Chương 8
Hanmy
11/05/2023
Hoàng Nhã Kỳ và Trần Tĩnh An chưa thân thiết được bao lâu thì Trần Tĩnh An liên phải trở về trụ sở chính của tập đoàn Trần Thị để gặp ông Nội. Cả hai người tạm xa nhau 3 tháng, lúc gặp lại nhau đang là tháng 11, lúc đó cũng là thời điểm gần đến Tết. Và đương nhiên Tết năm nay Hoàng Nhã Kỳ vẫn phải trải qua sự cô đơn, nàng quay trở về khu nhà ổ chuột trước đây từng sống, đi dạo một vòng quanh đó. Cảnh vật nơi này không đổi, con người cũng vậy, những người nàng từng quen họ đều giống như lúc trước, chỉ có nàng là thay đổi mà thôi. Hoàng Nhã Kỳ đi đến khu chợ trước đây nàng từng làm việc, đi đến quán ăn nàng từng rửa chén, nếm lại mùi vị quen thuộc của bà chủ quán. Ai ai cũng không nhận ra nàng, chỉ có một người nhận ra nàng qua thói quen khi ăn phở của nàng.
"Là Nhã Kỳ phải không vậy?"
Câu nói này không quá to nhưng đủ để những người quanh đó nghe thấy, tất cả mọi người dừng mọi hoạt động đang làm lại, chăm chú nhìn nàng.
Hoàng Nhã Kỳ, cô gái từng bị hành hạ ở khu ổ chuột, bây giờ lại xuất hiện ở đây với một dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và sang trọng.
"Bác Cố vẫn còn nhận ra cháu ạ"
Nhận được câu trả lời xác nhận thân phận của Nhã Kỳ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.
"Là Nhã Kỳ thật sao? Cháu lạ quá bác nhận không ra đó"
"Vâng là cháu"
"Ôi trời mọi người ơi,xem ai về này là Nhã Kỳ, Nhã Kỳ đó"
Tất cả mọi người đều ồn ào chạy đến hỏi thăm Hoàng Nhã Kỳ
"Nhã Kỳ trưởng thành thật xinh đẹp nha, lại còn trắng như vậy nữa."
"Ôi chao Nhã Kỳ đã lớn như vậy rồi à, hiện tại cháu sống thế nào? Có tốt không?"
"Cái bà này, nhìn Nhã Kỳ như vậy chẳng lẽ lại không sống tốt"
"Cháu sống rất tốt ạ, cảm ơn mọi người đã quan tâm"
" mày chịu trở về rồi sao, con chó"
Giọng nói của một người đàn ông vang lên, trên người ông ta chỉ là bộ quần áo rách rưới, trên tay còn cầm một chai rượu đang uống dang dở.
"Cuối cùng thì đứa con ngoan của ba cũng trở về rồi, con có mang tiền về cho ba không vậy?"
Mọi người thoáng chốc im lặng ngươi đàn ông say mèm đó tiến đến chỗ của Hoàng Nhã Kỳ, đang đi thì bị một người áo đen chặn lại.
"Mày là ai? Tránh ra cho tao, tao gặp con gái của tao đến phiên mày quản à"
Hoàng Nhã Kỳ hơi ngạc nhiên không biết vì sao vệ sĩ lại xuất hiện.
"Sao anh lại ở đây?"
"Đại tiểu thư bảo tôi đi theo bảo vệ cho Hoàng tiểu thư, tuyệt đối không rời khỏi cô nửa bước"
" Tránh ra đi"
"Hoàng tiểu thư"
"Ông ấy là ba tôi"
"Hahaha mày nghe chưa, nó nói tao là ba nó, mày mau tránh ra"
"He he, con gái, có phải con trở về đê báo hiếu cho ba phải không?"
"Không phải"
"Hả? Vậy mày trở về làm gì?"
" uổng công tao nuốt mày lớn bây giờ mày báo hiếu với tao như vậy hả, con chó"
Ông ta đưa tay lên định đánh Hoàng Nhã Kỳ một cái, nhưng tay chưa kịp rơi xuống thì một tiếng súng vang lên
" Nếu ông dám dùng bàn tay dơ bẩn của ông đụng đến em ấy một cái, tôi liên nổ súng vào người ông một viên" giọng nói sắc lạnh của Trần Tĩnh An vang lên cùng với hành động bóp còi, viên đạn từ trong súng bay thẳng lên trời, khiến mọi người quanh đó run rẫy.
Trần Tĩnh An đi đến bên cạnh Hoàng Nhã Kỳ kéo nàng đứng ra phía sau, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ áo đen đứng xếp hàng dài, một dãy xe ôtô màu đen nối tiếp nhau đậu ngoài quán ăn, chặn kín cả con đường.
"Em không sao chứ?" Trần Tĩnh An ôn nhu nhìn Hoàng Nhã Kỳ lên tiếng, Trần Tĩnh An xem xét quanh người của Hoàng Nhã Kỳ một lúc, thấy nàng không có vết thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao"
"Chúng ta về nhà thôi, nơi này không an toàn." Trần Tĩnh An nhẹ giọng khuyên nhũ.
"Nhà sao?"
"Đây là nhà của em mà, em còn về đâu nữa chứ?"
Trần Tĩnh An nhíu mày.
"Nhã Kỳ đừng giận dỗi nữa, em theo chị trở về em muốn làm gì chị đều đáp ứng em, có được không?"Trần Tĩnh An không tức giận mà đưa ra điều kiện, kể từ ngày biết được cảm xúc của Hoàng Nhã Kỳ dành cho nàng không giống như trước, Trần Tĩnh An ngày nào cũng sống trong sự lo lắng và sợ hãi tột độ, nàng sợ có ngày, Hoàng Nhã Kỳ không cần nàng nữa, lúc đó sẽ rời xa nàng mãi mãi. Nàng cũng rất sợ Hoàng Nhã Kỳ đi đến một nơi nào đó mà Trần Tĩnh An không thể tìm được Hoàng Nhã Kỳ vì thế mà Trần Tĩnh An mới sắp xếp vệ sĩ đi theo bên cạnh Hoàng Nhã Kỳ, vừa có thể bảo vệ Hoàng Nhã Kỳ tránh khỏi nguy hiểm, lại vừa có thể biết được nàng đã đi đến nơi nào.
"Trần Tĩnh An, em không phải món đồ chơi của chị, lúc chị cần thì đến tìm em lúc chị không cần thì lại vứt em đi, em cũng không cần chị phải dỗ dành, chị về đi, em muốn trở về với ba của em"
Tiếng xì xào của mọi người bên ngoài vang lên không ngừng, không phải vì cuộc nói chuyện của Trần Tĩnh An và Hoàng Nhã Kỳ mà là vì cái tên Trần Tĩnh An này. Trần Tĩnh An là cháu gái cưng của Trần Tĩnh Cường, lại là phó tổng của tập đoàn Trần Thị lớn nhất cả nước. Người con gái Trần Tĩnh An khiến người ta khiếp sợ vì những thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường, lại càng sợ hơn vì thủ đoạn giết người không thương tiếc. Vậy mà bây giờ, con người quyền lực ấy lại đang dỗ dành Hoàng Nhã Kỳ, mối quan hệ của hai người họ là thế nào?
"Nhã Kỳ, chị không xem em như món đồ chơi, chị sẽ không bao giờ vứt bỏ em"
"Trần Tĩnh An chị nói dối hay như vậy từ khi nào thế?"
"Nhã Kỳ, em ngoan một chút, nghe lời chị được không?"
"Em ở lại nơi này không tốt, em không nhớ những gì mà ông ta từng làm với em sao?"
Trần Tĩnh An bình tĩnh cố gắng làm dịu đi cảm xúc của Hoàng Nhã Kỳ.
"Ông ấy là ba của tôi, cho dù ông ấy có làm gì tôi cũng không trách ông ấy, còn chị, chị lấy tư cách bảo tôi nghe lời chị"
"Nhã Kỳ"
"Tức giận rồi sao, tức giận rồi thì làm gì tôi? Chị nói thử xem?"
"Nhã Kỳ, đừng xưng tôi vớ chị"
"Vậy xưng với chị là gì?"
"Trần tổng, Trần Tĩnh An hay Trần tiểu thư?"
"Hoàng Nhã Kỳ"
" Trở về đi, tôi sẽ hoàn thành dự án điều trị thuốc ung thư thật nhanh sau đó gửi cho chị, chị không cần giả vờ đối xử tốt với tôi như vậy nữa. Chỉ phí sức thôi"
"Hoàng Nhã Kỳ, em nghe rõ cho chị, thứ nhất chị không cho phép em xưng tôi với chị, em có thể giận dỗi chị, không quan tâm chị nhưng không được phép kéo giãn khoảng cách của chúng ta. Thứ hai chị lấy tư cách gì quan tâm em sao? Chị là người yêu của em tại sao lại không có tư cách quan tâm em.
"Là Nhã Kỳ phải không vậy?"
Câu nói này không quá to nhưng đủ để những người quanh đó nghe thấy, tất cả mọi người dừng mọi hoạt động đang làm lại, chăm chú nhìn nàng.
Hoàng Nhã Kỳ, cô gái từng bị hành hạ ở khu ổ chuột, bây giờ lại xuất hiện ở đây với một dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và sang trọng.
"Bác Cố vẫn còn nhận ra cháu ạ"
Nhận được câu trả lời xác nhận thân phận của Nhã Kỳ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.
"Là Nhã Kỳ thật sao? Cháu lạ quá bác nhận không ra đó"
"Vâng là cháu"
"Ôi trời mọi người ơi,xem ai về này là Nhã Kỳ, Nhã Kỳ đó"
Tất cả mọi người đều ồn ào chạy đến hỏi thăm Hoàng Nhã Kỳ
"Nhã Kỳ trưởng thành thật xinh đẹp nha, lại còn trắng như vậy nữa."
"Ôi chao Nhã Kỳ đã lớn như vậy rồi à, hiện tại cháu sống thế nào? Có tốt không?"
"Cái bà này, nhìn Nhã Kỳ như vậy chẳng lẽ lại không sống tốt"
"Cháu sống rất tốt ạ, cảm ơn mọi người đã quan tâm"
" mày chịu trở về rồi sao, con chó"
Giọng nói của một người đàn ông vang lên, trên người ông ta chỉ là bộ quần áo rách rưới, trên tay còn cầm một chai rượu đang uống dang dở.
"Cuối cùng thì đứa con ngoan của ba cũng trở về rồi, con có mang tiền về cho ba không vậy?"
Mọi người thoáng chốc im lặng ngươi đàn ông say mèm đó tiến đến chỗ của Hoàng Nhã Kỳ, đang đi thì bị một người áo đen chặn lại.
"Mày là ai? Tránh ra cho tao, tao gặp con gái của tao đến phiên mày quản à"
Hoàng Nhã Kỳ hơi ngạc nhiên không biết vì sao vệ sĩ lại xuất hiện.
"Sao anh lại ở đây?"
"Đại tiểu thư bảo tôi đi theo bảo vệ cho Hoàng tiểu thư, tuyệt đối không rời khỏi cô nửa bước"
" Tránh ra đi"
"Hoàng tiểu thư"
"Ông ấy là ba tôi"
"Hahaha mày nghe chưa, nó nói tao là ba nó, mày mau tránh ra"
"He he, con gái, có phải con trở về đê báo hiếu cho ba phải không?"
"Không phải"
"Hả? Vậy mày trở về làm gì?"
" uổng công tao nuốt mày lớn bây giờ mày báo hiếu với tao như vậy hả, con chó"
Ông ta đưa tay lên định đánh Hoàng Nhã Kỳ một cái, nhưng tay chưa kịp rơi xuống thì một tiếng súng vang lên
" Nếu ông dám dùng bàn tay dơ bẩn của ông đụng đến em ấy một cái, tôi liên nổ súng vào người ông một viên" giọng nói sắc lạnh của Trần Tĩnh An vang lên cùng với hành động bóp còi, viên đạn từ trong súng bay thẳng lên trời, khiến mọi người quanh đó run rẫy.
Trần Tĩnh An đi đến bên cạnh Hoàng Nhã Kỳ kéo nàng đứng ra phía sau, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ áo đen đứng xếp hàng dài, một dãy xe ôtô màu đen nối tiếp nhau đậu ngoài quán ăn, chặn kín cả con đường.
"Em không sao chứ?" Trần Tĩnh An ôn nhu nhìn Hoàng Nhã Kỳ lên tiếng, Trần Tĩnh An xem xét quanh người của Hoàng Nhã Kỳ một lúc, thấy nàng không có vết thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao"
"Chúng ta về nhà thôi, nơi này không an toàn." Trần Tĩnh An nhẹ giọng khuyên nhũ.
"Nhà sao?"
"Đây là nhà của em mà, em còn về đâu nữa chứ?"
Trần Tĩnh An nhíu mày.
"Nhã Kỳ đừng giận dỗi nữa, em theo chị trở về em muốn làm gì chị đều đáp ứng em, có được không?"Trần Tĩnh An không tức giận mà đưa ra điều kiện, kể từ ngày biết được cảm xúc của Hoàng Nhã Kỳ dành cho nàng không giống như trước, Trần Tĩnh An ngày nào cũng sống trong sự lo lắng và sợ hãi tột độ, nàng sợ có ngày, Hoàng Nhã Kỳ không cần nàng nữa, lúc đó sẽ rời xa nàng mãi mãi. Nàng cũng rất sợ Hoàng Nhã Kỳ đi đến một nơi nào đó mà Trần Tĩnh An không thể tìm được Hoàng Nhã Kỳ vì thế mà Trần Tĩnh An mới sắp xếp vệ sĩ đi theo bên cạnh Hoàng Nhã Kỳ, vừa có thể bảo vệ Hoàng Nhã Kỳ tránh khỏi nguy hiểm, lại vừa có thể biết được nàng đã đi đến nơi nào.
"Trần Tĩnh An, em không phải món đồ chơi của chị, lúc chị cần thì đến tìm em lúc chị không cần thì lại vứt em đi, em cũng không cần chị phải dỗ dành, chị về đi, em muốn trở về với ba của em"
Tiếng xì xào của mọi người bên ngoài vang lên không ngừng, không phải vì cuộc nói chuyện của Trần Tĩnh An và Hoàng Nhã Kỳ mà là vì cái tên Trần Tĩnh An này. Trần Tĩnh An là cháu gái cưng của Trần Tĩnh Cường, lại là phó tổng của tập đoàn Trần Thị lớn nhất cả nước. Người con gái Trần Tĩnh An khiến người ta khiếp sợ vì những thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường, lại càng sợ hơn vì thủ đoạn giết người không thương tiếc. Vậy mà bây giờ, con người quyền lực ấy lại đang dỗ dành Hoàng Nhã Kỳ, mối quan hệ của hai người họ là thế nào?
"Nhã Kỳ, chị không xem em như món đồ chơi, chị sẽ không bao giờ vứt bỏ em"
"Trần Tĩnh An chị nói dối hay như vậy từ khi nào thế?"
"Nhã Kỳ, em ngoan một chút, nghe lời chị được không?"
"Em ở lại nơi này không tốt, em không nhớ những gì mà ông ta từng làm với em sao?"
Trần Tĩnh An bình tĩnh cố gắng làm dịu đi cảm xúc của Hoàng Nhã Kỳ.
"Ông ấy là ba của tôi, cho dù ông ấy có làm gì tôi cũng không trách ông ấy, còn chị, chị lấy tư cách bảo tôi nghe lời chị"
"Nhã Kỳ"
"Tức giận rồi sao, tức giận rồi thì làm gì tôi? Chị nói thử xem?"
"Nhã Kỳ, đừng xưng tôi vớ chị"
"Vậy xưng với chị là gì?"
"Trần tổng, Trần Tĩnh An hay Trần tiểu thư?"
"Hoàng Nhã Kỳ"
" Trở về đi, tôi sẽ hoàn thành dự án điều trị thuốc ung thư thật nhanh sau đó gửi cho chị, chị không cần giả vờ đối xử tốt với tôi như vậy nữa. Chỉ phí sức thôi"
"Hoàng Nhã Kỳ, em nghe rõ cho chị, thứ nhất chị không cho phép em xưng tôi với chị, em có thể giận dỗi chị, không quan tâm chị nhưng không được phép kéo giãn khoảng cách của chúng ta. Thứ hai chị lấy tư cách gì quan tâm em sao? Chị là người yêu của em tại sao lại không có tư cách quan tâm em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.