Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng
Chương 29: Tiền Châu
Ngã Tồn Tử
17/02/2024
Buổi tối gió Bắc lớn, tuyết cũng bắt đầu rơi lất phất, buổi chiều đoàn xe tiếp tế lương thực đã trở về kinh thành.
Tiêu Lâm không ở trong doanh trướng mà đứng bên ngoài, dựa vào lều mà nhìn ra phía xa, ở giữa doanh trại có một ngọn lửa lớn đốt để giữ ấm cho mọi người, ánh lửa hất lên mặt hắn càng làm Tiêu Lâm trở nên anh tuấn.
Ly Khải khoác một cái áo lông dày từ trong lều đi ra, thấy Tiêu Lâm liền đi tới.
- Đêm nay tuyết lại rơi rồi.
Ly Khải dựa vào lều bên cạnh, hai người nhìn về phía xa, gió lạnh thổi qua làm tóc bọn họ bay bay.
Ly Khải:" Lần này xuất binh là hoàng thượng dẫn đầu, chắc chắn sẽ thắng trận."
Tiêu Lâm:" Lần này là nước Mãn Châu, Mãn Châu nổi tiếng về binh khí, mọi binh khí đều có sát thương rất cao, bắn xa bách phát bách trúng ở mặt đất kiếm bọn họ đi qua nơi nào nơi đó liền có người chết."
Chỉ cần nhắc đến hai từ Mãn Châu người khác liền nghĩ đến binh pháp, Mãn Châu với đất nước bọn họ vốn dĩ không thù không oán nhưng tân hoàng đế Mãn Châu lên ngôi liền đi gây hấn khắp nơi, mỗi nơi bọn họ đi qua đều để lại không ít tan thương, Mãn Châu thắng trận hoàng đế càng ngạo mạn muốn chiếm hết về trướng của hắn.
Những nước khác xuống nước đàm phán tuy không có chiến tranh xảy ra nhưng đều bị Mãn Châu chiếm thế thượng phong, phục tùng dưới trướng.
Cẩn Huyên bên kia không ở kinh thành mà ngồi trên thuyền lớn, gió rét thổi qua làm cô rùng mình.
Tiểu Dung không đi theo, Điếu Điếu cũng ở lại kinh thành.
Cô nghe tiếng bước chân đi trên thuyền tiếng đế giày bằng thạch cao ma sát với mặt gỗ vang lên tiếng cộp cộp, tiếng bước chân càng gần, cuối cùng dừng lại ở phía sau Cẩn Huyên.
Tay cô đặt trên thanh gỗ của thuyền đột nhiên bị tay người khác đè xuống, nâng tay cô lên.
- Đêm đã muộn, người đẹp ở đây hóng gió lạnh như vậy lỡ bị cảm mạo ta nhất định sẽ đau lòng.
Ánh trăng sáng soi rõ người trước mặt là một nữ nhân tóc màu đỏ, khuôn mặt đường nét rất xinh đẹp dáng người cao không thua gì nam nhân chẳng qua có phần mảnh khảnh hơn.
Cẩn Huyên rút tay lại dùng vạt áo mà lau tay.
- Hữu Kim ngươi dùng thiện đã rửa tay chưa?
Hữu Kim là tên của nữ nhân tóc đỏ phía trước mặt Cẩn Huyên, lúc trước phụ thân Hữu Kim còn nghĩ y chính là nam nhân mới đặt ra cái tên này, sau này lớn lên liền mặc kệ.
Hữu Kim cái tên này dù sao cũng rất có ý nghĩa.
Hữu Kim là người nước Tiền Châu, nữ nhân Tiền Châu rất xinh đẹp dáng người rất cao, khuôn mặt như được thượng đế điêu khắc chẳng qua tính tình rất hãn, nam nhân lại nhu nhược hơn nữ nhân không ít, ở Tiền Châu nữ nhân là trụ cột của một nông hộ còn nam nhân chỉ ở nhà làm chuyện của nữ nhân, chăm con, giặt y phục, ở Tiền Châu nữ nhân hoà ly với phu quân cũng không phải chuyện lạ, nữ nhân Tiền Châu rất nhiều người đồng ý kết nghĩa phu thê chỉ vì muốn một đứa con, có rồi liền hoà ly, bọn họ không cần chồng chỉ cần con.
Đất nước Tiền Châu rất tự do, nữ nhân yêu nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ, có thể công khai hôn nhau ở bên ngoài.
Hữu Kim gật đầu:" Rửa rồi thì thần được nắm tay hoàng hậu sao?"
Cẩn Huyên kéo khoé miệng lên:" Ngươi nắm tay ta chính là phạm tội bất kính."
Hữu Kim thở ra một hơi.
- Thần nghe nói đất nước lần này đến có hoàng hậu rất đẹp nên đặc biệt theo sứ đoàn đến, không ngờ gặp người, người liền phủ ta.
Cẩn Huyên chống eo:" Tiền Châu xuất binh trợ giúp ta tất nhiên cảm động, nhưng ta không biết Tiền Châu lại có nữ nhân háo sắc như vậy."
Hữu Kim như được khen ngợi mà vui vẻ kéo gần khoảng cách của hai người:" Nữ nhân Tiền Châu mười người liền có chín người háo sắc còn một người chắc chắn là nam nhân cải trang."
Cẩn Huyên nheo mắt:" Bọn họ chắc chắn không háo sắc như ngươi."
Cẩn Huyên nói xong liền quay người đi vào, thuyền này rất lớn phía sau còn có không ít thuyền nối đuôi nhau, trên bờ có người cưỡi ngựa chạy theo.
Tiền Châu lúc trước không phải đất nước đứng bên phe của bọn họ, hoàng đế Tiền Châu sợ phiền phức nên chỉ đứng ở phe trung lập nhưng lần này biết tình hình bất ổn muốn đàm phán với Mãn Châu là chuyện không thể, Tiền Châu hoặc Mãn Châu sẽ có một nơi bị đánh bại chịu lao dịch.
Đất nước bọn họ tuy binh lính nhiều nhưng thiếu một người chỉ huy, huống hồ Tiền Châu trước giờ chưa từng tham gia cuộc chiến tranh nào, lý thuyết có nhưng kinh nghiệm thực chiến bằng 0.
Đất nước của Tiêu Lâm gần bọn họ có thể tương trợ lẩn nhau, huống hồ hoàng đế đã từng tham gia rất nhiều trận chiến, lập không ít uy danh.
So với một hoàng đế chỉ biết ngồi trên ghế mà ra lệnh, Tiền Châu bọn họ cảm thấy một hoàng đế như Tiêu Lâm thích hợp kết giao hơn nhiều, từng ra chiến trường chắc chắn sẽ có kinh nghiệm thực chiến, thứ bọn họ thiếu là thực chiến không phải lý thuyết suông.
Bên trong thuyền lớn có nam gian phòng, nhìn qua rất giống nơi ở của Cẩn Huyên trong Tử Cấm Thành, tiện nghi đều rất đầy đủ ở đây còn có Ngự Thiện Phòng, Dược Phòng nơi để bóc thuốc còn có thái y, những tiện nghi nào cũng có.
Bên ngoài thân tàu được làm bằng gỗ rất cứng cáp nếu bị tên bắn vào cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, bụng thuyền còn có ấn của hoàng tộc, bụng thuyền được điêu khắc hình con rồng, rồng vàng được làm từ vàng nguyên khối, để hoàng đế dùng.
Tiêu Lâm không ở trong doanh trướng mà đứng bên ngoài, dựa vào lều mà nhìn ra phía xa, ở giữa doanh trại có một ngọn lửa lớn đốt để giữ ấm cho mọi người, ánh lửa hất lên mặt hắn càng làm Tiêu Lâm trở nên anh tuấn.
Ly Khải khoác một cái áo lông dày từ trong lều đi ra, thấy Tiêu Lâm liền đi tới.
- Đêm nay tuyết lại rơi rồi.
Ly Khải dựa vào lều bên cạnh, hai người nhìn về phía xa, gió lạnh thổi qua làm tóc bọn họ bay bay.
Ly Khải:" Lần này xuất binh là hoàng thượng dẫn đầu, chắc chắn sẽ thắng trận."
Tiêu Lâm:" Lần này là nước Mãn Châu, Mãn Châu nổi tiếng về binh khí, mọi binh khí đều có sát thương rất cao, bắn xa bách phát bách trúng ở mặt đất kiếm bọn họ đi qua nơi nào nơi đó liền có người chết."
Chỉ cần nhắc đến hai từ Mãn Châu người khác liền nghĩ đến binh pháp, Mãn Châu với đất nước bọn họ vốn dĩ không thù không oán nhưng tân hoàng đế Mãn Châu lên ngôi liền đi gây hấn khắp nơi, mỗi nơi bọn họ đi qua đều để lại không ít tan thương, Mãn Châu thắng trận hoàng đế càng ngạo mạn muốn chiếm hết về trướng của hắn.
Những nước khác xuống nước đàm phán tuy không có chiến tranh xảy ra nhưng đều bị Mãn Châu chiếm thế thượng phong, phục tùng dưới trướng.
Cẩn Huyên bên kia không ở kinh thành mà ngồi trên thuyền lớn, gió rét thổi qua làm cô rùng mình.
Tiểu Dung không đi theo, Điếu Điếu cũng ở lại kinh thành.
Cô nghe tiếng bước chân đi trên thuyền tiếng đế giày bằng thạch cao ma sát với mặt gỗ vang lên tiếng cộp cộp, tiếng bước chân càng gần, cuối cùng dừng lại ở phía sau Cẩn Huyên.
Tay cô đặt trên thanh gỗ của thuyền đột nhiên bị tay người khác đè xuống, nâng tay cô lên.
- Đêm đã muộn, người đẹp ở đây hóng gió lạnh như vậy lỡ bị cảm mạo ta nhất định sẽ đau lòng.
Ánh trăng sáng soi rõ người trước mặt là một nữ nhân tóc màu đỏ, khuôn mặt đường nét rất xinh đẹp dáng người cao không thua gì nam nhân chẳng qua có phần mảnh khảnh hơn.
Cẩn Huyên rút tay lại dùng vạt áo mà lau tay.
- Hữu Kim ngươi dùng thiện đã rửa tay chưa?
Hữu Kim là tên của nữ nhân tóc đỏ phía trước mặt Cẩn Huyên, lúc trước phụ thân Hữu Kim còn nghĩ y chính là nam nhân mới đặt ra cái tên này, sau này lớn lên liền mặc kệ.
Hữu Kim cái tên này dù sao cũng rất có ý nghĩa.
Hữu Kim là người nước Tiền Châu, nữ nhân Tiền Châu rất xinh đẹp dáng người rất cao, khuôn mặt như được thượng đế điêu khắc chẳng qua tính tình rất hãn, nam nhân lại nhu nhược hơn nữ nhân không ít, ở Tiền Châu nữ nhân là trụ cột của một nông hộ còn nam nhân chỉ ở nhà làm chuyện của nữ nhân, chăm con, giặt y phục, ở Tiền Châu nữ nhân hoà ly với phu quân cũng không phải chuyện lạ, nữ nhân Tiền Châu rất nhiều người đồng ý kết nghĩa phu thê chỉ vì muốn một đứa con, có rồi liền hoà ly, bọn họ không cần chồng chỉ cần con.
Đất nước Tiền Châu rất tự do, nữ nhân yêu nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ, có thể công khai hôn nhau ở bên ngoài.
Hữu Kim gật đầu:" Rửa rồi thì thần được nắm tay hoàng hậu sao?"
Cẩn Huyên kéo khoé miệng lên:" Ngươi nắm tay ta chính là phạm tội bất kính."
Hữu Kim thở ra một hơi.
- Thần nghe nói đất nước lần này đến có hoàng hậu rất đẹp nên đặc biệt theo sứ đoàn đến, không ngờ gặp người, người liền phủ ta.
Cẩn Huyên chống eo:" Tiền Châu xuất binh trợ giúp ta tất nhiên cảm động, nhưng ta không biết Tiền Châu lại có nữ nhân háo sắc như vậy."
Hữu Kim như được khen ngợi mà vui vẻ kéo gần khoảng cách của hai người:" Nữ nhân Tiền Châu mười người liền có chín người háo sắc còn một người chắc chắn là nam nhân cải trang."
Cẩn Huyên nheo mắt:" Bọn họ chắc chắn không háo sắc như ngươi."
Cẩn Huyên nói xong liền quay người đi vào, thuyền này rất lớn phía sau còn có không ít thuyền nối đuôi nhau, trên bờ có người cưỡi ngựa chạy theo.
Tiền Châu lúc trước không phải đất nước đứng bên phe của bọn họ, hoàng đế Tiền Châu sợ phiền phức nên chỉ đứng ở phe trung lập nhưng lần này biết tình hình bất ổn muốn đàm phán với Mãn Châu là chuyện không thể, Tiền Châu hoặc Mãn Châu sẽ có một nơi bị đánh bại chịu lao dịch.
Đất nước bọn họ tuy binh lính nhiều nhưng thiếu một người chỉ huy, huống hồ Tiền Châu trước giờ chưa từng tham gia cuộc chiến tranh nào, lý thuyết có nhưng kinh nghiệm thực chiến bằng 0.
Đất nước của Tiêu Lâm gần bọn họ có thể tương trợ lẩn nhau, huống hồ hoàng đế đã từng tham gia rất nhiều trận chiến, lập không ít uy danh.
So với một hoàng đế chỉ biết ngồi trên ghế mà ra lệnh, Tiền Châu bọn họ cảm thấy một hoàng đế như Tiêu Lâm thích hợp kết giao hơn nhiều, từng ra chiến trường chắc chắn sẽ có kinh nghiệm thực chiến, thứ bọn họ thiếu là thực chiến không phải lý thuyết suông.
Bên trong thuyền lớn có nam gian phòng, nhìn qua rất giống nơi ở của Cẩn Huyên trong Tử Cấm Thành, tiện nghi đều rất đầy đủ ở đây còn có Ngự Thiện Phòng, Dược Phòng nơi để bóc thuốc còn có thái y, những tiện nghi nào cũng có.
Bên ngoài thân tàu được làm bằng gỗ rất cứng cáp nếu bị tên bắn vào cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, bụng thuyền còn có ấn của hoàng tộc, bụng thuyền được điêu khắc hình con rồng, rồng vàng được làm từ vàng nguyên khối, để hoàng đế dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.