Chương 38:
Yên Yên
14/12/2021
Lúc Nguyễn Tinh Loan trở lại phòng học, nhìn thấy Vân Nguyệt khẩn trương cùng bất an, thân hình cô ta run rẩy, thân thể căng đến cứng người, cô ta nhìn thấy cô lúc này, ánh mắt tràn đầy phòng bị.
Nguyễn Tinh Loan lướt ngang qua người cô ta, cô ngừng mấy giây, lạnh lùng liếc nhìn cô ta. Vân Nguyệt nhìn thấy vẻ tức giận trong mắt Tinh Loan, cô ta khẩn trương nắm chặt lấy cốc nước, uống một ngụm lại một ngụm để giảm bớt tâm tình.
Cô ta nghe nói Hạ Húc vào viện, bây giờ lại thấy Nguyễn Tinh Loan bình yên vô sự trở về lớp, thêm Vân Nguyệt lại không thể liên lạc được với mấy tên lưu manh kia, trong lòng càng thêm lo lắng.
Đột nhiên "Ba" một tiếng, cốc nước rơi xuống đất, nước văng đi tung tóe đem quần áo cùng giày của Vân Nguyệt dội ướt hết.
Vân Nguyệt tức giận đứng lên, chỉ vào Nguyễn Tinh Loan mắng ——
"Nguyễn Tinh Loan, là cô cố ý có phải hay không?"
Ánh mắt Nguyễn Tinh Loan lãnh đạm nhìn cô ta, giật giật môi, thờ ơ nói: "Vô ý."
Lúc này Trâu Oánh Oánh cũng đứng lên, cô ta muốn giúp Vân Nguyệt chửi người: "Lớp học rộng như vậy, rõ ràng vừa rồi cô cố ý đập bàn Vân Nguyệt, cô cho chúng tôi đều mù hết sao?"
Hạ Tuyết thấy các nàng ta mở miệng hùng hổ dọa người, vội vàng đi đến bên người Nguyễn Tinh Loan, ngước mặt lên, tức giận đáp trả: "Tinh Loan đã nói là vô ý rồi, Vân Nguyệt các người, các người cũng không cần làm quá mức lên như vậy, chuyện chỉ nhỏ xíu như vậy đừng phóng đại to ra, các cô đừng tưởng rằng Tinh Loan tốt tính, liền có thể tùy tiện oan uổng khi dễ cậu ấy."
Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhìn Hạ Tuyết, trong lòng thoáng qua một tia áy náy.
Lần này, cô quả thực là cố ý gây sự .
Từ khi bước vào phòng học nhìn thấy Vân Nguyệt, ngay lập tức trong đầu của cô liền hiện ra hình ảnh ngày hôm qua Hạ Húc đau đớn như thế nào, trong lòng cô đột nhiên bùng lên ngọn lửa nóng rừng rực.
Lúc này, cô cảm thấy mình có chút tà ác, thậm chí cô có ý định muốn trả thù.
Nguyễn Tinh Loan nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt chột dạ, cô ta không nghĩ sẽ làm lớn chuyện, vì vậy nói với Nguyễn Tinh Loan: "Tôi không muốn cùng cô so đo, cô xin lỗi tôi, thì việc này coi như xong."
Tống Sơ Dương cùng Kỷ Tu Trạch đúng lúc tiến vào cửa, nghe được hai chữ xin lỗi này, Kỷ Tu Trạch xì khẽ một tiếng, đi tới châm chọc mà nói: "Vân Nguyệt, chính cô sau lưng làm những chuyện dơ bẩn gì hẳn là cô tự biết, bây giờ thật nực cười bắt tiểu tiên nữ đi xin lỗi cô. Cô tưởng mình là thánh nữ à."
Tống Sơ Dương ngăn Kỷ Tu Trạch nói tiếp, âm thanh khuyên nhủ: "Nếu cô không muốn làm lớn chuyện, tốt nhất thì câm miệng lại, nếu không, đừng mong ai có thể cứu được cô."
Thoáng nhìn thấy Tống Sơ Dương cảnh cáo, trong lòng Vân Nguyệt khẽ lộp bộp.
Lòng bàn tay cô ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, Trâu Oánh Oánh ở một bên nghi hoặc mà hỏi thăm: "Nguyệt Nguyệt, cậu làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Nguyệt dùng ánh mắt dò xét nhìn vào đám người Kỷ Tu Trạch, cảm xúc có chút sụp đổ nói: "Không có gì,chúng ta bỏ qua đi."
Sau đó cô ta liền chạy ra khỏi cửa.
Nguyễn Tinh Loan trở lại chỗ ngồi của mình.
Đến trưa, Nguyễn Tinh Loan khó có thể ổn định tâm trạng để tập trung học tập. Lúc vào tiết Anh ngữ , Lê Trinh cố ý kêu tên của cô, bảo cô tập trung lực chú ý.
Đến tiết học cuối cùng buổi chiều, Hạ Tuyết hỏi cô có muốn đi ăn cơm không.
Nguyễn Tinh Loan ngượng ngùng nói: "Tớ muốn đi bệnh viện một chuyến."
Hạ Tuyết biết Hạ Húc nhập viện, quan tâm nói: "Tớ đây đi cùng cậu nhé."
Thế là Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Tuyết, còn có cả Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương, bốn người cùng nhau đi đến bệnh viện.
Trên đường, Kỷ Tu Trạch nhận được điện thoại của cha gọi đến, cậu tiếp điện thoại xong, về sau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tống Sơ Dương hỏi cậu: "Thế nào?"
Kỷ Tu Trạch còn có chút chưa kịp phản ứng lại: "Tớ có nhờ cha tớ đến gặp hiệu trưởng, thế mà lúc đến gặp cha tớ nói hiệu trưởng đã biết chuyện này, phía bên trường học đang họp gấp thương lượng vụ việc này xử lý như thế nào."
"Trường học sao có thể biết được việc này nhanh như vậy ?" Tống Sơ Dương nghi hoặc hỏi.
Nguyễn Tinh Loan giải thích nói: "Lúc chú Hạ Nhân trở về , giữa trưa chú ấy có đến tìm hiệu trưởng."
"Khó trách, trường học lại nắm bắt việc này nhanh chóng như vậy."
Đến dưới lầu bệnh viện, Hạ Tuyết hỏi: "Chúng ta có nên mua chút hoa quả hay không, dù sao cũng là đến thăm bệnh nhân."
Kỷ Tu Trạch thẳng thừng bác bỏ đề nghị này, tự tin nói: "Không cần phải phiền phức đâu, Húc ca ấy mà, cậu ta muốn ăn cái gì thì sớm đã la hét bảo người đi mua, không cần chúng ta lo lắng."
Tống Sơ Dương bồi thêm một câu: "Bất quá ngược lại bây giờ chúng ta có thể mua bó hoa thăm bệnh."
Kỷ Tu Trạch cười nói: "Cái này có thể nha, đến lúc đó nhờ tiểu tiên nữ đưa cho cậu ấy, Húc ca khẳng định sẽ vui vẻ."
Nguyễn Tinh Loan: "..."
Nói mua liền mua, mấy người đi đến một tiệm hoa đối diện bệnh viện, Kỷ Tu Trạch ở bên trong quay một vòng, lựa muốn nát óc cũng không biết nên mua loại nào, cậu liền chạy ra ngoài hỏi Tống Sơ Dương.
"Nên mua hoa gì đây?"
Tống Sơ Dương nói: "Tớ làm sao biết được, tớ cũng chưa mua bao giờ."
Nguyễn Tinh Loan phối hợp đi đến trong một góc, nhìn một bó hoa nhỏ màu trắng, từng bông xếp chồng lên nhau chi chít như những ngôi sao lấp lánh.
Lúc này ông chủ tiệm hoa đi tới, cười hỏi: "Tiểu cô nương, cháu muốn mua hoa tặng cho người nào?"
Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng trả lời: "Là một người bạn nằm viện."
Ông chủ liền cho cô đề cử nói: "Vậy cháu lấy hoa này đi, nó biểu tượng cho sự thuần khiết tốt đẹp, rất thích hợp cho lứa tuổi này của các cháu đấy.
"Vậy phiền chú đem bó này gói lại cho cháu."
"Được."
Mua xong, Hạ Tuyết trầm trồ khen ngợi: "Tinh Loan, hoa này thật là đẹp."
Nguyễn Tinh Loan cụp mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng tràn ra ý cười nhàn nhạt.
Trở lại phòng bệnh.
Hạ Húc nhìn xuyên qua đám người, đi sau lưng Kỷ Tu Trạch là Tinh Loan, trên tay cô đang ôm bó hoa.
Kỷ Tu Trạch vừa muốn mở miệng, Hạ Húc liền chửi bậy: "Cậu cản tầm nhìn của tớ?"
Cậu nhìn lại, thoáng nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan mặt đã đỏ ửng, cậu gật gù nhận sai nói: "Được rồi, tiểu nhân nhận mệnh liền lập tức tránh ra, nhường Húc ca ngài quang minh chính đại mà nhìn tiểu tiên nữ."
Tống Sơ Dương nhịn cười, vỗ vỗ vai người huynh đệ đang tủi thân.
Nguyễn Tinh Loan ôm bó hoa đi đến bên giường Hạ Húc, định đem hoa cắm vào bình, Hạ Húc cản lại nói: "Hoa này không phải tặng cho tớ sao?"
Nguyễn Tinh Loan khẽ giật mình, nhẹ gật đầu: "Ừm. Là tặng cậu. "
"Vậy cậu sao lại không đưa cho tớ, liền trực tiếp cắm vào bình?" Người khác không biết còn tưởng rằng Hạ Húc đang cố ý gây chuyện.
Lúc này Kỷ Tu Trạch cảm thấy người thấy mặt người nào đó thật sự quá dày mà, Húc ca từ bao giờ lại biến thành dạng người như thế kia, thật không đáng mặt nam nhân.
Cũng may tiểu tiên nữ tính tình tốt, nếu là cậu, cậu tuyệt đối sẽ trực tiếp đem bó hoa nện thẳng vào mặt Húc ca.
Nghĩ nghĩ lại, thật ra có cho tiền, cậu cũng không dám.
Ban đầu Nguyễn Tinh Loan sửng sốt mấy giây, sau đó bình tĩnh lại nói: "Tặng cho cậu, chúc cậu sớm ngày khôi phục."
Hạ Húc vui vẻ tiếp nhận, sau đó gọi Kỷ Tu Trạch lại đây.
Kỷ Tu Trạch hỏi: "Húc ca, chuyện gì?"
"Đem bó hoa này cắm bình đi."
Kỷ Tu Trạch: "..." Lần này Húc ca nhất định là mưu đồ.
Từ lúc đến đây cho tới bây giờ, Kỷ Tu Trạch phát hiện, ánh mắt Húc ca một khắc cũng không hề rời khỏi người Tinh Loan.
Hắn ủy khuất nhìn về phía Tống Sơ Dương, tấm tắc nói: "Trước kia tớ ngây thơ cho rằng Húc ca đối với nữ không có hứng thú, hiện tại mới phát hiện, Húc ca nguyên lai là một con sói đội lớp cừu nha".
Tống Sơ Dương vỗ vỗ đầu cậu, an ủi.
Hai người nhìn qua đặc biệt buồn cười.
Hạ Húc nhìn thoáng qua người bên cạnh đang cắm hoa, anh nhắc tới: "Hoa này thật đẹp mắt, nó mang ý nghĩa gì vậy?"
Tống Sơ Dương lắc đầu.
Hạ Tuyết cũng lắc đầu,
Nguyễn Tinh Loan là người mua , nhưng là chính cô cũng không biết ý nghĩa của loài hoa này, cô chỉ cảm thấy hoa này thanh khiết, thoạt nhìn dễ chịu.
Kỷ Tu Trạch theo trong túi quần lấy điện thoại ra, mở miệng nói: "Tra một chút chẳng phải liền biết sao."
Thế là người cả phòng chờ đợi Kỷ Tu Trạch tra trên Baidu.
Hai phút trôi qua, Kỷ Tu Trạch vui vẻ nói "Húc ca, tra được rồi. Baidu đã nói, nếu như có người khác phái tặng, thông điệp muốn gửi đến đó là người đó muốn cùng cậu sống đến đầu bạc răng long."
Dứt lời, trong phòng bệnh lập tức liền yên tĩnh không một tiếng động.
Nguyễn Tinh Loan đứng bên cạnh, sắc mặt phiếm hồng, động tác lột quả quýt cũng dừng một chút.
Kế theo đó chỉ nghe thấy tiếng Hạ Húc phát ra một trận cười vui vẻ, anh nhìn về phía Nguyễn Tinh Loan, trêu đùa nói: "Cậu đây là uyển chuyển hướng tớ lời thổ lộ sao?"
Kỷ Tu Trạch: "..." Húc ca tựa hồ hiểu lầm cái gì.
Hoa là mấy người bọn hắn cùng đi mua, vốn dĩ là nhờ lão bán hoa đề cử, nào giống như việc tiểu tiên nữ thổ lộ, nghĩ kĩ lại hai việc nàu không có quan hệ với nhau.
Nguyễn Tinh Loan giải thích: "Là mọi người cùng nhau mua cho cậu."
Hạ Húc đùa giỡn đến vô lại, anh giả vờ ra dáng vẻ cái gì cũng không muốn nghe.
Nguyễn Tinh Loan thấy anh không thèm để ý, cô dứt khoát liền không giải thích.
Kỷ Tu Trạch hỏi anh: "Húc ca, cậu chừng nào thì có thể xuất viện?"
Vừa nhắc tới cái này Hạ Húc liền có chút đau đầu, anh uể oải nói: "Tổn thương trên người tớ thật ra cũng không nặng, đều là vết thương ngoài da, bất quá bác sĩ nói còn phải lại ở lại viện quan sát mấy ngày."
"Không có việc gì, dù sao cậu ở đâu cũng như thế, cậu ở lại bệnh viện dưỡng bệnh cho tố đi."
Hạ Húc trừng mắt liếc cậu một cái.
Tại trong bệnh viện trò chuyện một lúc sau, Kỷ Tu Trạch bọn họ liền trở về trường học tiếp tục lớp tự học buổi tối.
Tâm tình Nguyễn Tinh Loan tận tới đêm khuya mới an tĩnh một chút, rốt cuộc cô cũng có thể ổn định lại tâm trạng học tập.
Tiết tự học kết thúc, sau khi tan học.
Nguyễn Tinh Loan bởi vì xoát đề làm trễ nải một chút thời gian, đợi cô làm xong toàn bộ, ngẩng đầu một cái, phát hiện học sinh trong phòng học đều đã đi gần hết, chỉ còn lại Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương còn có Hạ Tuyết hai người bọn họ.
"Các cậu sao còn chưa về nhà?" Cô mở miệng dò hỏi.
Tống Sơ Dương đang đọc sách, Kỷ Tu Trạch chơi game, nghe nói như thế, quay đầu, hồi đáp: "Húc ca lo lắng cậu một mình trở về lại gặp chuyện không may, cho nên liền bảo chúng tớ nhìn xem cậu lên xe mới có thể trở về."
Vẻ mặt Nguyễn Tinh Loan hơi có chút ngưng trọng.
Kỷ Tu Trạch khuyên nhủ: "Tiểu tiên nữ cậu tuyệt đối đừng để ở trong lòng, dù sao chúng tớ cũng không có việc gì để làm, thuận tay mà làm thôi, cậu không cần có áp lực."
"Cám ơn."
Nguyễn Tinh Loan cấp tốc đem sách vở thu thập xong, mấy người cùng nhau trở về.
Về đến nhà.
Dì Mai thấy cô trở về, liền cười nói: "Tiểu thư cô trở về , dì vừa nấu canh sườn, cháu mau tới đây ăn một chút".
Nguyễn Tinh Loan để balo xuống, đi tới.
"Chú tới bệnh viện rồi sao dì?" Cô hỏi.
"Tiên sinh đến bệnh viện chăm sóc thiếu gia, tiểu thư người ăn trước đi, chờ người ăn xong dì sẽ gọi cho tiên sinh hỏi thăm tình hình thiếu gia."
"Vâng, cám ơn dì Mai."
Nguyễn Tinh Loan ăn xong liền ngoan ngoãn trở về phòng.
Theo trong túi xách cầm hai bộ mô phỏng đề ra, Nguyễn Tinh Loan ngồi tại phía trước cửa sổ ngây ngốc một hồi lâu mới bắt đầu ổn định lại tâm trạng để làm bài.
Thẳng đến lúc gần mười một giờ, cô mới đem tờ đề khó nhất làm xong, sau lại thẩm tra đối chiếu một lần đáp án, sau đó đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Cô nhìn xem điện thoại di động, do dự không biết có nên gọi điện thoại hay không, lại lo lắng anh đã ngủ.
Xoắn xuýt một hồi, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên, nhìn thấy tin nhắn thật dài được gửi đến ——
Là Ngạo kiều tiểu thiếu gia.
Trong bóng đêm, thiếu nữ khẽ cười một tiếng, phác hoạ ra hình dáng nhu hòa.
"Ừ." Cô nhẹ giọng đáp.
Nguyễn Tinh Loan lướt ngang qua người cô ta, cô ngừng mấy giây, lạnh lùng liếc nhìn cô ta. Vân Nguyệt nhìn thấy vẻ tức giận trong mắt Tinh Loan, cô ta khẩn trương nắm chặt lấy cốc nước, uống một ngụm lại một ngụm để giảm bớt tâm tình.
Cô ta nghe nói Hạ Húc vào viện, bây giờ lại thấy Nguyễn Tinh Loan bình yên vô sự trở về lớp, thêm Vân Nguyệt lại không thể liên lạc được với mấy tên lưu manh kia, trong lòng càng thêm lo lắng.
Đột nhiên "Ba" một tiếng, cốc nước rơi xuống đất, nước văng đi tung tóe đem quần áo cùng giày của Vân Nguyệt dội ướt hết.
Vân Nguyệt tức giận đứng lên, chỉ vào Nguyễn Tinh Loan mắng ——
"Nguyễn Tinh Loan, là cô cố ý có phải hay không?"
Ánh mắt Nguyễn Tinh Loan lãnh đạm nhìn cô ta, giật giật môi, thờ ơ nói: "Vô ý."
Lúc này Trâu Oánh Oánh cũng đứng lên, cô ta muốn giúp Vân Nguyệt chửi người: "Lớp học rộng như vậy, rõ ràng vừa rồi cô cố ý đập bàn Vân Nguyệt, cô cho chúng tôi đều mù hết sao?"
Hạ Tuyết thấy các nàng ta mở miệng hùng hổ dọa người, vội vàng đi đến bên người Nguyễn Tinh Loan, ngước mặt lên, tức giận đáp trả: "Tinh Loan đã nói là vô ý rồi, Vân Nguyệt các người, các người cũng không cần làm quá mức lên như vậy, chuyện chỉ nhỏ xíu như vậy đừng phóng đại to ra, các cô đừng tưởng rằng Tinh Loan tốt tính, liền có thể tùy tiện oan uổng khi dễ cậu ấy."
Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhìn Hạ Tuyết, trong lòng thoáng qua một tia áy náy.
Lần này, cô quả thực là cố ý gây sự .
Từ khi bước vào phòng học nhìn thấy Vân Nguyệt, ngay lập tức trong đầu của cô liền hiện ra hình ảnh ngày hôm qua Hạ Húc đau đớn như thế nào, trong lòng cô đột nhiên bùng lên ngọn lửa nóng rừng rực.
Lúc này, cô cảm thấy mình có chút tà ác, thậm chí cô có ý định muốn trả thù.
Nguyễn Tinh Loan nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Vân Nguyệt.
Vân Nguyệt chột dạ, cô ta không nghĩ sẽ làm lớn chuyện, vì vậy nói với Nguyễn Tinh Loan: "Tôi không muốn cùng cô so đo, cô xin lỗi tôi, thì việc này coi như xong."
Tống Sơ Dương cùng Kỷ Tu Trạch đúng lúc tiến vào cửa, nghe được hai chữ xin lỗi này, Kỷ Tu Trạch xì khẽ một tiếng, đi tới châm chọc mà nói: "Vân Nguyệt, chính cô sau lưng làm những chuyện dơ bẩn gì hẳn là cô tự biết, bây giờ thật nực cười bắt tiểu tiên nữ đi xin lỗi cô. Cô tưởng mình là thánh nữ à."
Tống Sơ Dương ngăn Kỷ Tu Trạch nói tiếp, âm thanh khuyên nhủ: "Nếu cô không muốn làm lớn chuyện, tốt nhất thì câm miệng lại, nếu không, đừng mong ai có thể cứu được cô."
Thoáng nhìn thấy Tống Sơ Dương cảnh cáo, trong lòng Vân Nguyệt khẽ lộp bộp.
Lòng bàn tay cô ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, Trâu Oánh Oánh ở một bên nghi hoặc mà hỏi thăm: "Nguyệt Nguyệt, cậu làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Nguyệt dùng ánh mắt dò xét nhìn vào đám người Kỷ Tu Trạch, cảm xúc có chút sụp đổ nói: "Không có gì,chúng ta bỏ qua đi."
Sau đó cô ta liền chạy ra khỏi cửa.
Nguyễn Tinh Loan trở lại chỗ ngồi của mình.
Đến trưa, Nguyễn Tinh Loan khó có thể ổn định tâm trạng để tập trung học tập. Lúc vào tiết Anh ngữ , Lê Trinh cố ý kêu tên của cô, bảo cô tập trung lực chú ý.
Đến tiết học cuối cùng buổi chiều, Hạ Tuyết hỏi cô có muốn đi ăn cơm không.
Nguyễn Tinh Loan ngượng ngùng nói: "Tớ muốn đi bệnh viện một chuyến."
Hạ Tuyết biết Hạ Húc nhập viện, quan tâm nói: "Tớ đây đi cùng cậu nhé."
Thế là Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Tuyết, còn có cả Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương, bốn người cùng nhau đi đến bệnh viện.
Trên đường, Kỷ Tu Trạch nhận được điện thoại của cha gọi đến, cậu tiếp điện thoại xong, về sau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tống Sơ Dương hỏi cậu: "Thế nào?"
Kỷ Tu Trạch còn có chút chưa kịp phản ứng lại: "Tớ có nhờ cha tớ đến gặp hiệu trưởng, thế mà lúc đến gặp cha tớ nói hiệu trưởng đã biết chuyện này, phía bên trường học đang họp gấp thương lượng vụ việc này xử lý như thế nào."
"Trường học sao có thể biết được việc này nhanh như vậy ?" Tống Sơ Dương nghi hoặc hỏi.
Nguyễn Tinh Loan giải thích nói: "Lúc chú Hạ Nhân trở về , giữa trưa chú ấy có đến tìm hiệu trưởng."
"Khó trách, trường học lại nắm bắt việc này nhanh chóng như vậy."
Đến dưới lầu bệnh viện, Hạ Tuyết hỏi: "Chúng ta có nên mua chút hoa quả hay không, dù sao cũng là đến thăm bệnh nhân."
Kỷ Tu Trạch thẳng thừng bác bỏ đề nghị này, tự tin nói: "Không cần phải phiền phức đâu, Húc ca ấy mà, cậu ta muốn ăn cái gì thì sớm đã la hét bảo người đi mua, không cần chúng ta lo lắng."
Tống Sơ Dương bồi thêm một câu: "Bất quá ngược lại bây giờ chúng ta có thể mua bó hoa thăm bệnh."
Kỷ Tu Trạch cười nói: "Cái này có thể nha, đến lúc đó nhờ tiểu tiên nữ đưa cho cậu ấy, Húc ca khẳng định sẽ vui vẻ."
Nguyễn Tinh Loan: "..."
Nói mua liền mua, mấy người đi đến một tiệm hoa đối diện bệnh viện, Kỷ Tu Trạch ở bên trong quay một vòng, lựa muốn nát óc cũng không biết nên mua loại nào, cậu liền chạy ra ngoài hỏi Tống Sơ Dương.
"Nên mua hoa gì đây?"
Tống Sơ Dương nói: "Tớ làm sao biết được, tớ cũng chưa mua bao giờ."
Nguyễn Tinh Loan phối hợp đi đến trong một góc, nhìn một bó hoa nhỏ màu trắng, từng bông xếp chồng lên nhau chi chít như những ngôi sao lấp lánh.
Lúc này ông chủ tiệm hoa đi tới, cười hỏi: "Tiểu cô nương, cháu muốn mua hoa tặng cho người nào?"
Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng trả lời: "Là một người bạn nằm viện."
Ông chủ liền cho cô đề cử nói: "Vậy cháu lấy hoa này đi, nó biểu tượng cho sự thuần khiết tốt đẹp, rất thích hợp cho lứa tuổi này của các cháu đấy.
"Vậy phiền chú đem bó này gói lại cho cháu."
"Được."
Mua xong, Hạ Tuyết trầm trồ khen ngợi: "Tinh Loan, hoa này thật là đẹp."
Nguyễn Tinh Loan cụp mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng tràn ra ý cười nhàn nhạt.
Trở lại phòng bệnh.
Hạ Húc nhìn xuyên qua đám người, đi sau lưng Kỷ Tu Trạch là Tinh Loan, trên tay cô đang ôm bó hoa.
Kỷ Tu Trạch vừa muốn mở miệng, Hạ Húc liền chửi bậy: "Cậu cản tầm nhìn của tớ?"
Cậu nhìn lại, thoáng nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan mặt đã đỏ ửng, cậu gật gù nhận sai nói: "Được rồi, tiểu nhân nhận mệnh liền lập tức tránh ra, nhường Húc ca ngài quang minh chính đại mà nhìn tiểu tiên nữ."
Tống Sơ Dương nhịn cười, vỗ vỗ vai người huynh đệ đang tủi thân.
Nguyễn Tinh Loan ôm bó hoa đi đến bên giường Hạ Húc, định đem hoa cắm vào bình, Hạ Húc cản lại nói: "Hoa này không phải tặng cho tớ sao?"
Nguyễn Tinh Loan khẽ giật mình, nhẹ gật đầu: "Ừm. Là tặng cậu. "
"Vậy cậu sao lại không đưa cho tớ, liền trực tiếp cắm vào bình?" Người khác không biết còn tưởng rằng Hạ Húc đang cố ý gây chuyện.
Lúc này Kỷ Tu Trạch cảm thấy người thấy mặt người nào đó thật sự quá dày mà, Húc ca từ bao giờ lại biến thành dạng người như thế kia, thật không đáng mặt nam nhân.
Cũng may tiểu tiên nữ tính tình tốt, nếu là cậu, cậu tuyệt đối sẽ trực tiếp đem bó hoa nện thẳng vào mặt Húc ca.
Nghĩ nghĩ lại, thật ra có cho tiền, cậu cũng không dám.
Ban đầu Nguyễn Tinh Loan sửng sốt mấy giây, sau đó bình tĩnh lại nói: "Tặng cho cậu, chúc cậu sớm ngày khôi phục."
Hạ Húc vui vẻ tiếp nhận, sau đó gọi Kỷ Tu Trạch lại đây.
Kỷ Tu Trạch hỏi: "Húc ca, chuyện gì?"
"Đem bó hoa này cắm bình đi."
Kỷ Tu Trạch: "..." Lần này Húc ca nhất định là mưu đồ.
Từ lúc đến đây cho tới bây giờ, Kỷ Tu Trạch phát hiện, ánh mắt Húc ca một khắc cũng không hề rời khỏi người Tinh Loan.
Hắn ủy khuất nhìn về phía Tống Sơ Dương, tấm tắc nói: "Trước kia tớ ngây thơ cho rằng Húc ca đối với nữ không có hứng thú, hiện tại mới phát hiện, Húc ca nguyên lai là một con sói đội lớp cừu nha".
Tống Sơ Dương vỗ vỗ đầu cậu, an ủi.
Hai người nhìn qua đặc biệt buồn cười.
Hạ Húc nhìn thoáng qua người bên cạnh đang cắm hoa, anh nhắc tới: "Hoa này thật đẹp mắt, nó mang ý nghĩa gì vậy?"
Tống Sơ Dương lắc đầu.
Hạ Tuyết cũng lắc đầu,
Nguyễn Tinh Loan là người mua , nhưng là chính cô cũng không biết ý nghĩa của loài hoa này, cô chỉ cảm thấy hoa này thanh khiết, thoạt nhìn dễ chịu.
Kỷ Tu Trạch theo trong túi quần lấy điện thoại ra, mở miệng nói: "Tra một chút chẳng phải liền biết sao."
Thế là người cả phòng chờ đợi Kỷ Tu Trạch tra trên Baidu.
Hai phút trôi qua, Kỷ Tu Trạch vui vẻ nói "Húc ca, tra được rồi. Baidu đã nói, nếu như có người khác phái tặng, thông điệp muốn gửi đến đó là người đó muốn cùng cậu sống đến đầu bạc răng long."
Dứt lời, trong phòng bệnh lập tức liền yên tĩnh không một tiếng động.
Nguyễn Tinh Loan đứng bên cạnh, sắc mặt phiếm hồng, động tác lột quả quýt cũng dừng một chút.
Kế theo đó chỉ nghe thấy tiếng Hạ Húc phát ra một trận cười vui vẻ, anh nhìn về phía Nguyễn Tinh Loan, trêu đùa nói: "Cậu đây là uyển chuyển hướng tớ lời thổ lộ sao?"
Kỷ Tu Trạch: "..." Húc ca tựa hồ hiểu lầm cái gì.
Hoa là mấy người bọn hắn cùng đi mua, vốn dĩ là nhờ lão bán hoa đề cử, nào giống như việc tiểu tiên nữ thổ lộ, nghĩ kĩ lại hai việc nàu không có quan hệ với nhau.
Nguyễn Tinh Loan giải thích: "Là mọi người cùng nhau mua cho cậu."
Hạ Húc đùa giỡn đến vô lại, anh giả vờ ra dáng vẻ cái gì cũng không muốn nghe.
Nguyễn Tinh Loan thấy anh không thèm để ý, cô dứt khoát liền không giải thích.
Kỷ Tu Trạch hỏi anh: "Húc ca, cậu chừng nào thì có thể xuất viện?"
Vừa nhắc tới cái này Hạ Húc liền có chút đau đầu, anh uể oải nói: "Tổn thương trên người tớ thật ra cũng không nặng, đều là vết thương ngoài da, bất quá bác sĩ nói còn phải lại ở lại viện quan sát mấy ngày."
"Không có việc gì, dù sao cậu ở đâu cũng như thế, cậu ở lại bệnh viện dưỡng bệnh cho tố đi."
Hạ Húc trừng mắt liếc cậu một cái.
Tại trong bệnh viện trò chuyện một lúc sau, Kỷ Tu Trạch bọn họ liền trở về trường học tiếp tục lớp tự học buổi tối.
Tâm tình Nguyễn Tinh Loan tận tới đêm khuya mới an tĩnh một chút, rốt cuộc cô cũng có thể ổn định lại tâm trạng học tập.
Tiết tự học kết thúc, sau khi tan học.
Nguyễn Tinh Loan bởi vì xoát đề làm trễ nải một chút thời gian, đợi cô làm xong toàn bộ, ngẩng đầu một cái, phát hiện học sinh trong phòng học đều đã đi gần hết, chỉ còn lại Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương còn có Hạ Tuyết hai người bọn họ.
"Các cậu sao còn chưa về nhà?" Cô mở miệng dò hỏi.
Tống Sơ Dương đang đọc sách, Kỷ Tu Trạch chơi game, nghe nói như thế, quay đầu, hồi đáp: "Húc ca lo lắng cậu một mình trở về lại gặp chuyện không may, cho nên liền bảo chúng tớ nhìn xem cậu lên xe mới có thể trở về."
Vẻ mặt Nguyễn Tinh Loan hơi có chút ngưng trọng.
Kỷ Tu Trạch khuyên nhủ: "Tiểu tiên nữ cậu tuyệt đối đừng để ở trong lòng, dù sao chúng tớ cũng không có việc gì để làm, thuận tay mà làm thôi, cậu không cần có áp lực."
"Cám ơn."
Nguyễn Tinh Loan cấp tốc đem sách vở thu thập xong, mấy người cùng nhau trở về.
Về đến nhà.
Dì Mai thấy cô trở về, liền cười nói: "Tiểu thư cô trở về , dì vừa nấu canh sườn, cháu mau tới đây ăn một chút".
Nguyễn Tinh Loan để balo xuống, đi tới.
"Chú tới bệnh viện rồi sao dì?" Cô hỏi.
"Tiên sinh đến bệnh viện chăm sóc thiếu gia, tiểu thư người ăn trước đi, chờ người ăn xong dì sẽ gọi cho tiên sinh hỏi thăm tình hình thiếu gia."
"Vâng, cám ơn dì Mai."
Nguyễn Tinh Loan ăn xong liền ngoan ngoãn trở về phòng.
Theo trong túi xách cầm hai bộ mô phỏng đề ra, Nguyễn Tinh Loan ngồi tại phía trước cửa sổ ngây ngốc một hồi lâu mới bắt đầu ổn định lại tâm trạng để làm bài.
Thẳng đến lúc gần mười một giờ, cô mới đem tờ đề khó nhất làm xong, sau lại thẩm tra đối chiếu một lần đáp án, sau đó đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Cô nhìn xem điện thoại di động, do dự không biết có nên gọi điện thoại hay không, lại lo lắng anh đã ngủ.
Xoắn xuýt một hồi, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên, nhìn thấy tin nhắn thật dài được gửi đến ——
Là Ngạo kiều tiểu thiếu gia.
Trong bóng đêm, thiếu nữ khẽ cười một tiếng, phác hoạ ra hình dáng nhu hòa.
"Ừ." Cô nhẹ giọng đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.