Chương 7: Bí mật của trịnh gia
Alina
09/04/2024
30p sau, chiếc xe đã tới nhà chính Trịnh gia.
Lúc Lâm Ánh Hy bước xuống xe cô đã bị choáng ngợp bởi căn nhà. Nhưng nó cũng được gọi là nhà sao? Nó...nó giống như một lâu đài hơn. Đam Mỹ Cổ Đại
Nơi này lớn hơn nhà ở Lâm gia gấp 5 lần. Đây là lâu đài được xây dựng theo kiến trúc cổ điển của Ý. Tới cả nội thất bên trong cũng như vậy. Mọi thứ ở đây thật sự rất đẹp. Cô cũng chưa từng nghĩ là sẽ có một nơi như thế này tồn tại
Mẹ Trịnh thấy cô cứ đứng tần ngần một lúc lâu không bước vào, liền chủ động đi tới nắm lấy tay cô, trìu mến nói
“Tiểu Hy, con vào trong nhà với mẹ nào.”
Lâm Ánh Hy nghe mẹ Trịnh nói vậy thì ngượng ngùng bước vào. Mẹ...mẹ sao...có phải là sớm quá rồi không?
Trịnh Hoàng My cùng ba Trịnh nhìn nhau thở dài, rồi thì thầm
“Bố xem, mẹ thật sự muốn có con dâu đến không chịu nổi. Cả người cũng tìm cách mang về đây.”
“Ừ. Thôi mặc kệ bà ấy muốn làm gì cũng được. Bà ấy vui là được mà.”
Trịnh Hoàng My nghe bố Trịnh nói thế thì lại càng bất lực thở dài rồi nói
“Chuyện gì bố cũng chiều theo ý mẹ nên giờ mới thế đấy”
Bố Trịnh nghe con gái nói thế chỉ biết cười trừ. Còn Trịnh Thành Khải từ lúc sáng sớm đến giờ không nói một lời, gương mặt vẫn một biểu cảm...lạnh lùng.
Vừa vào nhà, mẹ Trịnh đã gọi quản gia chuẩn bị phòng cho Lâm Ánh Hy, mang đồ đạc của cô lên phòng. Bà còn nhanh tay kéo cô vào phòng khách ngồi cạnh mình.
Lâm Ánh Hy có sợ, có ngại ngùng, có lúng túng, cô không biết nên làm gì. Cả gia đình Trịnh gia ngồi đông đủ ở phòng khách, họ đang nhìn cô. Cô vẫn cúi đầu nói nhỏ
“Con...” Bố mẹ Trịnh vừa nhìn liền biết cô đang bối rối nên không trách cô. Bố Trịnh còn quay sang nhìn Trịnh Hoàng My, cô biết ý liền vui vẻ bắt chuyện với Lâm Ánh Hy trước
“Em chào chị, em là Hoàng My, em nhỏ hơn chị 1 tuổi. Em đang du học ở nước ngoài, hôm nay rất vui gặp chị.”
Lâm Ánh Hy ngước mặt lên nhìn Trịnh Hoàng My. Quả là tiểu thư của một gia đình lớn, cô ấy quả thật rất xinh đẹp, cũng không có tính tình kiêu ngạo như những người khác.
“Rất...rất vui được gặp em... Chị...”
Trịnh Hoàng My nghe xong chỉ cười rồi nói với Lâm Ánh Hy
“Sau này đều là người một nhà. Chị cứ thoải mái xem đây như nhà của mình, đừng câu nệ. Đúng không anh?”
Trịnh Hoàng My đưa tay đẩy đẩy cánh tay của Trịnh Thành Khải ngồi kế bên nhưng anh ta vẫn cứ như thế. Không trả lời còn khó chịu đứng dậy. Cảnh trước mắt khiến anh ta không chịu nổi.
“Công ty còn có việc, con đi trước.”
Trịnh Thành Khải còn chưa đi được 3 bước đã bị bố Trịnh hắng giọng gọi lại.
“Đến giờ dùng cơm trưa rồi. Hôm nay con ở lại đây. Công ty có chuyện gì thì nói thư ký Hạ xử lý, không thì mang hồ sơ về đây.”
“Nếu con nhất quyết đi thì sao?”
“Vậy thì con đừng trách ta”
“Trịnh Thành Khải con, trước giờ không nói hai lời. Lần này là bố mẹ ép con cưới cô ta, con đã đồng ý. Vậy thì sẵn đây con sẽ nói cho bố mẹ biết. Sau này cuộc sống hôn nhân của con, bố mẹ vui lòng không can thiệp vào. Nếu không...chuyện sống chết của cô ta con không bảo đảm được đâu.”
Bố Trịnh nhìn vào một bên mắt đã chuyển sang màu đỏ của Trịnh Thành Khải liền biết đã chạm vào giới hạn của anh ta liền nói
“Đi đi”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế liền bỏ đi. Nhưng anh ta không đến công ty mà là đến căn cứ hắc đạo của anh ta.
Những lúc bình thường, anh ta là con người ít nói, điềm tĩnh, với đôi mắt màu nâu. Nhưng khi xảy ra chuyện gì đó tác động trực tiếp đến anh ta, cũng không cần lý do gì đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt anh ta chuyển sang màu đỏ thì anh ta sẽ biến thành một ác ma...
Đây là một di truyền từ đời cụ tổ của gia tộc nhà họ Trịnh. Chỉ có người được chọn, ngay từ khi sinh ra đã được thừa hưởng di truyền này. Người cuối cùng được thừa hưởng là ông cố của Trịnh Thành Khải, đến đời Trịnh Nam Duật đã không có ai được thừa hưởng, cả gia tộc đã nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc.
Nhưng từ khi Trịnh Thành Khải được sinh ra đời, anh không khóc như những đứa trẻ khác, đôi mắt có màu đỏ của máu, đây là dấu hiệu đầu tiên của người được chọn. Những người được chọn mang trong mình trí thông minh siêu việt nhưng họ lại lạnh lùng, tàn nhẫn hơn ai hết. Một khi họ đã biến đổi, chỉ có họ mới khiến bản thân quay trở lại là một con người bình thường.
Lâm Ánh Hy thật sự rất sợ, từ sáng đến giờ mọi thứ đến với cô như là mơ. Mới lúc sáng còn bị mẹ lớn cảnh cáo không cho lên nhà chính, bây giờ cô lại là người sắp có chồng. Nhưng chồng cô thật sự là người rất đáng sợ. Cô rất sợ anh ta. Mẹ Trịnh nói với cô
“Con đừng sợ nó. Không có gì đâu. Con cứ chìu theo tâm ý nó, làm theo những gì nó nói là được. Con hiểu ý ta không?”
“Dạ. Con nhớ rồi.”
️️️️️️
Lúc Lâm Ánh Hy bước xuống xe cô đã bị choáng ngợp bởi căn nhà. Nhưng nó cũng được gọi là nhà sao? Nó...nó giống như một lâu đài hơn. Đam Mỹ Cổ Đại
Nơi này lớn hơn nhà ở Lâm gia gấp 5 lần. Đây là lâu đài được xây dựng theo kiến trúc cổ điển của Ý. Tới cả nội thất bên trong cũng như vậy. Mọi thứ ở đây thật sự rất đẹp. Cô cũng chưa từng nghĩ là sẽ có một nơi như thế này tồn tại
Mẹ Trịnh thấy cô cứ đứng tần ngần một lúc lâu không bước vào, liền chủ động đi tới nắm lấy tay cô, trìu mến nói
“Tiểu Hy, con vào trong nhà với mẹ nào.”
Lâm Ánh Hy nghe mẹ Trịnh nói vậy thì ngượng ngùng bước vào. Mẹ...mẹ sao...có phải là sớm quá rồi không?
Trịnh Hoàng My cùng ba Trịnh nhìn nhau thở dài, rồi thì thầm
“Bố xem, mẹ thật sự muốn có con dâu đến không chịu nổi. Cả người cũng tìm cách mang về đây.”
“Ừ. Thôi mặc kệ bà ấy muốn làm gì cũng được. Bà ấy vui là được mà.”
Trịnh Hoàng My nghe bố Trịnh nói thế thì lại càng bất lực thở dài rồi nói
“Chuyện gì bố cũng chiều theo ý mẹ nên giờ mới thế đấy”
Bố Trịnh nghe con gái nói thế chỉ biết cười trừ. Còn Trịnh Thành Khải từ lúc sáng sớm đến giờ không nói một lời, gương mặt vẫn một biểu cảm...lạnh lùng.
Vừa vào nhà, mẹ Trịnh đã gọi quản gia chuẩn bị phòng cho Lâm Ánh Hy, mang đồ đạc của cô lên phòng. Bà còn nhanh tay kéo cô vào phòng khách ngồi cạnh mình.
Lâm Ánh Hy có sợ, có ngại ngùng, có lúng túng, cô không biết nên làm gì. Cả gia đình Trịnh gia ngồi đông đủ ở phòng khách, họ đang nhìn cô. Cô vẫn cúi đầu nói nhỏ
“Con...” Bố mẹ Trịnh vừa nhìn liền biết cô đang bối rối nên không trách cô. Bố Trịnh còn quay sang nhìn Trịnh Hoàng My, cô biết ý liền vui vẻ bắt chuyện với Lâm Ánh Hy trước
“Em chào chị, em là Hoàng My, em nhỏ hơn chị 1 tuổi. Em đang du học ở nước ngoài, hôm nay rất vui gặp chị.”
Lâm Ánh Hy ngước mặt lên nhìn Trịnh Hoàng My. Quả là tiểu thư của một gia đình lớn, cô ấy quả thật rất xinh đẹp, cũng không có tính tình kiêu ngạo như những người khác.
“Rất...rất vui được gặp em... Chị...”
Trịnh Hoàng My nghe xong chỉ cười rồi nói với Lâm Ánh Hy
“Sau này đều là người một nhà. Chị cứ thoải mái xem đây như nhà của mình, đừng câu nệ. Đúng không anh?”
Trịnh Hoàng My đưa tay đẩy đẩy cánh tay của Trịnh Thành Khải ngồi kế bên nhưng anh ta vẫn cứ như thế. Không trả lời còn khó chịu đứng dậy. Cảnh trước mắt khiến anh ta không chịu nổi.
“Công ty còn có việc, con đi trước.”
Trịnh Thành Khải còn chưa đi được 3 bước đã bị bố Trịnh hắng giọng gọi lại.
“Đến giờ dùng cơm trưa rồi. Hôm nay con ở lại đây. Công ty có chuyện gì thì nói thư ký Hạ xử lý, không thì mang hồ sơ về đây.”
“Nếu con nhất quyết đi thì sao?”
“Vậy thì con đừng trách ta”
“Trịnh Thành Khải con, trước giờ không nói hai lời. Lần này là bố mẹ ép con cưới cô ta, con đã đồng ý. Vậy thì sẵn đây con sẽ nói cho bố mẹ biết. Sau này cuộc sống hôn nhân của con, bố mẹ vui lòng không can thiệp vào. Nếu không...chuyện sống chết của cô ta con không bảo đảm được đâu.”
Bố Trịnh nhìn vào một bên mắt đã chuyển sang màu đỏ của Trịnh Thành Khải liền biết đã chạm vào giới hạn của anh ta liền nói
“Đi đi”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thế liền bỏ đi. Nhưng anh ta không đến công ty mà là đến căn cứ hắc đạo của anh ta.
Những lúc bình thường, anh ta là con người ít nói, điềm tĩnh, với đôi mắt màu nâu. Nhưng khi xảy ra chuyện gì đó tác động trực tiếp đến anh ta, cũng không cần lý do gì đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt anh ta chuyển sang màu đỏ thì anh ta sẽ biến thành một ác ma...
Đây là một di truyền từ đời cụ tổ của gia tộc nhà họ Trịnh. Chỉ có người được chọn, ngay từ khi sinh ra đã được thừa hưởng di truyền này. Người cuối cùng được thừa hưởng là ông cố của Trịnh Thành Khải, đến đời Trịnh Nam Duật đã không có ai được thừa hưởng, cả gia tộc đã nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc.
Nhưng từ khi Trịnh Thành Khải được sinh ra đời, anh không khóc như những đứa trẻ khác, đôi mắt có màu đỏ của máu, đây là dấu hiệu đầu tiên của người được chọn. Những người được chọn mang trong mình trí thông minh siêu việt nhưng họ lại lạnh lùng, tàn nhẫn hơn ai hết. Một khi họ đã biến đổi, chỉ có họ mới khiến bản thân quay trở lại là một con người bình thường.
Lâm Ánh Hy thật sự rất sợ, từ sáng đến giờ mọi thứ đến với cô như là mơ. Mới lúc sáng còn bị mẹ lớn cảnh cáo không cho lên nhà chính, bây giờ cô lại là người sắp có chồng. Nhưng chồng cô thật sự là người rất đáng sợ. Cô rất sợ anh ta. Mẹ Trịnh nói với cô
“Con đừng sợ nó. Không có gì đâu. Con cứ chìu theo tâm ý nó, làm theo những gì nó nói là được. Con hiểu ý ta không?”
“Dạ. Con nhớ rồi.”
️️️️️️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.