Chương 46: Cũng không phải không thể cưới làm vợ
Hồng Khẩu Bạch Nha
21/06/2024
Triệu Hành nói xong thì sau lưng có vài tiếng bước chân gấp gáp.
Hắn quay đầu nhìn, hóa ra là ‘anh Tưởng’ của đội Thiên Hách, còn có Đinh Béo Bự, Cốc Tiểu Tây với hai, ba thằng đàn em khác. Anh Tưởng dòm kĩ xác của Tiểu Phi Vũ xong cũng hoảng hồn lùi về sau, hai con mắt ghim chặt Triệu Hành. Cốc Tiểu Tây thì liếc Lạc Minh Sơn, sợ run bần bật cúi đầu xuống.
Anh Tưởng siết chặt khẩu súng, trầm giọng hỏi: “Mày giết hả?”
Triệu Hành nhún vai: “Tao có bản lĩnh ấy sao?”
Hắn vừa nói vừa không coi ai ra gì kéo Lạc Minh Sơn đến chỗ thi thể Tiểu Phi Vũ sau gốc cây. Hình dáng hiện tại của B077 vẫn là một con dao găm dính đầy máu, nửa thân bị ghim trên thân cây mà run rẩy. Không biết do tức giận hay bị hành động hồi nãy của mình làm khiếp vía.
Triệu Hành thở dài, trước cái nhìn lom lom của bao người hắn nắm chuôi dao muốn rút nó ra khỏi cây…
Không rút được.
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành gồng hết sức nhưng nó vẫn dính cứng ngắt.
Mặt anh Triệu âm u.
Ngay khi hắn định lôi súng laser cắt phăng cái cây này thì Lạc Minh Sơn bỗng nắm lấy chuôi dao, rút cái rẹt.
Triệu Hành: “…”
Lòng Triệu Hành bỗng trào dâng cảm giác sỉ nhục ‘yếu hơn vợ’.
Triệu Hành liếc Lạc Minh Sơn một cái: “Mới mấy ngày không để ý, Lạc Lạc mạnh lên không ít nhỉ?”
Lạc Minh Sơn sửng sốt, quay đầu cười với Triệu Hành: “Không phải đâu, lúc nãy anh Triệu rút nó sắp ra rồi nên em chỉ tốn thêm chút lực thôi ạ.”
Mặc dù biết cậu xạo nhưng lòng ham hư vinh của Triệu Hành đã được thỏa mãn, nên bỏ qua chuyện này.
Ừm… đành rằng Lạc Lạc cao ráo mạnh mẽ, tay không nhỏ nhắn như tiêu chuẩn nhưng thắng ở gương mặt đẹp, tính cách dễ thương rất hợp gu anh Triệu đây.
Anh Tưởng chờ mãi đến hết kiên nhẫn, hắn ta dằn cơn bực hỏi: “Mày không giết thì còn ai vào đây? Chẳng lẽ con dao kia tự giết người à!?”
Triệu Hành: “Đúng rồi đấy.”
Triệu Hành không thèm để ý đến hắn ta, cầm con dao găm kia cọ lên thân cây, cố quẹt vài nhát cho sạch máu rồi vỗ chuôi dao nói: “Bảo bối, đừng run nữa, chẳng phải chỉ giết vài thằng rác rưởi thôi sao?”
Bảo bối?
Lạc Minh Sơn nhíu mày nhìn Triệu Hành, môi mím chặt thành đường thẳng.
Hai mắt anh Tưởng lập tức chuyển sang con dao găm kia, bấy giờ mới phát hiện con dao găm đang run lẩy bẩy.
Anh Tưởng: “Người sinh học?”
Lúc này B077 cũng đã biến về hình dạng khối cầu, ngoan ngoãn lăn trong lòng bàn tay Triệu Hành, âm thanh vẫn run: “Tôi… Tôi… giết anh họ tôi rồi hu hu hu…”
Triệu Hành cười nhạo: “Cậu coi thằng ngu đó là anh thật à?”
B077 vẫn hu hu làm Triệu Hành mất kiên nhẫn, tiện tay quẳng cho Lạc Minh Sơn: “Cậu an ủi nó đi, đừng để nó khóc nữa.”
Lạc Minh Sơn bóp quả cầu trong tay, gằn giọng: “Nín.”
Bỗng nhiên B077 cảm giác có một dòng điện quỷ dị chạy khắp người dọa nó run bắn, sợ quên cả khóc.
Triệu Hành hài lòng nhìn Lạc Minh Sơn.
Ừm, Lạc Minh Sơn làm vợ hiền không tệ. Nếu cậu cứ tiếp tục biểu hiện tốt như thế thì lấy về làm vợ cũng ổn.
Ủa khoan?
Nhận ra mình vừa nghĩ gì Triệu Hành dừng bước ngay, rùng mình hoảng hốt.
Hắn mới 20 tuổi đầu thôi, cưới vợ gì cơ? Chẳng lẽ hai ngày nay bôn ba bên ngoài nhiều quá khiến hắn còn trẻ mà đã có xu hướng hướng tới cuộc sống an nhàn rồi sao?
Triệu Hành lắc đầu lia lịa, quẳng hết đống suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.
Triệu Hành không đếm xỉa tới đám người phía sau nữa, dắt Lạc Minh Sơn bỏ đi một nước.
Đinh Béo Bự thấy đồng đội chết thảm còn đầu sỏ lại nghênh ngang rời đi thì tức đỏ cả mắt, hắn nhìn anh Tưởng rồi thô lỗ nói: “Tụi nó mang người sinh học đi rồi! Người sinh học kia giết chết Tiểu Phi Vũ, chúng ta cứ mặc kệ vậy sao?!”
Anh Tưởng nghiến chặt răng nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Hành.
Rốt cuộc F101 kia là sao vậy? Được hưởng chúc phúc thánh xanh lam, hưởng mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, hưởng vũ khí hủy diệt – người sinh học… Tại sao hắn lại may mắn đến thế? Dường như bảo vật quý hiếm trên đời chạy hết vào trong túi hắn rồi!!!
Anh Tưởng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng hỏi Đinh Béo Bự: “Nếu không thì sao? Mày nhắm đánh thắng người sinh học kia không?”
Nói xong hắn ta mặc kệ Đinh Béo Bự, bước đến chỗ đám nô lệ: “Nãy xảy ra chuyện gì? Bọn mày kể rõ đầu đuôi cho tao, không được sót bất cứ chi tiết nào.”
…
Vách đá phía nam cách nơi này không xa, Triệu Hành lội bộ khoảng nửa tiếng là đến nơi rồi.
Vách đá cheo leo hiểm trở vô cùng, nhìn xuống là quần thể cột đá khổng lồ trải dài cao vút được xếp dày đặc giống như thác nước đổ xuống biển rộng, làm người ta chưa lại gần đã muốn lui bước.
B077 nói: “Ở đây nè, tôi hái trái cây ở chỗ này nhưng tiếc là không hái được mà còn bị thương, quả đó đẹp lắm…”
Triệu Hành cẩn thận đến bên mép đá nhìn xuống nhưng chả thấy trái cây đẹp đẽ gì, toàn mấy cái cọc đá trơ trọi.
Quả cầu B077 nghiêng đầu: “Bị người khác hái hết rồi chăng?”
Triệu Hành dòm B077: “Hái trái cây xong cậu không còn nhớ gì hết à?”
B007: “Không nhớ gì cả, tôi chỉ nhớ tôi không hái được mà còn bị thương, sau đó… sau đó trò chơi bắt đầu.”
Vậy chắc đã có chuyện quan trọng xảy ra sau khi B077 hái trái cây rồi. Quan trọng đến độ người sinh học tiến hành xóa sạch kí ức đó luôn.
Chuyện gì mới được nhỉ?
Hái trái cây xong, người sinh học đánh tráo Bạch Quang Vũ rồi kế thừa trí nhớ của cậu ta à? Vậy Bạch Quang Vũ – người Lam Tinh chân chính đâu rồi?
Còn sống? Đã chết? Hay biến thành dạng ký ức ‘bất tử’ trong đầu người sinh học sau khi chết?
Nếu thế… cậu ta vẫn còn xác đúng không?
Triệu Hành: “Chúng ta tìm kiếm xung quanh xem.”
B077 ngây thơ hỏi: “Tìm gì cơ ạ?”
Triệu Hành không tiện nói thẳng là ‘tìm thi thể của Bạch Quang Vũ’ nên chỉ đáp đại khái: “Tìm coi có manh mối gì không.”
Triệu Hành tính xoay người tránh xa vách đá thì bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Là hơi thở yếu ớt nhưng không phải của bất kỳ người nào ở đây.
Triệu Hành sững sờ, đứng yên nhắm mắt lại bình tĩnh nghiêm túc lắng nghe. Có điều tai phải đã nóng rực của hắn không nghe thấy gì nữa.
Triệu Hành mở mắt, sờ tai.
Lạc Minh Sơn: “Sao thế ạ?”
Triệu Hành liếc camera, ra hiệu Lạc Minh Sơn ghé tai lại gần.
Lạc Minh Sơn biết ý ghé tai trái qua.
Triệu Hành thì thầm với Lạc Minh Sơn: “Có một hôm sau khi tôi tỉnh lại thì tai phải trở nên nhạy hơn, nghe được rất nhiều âm thanh người thường không nghe, mà ban nãy tôi nghe có tiếng thở yếu ớt.”
Ánh mắt Lạc Minh Sơn lấp lánh: “Thần kỳ ghê, anh Triệu giỏi quá!”
Triệu Hành bị ánh mắt của cậu làm cho lâng lâng, hắn ho nhẹ rồi sờ tai: “Năng lực này không ổn định, lúc được lúc không, tỷ như bây giờ tôi không nghe tiếng hít thở kia nữa.”
Lạc Minh Sơn: “Vậy sao… anh Triệu cho em sờ một cái được không?”
Triệu Hành rất hiểu tâm trạng tò mò này, đến chính hắn khi biết được năng lực của tai phải cũng tự sờ mãi không thôi.
Hắn hào phóng đưa tai phải mình ra: “Sờ đi.”
Lạc Minh Sơn dè dặt chạm vào vành tai của Triệu Hành. Khoảnh khắc đầu ngón tay tiếp xúc với vành tai, Triệu Hành bỗng run bắn như bị điện giật.
Lạc Minh Sơn cuống quýt rụt tay về: “Sao thế ạ?”
Triệu Hành: “Không sao, tĩnh điện thôi.”
Triệu Hành nói xong thì lại nghe thấy tiếng hít thở kia, hắn ra hiệu “suỵt” với Lạc Minh Sơn bảo cậu đừng lên tiếng, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Lúc này tiếng hít thở đã rõ ràng hơn nhiều.
… Hình như đến từ bên dưới vách đá nhưng rất yếu, giống kiểu bệnh nhân ngủ mê man.
Triệu Hành vội bảo Lạc Minh Sơn: “Chúng ta xuống dưới vách đá xem thử đi.”
Thắt dây chun thật chặt vào một thân cây, Triệu Hành leo xuống theo hướng của tiếng hít thở, Lạc Minh Sơn cũng kè sát phía sau. Còn B077 được Triệu Hành nhét vào túi bên eo.
Theo tiếng hít thở truyền vào tai, chớp mắt Triệu Hành đã tìm thấy một hang động nằm khuất giữa sườn núi của vách đá. Triệu Hành đẩy mấy nhánh cây che khuất cửa hang động, vững vàng nhảy vào bên trong rồi đưa tay đỡ Lạc Minh Sơn. Hai người sánh vai đi vào trong hang, mới vài bước Triệu Hành đã tìm được chủ nhân của hơi thở kia.
Ở chỗ sâu nhất hang động, Bạch Quang Vũ đang ngủ say trên một tảng đá lớn.
Cậu ta vẫn chưa chết.
Không những không chết mà trong miệng Bạch Quang Vũ còn bị nhét một thỏi dinh dưỡng to, đảm bảo cậu ta không ăn cơm mười ngày mười đêm cũng không chết đói được.
Đồng thời, giữa lông mày của cậu ta còn dán một miếng kim loại hình tròn rất nhỏ, không biết là thứ gì.
Người sốc nhất là B077.
Nó nhảy ra khỏi túi Triệu Hành, lăn đến bên cơ thể Bạch Quang Vũ: “Đây… đây là cơ thể của tôi mà, sao tôi lại ở đây? Sao tôi lại ngủ? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Hành cũng tò mò lắm.
Hắn đến cạnh cơ thể của Bạch Quang Vũ, quan sát một hồi nhưng cũng chẳng biết giải quyết thế nào. Hắn cảm thấy vấn đề mấu chốt nằm ở miếng kim loại tròn màu xanh kia, có điều Triệu Hành không dám tùy tiện rớ vào, nhỡ đâu lại thành giết người.
Đương lúc hắn do dự thì Lạc Minh Sơn đã vươn tay lấy miếng kim loại xanh kia xuống. Khi miếng kim loại vừa rời khỏi Bạch Quang Vũ thì cậu ta mở bừng mắt như thức tỉnh, còn quả cầu vốn đang ồn ào ríu rít bỗng mất điện, lăn cù trên đất.
Triệu Hành bị động tác đột ngột của Bạch Quang Vũ dọa hết hồn, nhưng hắn bình tĩnh khá nhanh, vẫy tay trước mặt Bạch Quang Vũ: “Bạch Quang Vũ? B077? Là cậu à?”
Bạch Quang Vũ chớp mắt, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình sau đó òa lên khóc: “Oa… oa đáng sợ quá huhuhu… Tôi vừa nằm mơ, mơ thấy mình bị biến thành người sinh học hu hu hu sợ quá à…”
Triệu Hành: “…”
Lạc Minh Sơn nhìn chằm chằm mảnh kim loại trong tay, sau đó cúi xuống nhặt quả cầu kim loại không còn ánh sáng kia lên. Lúc cầm cả hai thứ, cậu cảm giác có một sức hút tồn tại giữa hai cái này tương tự như nam châm.
Lạc Minh Sơn thử đưa miếng kim loại lại gần quả cầu, lúc khoảng cách giữa hai cái còn khoảng 5cm thì miếng sắt kia lập tức bị quả cầu hút chặt, tỏa ra ánh sáng màu lam kỳ lạ.
Nhưng ngoại trừ vậy thì không còn gì khác nữa.
Bạch Quang Vũ cũng dần bình tĩnh, nhớ lại những ký ức đã mất, cũng chấp nhận sự thật bản thân từng có lúc biến thành người sinh học, bắt đầu kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Ban đầu, cậu ta không hái được trái cây trong hoạt động làm nóng người trước khi trò chơi bắt đầu nên rất ủ rũ.
Chờ mọi người đi hết cậu ta lại quay về vách đá để hái trái cây kia. Loại trái cây này rất khó hái vì xung quanh luôn có mấy con ong hung dữ lởn vởn chích người, tuy Bạch Quang Vũ đã hái được trái cây nhưng bị mấy con ong chích ngã xuống vách đá.
Khoảnh khắc cậu ta nghĩ bản thân chết chắc rồi thì con dao găm mà mẹ đưa cho bỗng biến thành một cái bàn đạp dính vào dưới đế giày, đưa cậu ta từ dưới vách đá bay vào trong hang động. Sau đó con dao găm kia lại biến thành quả cầu kim loại, trên quả cầu xuất hiện một miếng kim loại xanh lam bay lên dính vào trán cậu ta, làm cậu ta ngất ngay tại chỗ.
Khi tỉnh lại thì cậu ta đã biến thành người sinh học, xuất hiện trong trò chơi.
“Có phải cái này không?” Lạc Minh Sơn chìa quả cầu có ánh sáng xanh lam trong tay.
Bạch Quang Vũ: “Đúng, đúng, đúng! Là nó đó!”
Triệu Hành trầm tư: “Vậy thân thể cậu ở đây nhưng ý thức lại chuyển vào thân thể của người sinh học hả? Đây cũng là lý do vì sao người sinh học có thể tổn thương con người?”
Cái gọi là người sinh học thật ra không phải là robot, vì nó chỉ có lớp vỏ người sinh học còn mọi thứ bên trong đều bị chi phối bởi người thật.
Tương tự như ban A109 dưới lòng đất do robot giáo sư quản lý vậy, nhưng khác ở chỗ robot giáo sư đó chỉ thực hiện những động tác đơn giản như con rối sắt mà thôi.
Mà quả cầu kim loại này lại bắt chước được y chang con người, hơn nữa còn không thể phân biệt nổi mình là con người hay người sinh học. Mà người sinh học cao cấp sẽ không bị bất kỳ loại vũ khí nào đả thương. Nếu ai cũng sở hữu một quả cầu để chuyển ý thức vào bên trong cơ thể người sinh học, vậy chẳng phải từ nay về sau sẽ không bị thương hay chết, biến thành ‘vô địch’ sao?
Triệu Hành lẩm bẩm: “Khoa học kỹ thuật trên mặt đất đã phát triển đến độ này rồi ư?”
Hắn thấy bản thân như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Bạch Quang Vũ còn hơn ngu ngơ hơn Triệu Hành: “Đâu có…Tôi chưa bao giờ thấy sản phẩm công nghệ nào đỉnh như này cả.”
Triệu Hành sực nhớ tới gì đó: “Cậu bảo con dao găm này là mẹ cậu cho à?”
Bạch Quang Vũ: “Ừm, nhưng tôi không biết sao bà ấy lại có…”
Bỗng Bạch Quang Vũ im bặt, cậu ta bay lên rồi đáp xuống chỗ Lạc Minh Sơn, nghiêm túc đánh giá quả cầu kia. Cuối cùng cậu ta tìm thấy một chữ cái tiếng anh “L” được in vào mảnh kim loại tròn xanh lam phía trên quả cầu.
Cả người Bạch Quang Vũ như mất hết sức lực, ủ rũ ngã xuống đất.
Cậu ta che mặt, giọng rầu rĩ: “Ra vậy, hóa ra là Lạc thị.”
Triệu Hành: “Lạc thị nào cơ?”
Bạch Quang Vũ: “Lạc thị là một tập đoàn gia tộc chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật, có vị thế nhất nhì ở Lam Tinh, mẹ tôi là người làm vườn trong trang viên gia tộc dòng thứ của Lạc thị, vật này… có lẽ là chủ nhân trang viên cho bà ấy.”
Bạch Quang Vũ ngửa đầu nhìn trời, suy sụp: “Nhưng… tại sao ông chủ kia lại cho bà ấy món đồ tốt như vậy, ông ta tốt bụng thế à?”
Bạch Quang Vũ mới dứt câu thì loa phát thanh đột ngột thông báo khắp hòn đảo rằng Triệu Hành đã hoàn thành nhiệm vụ, doạ Triệu Hành giật nảy mình.
Cũng lúc đó, Triệu Hành phát hiện xung quanh mình đột nhiên xuất hiện bốn, năm cái camera, ngày càng nhiều camera tràn vào từ bên ngoài. Tiếp theo, trên đỉnh đầu có một chùm ánh sáng chiếu xuống, quả cầu gương disco cỡ lớn không biết dính ở trên đỉnh động từ lúc nào khiến cả hang động vốn tối tăm bỗng bừng sáng như ban ngày. Nhờ ánh sáng, Triệu Hành thấy ở trong góc hang động có thêm một cái màn hình điện tử.
Bày trò lớn vậy, đừng nói muốn hắn phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng đó nha?!
Thôi xin, cũng có phải lần đầu thắng ải đâu. Hơn nữa nhiệm vụ lần này hắn chỉ là mèo mù vớ cá rán, chẳng có cơ hội bộc lộ trí khôn và tài hoa của mình.
Triệu Hành bối rối gãi cằm.
Mà lúc đọc bình luận trong bản điện tử, mới hay chả ai quan tâm đến việc Triệu Hành win, mà đang nhốn nháo bàn tán về Lạc Thị và quả cầu kim loại kia.
[Tao vẫn chưa hiểu tại sao F101 tìm được B077, nghi đây là cú buff bẩn của ban tổ chức ️.]
[Tính năng của quả cầu kia là hiệu ứng chương trình hay thật thế? Yêu cầu btc giải thích nhanh ạ!]
[Tự nhiên thấy sợ sợ .]
[Nếu chiếm được quả cầu thì sẽ giết hết được những kẻ muốn giết à?]
[Ủa hông lẽ có mình tui muốn có quả cầu đó thôi hả?]
[Nói chứ, không ai quan tâm F101 lại thắng nữa à?]
[Quào, bé đẹp Lạc Lạc dưới ánh đèn càng lung linh hơn óoooooo ️]
[Lại là sản phẩm Lạc thị, đám cổ đông Lạc thị vì tiền mất trí hết rồi à?]
[Mới lên ngó trang web của Lạc thị, không có sản phẩm này nhe.]
Ánh đèn disco trên đỉnh hang động bỗng dưng tối sầm như đang trình diễn nghệ thuật ánh sáng, một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục giày da, cầm micro xuất hiện trước cửa hang động rồi bước vào trong.
Hiện tại các màn hình điện tử trên khắp hòn đảo đều đang chiếu hình ảnh bên trong hang động này, bất kể người chơi hay khán giả đều nhìn thấy sự xuất hiện của anh ta.
Độ rầm rộ chả thua lúc Lạc Minh Sơn lên sân khấu.
Đương nhiên, vẫn kém sắc hơn chút đỉnh.
Bình luận hiển thị đã tự động điều chỉnh độ trong suốt nhưng vẫn lít nhít, nhốn nháo.
[Aaaa! Yuleith đại nhân!!!!]
[Idol của tui!!!!]
[Là Yuleith! Yuleith! Yuleith ]
Triệu Hành nhìn cái tên Yuleith trong khu bình luận, hình như là người nổi tiếng, hơn nữa còn là người Lam Tinh cấp cao có thể ban chúc phúc thánh xanh lam cho người khác, ngoài mấy chuyện đó ra thì hắn không biết gì về người này.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Triệu Hành cảnh giác theo thói quen, mà lòng cảnh giác còn vọt lên tới đỉnh khi Yuleith cứ ngấp nghé nhìn Lạc Minh Sơn.Triệu Hành chen bước chắn trước mặt Lạc Minh Sơn, nhìn Yuleith bằng ánh mắt viên đạn.
Yuleith nhíu mày, không nhìn chỗ khác mà từng bước đến chỗ bọn họ.
Cho đến khi anh ta tới trước mặt Triệu Hành mới dừng lại, nho nhã lễ độ nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý nhìn người đẹp của cậu nhưng cậu có thể bảo cậu ấy đưa quả cầu đó cho tôi được không?”
Bình luận cười hô hố.
[Há há há cười muốn trẹo hàm, F101 nghĩ trên đời này ai cũng muốn giật người đẹp của ổng hay gì á?]
[=))))))))) thay anh Triệu đội quần 1s]
[Ê hành động bảo vệ Lạc Lạc trong vô thức á, dễ thương xỉu ]
[Ngoại hình của F101 và Lạc Lạc đỉnh khỏi bàn rồi, đứng cạnh idol quốc dân như Yuleith còn chẳng thua kém nữa mà!]
[Nín liền, mắc gì cue Yuleith của tao vào?!]
[Fan Yuleith, nhưng công bằng mà nói thì Lạc Lạc mlem hơn…]
[Fanti hả má? Xéo lẹ!]
[Yuleith so với anh Triệu còn được, chứ so với Lạc Lạc thì không có cửa !]
[Ba người này đứng chung thì tui thấy Yuleith hơi lép vế, do thẩm mỹ mệt mỏi* chăng?]
*Là hiện tượng tâm lý kiểu dòm lâu quen mắt, sau đó không còn u mê nữa, thậm chí chuyển sang ghét.
[…]
Tuy khá nhiều bình luận chia quê với Triệu Hành, nhưng Triệu Hành chẳng thấy quê miếng nào. Hắn không nói gì, cũng không quay đầu mà thò tay ra sau, Lạc Minh Sơn dứt khoát đặt quả cầu vào tay hắn luôn, ngoan xinh yêu hết nấc.
Triệu Hành vứt quả cầu cho Yuleith, giọng lạnh tanh: “Được chưa?”
Yuleith đoán câu tiếp theo của người trước mặt là: Phắn lẹ.
Yuleith rất chuyên nghiệp cười tươi rói: “Được rồi, cảm ơn.”
Sau đó anh ta cầm quả cầu bước đến dưới ánh đèn nhấp nháy, đứng yên trước màn hình điện tử và camera xoay quanh.
Anh ta đưa quả cầu ra trước camera, cầm micro nói: “Thông qua đối thoại ban nãy, chắc mọi người đã hiểu rõ tính năng của quả cầu này rồi đúng không?”
[Hiểu chút rồi, sợ thật đó.]
[Yuleith đại nhân kiêm luôn MC thông não cho chúng tôi sao?]
“Đúng vậy.” Yuleith cười đáp: “Tôi đến để giải thích cho mọi người nhưng tôi không phải MC, tôi là người phát ngôn.”
Yuleith bấm remote chỉnh ánh đèn tối xuống, một màn hình lớn xuất hiện sau lưng anh ta, chiếu hình ảnh liên quan đến quả cầu kim loại.
Yuleith: “Quả cầu kim loại này chính là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của tập đoàn Lạc thị, hiện nay trên thế giới chỉ có một quả cầu duy nhất, số hiệu là X01. Như mọi người đã thấy, quả cầu có thể di chuyển ý thức bản thân vào bên trong cơ thể người sinh học, đao kiếm bất nhập, sức mạnh vô địch, khi chiến đấu sẽ tiến vào trạng thái vô song.”
Trên màn hình chiếu lại hình ảnh B077 bị Triệu Hành ‘giết mãi không chết’.
Yuleith: “Ngoài ra, sức chiến đấu của nó cũng hết sức kinh khủng.”
Trên màn hình chiếu cảnh đẫm máu B077 giết chết Tiểu Phi Vũ.
Yuleith: “Nhưng tính năng của nó không chỉ có vậy, trong kế hoạch của chúng tôi, tính năng của X01 sẽ ngày càng hoàn thiện hơn, hôm nay nó có thể ăn uống như người bình thường, sau này cũng sẽ khóc lóc, chảy máu như con người, nó sẽ trở thành một thực thể gần như không khác gì con người, chỉ khác ở chỗ cơ thể này mạnh mẽ hơn, bền bỉ hơn và bất khả chiến bại hơn.”
“Sự khác biệt giữa người và thần là gì? Con người có sinh lão bệnh tử, nhưng thần thì bất diệt. Để hướng đến cuộc sống lâu dài cùng cơ thể mạnh mẽ, chúng tôi cải tạo cơ thể, gắn bộ xương máy móc, mặc quần áo công nghệ cao, làm ra những bộ giáp cứng cáp nhất. Nhưng tại sao chúng ta không chọn cách đơn giản hơn, thích hợp hơn để đạt được sức mạnh lớn nhất? Cánh tay máy móc không thể khiến bạn bất khả chiến bại, nhưng X01 có thể. Quần áo bảo hộ không thể đảm bảo bạn đao thương bất nhập nhưng X01 có thể.”
“Thậm chí ngay khi cơ thể bạn không thể chịu đựng được bệnh tật của tuổi già hoặc những bệnh nan y khác, nhưng miễn bạn luôn kết nối ý thức với X01 thì bạn vẫn tiếp tục sống, hiểu rõ ý nghĩa thật sự của…”
Yuleith dừng lại nhìn khu bình luận đang sôi sục, mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ khiến mọi người điên cuồng.
“Bất tử.”
Bình luận hoàn toàn bùng nổ.
Cách màn hình điện tử nhưng vẫn nghe ra được tiếng thét chói tai phía bên kia.
Triệu Hành ghé vào tai Lạc Minh Sơn, nói nhỏ: “Giống đa cấp ghê.”
Lạc Minh Sơn bật cười, nói nhỏ: “Anh không động lòng à? Là bất tử đó.”
Triệu Hành: “Bất tử chó gì, tự biến bản thân thành người máy mà cũng coi là sống à?”
Hắn bĩu môi: “Cái quả cầu đó đem tặng tôi làm vũ khí thì may ra tôi động lòng, còn muốn tôi biến thành quả cầu đó thì mơ đi.”
“Thật sao?”
Lạc Minh Sơn đăm chiêu nhìn quả cầu kim loại trong tay Yuleith.
Yuleith tao nhã cười rồi nói tiếp: “Mọi người đừng kích động, hiện tại X01 mới chỉ là sản phẩm thử nghiệm, chưa thể sản xuất hàng loạt nhưng hệ thống đặt hàng X01 đã mở, nếu các bạn có hứng thú thì nhấp vào link đặt trước góc dưới bên phải để order…”
Bình luận: [Ơ… theo dõi game lâu nay, hóa ra là chương trình quảng cáo à?]
Đọc mấy bình luận lác đác trên màn hình, khuôn mặt lười biếng đang xem kịch của Triệu Hành bỗng cứng đờ.
Quảng cáo á?
Ừ nhỉ, đây là quảng cáo cmnr!
Hắn khổ nhọc làm nhiệm vụ, giết biết bao nhiêu người, suýt chút nữa bị người ta giết, ngày ngày gắng sức làm việc mệt như trâu hóa ra chỉ để làm quảng cáo cho cái thứ đồ chơi rách nát này!!!
Tư bản chóooooo!!!!
Khán giả lấn cấn trò chơi sinh tồn [F101] là chương trình quảng cáo xong thì chuyển qua mong chờ.
[Muốn có một quả cầu ghê!]
[Mạnh thật, Lạc thị đỉnh quá, không hổ danh top 1 KHCN của Lam Tinh.]
[Tui hóng quá ‼️]
[Các đồng râm, tui order trước đây, chờ tin tốt của tui nhé.]
[…]
[Các đồng râm, tui trở lại rồi, một quả một trăm triệu nhe, hihi.]
[…]
[Đội ơn đã hỏi giá.]
[Tui rút đây .]
[Vừa ngó thử, đặt trước thì phải đặt cọc tận 30 triệu nhưng người order đã lên đến ba con số rồi.]
[Cmn giàu thật! Sao đời nhiều đứa lắm tiền thế, còn tao thì mãi là con đỗ nghèo khỉ?] . Truyện Dị Giới
[Đù, có tiền là bất tử à bây?]
[…]
Đúng lúc này, quả cầu kim loại trong tay Yuleith bỗng bắt đầu bay mất kiểm soát, nó không ngừng thay đổi hình dạng trên không trung, cuối cùng biến thành con dao găm đâm lên vách đá hang động rồi lao vút ra ngoài!
Bình luận toàn dấu hỏi chấm.
Sắc mặt Yuleith trắng bệch.
Hai phút sau, bình luận bùng nổ điên cuồng.
[Vãi nhái!]
[Clm X01 điên rồi! Ra ngoài giết người như ngóe!]
[Mới có camera quay được cảnh máu chảy thành sông, đáng sợ vãi! Mẹ ơi!!!]
[Hot news! Hòn đảo [F101] sẽ bị đóng cửa vì sợ X01 xổng ra ngoài!]
[Mẹ ơi! Con sợ!]
[Lạc thị tiêu rồi.]
[Cách ly hòn đảo đi trời!!! Có khi nào người bên trong bị X01 diệt sạch không bây !?]
Hắn quay đầu nhìn, hóa ra là ‘anh Tưởng’ của đội Thiên Hách, còn có Đinh Béo Bự, Cốc Tiểu Tây với hai, ba thằng đàn em khác. Anh Tưởng dòm kĩ xác của Tiểu Phi Vũ xong cũng hoảng hồn lùi về sau, hai con mắt ghim chặt Triệu Hành. Cốc Tiểu Tây thì liếc Lạc Minh Sơn, sợ run bần bật cúi đầu xuống.
Anh Tưởng siết chặt khẩu súng, trầm giọng hỏi: “Mày giết hả?”
Triệu Hành nhún vai: “Tao có bản lĩnh ấy sao?”
Hắn vừa nói vừa không coi ai ra gì kéo Lạc Minh Sơn đến chỗ thi thể Tiểu Phi Vũ sau gốc cây. Hình dáng hiện tại của B077 vẫn là một con dao găm dính đầy máu, nửa thân bị ghim trên thân cây mà run rẩy. Không biết do tức giận hay bị hành động hồi nãy của mình làm khiếp vía.
Triệu Hành thở dài, trước cái nhìn lom lom của bao người hắn nắm chuôi dao muốn rút nó ra khỏi cây…
Không rút được.
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành gồng hết sức nhưng nó vẫn dính cứng ngắt.
Mặt anh Triệu âm u.
Ngay khi hắn định lôi súng laser cắt phăng cái cây này thì Lạc Minh Sơn bỗng nắm lấy chuôi dao, rút cái rẹt.
Triệu Hành: “…”
Lòng Triệu Hành bỗng trào dâng cảm giác sỉ nhục ‘yếu hơn vợ’.
Triệu Hành liếc Lạc Minh Sơn một cái: “Mới mấy ngày không để ý, Lạc Lạc mạnh lên không ít nhỉ?”
Lạc Minh Sơn sửng sốt, quay đầu cười với Triệu Hành: “Không phải đâu, lúc nãy anh Triệu rút nó sắp ra rồi nên em chỉ tốn thêm chút lực thôi ạ.”
Mặc dù biết cậu xạo nhưng lòng ham hư vinh của Triệu Hành đã được thỏa mãn, nên bỏ qua chuyện này.
Ừm… đành rằng Lạc Lạc cao ráo mạnh mẽ, tay không nhỏ nhắn như tiêu chuẩn nhưng thắng ở gương mặt đẹp, tính cách dễ thương rất hợp gu anh Triệu đây.
Anh Tưởng chờ mãi đến hết kiên nhẫn, hắn ta dằn cơn bực hỏi: “Mày không giết thì còn ai vào đây? Chẳng lẽ con dao kia tự giết người à!?”
Triệu Hành: “Đúng rồi đấy.”
Triệu Hành không thèm để ý đến hắn ta, cầm con dao găm kia cọ lên thân cây, cố quẹt vài nhát cho sạch máu rồi vỗ chuôi dao nói: “Bảo bối, đừng run nữa, chẳng phải chỉ giết vài thằng rác rưởi thôi sao?”
Bảo bối?
Lạc Minh Sơn nhíu mày nhìn Triệu Hành, môi mím chặt thành đường thẳng.
Hai mắt anh Tưởng lập tức chuyển sang con dao găm kia, bấy giờ mới phát hiện con dao găm đang run lẩy bẩy.
Anh Tưởng: “Người sinh học?”
Lúc này B077 cũng đã biến về hình dạng khối cầu, ngoan ngoãn lăn trong lòng bàn tay Triệu Hành, âm thanh vẫn run: “Tôi… Tôi… giết anh họ tôi rồi hu hu hu…”
Triệu Hành cười nhạo: “Cậu coi thằng ngu đó là anh thật à?”
B077 vẫn hu hu làm Triệu Hành mất kiên nhẫn, tiện tay quẳng cho Lạc Minh Sơn: “Cậu an ủi nó đi, đừng để nó khóc nữa.”
Lạc Minh Sơn bóp quả cầu trong tay, gằn giọng: “Nín.”
Bỗng nhiên B077 cảm giác có một dòng điện quỷ dị chạy khắp người dọa nó run bắn, sợ quên cả khóc.
Triệu Hành hài lòng nhìn Lạc Minh Sơn.
Ừm, Lạc Minh Sơn làm vợ hiền không tệ. Nếu cậu cứ tiếp tục biểu hiện tốt như thế thì lấy về làm vợ cũng ổn.
Ủa khoan?
Nhận ra mình vừa nghĩ gì Triệu Hành dừng bước ngay, rùng mình hoảng hốt.
Hắn mới 20 tuổi đầu thôi, cưới vợ gì cơ? Chẳng lẽ hai ngày nay bôn ba bên ngoài nhiều quá khiến hắn còn trẻ mà đã có xu hướng hướng tới cuộc sống an nhàn rồi sao?
Triệu Hành lắc đầu lia lịa, quẳng hết đống suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.
Triệu Hành không đếm xỉa tới đám người phía sau nữa, dắt Lạc Minh Sơn bỏ đi một nước.
Đinh Béo Bự thấy đồng đội chết thảm còn đầu sỏ lại nghênh ngang rời đi thì tức đỏ cả mắt, hắn nhìn anh Tưởng rồi thô lỗ nói: “Tụi nó mang người sinh học đi rồi! Người sinh học kia giết chết Tiểu Phi Vũ, chúng ta cứ mặc kệ vậy sao?!”
Anh Tưởng nghiến chặt răng nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Hành.
Rốt cuộc F101 kia là sao vậy? Được hưởng chúc phúc thánh xanh lam, hưởng mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, hưởng vũ khí hủy diệt – người sinh học… Tại sao hắn lại may mắn đến thế? Dường như bảo vật quý hiếm trên đời chạy hết vào trong túi hắn rồi!!!
Anh Tưởng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng hỏi Đinh Béo Bự: “Nếu không thì sao? Mày nhắm đánh thắng người sinh học kia không?”
Nói xong hắn ta mặc kệ Đinh Béo Bự, bước đến chỗ đám nô lệ: “Nãy xảy ra chuyện gì? Bọn mày kể rõ đầu đuôi cho tao, không được sót bất cứ chi tiết nào.”
…
Vách đá phía nam cách nơi này không xa, Triệu Hành lội bộ khoảng nửa tiếng là đến nơi rồi.
Vách đá cheo leo hiểm trở vô cùng, nhìn xuống là quần thể cột đá khổng lồ trải dài cao vút được xếp dày đặc giống như thác nước đổ xuống biển rộng, làm người ta chưa lại gần đã muốn lui bước.
B077 nói: “Ở đây nè, tôi hái trái cây ở chỗ này nhưng tiếc là không hái được mà còn bị thương, quả đó đẹp lắm…”
Triệu Hành cẩn thận đến bên mép đá nhìn xuống nhưng chả thấy trái cây đẹp đẽ gì, toàn mấy cái cọc đá trơ trọi.
Quả cầu B077 nghiêng đầu: “Bị người khác hái hết rồi chăng?”
Triệu Hành dòm B077: “Hái trái cây xong cậu không còn nhớ gì hết à?”
B007: “Không nhớ gì cả, tôi chỉ nhớ tôi không hái được mà còn bị thương, sau đó… sau đó trò chơi bắt đầu.”
Vậy chắc đã có chuyện quan trọng xảy ra sau khi B077 hái trái cây rồi. Quan trọng đến độ người sinh học tiến hành xóa sạch kí ức đó luôn.
Chuyện gì mới được nhỉ?
Hái trái cây xong, người sinh học đánh tráo Bạch Quang Vũ rồi kế thừa trí nhớ của cậu ta à? Vậy Bạch Quang Vũ – người Lam Tinh chân chính đâu rồi?
Còn sống? Đã chết? Hay biến thành dạng ký ức ‘bất tử’ trong đầu người sinh học sau khi chết?
Nếu thế… cậu ta vẫn còn xác đúng không?
Triệu Hành: “Chúng ta tìm kiếm xung quanh xem.”
B077 ngây thơ hỏi: “Tìm gì cơ ạ?”
Triệu Hành không tiện nói thẳng là ‘tìm thi thể của Bạch Quang Vũ’ nên chỉ đáp đại khái: “Tìm coi có manh mối gì không.”
Triệu Hành tính xoay người tránh xa vách đá thì bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Là hơi thở yếu ớt nhưng không phải của bất kỳ người nào ở đây.
Triệu Hành sững sờ, đứng yên nhắm mắt lại bình tĩnh nghiêm túc lắng nghe. Có điều tai phải đã nóng rực của hắn không nghe thấy gì nữa.
Triệu Hành mở mắt, sờ tai.
Lạc Minh Sơn: “Sao thế ạ?”
Triệu Hành liếc camera, ra hiệu Lạc Minh Sơn ghé tai lại gần.
Lạc Minh Sơn biết ý ghé tai trái qua.
Triệu Hành thì thầm với Lạc Minh Sơn: “Có một hôm sau khi tôi tỉnh lại thì tai phải trở nên nhạy hơn, nghe được rất nhiều âm thanh người thường không nghe, mà ban nãy tôi nghe có tiếng thở yếu ớt.”
Ánh mắt Lạc Minh Sơn lấp lánh: “Thần kỳ ghê, anh Triệu giỏi quá!”
Triệu Hành bị ánh mắt của cậu làm cho lâng lâng, hắn ho nhẹ rồi sờ tai: “Năng lực này không ổn định, lúc được lúc không, tỷ như bây giờ tôi không nghe tiếng hít thở kia nữa.”
Lạc Minh Sơn: “Vậy sao… anh Triệu cho em sờ một cái được không?”
Triệu Hành rất hiểu tâm trạng tò mò này, đến chính hắn khi biết được năng lực của tai phải cũng tự sờ mãi không thôi.
Hắn hào phóng đưa tai phải mình ra: “Sờ đi.”
Lạc Minh Sơn dè dặt chạm vào vành tai của Triệu Hành. Khoảnh khắc đầu ngón tay tiếp xúc với vành tai, Triệu Hành bỗng run bắn như bị điện giật.
Lạc Minh Sơn cuống quýt rụt tay về: “Sao thế ạ?”
Triệu Hành: “Không sao, tĩnh điện thôi.”
Triệu Hành nói xong thì lại nghe thấy tiếng hít thở kia, hắn ra hiệu “suỵt” với Lạc Minh Sơn bảo cậu đừng lên tiếng, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Lúc này tiếng hít thở đã rõ ràng hơn nhiều.
… Hình như đến từ bên dưới vách đá nhưng rất yếu, giống kiểu bệnh nhân ngủ mê man.
Triệu Hành vội bảo Lạc Minh Sơn: “Chúng ta xuống dưới vách đá xem thử đi.”
Thắt dây chun thật chặt vào một thân cây, Triệu Hành leo xuống theo hướng của tiếng hít thở, Lạc Minh Sơn cũng kè sát phía sau. Còn B077 được Triệu Hành nhét vào túi bên eo.
Theo tiếng hít thở truyền vào tai, chớp mắt Triệu Hành đã tìm thấy một hang động nằm khuất giữa sườn núi của vách đá. Triệu Hành đẩy mấy nhánh cây che khuất cửa hang động, vững vàng nhảy vào bên trong rồi đưa tay đỡ Lạc Minh Sơn. Hai người sánh vai đi vào trong hang, mới vài bước Triệu Hành đã tìm được chủ nhân của hơi thở kia.
Ở chỗ sâu nhất hang động, Bạch Quang Vũ đang ngủ say trên một tảng đá lớn.
Cậu ta vẫn chưa chết.
Không những không chết mà trong miệng Bạch Quang Vũ còn bị nhét một thỏi dinh dưỡng to, đảm bảo cậu ta không ăn cơm mười ngày mười đêm cũng không chết đói được.
Đồng thời, giữa lông mày của cậu ta còn dán một miếng kim loại hình tròn rất nhỏ, không biết là thứ gì.
Người sốc nhất là B077.
Nó nhảy ra khỏi túi Triệu Hành, lăn đến bên cơ thể Bạch Quang Vũ: “Đây… đây là cơ thể của tôi mà, sao tôi lại ở đây? Sao tôi lại ngủ? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Hành cũng tò mò lắm.
Hắn đến cạnh cơ thể của Bạch Quang Vũ, quan sát một hồi nhưng cũng chẳng biết giải quyết thế nào. Hắn cảm thấy vấn đề mấu chốt nằm ở miếng kim loại tròn màu xanh kia, có điều Triệu Hành không dám tùy tiện rớ vào, nhỡ đâu lại thành giết người.
Đương lúc hắn do dự thì Lạc Minh Sơn đã vươn tay lấy miếng kim loại xanh kia xuống. Khi miếng kim loại vừa rời khỏi Bạch Quang Vũ thì cậu ta mở bừng mắt như thức tỉnh, còn quả cầu vốn đang ồn ào ríu rít bỗng mất điện, lăn cù trên đất.
Triệu Hành bị động tác đột ngột của Bạch Quang Vũ dọa hết hồn, nhưng hắn bình tĩnh khá nhanh, vẫy tay trước mặt Bạch Quang Vũ: “Bạch Quang Vũ? B077? Là cậu à?”
Bạch Quang Vũ chớp mắt, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình sau đó òa lên khóc: “Oa… oa đáng sợ quá huhuhu… Tôi vừa nằm mơ, mơ thấy mình bị biến thành người sinh học hu hu hu sợ quá à…”
Triệu Hành: “…”
Lạc Minh Sơn nhìn chằm chằm mảnh kim loại trong tay, sau đó cúi xuống nhặt quả cầu kim loại không còn ánh sáng kia lên. Lúc cầm cả hai thứ, cậu cảm giác có một sức hút tồn tại giữa hai cái này tương tự như nam châm.
Lạc Minh Sơn thử đưa miếng kim loại lại gần quả cầu, lúc khoảng cách giữa hai cái còn khoảng 5cm thì miếng sắt kia lập tức bị quả cầu hút chặt, tỏa ra ánh sáng màu lam kỳ lạ.
Nhưng ngoại trừ vậy thì không còn gì khác nữa.
Bạch Quang Vũ cũng dần bình tĩnh, nhớ lại những ký ức đã mất, cũng chấp nhận sự thật bản thân từng có lúc biến thành người sinh học, bắt đầu kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Ban đầu, cậu ta không hái được trái cây trong hoạt động làm nóng người trước khi trò chơi bắt đầu nên rất ủ rũ.
Chờ mọi người đi hết cậu ta lại quay về vách đá để hái trái cây kia. Loại trái cây này rất khó hái vì xung quanh luôn có mấy con ong hung dữ lởn vởn chích người, tuy Bạch Quang Vũ đã hái được trái cây nhưng bị mấy con ong chích ngã xuống vách đá.
Khoảnh khắc cậu ta nghĩ bản thân chết chắc rồi thì con dao găm mà mẹ đưa cho bỗng biến thành một cái bàn đạp dính vào dưới đế giày, đưa cậu ta từ dưới vách đá bay vào trong hang động. Sau đó con dao găm kia lại biến thành quả cầu kim loại, trên quả cầu xuất hiện một miếng kim loại xanh lam bay lên dính vào trán cậu ta, làm cậu ta ngất ngay tại chỗ.
Khi tỉnh lại thì cậu ta đã biến thành người sinh học, xuất hiện trong trò chơi.
“Có phải cái này không?” Lạc Minh Sơn chìa quả cầu có ánh sáng xanh lam trong tay.
Bạch Quang Vũ: “Đúng, đúng, đúng! Là nó đó!”
Triệu Hành trầm tư: “Vậy thân thể cậu ở đây nhưng ý thức lại chuyển vào thân thể của người sinh học hả? Đây cũng là lý do vì sao người sinh học có thể tổn thương con người?”
Cái gọi là người sinh học thật ra không phải là robot, vì nó chỉ có lớp vỏ người sinh học còn mọi thứ bên trong đều bị chi phối bởi người thật.
Tương tự như ban A109 dưới lòng đất do robot giáo sư quản lý vậy, nhưng khác ở chỗ robot giáo sư đó chỉ thực hiện những động tác đơn giản như con rối sắt mà thôi.
Mà quả cầu kim loại này lại bắt chước được y chang con người, hơn nữa còn không thể phân biệt nổi mình là con người hay người sinh học. Mà người sinh học cao cấp sẽ không bị bất kỳ loại vũ khí nào đả thương. Nếu ai cũng sở hữu một quả cầu để chuyển ý thức vào bên trong cơ thể người sinh học, vậy chẳng phải từ nay về sau sẽ không bị thương hay chết, biến thành ‘vô địch’ sao?
Triệu Hành lẩm bẩm: “Khoa học kỹ thuật trên mặt đất đã phát triển đến độ này rồi ư?”
Hắn thấy bản thân như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Bạch Quang Vũ còn hơn ngu ngơ hơn Triệu Hành: “Đâu có…Tôi chưa bao giờ thấy sản phẩm công nghệ nào đỉnh như này cả.”
Triệu Hành sực nhớ tới gì đó: “Cậu bảo con dao găm này là mẹ cậu cho à?”
Bạch Quang Vũ: “Ừm, nhưng tôi không biết sao bà ấy lại có…”
Bỗng Bạch Quang Vũ im bặt, cậu ta bay lên rồi đáp xuống chỗ Lạc Minh Sơn, nghiêm túc đánh giá quả cầu kia. Cuối cùng cậu ta tìm thấy một chữ cái tiếng anh “L” được in vào mảnh kim loại tròn xanh lam phía trên quả cầu.
Cả người Bạch Quang Vũ như mất hết sức lực, ủ rũ ngã xuống đất.
Cậu ta che mặt, giọng rầu rĩ: “Ra vậy, hóa ra là Lạc thị.”
Triệu Hành: “Lạc thị nào cơ?”
Bạch Quang Vũ: “Lạc thị là một tập đoàn gia tộc chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật, có vị thế nhất nhì ở Lam Tinh, mẹ tôi là người làm vườn trong trang viên gia tộc dòng thứ của Lạc thị, vật này… có lẽ là chủ nhân trang viên cho bà ấy.”
Bạch Quang Vũ ngửa đầu nhìn trời, suy sụp: “Nhưng… tại sao ông chủ kia lại cho bà ấy món đồ tốt như vậy, ông ta tốt bụng thế à?”
Bạch Quang Vũ mới dứt câu thì loa phát thanh đột ngột thông báo khắp hòn đảo rằng Triệu Hành đã hoàn thành nhiệm vụ, doạ Triệu Hành giật nảy mình.
Cũng lúc đó, Triệu Hành phát hiện xung quanh mình đột nhiên xuất hiện bốn, năm cái camera, ngày càng nhiều camera tràn vào từ bên ngoài. Tiếp theo, trên đỉnh đầu có một chùm ánh sáng chiếu xuống, quả cầu gương disco cỡ lớn không biết dính ở trên đỉnh động từ lúc nào khiến cả hang động vốn tối tăm bỗng bừng sáng như ban ngày. Nhờ ánh sáng, Triệu Hành thấy ở trong góc hang động có thêm một cái màn hình điện tử.
Bày trò lớn vậy, đừng nói muốn hắn phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng đó nha?!
Thôi xin, cũng có phải lần đầu thắng ải đâu. Hơn nữa nhiệm vụ lần này hắn chỉ là mèo mù vớ cá rán, chẳng có cơ hội bộc lộ trí khôn và tài hoa của mình.
Triệu Hành bối rối gãi cằm.
Mà lúc đọc bình luận trong bản điện tử, mới hay chả ai quan tâm đến việc Triệu Hành win, mà đang nhốn nháo bàn tán về Lạc Thị và quả cầu kim loại kia.
[Tao vẫn chưa hiểu tại sao F101 tìm được B077, nghi đây là cú buff bẩn của ban tổ chức ️.]
[Tính năng của quả cầu kia là hiệu ứng chương trình hay thật thế? Yêu cầu btc giải thích nhanh ạ!]
[Tự nhiên thấy sợ sợ .]
[Nếu chiếm được quả cầu thì sẽ giết hết được những kẻ muốn giết à?]
[Ủa hông lẽ có mình tui muốn có quả cầu đó thôi hả?]
[Nói chứ, không ai quan tâm F101 lại thắng nữa à?]
[Quào, bé đẹp Lạc Lạc dưới ánh đèn càng lung linh hơn óoooooo ️]
[Lại là sản phẩm Lạc thị, đám cổ đông Lạc thị vì tiền mất trí hết rồi à?]
[Mới lên ngó trang web của Lạc thị, không có sản phẩm này nhe.]
Ánh đèn disco trên đỉnh hang động bỗng dưng tối sầm như đang trình diễn nghệ thuật ánh sáng, một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục giày da, cầm micro xuất hiện trước cửa hang động rồi bước vào trong.
Hiện tại các màn hình điện tử trên khắp hòn đảo đều đang chiếu hình ảnh bên trong hang động này, bất kể người chơi hay khán giả đều nhìn thấy sự xuất hiện của anh ta.
Độ rầm rộ chả thua lúc Lạc Minh Sơn lên sân khấu.
Đương nhiên, vẫn kém sắc hơn chút đỉnh.
Bình luận hiển thị đã tự động điều chỉnh độ trong suốt nhưng vẫn lít nhít, nhốn nháo.
[Aaaa! Yuleith đại nhân!!!!]
[Idol của tui!!!!]
[Là Yuleith! Yuleith! Yuleith ]
Triệu Hành nhìn cái tên Yuleith trong khu bình luận, hình như là người nổi tiếng, hơn nữa còn là người Lam Tinh cấp cao có thể ban chúc phúc thánh xanh lam cho người khác, ngoài mấy chuyện đó ra thì hắn không biết gì về người này.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Triệu Hành cảnh giác theo thói quen, mà lòng cảnh giác còn vọt lên tới đỉnh khi Yuleith cứ ngấp nghé nhìn Lạc Minh Sơn.Triệu Hành chen bước chắn trước mặt Lạc Minh Sơn, nhìn Yuleith bằng ánh mắt viên đạn.
Yuleith nhíu mày, không nhìn chỗ khác mà từng bước đến chỗ bọn họ.
Cho đến khi anh ta tới trước mặt Triệu Hành mới dừng lại, nho nhã lễ độ nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý nhìn người đẹp của cậu nhưng cậu có thể bảo cậu ấy đưa quả cầu đó cho tôi được không?”
Bình luận cười hô hố.
[Há há há cười muốn trẹo hàm, F101 nghĩ trên đời này ai cũng muốn giật người đẹp của ổng hay gì á?]
[=))))))))) thay anh Triệu đội quần 1s]
[Ê hành động bảo vệ Lạc Lạc trong vô thức á, dễ thương xỉu ]
[Ngoại hình của F101 và Lạc Lạc đỉnh khỏi bàn rồi, đứng cạnh idol quốc dân như Yuleith còn chẳng thua kém nữa mà!]
[Nín liền, mắc gì cue Yuleith của tao vào?!]
[Fan Yuleith, nhưng công bằng mà nói thì Lạc Lạc mlem hơn…]
[Fanti hả má? Xéo lẹ!]
[Yuleith so với anh Triệu còn được, chứ so với Lạc Lạc thì không có cửa !]
[Ba người này đứng chung thì tui thấy Yuleith hơi lép vế, do thẩm mỹ mệt mỏi* chăng?]
*Là hiện tượng tâm lý kiểu dòm lâu quen mắt, sau đó không còn u mê nữa, thậm chí chuyển sang ghét.
[…]
Tuy khá nhiều bình luận chia quê với Triệu Hành, nhưng Triệu Hành chẳng thấy quê miếng nào. Hắn không nói gì, cũng không quay đầu mà thò tay ra sau, Lạc Minh Sơn dứt khoát đặt quả cầu vào tay hắn luôn, ngoan xinh yêu hết nấc.
Triệu Hành vứt quả cầu cho Yuleith, giọng lạnh tanh: “Được chưa?”
Yuleith đoán câu tiếp theo của người trước mặt là: Phắn lẹ.
Yuleith rất chuyên nghiệp cười tươi rói: “Được rồi, cảm ơn.”
Sau đó anh ta cầm quả cầu bước đến dưới ánh đèn nhấp nháy, đứng yên trước màn hình điện tử và camera xoay quanh.
Anh ta đưa quả cầu ra trước camera, cầm micro nói: “Thông qua đối thoại ban nãy, chắc mọi người đã hiểu rõ tính năng của quả cầu này rồi đúng không?”
[Hiểu chút rồi, sợ thật đó.]
[Yuleith đại nhân kiêm luôn MC thông não cho chúng tôi sao?]
“Đúng vậy.” Yuleith cười đáp: “Tôi đến để giải thích cho mọi người nhưng tôi không phải MC, tôi là người phát ngôn.”
Yuleith bấm remote chỉnh ánh đèn tối xuống, một màn hình lớn xuất hiện sau lưng anh ta, chiếu hình ảnh liên quan đến quả cầu kim loại.
Yuleith: “Quả cầu kim loại này chính là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của tập đoàn Lạc thị, hiện nay trên thế giới chỉ có một quả cầu duy nhất, số hiệu là X01. Như mọi người đã thấy, quả cầu có thể di chuyển ý thức bản thân vào bên trong cơ thể người sinh học, đao kiếm bất nhập, sức mạnh vô địch, khi chiến đấu sẽ tiến vào trạng thái vô song.”
Trên màn hình chiếu lại hình ảnh B077 bị Triệu Hành ‘giết mãi không chết’.
Yuleith: “Ngoài ra, sức chiến đấu của nó cũng hết sức kinh khủng.”
Trên màn hình chiếu cảnh đẫm máu B077 giết chết Tiểu Phi Vũ.
Yuleith: “Nhưng tính năng của nó không chỉ có vậy, trong kế hoạch của chúng tôi, tính năng của X01 sẽ ngày càng hoàn thiện hơn, hôm nay nó có thể ăn uống như người bình thường, sau này cũng sẽ khóc lóc, chảy máu như con người, nó sẽ trở thành một thực thể gần như không khác gì con người, chỉ khác ở chỗ cơ thể này mạnh mẽ hơn, bền bỉ hơn và bất khả chiến bại hơn.”
“Sự khác biệt giữa người và thần là gì? Con người có sinh lão bệnh tử, nhưng thần thì bất diệt. Để hướng đến cuộc sống lâu dài cùng cơ thể mạnh mẽ, chúng tôi cải tạo cơ thể, gắn bộ xương máy móc, mặc quần áo công nghệ cao, làm ra những bộ giáp cứng cáp nhất. Nhưng tại sao chúng ta không chọn cách đơn giản hơn, thích hợp hơn để đạt được sức mạnh lớn nhất? Cánh tay máy móc không thể khiến bạn bất khả chiến bại, nhưng X01 có thể. Quần áo bảo hộ không thể đảm bảo bạn đao thương bất nhập nhưng X01 có thể.”
“Thậm chí ngay khi cơ thể bạn không thể chịu đựng được bệnh tật của tuổi già hoặc những bệnh nan y khác, nhưng miễn bạn luôn kết nối ý thức với X01 thì bạn vẫn tiếp tục sống, hiểu rõ ý nghĩa thật sự của…”
Yuleith dừng lại nhìn khu bình luận đang sôi sục, mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ khiến mọi người điên cuồng.
“Bất tử.”
Bình luận hoàn toàn bùng nổ.
Cách màn hình điện tử nhưng vẫn nghe ra được tiếng thét chói tai phía bên kia.
Triệu Hành ghé vào tai Lạc Minh Sơn, nói nhỏ: “Giống đa cấp ghê.”
Lạc Minh Sơn bật cười, nói nhỏ: “Anh không động lòng à? Là bất tử đó.”
Triệu Hành: “Bất tử chó gì, tự biến bản thân thành người máy mà cũng coi là sống à?”
Hắn bĩu môi: “Cái quả cầu đó đem tặng tôi làm vũ khí thì may ra tôi động lòng, còn muốn tôi biến thành quả cầu đó thì mơ đi.”
“Thật sao?”
Lạc Minh Sơn đăm chiêu nhìn quả cầu kim loại trong tay Yuleith.
Yuleith tao nhã cười rồi nói tiếp: “Mọi người đừng kích động, hiện tại X01 mới chỉ là sản phẩm thử nghiệm, chưa thể sản xuất hàng loạt nhưng hệ thống đặt hàng X01 đã mở, nếu các bạn có hứng thú thì nhấp vào link đặt trước góc dưới bên phải để order…”
Bình luận: [Ơ… theo dõi game lâu nay, hóa ra là chương trình quảng cáo à?]
Đọc mấy bình luận lác đác trên màn hình, khuôn mặt lười biếng đang xem kịch của Triệu Hành bỗng cứng đờ.
Quảng cáo á?
Ừ nhỉ, đây là quảng cáo cmnr!
Hắn khổ nhọc làm nhiệm vụ, giết biết bao nhiêu người, suýt chút nữa bị người ta giết, ngày ngày gắng sức làm việc mệt như trâu hóa ra chỉ để làm quảng cáo cho cái thứ đồ chơi rách nát này!!!
Tư bản chóooooo!!!!
Khán giả lấn cấn trò chơi sinh tồn [F101] là chương trình quảng cáo xong thì chuyển qua mong chờ.
[Muốn có một quả cầu ghê!]
[Mạnh thật, Lạc thị đỉnh quá, không hổ danh top 1 KHCN của Lam Tinh.]
[Tui hóng quá ‼️]
[Các đồng râm, tui order trước đây, chờ tin tốt của tui nhé.]
[…]
[Các đồng râm, tui trở lại rồi, một quả một trăm triệu nhe, hihi.]
[…]
[Đội ơn đã hỏi giá.]
[Tui rút đây .]
[Vừa ngó thử, đặt trước thì phải đặt cọc tận 30 triệu nhưng người order đã lên đến ba con số rồi.]
[Cmn giàu thật! Sao đời nhiều đứa lắm tiền thế, còn tao thì mãi là con đỗ nghèo khỉ?] . Truyện Dị Giới
[Đù, có tiền là bất tử à bây?]
[…]
Đúng lúc này, quả cầu kim loại trong tay Yuleith bỗng bắt đầu bay mất kiểm soát, nó không ngừng thay đổi hình dạng trên không trung, cuối cùng biến thành con dao găm đâm lên vách đá hang động rồi lao vút ra ngoài!
Bình luận toàn dấu hỏi chấm.
Sắc mặt Yuleith trắng bệch.
Hai phút sau, bình luận bùng nổ điên cuồng.
[Vãi nhái!]
[Clm X01 điên rồi! Ra ngoài giết người như ngóe!]
[Mới có camera quay được cảnh máu chảy thành sông, đáng sợ vãi! Mẹ ơi!!!]
[Hot news! Hòn đảo [F101] sẽ bị đóng cửa vì sợ X01 xổng ra ngoài!]
[Mẹ ơi! Con sợ!]
[Lạc thị tiêu rồi.]
[Cách ly hòn đảo đi trời!!! Có khi nào người bên trong bị X01 diệt sạch không bây !?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.