh Tề Thành, mùi sữa tắm và dầu gội giống nhau lưu lại trên mũi bọn họ, "Một hồi ăn cái gì?"
"Bánh bao và rau," Tề Thành lặng lẽ tránh sang một bên,“ Máy sấy tóc ở trên bàn đằng kia, chúng ta đi sấy tóc đi. ”
“ Ồ. ”Kỳ Chung nghe anh đem tóc đi sấy.
Tề Thành thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại nhìn cậu.
Nước trên lưng đã ướt một nửa, chiếc áo phông to sụ màu trắng, nửa tấm lưng mịn màng bày ra trước mắt.
Tề Thành nhìn về phía trước, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, khuôn mặt Lăng Bạch xẹt qua, Tề Thành vặn kênh trở lại xem chương trình tạp kỹ này.
Nhìn vẻ mặt Lăng Bạch bình tĩnh không ít.
Kỳ Chung, người này để cho Tề Thành biết sự phức tạp của con người.
Nhìn thấy cũng phải xanh lét, nhưng thẳng thắn và táo bạo đến không ngờ.
Trong một số việc, cậu ấy cực kỳ ngốc nghếch, nhưng đôi khi, cậu ấy lại trưởng thành như thể đã lâu không gặp.
Hai cơn mưa nặng hạt, hai đôi mắt.
Một đám mây đen đè xuống thành phố như muốn phá hủy nó, và một hốc mắt tuôn ra nước mắt.
Tề Thành thở ra một hơi, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn này, tập trung vào kênh tạp kỹ, tạm thời không muốn nghĩ tới.
Kỳ Chung trở lại với mái tóc bồng bềnh và nhìn thấy Lăng Bạch trên TV, “Đây không phải là ngôi sao kia sao.”
“Lăng Bạch.”
Kỳ Chung gật đầu, bình tĩnh cau mày.
Cậu không thích ngôi sao này, đặc biệt là ở lễ kỷ niệm của trường, vừa đi được nửa đường thì bị người này kéo lên sân khấu.
Người này luôn hướng về Tề Thành, đôi mắt đào hoa đã ngoắc Tề Thành không biết bao nhiêu lần.
Hai người cùng xem TV, cũng không đề nghị đổi kênh, một lúc sau chuông cửa vang lên, Tề Thành đi lấy đồ, lúc quay lại thì chương trình trên TV đã bị đổi rồi, cũng là chương trình tạp kỹ, nhưng không có Lăng Bạch khiến Tề Thành bình tĩnh.
Anh nhìn Kỳ Chung đầy nghi hoặc.
Kỳ Chung cười với anh, ôn tồn nói: "Buổi biểu diễn này tốt hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.