Chương 38: Trao đổi
Alina
21/04/2024
“Các anh muốn gì?”
Tên cầm đầu nghe thấy thì cười lớn. Sao lại không chịu suy nghĩ ngay từ đầu, phải chịu doạ sợ mới ngoan ngoãn.
“Hỏi đúng vấn đề rồi. Bạn trai cô em đánh bạc thua hết 5 triệu. Hắn nói cô em sẽ có tiền để trả cho bọn này”
“Nhanh, đưa tiền ra đây, để bọn này còn về”
“5 triệu???”
An Linh nghe thấy thì rất kinh ngạc, hai mắt trợn to. Cô ta tức giận quay đầu nhìn Ngụy Viên đang nhìn cô ta với ánh mắt cầu cứu
An Linh thấy hắn như vậy thì tức giận không thôi. Tiền còn chưa moi được chỗ Trịnh Thành Khải mà hắn dám mang một đống nợ về cho cô ta
Lại nghĩ đến đêm hôm qua, Trịnh Thành Khải nhìn cô ta không chút niệm tình xưa. Chỉ chậm một chút nữa liền có thể giết chết cô ta, làm cô ta giận điên người.
Cô ta dùng chân đạp mạnh lên người Ngụy Viên, vừa đạp vừa chửi rủa
“Tên khốn nhà anh, đã thua hết bao nhiêu tiền rồi mà bây giờ còn như thế? Tôi là mỏ vàng cho anh đào sao? Tên khốn khiếp”
“Ui đau quá, đừng đánh nữa”
“Tôi cho anh chết, cho anh chết”
Bọn người đó nhìn nhau lắc đầu, không ai muốn can ngăn. Đợi bọn họ mệt rồi thì tự dưng sẽ ngừng lại thôi
“Được rồi được rồi”
“Đánh, cũng đánh rồi. Chửi, cũng chửi rồi. Mau mang tiền ra đây mau lên đi”
An Linh nghe thấy thì ái ngại nhìn bọn họ. Cô ta lấy đâu ra số tiền lớn đến vậy chứ. Từ lúc về nước đến giờ, tên Ngụy Viên đã thua không biết bao nhiêu tiền vào sòng bạc.
Bây giờ cô ta rất hối hận vì ngày xưa nghe theo kế hoạch ngu ngốc của hắn. Bây giờ lại lâm vào bước đường này, còn có …
“Tôi không có đủ tiền để trả cho mấy người. Hắn đánh bạc thua thì các người kiếm hắn mà đòi”
Tên cầm đầu nghe thấy thì gật gù đồng ý. Lời An Linh nói chí phải, vậy là hắn cất lại khẩu súng lấy ra một con dao
Ngụy Viên nghe thấy thì biết là không ổn nên hắn liền tìm cách xoay sở.
“Ngụy Viên. Chẳng phải mày nói bạn gái mày có tiền trả sao?! Bây giờ cô ta không có, vậy nên thế nào đây?!”
“Anh, hay… hay là trao đổi đi”
“Trao đổi?!”
Hắn ta giả vờ ngó nghiêng trong căn phòng, lại nhìn vào bàn tay của Ngụy Viên
“Trao đổi với ngón tay của mày à?!”
Tên Ngụy Viên nghe thấy thì sợ xanh mặt, hắn liền đưa ra thoả hiệp
“Anh, em có mấy bức hình với video của cô ta. Anh đem bán đi, chắc chắn sẽ thu được không ít”
Lý do mà An Linh không thể rời xa Ngụy Viên được là vì bị hắn ta uy hiếp. Nghe thấy hắn sẽ bán những thứ đó làm cô ta phát điên mà lại đánh hắn.
Đám đàn em thở dài mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Tên cầm đầu không muốn phí phạm thời gian vô ích nên cho người lôi hai người họ ra, cởi trói cho Ngụy Viên
“Đưa đây”
Tên Ngụy Viên nghe vậy thì vui mừng ra mặt. Bọn đàn em cũng cởi trói cho hắn. Rất nhanh chiếc điện thoại đã nằm trong tay tên đại ca. An Linh chỉ có thể nằm một chỗ la hét đầy bất lực
Tên đại ca mở điện thoại kiểm tra được một lúc. Hắn ta nhìn tên Ngụy Viên bằng ánh mắt sắc như dao
“Mày dám lừa tao à?”
Ngụy Viên nghe thấy thì hốt hoảng. Hắn cố gắng trấn an mình
“Anh, sao em lại lừa anh được. Để em mở ra cho anh”
Tên cầm đầu cũng rất nhẫn nại đưa lại điện thoại cho hắn. Ngụy Viên tìm một hồi lâu cũng không thấy, dù chỉ là một bức ảnh. Mồ hôi đổ đầy mặt và tay, hắn bắt đầu run sợ.
Đột nhiên hắn mới nhớ tới là cách đây mấy hôm hắn có gặp Lâm Kiều Ân ở quán bar, định tiến tới làm quen moi chút tiền, vậy mà
““Ngụy Viên nhớ lại””
“Cô gái xinh đẹp. Tôi có thể mời cô một ly không?”
Lâm Kiều Ân quay mặt thì nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài khá đẹp trai, thân hình nhìn sơ qua cũng không tệ. Chỉ là so với Trịnh Thành Khải tất nhiên không bằng. Cô ta vẫn còn chấp niệm với Trịnh Thành Khải nên những tên đàn ông khác cô ta vốn không để vào mắt
“Cảm ơn anh”
Nói chuyện một hồi, Lâm Kiều Ân phát hiện gã đàn ông trước mắt là một gã tồi. Muốn lấy tiền cả chị không dễ đâu, Lâm Kiều Ân thầm nghĩ
Bất ngờ, Ngụy Viên tiến tới gần Lâm Kiều Ân nói nhỏ
“Hay chúng ta đến chỗ khác yên tĩnh hơn nói chuyện đi”
Lâm Kiều Ân nghe thấy thì cười mỉa mai, đúng là một gã tồi. Nhưng chuyện này cũng rất thú vị
“Được”
Bọn họ nhanh chóng đi lên một phòng VIP ở trên lầu. Lâm Kiều Ân tất nhiên không để gã tồi này được như ý, cô ta liền diễn kịch
“Anh Ngụy à…anh mau đi tắm trước đi”
Ngụy Viên nghe thấy tất nhiên đồng ý, hắn nhanh chóng cởi bỏ đồ trên người rồi vào phòng tắm. Lâm Kiều Ân thấy vậy thì cười mỉa mai, cô ta lục lấy điện thoại của hắn mở ra.
Lúc nãy vô tình nhìn thấy hắn nhấn mã khoá nên cô đã ghi nhớ. Cũng không có khó khăn gì. Lâm Kiều Ân nghịch điện thoại một lúc liền thấy trong điện thoại của hắn chứa rất nhiều hình ảnh và video của rất nhiều cô gái khác nhau.
Lâm Kiều Ân không kìm nổi tức giận chửi hắn. Dù Lâm Kiều Ân có tệ đến đâu thì vẫn không tiếp tay và chấp nhận kiểu hành vi bệnh hoạn và bỉ ổi này. Thế là cô thẳng tay xoá hết tất cả.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dần nhỏ lại, Lâm Kiều Ân nhanh chóng rời khỏi phòng. Trước khi đi còn không quên mắng chửi
“Đồ khốn”
““Quay về thực tại””
“Thì ra là con ả đó”
Ngụy Viên tức giận đập nát điện thoại trong tay mình. Tên cầm đầu thấy vậy thì biết ngay chuyện gì xảy ra. Hắn cũng đã hết kiên nhẫn với trò mèo của Ngụy Viên. Hắn ta đứng dậy làm ngã ghế, tiếng ghế ngã xuống thật chói tai
“Thôi đủ rồi”
???
Tên cầm đầu nghe thấy thì cười lớn. Sao lại không chịu suy nghĩ ngay từ đầu, phải chịu doạ sợ mới ngoan ngoãn.
“Hỏi đúng vấn đề rồi. Bạn trai cô em đánh bạc thua hết 5 triệu. Hắn nói cô em sẽ có tiền để trả cho bọn này”
“Nhanh, đưa tiền ra đây, để bọn này còn về”
“5 triệu???”
An Linh nghe thấy thì rất kinh ngạc, hai mắt trợn to. Cô ta tức giận quay đầu nhìn Ngụy Viên đang nhìn cô ta với ánh mắt cầu cứu
An Linh thấy hắn như vậy thì tức giận không thôi. Tiền còn chưa moi được chỗ Trịnh Thành Khải mà hắn dám mang một đống nợ về cho cô ta
Lại nghĩ đến đêm hôm qua, Trịnh Thành Khải nhìn cô ta không chút niệm tình xưa. Chỉ chậm một chút nữa liền có thể giết chết cô ta, làm cô ta giận điên người.
Cô ta dùng chân đạp mạnh lên người Ngụy Viên, vừa đạp vừa chửi rủa
“Tên khốn nhà anh, đã thua hết bao nhiêu tiền rồi mà bây giờ còn như thế? Tôi là mỏ vàng cho anh đào sao? Tên khốn khiếp”
“Ui đau quá, đừng đánh nữa”
“Tôi cho anh chết, cho anh chết”
Bọn người đó nhìn nhau lắc đầu, không ai muốn can ngăn. Đợi bọn họ mệt rồi thì tự dưng sẽ ngừng lại thôi
“Được rồi được rồi”
“Đánh, cũng đánh rồi. Chửi, cũng chửi rồi. Mau mang tiền ra đây mau lên đi”
An Linh nghe thấy thì ái ngại nhìn bọn họ. Cô ta lấy đâu ra số tiền lớn đến vậy chứ. Từ lúc về nước đến giờ, tên Ngụy Viên đã thua không biết bao nhiêu tiền vào sòng bạc.
Bây giờ cô ta rất hối hận vì ngày xưa nghe theo kế hoạch ngu ngốc của hắn. Bây giờ lại lâm vào bước đường này, còn có …
“Tôi không có đủ tiền để trả cho mấy người. Hắn đánh bạc thua thì các người kiếm hắn mà đòi”
Tên cầm đầu nghe thấy thì gật gù đồng ý. Lời An Linh nói chí phải, vậy là hắn cất lại khẩu súng lấy ra một con dao
Ngụy Viên nghe thấy thì biết là không ổn nên hắn liền tìm cách xoay sở.
“Ngụy Viên. Chẳng phải mày nói bạn gái mày có tiền trả sao?! Bây giờ cô ta không có, vậy nên thế nào đây?!”
“Anh, hay… hay là trao đổi đi”
“Trao đổi?!”
Hắn ta giả vờ ngó nghiêng trong căn phòng, lại nhìn vào bàn tay của Ngụy Viên
“Trao đổi với ngón tay của mày à?!”
Tên Ngụy Viên nghe thấy thì sợ xanh mặt, hắn liền đưa ra thoả hiệp
“Anh, em có mấy bức hình với video của cô ta. Anh đem bán đi, chắc chắn sẽ thu được không ít”
Lý do mà An Linh không thể rời xa Ngụy Viên được là vì bị hắn ta uy hiếp. Nghe thấy hắn sẽ bán những thứ đó làm cô ta phát điên mà lại đánh hắn.
Đám đàn em thở dài mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Tên cầm đầu không muốn phí phạm thời gian vô ích nên cho người lôi hai người họ ra, cởi trói cho Ngụy Viên
“Đưa đây”
Tên Ngụy Viên nghe vậy thì vui mừng ra mặt. Bọn đàn em cũng cởi trói cho hắn. Rất nhanh chiếc điện thoại đã nằm trong tay tên đại ca. An Linh chỉ có thể nằm một chỗ la hét đầy bất lực
Tên đại ca mở điện thoại kiểm tra được một lúc. Hắn ta nhìn tên Ngụy Viên bằng ánh mắt sắc như dao
“Mày dám lừa tao à?”
Ngụy Viên nghe thấy thì hốt hoảng. Hắn cố gắng trấn an mình
“Anh, sao em lại lừa anh được. Để em mở ra cho anh”
Tên cầm đầu cũng rất nhẫn nại đưa lại điện thoại cho hắn. Ngụy Viên tìm một hồi lâu cũng không thấy, dù chỉ là một bức ảnh. Mồ hôi đổ đầy mặt và tay, hắn bắt đầu run sợ.
Đột nhiên hắn mới nhớ tới là cách đây mấy hôm hắn có gặp Lâm Kiều Ân ở quán bar, định tiến tới làm quen moi chút tiền, vậy mà
““Ngụy Viên nhớ lại””
“Cô gái xinh đẹp. Tôi có thể mời cô một ly không?”
Lâm Kiều Ân quay mặt thì nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài khá đẹp trai, thân hình nhìn sơ qua cũng không tệ. Chỉ là so với Trịnh Thành Khải tất nhiên không bằng. Cô ta vẫn còn chấp niệm với Trịnh Thành Khải nên những tên đàn ông khác cô ta vốn không để vào mắt
“Cảm ơn anh”
Nói chuyện một hồi, Lâm Kiều Ân phát hiện gã đàn ông trước mắt là một gã tồi. Muốn lấy tiền cả chị không dễ đâu, Lâm Kiều Ân thầm nghĩ
Bất ngờ, Ngụy Viên tiến tới gần Lâm Kiều Ân nói nhỏ
“Hay chúng ta đến chỗ khác yên tĩnh hơn nói chuyện đi”
Lâm Kiều Ân nghe thấy thì cười mỉa mai, đúng là một gã tồi. Nhưng chuyện này cũng rất thú vị
“Được”
Bọn họ nhanh chóng đi lên một phòng VIP ở trên lầu. Lâm Kiều Ân tất nhiên không để gã tồi này được như ý, cô ta liền diễn kịch
“Anh Ngụy à…anh mau đi tắm trước đi”
Ngụy Viên nghe thấy tất nhiên đồng ý, hắn nhanh chóng cởi bỏ đồ trên người rồi vào phòng tắm. Lâm Kiều Ân thấy vậy thì cười mỉa mai, cô ta lục lấy điện thoại của hắn mở ra.
Lúc nãy vô tình nhìn thấy hắn nhấn mã khoá nên cô đã ghi nhớ. Cũng không có khó khăn gì. Lâm Kiều Ân nghịch điện thoại một lúc liền thấy trong điện thoại của hắn chứa rất nhiều hình ảnh và video của rất nhiều cô gái khác nhau.
Lâm Kiều Ân không kìm nổi tức giận chửi hắn. Dù Lâm Kiều Ân có tệ đến đâu thì vẫn không tiếp tay và chấp nhận kiểu hành vi bệnh hoạn và bỉ ổi này. Thế là cô thẳng tay xoá hết tất cả.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dần nhỏ lại, Lâm Kiều Ân nhanh chóng rời khỏi phòng. Trước khi đi còn không quên mắng chửi
“Đồ khốn”
““Quay về thực tại””
“Thì ra là con ả đó”
Ngụy Viên tức giận đập nát điện thoại trong tay mình. Tên cầm đầu thấy vậy thì biết ngay chuyện gì xảy ra. Hắn cũng đã hết kiên nhẫn với trò mèo của Ngụy Viên. Hắn ta đứng dậy làm ngã ghế, tiếng ghế ngã xuống thật chói tai
“Thôi đủ rồi”
???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.