Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng
Chương 18: Lật Đổ Ngôi Vị
Ngã Tồn Tử
01/02/2024
Nếu không phải do lúc trước khi qua đời Cẩn Lão Gia không cầu xin ông mang theo Cẩn Huyên rời đi, chỉ sợ một nhà bọn họ đã chết không còn một ai sống.
Nói thế nào cũng xem như ông chính là ân nhân của Cẩn Huyên, nếu không có ông Cẩn Huyên sẽ được như bây giờ sao?
Không nghĩ tới Cẩn gia vậy mà lại đối xử với người ân của bọn họ như vậy.
Mã Tướng Quân:" Hậu cung phức tạp, phụ thân giúp con một lần cũng không thể mãi giúp con, việc nào không cần dùng đến tình cảm thì dùng lí trí để làm, Tiểu Hy con là người thông minh, đạo lí này con tất nhiên hiểu đúng không."
Mã Hy tất nhiên hiểu.
Mã Gia được như hiện tại đều dựa vào câu nói này mà sống, gia thế bọn họ lớn mạnh cho dù giết chết một mạng cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nguỵ tạo một chút bằng chứng mà thôi.
Thái giám, thị vệ trong cung mua chuộc bọn họ không khó, đều là người của Mã Gia.
Mã Hy mím môi, Mã Tướng Quân nhìn bộ dáng này của y thì thở ra một hơi.
- Con tuy thông minh lanh lợi nhưng lại thiếu quyết đoán giống hệt nương của con.
Mã Tướng Quân đứng dậy hai tay đặt phía sau, nói:" Ngày kia ta vào cung sẽ xử lí chuyện này cho con."
Ông nói xong mới rời khỏi nhà chính.
Mã Hy không biết nghĩ tới thứ gì mà nắm chặt tay nuốt một ngụm nước bọt.
Y không phải cố tình hại hoàng hậu đâu, là do Cẩn Huyên đối đầu với y trước.
Đúng vậy là do hoàng hậu đối đầu với y trước mà thôi.
Mã Tướng Quân ngày kia nhập cung tham dự buổi thượng triều sáng sớm, dâng tấu chương báo cáo tình hình biên cương lên cho Tiêu Lâm, hai người bàn bạc đối sách đến mặt trời lên cao Mã Tướng Quân mới được cho trở về.
Ông lúc đi ngang Khôn Ninh Cung liền dừng lại, tay chưa chạm vào đồ gõ cổng, cửa đã mở.
Cẩn Huyên bên trong ngồi xích đu đưa cao, vạt váy tung bay trong gió miệng cười đến không khép lại được.
Nha hoàn vừa thấy Mã Tướng Quân liền vội vàng hành lễ.
- Mã tướng quân.
Cẩn Huyên nghe tiếng động từ bên ngoài truyền vào liền nheo mắt mà nhin, thấy Mã tướng quân cô liền bật nhảy khỏi xích đu.
Tiểu Dung bị hành động này của Cẩn Huyên doạ không nhẹ.
Xích đu đang đung đưa rất cao, vậy mà lại nhảy xuống!
Cái này chính là không cần mạng nữa đúng không.
Hầu hạ bên cạnh Cẩn Huyên một ngày, Tiểu Dung cảm thấy bản thân như đang bị người khác trêu chọc lòng can đảm vậy.
Tiểu Dung chạy tới phủi vạt váy của Cẩn Huyên:" Chủ tử sao lại nhảy như vậy chứ? Xích đu đưa cao sẽ nguy hiểm."
Cẩn Huyên:" Ta không có nhảy, là dây thừng quá trơn nên ta mới trượt tay."
Còn có chuyện dây thừng trơn?!
Ngày mai Tiểu Dung sẽ kêu thái giám tìm một sợi dây thừng cứng cáp một chút, sẽ không trơn nữa, trước khi để chủ tử sài phải để thái giám khác thử qua trước Tiểu Dung mới yên tâm.
Mã Tướng Quân nhìn bộ dáng như nam nhân lúc nãy của cô thì cau mày, nhấc chân bước vào.
- Thần tham kiến hoàng hậu.
Cẩn Huyên:" Ngươi đến đây có việc? Hay là đi nhầm cung."
- Nơi đây dù sao cũng là nơi đông người, chi bằng hoàng hậu mời ta vào đình để nói chuyện?
Cẩn Huyên gật đầu, kêu người chuẩn bị trà bánh đem đến phía trước đình viện, xong liền không cho ai lui tới gần.
Tiểu Dung cũng lui ra.
Cẩn Huyên:" Mã tướng quân không cần vòng vo, có việc gì cứ nói thẳng."
Mã Tướng Quân nhấp một ngụm trà, nói:" Hoàng hậu đã nói vậy rồi thì ta sẽ nói thẳng."
- Năm đó ta cứu hoàng hậu một mạng xem như hoàng hậu nợ ta một ân tình, làm người có ân tất báo hoàng hậu nói có đúng không?
Cứu?
Cho dù có cứu cũng là cứu nguyên thân mà.
Không có cứu cô thì muốn báo ân cái gì chứ.
Cẩn Huyên:" Cứu ta?"
Mã Tướng Quân nhìn biểu cảm này của Cẩn Huyên mà gật đầu:" Năm đó nếu không phải Cẩn lão gia cầu xin ta đưa hoàng hậu rời khỏi nơi đó, hiện tại chỉ sợ mạng cũng không còn."
Nghe lời này đầu Cẩn Huyên đau như búa bổ, mà dùng hay tay chống lên bàn ôm đầu bộ dáng như đang suy nghĩ nhưng trán lại nổi đầy gân xanh, miệng cô cắn chặt.
Đầu Cẩn Huyên như ai đem đĩa CD nhét vào, thước phim cứ chạy qua chạy lại.
Khung cảnh trước mắt rất rợn người, xác chết chất lên nhau trên dưới không ít hơn ba mươi người, nam nữ, già trẻ còn có cả thi thể hài tử chưa đến năm tuổi.
Tay Cẩn Huyên không biết bị ai nắm lấy, giọng đàn ông trầm khàn, nói:” Huyên Huyên, chỉ cần con chui qua chỗ này, bên trong đây có xảy ra việc gì cũng không được quay đầu nhìn lại, phụ thân thất trách không thể lo tốt được cho Huyên Huyên.”
Cẩn Huyên cả người bị bế lên, má trái phải đều bị hôn một cái, bàn tay thô ráp cọ vào mặt Cẩn Huyên.
Cẩn Huyên không biết vì sao lại cảm thấy cảm giác đau lòng từ đâu trổi dậy, cô được thả xuống trước mặt không biết từ đâu xuất hiện một Mã Tướng Quân cưỡi ngựa oai phong bước xuống, đi tới.
Cẩn Lão Gia quỳ xuống, dập đầu ba cái.
- Gia tộc Cẩn Gia chỉ còn lại một mình Tiểu Hy, huyết mạch duy nhất này cầu xin Mã Tướng Quân cứu giúp.
Mã Tướng Quân cao cao tại thường nhìn hai người không khác nào một con cún bị vứt bỏ ở một xó.
- Giúp? Ta không muốn, ngươi với ta trước giờ chưa từng có thù oán càng không dính dáng gì đến nhau, ngươi quá chính trực, đến chết vẫn không khai ra nơi ở của hoàng thượng?
Mã Tướng Quân năm đó cấu kết với giặc muốn lật đổ ngôi vị, nếu tiên đế năm đó bị giết chết, người được lên ngôi chính là Mã Tướng Quân, tuy không mang trong mình dòng máu cao thượng nhưng lúc đó Tiêu Lâm quá nhỏ không thể đảm nhiệm được chức vị, Mã Tướng Quân xem như được thay thế Tiêu Lâm đến lúc hắn tròn mười bảy tuổi.
Nói thế nào cũng xem như ông chính là ân nhân của Cẩn Huyên, nếu không có ông Cẩn Huyên sẽ được như bây giờ sao?
Không nghĩ tới Cẩn gia vậy mà lại đối xử với người ân của bọn họ như vậy.
Mã Tướng Quân:" Hậu cung phức tạp, phụ thân giúp con một lần cũng không thể mãi giúp con, việc nào không cần dùng đến tình cảm thì dùng lí trí để làm, Tiểu Hy con là người thông minh, đạo lí này con tất nhiên hiểu đúng không."
Mã Hy tất nhiên hiểu.
Mã Gia được như hiện tại đều dựa vào câu nói này mà sống, gia thế bọn họ lớn mạnh cho dù giết chết một mạng cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nguỵ tạo một chút bằng chứng mà thôi.
Thái giám, thị vệ trong cung mua chuộc bọn họ không khó, đều là người của Mã Gia.
Mã Hy mím môi, Mã Tướng Quân nhìn bộ dáng này của y thì thở ra một hơi.
- Con tuy thông minh lanh lợi nhưng lại thiếu quyết đoán giống hệt nương của con.
Mã Tướng Quân đứng dậy hai tay đặt phía sau, nói:" Ngày kia ta vào cung sẽ xử lí chuyện này cho con."
Ông nói xong mới rời khỏi nhà chính.
Mã Hy không biết nghĩ tới thứ gì mà nắm chặt tay nuốt một ngụm nước bọt.
Y không phải cố tình hại hoàng hậu đâu, là do Cẩn Huyên đối đầu với y trước.
Đúng vậy là do hoàng hậu đối đầu với y trước mà thôi.
Mã Tướng Quân ngày kia nhập cung tham dự buổi thượng triều sáng sớm, dâng tấu chương báo cáo tình hình biên cương lên cho Tiêu Lâm, hai người bàn bạc đối sách đến mặt trời lên cao Mã Tướng Quân mới được cho trở về.
Ông lúc đi ngang Khôn Ninh Cung liền dừng lại, tay chưa chạm vào đồ gõ cổng, cửa đã mở.
Cẩn Huyên bên trong ngồi xích đu đưa cao, vạt váy tung bay trong gió miệng cười đến không khép lại được.
Nha hoàn vừa thấy Mã Tướng Quân liền vội vàng hành lễ.
- Mã tướng quân.
Cẩn Huyên nghe tiếng động từ bên ngoài truyền vào liền nheo mắt mà nhin, thấy Mã tướng quân cô liền bật nhảy khỏi xích đu.
Tiểu Dung bị hành động này của Cẩn Huyên doạ không nhẹ.
Xích đu đang đung đưa rất cao, vậy mà lại nhảy xuống!
Cái này chính là không cần mạng nữa đúng không.
Hầu hạ bên cạnh Cẩn Huyên một ngày, Tiểu Dung cảm thấy bản thân như đang bị người khác trêu chọc lòng can đảm vậy.
Tiểu Dung chạy tới phủi vạt váy của Cẩn Huyên:" Chủ tử sao lại nhảy như vậy chứ? Xích đu đưa cao sẽ nguy hiểm."
Cẩn Huyên:" Ta không có nhảy, là dây thừng quá trơn nên ta mới trượt tay."
Còn có chuyện dây thừng trơn?!
Ngày mai Tiểu Dung sẽ kêu thái giám tìm một sợi dây thừng cứng cáp một chút, sẽ không trơn nữa, trước khi để chủ tử sài phải để thái giám khác thử qua trước Tiểu Dung mới yên tâm.
Mã Tướng Quân nhìn bộ dáng như nam nhân lúc nãy của cô thì cau mày, nhấc chân bước vào.
- Thần tham kiến hoàng hậu.
Cẩn Huyên:" Ngươi đến đây có việc? Hay là đi nhầm cung."
- Nơi đây dù sao cũng là nơi đông người, chi bằng hoàng hậu mời ta vào đình để nói chuyện?
Cẩn Huyên gật đầu, kêu người chuẩn bị trà bánh đem đến phía trước đình viện, xong liền không cho ai lui tới gần.
Tiểu Dung cũng lui ra.
Cẩn Huyên:" Mã tướng quân không cần vòng vo, có việc gì cứ nói thẳng."
Mã Tướng Quân nhấp một ngụm trà, nói:" Hoàng hậu đã nói vậy rồi thì ta sẽ nói thẳng."
- Năm đó ta cứu hoàng hậu một mạng xem như hoàng hậu nợ ta một ân tình, làm người có ân tất báo hoàng hậu nói có đúng không?
Cứu?
Cho dù có cứu cũng là cứu nguyên thân mà.
Không có cứu cô thì muốn báo ân cái gì chứ.
Cẩn Huyên:" Cứu ta?"
Mã Tướng Quân nhìn biểu cảm này của Cẩn Huyên mà gật đầu:" Năm đó nếu không phải Cẩn lão gia cầu xin ta đưa hoàng hậu rời khỏi nơi đó, hiện tại chỉ sợ mạng cũng không còn."
Nghe lời này đầu Cẩn Huyên đau như búa bổ, mà dùng hay tay chống lên bàn ôm đầu bộ dáng như đang suy nghĩ nhưng trán lại nổi đầy gân xanh, miệng cô cắn chặt.
Đầu Cẩn Huyên như ai đem đĩa CD nhét vào, thước phim cứ chạy qua chạy lại.
Khung cảnh trước mắt rất rợn người, xác chết chất lên nhau trên dưới không ít hơn ba mươi người, nam nữ, già trẻ còn có cả thi thể hài tử chưa đến năm tuổi.
Tay Cẩn Huyên không biết bị ai nắm lấy, giọng đàn ông trầm khàn, nói:” Huyên Huyên, chỉ cần con chui qua chỗ này, bên trong đây có xảy ra việc gì cũng không được quay đầu nhìn lại, phụ thân thất trách không thể lo tốt được cho Huyên Huyên.”
Cẩn Huyên cả người bị bế lên, má trái phải đều bị hôn một cái, bàn tay thô ráp cọ vào mặt Cẩn Huyên.
Cẩn Huyên không biết vì sao lại cảm thấy cảm giác đau lòng từ đâu trổi dậy, cô được thả xuống trước mặt không biết từ đâu xuất hiện một Mã Tướng Quân cưỡi ngựa oai phong bước xuống, đi tới.
Cẩn Lão Gia quỳ xuống, dập đầu ba cái.
- Gia tộc Cẩn Gia chỉ còn lại một mình Tiểu Hy, huyết mạch duy nhất này cầu xin Mã Tướng Quân cứu giúp.
Mã Tướng Quân cao cao tại thường nhìn hai người không khác nào một con cún bị vứt bỏ ở một xó.
- Giúp? Ta không muốn, ngươi với ta trước giờ chưa từng có thù oán càng không dính dáng gì đến nhau, ngươi quá chính trực, đến chết vẫn không khai ra nơi ở của hoàng thượng?
Mã Tướng Quân năm đó cấu kết với giặc muốn lật đổ ngôi vị, nếu tiên đế năm đó bị giết chết, người được lên ngôi chính là Mã Tướng Quân, tuy không mang trong mình dòng máu cao thượng nhưng lúc đó Tiêu Lâm quá nhỏ không thể đảm nhiệm được chức vị, Mã Tướng Quân xem như được thay thế Tiêu Lâm đến lúc hắn tròn mười bảy tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.