Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn! [Quyển 1]
Chương 20: Hành động ấu trĩ.
Miin Miin
08/06/2021
Không muốn ở lại Nam Phi này lâu hơn nên Khiết Băng đề nghị Hoàng Minh quay lại Las Vegas.
Hai người cùng thuộc hạ nhanh chóng về tổng bộ của Tân Đạo đảng.
Máy bay vừa đáp xuống, Hắc Dạ Hắc Sát đã có mặt để đưa anh chị xuống căn cứ.
Chỉ với tầng tầng lớp lớp mật mã, chẳng mấy chốc đã khiến Đông Ân, trợ thủ đắc lực của Đông Phương Hoàng Minh quay vòng vòng.
Anh ta rất hứng thú với cấu trúc này.
Dường như nó còn hiện đại hơn ở tổng bộ của Đông Phương Hoàng Minh và những thứ anh từng thấy.
Thật chất ra, nơi đây Khiết Băng đã tự mình thiết kế và phát minh ra, bao gồm loại bom được thuộc hạ của anh xem là biến thái kia.
Đa số chất độc đều do cô và Tăng Gia Hân sáng chế ra.
Hai người cô đều lười nhác với việc đặt tên nên cứ gọi theo cách nó làm người ta sống không bằng chết như mất nước, kiến cắn,... hoặc là từ nguyên liệu đặc chế như độc rắn hổ mang, xác bò cạp...
Loại bom từng được cô dùng ở Nam Phi chưa phải loại mạnh nhất, đó chỉ là loại tầm trung.
Mọi người khá bất ngờ, không biết loại mạnh nhất còn có sức công phá như thế nào.
Để thuộc hạ của anh đi xung quanh căn cứ, cô và anh len lén ra khu vườn đằng sau.
Khu vườn của cô rất rộng lớn, chỉ toàn hoa lưu ly với hoa lưu ly mà thôi.
Một vùng hoa lưu ly xanh ngát xanh mọc giữa biển hoa lung linh bất giác tạo nên nét thơ mộng tuyệt đẹp.
Đây là khu vườn mà cô yêu thích nhất.
Cô có thể chìm đắm trong thế giới của câu chuyện đầy cảm động của chàng trai và cô gái mang hàm ý "Forget me not" kia.
Nếu như một lần có thể, cô cũng muốn nhận được tình yêu như vậy.
Cô lỡ lời nói với Hoàng Minh:
"Nếu được, em ước gì em cũng có một câu chuyện tình yêu của hai người ẩn ý trong những bông hoa lưu ly kia.
Ước rằng có người bây giờ đang đợi em, không hề quên em, chờ em quay lại!
Nhưng nếu không có thì thôi, em còn có anh mà."
Nói xong, cô cười tươi đối diện với anh.
Lúc này cô như đóa hoa đang nở rộ.
Trông cô lung linh sáng chói như những ngôi sao trên trời kia.
Anh mỉm cười ôn nhu đáp lại, tay anh vô thức trói chặt cô vào vòng ôm của mình.
Anh vờ nói với cô:
"Vợ ơi, anh ghen.
Em suy nghĩ người đàn ông khác nữa là anh dỗi đấy!"
Thật ra, "người đàn ông khác" đó chính là anh.
Anh gặp cô, anh yêu cô, anh chờ cô, anh tìm cô đã được 7 năm.
Trong khoảng thời gian kia, anh chưa từng quên cô dù chỉ một giây!
Số phận đã an bài anh có thể gặp lại cô là quá đủ.
Bây giờ anh lại có được cô một lần nữa, không biết do anh may mắn hay do ông trời sắp đặt?!
Đông Phương Hoàng Minh anh từ nay thề không để lỡ cô nữa!
Bất chợt, đôi môi cô tiến gần môi anh, phủ lên tặng anh một nụ hôn nhẹ nhàng khiến anh hơi ngẩn người.
Bình thường thì anh chủ động mà bây giờ anh lại ở thế bị động làm anh có chút không quen.
Nụ hôn như gió thoảng qua nhưng đủ đem cho người ta cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng.
"Anh ghen kệ anh!"
Cô đáp trả bằng giọng cợt nhã như anh lúc trước rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
Anh đuổi theo cô.
Hai người cứ như mèo vờn chuột.
Ở xung quanh đám thuộc hạ không biết nên khóc hay nên cười.
Không ngờ Đông Phương Hoàng Minh và Bạch Khiết Băng có thể ấu trĩ như vậy!
Hắc Dạ, Hắc Sát cùng Đông Ân nấp nấp nở nụ cười quỷ dị tràn đầy ẩn ý với nhau.
"Chúng ta sắp được đi tìm tình yêu đích thực rồi!"
"Chị và anh rể tác hợp rồi!"
"Hihi đi kiếm real love thôi!"
....
Hai người cùng thuộc hạ nhanh chóng về tổng bộ của Tân Đạo đảng.
Máy bay vừa đáp xuống, Hắc Dạ Hắc Sát đã có mặt để đưa anh chị xuống căn cứ.
Chỉ với tầng tầng lớp lớp mật mã, chẳng mấy chốc đã khiến Đông Ân, trợ thủ đắc lực của Đông Phương Hoàng Minh quay vòng vòng.
Anh ta rất hứng thú với cấu trúc này.
Dường như nó còn hiện đại hơn ở tổng bộ của Đông Phương Hoàng Minh và những thứ anh từng thấy.
Thật chất ra, nơi đây Khiết Băng đã tự mình thiết kế và phát minh ra, bao gồm loại bom được thuộc hạ của anh xem là biến thái kia.
Đa số chất độc đều do cô và Tăng Gia Hân sáng chế ra.
Hai người cô đều lười nhác với việc đặt tên nên cứ gọi theo cách nó làm người ta sống không bằng chết như mất nước, kiến cắn,... hoặc là từ nguyên liệu đặc chế như độc rắn hổ mang, xác bò cạp...
Loại bom từng được cô dùng ở Nam Phi chưa phải loại mạnh nhất, đó chỉ là loại tầm trung.
Mọi người khá bất ngờ, không biết loại mạnh nhất còn có sức công phá như thế nào.
Để thuộc hạ của anh đi xung quanh căn cứ, cô và anh len lén ra khu vườn đằng sau.
Khu vườn của cô rất rộng lớn, chỉ toàn hoa lưu ly với hoa lưu ly mà thôi.
Một vùng hoa lưu ly xanh ngát xanh mọc giữa biển hoa lung linh bất giác tạo nên nét thơ mộng tuyệt đẹp.
Đây là khu vườn mà cô yêu thích nhất.
Cô có thể chìm đắm trong thế giới của câu chuyện đầy cảm động của chàng trai và cô gái mang hàm ý "Forget me not" kia.
Nếu như một lần có thể, cô cũng muốn nhận được tình yêu như vậy.
Cô lỡ lời nói với Hoàng Minh:
"Nếu được, em ước gì em cũng có một câu chuyện tình yêu của hai người ẩn ý trong những bông hoa lưu ly kia.
Ước rằng có người bây giờ đang đợi em, không hề quên em, chờ em quay lại!
Nhưng nếu không có thì thôi, em còn có anh mà."
Nói xong, cô cười tươi đối diện với anh.
Lúc này cô như đóa hoa đang nở rộ.
Trông cô lung linh sáng chói như những ngôi sao trên trời kia.
Anh mỉm cười ôn nhu đáp lại, tay anh vô thức trói chặt cô vào vòng ôm của mình.
Anh vờ nói với cô:
"Vợ ơi, anh ghen.
Em suy nghĩ người đàn ông khác nữa là anh dỗi đấy!"
Thật ra, "người đàn ông khác" đó chính là anh.
Anh gặp cô, anh yêu cô, anh chờ cô, anh tìm cô đã được 7 năm.
Trong khoảng thời gian kia, anh chưa từng quên cô dù chỉ một giây!
Số phận đã an bài anh có thể gặp lại cô là quá đủ.
Bây giờ anh lại có được cô một lần nữa, không biết do anh may mắn hay do ông trời sắp đặt?!
Đông Phương Hoàng Minh anh từ nay thề không để lỡ cô nữa!
Bất chợt, đôi môi cô tiến gần môi anh, phủ lên tặng anh một nụ hôn nhẹ nhàng khiến anh hơi ngẩn người.
Bình thường thì anh chủ động mà bây giờ anh lại ở thế bị động làm anh có chút không quen.
Nụ hôn như gió thoảng qua nhưng đủ đem cho người ta cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng.
"Anh ghen kệ anh!"
Cô đáp trả bằng giọng cợt nhã như anh lúc trước rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
Anh đuổi theo cô.
Hai người cứ như mèo vờn chuột.
Ở xung quanh đám thuộc hạ không biết nên khóc hay nên cười.
Không ngờ Đông Phương Hoàng Minh và Bạch Khiết Băng có thể ấu trĩ như vậy!
Hắc Dạ, Hắc Sát cùng Đông Ân nấp nấp nở nụ cười quỷ dị tràn đầy ẩn ý với nhau.
"Chúng ta sắp được đi tìm tình yêu đích thực rồi!"
"Chị và anh rể tác hợp rồi!"
"Hihi đi kiếm real love thôi!"
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.