Giả Ngoan - Vô Hà Bất Hoan

Chương 34:

Yên Yên

08/12/2021

Buổi sáng ngày hôm sau.

Hạ Húc từ trên lầu đi xuống, yên ắng ngồi trên ghế salon mấy phút, ngồi một lúc lâu vẫn chẳng thấy Nguyễn Tinh Loan.

Bình thường chẳng phải tiểu nha đều thức dậy từ rất sớm sao, chẳng lẽ hôm qua bị anh hù dọa, cho nên tối hôm qua cô ngủ không ngon?

Hạ Húc lại ảo não một hồi, đáng lẽ hôm qua anh không nên uống rượu.

Tưởu lượng của anh từ trước đến nay không tốt, uống một chút liền dễ dàng làm xàm làm bậy, mới thành ra tình huống xấu hổ như hôm nay, lúc trước anh say cũng từng quậy phá bọn Kỷ Tu Trạch một trận tơi bời.

Dì Mai bày biện xong bữa sáng, liền gọi anh lại đến ăn.

Hạ Húc ngước mắt đến trên lầu nhìn thoáng qua, nói: "Để cháu đi gọi Tinh Loan." '

Dì Mai ngăn anh lại: "Thiếu gia không cần gọi, tiểu thư nói đến trường học có chút việc gấp, cho nên sáng sớm tiểu thư đã ngồi xe buýt đi rồi.

Hạ Húc khẽ giật mình, cô đi rồi ?

Tiểu nha đầu này không phải là đang trốn tránh anh đấy chứ.

Hạ Húc cảm thấy bứt rứt trong người, bực bội đến mức muốn đánh người, anh tùy tiện ăn bữa sáng, sau đó an vị ngồi xe đến trường học.

Vừa vào phòng học, Nguyễn Tinh Loan đã đoan chính ngồi tại chỗ, mặt mày thong thả, lại nghiêm túc làm bài tập.

Hạ Húc đem túi sách hướng vào bên trong bàn học ném tới, vươn tay kéo cái ghế dời ra sau một khoảng, sau đó hạ người ngồi xuống.

Cả buổi sáng, Hạ Húc đều muốn cùng cô giải thích chuyện tối ngày hôm qua, nhưng Nguyễn Tinh Loan lại không cho anh cơ hội mở miệng.

Trong giờ cô nghiêm túc nghe giảng, sau giờ học liền lập tức xoát đề, nghiêm túc đến mức làm cho người khác muốn quấy rầy cũng ngượng ngùng mà bỏ ý định.

Ngay cả Hạ Tuyết, cũng cảm thấy bầu không khí giữa họ không đúng lắm, Hạ Tuyết tức thời cũng không đến tìm cô nói chuyện.

Thật vất vả mới đến đến trưa, Kỷ Tu Trạch mở miệng nói một câu: "Bà chủ, đợi tí cùng tớ đi ra ngoài ăn cơm không?"

Nghe vậy, Hạ Húc đang gục đầu xuống bàn nằm ngủ, đột nhiên ngồi bật dậy, ánh mắt có chút mong đợi nhìn Hạ Tuyết.

Ánh mắt anh nhìn Hạ Tuyết lộ vẻ kỳ kỳ quái quái, nhìn chằm chằm khiến cô sợ đến mức dựng cả lông gáy, có chút do dự nói: "Tớ đi hỏi Tinh Loan một chút."

Cô còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Tinh Loan đã thản nhiên nói: "Giữa trưa tớ còn có việc, các cậu đi ăn đi không cần đợi tớ."

Sau giờ học, Nguyễn Tinh Loan liền biến mất không chút tăm hơi.

Kỷ Tu Trạch vô cùng nghi hoặc, Hạ Húc tâm tình đầy phức tạp.

Một mình Hạ Tuyết nếu cùng bọn hắn ra ngoài ăn cơm thì thật xấu hổ, vì vậy cô nhanh chóng liền tìm bạn học khác chạy tới căn tin dùng bữa.

Lúc ra khỏi trường, Kỷ Tu Trạch mở miệng hỏi: "Húc ca, hôm nay tớ cảm thấy tiểu tiên nữ có chút không đúng lắm."

Tống Sơ Dương cười nói: "Có thể là do hôm qua các cậu xem cái loại đồ vật kia, đem cô nàng hù dọa chạy biến dạng rồi."

Kỷ Tu Trạch đánh Tống Sơ Dương một cái: "Đều tại cậu."

Tống Sơ Dương buông buông tay: "Cái này cũng đâu thể trách tớ?"

"Không trách cậu thì trách ai hả."

Hai người cãi nhau ầm ĩ dọc đường, Hạ Húc đi trên cầu thang, bởi vì không chú ý, kém chút đã sảy chân.

Kỷ Tu Trạch hỏi: "Húc ca, cậu thế nào lại như người mất hồn vậy , chẳng lẽ cậu cũng bị hù dọa? Đều là nam nhân cả mà, nhìn cái kia không phải rất bình thường sao."

Hạ Húc mặc kệ cậu.

Cơm nước xong xuôi trở về, Nguyễn Tinh Loan liền gục xuống bàn ngủ, đưa lưng về phía anh, trên trán tóc mái cắt ngang che khuất đôi mắt trong trẻo của tiểu cô nương.

Hạ Húc đi qua, thay cô nhẹ nhàng chỉnh lại, sau đó chính mình cũng nằm xuống đi ngủ.

Phía trước cách đó không xa, Vân Nguyệt nhìn thấy hành động của anh càng nhìn càng cảm thấy tức giận, đột nhiên cô ta dùng sức đạp mạnh vào ghế, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn làm ra động tĩnh rất lớn.

Có người bất mãn lầm bầm vài câu.

Buổi chiều, quan hệ giữa cô và anh vẫn như cũ không có chút chuyển biến tốt gì.

Buổi tối lúc tan học, Nguyễn Tinh Loan không đi, Hạ Húc cũng không đi.

Kỷ Tu Trạch hỏi hắn: "Húc ca, không về sao?"

Hạ Húc quay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh một chút, thản nhiên nói: "Các cậu đi trước đi."

Kỷ Tu Trạch lúc đầu muốn nói chờ anh đi cùng, dù sao cậu cũng không vội mà về nhà, chưa kịp mở miệng Tống Sơ Dương đã đi đến phía trước cứ thế đem người túm đi.

Đầu Kỷ Tu Trạch bị hắn kẹp chặt dưới cánh tay, cậu bất mãn nói ra: "Cậu làm gì vậy hả?"



Tống Sơ Dương châm chọc một câu: "Cậu thế nào lại đần như vậy?"

Kỷ Tu Trạch: "?" Cậu đần chỗ nào chứ.

Trong phòng học học sinh càng lúc càng thưa dần, thẳng đến lúc bạn học đều đã đi hết, Nguyễn Tinh Loan mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hạ Húc lạnh nhạt nói: "Rốt cục cô cũng cam lòng ra về ?"

Nguyễn Tinh Loan đem khóa cặp sách kéo kéo lên, không để ý tới anh.

Hai người một trước một sau đi trên đường, trước kia đều là Hạ Húc đi ở phía trước, Nguyễn Tinh Loan đi ở phía sau, nhưng lần này không đồng dạng ——

Nguyễn Tinh Loan đi ở phía trước, Hạ Húc theo ở phía sau.

Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, bước một bước dài lập tức đuổi kịp cô, anh đưa tay bắt lấy tay của Tinh Loan, muốn cùng cô đem sự việc hôm qua nói rõ ràng.

Kết quả Nguyễn Tinh Loan lại mười phần cảnh giác cùng anh kéo dài khoảng cách, thần sắc lạnh lùng, vẻ mặt có chút kháng cự.

Lời nói vừa định thốt ra, Hạ Húc lại nuốt ngược trở vào.

Tiểu cô nương rõ ràng là đang trốn anh, cô không muốn nghe đến những sự việc hôm qua.

Hạ Húc cười khổ một tiếng, được rồi.

Sau khi lên xe, chú Lý thấy hai cô cậu đều không nói lời nào, nghi hoặc mà hỏi: "Thiếu gia, hôm nay cô cậu sao thế?"

Hạ Húc quét mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, quay đầu, thuận miệng đáp: "Không có việc gì."

-

Hai người không ai lên tiếng giải thích, chiến tranh lạnh kéo dài đến ba ngày sau, Kỷ Tu Trạch rốt cục không nhìn nỗi nữa, mở miệng hỏi: "Húc ca, cậu cùng tiểu tiên nữ có phải đang cãi nhau hay không?"

Tống Sơ Dương vô tình đả kích nói: "Cậu thật ngốc a, tự nhìn là biết còn hỏi làm gì."

Kỷ Tu Trạch: "Cậu lăn đi, cậu đừng tưởng rằng là học bá, tớ liền không dám đánh người."

Tống Sơ Dương tuy thành tích rất tốt, nhưng sức khỏe so với Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Húc lại thua xa một mảng lớn, bởi vì cơ thể hắn thường xuyên sinh bệnh.

Hạ Húc bị âm thanh của hai người bọn họ làm phiền, anh bực dọc đứng dậy đi ra ngoài.

Kỷ Tu Trạch mắng một câu: "Đều tại cậu."

Tống Sơ Dương: "?" Hắn là bao cát sao, thật là.

Hạ Húc từ trong phòng học ra ngoài, anh đứng tại lan can bên cạnh, từ lầu sáu nhìn xuống, phía dưới nữ sinh không biết ai nhìn thấy anh, kích động kêu một câu ——

"Mau nhìn mau nhìn, đó có phải là Hạ Húc hay không, cậu ấy thật đẹp trai nha."

Lúc trước, nếu tâm tình Hạ Húc tốt còn có thể đắc ý một lần, nhưng lần này tâm tình anh cực kì không tốt, nghe tiếng la hét như vậy anh lại càng cảm thấy khó chịu cuối cùng đành quay bước trở về phòng.

Kỷ Tu Trạch nghiêm túc ra chiêu: "Húc ca, chúng ta là nam tử hán, không nên cùng con gái so đo. Nếu thật sự đang cãi nhau, cậu chủ động tìm tiểu tiên nữ giản hòa thôi?"

Hạ Húc nhíu lông mày, anh cũng không phải không nghĩ tới điều này, nhưng tiểu cô nương quyết tâm không muốn cùng anh nói chuyện, anh có thể làm thế nào đây.

Mỗi lần lấy dũng khí can đảm mở lời, Nguyễn Tinh Loan cứ như vậy yên lặng mà nhìn anh, giống như nhìn một người xa lạ, thành ra mọi dũng khí anh vất vả mới khơi dậy đều tan biến cả.

Buổi chiều Nguyễn Tinh Loan từ nhà ăn trở về, Vân Nguyệt cản đường cô.

Hai ngày nay Nguyễn Tinh Loan đều là ăn cơm một mình, thấy vậy Vân Nguyệt cố ý tới đây gây sự.

"Có việc?" Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên.

Vân Nguyệt cười nhạo hai tiếng, hai tay khoanh lại trước ngực, cười lạnh nhìn cô.

"Nguyễn Tinh Loan, cô suốt ngày làm bộ làm tịch như vậy, làm dáng vẻ thanh cao cho ai nhìn vậy? Thật sự coi mình thành tích tốt, liền đem mặt ngửa lên tận trời cao sao."

Nguyễn Tinh Loan không muốn nghe những lời nhảm nhí này, cô quay người đổi sang con đường trở về phòng.

Vân Nguyệt bực bội hét lên: "Nguyễn Tinh Loan, cô đứng lại cho tôi."

Nguyễn Tinh Loan tiếp tục đi lên phía trước.

"Nếu cô dám đi về phía trước một bước, tôi liền đem thân phận của cô, con gái tù nhân, nói cho tất cả mọi người biết."

Nguyễn Tinh Loan ngẩn người một lát, bước chân thoáng ngừng lại.

Vân Nguyệt đắc ý nói: "Nguyễn Tinh Loan, cô có biết điều đáng buồn nhất của cô chính là cái gì không, chính là cô không chỉ là con gái của kẻ tù tội. Hơn nữa, kẻ phạm tội kia lại càng không muốn nhận cô, cô xem ra chỉ là đứa con hoang bị người khác vứt bỏ mà thôi?"

Vân Nguyệt nhờ người tra được, cha của Nguyễn Tinh Loan sau khi ra tù liền tới nơi khác lập nghiệp, từ trước đến nay chưa một lần quay trở lại tìm cô.

Cô ta cười lạnh nói: "Nếu cô thức thời cách Hạ Húc xa một chút, biết nghe lời, tôi có thể xem xét tha cho cô lần này."

Nguyễn Tinh Loan quay đầu, thần sắc lạnh lẽo cũng bình thản, khiến người khác nhìn không ra hiện tại cô như thế nào.



"Cứ tùy tiện."

Nói xong, Nguyễn Tinh Loan thật sự không quay đầu lại cô thản nhiên bước đi.

Vân Nguyệt tức giận đến dậm chân, cô ta nhìn bóng lưng Nguyễn Tinh Loan tức giận mắng đến một câu: "Cô chờ đó cho tôi."

Hai ngày trước Vân Nguyệt cùng đám chị em đi dạo phố mới biết được những tin này, vốn dĩ cô ta còn muốn dùng cái này để uy hiếp Nguyễn Tinh Loan, kết quả...

Nếu cô đã như thế kia, thì cũng đừng trách cô ta tại sao lại vô tình.

Giờ tự học buổi tối, trong phòng học vốn đang cười đùa ầm ĩ, Kỷ Tu Trạch đột nhiên hét to một tiếng: "Mẹ nó", tất cả ánh mắt đều quay sang nhìn cậu.

Cậu chê cười nói: "Ngượng ngùng, không có việc gì không có việc gì."

Hai ngày nay Hạ Húc bị chiến tranh lạnh phiền muộn tâm tình vốn không tốt, căn bản anh cũng không muốn nói chuyện. Kỷ Tu Trạch lại càng quay đầu, gấp gáp gọi anh cho bằng được.

"Cậu gọi tớ ra ngoài làm gì?" Lông mày Hạ Húc nhíu chặt, hai ngày này vẫn không có giãn ra.

"Húc ca, cậu nhìn đi."

Kỷ Tu Trạch đưa di động đến trước mặt Hạ Húc.

Diễn đàn của trường học đang hot lên tin tức, mà vị trí đứng đầu bảng lại là tin tức về Tinh Loan ——

Nguyễn Tinh Loan, con gái của kẻ đi tù.

Tiêu đề được viết toàn bộ in hoa càng khiến người ta thêm chướng mắt.

Lúc Hạ Húc nhìn thấy, bên trong ghi chép sự kiện tù tội mười mấy năm trước. Phía trên còn đặc biệt đề cập, dòng máu đang chảy trong người Nguyễn Tinh Loan chính là dòng máu của kẻ giết người, con người dơ bẩn như vậy sao có thể tồn tại ở nhất trung.

"Là ai đăng?" Thanh âm Hạ Húc thấp đến tử khí, toàn thân cao thấp lộ ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo.

Kỷ Tu Trạch cúi đầu : "Tớ cũng không rõ."

Hạ Húc đè ép lửa giận trở lại phòng học, học sinh trong phòng học tựa hồ cũng phát hiện ra cái gì, từng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chầm về phía Nguyễn Tinh Loan.

Hạ Húc vừa đến, thanh âm trong phòng học lập tức nhỏ xuống rất nhiều.

Có người muốn nhắc nhở Hạ Húc, bảo anh cách Nguyễn Tinh Loan xa một chút.

Vân Nguyệt lại càng thêm hóng hách nói: "Hạ Húc, tớ khuyên cậu nên đổi chỗ ngồi đi, ngồi bên cạnh con gái kẻ giết người không cảm thấy buồn nôn sao?"

Hạ Húc giễu cợt đáp lại: "Cô mới thật sự là rác rưởi."

Vân Nguyệt tức giận đến rung người, sắc mặt trắng bệch.

"Cậu..." Cậu nửa ngày, cũng không thế nào nói ra những lời tiếp sau.

Buổi tối sau giờ tự học, Nguyễn Tinh Loan liền muốn rời đi, Hạ Húc chế trụ cổ tay cô, không cho phép cô rời đi.

"Buông tay." Nguyễn Tinh Loan âm thanh lạnh nhạt nói.

"Không buông."

Nguyễn Tinh Loan đột nhiên dùng sức đạp một cước trên chân Hạ Húc đạp, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hạ Húc đau kêu lên một tiếng, lúc ngẩng đầu, người đã không thấy.

Kỷ Tu Trạch cũng không biết phải khuyên như thế nào, cậu đứng tại chỗ ngẩn ra một hồi lâu, anh chọc chọc Tống Sơ Dương, thầm nói: "Cậu nhanh nghĩ ra biện pháp đi."

Tống Sơ Dương lúc trước không biết những việc này, hôm nay nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn lại nghe toàn bộ sự tình mà Kỷ Tu Trạch thuật lại, về sau hắn đặc biệt cảm thấy thật đau lòng cô gái này. Hắn không rõ vì cái gì, tại sao lại có người đối với cô có ác ý lớn như vậy.

Coi như cha ruột của cô là như thế, nhưng cô làm điều gì sai trái sao? Cô chẳng phải càng đáng thương hơn sao.

Tống Sơ Dương càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt...

Mấy người sững sờ, cũng không ai nói lời gì.

Hạ Húc ủ rũ cúi đầu từ trường học rảo bước, ngay tại lúc anh lo sợ Nguyễn Tinh Loan xảy ra chuyện, anh vội vã đi tìm cô, nhưng tìm thế nào cũng không thấy bóng của cô, anh bất lực trở lại xe, lúc này tiểu nha đầu đã lặng yên ngồi trong xe, sắc mặt bình tĩnh, phảng phất như sự tình gì cũng đều chưa xảy ra.

"Cô..."

"Tớ không sao."

Hạ Húc còn chưa mở lời, tâm tư liền bị cô nhìn thấu.

Chú Lý ở phía trước hỏi: "Thiếu gia, cậu hôm nay sao lại ra muộn như vậy, tiểu thư đã chờ cậu một hồi lâu."

Hạ Húc áy náy mở lời: "Thật xin lỗi."

Chú Lý cảm thấy thật kỳ quái, hôm nay thiếu gia có chút khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giả Ngoan - Vô Hà Bất Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook