Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn! [Quyển 1]
Chương 18: Có em nên tôi không sao (2)
Miin Miin
08/06/2021
Lúc này ánh mắt lạnh lùng nộ nộ sát khí hiếm gặp của Khiết Băng bất ngờ làm thuộc hạ của Hoàng Minh bất ngờ.
5 phút? Chưa đầy 5 phút?
Ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ và kinh ngạc về người phụ nữ trước mắt.
Dáng vẻ thảm hại cùng sự nghi ngờ ập đến bên họ
"Là địch hay bạn?"
Nhưng anh thì không tỏ ra gì hết!
Có lẽ anh đã biết từ trước?!
Từ bộ dạng một con sư tử hung hãn, 180 độ chuyển hướng, Khiết Băng hóa thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Giọng lo lắng của cô cất lên.
Cô nhanh chóng bước đến bên anh rồi cùng với động tác nắm tay anh, người cô trông mong gần 1 tuần nay
"Anh không sao chứ?"
Thấy cô quan tâm mình, khóe môi Hoàng Minh cong cong.
Vẫn dùng giọng nói giễu cợt ấy
"Có em nên tôi không sao"
Cô bừng bừng tức giận, lúc nãi nếu cô không đến kịp thì không biết anh ra thế nào.
Tại sao anh biết đây là cái bẫy mà vẫn đến đây?
Chưa kể còn không trang bị vũ khí hạng nặng nữa chứ!
Đúng là ngốc hết cỡ mà!
Khiết Băng bực tức hất tay anh.
Do không còn sức lực nên anh ngã nằm ở nền cát.
Chỗ vết thương chưa lành tự dưng chảy máu.
Có vẻ ông trời đang giúp anh!
"Vợ ơi anh sắp chết rồi!
Em đừng đi mà!"
Thấy anh lại cất giọng trêu chọc cô, cô định bước đi nhưng khi cô quay lại thấy anh đang nằm trên mặt cát nóng.
Cô lo lắng ngồi xuống đỡ anh.
"Anh đừng làm tôi sợ mà!"
"Tôi đau!"
Trong khi cô có thể ổn yên ở Washington thì anh phải chiến đấu những cuộc chiến vào sinh ra tử.
Anh không biết bản thân đã trúng bao nhiêu phát đạn.
Anh không đau vì bị thương.
Anh đau vì thấy cô hốt hoảng, thấy cô không ham sống sợ chết tìm đến đây kiếm anh.
Tuy có chút vui nhưng cũng có chút hổ thẹn.
Anh bảo anh sẽ bảo vệ cô nhưng bây giờ cô lại cứu anh.
Giống như 7 năm về trước.
Khi anh bị truy sát thì bất ngờ gặp cô.
Một cô gái không biết anh, không sợ anh, sẵn sàng đưa tay giúp đỡ anh!
Haizz...
Nghe anh nói đau, lòng Khiết Băng càng thêm nhói.
Cái cảm giác này là sao?
Lòng cô bồn chồn, đứng ngồi không yên vì không biết tung tích của anh.
Lòng cô quặn đau khi biết anh gặp nguy hiểm.
Lòng cô yên bình khi thấy anh, biết anh không bị thương quá nặng.
Phải chăng cô đã động lòng với anh?
Anh đem đến cho cô cảm giác từ trước đến giờ cô chưa từng được trải qua.
Dù cho mảnh kí ức đó liên quan đến ai cô cũng không quan tâm.
Điều đó không quan trọng.
Anh chọn cô là người phụ nữ của anh.
Cô thầm nhận định anh là người cô muốn ở bên.
Vậy nên hiện tại, quá khứ kia, kí ức kia đối với cô không quan trọng bằng anh!
Cô không muốn biết sâu hơn về thân phận của anh.
Anh thật là ai, là người như thế nào trước đó đôi với cô không chút ảnh hưởng.
Cô tin anh, Đông Phương Hoàng Minh người đang ở trước mắt cô.
...
Bất ngờ cô ôm chầm lấy anh.
Anh hơi bất ngờ với sự chủ động này.
Tay anh từ từ đưa lên, khẽ ôm lấy thân hình nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ này của cô.
Xung quanh hai người họ là một đám diễn viên quần chúng.
Thuộc hạ của Khiết Băng và Hoàng Minh há hốc trầm trồ.
Không ngờ hai lão đại lạnh băng như sắt đá kia lại có thể dịu dàng như thế này!
Quả là xứng đôi vừa lứa!
...
5 phút? Chưa đầy 5 phút?
Ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ và kinh ngạc về người phụ nữ trước mắt.
Dáng vẻ thảm hại cùng sự nghi ngờ ập đến bên họ
"Là địch hay bạn?"
Nhưng anh thì không tỏ ra gì hết!
Có lẽ anh đã biết từ trước?!
Từ bộ dạng một con sư tử hung hãn, 180 độ chuyển hướng, Khiết Băng hóa thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Giọng lo lắng của cô cất lên.
Cô nhanh chóng bước đến bên anh rồi cùng với động tác nắm tay anh, người cô trông mong gần 1 tuần nay
"Anh không sao chứ?"
Thấy cô quan tâm mình, khóe môi Hoàng Minh cong cong.
Vẫn dùng giọng nói giễu cợt ấy
"Có em nên tôi không sao"
Cô bừng bừng tức giận, lúc nãi nếu cô không đến kịp thì không biết anh ra thế nào.
Tại sao anh biết đây là cái bẫy mà vẫn đến đây?
Chưa kể còn không trang bị vũ khí hạng nặng nữa chứ!
Đúng là ngốc hết cỡ mà!
Khiết Băng bực tức hất tay anh.
Do không còn sức lực nên anh ngã nằm ở nền cát.
Chỗ vết thương chưa lành tự dưng chảy máu.
Có vẻ ông trời đang giúp anh!
"Vợ ơi anh sắp chết rồi!
Em đừng đi mà!"
Thấy anh lại cất giọng trêu chọc cô, cô định bước đi nhưng khi cô quay lại thấy anh đang nằm trên mặt cát nóng.
Cô lo lắng ngồi xuống đỡ anh.
"Anh đừng làm tôi sợ mà!"
"Tôi đau!"
Trong khi cô có thể ổn yên ở Washington thì anh phải chiến đấu những cuộc chiến vào sinh ra tử.
Anh không biết bản thân đã trúng bao nhiêu phát đạn.
Anh không đau vì bị thương.
Anh đau vì thấy cô hốt hoảng, thấy cô không ham sống sợ chết tìm đến đây kiếm anh.
Tuy có chút vui nhưng cũng có chút hổ thẹn.
Anh bảo anh sẽ bảo vệ cô nhưng bây giờ cô lại cứu anh.
Giống như 7 năm về trước.
Khi anh bị truy sát thì bất ngờ gặp cô.
Một cô gái không biết anh, không sợ anh, sẵn sàng đưa tay giúp đỡ anh!
Haizz...
Nghe anh nói đau, lòng Khiết Băng càng thêm nhói.
Cái cảm giác này là sao?
Lòng cô bồn chồn, đứng ngồi không yên vì không biết tung tích của anh.
Lòng cô quặn đau khi biết anh gặp nguy hiểm.
Lòng cô yên bình khi thấy anh, biết anh không bị thương quá nặng.
Phải chăng cô đã động lòng với anh?
Anh đem đến cho cô cảm giác từ trước đến giờ cô chưa từng được trải qua.
Dù cho mảnh kí ức đó liên quan đến ai cô cũng không quan tâm.
Điều đó không quan trọng.
Anh chọn cô là người phụ nữ của anh.
Cô thầm nhận định anh là người cô muốn ở bên.
Vậy nên hiện tại, quá khứ kia, kí ức kia đối với cô không quan trọng bằng anh!
Cô không muốn biết sâu hơn về thân phận của anh.
Anh thật là ai, là người như thế nào trước đó đôi với cô không chút ảnh hưởng.
Cô tin anh, Đông Phương Hoàng Minh người đang ở trước mắt cô.
...
Bất ngờ cô ôm chầm lấy anh.
Anh hơi bất ngờ với sự chủ động này.
Tay anh từ từ đưa lên, khẽ ôm lấy thân hình nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ này của cô.
Xung quanh hai người họ là một đám diễn viên quần chúng.
Thuộc hạ của Khiết Băng và Hoàng Minh há hốc trầm trồ.
Không ngờ hai lão đại lạnh băng như sắt đá kia lại có thể dịu dàng như thế này!
Quả là xứng đôi vừa lứa!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.