Chương 43:
Yên Yên
20/12/2021
Ở lại xóm nhỏ vài hôm, Nguyễn Tinh Loan quay trở về Hạ gia.
Hạ Húc sợ cô ở nhà một mình sẽ nhàm chán, anh đôi khi sẽ gọi Tống Sơ Dương, Kỷ Tu Trạch, bọn họ còn dẫn theo Hạ Tuyết cùng Tần Miên đến nhà bồi Tinh Loan.
Buổi sáng thứ bảy, trong phòng bếp dì Mai bận rộn làm đồ ăn, trong phòng khách mọi người cùng nhau học tập mãi đến lúc giờ trưa mới nghỉ ngơi, lúc này tiếng trò chuyện cười đùa rôm rả hẳn lên.
Thừa dịp đang là thời gian nghỉ ngơi, dì Mai đem đến cho bọn họ một bàn trái cây đã rửa sạch.
Kỷ Tu Trạch tiện tay cầm lấy một quả táo, một bên ăn một bên tùy ý mở miệng nói ra: "Sinh nhật Húc Ca sắp đến rồi đấy?"
Tống Sơ Dương lên tiếng: "Ừ, là thứ ba tuần sau."
"Năm nay sinh nhật của Húc Ca chúng ta tổ chức như thế nào đây? Cậu ta không ở nhà, hay là chúng ta chạy đến thành phố D tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cậu ấy đi?"
Tống Sơ Dương nói: "Tớ đã hỏi qua, Húc Tử nói không cần phiền phức, chờ cậu ta trở về sẽ cùng chúng ta bổ sung lại một bữa chúc mừng là được."
Loại chuyện sinh nhật này, từ trước đến nay Hạ Húc đều làm tương đối tùy ý, anh cũng không quá quan tâm đến ngày sinh nhật của chính mình, mọi năm đều làm qua loa.
Đến lúc đó chỉ cần gọi điện thoại phát vài cái hồng bao, sau trở về rồi tụ họp cùng ăn một bữa là được rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ lại tiếp tục học tập, khi kết thúc Tinh Loan tạm biệt mọi người.
Ban đêm.
Hạ Húc gọi điện thoại đến, Nguyễn Tinh Loan thuận miệng hỏi một câu: "Tuần sau là sinh nhật của anh sao?"
Hạ Húc cười hì hì hỏi cô: "Sao đột nhiên lại nói về cái này, có phải em muốn chuẩn bị món quà cho bạn trai này của em hay không?"
Người này thật không biết xấu hổ, mỗi lần gọi điện tới đều luôn miệng là bạn trai này bạn trai nọ, mỗi lần nói đến đây đều luôn là ba chữ, trong giọng nói cũng không che dấu được vài phần đắc ý.
"Anh thích cái gì?" Nguyễn Tinh Loan hỏi.
Hạ Húc nằm trên giường trở mình, suy tư một hồi, trả lời: "Chỉ cần là em tặng, mọi thứ anh đều thích."
Tuy rằng biết trước dù có hỏi hay không kết quả cũng vẫn như nhau, nhưng Nguyễn Tinh Loan không khỏi giương lên cánh môi mềm mại, mỉm cười ôn hòa.
Khẽ lắc đầu thở dài một cái, Nguyễn Tinh Loan nhắc nhở anh sớm đi nghỉ ngơi.
Lúc trước khi còn ở trường học Hạ Húc luôn là người cà lơ phất phơ, nhưng đối với lĩnh vực âm nhạc này, anh so với bất luận người nào đều sẽ nghiêm túc hơn.
Bình thường Hạ Húc ở trước mặt cô, Hạ Húc sẽ không thể hiện dáng vẻ này, nhưng khi cùng với bọn người Kỷ Tu Trạch thì dáng vẻ anh vẫn luôn rất tùy ý.
Ban ngày Kỷ Tu Trạch còn hàm ý nói: "Hôm qua tớ cùng Húc ca gọi video, cảm giác Húc Ca gầy đi trông thấy ."
"Ừ, anh đi ngủ , em cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nguyễn Tinh Loan suy nghĩ rất lâu, cũng biết mình nên tặng cho Hạ Húc món quà gì.
Tuy cô không quá coi trọng vật chất, nhưng lúc này bọn họ đã xác định quan hệ, sinh nhật lần này của Hạ Húc lại là sinh nhật lần đầu tiên mà cô đón cùng Hạ Húc. Do đó cô cũng không thể suy nghĩ nó một cách quá sơ sài.
Trong lòng Nguyễn Tinh Loan tuôn ra một cỗ suy nghĩ đặc biệt, cô muốn cùng Hạ Húc trải qua lần sinh nhật này.
Đến nửa đêm, cô mới hoàn toàn quyết định.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, lướt trên mạng cô đặt vé phòng ở tại thành phố nơi anh huấn luyện, cách Hạ Húc cũng không xa, sau đó lại mua vé xe lửa.
Thu thập xong toàn bộ hành lý, cô mới đi nói với dì Mai rằng mình muốn đi tới nhà bạn chơi vài hôm.
Dì Mai chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu, căn dặn cô ở bên nhớ ngoài cẩn thận một chút, sau đó cũng can thiệp nhiều.
Vào buổi sáng ngày thứ hai, trên lưng Nguyễn Tinh Loan mang theo một balo sau đó liền ra cửa. Vì không muốn bị phát hiện, cô cố ý không nhờ chú Lý đưa mình đi.
Cô một mình ngồi xe buýt đến nhà ga, lấy phiếu kiểm tra, thẳng đến lúc ngồi lên xe lửa, cô mới phát giác nhịp tim chính mình lúc này đập có chút dồn dập a.
Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi cái thành thị bé nhỏ này.
Nhìn cảnh vật bên ngoài với một dáng vẻ bình tĩnh, thế nhưng lúc này trong lòng cô giống như có cái gì đó đang nhảy nhót không ngừng.
Muốn đến thành phố D phải ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, Nguyễn Tinh Loan hai tay ôm lấy túi sách, cô tựa lưng vào chỗ ngồi trên ghế chợp mắt một giấc.
Trong lúc tàu lửa đi qua vài trạm ga, đi rồi lại dừng, cô ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, giấc ngủ cũng không quá an ổn.
Đến chạng vạng tối, Hạ Húc lại gọi tới cho cô một cuộc điện thoại, Nguyễn Tinh Loan cùng anh hàn huyên một hồi, sự mệt mỏi lập tức tiêu tan mất không ít.
Sắp đến trạm, bên trong phát thanh đang phát loa, sắp đến D thành, Nguyễn Tinh Loan dùng sức ôm chặt túi sách, một hồi ngửa đầu nhìn xem, một hồi lại ra vẻ trấn định thu tầm mắt lại.
Thẳng đến lúc xe lửa hoàn toàn ngừng lại, cô từ chỗ ngồi đứng dậy, theo dòng người xuống tàu.
Từ cửa xét vé ra ngoài, Nguyễn Tinh Loan bị vài người tài xế ngăn cản mời mọc, cô nhàn nhạt từ chối: "Cám ơn, không cần."
Sau đó bước nhanh hướng phía trước rời đi.
Sau đó cô tìm đến địa phương nơi cô đã thuê phòng, trực tiếp bắt một chiếc xe, trở về khách sạn.
Ngày kế, Nguyễn Tinh Loan chưa ăn cái gì để lót bụng, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Cô có chút buồn ngủ, nhưng là lại không dám ngủ.
Cô còn muốn đợi đến 0 giờ, việc đầu tiên cô muốn làm là gọi điện cho Hạ Húc.
Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đổi một thân áo ngủ, lúc đó mới mười một giờ. Nguyễn Tinh Loan nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua thật chậm chạp, có mấy lần kém chút nữa cô đã ngủ thiếp đi, bỗng nhiên giật mình một lần lập tức tỉnh lại.
Ý thức mãnh liệt nảy sinh trong đầu cô lúc này là lập tức gọi điện cho anh, một khắc đều tập trung không có buông lỏng qua.
Mãi mới chờ đến lúc đồng hồ điểm đến 0 giờ, cô lập tức gọi qua, Hạ Húc bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.
"Sinh nhật vui vẻ." Cô nói.
Hạ Húc vui vẻ nói: "Ai lúc nãy vừa nói với anh là mười giờ đã đi ngủ?"
Lúc 10 giờ, Nguyễn Tinh Loan vừa mới xuống xe, Hạ Húc vừa vặn gọi qua cho cô, Tinh Loan giả vờ mình muốn đi ngủ không chút mảy may đề cập đến sinh nhật Hạ Húc.
"Vậy còn anh?" Nguyễn Tinh Loan hỏi.
Rõ ràng chính anh cũng nói mình sắp ngủ.
Hạ Húc sờ sờ mũi của mình, chê cười nói: " Lúc đó thật ra đã muốn đi ngủ, nhưng lại không ngủ được, sau đó anh lại trằn trọc, lo lắng liệu tiểu nha đầu của mình sẽ gọi qua cho anh hay không. Anh không dám ngủ sợ sẽ bỏ lỡ em."
Hạ Húc không ôm hi vọng quá lớn, anh cho là Nguyễn Tinh Loan nói ngủ chính là sẽ ngủ thật, không nghĩ tới có một ngày, tiểu nha đầu nhu thuận cũng có lúc sẽ nói dối.
Trong lòng Hạ Húc như nếm qua một hũ mật ong thật ngọt ngào, càng không ngừng lẩm bẩm ——
"Lúc này thật muốn gặp em, anh muốn ôm lấy em."
Nguyễn Tinh Loan hé miệng cười cười, nhưng vẫn là khuyên anh mau chóng nghỉ ngơi.
-
Giữa trưa ngày thứ hai, vào thời gian nghỉ ngơi của Hạ Húc, Nguyễn Tinh Loan sớm vội vàng chạy tới dưới lầu nơi huấn luyện chờ anh.
Nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, Nguyễn Tinh Loan lập tức liền nhận ra đó là anh.
Cô chuẩn bị tiến đến muốn cho anh một bất ngờ thật to, nhưng sau đó liền nhìn thấy tại cầu thang Hạ Húc bị người ngăn lại.
Nguyễn Tinh Loan nhìn cô gái trước mặt Hạ Húc một chút, cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh da trời, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu.
Cô ta há to miệng, lấy dũng khí nói ra: "Hạ Húc, em thích anh, anh có thể hay không, có thể hay không làm bạn trai em?"
Mấy bạn bè bên cạnh Hạ Húc lập tức vỡ òa: " Đồng ý đi, đồng ý đi."
Còn có người khuyên anh: "Húc ca, cô ấy xinh đẹp như vậy, cậu còn do dự cái gì. Vừa vặn hôm nay sinh nhật cậu, đồng ý coi như là song hỉ nha."
Sắc mặt nữ hài phiếm hồng, nhìn qua đặc biệt dễ thương, làm cho người nhìn cảm thấy thương tiếc.
Nguyễn Tinh Loan xa xa nhìn xem, trong lòng bỗng cảm thấy hốt hoảng. Cô đứng tại chỗ, một bước cũng không dám tiến lên phía trước.
Hạ Húc nhàn nhạt cùng người bên cạnh nói một câu: "Đừng làm rộn."
Sau đó anh đi đến trước mặt cô gái, lễ phép mà xa cách nói ra: "Thật ngượng ngùng, tôi đã có bạn gái."
Cô gái khẽ giật mình, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh, làm một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Cô gái nghẹn ngào mà dò hỏi: "Thật sao?"
Hạ Húc chắc chắn nói: "Ừ, tôi thật sự rất thích bạn gái của mình." Trong đầu Hạ Húc liền nghĩ đến tiểu cô nương nhà mình, trong mắt liền lộ ra đầy vẻ cưng chiều.
Nữ sinh thổ lộ kia tựa hồ còn có chút không cam tâm, nàng ta cắn răng, hỏi: "Anh thật không lại suy nghĩ một chút sao?"
Hạ Húc không chút do dự nói: "Không."
Từ cửa cầu thang ra ngoài, Hạ Húc ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa tiểu cô nương nhà mình đang đứng đợi.
Ánh mắt anh đầy kinh ngạc mọi cảm xúc đều dừng lại trên người cô.
Bên cạnh anh có nam sinh nói: "Húc ca, cậu vừa rồi còn nói mình có bạn gái, hiện tại lại nhìn chằm chằm vào cô gái khác, cậu dạng này cũng không quá tốt đâu."
Hạ Húc không để ý lời nói của hắn, có lẽ căn bản lúc này mọi thứ bên ngoài không thể tác động vào anh ngoại trừ cô. Anh bước từng bước dài chạy vội đến bên người Nguyễn Tinh Loan, mỗi một bước đều rất kiên định.
Cuối cùng, anh dừng lại trước mặt cô.
Sau đó chặt chẽ ôm lấy cô.
"Sinh nhật vui vẻ, em còn chưa kịp mua quà, đợi tí nữa mang anh đi chọn, có thể chứ?" Nguyễn Tinh Loan mỉm cười nhìn anh.
Nội tâm anh sớm đã rung động mãnh liệt.
Hạ Húc tựa trên vai của cô, môi mỏng xích lại gần vành tai của cô thấp giọng nói ra: "Em mang đến cho anh một bất ngờ lớn như vậy, không sợ anh dính vào em cả đời sao?"
Thanh âm ấm áp đều đều vang bên tai, cảm giác có một chút ngưa ngứa.
Nguyễn Tinh Loan cười mỉm nói ra: "Vậy anh vô lại cả một đời này cũng được, em đều nguyện ý."
Hạ Húc trong lòng run lên, sau đó liền cười.
Tiểu cô nương của anh vốn là như vậy, bình thường không chủ động, nhưng tại một ít thời điểm mấu chốt lại mang đến cho người khác một niềm vui lớn lao, xưa nay chưa từng biểu hiện.
Tiểu cô nương này, Hạ Húc hận chính mình không tìm được một sợi dây thừng buộc vào hai người bọn họ, như vậy mọi thời khắc đều có thể đem cô đặt bên cạnh mình. Mãi mãi không sợ tách rời.
Hai người ôm nhau thật chặt đến nỗi khó có thể tách rời, bạn bè cùng Hạ Húc đi tập luyện nhìn thấy thật rõ ràng.
Có người hỏi: "Húc ca, đây chính là bạn gái của cậu sao?"
Hạ Húc gật đầu, đắc ý lại kiêu ngạo mà nói: "Ừ, đây là bạn gái của tớ."
Bên cạnh người lập tức tiến lên hô: "Chị dâu thật xinh đẹp."
Nguyễn Tinh Loan vừa rồi còn vô tư đón nhận cảm xúc của Hạ Húc, lúc này đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, nghĩ đến vừa rồi Hạ Húc ôm cô chặt chẽ như vậy, nhất thời có chút thẹn thùng.
Cô cùng bọn họ lên tiếng chào hỏi liền đỏ mặt ngượng ngùng.
Hạ Húc giúp cô giải vây nói: " Tiểu nha đầu nhà tớ có chút thẹn thùng a." Nói xong, anh còn thuận tiện xoa nhẹ lên mái tóc cô.
Tóc cô đều bị anh làm rối loạn.
Nữ sinh vừa rồi mới thổ lộ cùng Nguyễn Tinh Loan liếc nhau một cái, sau đó ngượng ngùng rời đi. Nghĩ đến thật trùng hợp như vậy, cô ta lúc này cảm thấy có chút chột dạ.
Bạn bè Hạ Húc mở miệng nói: "Húc ca đi thôi, chúng tớ đều đói cả rồi, trước đi ăn cơm, đợi tí nữa cậu cùng chị dâu hai người tiếp tục tâm sự được hay không."
Hạ Húc gật đầu.
Tay Nguyễn Tinh Loan bị Hạ Húc chặt chẽ nắm lấy, hai người mười ngón đan xen, đi trên đường lớn, với vẻ mặt kia của anh, đây là hận không thể cho toàn thế giới biết bạn gái của đến chúc mừng sinh nhật anh đi.
Lúc ăn cơm, Hạ Húc dùng toàn bộ thời gian săn sóc Nguyễn Tinh Loan, liên tục gắp thức ăn cho cô không chán.
Nguyễn Tinh Loan ra hiệu bảo anh cũng mau ăn.
Hạ Húc nói: "Không có việc gì, anh muốn thấy em ăn."
Bạn bè Hạ Húc nhịn không được chửi bậy: "Húc ca, bình thường cũng không thấy cậu sến súa như vậy nha."
Hạ Húc tự nhiên nói: "Bình thường cô ấy không ở đây, tớ có thể mặn nồng với ai đây. Cùng các cậu sao? Tớ đây thẳng nha."
Một phen nói đến hợp tình hợp lý, làm mọi người không cách nào phản kích.
Trừ ăn cơm ra, Hạ Húc vẫn luôn nắm tay của cô, một chút đều không có buông ra.
Buổi chiều, Hạ Húc cố ý xin nghỉ, bồi cô ra ngoài cùng đi dạo một vòng.
Đi ngang qua của hàng trang sức, Hạ Húc cứ thế nắm tay tiểu cô nương đi vào.
Một hồi bảo cô thử xem cái này, một hồi bảo cô thử xem cái kia, giống hệt người bố mang theo con gái đi lựa chọn đồ.
Nhân viên cửa hàng đều nói với Nguyễn Tinh Loan: "Bạn trai chị nhất định thật lòng thích chị đấy, mỗi lần nhìn ngắm chị ánh mắt đều ngập tràn sự hạnh phúc."
Nguyễn Tinh Loan cười cười, ánh mắt rơi trên người anh.
Hạ Húc lấy ra một đôi đồng hồ đôi tiến đến, cho cô nhìn xem: "Xem được hay không? Anh em mỗi người một chiếc thế nào?"
"Lúc trước anh không phải đã có một chiếc rồi sao?" Nguyễn Tinh Loan nhớ kỹ lúc trước Hạ Húc đã mua một chiếc.
Hạ Húc nói: "Không giống nha đây là đồ đôi của chúng ta, nếu em không thích, chúng ta đi mua vòng cổ đôi cũng được."
Dù sao anh vẫn rất đắc ý.
Đến sau cùng bọn họ vẫn quyết định mua một cặp đồng hồ đôi, Hạ Húc còn tự tay mang lên cho Tinh Loan ...
Hạ Húc sợ cô ở nhà một mình sẽ nhàm chán, anh đôi khi sẽ gọi Tống Sơ Dương, Kỷ Tu Trạch, bọn họ còn dẫn theo Hạ Tuyết cùng Tần Miên đến nhà bồi Tinh Loan.
Buổi sáng thứ bảy, trong phòng bếp dì Mai bận rộn làm đồ ăn, trong phòng khách mọi người cùng nhau học tập mãi đến lúc giờ trưa mới nghỉ ngơi, lúc này tiếng trò chuyện cười đùa rôm rả hẳn lên.
Thừa dịp đang là thời gian nghỉ ngơi, dì Mai đem đến cho bọn họ một bàn trái cây đã rửa sạch.
Kỷ Tu Trạch tiện tay cầm lấy một quả táo, một bên ăn một bên tùy ý mở miệng nói ra: "Sinh nhật Húc Ca sắp đến rồi đấy?"
Tống Sơ Dương lên tiếng: "Ừ, là thứ ba tuần sau."
"Năm nay sinh nhật của Húc Ca chúng ta tổ chức như thế nào đây? Cậu ta không ở nhà, hay là chúng ta chạy đến thành phố D tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cậu ấy đi?"
Tống Sơ Dương nói: "Tớ đã hỏi qua, Húc Tử nói không cần phiền phức, chờ cậu ta trở về sẽ cùng chúng ta bổ sung lại một bữa chúc mừng là được."
Loại chuyện sinh nhật này, từ trước đến nay Hạ Húc đều làm tương đối tùy ý, anh cũng không quá quan tâm đến ngày sinh nhật của chính mình, mọi năm đều làm qua loa.
Đến lúc đó chỉ cần gọi điện thoại phát vài cái hồng bao, sau trở về rồi tụ họp cùng ăn một bữa là được rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ lại tiếp tục học tập, khi kết thúc Tinh Loan tạm biệt mọi người.
Ban đêm.
Hạ Húc gọi điện thoại đến, Nguyễn Tinh Loan thuận miệng hỏi một câu: "Tuần sau là sinh nhật của anh sao?"
Hạ Húc cười hì hì hỏi cô: "Sao đột nhiên lại nói về cái này, có phải em muốn chuẩn bị món quà cho bạn trai này của em hay không?"
Người này thật không biết xấu hổ, mỗi lần gọi điện tới đều luôn miệng là bạn trai này bạn trai nọ, mỗi lần nói đến đây đều luôn là ba chữ, trong giọng nói cũng không che dấu được vài phần đắc ý.
"Anh thích cái gì?" Nguyễn Tinh Loan hỏi.
Hạ Húc nằm trên giường trở mình, suy tư một hồi, trả lời: "Chỉ cần là em tặng, mọi thứ anh đều thích."
Tuy rằng biết trước dù có hỏi hay không kết quả cũng vẫn như nhau, nhưng Nguyễn Tinh Loan không khỏi giương lên cánh môi mềm mại, mỉm cười ôn hòa.
Khẽ lắc đầu thở dài một cái, Nguyễn Tinh Loan nhắc nhở anh sớm đi nghỉ ngơi.
Lúc trước khi còn ở trường học Hạ Húc luôn là người cà lơ phất phơ, nhưng đối với lĩnh vực âm nhạc này, anh so với bất luận người nào đều sẽ nghiêm túc hơn.
Bình thường Hạ Húc ở trước mặt cô, Hạ Húc sẽ không thể hiện dáng vẻ này, nhưng khi cùng với bọn người Kỷ Tu Trạch thì dáng vẻ anh vẫn luôn rất tùy ý.
Ban ngày Kỷ Tu Trạch còn hàm ý nói: "Hôm qua tớ cùng Húc ca gọi video, cảm giác Húc Ca gầy đi trông thấy ."
"Ừ, anh đi ngủ , em cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nguyễn Tinh Loan suy nghĩ rất lâu, cũng biết mình nên tặng cho Hạ Húc món quà gì.
Tuy cô không quá coi trọng vật chất, nhưng lúc này bọn họ đã xác định quan hệ, sinh nhật lần này của Hạ Húc lại là sinh nhật lần đầu tiên mà cô đón cùng Hạ Húc. Do đó cô cũng không thể suy nghĩ nó một cách quá sơ sài.
Trong lòng Nguyễn Tinh Loan tuôn ra một cỗ suy nghĩ đặc biệt, cô muốn cùng Hạ Húc trải qua lần sinh nhật này.
Đến nửa đêm, cô mới hoàn toàn quyết định.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, lướt trên mạng cô đặt vé phòng ở tại thành phố nơi anh huấn luyện, cách Hạ Húc cũng không xa, sau đó lại mua vé xe lửa.
Thu thập xong toàn bộ hành lý, cô mới đi nói với dì Mai rằng mình muốn đi tới nhà bạn chơi vài hôm.
Dì Mai chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu, căn dặn cô ở bên nhớ ngoài cẩn thận một chút, sau đó cũng can thiệp nhiều.
Vào buổi sáng ngày thứ hai, trên lưng Nguyễn Tinh Loan mang theo một balo sau đó liền ra cửa. Vì không muốn bị phát hiện, cô cố ý không nhờ chú Lý đưa mình đi.
Cô một mình ngồi xe buýt đến nhà ga, lấy phiếu kiểm tra, thẳng đến lúc ngồi lên xe lửa, cô mới phát giác nhịp tim chính mình lúc này đập có chút dồn dập a.
Đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi cái thành thị bé nhỏ này.
Nhìn cảnh vật bên ngoài với một dáng vẻ bình tĩnh, thế nhưng lúc này trong lòng cô giống như có cái gì đó đang nhảy nhót không ngừng.
Muốn đến thành phố D phải ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, Nguyễn Tinh Loan hai tay ôm lấy túi sách, cô tựa lưng vào chỗ ngồi trên ghế chợp mắt một giấc.
Trong lúc tàu lửa đi qua vài trạm ga, đi rồi lại dừng, cô ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, giấc ngủ cũng không quá an ổn.
Đến chạng vạng tối, Hạ Húc lại gọi tới cho cô một cuộc điện thoại, Nguyễn Tinh Loan cùng anh hàn huyên một hồi, sự mệt mỏi lập tức tiêu tan mất không ít.
Sắp đến trạm, bên trong phát thanh đang phát loa, sắp đến D thành, Nguyễn Tinh Loan dùng sức ôm chặt túi sách, một hồi ngửa đầu nhìn xem, một hồi lại ra vẻ trấn định thu tầm mắt lại.
Thẳng đến lúc xe lửa hoàn toàn ngừng lại, cô từ chỗ ngồi đứng dậy, theo dòng người xuống tàu.
Từ cửa xét vé ra ngoài, Nguyễn Tinh Loan bị vài người tài xế ngăn cản mời mọc, cô nhàn nhạt từ chối: "Cám ơn, không cần."
Sau đó bước nhanh hướng phía trước rời đi.
Sau đó cô tìm đến địa phương nơi cô đã thuê phòng, trực tiếp bắt một chiếc xe, trở về khách sạn.
Ngày kế, Nguyễn Tinh Loan chưa ăn cái gì để lót bụng, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Cô có chút buồn ngủ, nhưng là lại không dám ngủ.
Cô còn muốn đợi đến 0 giờ, việc đầu tiên cô muốn làm là gọi điện cho Hạ Húc.
Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đổi một thân áo ngủ, lúc đó mới mười một giờ. Nguyễn Tinh Loan nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua thật chậm chạp, có mấy lần kém chút nữa cô đã ngủ thiếp đi, bỗng nhiên giật mình một lần lập tức tỉnh lại.
Ý thức mãnh liệt nảy sinh trong đầu cô lúc này là lập tức gọi điện cho anh, một khắc đều tập trung không có buông lỏng qua.
Mãi mới chờ đến lúc đồng hồ điểm đến 0 giờ, cô lập tức gọi qua, Hạ Húc bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.
"Sinh nhật vui vẻ." Cô nói.
Hạ Húc vui vẻ nói: "Ai lúc nãy vừa nói với anh là mười giờ đã đi ngủ?"
Lúc 10 giờ, Nguyễn Tinh Loan vừa mới xuống xe, Hạ Húc vừa vặn gọi qua cho cô, Tinh Loan giả vờ mình muốn đi ngủ không chút mảy may đề cập đến sinh nhật Hạ Húc.
"Vậy còn anh?" Nguyễn Tinh Loan hỏi.
Rõ ràng chính anh cũng nói mình sắp ngủ.
Hạ Húc sờ sờ mũi của mình, chê cười nói: " Lúc đó thật ra đã muốn đi ngủ, nhưng lại không ngủ được, sau đó anh lại trằn trọc, lo lắng liệu tiểu nha đầu của mình sẽ gọi qua cho anh hay không. Anh không dám ngủ sợ sẽ bỏ lỡ em."
Hạ Húc không ôm hi vọng quá lớn, anh cho là Nguyễn Tinh Loan nói ngủ chính là sẽ ngủ thật, không nghĩ tới có một ngày, tiểu nha đầu nhu thuận cũng có lúc sẽ nói dối.
Trong lòng Hạ Húc như nếm qua một hũ mật ong thật ngọt ngào, càng không ngừng lẩm bẩm ——
"Lúc này thật muốn gặp em, anh muốn ôm lấy em."
Nguyễn Tinh Loan hé miệng cười cười, nhưng vẫn là khuyên anh mau chóng nghỉ ngơi.
-
Giữa trưa ngày thứ hai, vào thời gian nghỉ ngơi của Hạ Húc, Nguyễn Tinh Loan sớm vội vàng chạy tới dưới lầu nơi huấn luyện chờ anh.
Nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, Nguyễn Tinh Loan lập tức liền nhận ra đó là anh.
Cô chuẩn bị tiến đến muốn cho anh một bất ngờ thật to, nhưng sau đó liền nhìn thấy tại cầu thang Hạ Húc bị người ngăn lại.
Nguyễn Tinh Loan nhìn cô gái trước mặt Hạ Húc một chút, cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh da trời, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu.
Cô ta há to miệng, lấy dũng khí nói ra: "Hạ Húc, em thích anh, anh có thể hay không, có thể hay không làm bạn trai em?"
Mấy bạn bè bên cạnh Hạ Húc lập tức vỡ òa: " Đồng ý đi, đồng ý đi."
Còn có người khuyên anh: "Húc ca, cô ấy xinh đẹp như vậy, cậu còn do dự cái gì. Vừa vặn hôm nay sinh nhật cậu, đồng ý coi như là song hỉ nha."
Sắc mặt nữ hài phiếm hồng, nhìn qua đặc biệt dễ thương, làm cho người nhìn cảm thấy thương tiếc.
Nguyễn Tinh Loan xa xa nhìn xem, trong lòng bỗng cảm thấy hốt hoảng. Cô đứng tại chỗ, một bước cũng không dám tiến lên phía trước.
Hạ Húc nhàn nhạt cùng người bên cạnh nói một câu: "Đừng làm rộn."
Sau đó anh đi đến trước mặt cô gái, lễ phép mà xa cách nói ra: "Thật ngượng ngùng, tôi đã có bạn gái."
Cô gái khẽ giật mình, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh, làm một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Cô gái nghẹn ngào mà dò hỏi: "Thật sao?"
Hạ Húc chắc chắn nói: "Ừ, tôi thật sự rất thích bạn gái của mình." Trong đầu Hạ Húc liền nghĩ đến tiểu cô nương nhà mình, trong mắt liền lộ ra đầy vẻ cưng chiều.
Nữ sinh thổ lộ kia tựa hồ còn có chút không cam tâm, nàng ta cắn răng, hỏi: "Anh thật không lại suy nghĩ một chút sao?"
Hạ Húc không chút do dự nói: "Không."
Từ cửa cầu thang ra ngoài, Hạ Húc ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa tiểu cô nương nhà mình đang đứng đợi.
Ánh mắt anh đầy kinh ngạc mọi cảm xúc đều dừng lại trên người cô.
Bên cạnh anh có nam sinh nói: "Húc ca, cậu vừa rồi còn nói mình có bạn gái, hiện tại lại nhìn chằm chằm vào cô gái khác, cậu dạng này cũng không quá tốt đâu."
Hạ Húc không để ý lời nói của hắn, có lẽ căn bản lúc này mọi thứ bên ngoài không thể tác động vào anh ngoại trừ cô. Anh bước từng bước dài chạy vội đến bên người Nguyễn Tinh Loan, mỗi một bước đều rất kiên định.
Cuối cùng, anh dừng lại trước mặt cô.
Sau đó chặt chẽ ôm lấy cô.
"Sinh nhật vui vẻ, em còn chưa kịp mua quà, đợi tí nữa mang anh đi chọn, có thể chứ?" Nguyễn Tinh Loan mỉm cười nhìn anh.
Nội tâm anh sớm đã rung động mãnh liệt.
Hạ Húc tựa trên vai của cô, môi mỏng xích lại gần vành tai của cô thấp giọng nói ra: "Em mang đến cho anh một bất ngờ lớn như vậy, không sợ anh dính vào em cả đời sao?"
Thanh âm ấm áp đều đều vang bên tai, cảm giác có một chút ngưa ngứa.
Nguyễn Tinh Loan cười mỉm nói ra: "Vậy anh vô lại cả một đời này cũng được, em đều nguyện ý."
Hạ Húc trong lòng run lên, sau đó liền cười.
Tiểu cô nương của anh vốn là như vậy, bình thường không chủ động, nhưng tại một ít thời điểm mấu chốt lại mang đến cho người khác một niềm vui lớn lao, xưa nay chưa từng biểu hiện.
Tiểu cô nương này, Hạ Húc hận chính mình không tìm được một sợi dây thừng buộc vào hai người bọn họ, như vậy mọi thời khắc đều có thể đem cô đặt bên cạnh mình. Mãi mãi không sợ tách rời.
Hai người ôm nhau thật chặt đến nỗi khó có thể tách rời, bạn bè cùng Hạ Húc đi tập luyện nhìn thấy thật rõ ràng.
Có người hỏi: "Húc ca, đây chính là bạn gái của cậu sao?"
Hạ Húc gật đầu, đắc ý lại kiêu ngạo mà nói: "Ừ, đây là bạn gái của tớ."
Bên cạnh người lập tức tiến lên hô: "Chị dâu thật xinh đẹp."
Nguyễn Tinh Loan vừa rồi còn vô tư đón nhận cảm xúc của Hạ Húc, lúc này đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, nghĩ đến vừa rồi Hạ Húc ôm cô chặt chẽ như vậy, nhất thời có chút thẹn thùng.
Cô cùng bọn họ lên tiếng chào hỏi liền đỏ mặt ngượng ngùng.
Hạ Húc giúp cô giải vây nói: " Tiểu nha đầu nhà tớ có chút thẹn thùng a." Nói xong, anh còn thuận tiện xoa nhẹ lên mái tóc cô.
Tóc cô đều bị anh làm rối loạn.
Nữ sinh vừa rồi mới thổ lộ cùng Nguyễn Tinh Loan liếc nhau một cái, sau đó ngượng ngùng rời đi. Nghĩ đến thật trùng hợp như vậy, cô ta lúc này cảm thấy có chút chột dạ.
Bạn bè Hạ Húc mở miệng nói: "Húc ca đi thôi, chúng tớ đều đói cả rồi, trước đi ăn cơm, đợi tí nữa cậu cùng chị dâu hai người tiếp tục tâm sự được hay không."
Hạ Húc gật đầu.
Tay Nguyễn Tinh Loan bị Hạ Húc chặt chẽ nắm lấy, hai người mười ngón đan xen, đi trên đường lớn, với vẻ mặt kia của anh, đây là hận không thể cho toàn thế giới biết bạn gái của đến chúc mừng sinh nhật anh đi.
Lúc ăn cơm, Hạ Húc dùng toàn bộ thời gian săn sóc Nguyễn Tinh Loan, liên tục gắp thức ăn cho cô không chán.
Nguyễn Tinh Loan ra hiệu bảo anh cũng mau ăn.
Hạ Húc nói: "Không có việc gì, anh muốn thấy em ăn."
Bạn bè Hạ Húc nhịn không được chửi bậy: "Húc ca, bình thường cũng không thấy cậu sến súa như vậy nha."
Hạ Húc tự nhiên nói: "Bình thường cô ấy không ở đây, tớ có thể mặn nồng với ai đây. Cùng các cậu sao? Tớ đây thẳng nha."
Một phen nói đến hợp tình hợp lý, làm mọi người không cách nào phản kích.
Trừ ăn cơm ra, Hạ Húc vẫn luôn nắm tay của cô, một chút đều không có buông ra.
Buổi chiều, Hạ Húc cố ý xin nghỉ, bồi cô ra ngoài cùng đi dạo một vòng.
Đi ngang qua của hàng trang sức, Hạ Húc cứ thế nắm tay tiểu cô nương đi vào.
Một hồi bảo cô thử xem cái này, một hồi bảo cô thử xem cái kia, giống hệt người bố mang theo con gái đi lựa chọn đồ.
Nhân viên cửa hàng đều nói với Nguyễn Tinh Loan: "Bạn trai chị nhất định thật lòng thích chị đấy, mỗi lần nhìn ngắm chị ánh mắt đều ngập tràn sự hạnh phúc."
Nguyễn Tinh Loan cười cười, ánh mắt rơi trên người anh.
Hạ Húc lấy ra một đôi đồng hồ đôi tiến đến, cho cô nhìn xem: "Xem được hay không? Anh em mỗi người một chiếc thế nào?"
"Lúc trước anh không phải đã có một chiếc rồi sao?" Nguyễn Tinh Loan nhớ kỹ lúc trước Hạ Húc đã mua một chiếc.
Hạ Húc nói: "Không giống nha đây là đồ đôi của chúng ta, nếu em không thích, chúng ta đi mua vòng cổ đôi cũng được."
Dù sao anh vẫn rất đắc ý.
Đến sau cùng bọn họ vẫn quyết định mua một cặp đồng hồ đôi, Hạ Húc còn tự tay mang lên cho Tinh Loan ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.