Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng
Chương 36: Là Người Của Chúng Ta
Ngã Tồn Tử
29/02/2024
Mấy ngàn dặm, đám người của Hữu Kim đi gần hai ngày trời mới nhìn thấy ngọn núi, nơi này chạy xa doanh trại chỗ nào cũng như nhau, không thể phân biệt được phương hướng, xung quanh chỉ có tuyết trắng bao phủ, một bóng cây cũng không có, chỉ có thể dựa vào một phía mà đi.
- Cấp báo, cấp báo, có đoàn binh lính hơn năm vạn tiến về phía núi, người dẫn đầu là một nữ nhân.
- Nữ nhân?
Tiêu Lâm hạ cung xuống, cầm lấy ống nhòm bằng gỗ, mà đi về hướng lúc nãy binh lính này chạy đến.
Tiêu Lâm đưa ống nhòm lên mắt.
Thứ xuất hiện đầu tiên trong ống nhòm chính là khuôn mặt của một nữ nhân, tóc được buột cao, trên người mặt y phục rất giống nam nhân.
Tiêu Lâm tất nhiên biết chuyện vô lý như Cẩn Huyên đến biên cương là chuyện không thể nào, vậy mà vẫn hy vọng.
Hắn chính là nhớ cô đến hỏng đầu rồi.
Tiêu Lâm:" Ra lệnh mọi người tập hợp, có thể là quân tập kích của Mãn Châu, phòng thủ cao lên, cung tên chuẩn bị."
Hữu Kim như nghe được giọng nói của hắn, mà nhìn lên.
Hữu Kim tất nhiên không biết Tiêu Lâm ở hướng nào chẳng qua có cảm giác có người nhìn mình, y lựa đại một hướng, tháo lệnh bài trên đai quần xuống đưa cao mặc kệ có người thấy hay không.
Nhưng y chắc chắn sẽ có người thấy được.
Tiêu Lâm vừa nhìn lệnh bài của hoàng hậu, liền hô lên.
- Là người của chúng ta, binh tiếp viện đến.
Mọi người nghe được hai từ binh tiếp viện liền vui vẻ mà nhìn nhau nhưng không dám gây ra tiếng động quá lớn.
Ly Khải:" Binh tiếp viện? Chẳng phải ngài nói chúng ta chỉ còn bao nhiêu đây binh lính? Còn phần còn lại phải ở kinh thành để ứng cứu hoàng hậu."
Tiêu Lâm cũng cảm thấy khó hiểu:" Những binh viện trợ này đều lạ mặt, còn có lệnh bài của hoàng hậu."
Ly Khải:" Hoàng hậu? Hoàng hậu có khi nào ở kinh thành vì lo lắng cho hoàng thượng nên mới ra lệnh tòng quân."
Tiêu Lâm cũng cảm thấy cũng rất có khả năng, nhưng hắn không nghĩ Cẩn Huyên lại liều như vậy.
Binh lính tòng quân, phải huấn luyện rất lâu mới có thể ra chiến trường, nếu không chỉ nhiều hơn một thi thể mà thôi.
Cẩn Huyên là người thông minh, hắn tin vào quyết định của cô.
Tiêu Lâm không trả lời, ra hiệu cho Ly Khải đi theo.
Tiêu Lâm vừa đến chân núi, binh lính chỉ còn cách một đoạn là đến.
Hữu Kim vừa thấy Tiêu Lâm liền thở dài thườm thượm trong lòng.
Hoàng đế ở đây soái như vậy, Cẩn Huyên si mê như vậy cũng không phải chuyện lạ, hoàng hậu cũng rất xinh đẹp nếu hoàng đế ở đây không sủng, Hữu Kim sẽ đem về Tiền Châu sủng ái hoàng hậu.
Người đẹp không nên bị lạnh nhạt.
Hữu Kim đến trước mặt Tiêu Lâm liền dừng ngựa, binh lính phía sau cũng nối đuôi đến.
- Ta là Hữu Kim người của Tiền Châu đến đây để viện trợ.
Hữu Kim đưa lệnh bài của hoàng hậu đến trước mặt Tiêu Lâm.
Hắn nhìn thấy khoé mắt liền co rút mà gật đầu.
Ly Khải:" Tiền Châu? Hoàng đế của các ngươi chẳng phải trước giờ đều đứng phe trung lập?"
Ly Khải ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng kích động muốn chết, có thể lôi kéo Tiền Châu, binh lính gì đó chỉ sợ chỉ có dư chứ không thiếu.
Y muốn nhìn thấy khuôn mặt của vị hoàng hậu kia thế nào, mà lôi kéo được hoàng đế Tiền Châu còn để người xuất được binh viện trợ đến.
Hữu Kim đáp lời không nhìn Ly Khải mà ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Tiêu Lâm.
- Đúng là như vậy, nhưng lần này Mãn Châu quá đáng, tân hoàng đế không xem ai ra gì, Mãn Châu máu lạnh chỉ muốn chiếm không muốn thương lượng, hoàng đế Tiền Châu cũng hết cách nên mới xuất binh đến chi viện.
Tiêu Lâm không né tránh ánh mắt của Hữu Kim, bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Lâm:" Hoàng hậu thay mặt trẫm chấp nhận lần chi viện này, ta tin nàng ấy sẽ không nhìn lầm người."
Hữu Kim thu hồi tầm mắt trước mà đảo mắt nhìn xung quanh.
- Ngài không giận hoàng hậu?
Tiêu Lâm quay người đi lên núi, để Ly Khải ở lại sắp xếp cho binh lính mới đến.
Hữu Kim đi theo sau Tiêu Lâm.
- Trẫm giận nàng ấy? Sao có thể, lúc đi trẫm đã có lệnh chuyện lớn nhỏ trong cung kể cả chuyện hậu can chính, trẫm cũng để nàng ấy quyết.
Đường núi có tuyết nên trơn trượt khó đi, đi mấy bước Hữu Kim đã té năm lần, Tiêu Lâm đi sớm đã quen bước đi rất vững trải, mặc kệ Hữu Kim ngã cũng không quay đầu lại, cùng lắm thả chậm bước chân để người theo kịp.
Hữu Kim:" Ta dù sao cũng là nữ nhân, ngài dìu ta một chút không được sao?"
Tiêu Lâm lắc đầu:" Nam nữ thọ thọ bất thân, ngươi té ở đâu phải đứng dậy ở đó."
Hữu Kim:" Ta ngã nhưng không dậy nổi thì sao? Ngài sẽ dìu ta hả?!"
- Sẽ không.
Không dìu thì không dìu, nam nhân như vậy cũng không phải là người Hữu Kim sẽ để ý đến, nếu không phải hai người cùng chí tuyến Hữu Kim sẽ không nói chuyện với nam nhân như vậy, nam nhân của Hữu Kim trước sau gì tính cách cũng phải e thẹn như Tiểu Phúc, chọc hai ba câu tai liền đỏ bừng, nam nhân như vậy mới đáng được y bảo vệ.
Hữu Kim vừa đến đã tạo ra một làng sóng không nhỏ, bọn họ ở biên cương đã không ít năm, rất lâu rồi mới nói chuyện cùng nữ nhân, có người e thẹn mà né tránh cũng có người mạnh dạn đến bắt chuyện nhưng đều bị Hữu Kim lơ đi.
Buổi tối ở trong lều, Ly Khải, Hữu Kim còn có Tiêu Lâm, ngồi trên một cái bàn dài, xung quanh còn có thêm mấy người, là chủ lực dẫn đầu một đội binh lính tách lẻ.
Tiêu Lâm:" Tiền Châu phục chế được nỏ của người Mãn Châu đúng là rất lợi hại, nhưng Mãn Châu rất hiểu biết về nỏ cũng biết điểm yếu của nỏ ở đâu, nhưng nỏ của chúng ta là nỏ sắt, có thể bắn tên liên tục, ngày mai mọi người tập luyện một chút, nếu không có chuyện gì xảy ra, bảy ngày nữa chúng ta sẽ tập kích trong đêm."
- Rõ.
Tiếng hô vang vọng, rừng im ắng tối tăm, chỉ có ánh lửa phát ra từ chỗ bọn họ đóng quân.
Chuyện Cẩn Huyên mắt bị mặt trời làm hỏng Hữu Kim không nói, chuyện quan trọng trước mắt chính là tập trung vào Mãn Châu, nếu y nói, chỉ sợ Tiêu Lâm sẽ phi ngựa thẳng về.
Mọi người bàn bạc một chút liền giải tán.
Xuất binh sớm hơn so với dự định ban đầu của Tiêu Lâm, nhưng đây chính là thời cơ thích hợp để xuất binh.
Đợi tuyết tan, Mãn Châu chắc chắn sẽ xuất binh chi bằng trước bọn họ một bước.
- Cấp báo, cấp báo, có đoàn binh lính hơn năm vạn tiến về phía núi, người dẫn đầu là một nữ nhân.
- Nữ nhân?
Tiêu Lâm hạ cung xuống, cầm lấy ống nhòm bằng gỗ, mà đi về hướng lúc nãy binh lính này chạy đến.
Tiêu Lâm đưa ống nhòm lên mắt.
Thứ xuất hiện đầu tiên trong ống nhòm chính là khuôn mặt của một nữ nhân, tóc được buột cao, trên người mặt y phục rất giống nam nhân.
Tiêu Lâm tất nhiên biết chuyện vô lý như Cẩn Huyên đến biên cương là chuyện không thể nào, vậy mà vẫn hy vọng.
Hắn chính là nhớ cô đến hỏng đầu rồi.
Tiêu Lâm:" Ra lệnh mọi người tập hợp, có thể là quân tập kích của Mãn Châu, phòng thủ cao lên, cung tên chuẩn bị."
Hữu Kim như nghe được giọng nói của hắn, mà nhìn lên.
Hữu Kim tất nhiên không biết Tiêu Lâm ở hướng nào chẳng qua có cảm giác có người nhìn mình, y lựa đại một hướng, tháo lệnh bài trên đai quần xuống đưa cao mặc kệ có người thấy hay không.
Nhưng y chắc chắn sẽ có người thấy được.
Tiêu Lâm vừa nhìn lệnh bài của hoàng hậu, liền hô lên.
- Là người của chúng ta, binh tiếp viện đến.
Mọi người nghe được hai từ binh tiếp viện liền vui vẻ mà nhìn nhau nhưng không dám gây ra tiếng động quá lớn.
Ly Khải:" Binh tiếp viện? Chẳng phải ngài nói chúng ta chỉ còn bao nhiêu đây binh lính? Còn phần còn lại phải ở kinh thành để ứng cứu hoàng hậu."
Tiêu Lâm cũng cảm thấy khó hiểu:" Những binh viện trợ này đều lạ mặt, còn có lệnh bài của hoàng hậu."
Ly Khải:" Hoàng hậu? Hoàng hậu có khi nào ở kinh thành vì lo lắng cho hoàng thượng nên mới ra lệnh tòng quân."
Tiêu Lâm cũng cảm thấy cũng rất có khả năng, nhưng hắn không nghĩ Cẩn Huyên lại liều như vậy.
Binh lính tòng quân, phải huấn luyện rất lâu mới có thể ra chiến trường, nếu không chỉ nhiều hơn một thi thể mà thôi.
Cẩn Huyên là người thông minh, hắn tin vào quyết định của cô.
Tiêu Lâm không trả lời, ra hiệu cho Ly Khải đi theo.
Tiêu Lâm vừa đến chân núi, binh lính chỉ còn cách một đoạn là đến.
Hữu Kim vừa thấy Tiêu Lâm liền thở dài thườm thượm trong lòng.
Hoàng đế ở đây soái như vậy, Cẩn Huyên si mê như vậy cũng không phải chuyện lạ, hoàng hậu cũng rất xinh đẹp nếu hoàng đế ở đây không sủng, Hữu Kim sẽ đem về Tiền Châu sủng ái hoàng hậu.
Người đẹp không nên bị lạnh nhạt.
Hữu Kim đến trước mặt Tiêu Lâm liền dừng ngựa, binh lính phía sau cũng nối đuôi đến.
- Ta là Hữu Kim người của Tiền Châu đến đây để viện trợ.
Hữu Kim đưa lệnh bài của hoàng hậu đến trước mặt Tiêu Lâm.
Hắn nhìn thấy khoé mắt liền co rút mà gật đầu.
Ly Khải:" Tiền Châu? Hoàng đế của các ngươi chẳng phải trước giờ đều đứng phe trung lập?"
Ly Khải ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng kích động muốn chết, có thể lôi kéo Tiền Châu, binh lính gì đó chỉ sợ chỉ có dư chứ không thiếu.
Y muốn nhìn thấy khuôn mặt của vị hoàng hậu kia thế nào, mà lôi kéo được hoàng đế Tiền Châu còn để người xuất được binh viện trợ đến.
Hữu Kim đáp lời không nhìn Ly Khải mà ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Tiêu Lâm.
- Đúng là như vậy, nhưng lần này Mãn Châu quá đáng, tân hoàng đế không xem ai ra gì, Mãn Châu máu lạnh chỉ muốn chiếm không muốn thương lượng, hoàng đế Tiền Châu cũng hết cách nên mới xuất binh đến chi viện.
Tiêu Lâm không né tránh ánh mắt của Hữu Kim, bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Lâm:" Hoàng hậu thay mặt trẫm chấp nhận lần chi viện này, ta tin nàng ấy sẽ không nhìn lầm người."
Hữu Kim thu hồi tầm mắt trước mà đảo mắt nhìn xung quanh.
- Ngài không giận hoàng hậu?
Tiêu Lâm quay người đi lên núi, để Ly Khải ở lại sắp xếp cho binh lính mới đến.
Hữu Kim đi theo sau Tiêu Lâm.
- Trẫm giận nàng ấy? Sao có thể, lúc đi trẫm đã có lệnh chuyện lớn nhỏ trong cung kể cả chuyện hậu can chính, trẫm cũng để nàng ấy quyết.
Đường núi có tuyết nên trơn trượt khó đi, đi mấy bước Hữu Kim đã té năm lần, Tiêu Lâm đi sớm đã quen bước đi rất vững trải, mặc kệ Hữu Kim ngã cũng không quay đầu lại, cùng lắm thả chậm bước chân để người theo kịp.
Hữu Kim:" Ta dù sao cũng là nữ nhân, ngài dìu ta một chút không được sao?"
Tiêu Lâm lắc đầu:" Nam nữ thọ thọ bất thân, ngươi té ở đâu phải đứng dậy ở đó."
Hữu Kim:" Ta ngã nhưng không dậy nổi thì sao? Ngài sẽ dìu ta hả?!"
- Sẽ không.
Không dìu thì không dìu, nam nhân như vậy cũng không phải là người Hữu Kim sẽ để ý đến, nếu không phải hai người cùng chí tuyến Hữu Kim sẽ không nói chuyện với nam nhân như vậy, nam nhân của Hữu Kim trước sau gì tính cách cũng phải e thẹn như Tiểu Phúc, chọc hai ba câu tai liền đỏ bừng, nam nhân như vậy mới đáng được y bảo vệ.
Hữu Kim vừa đến đã tạo ra một làng sóng không nhỏ, bọn họ ở biên cương đã không ít năm, rất lâu rồi mới nói chuyện cùng nữ nhân, có người e thẹn mà né tránh cũng có người mạnh dạn đến bắt chuyện nhưng đều bị Hữu Kim lơ đi.
Buổi tối ở trong lều, Ly Khải, Hữu Kim còn có Tiêu Lâm, ngồi trên một cái bàn dài, xung quanh còn có thêm mấy người, là chủ lực dẫn đầu một đội binh lính tách lẻ.
Tiêu Lâm:" Tiền Châu phục chế được nỏ của người Mãn Châu đúng là rất lợi hại, nhưng Mãn Châu rất hiểu biết về nỏ cũng biết điểm yếu của nỏ ở đâu, nhưng nỏ của chúng ta là nỏ sắt, có thể bắn tên liên tục, ngày mai mọi người tập luyện một chút, nếu không có chuyện gì xảy ra, bảy ngày nữa chúng ta sẽ tập kích trong đêm."
- Rõ.
Tiếng hô vang vọng, rừng im ắng tối tăm, chỉ có ánh lửa phát ra từ chỗ bọn họ đóng quân.
Chuyện Cẩn Huyên mắt bị mặt trời làm hỏng Hữu Kim không nói, chuyện quan trọng trước mắt chính là tập trung vào Mãn Châu, nếu y nói, chỉ sợ Tiêu Lâm sẽ phi ngựa thẳng về.
Mọi người bàn bạc một chút liền giải tán.
Xuất binh sớm hơn so với dự định ban đầu của Tiêu Lâm, nhưng đây chính là thời cơ thích hợp để xuất binh.
Đợi tuyết tan, Mãn Châu chắc chắn sẽ xuất binh chi bằng trước bọn họ một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.