Chương 18
Tạp Nhi
20/06/2015
Tất Thịnh dắt tay Thạch Du, hai người vui vẻ trở lại khách sạn.
Vào trong phòng , Thạch Du lập tức đá giày cao gót trên chân xuống , giọng điệu thoải mái khẽ thở dài, “Thật thoải mái, đây chính là lần đầu tiên tôi đi giày cao gót lâu như thế, thật không biết trước kia phụ nữ phải bọc chân làm mà sao sống được.”
Tất Thịnh nghe cô lơ đãng thốt lên lời oán trách mà cười ra tiếng thật to, “Nghe nói lúc đó phụ nữ chân càng nhỏ thì càng đẹp!”
“Hàaa…! Tôi tình nguyện là một người phụ nữ chân to,cũng không muốn suốt ngày phải bó chân; nếu như anh cưới một người phụ nữ bó chân , anh sẽ nguyện ý giúp cô tắm chân sao?” Thạch Du đột nhiên hỏi.
Tất Thịnh đối với vấn đề cổ quái của cô, không khỏi cười một tiếng, “Thật không biết đầu cô chữa những thứ gì, lấy ở đâu ra mà nhiều vấn đề kỳ quái như vậy.”
Đối với lời bình của anh Thạch Du lơ đễnh, ở trong phong khách nhanh nhẹ nhảy múa.
Tất Thịnh bình tĩnh đứng ở một bên thưởng thức kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp củaThạch Du, nhìn cô kiễng chân lên không ngừng xoay tròn, trong phút chốc làm anh say đắm , trầm luân trong đó.
Đột nhiên, cô ngừng lại, nghiêm nghị nhìn Tất Thịnh, “Ngày mai sòng bạc của Kha Tái Tư khai mạc à?”
“Đúng vậy.” Tất Thịnh chậm rãi đi vào phòng khách, vẻ mặt vui vẻ ngồi ở trên ghế sa lon.
“Vậy ngày mai chúng ta cũng phải đi sao?” Thạch Du đi tới bên cạnh anh, tự nhiên ngồi bên cạnh anh.
“Không sai! Ngày mai cô có thể yên tâm đi chơi.” Tất Thịnh vẻ mặt thái nhiên (tự nhiên, thư thái) cởi ra hai cúc trên của áo sơ mi.
“Nhưng tôi chơi không giỏi lắm, ngộ nhỡ thua thì sao?” bộ mặt Thạch Du nghiêm túc hỏi.
“Chơi không tốt? Vậy cô cũng phải tỏ ra là mình biết một chút?” Tất Thịnh mặt mỉm cười nhìn cô.
“Tỏ ra á! Nếu như mà tôi thua thì ai trả tiền? Anh hay là tôi?” Thạch Du dí dỏm nâng miệng nhỏ nhắn hỏi.
“Cô cứ nói đi? Là cô hay là tôi?” Tất Thịnh hỏi ngược lại cô.
“Đương nhiên là anh đấy! Nếu không tôi sợ sẽ đem tất cả gia sản của mình mất.” Thạch Du nháy mắt với anh bướng bỉnh cười một tiếng.
“Vậy nếu như cô thắng?” Tất Thịnh cười một tiếng, hỏi ngược lại.
“Tiền thắng là của tôi!” Cô nhanh chóng trả lời.
“Xem ra cô rất giỏ tính toán.” Tất Thịnh buột miệng cười.
“Đó là đương nhiên!” Thạch Du cúi đầu cười duyên, dùng chân chỉ trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Tất Thịnh không nhịn được cười ha ha, đột nhiên hăng hái, “Không bằng như thế này, chúng ta hãy đánh cuộc một cuộc trước, nếu như mà tôi thua, ngày mai nếu cô chơi thua liền do tôi trả, thắng thì cho cô ; nhưng ngộ nhỡ cô thua. . . . . .”
“Tiền đánh cuộc lớn như vậy, tôi không chơi nổi!” Thạch Du không đợi anh nói xong đã vội vàng cự tuyệt.
“Tôi còn chưa nói hết, nhìn cô chưa gì đã khẩn trương. Nếu như cô thua, thì hãy cởi một thứ quần hay áo ở trên người, chủ ý này như thế nào?”
Tất Thịnh cố ý dùng ánh mắt nhìn trộm cô.
Thạch Du suy tư một chút, “Theo anh nói, anh sẽ đồng ý nếu tôi thua thì do anh trả tiền , thắng thì tôi được hưởng rồi hả ?”
“Ừ.” Tất Thịnh hớn hở gật đầu cam kết.
Thạch Du nghĩ ngợi một lát, mặc kệ thắng hay thua dù sao cô đều là kiếm được tiền, vì vậy hào sảng (hào hứng sảng khoái) mở miệng đồng ý, rồi sau đó lại để ý có chuyện không ổn; cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lập tức ngẩng đầu lên không chịu nói: “Không được! Trên người tôi một bộ quần áo, ngộ nhỡ tôi thua thì anh sẽ được tiện nghi à!”
Tất Thịnh nhăn mày lại xem kỹ cô, “Cô nói cũng đúng, tốt! Cho phép cô bây giờ đi thay quần áo.”
Thạch Du vừa nghe, không che giấu được cảm giác hưng phấn, “Tốt!”
Vào trong phòng , Thạch Du lập tức đá giày cao gót trên chân xuống , giọng điệu thoải mái khẽ thở dài, “Thật thoải mái, đây chính là lần đầu tiên tôi đi giày cao gót lâu như thế, thật không biết trước kia phụ nữ phải bọc chân làm mà sao sống được.”
Tất Thịnh nghe cô lơ đãng thốt lên lời oán trách mà cười ra tiếng thật to, “Nghe nói lúc đó phụ nữ chân càng nhỏ thì càng đẹp!”
“Hàaa…! Tôi tình nguyện là một người phụ nữ chân to,cũng không muốn suốt ngày phải bó chân; nếu như anh cưới một người phụ nữ bó chân , anh sẽ nguyện ý giúp cô tắm chân sao?” Thạch Du đột nhiên hỏi.
Tất Thịnh đối với vấn đề cổ quái của cô, không khỏi cười một tiếng, “Thật không biết đầu cô chữa những thứ gì, lấy ở đâu ra mà nhiều vấn đề kỳ quái như vậy.”
Đối với lời bình của anh Thạch Du lơ đễnh, ở trong phong khách nhanh nhẹ nhảy múa.
Tất Thịnh bình tĩnh đứng ở một bên thưởng thức kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp củaThạch Du, nhìn cô kiễng chân lên không ngừng xoay tròn, trong phút chốc làm anh say đắm , trầm luân trong đó.
Đột nhiên, cô ngừng lại, nghiêm nghị nhìn Tất Thịnh, “Ngày mai sòng bạc của Kha Tái Tư khai mạc à?”
“Đúng vậy.” Tất Thịnh chậm rãi đi vào phòng khách, vẻ mặt vui vẻ ngồi ở trên ghế sa lon.
“Vậy ngày mai chúng ta cũng phải đi sao?” Thạch Du đi tới bên cạnh anh, tự nhiên ngồi bên cạnh anh.
“Không sai! Ngày mai cô có thể yên tâm đi chơi.” Tất Thịnh vẻ mặt thái nhiên (tự nhiên, thư thái) cởi ra hai cúc trên của áo sơ mi.
“Nhưng tôi chơi không giỏi lắm, ngộ nhỡ thua thì sao?” bộ mặt Thạch Du nghiêm túc hỏi.
“Chơi không tốt? Vậy cô cũng phải tỏ ra là mình biết một chút?” Tất Thịnh mặt mỉm cười nhìn cô.
“Tỏ ra á! Nếu như mà tôi thua thì ai trả tiền? Anh hay là tôi?” Thạch Du dí dỏm nâng miệng nhỏ nhắn hỏi.
“Cô cứ nói đi? Là cô hay là tôi?” Tất Thịnh hỏi ngược lại cô.
“Đương nhiên là anh đấy! Nếu không tôi sợ sẽ đem tất cả gia sản của mình mất.” Thạch Du nháy mắt với anh bướng bỉnh cười một tiếng.
“Vậy nếu như cô thắng?” Tất Thịnh cười một tiếng, hỏi ngược lại.
“Tiền thắng là của tôi!” Cô nhanh chóng trả lời.
“Xem ra cô rất giỏ tính toán.” Tất Thịnh buột miệng cười.
“Đó là đương nhiên!” Thạch Du cúi đầu cười duyên, dùng chân chỉ trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Tất Thịnh không nhịn được cười ha ha, đột nhiên hăng hái, “Không bằng như thế này, chúng ta hãy đánh cuộc một cuộc trước, nếu như mà tôi thua, ngày mai nếu cô chơi thua liền do tôi trả, thắng thì cho cô ; nhưng ngộ nhỡ cô thua. . . . . .”
“Tiền đánh cuộc lớn như vậy, tôi không chơi nổi!” Thạch Du không đợi anh nói xong đã vội vàng cự tuyệt.
“Tôi còn chưa nói hết, nhìn cô chưa gì đã khẩn trương. Nếu như cô thua, thì hãy cởi một thứ quần hay áo ở trên người, chủ ý này như thế nào?”
Tất Thịnh cố ý dùng ánh mắt nhìn trộm cô.
Thạch Du suy tư một chút, “Theo anh nói, anh sẽ đồng ý nếu tôi thua thì do anh trả tiền , thắng thì tôi được hưởng rồi hả ?”
“Ừ.” Tất Thịnh hớn hở gật đầu cam kết.
Thạch Du nghĩ ngợi một lát, mặc kệ thắng hay thua dù sao cô đều là kiếm được tiền, vì vậy hào sảng (hào hứng sảng khoái) mở miệng đồng ý, rồi sau đó lại để ý có chuyện không ổn; cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lập tức ngẩng đầu lên không chịu nói: “Không được! Trên người tôi một bộ quần áo, ngộ nhỡ tôi thua thì anh sẽ được tiện nghi à!”
Tất Thịnh nhăn mày lại xem kỹ cô, “Cô nói cũng đúng, tốt! Cho phép cô bây giờ đi thay quần áo.”
Thạch Du vừa nghe, không che giấu được cảm giác hưng phấn, “Tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.