Chương 54
Thường Niệm Quân
06/06/2021
Editor: LunaYang97
Sau đó, Tề Thành đi tắm liền nhớ kỹ đóng rèm cửa lại, Kỳ Chung ở bên ngoài đang nghịch điện thoại di động, hai chân hếch lên bĩu môi, thủy tinh không thấy. Tại sao anh lại kéo nó lên? Lúc trước cái bóng còn rõ ràng, giờ thì không thể nhìn thấy.
Cậu lại nhìn xuống bộ dáng tốt của mình, lo lắng.
Đến khi nào mới có thể khoe dáng, phô bày sự quyến rũ đem Tề Thành câu đến tay.
Tề Thành nhanh chóng tắm rửa, sau khi đi ra đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, hai giờ rưỡi hai người đội mũ, đi tìm ba người kia.
Hạ Lập không kiến thức, đã đợi sẵn tại chỗ, hưng phấn chờ đợi bọn họ đến tìm.
Cảm thấy đi bar là đẹp trai nhất, muốn đeo kính râm và dây chuyền lớn, giả làm một người lớn rất điêu luyện. Ba người bọn họ thấy Tề Thành cùng Kỳ Chung đều đội mũ, liền đem mũ ra ngoài, sau khi đội vào cũng không có soi gương, tự thôi miên trong lòng chính mình không cần nhìn. Họ phải cùng với Tề Thành và Kỳ Chung đều đẹp trai.
Giang Cảnh đang đợi bên ngoài khách sạn, hơi say, Tề Thành kêu hắn ngồi vào ghế phụ rồi lái xe.
Trên xe không đủ sáu người, ba người hỏi địa chỉ, liền ra phía sau bắt taxi đi theo.
Tề Thành lái xe thành thạo và có kỹ năng lái xe ổn định.
“Học lái xe có khó không?” Kỳ Chung suy nghĩ về việc tốt nghiệp mình sẽ thi thử. “Bao lâu?”
“Không lâu,” Tề Thành nói, “Chỉ cần xem một video và hai bài học. Nếu cậu học, tôi sẽ dạy cậu. ”
Kỳ Chung gật đầu:“Được, tôi cũng định nói”
Một lúc sau, đã đi đến nơi quy định, đậu xe, bị cửa hàng hoa mỹ trước mặt làm cho hoa mắt.
"..."
Đây là chuyện gì xảy ra.
Thành thật mà nói, trang trí bên ngoài của quán rất thời trang, nhưng bên ngoài có hàng đống hoa, đủ màu và đa dạng, buộc cửa hàng phải low theo.
Mấy người nhìn nhau không nói thành lời, vẻ mặt Giang Cảnh bình tĩnh như đã quen, cùng bọn họ bước vào.
Những ánh đèn đầy màu sắc nhấp nháy, đàn ông và phụ nữ đi qua đi lại, bầu không khí khiêu vũ cá nhân đang bùng nổ.
Giang Cảnh đi thẳng vào trong, dẫn họ đến ghế dài ấm áp nhất. Đèn trong quán mờ ảo, Tề Thành quay mặt lại nhắc nhở những người xung quanh, “Đừng làm mất mặt.”
Có rất nhiều người đẹp đang đi đường, không ít người uốn éo theo điệu nhạc ở quán đã huýt sáo với họ.
Tề Thành mặc kệ hắn ta, mọi người phía sau đi theo đi qua đám đông cho đến khi ngồi xuống, số ít người chưa từng đến quán bar lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, phát hiện ra ngoài những người đi đường, có một anh chàng đẹp trai đang ngồi nhàn nhã ở giữa ghế sô pha.
Giang Cảnh cùng với anh đẹp trai này, “Đã lâu không gặp, Thích Trang.”
Lão đại mang theo nụ cười, tao nhã rót một ly rượu, “Ở lại đây mấy ngày?”
“Ba ngày.”
Đây là Thích Trang người đồng tính kết hôn ở đây?
Tề Thành chăm chú nhìn.
Là một tay ăn chơi, Thích Trang tự nhiên có tư chất ăn chơi, dung mạo tuấn tú lại có khí chất tốt.
Thích Trang bắt gặp tầm mắt của Tề Thành mỉm cười, "Đây là cháu trai của anh?"
" Ừ," Giang Cảnh ngắn gọn nói, "Hãy chăm sóc nó."
"Tất nhiên," Thích Trang đưa tay cho Tề Thành. "Tên của cậu rất êm tai. "
Tề Thành bắt tay, giả bộ không hiểu ý tứ của hắn," Cám ơn. "
Thích Trang nhìn anh, thấy ánh mắt Kỳ Chung nhìn Tề Thành, ánh mắt giọng nói vẫn như cũ, tươi cười, “Đây là bạn của tiểu Thành?”
Kỳ Chung nói: “Kỳ Chung.”
Vài người giới thiệu cho nhau, Tề Thành không vội mà chờ người yêu của Thích Trang xuất hiện.
Anh rất muốn biết những người đồng tính ở chung với nhau như thế nào, nhưng biểu hiện hoàn hảo đến mức ngay cả Thích Trang cũng không nhìn ra suy nghĩ của anh.
Một lúc sau, nhạc trên sân khấu đột nhiên chuyển thành một bài hát, nhưng người hát không xuất hiện trên sân khấu, thay vào đó, hắn ta tiến đến ghế dài của họ từ phía sau, đi về Thích Trang giơ tay. Nâng cằm Thích Trang lên, cúi đầu hôn một tiếng giòn tan, sau đó cười vài tiếng khi trò đùa dai thành công, sau đó cất tiếng hát.
Mái tóc vàng chói lòa xòa qua mặt Thích Trang, Thích Trang bất giác bật cười, “Mẹ nó Vệ Biện, đừng hù những đứa trẻ khác.”
Đứa nhỏ sợ hãi nhìn cảnh này mà kinh ngạc.
Hạ Lập, Hàn An, Chu Phàm vẻ mặt ngẩn ra, không thể tin được người trước mắt, nam hôn nam!
Hôn môi, là người yêu?!
Tề Thành yên lặng quan sát, ánh mắt lóe lên, “Chúng tôi không sao.”
Kỳ Chung kinh ngạc lóe lên, ánh mắt bắt đầu liếc mắt nhìn Tề Thành, một cỗ xúc động cũng dâng lên trong tiếng nhạc mãnh liệt, đầu óc hoàn toàn bị bản năng chiếm giữ cúi sát hôn một bên mặt Tề Thành.
Cậu thực sự đã hôn lên, bởi vì cậu đang lo lắng, tiếng đặc biệt to.
Nụ cười trên mặt Tề Thành đông cứng, anh đờ đẫn tại chỗ.
Vệ Biện nhìn bọn họ nhướng mày, xoay người ném micro cho những người phía sau, nhảy qua sô pha, cầm kiếm vàng ngồi xuống. “Bạn nhỏ, cậu học hỏi tôi sao?”
Những người khác bị làn sóng thứ hai làm cho kinh ngạc. Không kịp phản ứng, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì, ai nói tùy ý nói, cằm rớt xuống đất.
Sự kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt của Giang Cảnh, đang bình tĩnh cũng chết lặng trước sự việc đột ngột.
Kỳ Chung thu hồi ánh mắt nhìn Tề Thành, cậu quay đầu nhìn Vệ Biện, đánh trả, “Học chú được cái gì?”
Thái độ của cậu cao ngạo, ngoại trừ đối mặt với Tề Thành, cậu chưa từng đối đãi khác với người khác.
Vệ Biện vừa la hét vừa vươn tay ra ôm lấy Thích Trang, lần này chậm lại, cố ý làm trước mặt bọn họ, rõ ràng là đang bắt nạt trẻ nhỏ khác.
Thích Trang hợp tác với hắn ta một cách độc ác, cũng tò mò về những gì hai đứa trẻ sẽ làm.
Cảnh hai người đàn ông hôn nhau cực kỳ hấp dẫn không chỉ khiến Kỳ Chung phát cáu, mà còn khiến đám đông phát cáu, mắng chửi Vệ Biện, mắng chửi Thích Trang.
Tề Thành lấy lại tinh thần sau nụ hôn, anh bất giác đưa tay lên sờ mặt.
Năm ngón tay chạm nhẹ vào nơi đó, cảm giác mềm mại vừa rồi lướt qua, anh suy nghĩ một lúc rồi nhìn Kỳ Chung.
Tầm mắt từ từ dời xuống.
Môi đẹp, sạch sẽ, lộ ra vị ngây ngô, vừa uống nước nên phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn.
Đây là môi của Kỳ Chung, anh chàng này vừa dùng môi hôn lên má của anh.
Kỳ Chung đang đón nhận ánh mắt của Hàn An và cậu hai, vẻ mặt cậu từ từ cứng lại, bởi vì cậu cảm nhận được ánh mắt của Tề Thành đang nhìn mình.
Thích Trang không nhịn được nở nụ cười, quay đầu nói với Vệ Biện: “Bảo bối, chúng ta lần đầu gặp mặt cũng nhỏ như vậy.”
“Còn trẻ,” Vệ Biện trợn mắt, “Còn trẻ đã yêu cầu cùng anh bắn pháo. "
Chúa ơi.
Những người khác im lặng đỏ mặt.
Bọn họ vừa mới lớn lên, thế giới lớn nhất mà bọn họ từng thấy chính là chiếc ô nhỏ mà Hàn An mang đến ký túc xá, bọn họ thật sự không chịu nổi.
Giang Cảnh đè nén tâm tư của mình, bất mãn nhìn Vệ Biện.
Vệ Biện xoa xoa mái tóc vàng hoe, bất lực, "Thôi các bạn nhỏ à, anh Biện sẽ đưa mấy đứa đi ăn thịt nướng. Bảo bối, em đưa chúng ra ngoài chờ anh trước."
Họ trao nhau một nụ hôn ngắn một cách tự nhiên và thẳng thắn. Thích Trang đứng dậy đưa họ ra khỏi quán bar.
Bên ngoài gió lớn, gió lùa xua đuổi xúc động trong tâm trí, điều còn lại là lương tâm cắn rứt và sợ hãi vô hạn.
Kỳ Chung bí mật nhìn Tề Thành.
Tình cờ đối diện với tầm nhìn của Tề Thành.
Tề Thành hai mắt thâm thúy, hấp dẫn như sao.
Hôn vào một bên mặt, nếu muốn nói, cũng có thể được giải thích là chỉ là sự bốc đồng. . Truyện Nữ Cường
Kỳ Chung thường xem bóng rổ và bóng đá, những cầu thủ đang chơi trên cao cũng sẽ ôm đồng đội hôn nhau. Hai vị vua Maradona và Carguinha đã hôn nhau sáu phút sau khi ghi bàn trên sân. Vài phút này cũng được gọi là "Nụ hôn của thế kỷ".
So với một nụ hôn lưỡi, so với sáu phút, Kỳ Chung chạm vào mặt Tề Thành chưa đầy một giây, hẳn không đáng sợ chứ?
Nhưng Kỳ Chung lương tâm cắn rứt, vẫn không muốn làm vỡ bình, không muốn giải thích, càng không muốn trách cứ việc bốc đồng này.
Vì vậy cậu kiềm chế suy nghĩ vặn vẹo trong đầu, sợ hãi nhìn Tề Thành.
Giang Cảnh đứng ở trong cùng Thích Trang, nơi này đối diện hai người.
Thích Trang: “Đứa nhỏ đó thích cháu trai lớn của anh.”
Giang Cảnh nhíu mày, hắn biết lời Thích Trang nói là đúng, nhưng vẫn hỏi: “Anh chắc chứ?”
“ Chắc chắn,” Thích Trang cười, “Anh cho rằng tôi cùng Biện nhi ngày thường đều vui đùa sao? Không phải là vì thiếu lực đẩy. "
Giang Cảnh:"... Vậy thì tôi rất cảm kích sức đẩy của cậu. "
Ánh mắt phức tạp và thở dài.
Anh rể hắn mất sớm, lý do nhà họ là người khai sáng, chỉ cần nhắc đến thì hắn tự nhiên chỉ cần Tề Thành vui vẻ.
Nhưng đứa con duy nhất của anh rể chỉ có nó, hắn không cần nghĩ cũng biết, Giang Cảnh biết chị gái Giang Phượng hy vọng Tề Thành có thể yêu và có một đứa con, để có thể để lại một gốc cho anh rể đã mất sớm, truyền lại họ Tề có thể khiến anh rể ra đi thanh thản.
Nhưng bây giờ... Nhìn cảnh hai người bọn họ đối mặt với nhau, hắn không thể thốt nên lời.
Thích Trang biết hắn đang nghĩ gì khi liếc nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng không nói.
Theo kinh nghiệm của bản thân, chỉ cần yêu nhau, chỉ cần mình và đối tượng không có vấn đề gì, thì hạnh phúc cần phải tự mình phấn đấu.
Tề Thành và Kỳ Chung không nói, hai người lớn cũng không nói, ba người Hạ Lập chỉ có thể im lặng đi theo.
Bọn họ sắp nổ tung, tìm cách đến quán bar để trãi việc đời, nhưng không ngờ xảy ra như thế nào.
Thực sự nhìn thấy việc đời, việc đời sẽ bị ném bom.
Vệ Biện lái xe chạy tới, hai chiếc xe đã dừng trước đám người, Thích Trang mỉm cười lôi kéo tất cả những người lên xe lớn của Vệ Biện, để lại Tề Thành và Kỳ Chung cho bọn họ không gian riêng.
Cuối cùng, Tề Thành nhìn đi chỗ khác trước, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Kỳ Chung theo sát anh và ngồi vào vị trí của ghế phụ.
Theo sau chiếc xe phía trước đến gian hàng thịt nướng, khi đèn giao thông đến, Kỳ Chung không nhịn được mở miệng, “Anh — anh có gì muốn nói không?”
( Lúc này 2 chim cu cũng sắp hiểu lòng nhau rồi nên mình đổi cách xưng hô nha)
Mặc dù cố gắng che giấu, nhưng âm thanh kết thúc vẫn không thể ẩn được tia run rẩy.
Tề Thành nói: “ Chúng ta sẽ nói chuyện sau bữa tối.”
Kỳ Chung quay đầu lại nhìn anh.
Cậu như bị kiến cắn, từ đầu đến chân không thể bình tĩnh. Những cảm xúc nóng nảy, hèn nhát và phức tạp đã tác động vào trái tim của cậu.
Người thanh niên chưa trải qua sự mài dũa của thời gian và sự kiên nhẫn mà cậu chịu đựng khó khăn và khó khăn không dễ dàng.
Nhưng Tề Thành đã nói, sẽ nói về nó sau bữa tối.
Vậy sẽ chờ.
Nó không quan trọng, cậu sẵn sàng chịu đựng một cách nhẫn nại.
Sau đó, Tề Thành đi tắm liền nhớ kỹ đóng rèm cửa lại, Kỳ Chung ở bên ngoài đang nghịch điện thoại di động, hai chân hếch lên bĩu môi, thủy tinh không thấy. Tại sao anh lại kéo nó lên? Lúc trước cái bóng còn rõ ràng, giờ thì không thể nhìn thấy.
Cậu lại nhìn xuống bộ dáng tốt của mình, lo lắng.
Đến khi nào mới có thể khoe dáng, phô bày sự quyến rũ đem Tề Thành câu đến tay.
Tề Thành nhanh chóng tắm rửa, sau khi đi ra đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, hai giờ rưỡi hai người đội mũ, đi tìm ba người kia.
Hạ Lập không kiến thức, đã đợi sẵn tại chỗ, hưng phấn chờ đợi bọn họ đến tìm.
Cảm thấy đi bar là đẹp trai nhất, muốn đeo kính râm và dây chuyền lớn, giả làm một người lớn rất điêu luyện. Ba người bọn họ thấy Tề Thành cùng Kỳ Chung đều đội mũ, liền đem mũ ra ngoài, sau khi đội vào cũng không có soi gương, tự thôi miên trong lòng chính mình không cần nhìn. Họ phải cùng với Tề Thành và Kỳ Chung đều đẹp trai.
Giang Cảnh đang đợi bên ngoài khách sạn, hơi say, Tề Thành kêu hắn ngồi vào ghế phụ rồi lái xe.
Trên xe không đủ sáu người, ba người hỏi địa chỉ, liền ra phía sau bắt taxi đi theo.
Tề Thành lái xe thành thạo và có kỹ năng lái xe ổn định.
“Học lái xe có khó không?” Kỳ Chung suy nghĩ về việc tốt nghiệp mình sẽ thi thử. “Bao lâu?”
“Không lâu,” Tề Thành nói, “Chỉ cần xem một video và hai bài học. Nếu cậu học, tôi sẽ dạy cậu. ”
Kỳ Chung gật đầu:“Được, tôi cũng định nói”
Một lúc sau, đã đi đến nơi quy định, đậu xe, bị cửa hàng hoa mỹ trước mặt làm cho hoa mắt.
"..."
Đây là chuyện gì xảy ra.
Thành thật mà nói, trang trí bên ngoài của quán rất thời trang, nhưng bên ngoài có hàng đống hoa, đủ màu và đa dạng, buộc cửa hàng phải low theo.
Mấy người nhìn nhau không nói thành lời, vẻ mặt Giang Cảnh bình tĩnh như đã quen, cùng bọn họ bước vào.
Những ánh đèn đầy màu sắc nhấp nháy, đàn ông và phụ nữ đi qua đi lại, bầu không khí khiêu vũ cá nhân đang bùng nổ.
Giang Cảnh đi thẳng vào trong, dẫn họ đến ghế dài ấm áp nhất. Đèn trong quán mờ ảo, Tề Thành quay mặt lại nhắc nhở những người xung quanh, “Đừng làm mất mặt.”
Có rất nhiều người đẹp đang đi đường, không ít người uốn éo theo điệu nhạc ở quán đã huýt sáo với họ.
Tề Thành mặc kệ hắn ta, mọi người phía sau đi theo đi qua đám đông cho đến khi ngồi xuống, số ít người chưa từng đến quán bar lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, phát hiện ra ngoài những người đi đường, có một anh chàng đẹp trai đang ngồi nhàn nhã ở giữa ghế sô pha.
Giang Cảnh cùng với anh đẹp trai này, “Đã lâu không gặp, Thích Trang.”
Lão đại mang theo nụ cười, tao nhã rót một ly rượu, “Ở lại đây mấy ngày?”
“Ba ngày.”
Đây là Thích Trang người đồng tính kết hôn ở đây?
Tề Thành chăm chú nhìn.
Là một tay ăn chơi, Thích Trang tự nhiên có tư chất ăn chơi, dung mạo tuấn tú lại có khí chất tốt.
Thích Trang bắt gặp tầm mắt của Tề Thành mỉm cười, "Đây là cháu trai của anh?"
" Ừ," Giang Cảnh ngắn gọn nói, "Hãy chăm sóc nó."
"Tất nhiên," Thích Trang đưa tay cho Tề Thành. "Tên của cậu rất êm tai. "
Tề Thành bắt tay, giả bộ không hiểu ý tứ của hắn," Cám ơn. "
Thích Trang nhìn anh, thấy ánh mắt Kỳ Chung nhìn Tề Thành, ánh mắt giọng nói vẫn như cũ, tươi cười, “Đây là bạn của tiểu Thành?”
Kỳ Chung nói: “Kỳ Chung.”
Vài người giới thiệu cho nhau, Tề Thành không vội mà chờ người yêu của Thích Trang xuất hiện.
Anh rất muốn biết những người đồng tính ở chung với nhau như thế nào, nhưng biểu hiện hoàn hảo đến mức ngay cả Thích Trang cũng không nhìn ra suy nghĩ của anh.
Một lúc sau, nhạc trên sân khấu đột nhiên chuyển thành một bài hát, nhưng người hát không xuất hiện trên sân khấu, thay vào đó, hắn ta tiến đến ghế dài của họ từ phía sau, đi về Thích Trang giơ tay. Nâng cằm Thích Trang lên, cúi đầu hôn một tiếng giòn tan, sau đó cười vài tiếng khi trò đùa dai thành công, sau đó cất tiếng hát.
Mái tóc vàng chói lòa xòa qua mặt Thích Trang, Thích Trang bất giác bật cười, “Mẹ nó Vệ Biện, đừng hù những đứa trẻ khác.”
Đứa nhỏ sợ hãi nhìn cảnh này mà kinh ngạc.
Hạ Lập, Hàn An, Chu Phàm vẻ mặt ngẩn ra, không thể tin được người trước mắt, nam hôn nam!
Hôn môi, là người yêu?!
Tề Thành yên lặng quan sát, ánh mắt lóe lên, “Chúng tôi không sao.”
Kỳ Chung kinh ngạc lóe lên, ánh mắt bắt đầu liếc mắt nhìn Tề Thành, một cỗ xúc động cũng dâng lên trong tiếng nhạc mãnh liệt, đầu óc hoàn toàn bị bản năng chiếm giữ cúi sát hôn một bên mặt Tề Thành.
Cậu thực sự đã hôn lên, bởi vì cậu đang lo lắng, tiếng đặc biệt to.
Nụ cười trên mặt Tề Thành đông cứng, anh đờ đẫn tại chỗ.
Vệ Biện nhìn bọn họ nhướng mày, xoay người ném micro cho những người phía sau, nhảy qua sô pha, cầm kiếm vàng ngồi xuống. “Bạn nhỏ, cậu học hỏi tôi sao?”
Những người khác bị làn sóng thứ hai làm cho kinh ngạc. Không kịp phản ứng, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì, ai nói tùy ý nói, cằm rớt xuống đất.
Sự kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt của Giang Cảnh, đang bình tĩnh cũng chết lặng trước sự việc đột ngột.
Kỳ Chung thu hồi ánh mắt nhìn Tề Thành, cậu quay đầu nhìn Vệ Biện, đánh trả, “Học chú được cái gì?”
Thái độ của cậu cao ngạo, ngoại trừ đối mặt với Tề Thành, cậu chưa từng đối đãi khác với người khác.
Vệ Biện vừa la hét vừa vươn tay ra ôm lấy Thích Trang, lần này chậm lại, cố ý làm trước mặt bọn họ, rõ ràng là đang bắt nạt trẻ nhỏ khác.
Thích Trang hợp tác với hắn ta một cách độc ác, cũng tò mò về những gì hai đứa trẻ sẽ làm.
Cảnh hai người đàn ông hôn nhau cực kỳ hấp dẫn không chỉ khiến Kỳ Chung phát cáu, mà còn khiến đám đông phát cáu, mắng chửi Vệ Biện, mắng chửi Thích Trang.
Tề Thành lấy lại tinh thần sau nụ hôn, anh bất giác đưa tay lên sờ mặt.
Năm ngón tay chạm nhẹ vào nơi đó, cảm giác mềm mại vừa rồi lướt qua, anh suy nghĩ một lúc rồi nhìn Kỳ Chung.
Tầm mắt từ từ dời xuống.
Môi đẹp, sạch sẽ, lộ ra vị ngây ngô, vừa uống nước nên phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn.
Đây là môi của Kỳ Chung, anh chàng này vừa dùng môi hôn lên má của anh.
Kỳ Chung đang đón nhận ánh mắt của Hàn An và cậu hai, vẻ mặt cậu từ từ cứng lại, bởi vì cậu cảm nhận được ánh mắt của Tề Thành đang nhìn mình.
Thích Trang không nhịn được nở nụ cười, quay đầu nói với Vệ Biện: “Bảo bối, chúng ta lần đầu gặp mặt cũng nhỏ như vậy.”
“Còn trẻ,” Vệ Biện trợn mắt, “Còn trẻ đã yêu cầu cùng anh bắn pháo. "
Chúa ơi.
Những người khác im lặng đỏ mặt.
Bọn họ vừa mới lớn lên, thế giới lớn nhất mà bọn họ từng thấy chính là chiếc ô nhỏ mà Hàn An mang đến ký túc xá, bọn họ thật sự không chịu nổi.
Giang Cảnh đè nén tâm tư của mình, bất mãn nhìn Vệ Biện.
Vệ Biện xoa xoa mái tóc vàng hoe, bất lực, "Thôi các bạn nhỏ à, anh Biện sẽ đưa mấy đứa đi ăn thịt nướng. Bảo bối, em đưa chúng ra ngoài chờ anh trước."
Họ trao nhau một nụ hôn ngắn một cách tự nhiên và thẳng thắn. Thích Trang đứng dậy đưa họ ra khỏi quán bar.
Bên ngoài gió lớn, gió lùa xua đuổi xúc động trong tâm trí, điều còn lại là lương tâm cắn rứt và sợ hãi vô hạn.
Kỳ Chung bí mật nhìn Tề Thành.
Tình cờ đối diện với tầm nhìn của Tề Thành.
Tề Thành hai mắt thâm thúy, hấp dẫn như sao.
Hôn vào một bên mặt, nếu muốn nói, cũng có thể được giải thích là chỉ là sự bốc đồng. . Truyện Nữ Cường
Kỳ Chung thường xem bóng rổ và bóng đá, những cầu thủ đang chơi trên cao cũng sẽ ôm đồng đội hôn nhau. Hai vị vua Maradona và Carguinha đã hôn nhau sáu phút sau khi ghi bàn trên sân. Vài phút này cũng được gọi là "Nụ hôn của thế kỷ".
So với một nụ hôn lưỡi, so với sáu phút, Kỳ Chung chạm vào mặt Tề Thành chưa đầy một giây, hẳn không đáng sợ chứ?
Nhưng Kỳ Chung lương tâm cắn rứt, vẫn không muốn làm vỡ bình, không muốn giải thích, càng không muốn trách cứ việc bốc đồng này.
Vì vậy cậu kiềm chế suy nghĩ vặn vẹo trong đầu, sợ hãi nhìn Tề Thành.
Giang Cảnh đứng ở trong cùng Thích Trang, nơi này đối diện hai người.
Thích Trang: “Đứa nhỏ đó thích cháu trai lớn của anh.”
Giang Cảnh nhíu mày, hắn biết lời Thích Trang nói là đúng, nhưng vẫn hỏi: “Anh chắc chứ?”
“ Chắc chắn,” Thích Trang cười, “Anh cho rằng tôi cùng Biện nhi ngày thường đều vui đùa sao? Không phải là vì thiếu lực đẩy. "
Giang Cảnh:"... Vậy thì tôi rất cảm kích sức đẩy của cậu. "
Ánh mắt phức tạp và thở dài.
Anh rể hắn mất sớm, lý do nhà họ là người khai sáng, chỉ cần nhắc đến thì hắn tự nhiên chỉ cần Tề Thành vui vẻ.
Nhưng đứa con duy nhất của anh rể chỉ có nó, hắn không cần nghĩ cũng biết, Giang Cảnh biết chị gái Giang Phượng hy vọng Tề Thành có thể yêu và có một đứa con, để có thể để lại một gốc cho anh rể đã mất sớm, truyền lại họ Tề có thể khiến anh rể ra đi thanh thản.
Nhưng bây giờ... Nhìn cảnh hai người bọn họ đối mặt với nhau, hắn không thể thốt nên lời.
Thích Trang biết hắn đang nghĩ gì khi liếc nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng không nói.
Theo kinh nghiệm của bản thân, chỉ cần yêu nhau, chỉ cần mình và đối tượng không có vấn đề gì, thì hạnh phúc cần phải tự mình phấn đấu.
Tề Thành và Kỳ Chung không nói, hai người lớn cũng không nói, ba người Hạ Lập chỉ có thể im lặng đi theo.
Bọn họ sắp nổ tung, tìm cách đến quán bar để trãi việc đời, nhưng không ngờ xảy ra như thế nào.
Thực sự nhìn thấy việc đời, việc đời sẽ bị ném bom.
Vệ Biện lái xe chạy tới, hai chiếc xe đã dừng trước đám người, Thích Trang mỉm cười lôi kéo tất cả những người lên xe lớn của Vệ Biện, để lại Tề Thành và Kỳ Chung cho bọn họ không gian riêng.
Cuối cùng, Tề Thành nhìn đi chỗ khác trước, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Kỳ Chung theo sát anh và ngồi vào vị trí của ghế phụ.
Theo sau chiếc xe phía trước đến gian hàng thịt nướng, khi đèn giao thông đến, Kỳ Chung không nhịn được mở miệng, “Anh — anh có gì muốn nói không?”
( Lúc này 2 chim cu cũng sắp hiểu lòng nhau rồi nên mình đổi cách xưng hô nha)
Mặc dù cố gắng che giấu, nhưng âm thanh kết thúc vẫn không thể ẩn được tia run rẩy.
Tề Thành nói: “ Chúng ta sẽ nói chuyện sau bữa tối.”
Kỳ Chung quay đầu lại nhìn anh.
Cậu như bị kiến cắn, từ đầu đến chân không thể bình tĩnh. Những cảm xúc nóng nảy, hèn nhát và phức tạp đã tác động vào trái tim của cậu.
Người thanh niên chưa trải qua sự mài dũa của thời gian và sự kiên nhẫn mà cậu chịu đựng khó khăn và khó khăn không dễ dàng.
Nhưng Tề Thành đã nói, sẽ nói về nó sau bữa tối.
Vậy sẽ chờ.
Nó không quan trọng, cậu sẵn sàng chịu đựng một cách nhẫn nại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.