Chương 9: Phát hiện
Alina
09/04/2024
“Cô làm trái lời tôi, hậu quả...tự cô gánh. Nghe rõ chưa?”
Lâm Ánh Hy sợ hãi gật đầu, nước mắt cô rơi xuống, rơi vào tay Trịnh Thành Khải. Anh ta nhìn thấy thế liền nói
“Tôi ghét nhất nữ nhân giả vờ yếu đuối. Nước mắt của cô tốt nhất đừng rơi trước mặt tôi.”
Nói rồi Trịnh Thành Khải đi lên lầu 3. Lâm Ánh Hy sợ hãi ngã khụy xuống đất. Cô rất sợ, rất sợ
Quản gia Cố thấy thế thì đi tới gần cô nói khẽ
“Thiếu phu nhân, không sao đâu. Cô đừng làm gì trái lời Thiếu gia thì sẽ không có gì. Cô về phòng nghỉ ngơi ngày mai còn phải làm việc nữa.”
Lâm Ánh Hy nghe thấy thế thì cố gắng ổn định lại tinh thần, cô nhanh chóng đi về phòng mình. Thật ra lúc nãy ở gần anh, cô đã ngửi thấy trên người anh có mùi của máu.
Thật ra cô vốn không có vấn đề gì, nhưng vì cách đây 5 năm cô đã cứu một người, trên người người đó chảy rất nhiều máu nên khiến cô ám ảnh đến bây giờ. Vì lần đó mà cơ thể cô có một dấu ấn không thể xóa được..
Cô cố gắng ổn định lại tinh thần rồi đi ngủ. Trong lúc ngủ cô mơ màng gọi mẹ Phan...thật ra hôm nay cô rất buồn vì mẹ cô không thể đến dự lễ cưới của cô...vì ông Lâm, ba cô không cho bà ấy đến. Ngày nào hai mẹ con cũng có nhau, bây giờ cô chỉ có một mình. Thật sự cô rất nhớ mẹ Phan...
Sáng hôm sau, lúc 5h sáng
Lâm Ánh Hy thức dậy, người cô vẫn còn rất mệt vì hôn lễ hôm qua. Cô dậy chuẩn bị bữa sáng cho Trịnh Thành Khải. Nấu ăn với cô không khó, chỉ là cô không biết khẩu vị của anh thế nào.
May là có sẵn công thức, nêm nếm liều lượng thế nào nên cô cũng đỡ lo hơn một chút. Nấu xong bữa sáng cô nhận lấy tờ công việc hôm nay. Thật sự quá nhiều công việc cần phải làm. Lâm Ánh Hy nhanh chóng bắt tay vào làm công việc của mình.
Trịnh Thành Khải thức dậy bước xuống nhà bếp dùng bữa sáng. Anh ăn xong cũng không nói gì rồi về phòng tắm rửa, thay đồ đi làm.
Lâm Ánh Hy làm quần quật cả buổi sáng chỉ xong được 1/3 công việc. Cô ở Lâm gia đều làm những chuyện này, nhưng lượng công việc cũng không nhiều thế này, một phần vì nơi này còn lớn gấp đôi Lâm gia.
Trịnh Thành Khải còn đuổi 5 người làm từ việc họ nói với mẹ Trịnh chuyện cô xuất hiện ở đây lần trước. Nên bây giờ cô đang làm công việc của 5 người cộng lại.
Loay hoay cũng tới buổi trưa, cô tranh thủ chợp mắt nửa tiếng để có sức làm việc tiếp. Bây giờ cô cũng rất đói, nhưng Trịnh Thành Khải chỉ cho cô ăn một bữa tối.
Cô cũng không dám làm trái ý anh. Cô vốn đã rất nhút nhát, từ nhỏ đã thế. Bây giờ lại có một Trịnh Thành Khải cực kỳ đáng sợ, lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.
Sợ buổi tối anh về mà cô chưa làm xong việc nên cô chỉ biết cố gắng làm thật nhanh có thể. 9h30 Trịnh Thành Khải về nhà. Anh tắm rửa thay đồ rồi ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp. Trịnh Thành Khải lấy chén, lấy cho cô một chén cơm trắng
“Ăn đi”
Cô nghe thấy liền lấy chén cơm ăn. Trịnh Thành Khải không bảo cô ngồi cô dám ngồi xuống sao. Là đứng ăn cơm. Thật ra bây giờ cô cũng rất đói, một chén cơm trắng không có gì nhưng cô ăn rất ngon miệng.
Cô ăn xong đặt chén xuống bàn rồi đứng đợi anh ăn xong rồi dọn dẹp. Đây là công việc cuối cùng trong ngày của cô.
Mọi việc xảy ra cứ như vậy cho đến tuần thứ hai. Mẹ Trịnh đến gặp cô thì bị hai tên vệ sĩ đứng ở cửa không cho vào nhà.
Bà không liên lạc được cho Lâm Ánh Hy nên mới lo lắng liền vội tới đây. Không ngờ con trai bà còn dám cho người chặn bà ở cửa.
“Các người có biết tôi là ai không mà dám ngăn không cho tôi vào?”
“Phu nhân, mời bà về cho. Thiếu gia có lệnh, bất cứ ai cũng không được vào.”.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Được lắm. Tiểu Hy, Tiểu Hy”
Mẹ Trịnh đứng bên ngoài gọi lớn tên cô. Lâm Ánh Hy nghe thấy liền chạy ra cổng. Chỉ còn vài bước nữa là tới nhưng cô nhớ đến lời của Trịnh Thành Khải liền đứng lại
“Con...”
“Tiểu Hy, con mau lại đây” Nhìn thấy cô không có vấn đề gì bà đã an tâm hơn nhiều. Chỉ là trông cô có chút gầy hơn.
“Con...con không ra được...”
“Là Thành Khải không cho con ra ngoài sao?”
Lâm Ánh Hy im lặng không nói gì, cúi mặt xuống đất. Mẹ Trịnh thấy thế liền biết là do con trai mình làm thì liền lập tức đến công ty hỏi tội thằng con trời đánh của mình.
Đến công ty, bà không nói gì liền đi thẳng đến phòng Phó Chủ tịch mở cửa tiến vào
“Con làm vậy là có ý gì?”
“Con làm gì?” Đáp lại bà là một thái độ dửng dưng khiến bà càng tức giận hơn.
“Con dám ngăn không cho ta vào nhà con sao? Tại sao ta không liên hệ được với Tiểu Hy?”
“Vì cô ta mà mẹ lại đến đây trách móc con sao? Con đã nói rồi, mong mẹ đừng xen vào cuộc sống hôn nhân của con.”
“Xen vào sao? Con nói thế với ta à?”
️️️️️️
Lâm Ánh Hy sợ hãi gật đầu, nước mắt cô rơi xuống, rơi vào tay Trịnh Thành Khải. Anh ta nhìn thấy thế liền nói
“Tôi ghét nhất nữ nhân giả vờ yếu đuối. Nước mắt của cô tốt nhất đừng rơi trước mặt tôi.”
Nói rồi Trịnh Thành Khải đi lên lầu 3. Lâm Ánh Hy sợ hãi ngã khụy xuống đất. Cô rất sợ, rất sợ
Quản gia Cố thấy thế thì đi tới gần cô nói khẽ
“Thiếu phu nhân, không sao đâu. Cô đừng làm gì trái lời Thiếu gia thì sẽ không có gì. Cô về phòng nghỉ ngơi ngày mai còn phải làm việc nữa.”
Lâm Ánh Hy nghe thấy thế thì cố gắng ổn định lại tinh thần, cô nhanh chóng đi về phòng mình. Thật ra lúc nãy ở gần anh, cô đã ngửi thấy trên người anh có mùi của máu.
Thật ra cô vốn không có vấn đề gì, nhưng vì cách đây 5 năm cô đã cứu một người, trên người người đó chảy rất nhiều máu nên khiến cô ám ảnh đến bây giờ. Vì lần đó mà cơ thể cô có một dấu ấn không thể xóa được..
Cô cố gắng ổn định lại tinh thần rồi đi ngủ. Trong lúc ngủ cô mơ màng gọi mẹ Phan...thật ra hôm nay cô rất buồn vì mẹ cô không thể đến dự lễ cưới của cô...vì ông Lâm, ba cô không cho bà ấy đến. Ngày nào hai mẹ con cũng có nhau, bây giờ cô chỉ có một mình. Thật sự cô rất nhớ mẹ Phan...
Sáng hôm sau, lúc 5h sáng
Lâm Ánh Hy thức dậy, người cô vẫn còn rất mệt vì hôn lễ hôm qua. Cô dậy chuẩn bị bữa sáng cho Trịnh Thành Khải. Nấu ăn với cô không khó, chỉ là cô không biết khẩu vị của anh thế nào.
May là có sẵn công thức, nêm nếm liều lượng thế nào nên cô cũng đỡ lo hơn một chút. Nấu xong bữa sáng cô nhận lấy tờ công việc hôm nay. Thật sự quá nhiều công việc cần phải làm. Lâm Ánh Hy nhanh chóng bắt tay vào làm công việc của mình.
Trịnh Thành Khải thức dậy bước xuống nhà bếp dùng bữa sáng. Anh ăn xong cũng không nói gì rồi về phòng tắm rửa, thay đồ đi làm.
Lâm Ánh Hy làm quần quật cả buổi sáng chỉ xong được 1/3 công việc. Cô ở Lâm gia đều làm những chuyện này, nhưng lượng công việc cũng không nhiều thế này, một phần vì nơi này còn lớn gấp đôi Lâm gia.
Trịnh Thành Khải còn đuổi 5 người làm từ việc họ nói với mẹ Trịnh chuyện cô xuất hiện ở đây lần trước. Nên bây giờ cô đang làm công việc của 5 người cộng lại.
Loay hoay cũng tới buổi trưa, cô tranh thủ chợp mắt nửa tiếng để có sức làm việc tiếp. Bây giờ cô cũng rất đói, nhưng Trịnh Thành Khải chỉ cho cô ăn một bữa tối.
Cô cũng không dám làm trái ý anh. Cô vốn đã rất nhút nhát, từ nhỏ đã thế. Bây giờ lại có một Trịnh Thành Khải cực kỳ đáng sợ, lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.
Sợ buổi tối anh về mà cô chưa làm xong việc nên cô chỉ biết cố gắng làm thật nhanh có thể. 9h30 Trịnh Thành Khải về nhà. Anh tắm rửa thay đồ rồi ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp. Trịnh Thành Khải lấy chén, lấy cho cô một chén cơm trắng
“Ăn đi”
Cô nghe thấy liền lấy chén cơm ăn. Trịnh Thành Khải không bảo cô ngồi cô dám ngồi xuống sao. Là đứng ăn cơm. Thật ra bây giờ cô cũng rất đói, một chén cơm trắng không có gì nhưng cô ăn rất ngon miệng.
Cô ăn xong đặt chén xuống bàn rồi đứng đợi anh ăn xong rồi dọn dẹp. Đây là công việc cuối cùng trong ngày của cô.
Mọi việc xảy ra cứ như vậy cho đến tuần thứ hai. Mẹ Trịnh đến gặp cô thì bị hai tên vệ sĩ đứng ở cửa không cho vào nhà.
Bà không liên lạc được cho Lâm Ánh Hy nên mới lo lắng liền vội tới đây. Không ngờ con trai bà còn dám cho người chặn bà ở cửa.
“Các người có biết tôi là ai không mà dám ngăn không cho tôi vào?”
“Phu nhân, mời bà về cho. Thiếu gia có lệnh, bất cứ ai cũng không được vào.”.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Được lắm. Tiểu Hy, Tiểu Hy”
Mẹ Trịnh đứng bên ngoài gọi lớn tên cô. Lâm Ánh Hy nghe thấy liền chạy ra cổng. Chỉ còn vài bước nữa là tới nhưng cô nhớ đến lời của Trịnh Thành Khải liền đứng lại
“Con...”
“Tiểu Hy, con mau lại đây” Nhìn thấy cô không có vấn đề gì bà đã an tâm hơn nhiều. Chỉ là trông cô có chút gầy hơn.
“Con...con không ra được...”
“Là Thành Khải không cho con ra ngoài sao?”
Lâm Ánh Hy im lặng không nói gì, cúi mặt xuống đất. Mẹ Trịnh thấy thế liền biết là do con trai mình làm thì liền lập tức đến công ty hỏi tội thằng con trời đánh của mình.
Đến công ty, bà không nói gì liền đi thẳng đến phòng Phó Chủ tịch mở cửa tiến vào
“Con làm vậy là có ý gì?”
“Con làm gì?” Đáp lại bà là một thái độ dửng dưng khiến bà càng tức giận hơn.
“Con dám ngăn không cho ta vào nhà con sao? Tại sao ta không liên hệ được với Tiểu Hy?”
“Vì cô ta mà mẹ lại đến đây trách móc con sao? Con đã nói rồi, mong mẹ đừng xen vào cuộc sống hôn nhân của con.”
“Xen vào sao? Con nói thế với ta à?”
️️️️️️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.