Chương 33
@Ryenlla
12/01/2021
Mộ Thiên Tinh cười cười, dịu dàng lại ngọt ngào: "Có lẽ là bởi vì con người em ích kỷ, em không muốn từ bỏ hạnh phúc tới tay, cho nên cũng chỉ phải làm trái với hứa hẹn của mình, anh Tử Hào, nếu anh thật muốn trách, cứ trách em đi, đừng trách Quý Thần."
Cả người Lục Tử Hào chán nản ngã ngồi dưới đất, vô lực mà tuyệt vọng.
Tương Quý Thần tiến lên, kéo Lục Tử Hào dậy: "Tử Hào, thật ra thì tôi muốn cảm ơn anh, cám ơn anh vẫn luôn chăm sóc Thiên Tinh và cục cưng, mặc dù động cơ không tốt, nhưng anh đối xử với bọn họ rất tốt. Nhưng trong tình yêu, không chịu được bất kỳ lừa gạt. Tôi và Thiên Tinh cũng từng bị lừa gạt, cũng bởi vì lừa gạt mà tổn thương, một lời nói dối cần vô số lời nói dối làm tròn, sớm muộn cũng sẽ mang đến tổn thương nhiều hơn."
Lục Tử Hào không nhịn được cười khổ: "Cậu nghĩ trong khoảng thời gian này tôi không lo sao? Không có lúc nào là tôi không lo sợ, còn có chút trông gà hoá cuốc, vì vậy tôi chỉ có thể lần lượt giấu diếm tất cả tin tức trong nước về cậu, cho nên cho tới nay, Thiên Tinh mới không biết cậu đã làm nhiều như vậy vì em ấy."
Lục Tử Hào ảo não che mắt: "Tôi sai rồi, có lẽ là bởi vì sự ích kỷ của tôi, mới có thể mất đi Thiên Tinh."
Mộ Thiên Tinh tiến lên phía trước nói: "Anh Tử Hào, anh chưa từng mất đi em, bởi vì bất kể tới khi nào, em cũng là em gái của anh!"
Lục Tử Hào nhìn ánh mắt chân thành của Mộ Thiên Tinh, rốt cuộc ảm đạm rũ mắt xuống.
Tương Quý Thần và Mộ Thiên Tinh ở Mỹ một tuần, sau đó không thể chờ đợi chuẩn bị trở về nước.
Mà hôm nay, Lục Tử Hào cố ý đến sân bay tiễn bọn họ, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Mộ Thiên Tinh, anh cũng hoàn toàn nghĩ thông suốt, mấy ngày nay, Mộ Thiên Tinh cũng không vui, mặc dù cô luôn giả bộ kiên cường, nhưng ánh mắt không lừa được người.
Cho đến giờ phút này, Lục Tử Hào mới phát hiện được, mình thật không xứng với Mộ Thiên Tinh, tình yêu của anh, âm u lại ích kỷ, anh vốn chuẩn bị một cái lồng cho Mộ Thiên Tinh, tự cho là đúng cho cô tất cả, lại chưa từng nghĩ, cho tới bây giờ cô không muốn bị cái lồng trói buộc, mà là có thể tùy ý bay lượn trên bầu trời xanh.
Mộ Thiên Tinh đi theo Tương Quý Thần rời đi, khi bọn họ đi vào cổng kiểm phiếu, đột nhiên Lục Tử Hào gọi Mộ Thiên Tinh lại: "Thiên Tinh!"
Mộ Thiên Tinh quay đầu, vẻ mặt không hiểu, sau đó nghe thấy Lục Tử Hào lớn tiếng nói: "Chúc em hạnh phúc! Em nhất định phải hạnh phúc!"
Mộ Thiên Tinh nở một nụ cười sáng lạn: "Dạ, anh cũng vậy! Anh Tử Hào, tạm biệt!"
Mãi cho đến khi Mộ Thiên Tinh bọn họ lên máy bay, Lục Tử Hào mới thất hồn lạc phách rời khỏi sân bay, sắc trời bên ngoài rất tốt, tim của anh lại trống rỗng, bất tri bất giác, anh mới phát hiện, mình đã sớm nước mắt đầy mặt, anh biết có lẽ mình làm không đúng, nhưng anh chưa bao giờ hối hận, cô gái anh thích rất nhiều năm, từ nay về sau, biến mất khỏi cuộc đời anh.
Lục Tử Hào đi ra ngoài hành lang sân bay, ngồi ở trên ghế buồn bã mất mác, trong lúc bất chợt, một đôi tay nhỏ bé trắng thuần vươn tới trước mặt anh, trên tay còn có một túi khăn giấy.
Lục Tử Hào ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một cô gái tóc ngắn nhuộm màu tro, nở nụ cười sáng lạn với anh: "Này, anh đẹp trai, em thấy anh khóc rất thảm, lau đi!"
Lục Tử Hào sửng sốt, vươn tay nhận lấy khăn giấy.
Cuộc sống chính là như thế, lúc một đoạn tình yêu kết thúc, có lẽ, rất nhanh sẽ có tình cờ gặp gỡ, bắt đầu hành trình mới.
. . .
Trên máy bay, Mộ Thiên Tinh cảm thán vạn lần, cẩn thận tính toán, cô đã rời đi hai năm, lúc trở về, cũng không biết trong nhà biến thành hình dạng nào.
Dường như nhận thấy Mộ Thiên Tinh thấp thỏm, Tương Quý Thần nắm tay cô: "Thiên Tinh, yên tâm, tất cả đã có anh."
Lòng Mộ Thiên Tinh lập tức ổn định lại, hay là nói, bất kể như thế nào, đều có Quý Thần ở bên cạnh cô, cô gật đầu, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Tương Quý Thần.
Tương Quý Thần dịu dàng vuốt tóc cô, Mộ Thiên Tinh thấy cục cưng ngủ say ở trong lòng Tương Quý Thần, không khỏi chủ động mở miệng nói: "Nếu không để em ôm một lát, anh cũng ôm một đường, tay có mỏi không?"
Tương Quý Thần cười trầm thấp: "Không sao, Thiên Tinh, lúc trước anh không ở bên cạnh em, để em một mình, nhưng bây giờ anh ở đây, dĩ nhiên không nỡ để em khổ cực."
Mộ Thiên Tinh có chút đỏ mặt, trừng anh: "Hoa ngôn xảo ngữ."
"Là thật lòng thật ý!"
Màu mắt Tương Quý Thần rất sâu, mà Mộ Thiên Tinh có chút xấu hổ cúi đầu.
Lúc hai người đi xuống máy bay, trở lại trong nước, Mộ Thiên Tinh hít sâu một hơi: "Vẫn là trong nhà tốt hơn!"
"Ừ, chúng ta về nhà!"
Tương Quý Thần dẫn Mộ Thiên Tinh trở về biệt thự hai người ở cùng nhau sau khi kết hôn, nhìn tất cả quen thuộc chung quanh, vành mắt Mộ Thiên Tinh không nhịn được mờ đi.
Vì nghênh đón Mộ Thiên Tinh trở về, Tương Quý Thần sớm sai người quét dọn phòng ốc, hơn nữa còn cố ý làm một phòng trẻ con hết sức đáng yêu. Bên trong bày đầy các món đồ chơi.
Hai người đưa cục cưng vào phòng, Tương Quý Thần dắt tay Mộ Thiên Tinh: "Muốn đi xem chung quanh một chút không?"
Cả người Lục Tử Hào chán nản ngã ngồi dưới đất, vô lực mà tuyệt vọng.
Tương Quý Thần tiến lên, kéo Lục Tử Hào dậy: "Tử Hào, thật ra thì tôi muốn cảm ơn anh, cám ơn anh vẫn luôn chăm sóc Thiên Tinh và cục cưng, mặc dù động cơ không tốt, nhưng anh đối xử với bọn họ rất tốt. Nhưng trong tình yêu, không chịu được bất kỳ lừa gạt. Tôi và Thiên Tinh cũng từng bị lừa gạt, cũng bởi vì lừa gạt mà tổn thương, một lời nói dối cần vô số lời nói dối làm tròn, sớm muộn cũng sẽ mang đến tổn thương nhiều hơn."
Lục Tử Hào không nhịn được cười khổ: "Cậu nghĩ trong khoảng thời gian này tôi không lo sao? Không có lúc nào là tôi không lo sợ, còn có chút trông gà hoá cuốc, vì vậy tôi chỉ có thể lần lượt giấu diếm tất cả tin tức trong nước về cậu, cho nên cho tới nay, Thiên Tinh mới không biết cậu đã làm nhiều như vậy vì em ấy."
Lục Tử Hào ảo não che mắt: "Tôi sai rồi, có lẽ là bởi vì sự ích kỷ của tôi, mới có thể mất đi Thiên Tinh."
Mộ Thiên Tinh tiến lên phía trước nói: "Anh Tử Hào, anh chưa từng mất đi em, bởi vì bất kể tới khi nào, em cũng là em gái của anh!"
Lục Tử Hào nhìn ánh mắt chân thành của Mộ Thiên Tinh, rốt cuộc ảm đạm rũ mắt xuống.
Tương Quý Thần và Mộ Thiên Tinh ở Mỹ một tuần, sau đó không thể chờ đợi chuẩn bị trở về nước.
Mà hôm nay, Lục Tử Hào cố ý đến sân bay tiễn bọn họ, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Mộ Thiên Tinh, anh cũng hoàn toàn nghĩ thông suốt, mấy ngày nay, Mộ Thiên Tinh cũng không vui, mặc dù cô luôn giả bộ kiên cường, nhưng ánh mắt không lừa được người.
Cho đến giờ phút này, Lục Tử Hào mới phát hiện được, mình thật không xứng với Mộ Thiên Tinh, tình yêu của anh, âm u lại ích kỷ, anh vốn chuẩn bị một cái lồng cho Mộ Thiên Tinh, tự cho là đúng cho cô tất cả, lại chưa từng nghĩ, cho tới bây giờ cô không muốn bị cái lồng trói buộc, mà là có thể tùy ý bay lượn trên bầu trời xanh.
Mộ Thiên Tinh đi theo Tương Quý Thần rời đi, khi bọn họ đi vào cổng kiểm phiếu, đột nhiên Lục Tử Hào gọi Mộ Thiên Tinh lại: "Thiên Tinh!"
Mộ Thiên Tinh quay đầu, vẻ mặt không hiểu, sau đó nghe thấy Lục Tử Hào lớn tiếng nói: "Chúc em hạnh phúc! Em nhất định phải hạnh phúc!"
Mộ Thiên Tinh nở một nụ cười sáng lạn: "Dạ, anh cũng vậy! Anh Tử Hào, tạm biệt!"
Mãi cho đến khi Mộ Thiên Tinh bọn họ lên máy bay, Lục Tử Hào mới thất hồn lạc phách rời khỏi sân bay, sắc trời bên ngoài rất tốt, tim của anh lại trống rỗng, bất tri bất giác, anh mới phát hiện, mình đã sớm nước mắt đầy mặt, anh biết có lẽ mình làm không đúng, nhưng anh chưa bao giờ hối hận, cô gái anh thích rất nhiều năm, từ nay về sau, biến mất khỏi cuộc đời anh.
Lục Tử Hào đi ra ngoài hành lang sân bay, ngồi ở trên ghế buồn bã mất mác, trong lúc bất chợt, một đôi tay nhỏ bé trắng thuần vươn tới trước mặt anh, trên tay còn có một túi khăn giấy.
Lục Tử Hào ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một cô gái tóc ngắn nhuộm màu tro, nở nụ cười sáng lạn với anh: "Này, anh đẹp trai, em thấy anh khóc rất thảm, lau đi!"
Lục Tử Hào sửng sốt, vươn tay nhận lấy khăn giấy.
Cuộc sống chính là như thế, lúc một đoạn tình yêu kết thúc, có lẽ, rất nhanh sẽ có tình cờ gặp gỡ, bắt đầu hành trình mới.
. . .
Trên máy bay, Mộ Thiên Tinh cảm thán vạn lần, cẩn thận tính toán, cô đã rời đi hai năm, lúc trở về, cũng không biết trong nhà biến thành hình dạng nào.
Dường như nhận thấy Mộ Thiên Tinh thấp thỏm, Tương Quý Thần nắm tay cô: "Thiên Tinh, yên tâm, tất cả đã có anh."
Lòng Mộ Thiên Tinh lập tức ổn định lại, hay là nói, bất kể như thế nào, đều có Quý Thần ở bên cạnh cô, cô gật đầu, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Tương Quý Thần.
Tương Quý Thần dịu dàng vuốt tóc cô, Mộ Thiên Tinh thấy cục cưng ngủ say ở trong lòng Tương Quý Thần, không khỏi chủ động mở miệng nói: "Nếu không để em ôm một lát, anh cũng ôm một đường, tay có mỏi không?"
Tương Quý Thần cười trầm thấp: "Không sao, Thiên Tinh, lúc trước anh không ở bên cạnh em, để em một mình, nhưng bây giờ anh ở đây, dĩ nhiên không nỡ để em khổ cực."
Mộ Thiên Tinh có chút đỏ mặt, trừng anh: "Hoa ngôn xảo ngữ."
"Là thật lòng thật ý!"
Màu mắt Tương Quý Thần rất sâu, mà Mộ Thiên Tinh có chút xấu hổ cúi đầu.
Lúc hai người đi xuống máy bay, trở lại trong nước, Mộ Thiên Tinh hít sâu một hơi: "Vẫn là trong nhà tốt hơn!"
"Ừ, chúng ta về nhà!"
Tương Quý Thần dẫn Mộ Thiên Tinh trở về biệt thự hai người ở cùng nhau sau khi kết hôn, nhìn tất cả quen thuộc chung quanh, vành mắt Mộ Thiên Tinh không nhịn được mờ đi.
Vì nghênh đón Mộ Thiên Tinh trở về, Tương Quý Thần sớm sai người quét dọn phòng ốc, hơn nữa còn cố ý làm một phòng trẻ con hết sức đáng yêu. Bên trong bày đầy các món đồ chơi.
Hai người đưa cục cưng vào phòng, Tương Quý Thần dắt tay Mộ Thiên Tinh: "Muốn đi xem chung quanh một chút không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.