Chương 47
Thường Niệm Quân
06/06/2021
Editor: LunaYang97
Mọi người đến thì có thể đem đồ ăn ra, Giang Cảnh và Kỳ Chung thực không dễ dàng nấu những món khó nấu ở ngoài, Tề Thành và Ngô Nguyên xếp hàng đi tắm.
Bia được lấy ra và đổ đầy bốn ly. Ngô Nguyên đầu tiên đi tắm nước ra, Kỳ Chung đang điều chỉnh nước sốt. Kỳ Chung hỏi hắn "Cậu ăn loại nào?"..
Ngô Nguyên: "Có gì đó"
"Nước sốt vừng gốc, sốt cay, sốt dầu," Kỳ Chung chỉ vào, “Ở đây cũng có hành tỏi băm nhỏ.”
Ngô Nguyên đi tới, nhìn trên bàn đầy những mảng chói mắt, các loại rau diếp và đĩa thịt đều được rửa sạch sẽ, lá cây trong vắt. Những giọt nước vẫn còn nguyên, đã có thể khơi dậy sự ham ăn của người khác.
“Nào một đĩa dầu,” Ngô Nguyên nói, “Có ớt không?”
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện một cách bình tĩnh khi không có Tề Thành. Lần cuối cùng họ gặp là một nhóm ba người ở trường. Lúc này ở nhà Tề Thành, cậu hai Tề Thành đang canh nồi lẩu bên cạnh.
Kỳ Chung cười, “Chờ đã!”
Cậu đi vào phòng bếp.
Ngô Nguyên ngồi trên ghế sô pha, họ dùng bữa trong phòng khách, đặt bếp từ trên bàn cà phê, trước mặt có một cái TV lớn, bên cạnh TV là soda. Nồi lẩu làm không khí và ánh sáng ấm áp. So với vừa rồi, bây giờ cảm giác ấm áp hơn.
Hắn định thần lại và gật đầu với Giang Cảnh, “Xin chào.”
Khi Ngô Nguyên và Tề Thành quay lại, đã giới thiệu hết về họ, Giang Cảnh gật đầu với hắn.. . Chap mới luôn có tại || TRUM TRUYEN.ne t ||
Kỳ Chung lấy ra một nửa bát ớt khô nghiền nhỏ, “Ngô Nguyên, không có ớt xay, chỉ có ớt khô, cắt thành từng đoạn, xem có cay không.”
Ngô Nguyên nói lời cảm ơn, có chút kinh ngạc, “Cậu còn biết cắt mọi thứ. "
Các vết cắt khá đều và trông rất đẹp.
Kỳ Chung khịt mũi, "Đây là những món ăn nhỏ."
Tề Thành còn chưa tắm xong, Kỳ Chung nhìn nồi thịt, nhảy nhót đi tới cửa phòng tắm, có vẻ sốt ruột, “Tề Thành, nhanh lên, nếu sẽ không còn phần của cậu.”
“Thơm quá "Tề Thành ở trong nước nóng, giọng nói mơ hồ," Tôi đói bụng. "
" Thơm chết cậu, "Kỳ Chung, đầu bếp được ủy quyền hoàn toàn không chút áy náy, nhưng cậu vẫn tự tin nói," Lẩu của cậu bị Ngô Nguyên cùng cậu hai ăn xong rồi. "
" Vậy cậu phải trả lại ơn cứu mạng, "Tề Thành vỗ tay," Đã quyết định, đêm nay cậu phải cho tôi ăn. Nếu không cướp được của họ tôi sẽ cướp của cậu. "
Bên ngoài không có ai để ý tới. Tề Thành tắt nước, lấy khăn lau khô, lại mắng:" Kỳ Chung.? "
... Có vẻ như cậu đang giận anh.
Khi Tề Thành đi ra, ba người đã ngồi quanh nồi lẩu. Giang Cảnh và Ngô Nguyên nhìn Kỳ Chung với vẻ mặt khó tả.
Tề Thành nghĩ là lạ nhìn lại gần rồi bật cười, “Đây là cái gì.”
Từ chỗ trống, bát của Tề Thành đã đầy thức ăn, Kỳ Chung thực sự đã gắp cho anh một bát, nhưng không phải là cả bát thịt..
Vẻ mặt Kỳ Chung không có mấy thay đổi, “Cậu, trên tay cậu còn có thêm một ít rau chân vịt.”
Tự nhiên không tốt!
Ngô Nguyên liếc mắt nhìn Tề Thành, Tề Thành trong mắt nhìn ra "Cậu có thể ăn một con heo", Tề Thành cười ngồi xuống, "Tôi tuy rằng còn đang tắm, nhưng tôi nhất định sẽ ăn nhiều hơn so với các người."
Anh lại giả vờ nâng ly với Kỳ Chung,“ Cảm ơn. ”
Kỳ Chung cũng nhếch khóe miệng, cụng ly với anh.
Nhóm bốn người đều trạc tuổi nhau ngoại trừ Giang Cảnh. Nhưng Giang Cảnh thích trẻ con, bọn họ tuy không còn nhỏ nhưng đều là bạn học của Tề Thành, Giang Cảnh coi bọn họ như đàn em, rất thoải mái với nhau.
So với Sprite, bia được uống nhiều nhất.
Ngoài trời mưa thu này, một nhóm người quây quần ăn nồi lẩu bốc khói nghi ngút, mồ hôi nhễ nhại.
Thịt nhúng xong là ăn trong phút chốc, các món ăn tiếp theo cũng vậy. Giang Cảnh đã qua tuổi ăn được nhất. Nhìn ba người ngấu nghiến, không khỏi thở dài, " Một người lại ăn nhiều hơn một người.”
Tề Thành nói rằng anh và Kỳ Chung đều ăn rất nhiều, đứa trẻ này tên Ngô Nguyên cũng vậy. Đồ ăn trên bàn này, cứ tưởng để đến ngày mai, ai ngờ được rằng sẽ vừa đủ.
Tề Thành thật sự trả lại hắn: “Sợ rồi sao."
“Sợ chúng ta ăn ít sao.” Kỳ Chung theo sát.
Ngô Nguyên cũng thuận miệng nói: “Đây chỉ là số lượng đồ ăn vừa đủ no thôi.”
Giang Cảnh thật sự ngẩn người.
Quá lười vận động sau bữa ăn, bầu không khí này tốt trở lại, không ai muốn rời đi.
Căn nhà cho thuê cách âm tốt, nhưng tiếng mưa vẫn có thể lọt vào từ cửa sổ, nhưng chỉ có tiếng mưa, cái lạnh và bóng tối đều bị chặn lại bên ngoài.
Kỳ Chung nằm liệt trên sô pha, sờ sờ bụng, cảm giác được bụng nhô ra, vén áo lên, cơ bụng thường ngày hiện ra một khối.
Tề Thành thoáng thấy cảnh cậu tò mò sờ lên bụng mình, lông mày nhảy dựng kịch liệt, đứng dậy kéo lại quần áo, sau đó đi vào phòng ngủ, “Tôi đi lấy bài, có muốn chơi không?”
Ngô Nguyên đặt xuống điều khiển từ xa, "Đến đây nào."
Giang Cảnh không nhìn thấy cảnh đó, hắn đặt xuống điện thoại, nghe vậy cũng gợi lên hứng thú, từ phòng ngủ đi đến, "Bốn người hai thẻ bài chơi mới vui, có không?"
"có ”
Kỳ Chung thất thần nằm trên sô pha, tự hỏi hành động vừa rồi của mình có phải là hơi xấu hổ không?
Có phải thật xấu thật mất hình tượng?.
Này, xấu hổ trước người trong lòng, và người trong lòng không thể chịu đựng được nữa.
Vẻ mặt của cậu thay đổi, Ngô Nguyên ở bên cạnh liếc cậu một cái, ngẫu nhiên cho một viên thịt vào miệng.
Tề Thành đem ra hai bộ bài, có rất nhiều thứ trên bàn, vì vậy thay vì nhường chỗ liền chơi trên ghế sô pha.
Xì tố không vui nếu không có tiền. Họ đã đặt ra luật chơi. Ai thua có thể chọn đài trên TV. Chương trình của đài đó đang làm cái gì thì người thua họ sẽ làm cái đó. Ví dụ chọn phim truyền hình thì làm theo lời kịch các nhân vật trong phim truyền hình đó. Các chương trình tạp kỹ nên hát thì hát nên nhảy thì nhảy.
Họ đã chơi một số trò chơi, mỗi trận thắng hoặc thua, cũng xem những câu chuyện cười của mỗi người.
Tề Thành chú ý tới cảm xúc của Ngô Nguyên, trong lòng rốt cuộc buông lỏng ra khi nhìn thấy khóe miệng khẽ mỉm cười.
Tuy nhiên, anh đang quan sát Ngô Nguyên thì Kỳ Chung cũng đang nhìn anh, cuối cùng cậu hạ mắt xuống, khi không thấy gì nữa, cậu giả vờ tiếp tục chơi bài như không có chuyện gì.
Phải mặt dày thì mới có thể theo đuổi người ta vui vẻ.
Chơi đến 10 giờ tối, Giang Cảnh mới kêu bọn họ đi ngủ, hắn chuẩn bị rời đi.
Tề Thành ở đây có một phòng khách, nhưng khi đưa Ngô Nguyên về nhà lần trước, vừa buồn ngủ vừa lười biếng, cho Ngô Nguyên uống thuốc tốt rồi đặt lên ghế sô pha, sau đó Ngô Nguyên tự mình leo vào phòng ngủ.
Ngủ trên ghế sô pha quả thực không tốt với người cao, nhưng hai phòng ngủ vẫn phải chia ra ai ngủ với ai.
Tề Thành trước tiên tiễn Giang Cảnh xuống lầu, đi theo Kỳ Chung và Ngô Nguyên nói: “Các cậu quyết định trước, tôi sẽ trở lại.”
Vừa bước ra cửa, không khí lạnh lẽo bên ngoài tràn vào, Giang Cảnh và Tề Thành bước vào thang máy. “Gần đây trời sẽ giảm nhiệt. Mùa thu sắp đi, mùa đông cũng sắp tới rồi.”
“Kỳ thi tuyển sinh đại học sau mùa đông,” Tề Thành "cũng sắp rồi. ”
Hai người bước tới xe, nhìn Giang Cảnh lên xe, Tề Thành đột nhiên thở dài. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, anh cũng đã lên ngồi ghế phụ.
Bất quá, Giang Cảnh ôn nhu nhìn anh, “Có chuyện gì sao?"
Tề Thành hỏi hắn một điếu thuốc, sau đó lặng lẽ hút.
Giang Cảnh biết Tề Thành đã trưởng thành, sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt của một đứa trẻ, nếu có chuyện gì thì cứ đợi anh nói xong, không muốn nói thì vẫn luôn có người nhà ở bên cạnh.
Hai cậu cháu trầm mặc một hồi, Giang Cảnh đột nhiên nhớ tới cái gì.
Hắn quay đầu nhìn Tề Thành, “Cuối tháng này cháu được nghỉ?”
“Đúng vậy,” Tề Thành cũng nhìn lại “Sao vậy.”
“Trẻ con mỗi ngày đều không nên cau mày,” Giang Cảnh cười, “Cuối tháng này cậu đi thành phố H, lúc đó sẽ đưa cháu đi chơi hai ngày. "
" Còn bạn của cháu, " Giang Cảnh xoa đầu thở dài," Làm việc và nghỉ ngơi, coi như cơ hội cuối cùng để cháu xả hơi trong kỳ nghỉ đông. “
Thứ hai, phụ huynh được thông báo kỳ nghỉ đông chỉ nghỉ trong tuần, sau đó cố gắng hết sức để ôn tập, học tập phải cho các em học phụ đạo.
Sau mùa đông này, học sinh cuối cấp không nghĩ tới việc có thời gian nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài chơi.
Tề Thành. "Cháu hỏi bọn họ một chút, nhưng tại sao đột nhiên muốn đi đến thành phố H?"
Giang Cảnh: "Cậu được mời đến thành phố H để kinh doanh, trước gặp một số người bạn mới rất thú vị. Lần này cậu chỉ đi đến gặp họ.".
Đột nhiên hắn nghiêm mặt, “Nói đến chơi, bọn họ còn điên hơn cả cậu ba của con. Cậu cũng nhớ nhắc trước với bọn họ rằng không được đưa cháu đến những nơi không được đi.”
Tề Thành trở nên hứng thú, “Có thể chơi nhiều hơn.? "
" Bọn họ là một đôi chồng chồng." Giang Cảnh nghiêm túc với cháu trai lớn phổ cập kiến thức " Lúc hai người đàn ông không quen biết nhau đều là những người ăn chơi, quen biết nhau thì lửa khô bốc cháy, nháo đến ồn áo, thành phố H toàn là chuyện xưa về họ. "
"... " Tề Thành kẹp điếu thuốc trong ray " Chồng chồng à? "
Kể từ ngày 31 tháng 12 năm ngoái, quốc gia này đã thông qua đề xuất hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới. Đó là bởi vì việc hợp pháp hóa này không có hiệu lực đối với hầu hết mọi người, bởi vì nhiều người không chú ý đến nó, rất nhiều người không biết rằng người đồng giới có thể kết hôn.
Thậm chí, có người cho rằng tình yêu đồng giới là bệnh tâm thần.
Tuổi trẻ thì không sao, nhưng bố mẹ có đặt luật trước mặt cũng không muốn tin.
Giang Cảnh nói xong muốn cười, "Bọn họ là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, cuộc sống sau hôn nhân cũng rất ngọt ngào. Hai người này đã chơi quen, sau khi kết hôn lại hợp tác mạnh mẽ, bọn họ mới mở quán bar không lâu."
Giang Cảnh đánh giá như một người bạn. Dù sao thì Vệ Biện và Thích Trang đều là những người phi thường tuyệt vời và mị lực, nghe nói khi họ kết hôn, cha của Thích Trang đã trả 9 tệ cho giấy đăng ký kết hôn.
Ở với một người như vậy hoàn toàn vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ cần nhìn chằm chằm và không làm tổn thương bọn trẻ, họ là ứng cử viên tốt nhất để chơi cùng. Giang Cảnh cảm thấy họ có thể hợp với Tề Thành.
Tề Thành thất thần, thật lâu sau mới đột nhiên hoàn hồn, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không muốn biết chút nào. Anh hút một điếu thuốc, sau đó dụi điếu thuốc, đẩy cửa bước xuống xe.
Nhưng anh dừng lại sau hai bước, đi lại lần nữa, cúi xuống nhìn cậu hai từ cửa kính xe: “Cuối tháng đi gặp bạn cậu đi.”
Anh không có ý kiến gì, mà chỉ muốn xem.
Hãy cùng xem bạn chồng chồng cùng giới của Giang Cảnh có tính cách gì, trạng thái như thế nào.
Yêu nhau thật không? Thực sự ngọt ngào?
Anh nhớ tới lời của Kỳ Chung, nhìn thấy là tin.
Về phần tại sao muốn xem, Tề Thành vẫn là không muốn thăm dò.
Lời của editor: Tác giả có nói rằng Vệ Biện và Thích Trang có một bộ riêng về họ tên là < Phản công vì công > nhưng không biết đã hoàn chưa (・∀・)(・∀・)
Còn nữa hình như chú chim cu nhà chúng ta đã từ từ nhận ra mình cong rồi hoan hô ಡ ͜ ʖ ಡ chờ đợi muốn gớt nước mắt ಡ ͜ ʖ ಡಡ ͜ ʖ ಡ
Mọi người đến thì có thể đem đồ ăn ra, Giang Cảnh và Kỳ Chung thực không dễ dàng nấu những món khó nấu ở ngoài, Tề Thành và Ngô Nguyên xếp hàng đi tắm.
Bia được lấy ra và đổ đầy bốn ly. Ngô Nguyên đầu tiên đi tắm nước ra, Kỳ Chung đang điều chỉnh nước sốt. Kỳ Chung hỏi hắn "Cậu ăn loại nào?"..
Ngô Nguyên: "Có gì đó"
"Nước sốt vừng gốc, sốt cay, sốt dầu," Kỳ Chung chỉ vào, “Ở đây cũng có hành tỏi băm nhỏ.”
Ngô Nguyên đi tới, nhìn trên bàn đầy những mảng chói mắt, các loại rau diếp và đĩa thịt đều được rửa sạch sẽ, lá cây trong vắt. Những giọt nước vẫn còn nguyên, đã có thể khơi dậy sự ham ăn của người khác.
“Nào một đĩa dầu,” Ngô Nguyên nói, “Có ớt không?”
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện một cách bình tĩnh khi không có Tề Thành. Lần cuối cùng họ gặp là một nhóm ba người ở trường. Lúc này ở nhà Tề Thành, cậu hai Tề Thành đang canh nồi lẩu bên cạnh.
Kỳ Chung cười, “Chờ đã!”
Cậu đi vào phòng bếp.
Ngô Nguyên ngồi trên ghế sô pha, họ dùng bữa trong phòng khách, đặt bếp từ trên bàn cà phê, trước mặt có một cái TV lớn, bên cạnh TV là soda. Nồi lẩu làm không khí và ánh sáng ấm áp. So với vừa rồi, bây giờ cảm giác ấm áp hơn.
Hắn định thần lại và gật đầu với Giang Cảnh, “Xin chào.”
Khi Ngô Nguyên và Tề Thành quay lại, đã giới thiệu hết về họ, Giang Cảnh gật đầu với hắn.. . Chap mới luôn có tại || TRUM TRUYEN.ne t ||
Kỳ Chung lấy ra một nửa bát ớt khô nghiền nhỏ, “Ngô Nguyên, không có ớt xay, chỉ có ớt khô, cắt thành từng đoạn, xem có cay không.”
Ngô Nguyên nói lời cảm ơn, có chút kinh ngạc, “Cậu còn biết cắt mọi thứ. "
Các vết cắt khá đều và trông rất đẹp.
Kỳ Chung khịt mũi, "Đây là những món ăn nhỏ."
Tề Thành còn chưa tắm xong, Kỳ Chung nhìn nồi thịt, nhảy nhót đi tới cửa phòng tắm, có vẻ sốt ruột, “Tề Thành, nhanh lên, nếu sẽ không còn phần của cậu.”
“Thơm quá "Tề Thành ở trong nước nóng, giọng nói mơ hồ," Tôi đói bụng. "
" Thơm chết cậu, "Kỳ Chung, đầu bếp được ủy quyền hoàn toàn không chút áy náy, nhưng cậu vẫn tự tin nói," Lẩu của cậu bị Ngô Nguyên cùng cậu hai ăn xong rồi. "
" Vậy cậu phải trả lại ơn cứu mạng, "Tề Thành vỗ tay," Đã quyết định, đêm nay cậu phải cho tôi ăn. Nếu không cướp được của họ tôi sẽ cướp của cậu. "
Bên ngoài không có ai để ý tới. Tề Thành tắt nước, lấy khăn lau khô, lại mắng:" Kỳ Chung.? "
... Có vẻ như cậu đang giận anh.
Khi Tề Thành đi ra, ba người đã ngồi quanh nồi lẩu. Giang Cảnh và Ngô Nguyên nhìn Kỳ Chung với vẻ mặt khó tả.
Tề Thành nghĩ là lạ nhìn lại gần rồi bật cười, “Đây là cái gì.”
Từ chỗ trống, bát của Tề Thành đã đầy thức ăn, Kỳ Chung thực sự đã gắp cho anh một bát, nhưng không phải là cả bát thịt..
Vẻ mặt Kỳ Chung không có mấy thay đổi, “Cậu, trên tay cậu còn có thêm một ít rau chân vịt.”
Tự nhiên không tốt!
Ngô Nguyên liếc mắt nhìn Tề Thành, Tề Thành trong mắt nhìn ra "Cậu có thể ăn một con heo", Tề Thành cười ngồi xuống, "Tôi tuy rằng còn đang tắm, nhưng tôi nhất định sẽ ăn nhiều hơn so với các người."
Anh lại giả vờ nâng ly với Kỳ Chung,“ Cảm ơn. ”
Kỳ Chung cũng nhếch khóe miệng, cụng ly với anh.
Nhóm bốn người đều trạc tuổi nhau ngoại trừ Giang Cảnh. Nhưng Giang Cảnh thích trẻ con, bọn họ tuy không còn nhỏ nhưng đều là bạn học của Tề Thành, Giang Cảnh coi bọn họ như đàn em, rất thoải mái với nhau.
So với Sprite, bia được uống nhiều nhất.
Ngoài trời mưa thu này, một nhóm người quây quần ăn nồi lẩu bốc khói nghi ngút, mồ hôi nhễ nhại.
Thịt nhúng xong là ăn trong phút chốc, các món ăn tiếp theo cũng vậy. Giang Cảnh đã qua tuổi ăn được nhất. Nhìn ba người ngấu nghiến, không khỏi thở dài, " Một người lại ăn nhiều hơn một người.”
Tề Thành nói rằng anh và Kỳ Chung đều ăn rất nhiều, đứa trẻ này tên Ngô Nguyên cũng vậy. Đồ ăn trên bàn này, cứ tưởng để đến ngày mai, ai ngờ được rằng sẽ vừa đủ.
Tề Thành thật sự trả lại hắn: “Sợ rồi sao."
“Sợ chúng ta ăn ít sao.” Kỳ Chung theo sát.
Ngô Nguyên cũng thuận miệng nói: “Đây chỉ là số lượng đồ ăn vừa đủ no thôi.”
Giang Cảnh thật sự ngẩn người.
Quá lười vận động sau bữa ăn, bầu không khí này tốt trở lại, không ai muốn rời đi.
Căn nhà cho thuê cách âm tốt, nhưng tiếng mưa vẫn có thể lọt vào từ cửa sổ, nhưng chỉ có tiếng mưa, cái lạnh và bóng tối đều bị chặn lại bên ngoài.
Kỳ Chung nằm liệt trên sô pha, sờ sờ bụng, cảm giác được bụng nhô ra, vén áo lên, cơ bụng thường ngày hiện ra một khối.
Tề Thành thoáng thấy cảnh cậu tò mò sờ lên bụng mình, lông mày nhảy dựng kịch liệt, đứng dậy kéo lại quần áo, sau đó đi vào phòng ngủ, “Tôi đi lấy bài, có muốn chơi không?”
Ngô Nguyên đặt xuống điều khiển từ xa, "Đến đây nào."
Giang Cảnh không nhìn thấy cảnh đó, hắn đặt xuống điện thoại, nghe vậy cũng gợi lên hứng thú, từ phòng ngủ đi đến, "Bốn người hai thẻ bài chơi mới vui, có không?"
"có ”
Kỳ Chung thất thần nằm trên sô pha, tự hỏi hành động vừa rồi của mình có phải là hơi xấu hổ không?
Có phải thật xấu thật mất hình tượng?.
Này, xấu hổ trước người trong lòng, và người trong lòng không thể chịu đựng được nữa.
Vẻ mặt của cậu thay đổi, Ngô Nguyên ở bên cạnh liếc cậu một cái, ngẫu nhiên cho một viên thịt vào miệng.
Tề Thành đem ra hai bộ bài, có rất nhiều thứ trên bàn, vì vậy thay vì nhường chỗ liền chơi trên ghế sô pha.
Xì tố không vui nếu không có tiền. Họ đã đặt ra luật chơi. Ai thua có thể chọn đài trên TV. Chương trình của đài đó đang làm cái gì thì người thua họ sẽ làm cái đó. Ví dụ chọn phim truyền hình thì làm theo lời kịch các nhân vật trong phim truyền hình đó. Các chương trình tạp kỹ nên hát thì hát nên nhảy thì nhảy.
Họ đã chơi một số trò chơi, mỗi trận thắng hoặc thua, cũng xem những câu chuyện cười của mỗi người.
Tề Thành chú ý tới cảm xúc của Ngô Nguyên, trong lòng rốt cuộc buông lỏng ra khi nhìn thấy khóe miệng khẽ mỉm cười.
Tuy nhiên, anh đang quan sát Ngô Nguyên thì Kỳ Chung cũng đang nhìn anh, cuối cùng cậu hạ mắt xuống, khi không thấy gì nữa, cậu giả vờ tiếp tục chơi bài như không có chuyện gì.
Phải mặt dày thì mới có thể theo đuổi người ta vui vẻ.
Chơi đến 10 giờ tối, Giang Cảnh mới kêu bọn họ đi ngủ, hắn chuẩn bị rời đi.
Tề Thành ở đây có một phòng khách, nhưng khi đưa Ngô Nguyên về nhà lần trước, vừa buồn ngủ vừa lười biếng, cho Ngô Nguyên uống thuốc tốt rồi đặt lên ghế sô pha, sau đó Ngô Nguyên tự mình leo vào phòng ngủ.
Ngủ trên ghế sô pha quả thực không tốt với người cao, nhưng hai phòng ngủ vẫn phải chia ra ai ngủ với ai.
Tề Thành trước tiên tiễn Giang Cảnh xuống lầu, đi theo Kỳ Chung và Ngô Nguyên nói: “Các cậu quyết định trước, tôi sẽ trở lại.”
Vừa bước ra cửa, không khí lạnh lẽo bên ngoài tràn vào, Giang Cảnh và Tề Thành bước vào thang máy. “Gần đây trời sẽ giảm nhiệt. Mùa thu sắp đi, mùa đông cũng sắp tới rồi.”
“Kỳ thi tuyển sinh đại học sau mùa đông,” Tề Thành "cũng sắp rồi. ”
Hai người bước tới xe, nhìn Giang Cảnh lên xe, Tề Thành đột nhiên thở dài. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, anh cũng đã lên ngồi ghế phụ.
Bất quá, Giang Cảnh ôn nhu nhìn anh, “Có chuyện gì sao?"
Tề Thành hỏi hắn một điếu thuốc, sau đó lặng lẽ hút.
Giang Cảnh biết Tề Thành đã trưởng thành, sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt của một đứa trẻ, nếu có chuyện gì thì cứ đợi anh nói xong, không muốn nói thì vẫn luôn có người nhà ở bên cạnh.
Hai cậu cháu trầm mặc một hồi, Giang Cảnh đột nhiên nhớ tới cái gì.
Hắn quay đầu nhìn Tề Thành, “Cuối tháng này cháu được nghỉ?”
“Đúng vậy,” Tề Thành cũng nhìn lại “Sao vậy.”
“Trẻ con mỗi ngày đều không nên cau mày,” Giang Cảnh cười, “Cuối tháng này cậu đi thành phố H, lúc đó sẽ đưa cháu đi chơi hai ngày. "
" Còn bạn của cháu, " Giang Cảnh xoa đầu thở dài," Làm việc và nghỉ ngơi, coi như cơ hội cuối cùng để cháu xả hơi trong kỳ nghỉ đông. “
Thứ hai, phụ huynh được thông báo kỳ nghỉ đông chỉ nghỉ trong tuần, sau đó cố gắng hết sức để ôn tập, học tập phải cho các em học phụ đạo.
Sau mùa đông này, học sinh cuối cấp không nghĩ tới việc có thời gian nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài chơi.
Tề Thành. "Cháu hỏi bọn họ một chút, nhưng tại sao đột nhiên muốn đi đến thành phố H?"
Giang Cảnh: "Cậu được mời đến thành phố H để kinh doanh, trước gặp một số người bạn mới rất thú vị. Lần này cậu chỉ đi đến gặp họ.".
Đột nhiên hắn nghiêm mặt, “Nói đến chơi, bọn họ còn điên hơn cả cậu ba của con. Cậu cũng nhớ nhắc trước với bọn họ rằng không được đưa cháu đến những nơi không được đi.”
Tề Thành trở nên hứng thú, “Có thể chơi nhiều hơn.? "
" Bọn họ là một đôi chồng chồng." Giang Cảnh nghiêm túc với cháu trai lớn phổ cập kiến thức " Lúc hai người đàn ông không quen biết nhau đều là những người ăn chơi, quen biết nhau thì lửa khô bốc cháy, nháo đến ồn áo, thành phố H toàn là chuyện xưa về họ. "
"... " Tề Thành kẹp điếu thuốc trong ray " Chồng chồng à? "
Kể từ ngày 31 tháng 12 năm ngoái, quốc gia này đã thông qua đề xuất hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới. Đó là bởi vì việc hợp pháp hóa này không có hiệu lực đối với hầu hết mọi người, bởi vì nhiều người không chú ý đến nó, rất nhiều người không biết rằng người đồng giới có thể kết hôn.
Thậm chí, có người cho rằng tình yêu đồng giới là bệnh tâm thần.
Tuổi trẻ thì không sao, nhưng bố mẹ có đặt luật trước mặt cũng không muốn tin.
Giang Cảnh nói xong muốn cười, "Bọn họ là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, cuộc sống sau hôn nhân cũng rất ngọt ngào. Hai người này đã chơi quen, sau khi kết hôn lại hợp tác mạnh mẽ, bọn họ mới mở quán bar không lâu."
Giang Cảnh đánh giá như một người bạn. Dù sao thì Vệ Biện và Thích Trang đều là những người phi thường tuyệt vời và mị lực, nghe nói khi họ kết hôn, cha của Thích Trang đã trả 9 tệ cho giấy đăng ký kết hôn.
Ở với một người như vậy hoàn toàn vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ cần nhìn chằm chằm và không làm tổn thương bọn trẻ, họ là ứng cử viên tốt nhất để chơi cùng. Giang Cảnh cảm thấy họ có thể hợp với Tề Thành.
Tề Thành thất thần, thật lâu sau mới đột nhiên hoàn hồn, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không muốn biết chút nào. Anh hút một điếu thuốc, sau đó dụi điếu thuốc, đẩy cửa bước xuống xe.
Nhưng anh dừng lại sau hai bước, đi lại lần nữa, cúi xuống nhìn cậu hai từ cửa kính xe: “Cuối tháng đi gặp bạn cậu đi.”
Anh không có ý kiến gì, mà chỉ muốn xem.
Hãy cùng xem bạn chồng chồng cùng giới của Giang Cảnh có tính cách gì, trạng thái như thế nào.
Yêu nhau thật không? Thực sự ngọt ngào?
Anh nhớ tới lời của Kỳ Chung, nhìn thấy là tin.
Về phần tại sao muốn xem, Tề Thành vẫn là không muốn thăm dò.
Lời của editor: Tác giả có nói rằng Vệ Biện và Thích Trang có một bộ riêng về họ tên là < Phản công vì công > nhưng không biết đã hoàn chưa (・∀・)(・∀・)
Còn nữa hình như chú chim cu nhà chúng ta đã từ từ nhận ra mình cong rồi hoan hô ಡ ͜ ʖ ಡ chờ đợi muốn gớt nước mắt ಡ ͜ ʖ ಡಡ ͜ ʖ ಡ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.