Chương 28: Vật tư khu K13 dưới lòng đất dâng biếu tới rồi!
Hồng Khẩu Bạch Nha
23/02/2024
“Đứa nào chỉnh độ trong suốt vậy? Không biết hôm nay bọn tôi từ dưới lòng đất lên sao? Sắp mù mắt luôn rồi này!” Tiếng quát cộc cằn của người phụ nữ vọng tới từ thang máy.
Triệu Hành lập tức nhắm mắt cúi đầu, giả đò hôn mê.
Cửa thang máy chậm rãi mở, bên ngoài là giọng xin lỗi khép nép của một cô gái trẻ. Mặc dù nhắm mắt, Triệu Hành vẫn cảm giác được thế giới tươi sáng bên ngoài đột nhiên tối sầm, nhiệt độ cũng hạ xuống.
Người phụ nữ nói với cô gái: “Em ở đây giám sát tụi nó, bọn chị đi khử trùng. Dưới đất toàn mùi ẩm mốc, cảm giác trên người dính khuẩn thế nào ấy.”
Cô gái: “Vâng ạ.”
Mới đặt chân đến nơi xa lạ, không rõ xung quanh có lắp camera giám sát không nên Triệu Hành vẫn vờ hôn mê, không dám hành động hấp tấp. Mãi đến khi tên tội phạm cạnh hắn cử động, cổ họng rên rỉ thì Triệu Hành mới lặng lẽ mở mắt.
Hắn thấy mình đang ở trong căn phòng rất lớn, sàn nhà bằng phẳng nhưng tường và trần lại trong suốt như tấm kính hình bán cầu. Chẳng qua kính này màu xám đậm như được phủ tấm màng.
Có lẽ vì bị chỉnh ‘độ trong suốt’.
Triệu Hành dòm vầng sáng mặt trời trên đầu qua tấm kính màu xám, ngoài ra không thấy gì khác.
Quan sát xong, hắn bắt đầu soi đồ đạc trong phòng. Ở đây không có ngọn đèn nào nhưng vẫn rất sáng, dường như ngay cả mặt đất cũng đang phát sáng. Trong phòng còn có vài phòng nhỏ hình bán cầu, phòng lớn nhất có màu đen tuyền, không rõ bên trong chứa gì.
Ồ, đúng rồi, ở đây còn có một cô gái trẻ khoảng 17 18 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ bó sát công nghệ cao laser, ngồi im lặng trên ghế cách đó mười mét với vẻ lo lắng. Cô cẩn thận quan sát đám tội phạm đang dần tỉnh lại.
Số F003 đã ở tù mười ba năm, chừng ấy năm không gặp phụ nữ nên vừa thấy thiếu nữ trong sáng đáng yêu là cặp mắt gã ghim chặt cô.
Do mới tỉnh nên đầu óc còn ngờ nghệch, gã cười dâm đãng, mồm sủa mấy lời bẩn thỉu: “Em gái ơi, đây là đâu vậy? Lại đây nói chuyện với anh nào… Cô bé, em mặc đồ bó đẹp quá, có ai khen dáng người em rất đẹp chưa…”
Đôi mắt cô bé đỏ hoe: “Im đi!”
F003: “Ui, mắc cỡ hả? Chết thật, lỗi anh, lỗi anh…”
Gã còn chưa nói xong, cô bé kia đã cầm một cục hình vuông giống điều khiển từ xa, bấm vào con số. Ngay sau đó, số F003 thình lình run rẩy rồi hộc máu té xỉu.
Bầu không khí phút chốc im bặt.
Cô gái lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh số F003: “F004, người kia chết chưa?”
F004 sờ mũi số F003, lắc đầu dè dặt đáp: “Chưa chết.”
Cô gái thở phào: “May quá, làm tôi sợ muốn chết.”
Không ai lên tiếng nữa, thậm chí còn cúi đầu không dám nhìn cô gái. Lát sau, đôi nam nữ đưa họ từ dưới lòng đất lên cũng bước ra sau khi được khử trùng.
Bấy giờ Triệu Hành mới thấy rõ khuôn mặt họ, người đàn ông khoảng 26 tuổi, còn người phụ nữ khoảng 35, nhưng khiến hắn bất ngờ là người phụ nữ này chính là cô gái mà hắn đã trộm nhìn qua lỗ thông gió ở đường số 9 mười hai năm trước.
Có vẻ sau hơn mười mấy năm, cô ta đã từ một newbie trở thành đàn chị.
Người phụ nữ mang giày cao gót rảo bước trên sàn kính sáng bóng đến độ có thể soi gương, lười biếng ngồi xuống ghế sô pha, cô ta hất cằm ra lệnh cho cô gái: “Tiểu Linh, em phổ cập cho chúng đi.”
Cô gái tên Tiểu Linh bước đến trước màn hình điện tử lớn, đeo kim cài áo khuếch đại âm thanh, cười ngại ngùng: “Chào mọi người, mọi người đều tự nguyện tham gia vào trò chơi F101 phải không? Để tôi giới thiệu sơ qua về quy tắc trò chơi nhé!”
Trò chơi?
Không phải nói là nhiệm vụ sao?
Triệu Hành nheo mắt.
Một hòn đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện tử, trông rất giống hòn đảo nhỏ từng tồn tại trên Trái Đất mà họ từng thấy trong phim tài liệu. Trên hòn đảo là khu rừng rậm rạp, ở giữa có tòa tháp cao rất giống kim tự tháp Ai Cập cổ đại, phần trên hẹp và phần dưới to, chẳng qua tòa tháp này màu trắng và không có bất kỳ điểm xuyến gì.
Tiểu Linh: “Tổng cộng có sáu tổ tham gia trò chơi. Trong đó tổ A101 là tổ nữ Lam Tinh, tổ B101 là tổ nam Lam Tinh, tổ C101 là nữ trên mặt đất, tổ D101 là tổ nam trên mặt đất, E101 là nữ dưới lòng đất, F101 là nam dưới lòng đất. Tất cả 606 người chúng ta sẽ sống trên hòn đảo này ba tháng.”
“Mọi người sẽ ở trong toà tháp trắng, các phòng được chia thành phòng 6 người, phòng 4 người, phòng 2 người và phòng 1 người. Tầng càng cao thì phòng càng xịn, nhưng nếu muốn ở thì mọi người phải dùng điểm để đổi.”
“Trong ba tháng này, mọi người phải nhận nhiệm vụ và vượt ải trò chơi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất với tổ người dưới lòng đất là nên thúc đẩy khiến người Trái Đất và dân Lam Tinh sống hoà bình với nhau.”
“Flycams sẽ bay khắp nơi ghi lại quá trình và phát sóng trực tiếp toàn cầu. Nghiêm cấm hành vi thảo mai với người khác trước camera để câu like.”
Có người hưng phấn giơ tay đặt câu hỏi: “Đây là trò chơi gì vậy? Game 3D công nghệ cao hả?! Quy mô lớn thế à?! Có cho chơi cảnh 18+ không? Giữa game và ngoài đời thực khác nhiều không vậy?!”
Loạt câu hỏi khiến Tiểu Linh lúng túng, cô ngơ ngác nhìn sếp.
Người phụ nữ cười khẩy: “Game 3D? Không, đây là game người thật.”
Cả bọn choáng váng.
Số F001 nghẹn lời: “Nhưng game này có đảo, cái đảo đó… là thật sao? Còn người dân Lam Tinh… đây là người trong sách mà?! Hòn đảo này không phải được mô phỏng giống trên mặt đất ấy chứ? Kiểu Trái Đất mô phỏng bọn họ tạo ra đắt đến lố bịch đó…”
“Mô phỏng giống trên mặt đất?” Người phụ nữ cười phá lớn như thể nghe chuyện hề: “Bọn chuột cống, nhìn cho kỹ vào, đây là thế giới trên mặt đất!”
Nói xong cô ta nhấn cái nút, bức màn của thế giới đã được vén lên. Tấm kính xám xung quanh bỗng trở nên trong suốt, đèn trong phòng vụt tắt nhưng ánh sáng bên ngoài lại chiếu xuống như một thanh kiếm sắc bén, rọi vào từng người.
Đó là cái gì?
Là quả cầu lửa khổng lồ, bầu trời cao xanh, đám mây trắng bồng bềnh, cành cây cao đung đưa trong gió và đàn chim không biết tên đang dang cánh trên bầu trời.
101 tội phạm ngơ ngác trong khoảnh khắc, ngỡ rằng mình đang nằm mơ.
Có người lúng túng nói: “Đèn tử ngoại lớn quá…”
Không ai cười nhạo gã.
Có người nói rất nhỏ như sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp này…
“Không… Đó là mặt trời.”
Đôi mắt mọi người đều bị ánh nắng chói chang làm cay mắt, chảy nước mắt sinh lý nhưng không ai chịu chớp mắt.
Khi ánh mặt trời bị che lại thì ai cũng hoảng hốt, bởi vì nhìn vào ánh sáng mạnh quá lâu rồi đột ngột bị tắt nên ai cũng bị loá, chớp mắt lia lịa cũng không hết, cả đám thi nhau dụi mắt. Khi mắt không còn xót nữa thì lại ngẩng đầu như muốn xuyên qua màn che ngắm bầu trời xanh thẳm lần nữa.
“Không cần nhìn!” Người phụ nữ lớn giọng: “Mặt trời không biết chạy, sau này mấy người có thể ra ngoài tha hồ mà ngắm nhìn.”
Cốc Tiểu Tây rụt rè giơ tay: “Đây là thế giới trên mặt đất ạ?”
Người phụ nữ: “Đương nhiên.”
Cả đám nghe thấy lời xác nhận thì không giữ bình tĩnh nổi mà đua nhau bàn luận.
Cốc Tiểu Tây lại hỏi: “Nhưng trong sách ghi rằng, trên mặt đất Lam Tinh có thổ dân hung ác và sương mù độc không thích hợp để con người sinh sống…”
Người phụ nữ: “Không sai, đây chính là điểm mà các người cần lưu ý. Có thấy khóa kéo trên đầu không? Sau khi ra ngoài nhớ kéo dây kéo, giấu hết da thịt vào trong, bằng không sau ba phút sẽ bị choáng, đến một giờ sau sẽ bị nhiễm độc mà chết.”
Mọi người nghe vậy thì nhao nhao kéo khóa. Triệu Hành cũng kéo thử.
Mãi đến khi người phụ nữ kia nhấn cái nút, tấm kính màu xám che lại thế giới thì cả bọn mới tỉnh táo.
Chất liệu làm phần nón của bộ quần áo rất đặc biệt. Khi không kéo khóa thì nó chỉ như cái mũ choàng bình thường, mà khi kéo lên cả phần đầu được bao trong mũ choàng này, tầm nhìn vẫn rất rõ và không bị khó thở, thậm chí không khí còn hết sức trong lành như được thêm một tầng lọc khí.
Xịn hơn nữa là có cái nút chỉnh độ trong suốt, nếu chỉnh max thì nguyên cái mũ sẽ trở nên trong suốt như thể không đội gì.
Người phụ nữ: “Hệ thống lọc của bộ quần áo chỉ duy trì 24h, ở trong phòng thì đừng lãng phí.”
Cả bọn vội kéo khóa xuống.
Có người hỏi nhỏ: “Chỉ duy trì trong 24h… Vậy sau 24h, chúng tôi sẽ thế nào? Chờ chết hả?”
Người phụ nữ: “Mấy người có thể mua vật tư bằng điểm hoặc là… nghĩ cách nhận chúc phúc của người Lam Tinh.”
“Chúc phúc?”
Người phụ nữ: “Không sai, chỉ cần được người Lam Tinh chúc phúc, mấy người sẽ không còn sợ khói độc nữa. Chẳng qua, thời gian miễn dịch duy trì được bao lâu thì còn phải xem người Lam Tinh chúc phúc cho mấy người thật lòng hay không. Nếu may mắn, không chừng còn miễn dịch với khói độc vĩnh viễn luôn đấy.”
Người phụ nữ nhìn đồng hồ điện tử trên tường: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị xuất phát.”
F045 hoang mang: “Tôi… tôi không muốn đi, tôi không muốn tham gia nhiệm vụ này, tôi muốn về nhà!”
Không ít người xao động xì xầm.
“Về nhà sao?” Người phụ nữ cười khẩy: “Mấy người đã đọc tuyên thề tự nguyện, bây giờ lại đòi về nhà, dễ ăn nhở?”
F045 nhìn nụ cười ả ta mà điếng hồn, cũng hiểu bản thân đã sa vào ổ sói. Anh ta cúi đầu muốn bẻ dây an toàn ở eo nhưng không bẻ được.
Người phụ nữ mất kiên nhẫn liếc anh ta, sau khi thấy rõ mã số thì cô ta cầm remote rồi bấm số. Tích tắc, số F045 vừa la hét muốn về nhà lập tức run lẩy bẩy, hộc máu té xỉu.
Cả bọn đang xì xầm cũng im bặt, ánh mắt đều hiện rõ khủng hoảng và bất an.
Người đàn ông nãy giờ không nói tiếng nào, bước đến hỏi người phụ nữ: “Đàn chị, giờ xuất phát được chưa?”
Người phụ nữ: “Xuất phát.”
Người đàn ông gật đầu, xoay người đến căn phòng nhỏ hình bán cầu đen kia. Anh ta đóng cửa, ba phút sau, căn phòng bán cầu kính lớn này đột nhiên chuyển động như là đang bay lên. Hoá ra, căn phòng màu đen kia là khoang điều khiển. Sau cơn rung lắc, căn phòng kính bắt đầu ổn định bay về phía trước.
Người phụ nữ lười biếng vươn vai, đi vào phòng nghỉ ngơi. Tiểu Linh vẫn ngồi ngay ngắn giám sát đám tội phạm dưới lòng đất. 101 người, trừ hai người đang hôn mê thì 99 người còn lại im như bò đội nón. Ai cũng ngơ ngác, lo sợ nhìn bức tường kính màu xám, hoảng hốt, lạ lẫm và thấp thỏm.
Không biết bay bao lâu, Triệu Hành nhận thấy mặt trời tròn vành vạnh trên đầu đổi vị trí, xung quanh cũng tối dần.
Tiểu Linh ấn nút, điều chỉnh độ trong suốt.
Ngay lập tức, Triệu Hành cảm giác toàn thân được ánh chiều tà xinh đẹp bao phủ. Đây thật sự là… màu sắc đẹp nhất mà hắn từng thấy trong đời. Như đứa trẻ làm đổ bảng màu loang lổ thành một bức tranh bao la rộng lớn, đẹp đến nao lòng. Hắn như rơi từ không trung rồi được bức tranh sơn dầu xinh đẹp này nhẹ nhàng đón lấy.
Khóe môi Triệu Hành khẽ cong, mắt sáng lấp lánh ngắm nhìn quang cảnh tuyệt đẹp này. Hắn vô thức xoay người muốn chia sẻ niềm vui của mình cho người nào đó: “Lạc…”
Một từ vừa bật ra đã ngừng, Triệu Hành sửng sốt, nụ cười trên môi cũng phai dần.
Hắn quay đầu tiếp tục thưởng thức thế giới mới xinh đẹp này, một mình.
Khi có người đưa ra yêu cầu, Tiểu Linh cởi dây an toàn để bọn họ đi vệ sinh. Còn cô thì nom nớp cầm remote khống chế bọn họ đi sát căn phòng nhỏ trong suốt.
Triệu Hành bước vào phòng, im lặng nhìn bầu trời dần tối sầm sau những ngọn núi cao cùng đại dương mênh mông ngoài tấm kính mà hắn chỉ thấy trong phim tài liệu.
Không biết từ khi nào Cốc Tiểu Tây đã đi tới, cậu ta im lặng nhìn khu rừng cao ngất ngưởng đang vụt qua dưới lòng bàn chân, nói khẽ: “Anh Triệu, anh sợ không?”
Triệu Hành: “Bình thường.”
Đâu chỉ bình thường, tình hình hiện tại đã ổn áp hơn những gì hắn nghĩ rồi, ít ra không phải đấu trường La Mã máu tanh tàn bạo. Mà thế giới còn đẹp thế kia.
Cốc Tiểu Tây ngơ ngác nhìn thế giới bên ngoài, giọng run run: “Anh Triệu, anh có cảm thấy chúng ta giống hệt lũ kiến không?”
Triệu Hành: “Không.”
Cốc Tiểu Tây: “…”
Kiến gián khỉ gì?
Triệu Hành khịt mũi coi thường kiểu so sánh này.
Giỡn mặt à?
Hắn là Triệu Hành, Triệu Hành sao có thể làm con kiến được?
Mặc dù thế giới này rất lớn, rất lạ lẫm và rất nguy hiểm, nhưng Triệu Hành vẫn tin chắc mình sẽ sống sót.
Dòm dáng vẻ tự tin thờ ơ của Triệu Hành, Cốc Tiểu Tây cũng cười. Cậu ta nắm cánh tay Triệu Hành: “Anh Triệu, em vốn rất sợ nhưng vừa thấy anh là em không còn sợ nữa.”
Triệu Hành rút tay về: “Đừng nhìn tôi, nhìn bầu trời kìa.”
Cốc Tiểu Tây: “Dạ?”
Triệu Hành: “Các ngôi sao trên trời có đẹp không?”
Cốc Tiểu Tây: “… Đẹp.”
Triệu Hành vỗ vai cậu ta: “Sao trời đẹp vậy thì cậu nên ngắm nhiều chút. Sau này lỡ cậu gặp tai nạn chết người thì cũng không uổng công tới đây.”
Cốc Tiểu Tây: “…”
Giọng Cốc Tiểu Tây hơi khàn: “… Sau này nếu em gặp nguy hiểm, anh Triệu sẽ cứu em chứ?”
Triệu Hành liếc Cốc Tiểu Tây, thấy thằng nhóc này ngu ngơ thật: “Cốc Tiểu Tây, tôi không có nghĩa vụ phải cứu cậu.”
Cốc Tiểu Tây giật mình, vội nói: “Anh Triệu không nghe gì sao? Hòn đảo kia rất nguy hiểm, có khói độc, có cả người Lam Tinh, chúng ta lập đội sẽ tốt hơn…”
Triệu Hành thấy hôm nay kiên nhẫn quá trời, nhưng giờ cạn rồi.
Hắn cười nhạo: “Cốc Tiểu Tây, cậu nghĩ mình đủ tư cách làm đồng đội của tôi sao?”
Cốc Tiểu Tây ngơ ngác nhìn Triệu Hành, rướm nước mắt. Cậu ta cắn chặt răng, giọng run rẩy: “Dạ vâng… em không đủ tư cách, em chỉ muốn anh bảo vệ em, em sợ một mình em không sống nổi, vậy là sai ạ? Anh Triệu, miễn anh cho em theo anh thì anh muốn em làm gì cũng được…”
Triệu Hành ngắt lời: “Nhưng tôi không muốn cậu theo tôi.”
Cốc Tiểu Tây: “… Tại sao?”
Triệu Hành lau nước mắt cho cậu ta, như thể thông qua cậu ta nhìn một người khác: “Tôi từng có một bé nô lệ rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, nhưng tôi thấy mình không thể bảo vệ cậu ấy nên mới vứt bỏ cậu ấy dưới lòng đất. Cốc Tiểu Tây, nếu tôi có thể bảo vệ cậu, vậy thì tôi sẽ hối hận, hối hận vì đã vứt bỏ cậu ấy.”
Cốc Tiểu Tây sợ tới quên cả khóc, lẩm bẩm: “Anh… Anh cố ý đi lên đây ư? Anh có biết ở đây…”
“Suỵt.”
Triệu Hành cản lời: “Cốc Tiểu Tây, nếu cậu khôn lanh thì tránh xa tôi. Vì hễ tôi thấy cậu là lại nhớ đến cậu ấy, khó chịu lắm, biết chưa?”
Không đợi Cốc Tiểu Tây trả lời, Triệu Hành đã phiền chán đẩy cậu ta ra, tiếp tục một mình ngắm cảnh đêm.
Thật ra khi nhìn kỹ, khí chất Cốc Tiểu Tây khá giống Lạc Minh Sơn. Đều là thiếu niên ngoan ngoãn nhút nhát, yếu ớt nhưng kiên cường. Chẳng qua hai người này khó lòng so sánh được với nhau.
Nếu so thì Cốc Tiểu Tây có hơi thảo mai, còn Lạc Minh Sơn thì y hệt tấm thuỷ tinh trong suốt vậy, vừa nhìn đã thấy hết, đôi mắt sạch sẽ trong veo dường như có thể phản chiếu tất cả tâm tư u ám của người khác.
So với Lạc Minh Sơn, Cốc Tiểu Tây có hơi bẩn, hành vi cố ý ngất xỉu trước mặt Lạc Minh Sơn cũng thật vụng về giả tạo.
Khi trời tờ mờ sáng, bọn họ đã đến nơi.
Chiếc phi thuyền khổng lồ bay lượn trên hòn đảo.
Triệu Hành cố gắng quan sát người trên mặt đất qua tấm kính nhưng do cách quá xa quá tối nên hắn không nhìn được gì cả, chỉ thấy mấy chấm nhỏ li ti.
Người đàn ông trong khoang điều khiển ngáp dài bước ra, tay cầm cái rổ đựng một đống tấm tròn nhỏ.
Người đàn ông cầm một cái lên làm mẫu cho mọi người: “Đây là dù nén, nó có nam châm, đặt lên lưng là nó tự động gắn vào quần áo. Mỗi người một cái, không được lấy hơn đó.”
Có người run rẩy giơ tay: “Phải nhảy xuống thật ạ? Tôi sợ…”
Người đàn ông: “Phải nhảy.”
Mới dứt câu, nền phi thuyền chỗ mở ra cái lỗ to, gió thổi ào ào, hòa lẫn một mùi hương mà mọi người chưa từng ngửi bao giờ.
“Bộp!” Tên tội phạm đứng gần gió nhất đột nhiên té xỉu.
Người đàn ông vỗ đầu, đóng cửa nhảy dù lại, giơ tay kéo khóa mũ trùm đầu: “Xin lỗi, suýt quên mất khói độc.”
Mọi người kinh hoàng, hối hả kéo khóa mũ, đảm bảo cơ thể được bảo vệ trong bộ đồ bó.
Người đàn ông đi đến trước mặt gã phạm nhân hôn mê, giúp gã kéo mũ trùm rồi dán dù nén vào lưng gã. Sau đó anh ta lại mở cửa nhảy dù, đạp gã đó xuống.
Người đàn ông: “Người tiếp theo.”
Triệu Hành là người đầu tiên đứng ra, tiện tay cầm dù nén dán vào lưng, sau đó nhảy dù với tư thế hết sức hoàn mỹ.
Như cá quay về biển khơi.
Bộ đồ bó với chất liệu siêu mỏng khiến gió quất vào da như lưỡi dao sắc bén. Rất lạnh, nhưng lại mang cảm giác cả người được gió đẩy bay cao.
Nụ cười trên mặt Triệu Hành càng lúc càng rạng rỡ. Khi gần tới mặt đất, chiếc dù nén sau lưng mở ‘phụt’ ra, tốc độ rơi chậm dần, gió thốc đến lung lay.
Cùng lúc đó, những sinh vật trên mặt đất cũng dần rõ ràng. Triệu Hành nhìn thấy… Một con quái vật cao gần 5m có cái lưỡi dài ơi là dài, đang chảy nước dãi như mưa. Hắn cũng thấy loài người có dáng vẻ bình thường, không mặc đồ bó nhưng đeo mặt nạ bảo hộ, hai cánh tay làm bằng thép.
Triệu Hành nhìn chằm chằm những sinh vật nằm ngoài sức tưởng tượng của mình mà lòng nổi sóng.
Đúng lúc này, loa phát thanh vang khắp hòn đảo.
“Vật tư khu K13 dưới lòng đất cung cấp tới rồi, mời các dũng sĩ tận hưởng!”
Gã tội phạm ngất xỉu bị đá xuống đầu tiên, cách mặt đất còn 6 7 mét nữa. Triệu Hành chợt thấy con quái vật cao 5m kia hưng phấn há miệng lè cái lưỡi thòng lòng, sung sướng nuốt sống gã đó vào bụng.
“Thêm nữa! Thêm nữa! Ngon quá! Ngon quá!”
Triệu Hành nghe nó hú hét mừng rỡ nhưng chưa thỏa mãn, bằng giọng con người.
Triệu Hành lập tức nhắm mắt cúi đầu, giả đò hôn mê.
Cửa thang máy chậm rãi mở, bên ngoài là giọng xin lỗi khép nép của một cô gái trẻ. Mặc dù nhắm mắt, Triệu Hành vẫn cảm giác được thế giới tươi sáng bên ngoài đột nhiên tối sầm, nhiệt độ cũng hạ xuống.
Người phụ nữ nói với cô gái: “Em ở đây giám sát tụi nó, bọn chị đi khử trùng. Dưới đất toàn mùi ẩm mốc, cảm giác trên người dính khuẩn thế nào ấy.”
Cô gái: “Vâng ạ.”
Mới đặt chân đến nơi xa lạ, không rõ xung quanh có lắp camera giám sát không nên Triệu Hành vẫn vờ hôn mê, không dám hành động hấp tấp. Mãi đến khi tên tội phạm cạnh hắn cử động, cổ họng rên rỉ thì Triệu Hành mới lặng lẽ mở mắt.
Hắn thấy mình đang ở trong căn phòng rất lớn, sàn nhà bằng phẳng nhưng tường và trần lại trong suốt như tấm kính hình bán cầu. Chẳng qua kính này màu xám đậm như được phủ tấm màng.
Có lẽ vì bị chỉnh ‘độ trong suốt’.
Triệu Hành dòm vầng sáng mặt trời trên đầu qua tấm kính màu xám, ngoài ra không thấy gì khác.
Quan sát xong, hắn bắt đầu soi đồ đạc trong phòng. Ở đây không có ngọn đèn nào nhưng vẫn rất sáng, dường như ngay cả mặt đất cũng đang phát sáng. Trong phòng còn có vài phòng nhỏ hình bán cầu, phòng lớn nhất có màu đen tuyền, không rõ bên trong chứa gì.
Ồ, đúng rồi, ở đây còn có một cô gái trẻ khoảng 17 18 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ bó sát công nghệ cao laser, ngồi im lặng trên ghế cách đó mười mét với vẻ lo lắng. Cô cẩn thận quan sát đám tội phạm đang dần tỉnh lại.
Số F003 đã ở tù mười ba năm, chừng ấy năm không gặp phụ nữ nên vừa thấy thiếu nữ trong sáng đáng yêu là cặp mắt gã ghim chặt cô.
Do mới tỉnh nên đầu óc còn ngờ nghệch, gã cười dâm đãng, mồm sủa mấy lời bẩn thỉu: “Em gái ơi, đây là đâu vậy? Lại đây nói chuyện với anh nào… Cô bé, em mặc đồ bó đẹp quá, có ai khen dáng người em rất đẹp chưa…”
Đôi mắt cô bé đỏ hoe: “Im đi!”
F003: “Ui, mắc cỡ hả? Chết thật, lỗi anh, lỗi anh…”
Gã còn chưa nói xong, cô bé kia đã cầm một cục hình vuông giống điều khiển từ xa, bấm vào con số. Ngay sau đó, số F003 thình lình run rẩy rồi hộc máu té xỉu.
Bầu không khí phút chốc im bặt.
Cô gái lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh số F003: “F004, người kia chết chưa?”
F004 sờ mũi số F003, lắc đầu dè dặt đáp: “Chưa chết.”
Cô gái thở phào: “May quá, làm tôi sợ muốn chết.”
Không ai lên tiếng nữa, thậm chí còn cúi đầu không dám nhìn cô gái. Lát sau, đôi nam nữ đưa họ từ dưới lòng đất lên cũng bước ra sau khi được khử trùng.
Bấy giờ Triệu Hành mới thấy rõ khuôn mặt họ, người đàn ông khoảng 26 tuổi, còn người phụ nữ khoảng 35, nhưng khiến hắn bất ngờ là người phụ nữ này chính là cô gái mà hắn đã trộm nhìn qua lỗ thông gió ở đường số 9 mười hai năm trước.
Có vẻ sau hơn mười mấy năm, cô ta đã từ một newbie trở thành đàn chị.
Người phụ nữ mang giày cao gót rảo bước trên sàn kính sáng bóng đến độ có thể soi gương, lười biếng ngồi xuống ghế sô pha, cô ta hất cằm ra lệnh cho cô gái: “Tiểu Linh, em phổ cập cho chúng đi.”
Cô gái tên Tiểu Linh bước đến trước màn hình điện tử lớn, đeo kim cài áo khuếch đại âm thanh, cười ngại ngùng: “Chào mọi người, mọi người đều tự nguyện tham gia vào trò chơi F101 phải không? Để tôi giới thiệu sơ qua về quy tắc trò chơi nhé!”
Trò chơi?
Không phải nói là nhiệm vụ sao?
Triệu Hành nheo mắt.
Một hòn đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện tử, trông rất giống hòn đảo nhỏ từng tồn tại trên Trái Đất mà họ từng thấy trong phim tài liệu. Trên hòn đảo là khu rừng rậm rạp, ở giữa có tòa tháp cao rất giống kim tự tháp Ai Cập cổ đại, phần trên hẹp và phần dưới to, chẳng qua tòa tháp này màu trắng và không có bất kỳ điểm xuyến gì.
Tiểu Linh: “Tổng cộng có sáu tổ tham gia trò chơi. Trong đó tổ A101 là tổ nữ Lam Tinh, tổ B101 là tổ nam Lam Tinh, tổ C101 là nữ trên mặt đất, tổ D101 là tổ nam trên mặt đất, E101 là nữ dưới lòng đất, F101 là nam dưới lòng đất. Tất cả 606 người chúng ta sẽ sống trên hòn đảo này ba tháng.”
“Mọi người sẽ ở trong toà tháp trắng, các phòng được chia thành phòng 6 người, phòng 4 người, phòng 2 người và phòng 1 người. Tầng càng cao thì phòng càng xịn, nhưng nếu muốn ở thì mọi người phải dùng điểm để đổi.”
“Trong ba tháng này, mọi người phải nhận nhiệm vụ và vượt ải trò chơi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất với tổ người dưới lòng đất là nên thúc đẩy khiến người Trái Đất và dân Lam Tinh sống hoà bình với nhau.”
“Flycams sẽ bay khắp nơi ghi lại quá trình và phát sóng trực tiếp toàn cầu. Nghiêm cấm hành vi thảo mai với người khác trước camera để câu like.”
Có người hưng phấn giơ tay đặt câu hỏi: “Đây là trò chơi gì vậy? Game 3D công nghệ cao hả?! Quy mô lớn thế à?! Có cho chơi cảnh 18+ không? Giữa game và ngoài đời thực khác nhiều không vậy?!”
Loạt câu hỏi khiến Tiểu Linh lúng túng, cô ngơ ngác nhìn sếp.
Người phụ nữ cười khẩy: “Game 3D? Không, đây là game người thật.”
Cả bọn choáng váng.
Số F001 nghẹn lời: “Nhưng game này có đảo, cái đảo đó… là thật sao? Còn người dân Lam Tinh… đây là người trong sách mà?! Hòn đảo này không phải được mô phỏng giống trên mặt đất ấy chứ? Kiểu Trái Đất mô phỏng bọn họ tạo ra đắt đến lố bịch đó…”
“Mô phỏng giống trên mặt đất?” Người phụ nữ cười phá lớn như thể nghe chuyện hề: “Bọn chuột cống, nhìn cho kỹ vào, đây là thế giới trên mặt đất!”
Nói xong cô ta nhấn cái nút, bức màn của thế giới đã được vén lên. Tấm kính xám xung quanh bỗng trở nên trong suốt, đèn trong phòng vụt tắt nhưng ánh sáng bên ngoài lại chiếu xuống như một thanh kiếm sắc bén, rọi vào từng người.
Đó là cái gì?
Là quả cầu lửa khổng lồ, bầu trời cao xanh, đám mây trắng bồng bềnh, cành cây cao đung đưa trong gió và đàn chim không biết tên đang dang cánh trên bầu trời.
101 tội phạm ngơ ngác trong khoảnh khắc, ngỡ rằng mình đang nằm mơ.
Có người lúng túng nói: “Đèn tử ngoại lớn quá…”
Không ai cười nhạo gã.
Có người nói rất nhỏ như sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp này…
“Không… Đó là mặt trời.”
Đôi mắt mọi người đều bị ánh nắng chói chang làm cay mắt, chảy nước mắt sinh lý nhưng không ai chịu chớp mắt.
Khi ánh mặt trời bị che lại thì ai cũng hoảng hốt, bởi vì nhìn vào ánh sáng mạnh quá lâu rồi đột ngột bị tắt nên ai cũng bị loá, chớp mắt lia lịa cũng không hết, cả đám thi nhau dụi mắt. Khi mắt không còn xót nữa thì lại ngẩng đầu như muốn xuyên qua màn che ngắm bầu trời xanh thẳm lần nữa.
“Không cần nhìn!” Người phụ nữ lớn giọng: “Mặt trời không biết chạy, sau này mấy người có thể ra ngoài tha hồ mà ngắm nhìn.”
Cốc Tiểu Tây rụt rè giơ tay: “Đây là thế giới trên mặt đất ạ?”
Người phụ nữ: “Đương nhiên.”
Cả đám nghe thấy lời xác nhận thì không giữ bình tĩnh nổi mà đua nhau bàn luận.
Cốc Tiểu Tây lại hỏi: “Nhưng trong sách ghi rằng, trên mặt đất Lam Tinh có thổ dân hung ác và sương mù độc không thích hợp để con người sinh sống…”
Người phụ nữ: “Không sai, đây chính là điểm mà các người cần lưu ý. Có thấy khóa kéo trên đầu không? Sau khi ra ngoài nhớ kéo dây kéo, giấu hết da thịt vào trong, bằng không sau ba phút sẽ bị choáng, đến một giờ sau sẽ bị nhiễm độc mà chết.”
Mọi người nghe vậy thì nhao nhao kéo khóa. Triệu Hành cũng kéo thử.
Mãi đến khi người phụ nữ kia nhấn cái nút, tấm kính màu xám che lại thế giới thì cả bọn mới tỉnh táo.
Chất liệu làm phần nón của bộ quần áo rất đặc biệt. Khi không kéo khóa thì nó chỉ như cái mũ choàng bình thường, mà khi kéo lên cả phần đầu được bao trong mũ choàng này, tầm nhìn vẫn rất rõ và không bị khó thở, thậm chí không khí còn hết sức trong lành như được thêm một tầng lọc khí.
Xịn hơn nữa là có cái nút chỉnh độ trong suốt, nếu chỉnh max thì nguyên cái mũ sẽ trở nên trong suốt như thể không đội gì.
Người phụ nữ: “Hệ thống lọc của bộ quần áo chỉ duy trì 24h, ở trong phòng thì đừng lãng phí.”
Cả bọn vội kéo khóa xuống.
Có người hỏi nhỏ: “Chỉ duy trì trong 24h… Vậy sau 24h, chúng tôi sẽ thế nào? Chờ chết hả?”
Người phụ nữ: “Mấy người có thể mua vật tư bằng điểm hoặc là… nghĩ cách nhận chúc phúc của người Lam Tinh.”
“Chúc phúc?”
Người phụ nữ: “Không sai, chỉ cần được người Lam Tinh chúc phúc, mấy người sẽ không còn sợ khói độc nữa. Chẳng qua, thời gian miễn dịch duy trì được bao lâu thì còn phải xem người Lam Tinh chúc phúc cho mấy người thật lòng hay không. Nếu may mắn, không chừng còn miễn dịch với khói độc vĩnh viễn luôn đấy.”
Người phụ nữ nhìn đồng hồ điện tử trên tường: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị xuất phát.”
F045 hoang mang: “Tôi… tôi không muốn đi, tôi không muốn tham gia nhiệm vụ này, tôi muốn về nhà!”
Không ít người xao động xì xầm.
“Về nhà sao?” Người phụ nữ cười khẩy: “Mấy người đã đọc tuyên thề tự nguyện, bây giờ lại đòi về nhà, dễ ăn nhở?”
F045 nhìn nụ cười ả ta mà điếng hồn, cũng hiểu bản thân đã sa vào ổ sói. Anh ta cúi đầu muốn bẻ dây an toàn ở eo nhưng không bẻ được.
Người phụ nữ mất kiên nhẫn liếc anh ta, sau khi thấy rõ mã số thì cô ta cầm remote rồi bấm số. Tích tắc, số F045 vừa la hét muốn về nhà lập tức run lẩy bẩy, hộc máu té xỉu.
Cả bọn đang xì xầm cũng im bặt, ánh mắt đều hiện rõ khủng hoảng và bất an.
Người đàn ông nãy giờ không nói tiếng nào, bước đến hỏi người phụ nữ: “Đàn chị, giờ xuất phát được chưa?”
Người phụ nữ: “Xuất phát.”
Người đàn ông gật đầu, xoay người đến căn phòng nhỏ hình bán cầu đen kia. Anh ta đóng cửa, ba phút sau, căn phòng bán cầu kính lớn này đột nhiên chuyển động như là đang bay lên. Hoá ra, căn phòng màu đen kia là khoang điều khiển. Sau cơn rung lắc, căn phòng kính bắt đầu ổn định bay về phía trước.
Người phụ nữ lười biếng vươn vai, đi vào phòng nghỉ ngơi. Tiểu Linh vẫn ngồi ngay ngắn giám sát đám tội phạm dưới lòng đất. 101 người, trừ hai người đang hôn mê thì 99 người còn lại im như bò đội nón. Ai cũng ngơ ngác, lo sợ nhìn bức tường kính màu xám, hoảng hốt, lạ lẫm và thấp thỏm.
Không biết bay bao lâu, Triệu Hành nhận thấy mặt trời tròn vành vạnh trên đầu đổi vị trí, xung quanh cũng tối dần.
Tiểu Linh ấn nút, điều chỉnh độ trong suốt.
Ngay lập tức, Triệu Hành cảm giác toàn thân được ánh chiều tà xinh đẹp bao phủ. Đây thật sự là… màu sắc đẹp nhất mà hắn từng thấy trong đời. Như đứa trẻ làm đổ bảng màu loang lổ thành một bức tranh bao la rộng lớn, đẹp đến nao lòng. Hắn như rơi từ không trung rồi được bức tranh sơn dầu xinh đẹp này nhẹ nhàng đón lấy.
Khóe môi Triệu Hành khẽ cong, mắt sáng lấp lánh ngắm nhìn quang cảnh tuyệt đẹp này. Hắn vô thức xoay người muốn chia sẻ niềm vui của mình cho người nào đó: “Lạc…”
Một từ vừa bật ra đã ngừng, Triệu Hành sửng sốt, nụ cười trên môi cũng phai dần.
Hắn quay đầu tiếp tục thưởng thức thế giới mới xinh đẹp này, một mình.
Khi có người đưa ra yêu cầu, Tiểu Linh cởi dây an toàn để bọn họ đi vệ sinh. Còn cô thì nom nớp cầm remote khống chế bọn họ đi sát căn phòng nhỏ trong suốt.
Triệu Hành bước vào phòng, im lặng nhìn bầu trời dần tối sầm sau những ngọn núi cao cùng đại dương mênh mông ngoài tấm kính mà hắn chỉ thấy trong phim tài liệu.
Không biết từ khi nào Cốc Tiểu Tây đã đi tới, cậu ta im lặng nhìn khu rừng cao ngất ngưởng đang vụt qua dưới lòng bàn chân, nói khẽ: “Anh Triệu, anh sợ không?”
Triệu Hành: “Bình thường.”
Đâu chỉ bình thường, tình hình hiện tại đã ổn áp hơn những gì hắn nghĩ rồi, ít ra không phải đấu trường La Mã máu tanh tàn bạo. Mà thế giới còn đẹp thế kia.
Cốc Tiểu Tây ngơ ngác nhìn thế giới bên ngoài, giọng run run: “Anh Triệu, anh có cảm thấy chúng ta giống hệt lũ kiến không?”
Triệu Hành: “Không.”
Cốc Tiểu Tây: “…”
Kiến gián khỉ gì?
Triệu Hành khịt mũi coi thường kiểu so sánh này.
Giỡn mặt à?
Hắn là Triệu Hành, Triệu Hành sao có thể làm con kiến được?
Mặc dù thế giới này rất lớn, rất lạ lẫm và rất nguy hiểm, nhưng Triệu Hành vẫn tin chắc mình sẽ sống sót.
Dòm dáng vẻ tự tin thờ ơ của Triệu Hành, Cốc Tiểu Tây cũng cười. Cậu ta nắm cánh tay Triệu Hành: “Anh Triệu, em vốn rất sợ nhưng vừa thấy anh là em không còn sợ nữa.”
Triệu Hành rút tay về: “Đừng nhìn tôi, nhìn bầu trời kìa.”
Cốc Tiểu Tây: “Dạ?”
Triệu Hành: “Các ngôi sao trên trời có đẹp không?”
Cốc Tiểu Tây: “… Đẹp.”
Triệu Hành vỗ vai cậu ta: “Sao trời đẹp vậy thì cậu nên ngắm nhiều chút. Sau này lỡ cậu gặp tai nạn chết người thì cũng không uổng công tới đây.”
Cốc Tiểu Tây: “…”
Giọng Cốc Tiểu Tây hơi khàn: “… Sau này nếu em gặp nguy hiểm, anh Triệu sẽ cứu em chứ?”
Triệu Hành liếc Cốc Tiểu Tây, thấy thằng nhóc này ngu ngơ thật: “Cốc Tiểu Tây, tôi không có nghĩa vụ phải cứu cậu.”
Cốc Tiểu Tây giật mình, vội nói: “Anh Triệu không nghe gì sao? Hòn đảo kia rất nguy hiểm, có khói độc, có cả người Lam Tinh, chúng ta lập đội sẽ tốt hơn…”
Triệu Hành thấy hôm nay kiên nhẫn quá trời, nhưng giờ cạn rồi.
Hắn cười nhạo: “Cốc Tiểu Tây, cậu nghĩ mình đủ tư cách làm đồng đội của tôi sao?”
Cốc Tiểu Tây ngơ ngác nhìn Triệu Hành, rướm nước mắt. Cậu ta cắn chặt răng, giọng run rẩy: “Dạ vâng… em không đủ tư cách, em chỉ muốn anh bảo vệ em, em sợ một mình em không sống nổi, vậy là sai ạ? Anh Triệu, miễn anh cho em theo anh thì anh muốn em làm gì cũng được…”
Triệu Hành ngắt lời: “Nhưng tôi không muốn cậu theo tôi.”
Cốc Tiểu Tây: “… Tại sao?”
Triệu Hành lau nước mắt cho cậu ta, như thể thông qua cậu ta nhìn một người khác: “Tôi từng có một bé nô lệ rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, nhưng tôi thấy mình không thể bảo vệ cậu ấy nên mới vứt bỏ cậu ấy dưới lòng đất. Cốc Tiểu Tây, nếu tôi có thể bảo vệ cậu, vậy thì tôi sẽ hối hận, hối hận vì đã vứt bỏ cậu ấy.”
Cốc Tiểu Tây sợ tới quên cả khóc, lẩm bẩm: “Anh… Anh cố ý đi lên đây ư? Anh có biết ở đây…”
“Suỵt.”
Triệu Hành cản lời: “Cốc Tiểu Tây, nếu cậu khôn lanh thì tránh xa tôi. Vì hễ tôi thấy cậu là lại nhớ đến cậu ấy, khó chịu lắm, biết chưa?”
Không đợi Cốc Tiểu Tây trả lời, Triệu Hành đã phiền chán đẩy cậu ta ra, tiếp tục một mình ngắm cảnh đêm.
Thật ra khi nhìn kỹ, khí chất Cốc Tiểu Tây khá giống Lạc Minh Sơn. Đều là thiếu niên ngoan ngoãn nhút nhát, yếu ớt nhưng kiên cường. Chẳng qua hai người này khó lòng so sánh được với nhau.
Nếu so thì Cốc Tiểu Tây có hơi thảo mai, còn Lạc Minh Sơn thì y hệt tấm thuỷ tinh trong suốt vậy, vừa nhìn đã thấy hết, đôi mắt sạch sẽ trong veo dường như có thể phản chiếu tất cả tâm tư u ám của người khác.
So với Lạc Minh Sơn, Cốc Tiểu Tây có hơi bẩn, hành vi cố ý ngất xỉu trước mặt Lạc Minh Sơn cũng thật vụng về giả tạo.
Khi trời tờ mờ sáng, bọn họ đã đến nơi.
Chiếc phi thuyền khổng lồ bay lượn trên hòn đảo.
Triệu Hành cố gắng quan sát người trên mặt đất qua tấm kính nhưng do cách quá xa quá tối nên hắn không nhìn được gì cả, chỉ thấy mấy chấm nhỏ li ti.
Người đàn ông trong khoang điều khiển ngáp dài bước ra, tay cầm cái rổ đựng một đống tấm tròn nhỏ.
Người đàn ông cầm một cái lên làm mẫu cho mọi người: “Đây là dù nén, nó có nam châm, đặt lên lưng là nó tự động gắn vào quần áo. Mỗi người một cái, không được lấy hơn đó.”
Có người run rẩy giơ tay: “Phải nhảy xuống thật ạ? Tôi sợ…”
Người đàn ông: “Phải nhảy.”
Mới dứt câu, nền phi thuyền chỗ mở ra cái lỗ to, gió thổi ào ào, hòa lẫn một mùi hương mà mọi người chưa từng ngửi bao giờ.
“Bộp!” Tên tội phạm đứng gần gió nhất đột nhiên té xỉu.
Người đàn ông vỗ đầu, đóng cửa nhảy dù lại, giơ tay kéo khóa mũ trùm đầu: “Xin lỗi, suýt quên mất khói độc.”
Mọi người kinh hoàng, hối hả kéo khóa mũ, đảm bảo cơ thể được bảo vệ trong bộ đồ bó.
Người đàn ông đi đến trước mặt gã phạm nhân hôn mê, giúp gã kéo mũ trùm rồi dán dù nén vào lưng gã. Sau đó anh ta lại mở cửa nhảy dù, đạp gã đó xuống.
Người đàn ông: “Người tiếp theo.”
Triệu Hành là người đầu tiên đứng ra, tiện tay cầm dù nén dán vào lưng, sau đó nhảy dù với tư thế hết sức hoàn mỹ.
Như cá quay về biển khơi.
Bộ đồ bó với chất liệu siêu mỏng khiến gió quất vào da như lưỡi dao sắc bén. Rất lạnh, nhưng lại mang cảm giác cả người được gió đẩy bay cao.
Nụ cười trên mặt Triệu Hành càng lúc càng rạng rỡ. Khi gần tới mặt đất, chiếc dù nén sau lưng mở ‘phụt’ ra, tốc độ rơi chậm dần, gió thốc đến lung lay.
Cùng lúc đó, những sinh vật trên mặt đất cũng dần rõ ràng. Triệu Hành nhìn thấy… Một con quái vật cao gần 5m có cái lưỡi dài ơi là dài, đang chảy nước dãi như mưa. Hắn cũng thấy loài người có dáng vẻ bình thường, không mặc đồ bó nhưng đeo mặt nạ bảo hộ, hai cánh tay làm bằng thép.
Triệu Hành nhìn chằm chằm những sinh vật nằm ngoài sức tưởng tượng của mình mà lòng nổi sóng.
Đúng lúc này, loa phát thanh vang khắp hòn đảo.
“Vật tư khu K13 dưới lòng đất cung cấp tới rồi, mời các dũng sĩ tận hưởng!”
Gã tội phạm ngất xỉu bị đá xuống đầu tiên, cách mặt đất còn 6 7 mét nữa. Triệu Hành chợt thấy con quái vật cao 5m kia hưng phấn há miệng lè cái lưỡi thòng lòng, sung sướng nuốt sống gã đó vào bụng.
“Thêm nữa! Thêm nữa! Ngon quá! Ngon quá!”
Triệu Hành nghe nó hú hét mừng rỡ nhưng chưa thỏa mãn, bằng giọng con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.