Chương 2
Nguyên Nhu
01/08/2013
Đôi mắt xinh đẹp nhìn vào thân ảnh, Tình Dương không khỏi nín thở, chậm rãi đứng lên. Từ khi sinh ra đến giờ nàng mới gặp qua người
có đôi mắt đen và sâu thẳm đến vậy, trong mắt toát ra một cỗ u buồn, làm cho nàng cũng băn khoăn theo.
Giờ phút này, nàng có chút xúc động, nàng rất muốn, rất muốn xóa đi ưu thương đáy mắt hắn. Ánh trăng chiếu trên y phục trắng tinh đó, làm cho cả người hắn tựa như gió mát, bóng người ánh trăng, nhàn nhạt như quang, tay áo tung bay, nhẹ nhàng như gió, Tình Dương nhìn ngây dại, phút chốc, tim nàng đập thình thịch.
Nàng không có để ý tới, từ trong bóng tối hiện ra hai người đang chăm chú nhìn phản ứng của nàng, nhất là huyền y nam tử đi ở đằng trước, một tay cầm đèn, tay kia lại nắm chặt thành quyền.
Một hồi lâu Tình Dương mới phục hồi tinh thần lại, hai gò má ửng hồng “Oa!”
Thanh âm khen ngợi thoát ra khỏi cổ họng.
Vừa nghe thấy tiếng kêu của nàng, bạch y nam tử nhắm mắt lại, trong mắt huyền y nam tử lạnh lùng lóe lên hàn quang, vận nội công, nếu Tình Dương xoay người chạy trốn thì sẽ cho nàng một chưởng, khiến nàng chết!
Nào ngờ Tình Dương chẳng những không có chạy, ngược lại còn bước lên một bước lớn, còn bị nàng tiện tay đem huyền y nam tử đẩy ra.
“Oa! Hóa ra ngươi lại đẹp như vậy, vậy mà làm người ta sợ? Hại ta thực nghĩ đến ngươi là cái gì ba đầu sáu tay !” Nàng cười hì hì vỗ vỗ bộ ngực của hắn, một chút cũng không có chú ý tới động tác của mình thật thất lễ.
Bạch y nam tử trợn tròn mắt, con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú trước mắt “Ngươi không sợ ta.” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định. Ánh mắt của nàng chói lọi, sáng như sao, trong suốt không giả dối, không phải nói láo lừa gạt hắn, nàng là thật sự không e ngại.
Tình Dương chớp mi “Sợ cái gì?” Nàng đời này chỉ nghe qua bộ dạng quá xấu dọa người, chứ không có nghe qua bộ dạng quá tuấn mỹ cũng sẽ hù chết người.
“Ta. . . . . .” Cúi xuống, ngón tay giật giật, một bộ muốn nói lại thôi.
Tình Dương hiểu lời hắn chưa nói ra “Đó, ngươi nói cái này?” Không chút nghĩ ngợi vươn tay, nàng sờ lên đường ngang trên mặt hắn, hai vết sẹo.
Chính nàng cũng không để ý đem ngón tay thương tiếc nhẹ vỗ về, thật lòng cảm thấy thương yêu hắn. Nguyên bản hẳn là tuấn dật xuất trần, nhưng xuất hiện hai vết sẹo xấu, một ở đuôi mắt phải, một từ má trái kéo dài đến cổ, sẹo dài này dữ tợn hơn rất nhiều, có thể tưởng tượng, lúc trước hắn bị thương có bao nhiêu đau đớn.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn chạm vào mặt hắn, còn nâng mặt hắn lên loay hoay, rồi sau đó cong lên cặp môi đỏ mọng “Khá tốt, không có đáng sợ lắm.” Trước kia nhiều người so với hắn đều kinh khủng hơn gấp bội ! Này căn bản không tính vào đâu.
Trong nháy mắt, nụ cười của nàng mạnh mẽ tiến vào hắn, hắn giật mình trong gang tấc, phút chốc bối rối, vì nàng cười mà hoảng loạn rồi.
“Lớn mật! Còn không mau bỏ tay ngươi ra.” Huyền y nam tử sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức tới nữ nhân đang khinh bạc chủ tử của mình, dưới sự giận dữ, liền đưa tay hất nàng ra.
Bả vai bị người ta đẩy, Tình Dương lảo đảo vài bước, hậm hực trừng hắn liếc “Khư!” Thật không có lễ phép, mẹ hắn nhất định đã quên dạy hắn phải tôn trọng nữ nhân.
“Ngươi!” Nàng thái độ bất mãn làm người ta tức giận, huyền y nam tử gân xanh bên trán hiện lên.
“Bác Hách.” Bạch y nam tử quát nhẹ.
Huyền y nam tử lập tức hạ mắt, lui sang một bên.
Nhìn bọn họ chủ tớ với nhau, Tình Dương cảm giác, bạch y nam tử này thân phận không đơn giản.
Chính nàng căn bản cũng nghĩ tới, người tham gia yến hội ngắm hoa vốn sẽ không thể là người có thân phận thấp kém. Đến lúc này nàng mới bất tri bất giác, cẩn thận dò xét trường bào màu trắng trên người hắn cùng áo khoác ngoài màu tím. Màu tím phải người trong hoàng tộc mới có thể mặc, người này thân phận tất nhiên tôn quý. Có nhận thức này, lập tức thẳng người, thái độ chuyển biến.
“Vị gia nhân này, Tình Dương thất lễ, xin chớ để ở trong lòng.” Cung kính phúc thân hành lễ.
Đối với thái độ nàng đột nhiên chuyển biến, nam tử cũng không nói thêm gì, chỉ là ngước mắt nhìn nàng cúi đầu xuống, cười cười “Tình Dương. . . . . . Nữ tử tên như thế rất dịu dàng.” Tình Dương, Tình Dương, ý chỉ ánh sáng mặt trời sao?
Tình Dương có chút mím môi cười, ngước mắt nhìn hắn: “Là Tình Dương.” So với Tình Vũ, tên của nàng tử thật là có cứng hơn chút ít.
Nam tử người có chút dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, không tiếng động cười “Dương giả. . . . . . Mặt trời mọc. Tình Dương, ý là ánh sáng trên bầu trời.”
Ánh mắt của hắn lạnh nhạt lại ẩn chứa một loại ý vị khó nói lên lời, hấp dẫn ánh mắt Tình Dương. Đây là lần đầu tiên, có người nói ý nghĩa tên của nàng.
“Kỳ Cách.” Hắn nhàn nhạt mở miệng nói ra.
Tình Dương sửng sốt. Hắn là nói cho nàng biết tên của mình sao? Kỳ Cách? Đáy lòng đọc qua một lần, nàng cong miệng. Người đẹp, ngay cả tên cũng dễ nghe, cũng đồng thời xác định hắn không phải hoàng tử. A ca là có chữ Dận ở đầu, Kỳ Cách không biết là gia nhân hay bối lặc nhà ai.
Vừa nâng mắt, đúng lúc thấy hắn đang cười, Tình Dương nhìn mà tim đập mạnh. Đôi môi mỏng đang vui vẻ cười, dịu dàng như vậy, làm nàng rung động. Thật là kỳ quái, một người cư nhiên có thể làm cho u buồn cùng khí chất ôn nhu đồng thời hiện ra trên người.
“Ngươi vì sao không qua đó?” Chậm rãi hướng nàng, Kỳ Cách cười hỏi, đồng thời cũng đánh thức Tình Dương đang thất thần nhìn hắn.
Tình Dương ngượng ngùng, trống ngực đập liên hồi, nàng nhẹ vỗ ngực, hít ngụm khí lớn, ổn định rối loạn trong lòng, mới nhìn về phía hắn. Ánh mắt của hắn ôn nhuận, thật sự không thèm để ý nàng vừa mới thất lễ.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, cân nhắc suy nghĩ, quyết định nói thực ra. ”Yến hội này rất chán.”
Lời nói thẳng thắn như vậy, tính cách nàng cũng thẳng thắn làm cho Kỳ Cách không khỏi có chút giật mình, con ngươi đen nhìn nàng cười dịu dàng “Ngươi ở trước mặt người xa lạ, đều nói trực tiếp ra như vậy sao?” Thiên tử mở yến hội, ai dám như nàng, tùy ý hướng người ta nói không thú vị, cũng không sợ chọc giận Thánh Thượng, sẽ bị chém đầu.
Nhún nhún vai “Không phải người xa lạ, là bằng hữu.” Mắt chớp, nàng tuyệt không sợ. Ánh mắt của hắn chính trực thanh tịnh, nàng cảm thấy hắn không phải người xấu, nàng muốn đến gần hắn, trên người hắn không hiểu có loại khí tức làm cho nàng an tâm, ánh mắt của hắn tựa như làm cho tâm hồn người nhẹ nhàng, làm nàng không kìm lòng được muốn nhìn hắn.
“Bằng hữu?” Như là nghe thấy cái gì mới lạ, đôi mắt hẹp dài trợn to, rồi sau đó cười to “Ngươi là cô nương rất thú vị.” Hắn có thể biến thành bộ dáng này, nàng là nữ nhân duy nhất có thể nhìn thẳng hắn như thế, bằng vào điểm ấy, cũng đủ để cho hắn đối với nàng vài phần kính trọng.
“Cũng được, vậy sao ngươi không sang đó?” Thử hỏi một câu, quả nhiên trông thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng phát hiện nàng đang nhìn hắn, lại nhếch cao khóe môi.
“Như lời ngươi nói, yến hội này. . . . . . Rất chán.” Ngữ khí bình thản, rồi lại để lộ ra một tia chua xót.
Tình Dương tâm xiết chặt, nghĩ muốn tới gần hắn an ủi, nhưng không cẩn thận, vấp vào hòn đá nhỏ trên mặt đất, lảo đảo, cả người thấy muốn đụng vào tảng đá lớn, bên hông bỗng nhiên xiết chặt, không đụng phải tảng đá lớn, ngược lại lại đụng vào lồng ngực ấm áp.
“Khụ khụ! Khụ khụ!. . . . . .” Yết hầu đập vào ngực, Tình Dương đỏ mặt, có chút bối rối muốn cảm ơn giúp đỡ của Kỳ Cách, nhưng lại ho kịch liệt.
Đang ho đến khó chịu thì một bàn tay nhu hòa đặt lên lưng của nàng, nhẹ nhàng theo vuốt theo sống lưng nàng. Thoáng chốc, một cảm giác tê dại từ xương sống chạy lên tận não.
Tình Dương chỉ ngây ngốc nghiêng đầu, nhìn sát mặt hắn như vậy, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt đạm bạc của hắn, sự ôn nhu trong mắt, trong lòng phút chốc xiết chặt, đột nhiên phát giác được hắn bề ngoài lạnh nhạt, kỳ thật trong tâm lại ấm áp. Ý thức được điểm này, thật kì lạ, đáy lòng có gì đó mềm mại truyền đến.
Bàn tay vỗ sau lưng nàng, lại truyền đến sự nhẹ nhàng, lo lắng, không có chút tâm tư nào lệch ra.
Trong chớp nhoáng này, Tình Dương cảm thấy trái tim hai người, rất gần, rất gần.
“Ai, không thú vị cũng không sao. Ngồi ở đây cho muỗi đốt, ngắm trăng sáng, cũng rất thú vị.” Nói, hai người cùng nhau ngồi ở trên tảng đá lớn. Kỳ quái, chỉ cần trông thấy biểu lộ trên mặt hắn có chút đau khổ, nàng lại thấy khó thở, đây là chuyện gì xảy ra?
“A. . . . . .” Cho muỗi đốt?
Thanh âm này của hắn cười lại như không cười, làm cho Tình Dương nghe thấy kì quái, cảm thấy hắn cười có chút khó khăn. ”Bằng hữu, ngươi cười được cũng không phải là không vui chứ?” Nào có người cười như vậy, a, lại còn kéo dài thanh âm, cũng không phải là lão nhân sắp tắt thở.
“Vậy ngươi cảm thấy như thế nào mới là cười vui vẻ?” Kỳ Cách hỏi. Trong mắt nàng, hắn thật sự giống như một người bình thường, hai người ngồi được gần như vậy, thái độ của nàng rất tự nhiên, làm hắn thấy tĩnh tâm, trào lên một chút vui sướng.
“Ta làm mẫu cho ngươi xem.” Nàng ra vẻ luyện thanh. Sau đó đứng lên hai tay ở eo, hướng lên trời trăng sáng, đầu tiên là thở sâu, sau đó há mồm “Oa ha ha ha ha ha a a a oa ha ha ha ha ha a a a”
Phát ra liên tiếp tiếng cười khuếch đại, nàng nghiêng đầu phía hắn nhăn mày nhăn mũi, bày ra mặt quỷ đáng yêu.
Nàng thú vị lại cười khoa trương như vậy, làm cho Kỳ Cách cười toét miệng, lại hướng phía nàng cùng làm mặt quỷ, hắn rốt cục không nhịn được giương giọng cười to.
Nghe được tiếng cười của hắn, Bác Hách ẩn trong bóng đêm bỗng dưng vành mắt hoe đỏ, kích động ngẩng đầu nhìn chủ tử. Đã bao lâu, hắn đã bao lâu không nghe thấy chủ tử cười như vậy?
“Cười như vậy mới là nam nhân chứ.” Tình Dương quay người lại, cười nhìn về phía hắn,trong mắt của hắn thực vừa lòng, toát ra khoái hoạt.
Nhìn gần khuôn mặt nhỏ nhắn kia mới khéo cười làm sao, Kỳ Cách đáy lòng vừa động “Ngươi có người hứa hẹn rồi sao?” Lời nói không tự chủ được thốt ra, trông thấy nàng liền giật mình, hắn mới ý thức được chính mình hỏi cái gì.
Không ngờ tới hắn lại hỏi như vậy, Tình Dương sau khi lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn hắn một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Không có, ta vừa mới mười sáu.” Hắn hỏi như vậy là có ý gì?
Hai gò má đỏ ửng, trong lòng xấu hổ không nói nên lời, nàng chớp mắt, mi nhẹ rủ xuống, che đi đáy mắt quang mang, giống như vô ý quay đầu đi, không cho hắn nhìn thấy.
Ánh mắt đầu tiên sáng ngời, rồi sau đó nhanh chóng chuyển mờ “Mười sáu tuổi. . . . . . Còn là một tiểu cô nương mà thôi.” Hắn tự mình lẩm bẩm.
Tai nghe được tiếng hắn nói nhỏ, Tình Dương vô thức mở miệng trả lời: “Mười sáu tuổi đâu nhỏ?” Muốn nói về tuổi, lúc nàng đi tới thời đại này đã là hai mươi tuổi, lại qua tám năm, thêm rồi lại thêm, nàng năm nay cũng hai mươi tám tuổi!
Bất quá. . . . . . Cúi đầu nhìn trước ngực mình. Cũng nhỏ, nàng không thể phủ nhận, còn nữa, nếu theo lý luận của nàng, tại thế kỷ hai mươi mốt, hắn đã mấy trăm tuổi, so với hắn, nàng đương nhiên là nhỏ.
Nhìn nàng có chút tức giận, Kỳ Cách cười nhạt một tiếng. Chỉ có tiểu cô nương mới chấp người khác nói nàng còn nhỏ.
“Sao yến hội này lại không vui? Ta coi có rất nhiều a ca, bối lặc cũng tầm tuổi ngươi.” Hắn dễ dàng chuyển chủ đề.
“Bởi vì. . . . . .” Sau khi suy tính, Tình Dương biết rõ ở độ tuổi này cùng hắn tranh luận là vô dụng, dù sao vóc thân thể này cũng chỉ có mười sáu tuổi mà thôi, đang muốn tiếp lời hắn, chợt nghe tiếng Tình Vũ gọi
“Tình Dương! Tình Dương!”
“Tình Dương cách cách! Cách cách” bên kia mọi người kêu gọi, Tình Dương nghe được ngoại trừ tỷ tỷ, còn lẫn thanh âm rất nhiều người, trong đó có cả ngạch nương của nàng.
“Có người tới tìm ngươi.” Nghe được tiếng người, Kỳ Cách từ trên tảng đá lớn đứng lên, tiếng bước chân cách nơi này càng ngày càng gần. . . . . . Đêm nay, hắn không muốn gặp người nào.
Ánh mắt sâu kín nhìn về phía nàng. Nguyên bản hắn không nên ra đây, chỉ là tiếng sáo của nàng, không biết như thế nào kích động lòng của hắn, thêm lời cam đoan của nàng, hắn mới từ trong bóng tối đi ra, nhưng là bọn họ vẫn không nên cùng xuất hiện.
“Ách. . . . . .” Tình Dương còn không kịp phản ứng, Kỳ Cách đã xoay người chuẩn bị rời đi. Nàng tâm hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi níu lại ống tay áo của hắn.
Kỳ Cách vốn là có thể tránh ra , nhưng hắn không có, chỉ là ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, sau đó cười nhạt một tiếng.
“Ngươi, ngươi ngươi. . . . . .” Ngươi nửa ngày, nói không ra. Nàng có một dự cảm, nếu để cho hắn cứ như vậy rời đi, từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại.
“Ta phải đi.” Kỳ Cách lung lay cánh tay, đem tay của nàng nhẹ gạt ra “Thật vui vì hôm nay có thể gặp được gặp ngươi.” Một loại xúc động làm cho tay hắn khẽ chạm mặt của nàng, sau đó nhanh chóng rụt lại, đầu ngón tay run rẩy.
Cảm thụ chút ấm áp vẻn vẹn dừng lại bên gò má, Tình Dương tâm xiết chặt, vừa nâng con mắt, chỉ thấy hắn cất bước rời đi, nàng mở miệng hô: “Ta tên gọi Chương Giai Tình Dương. A ma ta là công bộ thượng thư. Nhà của chúng ta ngụ ở chính Lam Kỳ Sùng Văn, ngươi có rảnh tới tìm ta chơi. Ta thổi sáo cho ngươi nghe. Ta chờ ngươi! Nhớ rõ phải tới tìm ta đó!”
Chăm chú nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng đêm, nàng cắn môi, có chút mất mát từ đáy lòng lan rộng.
Nàng biết có gì đó ở trong nàng nảy sinh.
Tình Vũ cùng mọi người tìm được nàng, Tình Dương ngay tại chỗ bị mắng đến đau đầu, cuối cùng cũng được bọn họ đưa về.
Cánh tay bị kéo đi, Tình Dương vẫn đang lưu luyến không rời nhìn lại hướng hắn rời đi.
Hắn có tới tìm nàng không? Nàng còn có cơ hội gặp lại hắn sao?
Trong cung điện lộng lẫy, một nam tử trung niên người mặc hoàng bào ngồi trên cao, con ngươi đen thâm thúy lộ ra nhiều điểm tinh quang, phong thái phi phàm, hắn là người khởi đầu cho thời hưng thịnh của Thanh triều, Thánh Tổ hoàng đế Khang Hi.
Khang Hi từ ái nhìn nam tử ngồi bên cạnh hắn, trong mắt có một chút không muốn “Những năm này, ở bên ngoài sống tốt không?” Sự áy náy nhàn nhạt lan tràn khắp ngực hắn.
Kỳ Cách mím môi cười nhạt “Hồi hoàng thượng, Kỳ Cách ba lần đi Ngũ Nhạc, cũng từng trở lại quan ngoại quê quán, mỗi một chỗ đều làm Kỳ Cách xúc động, trông thấy tứ hải thái bình, Kỳ Cách càng vì hoàng thượng cùng dân chúng cảm thấy cao hứng.”
Khang Hi cười gật đầu “Như thế cũng tốt, những năm này đi du ngoạn, ngươi cũng đã có chút tuổi tác, trẫm mong rằng có thể được chứng kiến hài nhi của ngươi ra đời.”
Ý tứ trong lời nói, Kỳ Cách cũng không phải nghe không hiểu, hoàng thượng là đang nói cho hắn biết, muốn hắn trở lại trong hoàng thành, lấy một phúc tấn, cũng vì hoàng triều cống hiến.
“Hoàng thượng, Kỳ Cách không dám nhận, việc thành thân. . . . . .” Đưa tay mơn trớn vết sẹo dữ tợn bên cổ, vô thức nhưng ý lại rõ ràng.
Khang Hi ánh mắt buồn bã “Hài tử, ngươi đây là đang trách tội trẫm sao?” Nếu không bởi vì hắn, đứa nhỏ này mệnh cũng không cần khổ như vậy, cô độc ở ngoài phiêu bạt nhiều năm.
Nhìn hắn, Khang Hi không khỏi nhớ tới tứ đệ mất sớm.
Tám năm trước, hắn ngự giá thân chinh đánh Cát Nhĩ Đan, cùng đi xuất chiến, ngoài Cung Thân Vương Thường Trữ, còn có Huân Thân Vương Ngô Đức, cũng là a ma Kỳ Cách.
Trận chiến này tuy là đại thắng, nhưng làm cho hắn tổn thất một vị bào đệ. Ngày đánh thắng Cát Nhĩ Đan đó, hắn không để ý chúng thần phản đối, muốn tỏ ra khí thế to lớn của đại quốc, triệu kiến vương Cát Nhĩ Đan chiêu hàng, ai ngờ, một mũi tên từ đám quân bại trận bay ra, bắn thẳng về phía hắn, tứ đệ đứng ở bên cạnh hắn lấy thân ngăn đỡ mũi tên, tên xuyên vào tim, bị thương nặng phải bỏ mạng.
Đau buồn không thôi, không nghĩ tới mình suy tính sai lại hại chết tứ đệ, không nghĩ tới Cát Nhĩ Đan thua trận đem tất cả sai lầm do hắn đẩy hết lên người tứ đệ, nếu không có hắn, vị hoàng đế Đại Thanh này đã sớm chết đi, bọn họ cũng không cần phải làm dân mất nước, cho nên bọn họ vẫn luôn ẩn trong kinh thành, chờ ngày báo thù.
Năm sau đó, Kỳ Cách lúc ấy mới mười bảy tuổi cùng theo ngạch nương lên núi lễ Phật, dẫn rất nhiều gia quyến cùng xuất phát, trên đường đi, lại bị bọn bại quân kia đuổi giết, vô cùng nghiêm trọng, phúc tấn của Huân Thân Vương bị sát hại, duy nhất còn sống sót, chính là Kỳ Cách nhưng bản thân bị trọng thương, còn rớt xuống khe suối tránh được một kiếp hai mạng.
Kỳ Cách người bị nhiều vết đao, mạng chỉ một sớm một chiều, tất cả thái y chẳng phân biệt ngày đêm cứu chữa, mê man hơn mười ngày hắn cuối cùng từ trước Quỷ Môn Quan bị kéo trở về. Chỉ là khi hắn vào triều lần đầu tiên sau khi bình phục, vết sẹo trên mặt dọa rất nhiều người, từ đó, Kỳ Cách liền mượn cớ rời kinh, như mây bay du tử, thật lâu rồi chưa từng trở lại kinh thành.
Kỳ Cách nâng mắt “Vi thần không ý đó.” Không phải không hiểu khúc mắc trong lòng hoàng thượng, chỉ là hắn không nghĩ trở lại lồng giam này, A ma hi sinh tánh mạng cứu giá, hắn cũng cùng có vinh yên, chỉ là việc cưới vợ mang đến thương tổn quá lớn, kinh thành này với hắn mà nói, chẳng qua là quá thương tâm .
Không phải Kỳ Cách, là vi thần phải không? “Không được, ngươi không muốn nhậm chức, trẫm tuyệt không miễn cưỡng ngươi, chỉ là ngươi nên lấy vợ, Huân Thân Vương phủ cũng đã vắng vẻ quá lâu.” Hắn đủ hiểu hắn rất đau khổ, nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn huyết mạch tứ đệ cứ như vậy bị chặt đứt.
“Hoàng. . . . . .” Kỳ Cách còn muốn nói nữa, nhưng thấy hoàng thượng đã giơ tay lên ý bảo hắn không cần nói nữa, đành phải than thở, đem lời nói nuốt trở lại trong bụng.
“Hôm qua ở yến tiệc, ngươi có nhìn được cách cách thiên kim nhà ai không?” Lựa mi, thái giám bên cạnh Khang Hi lập tức cầm giấy bút tiến lên một bước.
“. . . . . .” Trầm mặc nửa ngày, Kỳ Cách mới có chút mở miệng “Hồi hoàng thượng, vi thần đêm qua tuy có đến bữa tiệc, nhưng không nhìn các cách cách kĩ lưỡng.” Cùng lúc nói lời này, trong đầu hắn không khỏi hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dáng khả ái từ cái nhíu mày chớp mắt, phảng phất đang ở trước mắt.
Khang Hi tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy “Bữa tiệc đêm qua, trẫm cảm thấy có vài vị cách cách cũng không tệ, cho người vẽ tranh, ngươi nhìn xem có hài lòng hay không?” Giơ tay lên, sau lưng toàn bộ bảy, tám thái giám đi lên trước, trong tay đều cầm bức hoạ cuộn tròn, mở ra, các loại mỹ nhân đồng lọat hiện trên giấy.
Trong lòng âm thầm thở dài, ánh mắt Kỳ Cách đảo qua vài mỹ nhân đồ, trong chốc lát mới hướng tới ánh mắt chờ mong của Khang Hi nói “Hoàng thượng, vi thần. . . . . .” Lại một lần nữa muốn mở miệng từ chối.
“Cái này! Nàng là con gái Định Bắc tướng quân, trên yến hội nhìn nàng thập phần hoạt bát động lòng người, diện mạo cũng rất tú lệ.” Khang Hi cắt đứt lời của hắn, đứng dậy đi đến bên cạnh bức đồ thứ ba nói.
Không để cho hắn có cơ hội nói, tiếp tục đi về hướng bức đồ thứ năm. ”Nếu không thì người này cũng không tồi, bộ dáng thanh bạch, tiểu nữ nhi của Điện Các Đại học sĩ, biết thư đạt lễ, khí chất ôn nhuận, là một tiểu nha đầu.” Mắt có chút nhìn, Kỳ Cách vẫn là một bộ dáng thờ ơ.
“Hoàng thượng, vi thần thật sự không có ý nguyện này.” Mắt thấy hoàng thượng còn muốn nói tiếp, Kỳ Cách bất đắc dĩ nói rõ.
Khang Hi mím môi, vung tay lên, thái giám sau lưng đem bức hoạ toàn bộ thu vào, lui sang một góc.
“Hài tử, trẫm không thể để ngươi như thế. Nếu người vừa ý bất kì cách cách, thiên kim nào, trẫm liền chỉ hôn cho ngươi. Ngay Vinh Kỳ bối lặc đã mười ba cách cách, là ngươi cậu của nữ nhi hắn, các ngươi cũng là bà con, Linh Nhi từ nhỏ cũng thích ngươi, trẫm liền tứ hôn.” Lời nói đến đây, tựa hồ đã định rồi.
Khang Hi nghĩ thầm, đứa nhỏ này tìm không thấy người trong lòng, vậy thì chỉ một nha đầu thích hắn đi, sẽ không có người có thể ngăn trở hắn, không cho hắn lại có cơ hội phiêu bạt thiên nhai.
Kỳ Cách rủ xuống, hai bên chân tay nắm chặt lại “Hoàng thượng.” Thanh âm không lưu loát, gương mặt tuấn nhã trước mặt hiện lên một chút cười khổ. Trong trí nhớ, vị biểu muội kia có chút ngang ngược kiêu ngạo, muốn hắn lấy nàng làm phúc tấn? Hắn. . . . . . Tình Dương má lúm đồng tiền rực rỡ lại lần nữa hiển hiện trong đầu, môi mỏng rung động, vẫn là không đem tên của nàng nói ra.
Khang Hi trầm ngâm, quyết định lùi một bước, mở miệng nói: “Trẫm cho ngươi thời gian nửa năm, nửa năm sau, ngươi phải chọn cho trẫm một người. Nếu không, trẫm liền trực tiếp lấy người được chọn này làm phúc tấn của ngươi.”
Kỳ Cách không tiếng động thở dài. Hôn phối của đệ tử hoàng tộc vốn là quyền của hoàng đế, hôm nay hoàng thượng đã vì hắn phá lệ, hắn còn có thể làm sao?
“Vi thần. . . . . . Tuân chỉ.”
* * *
Hậu quả việc ngắm hoa hôm yến hội đã xảy ra, nhất thời, khắp nơi đều là xuân ý, trong hoàng thành ái tình tràn ngập, chỉ là có người đắc ý, người sầu.
“Ai. . . . . .”
Trong gương đồng vàng óng, chiếu rọi ra khuôn mặt thanh tú non nớt, lông mày cong cong, cái mũi xinh xắn, hé ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, như thế nào ở trên đường mười cô nương thì có đến tám cô bộ dáng thanh tú, khiến người chăm chú nhìn, nhìn cặp mắt của nàng đi, chói lọi sáng hữu thần, nhưng. . . . . . Vẫn là bình thường! Từng tiếng thở dài vang lên, Tình Dương nhịn không được nhăn mày.
Tiếng thở dài không ngừng, nhưng người trong gương đồng chưa mở miệng, tiếng thở dài từ đâu tới?
“Ngươi lại thở dài, ta liền hạ độc câm ngươi.” Tình Dương không kiên nhẫn trừng mắt trong gương với khuôn mặt khác.
Đứng ở sau lưng nàng, là nha hoàn thiếp thân của nàng, Thủy Nhi, so với chủ tử còn kiều mị hơn, trên mặt giờ phút này đỏ vành mắt, cái miệng nhỏ nhắn nói: “Cách cách, người ta…người ta cũng là vì ngài bất bình thôi.” Thanh âm tức giận lại nhu mì kia làm cho người ta nghe xong xương cốt đều mềm ra.
Tình Dương thở dài, âm thầm khẩn cầu lão Thiên cho nàng một chút tính nhẫn nại. ”Bất bình cái gì?” Trời ạ, vừa nghe đến thanh âm khủng khiếp như oa nhi của Thủy Nhi, nàng thật là toàn thân nổi da gà.
Thủy Nhi cắn cắn môi “Đương nhiên là không có ánh mắt nào của các vương công quý tộc! Nói thật, nhị cách cách ngài mặc dù không có mỹ mạo như hoa giống đại cách cách, nhưng là tài nghệ cũng không thua đại cách cách, như thế nào những người này đều chỉ xem mặt?” Nàng là vì việc chủ tử bị bất công thôi!
Tình Dương liếc nàng. Nếu nàng không xác định nha đầu kia là thật vì nàng bênh vực kẻ yếu, nàng liền cho rằng nàng là nhân cơ hội nói bộ dạng nàng xấu xí.
“Ngươi có thể mặc kệ những chuyện này, ta cảm thấy như vậy rất tốt.” Nàng tuyệt không nghĩ ứng phó những tên thăm viếng, những tên giàu có mới mẻ kia, tuyệt không hâm mộ cây đại hoa đào Tình Vũ, ngược lại lại đồng tình với nàng.
“Nhị cách cách, ngài như vậy sao được? Đối tượng tốt đều bị đại cách cách chọn đi, ngài. . . . . .” Nàng thật không hiểu chủ tử đang suy nghĩ gì, đối với tương lai mình như thế một chút cũng không quan tâm, chủ tử đã mười sáu tuổi rồi đó!
Liếc nàng, Tình Dương chẳng muốn đáp lời, tự mình đưa tay lên búi tóc, nếu không có chuyện này, nàng cũng không phải mang kỳ đầu.
Nhìn mình trong gương, Tình Dương có chút giật mình. Nàng cũng chờ có người tìm đến nàng, chỉ là người kia vẫn không có xuất hiện. . . . . .
Yếu ớt than nhẹ, con mắt nhẹ chuyển, nhìn ngoài cửa sổ, Tình Dương không cách nào che dấu đáy lòng bị mất mát. Từ đêm hôm đó, lòng của nàng liền phảng phất bị cái gì bắt được, rõ ràng không muốn tính, lại luôn nhớ kỹ hôm nay là ngày thứ mấy, người kia vì sao còn chưa tới tìm nàng?
Cười khổ, lo lắng vì một người như vậy, nàng từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên, tuy không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết rõ, mình đã động tâm, chỉ trong phút chốc mà thôi, khuôn mặt thanh nhã tuấn dật dưới ánh trăng, làm cho nàng muốn quên cũng không quên được. Chỉ là đối phương cũng không đem nàng để ở trong lòng? Nếu không. . . . . .
Thủy Nhi nhìn chủ tử nhăn nhăn mi, giữa lông mày nhuộm lên chút sầu nhẹ, tưởng lời của mình làm cho nàng mất hứng, vội vàng an ủi: “Cách cách, Thủy Nhi nói lung tung, ngài đừng coi là thật, để ở trong lòng.”
“Ừ, không có chuyện gì.” Đúng vậy, không có chuyện gì. Nàng dưới đáy lòng an ủi chính mình như vậy, nhưng lại ngước mắt, trong gương đồng chiếu ra đôi mắt, cũng ảm đạm như thế.
“Cách cách, chúng ta đi nhanh đi, đại cách cách ở phía sau hoa viên chờ chúng ta qua đó.” Không phát hiện ra nàng không bình thường, Thủy Nhi thúc giục, thực sợ chủ tử đi trễ.
May mắn lão gia anh minh, để cho đại cách cách tiếp kiến những bối lặc này, đại nhân thì đều muốn hai cách cách cùng nhau gặp.
Nhẫn nại không lâu lại thở dài, Tình Dương gật gật đầu, mặc cho nha hoàn đưa đi hậu hoa viên trước. A ma cũng thiệt là, sợ tỷ tỷ sẽ không nhìn người, vẫn muốn nàng cùng gặp khách, thật khiến cho người ta không nói gì được.
Giờ phút này, nàng có chút xúc động, nàng rất muốn, rất muốn xóa đi ưu thương đáy mắt hắn. Ánh trăng chiếu trên y phục trắng tinh đó, làm cho cả người hắn tựa như gió mát, bóng người ánh trăng, nhàn nhạt như quang, tay áo tung bay, nhẹ nhàng như gió, Tình Dương nhìn ngây dại, phút chốc, tim nàng đập thình thịch.
Nàng không có để ý tới, từ trong bóng tối hiện ra hai người đang chăm chú nhìn phản ứng của nàng, nhất là huyền y nam tử đi ở đằng trước, một tay cầm đèn, tay kia lại nắm chặt thành quyền.
Một hồi lâu Tình Dương mới phục hồi tinh thần lại, hai gò má ửng hồng “Oa!”
Thanh âm khen ngợi thoát ra khỏi cổ họng.
Vừa nghe thấy tiếng kêu của nàng, bạch y nam tử nhắm mắt lại, trong mắt huyền y nam tử lạnh lùng lóe lên hàn quang, vận nội công, nếu Tình Dương xoay người chạy trốn thì sẽ cho nàng một chưởng, khiến nàng chết!
Nào ngờ Tình Dương chẳng những không có chạy, ngược lại còn bước lên một bước lớn, còn bị nàng tiện tay đem huyền y nam tử đẩy ra.
“Oa! Hóa ra ngươi lại đẹp như vậy, vậy mà làm người ta sợ? Hại ta thực nghĩ đến ngươi là cái gì ba đầu sáu tay !” Nàng cười hì hì vỗ vỗ bộ ngực của hắn, một chút cũng không có chú ý tới động tác của mình thật thất lễ.
Bạch y nam tử trợn tròn mắt, con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú trước mắt “Ngươi không sợ ta.” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định. Ánh mắt của nàng chói lọi, sáng như sao, trong suốt không giả dối, không phải nói láo lừa gạt hắn, nàng là thật sự không e ngại.
Tình Dương chớp mi “Sợ cái gì?” Nàng đời này chỉ nghe qua bộ dạng quá xấu dọa người, chứ không có nghe qua bộ dạng quá tuấn mỹ cũng sẽ hù chết người.
“Ta. . . . . .” Cúi xuống, ngón tay giật giật, một bộ muốn nói lại thôi.
Tình Dương hiểu lời hắn chưa nói ra “Đó, ngươi nói cái này?” Không chút nghĩ ngợi vươn tay, nàng sờ lên đường ngang trên mặt hắn, hai vết sẹo.
Chính nàng cũng không để ý đem ngón tay thương tiếc nhẹ vỗ về, thật lòng cảm thấy thương yêu hắn. Nguyên bản hẳn là tuấn dật xuất trần, nhưng xuất hiện hai vết sẹo xấu, một ở đuôi mắt phải, một từ má trái kéo dài đến cổ, sẹo dài này dữ tợn hơn rất nhiều, có thể tưởng tượng, lúc trước hắn bị thương có bao nhiêu đau đớn.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn chạm vào mặt hắn, còn nâng mặt hắn lên loay hoay, rồi sau đó cong lên cặp môi đỏ mọng “Khá tốt, không có đáng sợ lắm.” Trước kia nhiều người so với hắn đều kinh khủng hơn gấp bội ! Này căn bản không tính vào đâu.
Trong nháy mắt, nụ cười của nàng mạnh mẽ tiến vào hắn, hắn giật mình trong gang tấc, phút chốc bối rối, vì nàng cười mà hoảng loạn rồi.
“Lớn mật! Còn không mau bỏ tay ngươi ra.” Huyền y nam tử sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức tới nữ nhân đang khinh bạc chủ tử của mình, dưới sự giận dữ, liền đưa tay hất nàng ra.
Bả vai bị người ta đẩy, Tình Dương lảo đảo vài bước, hậm hực trừng hắn liếc “Khư!” Thật không có lễ phép, mẹ hắn nhất định đã quên dạy hắn phải tôn trọng nữ nhân.
“Ngươi!” Nàng thái độ bất mãn làm người ta tức giận, huyền y nam tử gân xanh bên trán hiện lên.
“Bác Hách.” Bạch y nam tử quát nhẹ.
Huyền y nam tử lập tức hạ mắt, lui sang một bên.
Nhìn bọn họ chủ tớ với nhau, Tình Dương cảm giác, bạch y nam tử này thân phận không đơn giản.
Chính nàng căn bản cũng nghĩ tới, người tham gia yến hội ngắm hoa vốn sẽ không thể là người có thân phận thấp kém. Đến lúc này nàng mới bất tri bất giác, cẩn thận dò xét trường bào màu trắng trên người hắn cùng áo khoác ngoài màu tím. Màu tím phải người trong hoàng tộc mới có thể mặc, người này thân phận tất nhiên tôn quý. Có nhận thức này, lập tức thẳng người, thái độ chuyển biến.
“Vị gia nhân này, Tình Dương thất lễ, xin chớ để ở trong lòng.” Cung kính phúc thân hành lễ.
Đối với thái độ nàng đột nhiên chuyển biến, nam tử cũng không nói thêm gì, chỉ là ngước mắt nhìn nàng cúi đầu xuống, cười cười “Tình Dương. . . . . . Nữ tử tên như thế rất dịu dàng.” Tình Dương, Tình Dương, ý chỉ ánh sáng mặt trời sao?
Tình Dương có chút mím môi cười, ngước mắt nhìn hắn: “Là Tình Dương.” So với Tình Vũ, tên của nàng tử thật là có cứng hơn chút ít.
Nam tử người có chút dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, không tiếng động cười “Dương giả. . . . . . Mặt trời mọc. Tình Dương, ý là ánh sáng trên bầu trời.”
Ánh mắt của hắn lạnh nhạt lại ẩn chứa một loại ý vị khó nói lên lời, hấp dẫn ánh mắt Tình Dương. Đây là lần đầu tiên, có người nói ý nghĩa tên của nàng.
“Kỳ Cách.” Hắn nhàn nhạt mở miệng nói ra.
Tình Dương sửng sốt. Hắn là nói cho nàng biết tên của mình sao? Kỳ Cách? Đáy lòng đọc qua một lần, nàng cong miệng. Người đẹp, ngay cả tên cũng dễ nghe, cũng đồng thời xác định hắn không phải hoàng tử. A ca là có chữ Dận ở đầu, Kỳ Cách không biết là gia nhân hay bối lặc nhà ai.
Vừa nâng mắt, đúng lúc thấy hắn đang cười, Tình Dương nhìn mà tim đập mạnh. Đôi môi mỏng đang vui vẻ cười, dịu dàng như vậy, làm nàng rung động. Thật là kỳ quái, một người cư nhiên có thể làm cho u buồn cùng khí chất ôn nhu đồng thời hiện ra trên người.
“Ngươi vì sao không qua đó?” Chậm rãi hướng nàng, Kỳ Cách cười hỏi, đồng thời cũng đánh thức Tình Dương đang thất thần nhìn hắn.
Tình Dương ngượng ngùng, trống ngực đập liên hồi, nàng nhẹ vỗ ngực, hít ngụm khí lớn, ổn định rối loạn trong lòng, mới nhìn về phía hắn. Ánh mắt của hắn ôn nhuận, thật sự không thèm để ý nàng vừa mới thất lễ.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, cân nhắc suy nghĩ, quyết định nói thực ra. ”Yến hội này rất chán.”
Lời nói thẳng thắn như vậy, tính cách nàng cũng thẳng thắn làm cho Kỳ Cách không khỏi có chút giật mình, con ngươi đen nhìn nàng cười dịu dàng “Ngươi ở trước mặt người xa lạ, đều nói trực tiếp ra như vậy sao?” Thiên tử mở yến hội, ai dám như nàng, tùy ý hướng người ta nói không thú vị, cũng không sợ chọc giận Thánh Thượng, sẽ bị chém đầu.
Nhún nhún vai “Không phải người xa lạ, là bằng hữu.” Mắt chớp, nàng tuyệt không sợ. Ánh mắt của hắn chính trực thanh tịnh, nàng cảm thấy hắn không phải người xấu, nàng muốn đến gần hắn, trên người hắn không hiểu có loại khí tức làm cho nàng an tâm, ánh mắt của hắn tựa như làm cho tâm hồn người nhẹ nhàng, làm nàng không kìm lòng được muốn nhìn hắn.
“Bằng hữu?” Như là nghe thấy cái gì mới lạ, đôi mắt hẹp dài trợn to, rồi sau đó cười to “Ngươi là cô nương rất thú vị.” Hắn có thể biến thành bộ dáng này, nàng là nữ nhân duy nhất có thể nhìn thẳng hắn như thế, bằng vào điểm ấy, cũng đủ để cho hắn đối với nàng vài phần kính trọng.
“Cũng được, vậy sao ngươi không sang đó?” Thử hỏi một câu, quả nhiên trông thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng phát hiện nàng đang nhìn hắn, lại nhếch cao khóe môi.
“Như lời ngươi nói, yến hội này. . . . . . Rất chán.” Ngữ khí bình thản, rồi lại để lộ ra một tia chua xót.
Tình Dương tâm xiết chặt, nghĩ muốn tới gần hắn an ủi, nhưng không cẩn thận, vấp vào hòn đá nhỏ trên mặt đất, lảo đảo, cả người thấy muốn đụng vào tảng đá lớn, bên hông bỗng nhiên xiết chặt, không đụng phải tảng đá lớn, ngược lại lại đụng vào lồng ngực ấm áp.
“Khụ khụ! Khụ khụ!. . . . . .” Yết hầu đập vào ngực, Tình Dương đỏ mặt, có chút bối rối muốn cảm ơn giúp đỡ của Kỳ Cách, nhưng lại ho kịch liệt.
Đang ho đến khó chịu thì một bàn tay nhu hòa đặt lên lưng của nàng, nhẹ nhàng theo vuốt theo sống lưng nàng. Thoáng chốc, một cảm giác tê dại từ xương sống chạy lên tận não.
Tình Dương chỉ ngây ngốc nghiêng đầu, nhìn sát mặt hắn như vậy, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt đạm bạc của hắn, sự ôn nhu trong mắt, trong lòng phút chốc xiết chặt, đột nhiên phát giác được hắn bề ngoài lạnh nhạt, kỳ thật trong tâm lại ấm áp. Ý thức được điểm này, thật kì lạ, đáy lòng có gì đó mềm mại truyền đến.
Bàn tay vỗ sau lưng nàng, lại truyền đến sự nhẹ nhàng, lo lắng, không có chút tâm tư nào lệch ra.
Trong chớp nhoáng này, Tình Dương cảm thấy trái tim hai người, rất gần, rất gần.
“Ai, không thú vị cũng không sao. Ngồi ở đây cho muỗi đốt, ngắm trăng sáng, cũng rất thú vị.” Nói, hai người cùng nhau ngồi ở trên tảng đá lớn. Kỳ quái, chỉ cần trông thấy biểu lộ trên mặt hắn có chút đau khổ, nàng lại thấy khó thở, đây là chuyện gì xảy ra?
“A. . . . . .” Cho muỗi đốt?
Thanh âm này của hắn cười lại như không cười, làm cho Tình Dương nghe thấy kì quái, cảm thấy hắn cười có chút khó khăn. ”Bằng hữu, ngươi cười được cũng không phải là không vui chứ?” Nào có người cười như vậy, a, lại còn kéo dài thanh âm, cũng không phải là lão nhân sắp tắt thở.
“Vậy ngươi cảm thấy như thế nào mới là cười vui vẻ?” Kỳ Cách hỏi. Trong mắt nàng, hắn thật sự giống như một người bình thường, hai người ngồi được gần như vậy, thái độ của nàng rất tự nhiên, làm hắn thấy tĩnh tâm, trào lên một chút vui sướng.
“Ta làm mẫu cho ngươi xem.” Nàng ra vẻ luyện thanh. Sau đó đứng lên hai tay ở eo, hướng lên trời trăng sáng, đầu tiên là thở sâu, sau đó há mồm “Oa ha ha ha ha ha a a a oa ha ha ha ha ha a a a”
Phát ra liên tiếp tiếng cười khuếch đại, nàng nghiêng đầu phía hắn nhăn mày nhăn mũi, bày ra mặt quỷ đáng yêu.
Nàng thú vị lại cười khoa trương như vậy, làm cho Kỳ Cách cười toét miệng, lại hướng phía nàng cùng làm mặt quỷ, hắn rốt cục không nhịn được giương giọng cười to.
Nghe được tiếng cười của hắn, Bác Hách ẩn trong bóng đêm bỗng dưng vành mắt hoe đỏ, kích động ngẩng đầu nhìn chủ tử. Đã bao lâu, hắn đã bao lâu không nghe thấy chủ tử cười như vậy?
“Cười như vậy mới là nam nhân chứ.” Tình Dương quay người lại, cười nhìn về phía hắn,trong mắt của hắn thực vừa lòng, toát ra khoái hoạt.
Nhìn gần khuôn mặt nhỏ nhắn kia mới khéo cười làm sao, Kỳ Cách đáy lòng vừa động “Ngươi có người hứa hẹn rồi sao?” Lời nói không tự chủ được thốt ra, trông thấy nàng liền giật mình, hắn mới ý thức được chính mình hỏi cái gì.
Không ngờ tới hắn lại hỏi như vậy, Tình Dương sau khi lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn hắn một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Không có, ta vừa mới mười sáu.” Hắn hỏi như vậy là có ý gì?
Hai gò má đỏ ửng, trong lòng xấu hổ không nói nên lời, nàng chớp mắt, mi nhẹ rủ xuống, che đi đáy mắt quang mang, giống như vô ý quay đầu đi, không cho hắn nhìn thấy.
Ánh mắt đầu tiên sáng ngời, rồi sau đó nhanh chóng chuyển mờ “Mười sáu tuổi. . . . . . Còn là một tiểu cô nương mà thôi.” Hắn tự mình lẩm bẩm.
Tai nghe được tiếng hắn nói nhỏ, Tình Dương vô thức mở miệng trả lời: “Mười sáu tuổi đâu nhỏ?” Muốn nói về tuổi, lúc nàng đi tới thời đại này đã là hai mươi tuổi, lại qua tám năm, thêm rồi lại thêm, nàng năm nay cũng hai mươi tám tuổi!
Bất quá. . . . . . Cúi đầu nhìn trước ngực mình. Cũng nhỏ, nàng không thể phủ nhận, còn nữa, nếu theo lý luận của nàng, tại thế kỷ hai mươi mốt, hắn đã mấy trăm tuổi, so với hắn, nàng đương nhiên là nhỏ.
Nhìn nàng có chút tức giận, Kỳ Cách cười nhạt một tiếng. Chỉ có tiểu cô nương mới chấp người khác nói nàng còn nhỏ.
“Sao yến hội này lại không vui? Ta coi có rất nhiều a ca, bối lặc cũng tầm tuổi ngươi.” Hắn dễ dàng chuyển chủ đề.
“Bởi vì. . . . . .” Sau khi suy tính, Tình Dương biết rõ ở độ tuổi này cùng hắn tranh luận là vô dụng, dù sao vóc thân thể này cũng chỉ có mười sáu tuổi mà thôi, đang muốn tiếp lời hắn, chợt nghe tiếng Tình Vũ gọi
“Tình Dương! Tình Dương!”
“Tình Dương cách cách! Cách cách” bên kia mọi người kêu gọi, Tình Dương nghe được ngoại trừ tỷ tỷ, còn lẫn thanh âm rất nhiều người, trong đó có cả ngạch nương của nàng.
“Có người tới tìm ngươi.” Nghe được tiếng người, Kỳ Cách từ trên tảng đá lớn đứng lên, tiếng bước chân cách nơi này càng ngày càng gần. . . . . . Đêm nay, hắn không muốn gặp người nào.
Ánh mắt sâu kín nhìn về phía nàng. Nguyên bản hắn không nên ra đây, chỉ là tiếng sáo của nàng, không biết như thế nào kích động lòng của hắn, thêm lời cam đoan của nàng, hắn mới từ trong bóng tối đi ra, nhưng là bọn họ vẫn không nên cùng xuất hiện.
“Ách. . . . . .” Tình Dương còn không kịp phản ứng, Kỳ Cách đã xoay người chuẩn bị rời đi. Nàng tâm hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi níu lại ống tay áo của hắn.
Kỳ Cách vốn là có thể tránh ra , nhưng hắn không có, chỉ là ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, sau đó cười nhạt một tiếng.
“Ngươi, ngươi ngươi. . . . . .” Ngươi nửa ngày, nói không ra. Nàng có một dự cảm, nếu để cho hắn cứ như vậy rời đi, từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại.
“Ta phải đi.” Kỳ Cách lung lay cánh tay, đem tay của nàng nhẹ gạt ra “Thật vui vì hôm nay có thể gặp được gặp ngươi.” Một loại xúc động làm cho tay hắn khẽ chạm mặt của nàng, sau đó nhanh chóng rụt lại, đầu ngón tay run rẩy.
Cảm thụ chút ấm áp vẻn vẹn dừng lại bên gò má, Tình Dương tâm xiết chặt, vừa nâng con mắt, chỉ thấy hắn cất bước rời đi, nàng mở miệng hô: “Ta tên gọi Chương Giai Tình Dương. A ma ta là công bộ thượng thư. Nhà của chúng ta ngụ ở chính Lam Kỳ Sùng Văn, ngươi có rảnh tới tìm ta chơi. Ta thổi sáo cho ngươi nghe. Ta chờ ngươi! Nhớ rõ phải tới tìm ta đó!”
Chăm chú nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng đêm, nàng cắn môi, có chút mất mát từ đáy lòng lan rộng.
Nàng biết có gì đó ở trong nàng nảy sinh.
Tình Vũ cùng mọi người tìm được nàng, Tình Dương ngay tại chỗ bị mắng đến đau đầu, cuối cùng cũng được bọn họ đưa về.
Cánh tay bị kéo đi, Tình Dương vẫn đang lưu luyến không rời nhìn lại hướng hắn rời đi.
Hắn có tới tìm nàng không? Nàng còn có cơ hội gặp lại hắn sao?
Trong cung điện lộng lẫy, một nam tử trung niên người mặc hoàng bào ngồi trên cao, con ngươi đen thâm thúy lộ ra nhiều điểm tinh quang, phong thái phi phàm, hắn là người khởi đầu cho thời hưng thịnh của Thanh triều, Thánh Tổ hoàng đế Khang Hi.
Khang Hi từ ái nhìn nam tử ngồi bên cạnh hắn, trong mắt có một chút không muốn “Những năm này, ở bên ngoài sống tốt không?” Sự áy náy nhàn nhạt lan tràn khắp ngực hắn.
Kỳ Cách mím môi cười nhạt “Hồi hoàng thượng, Kỳ Cách ba lần đi Ngũ Nhạc, cũng từng trở lại quan ngoại quê quán, mỗi một chỗ đều làm Kỳ Cách xúc động, trông thấy tứ hải thái bình, Kỳ Cách càng vì hoàng thượng cùng dân chúng cảm thấy cao hứng.”
Khang Hi cười gật đầu “Như thế cũng tốt, những năm này đi du ngoạn, ngươi cũng đã có chút tuổi tác, trẫm mong rằng có thể được chứng kiến hài nhi của ngươi ra đời.”
Ý tứ trong lời nói, Kỳ Cách cũng không phải nghe không hiểu, hoàng thượng là đang nói cho hắn biết, muốn hắn trở lại trong hoàng thành, lấy một phúc tấn, cũng vì hoàng triều cống hiến.
“Hoàng thượng, Kỳ Cách không dám nhận, việc thành thân. . . . . .” Đưa tay mơn trớn vết sẹo dữ tợn bên cổ, vô thức nhưng ý lại rõ ràng.
Khang Hi ánh mắt buồn bã “Hài tử, ngươi đây là đang trách tội trẫm sao?” Nếu không bởi vì hắn, đứa nhỏ này mệnh cũng không cần khổ như vậy, cô độc ở ngoài phiêu bạt nhiều năm.
Nhìn hắn, Khang Hi không khỏi nhớ tới tứ đệ mất sớm.
Tám năm trước, hắn ngự giá thân chinh đánh Cát Nhĩ Đan, cùng đi xuất chiến, ngoài Cung Thân Vương Thường Trữ, còn có Huân Thân Vương Ngô Đức, cũng là a ma Kỳ Cách.
Trận chiến này tuy là đại thắng, nhưng làm cho hắn tổn thất một vị bào đệ. Ngày đánh thắng Cát Nhĩ Đan đó, hắn không để ý chúng thần phản đối, muốn tỏ ra khí thế to lớn của đại quốc, triệu kiến vương Cát Nhĩ Đan chiêu hàng, ai ngờ, một mũi tên từ đám quân bại trận bay ra, bắn thẳng về phía hắn, tứ đệ đứng ở bên cạnh hắn lấy thân ngăn đỡ mũi tên, tên xuyên vào tim, bị thương nặng phải bỏ mạng.
Đau buồn không thôi, không nghĩ tới mình suy tính sai lại hại chết tứ đệ, không nghĩ tới Cát Nhĩ Đan thua trận đem tất cả sai lầm do hắn đẩy hết lên người tứ đệ, nếu không có hắn, vị hoàng đế Đại Thanh này đã sớm chết đi, bọn họ cũng không cần phải làm dân mất nước, cho nên bọn họ vẫn luôn ẩn trong kinh thành, chờ ngày báo thù.
Năm sau đó, Kỳ Cách lúc ấy mới mười bảy tuổi cùng theo ngạch nương lên núi lễ Phật, dẫn rất nhiều gia quyến cùng xuất phát, trên đường đi, lại bị bọn bại quân kia đuổi giết, vô cùng nghiêm trọng, phúc tấn của Huân Thân Vương bị sát hại, duy nhất còn sống sót, chính là Kỳ Cách nhưng bản thân bị trọng thương, còn rớt xuống khe suối tránh được một kiếp hai mạng.
Kỳ Cách người bị nhiều vết đao, mạng chỉ một sớm một chiều, tất cả thái y chẳng phân biệt ngày đêm cứu chữa, mê man hơn mười ngày hắn cuối cùng từ trước Quỷ Môn Quan bị kéo trở về. Chỉ là khi hắn vào triều lần đầu tiên sau khi bình phục, vết sẹo trên mặt dọa rất nhiều người, từ đó, Kỳ Cách liền mượn cớ rời kinh, như mây bay du tử, thật lâu rồi chưa từng trở lại kinh thành.
Kỳ Cách nâng mắt “Vi thần không ý đó.” Không phải không hiểu khúc mắc trong lòng hoàng thượng, chỉ là hắn không nghĩ trở lại lồng giam này, A ma hi sinh tánh mạng cứu giá, hắn cũng cùng có vinh yên, chỉ là việc cưới vợ mang đến thương tổn quá lớn, kinh thành này với hắn mà nói, chẳng qua là quá thương tâm .
Không phải Kỳ Cách, là vi thần phải không? “Không được, ngươi không muốn nhậm chức, trẫm tuyệt không miễn cưỡng ngươi, chỉ là ngươi nên lấy vợ, Huân Thân Vương phủ cũng đã vắng vẻ quá lâu.” Hắn đủ hiểu hắn rất đau khổ, nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn huyết mạch tứ đệ cứ như vậy bị chặt đứt.
“Hoàng. . . . . .” Kỳ Cách còn muốn nói nữa, nhưng thấy hoàng thượng đã giơ tay lên ý bảo hắn không cần nói nữa, đành phải than thở, đem lời nói nuốt trở lại trong bụng.
“Hôm qua ở yến tiệc, ngươi có nhìn được cách cách thiên kim nhà ai không?” Lựa mi, thái giám bên cạnh Khang Hi lập tức cầm giấy bút tiến lên một bước.
“. . . . . .” Trầm mặc nửa ngày, Kỳ Cách mới có chút mở miệng “Hồi hoàng thượng, vi thần đêm qua tuy có đến bữa tiệc, nhưng không nhìn các cách cách kĩ lưỡng.” Cùng lúc nói lời này, trong đầu hắn không khỏi hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dáng khả ái từ cái nhíu mày chớp mắt, phảng phất đang ở trước mắt.
Khang Hi tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy “Bữa tiệc đêm qua, trẫm cảm thấy có vài vị cách cách cũng không tệ, cho người vẽ tranh, ngươi nhìn xem có hài lòng hay không?” Giơ tay lên, sau lưng toàn bộ bảy, tám thái giám đi lên trước, trong tay đều cầm bức hoạ cuộn tròn, mở ra, các loại mỹ nhân đồng lọat hiện trên giấy.
Trong lòng âm thầm thở dài, ánh mắt Kỳ Cách đảo qua vài mỹ nhân đồ, trong chốc lát mới hướng tới ánh mắt chờ mong của Khang Hi nói “Hoàng thượng, vi thần. . . . . .” Lại một lần nữa muốn mở miệng từ chối.
“Cái này! Nàng là con gái Định Bắc tướng quân, trên yến hội nhìn nàng thập phần hoạt bát động lòng người, diện mạo cũng rất tú lệ.” Khang Hi cắt đứt lời của hắn, đứng dậy đi đến bên cạnh bức đồ thứ ba nói.
Không để cho hắn có cơ hội nói, tiếp tục đi về hướng bức đồ thứ năm. ”Nếu không thì người này cũng không tồi, bộ dáng thanh bạch, tiểu nữ nhi của Điện Các Đại học sĩ, biết thư đạt lễ, khí chất ôn nhuận, là một tiểu nha đầu.” Mắt có chút nhìn, Kỳ Cách vẫn là một bộ dáng thờ ơ.
“Hoàng thượng, vi thần thật sự không có ý nguyện này.” Mắt thấy hoàng thượng còn muốn nói tiếp, Kỳ Cách bất đắc dĩ nói rõ.
Khang Hi mím môi, vung tay lên, thái giám sau lưng đem bức hoạ toàn bộ thu vào, lui sang một góc.
“Hài tử, trẫm không thể để ngươi như thế. Nếu người vừa ý bất kì cách cách, thiên kim nào, trẫm liền chỉ hôn cho ngươi. Ngay Vinh Kỳ bối lặc đã mười ba cách cách, là ngươi cậu của nữ nhi hắn, các ngươi cũng là bà con, Linh Nhi từ nhỏ cũng thích ngươi, trẫm liền tứ hôn.” Lời nói đến đây, tựa hồ đã định rồi.
Khang Hi nghĩ thầm, đứa nhỏ này tìm không thấy người trong lòng, vậy thì chỉ một nha đầu thích hắn đi, sẽ không có người có thể ngăn trở hắn, không cho hắn lại có cơ hội phiêu bạt thiên nhai.
Kỳ Cách rủ xuống, hai bên chân tay nắm chặt lại “Hoàng thượng.” Thanh âm không lưu loát, gương mặt tuấn nhã trước mặt hiện lên một chút cười khổ. Trong trí nhớ, vị biểu muội kia có chút ngang ngược kiêu ngạo, muốn hắn lấy nàng làm phúc tấn? Hắn. . . . . . Tình Dương má lúm đồng tiền rực rỡ lại lần nữa hiển hiện trong đầu, môi mỏng rung động, vẫn là không đem tên của nàng nói ra.
Khang Hi trầm ngâm, quyết định lùi một bước, mở miệng nói: “Trẫm cho ngươi thời gian nửa năm, nửa năm sau, ngươi phải chọn cho trẫm một người. Nếu không, trẫm liền trực tiếp lấy người được chọn này làm phúc tấn của ngươi.”
Kỳ Cách không tiếng động thở dài. Hôn phối của đệ tử hoàng tộc vốn là quyền của hoàng đế, hôm nay hoàng thượng đã vì hắn phá lệ, hắn còn có thể làm sao?
“Vi thần. . . . . . Tuân chỉ.”
* * *
Hậu quả việc ngắm hoa hôm yến hội đã xảy ra, nhất thời, khắp nơi đều là xuân ý, trong hoàng thành ái tình tràn ngập, chỉ là có người đắc ý, người sầu.
“Ai. . . . . .”
Trong gương đồng vàng óng, chiếu rọi ra khuôn mặt thanh tú non nớt, lông mày cong cong, cái mũi xinh xắn, hé ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, như thế nào ở trên đường mười cô nương thì có đến tám cô bộ dáng thanh tú, khiến người chăm chú nhìn, nhìn cặp mắt của nàng đi, chói lọi sáng hữu thần, nhưng. . . . . . Vẫn là bình thường! Từng tiếng thở dài vang lên, Tình Dương nhịn không được nhăn mày.
Tiếng thở dài không ngừng, nhưng người trong gương đồng chưa mở miệng, tiếng thở dài từ đâu tới?
“Ngươi lại thở dài, ta liền hạ độc câm ngươi.” Tình Dương không kiên nhẫn trừng mắt trong gương với khuôn mặt khác.
Đứng ở sau lưng nàng, là nha hoàn thiếp thân của nàng, Thủy Nhi, so với chủ tử còn kiều mị hơn, trên mặt giờ phút này đỏ vành mắt, cái miệng nhỏ nhắn nói: “Cách cách, người ta…người ta cũng là vì ngài bất bình thôi.” Thanh âm tức giận lại nhu mì kia làm cho người ta nghe xong xương cốt đều mềm ra.
Tình Dương thở dài, âm thầm khẩn cầu lão Thiên cho nàng một chút tính nhẫn nại. ”Bất bình cái gì?” Trời ạ, vừa nghe đến thanh âm khủng khiếp như oa nhi của Thủy Nhi, nàng thật là toàn thân nổi da gà.
Thủy Nhi cắn cắn môi “Đương nhiên là không có ánh mắt nào của các vương công quý tộc! Nói thật, nhị cách cách ngài mặc dù không có mỹ mạo như hoa giống đại cách cách, nhưng là tài nghệ cũng không thua đại cách cách, như thế nào những người này đều chỉ xem mặt?” Nàng là vì việc chủ tử bị bất công thôi!
Tình Dương liếc nàng. Nếu nàng không xác định nha đầu kia là thật vì nàng bênh vực kẻ yếu, nàng liền cho rằng nàng là nhân cơ hội nói bộ dạng nàng xấu xí.
“Ngươi có thể mặc kệ những chuyện này, ta cảm thấy như vậy rất tốt.” Nàng tuyệt không nghĩ ứng phó những tên thăm viếng, những tên giàu có mới mẻ kia, tuyệt không hâm mộ cây đại hoa đào Tình Vũ, ngược lại lại đồng tình với nàng.
“Nhị cách cách, ngài như vậy sao được? Đối tượng tốt đều bị đại cách cách chọn đi, ngài. . . . . .” Nàng thật không hiểu chủ tử đang suy nghĩ gì, đối với tương lai mình như thế một chút cũng không quan tâm, chủ tử đã mười sáu tuổi rồi đó!
Liếc nàng, Tình Dương chẳng muốn đáp lời, tự mình đưa tay lên búi tóc, nếu không có chuyện này, nàng cũng không phải mang kỳ đầu.
Nhìn mình trong gương, Tình Dương có chút giật mình. Nàng cũng chờ có người tìm đến nàng, chỉ là người kia vẫn không có xuất hiện. . . . . .
Yếu ớt than nhẹ, con mắt nhẹ chuyển, nhìn ngoài cửa sổ, Tình Dương không cách nào che dấu đáy lòng bị mất mát. Từ đêm hôm đó, lòng của nàng liền phảng phất bị cái gì bắt được, rõ ràng không muốn tính, lại luôn nhớ kỹ hôm nay là ngày thứ mấy, người kia vì sao còn chưa tới tìm nàng?
Cười khổ, lo lắng vì một người như vậy, nàng từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên, tuy không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết rõ, mình đã động tâm, chỉ trong phút chốc mà thôi, khuôn mặt thanh nhã tuấn dật dưới ánh trăng, làm cho nàng muốn quên cũng không quên được. Chỉ là đối phương cũng không đem nàng để ở trong lòng? Nếu không. . . . . .
Thủy Nhi nhìn chủ tử nhăn nhăn mi, giữa lông mày nhuộm lên chút sầu nhẹ, tưởng lời của mình làm cho nàng mất hứng, vội vàng an ủi: “Cách cách, Thủy Nhi nói lung tung, ngài đừng coi là thật, để ở trong lòng.”
“Ừ, không có chuyện gì.” Đúng vậy, không có chuyện gì. Nàng dưới đáy lòng an ủi chính mình như vậy, nhưng lại ngước mắt, trong gương đồng chiếu ra đôi mắt, cũng ảm đạm như thế.
“Cách cách, chúng ta đi nhanh đi, đại cách cách ở phía sau hoa viên chờ chúng ta qua đó.” Không phát hiện ra nàng không bình thường, Thủy Nhi thúc giục, thực sợ chủ tử đi trễ.
May mắn lão gia anh minh, để cho đại cách cách tiếp kiến những bối lặc này, đại nhân thì đều muốn hai cách cách cùng nhau gặp.
Nhẫn nại không lâu lại thở dài, Tình Dương gật gật đầu, mặc cho nha hoàn đưa đi hậu hoa viên trước. A ma cũng thiệt là, sợ tỷ tỷ sẽ không nhìn người, vẫn muốn nàng cùng gặp khách, thật khiến cho người ta không nói gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.