Chương 44: Kẻ thứ ba luôn cho rằng mình là đúng
Daisy Tháo
22/03/2023
Cô làm sao quan trọng đến nổi để anh có thể bỏ bê công việc mà ở đây rảnh rổi, chờ đợi, canh me cô nhờ vả cả một ngày chứ!
Đúng là mình cô ngu ngốc tự ảo tưởng!
Lam Đình Niên tuyệt nhiên sau một lần gọi không có tiếng đáp lại nên cũng chẳng vọng tưởng gì nhiều, cô quyết định buông thỏng cánh tay đang chống ở dưới sàn mà hạ toàn bộ cơ thể nằm xuống, dù sao nằm cũng đỡ mỏi hơn ngồi.
Lam Đình Niên nghiêng nhẹ người nằm bất động dưới sàn nhà, không hiểu sao lại tủi thân mà chảy dài một dòng nước mắt, dòng nước mắt cứ thế mang theo tâm trạng bấy giờ của Lam Đình Niên mà tí tách tí tách từng giọt từng giọt chảy dài qua khuôn mặt đã quá nhiều mệt mỏi của Lam Đình Niên mà tạo thành một vũng nước long lanh ướt đẫm dưới nền nhà.
Cổ chân bên dưới thì đau, lòng bàn tay thì mềm nhũn run run Lam Đình Niên bấy giờ chỉ có một mình co ro trên sàn nhà lạnh lẽo, cũng chẳng ai nhìn nên cô cũng lười việc phải chùi đi nước mắt trên mặt mình.
Mi mắt vừa khép lại đẩy toàn bộ dòng nước mắt cuối cùng chảy ra Lam Đình Niên mệt mỏi muốn ngủ, ngờ đâu vừa vặn lúc này cánh cửa phòng cô lại kẽo kẹt vang lên tiếng mở cửa, tiếng vặn tay nắm cửa lọt hẳng vào trong tầm tai của Lam Đình Niên, lòng mang theo chút hi vọng cuối cùng, cô ngẩng đầu lên ráng rướn người xoay đầu nhìn về phía cánh cửa.
Khi đã nhìn rõ người đi vào là ai, Lam Đình Niên chỉ lặng lẽ nở một nụ cười rồi xoay đầu tiếp tục nhắm mắt tĩnh lặng nằm im dưới sàn nhà.
Tiếng bước chân lộc cộc vang lên ngày một gần, rồi dừng lại hẳn bên tai của Lam Đình Niên, hai cánh tay kiêu ngạo khoanh trước ngực, Nhã Thanh Lam vung chân đá đá vào vai của Lam Đình Niên, biết cô vẫn còn thức, Nhã Thanh Lam lên giọng giễu cợt:“Vẫn còn chưa chết mà đã nằm lì ra đây, định rủ lòng thương hại của Hiên sao?”
Khóe môi cong lên, tay điểm nhẹ lên môi, Nhã Thanh Lam hả dạ mà cười:“Nhưng mà đáng tiếc là tôi phải nói với cô rằng, lúc mà cô đang nằm lì ra đây cầu sự có mặt của Hiên, thì anh ấy lại ở bên cạnh tôi, ôm tôi, cởi đồ tôi, ngắm nhìn cơ thể tôi, còn dịu dàng mà đi vào trong tôi, cho tôi toàn bộ những gì mà anh ấy có…”
Bước chân khoan thai, Nhã Thanh Lam lùi lại một chút kéo nhẹ tà váy, cô ta ngồi xổm xuống sàn nhà, vươn tay nâng nhẹ cằm của Lam Đình Niên lên, tự tin là kẻ thắng, Nhã Thanh Lam mạnh miệng:“Hiên, anh ấy yêu tôi! Dù là một năm trước hay hiện tại anh ấy đều yêu tôi!”
Hất nhẹ cằm Lam Đình Niên ra Nhã Thanh Lam chùi chùi nhẹ bàn tay lên mặt của Lam Đình Niên, sau đó cô ta còn cố tình vuốt vuốt nhẹ nhẹ, âm giọng dịu nhẹ nhưng lại hết sức đay nghiến mà nhắc nhỡ:“Còn cô mãi mãi chỉ là một ngọn nến le lói cháy sáng bên đời của anh ấy mà thôi, gió thổi qua rồi cô buộc phải tắt!”
"Nếu sớm biết điều thì ly hôn với anh ấy đi! Tôi sẽ cố gắng để cô ra đi trong trong êm đềm nhất có thể! Còn nếu không… "
“Á” Nhã Thanh Lam bất ngờ dùng lực gật mạnh tóc của Lam Đình Niên kéo lê, đầu đã sẵn đau lại bị Nhã Thanh Lam kéo mạnh liền khiến cho Lam Đình Niên như sống đi chết lại mà la lên một tiếng, mi mắt bật mở đã hoe hoe đỏ từ lúc nào, cô căm căm nhìn lên Nhã Thanh Lam, cả người đã không còn chút sức mà nén hơi nhấn mạnh:“Thả ra!”
“Cầu tao đi!” Nhã Thanh Lam lợi dụng việc Lam Đình Niên đang yếu ớt không đủ sức để phản kháng lại cô ta mà ngang nhiên ức hiếp, cánh tay còn dùng thêm chút lực mà cố tình lôi Lam Đình Niên tới gần mình hơn một chút, buộc Lam Đình Niên phải hạ giọng để cầu xin.
Nhưng rồi Lam Đình Niên nào chịu khuất phục, cầu xin loại người như Nhã Thanh Lam cô sao?
Cô ta xứng à?
Lam Đình Niên cười nhạt, phun ra một ngụm nước bọt vừa tầm mà bám thẳng hết lên chân cùng váy vóc của Nhã Thanh Lam cố gắng nhả chữ:“Tao khinh!”
“Loại người như mày đến chó còn chê thì lấy tư cách gì bảo tao cầu xin mày! Hôm nay mày có giết chết tao tại đây thì cũng đừng có mơ tao mở miệng xin mày!”
“Còn việc ly hôn với với tên khốn Bạch Hạc Hiên kia thì tao nghĩ mày nên đi nói với thẳng với tên khốn đó đi chứ? Chẳng phải tên khốn đó yêu chiều mày lắm sao?”
“Nói với tao làm gì?” Dừng lại lời nói trong tích tắt, Lam Đình Niên ngước lên nhìn vài đáy mắt có phần hơi hoảng nhẹ của Nhã Thanh Lam, cô cười nhạt thành tiếng, cố tình đánh thẳng vào thâm tâm đã có phần hơi bất an của cô ta, Lam Đình Niên từng lời từng lời một thật biết cách dày xéo tâm can của một ai đó:“Hay là mày sợ tên khốn đó yêu tao rồi nên mới không nỡ ly hôn với tao để cho mày danh phận! Nên mới đến đây tìm cách đá đít tao đi, hả?”
Lời của Lam Đình Niên đinh ninh chắc nịch, đến nỗi tâm trí của Nhã Thanh Lam bị khuấy động mà bấn loạn lo sợ, ngay cả bàn tay đang bấu chặt lấy mái tóc của Lam Đình Niên cũng run run nới lỏng lực đạo đi.
Đúng là mình cô ngu ngốc tự ảo tưởng!
Lam Đình Niên tuyệt nhiên sau một lần gọi không có tiếng đáp lại nên cũng chẳng vọng tưởng gì nhiều, cô quyết định buông thỏng cánh tay đang chống ở dưới sàn mà hạ toàn bộ cơ thể nằm xuống, dù sao nằm cũng đỡ mỏi hơn ngồi.
Lam Đình Niên nghiêng nhẹ người nằm bất động dưới sàn nhà, không hiểu sao lại tủi thân mà chảy dài một dòng nước mắt, dòng nước mắt cứ thế mang theo tâm trạng bấy giờ của Lam Đình Niên mà tí tách tí tách từng giọt từng giọt chảy dài qua khuôn mặt đã quá nhiều mệt mỏi của Lam Đình Niên mà tạo thành một vũng nước long lanh ướt đẫm dưới nền nhà.
Cổ chân bên dưới thì đau, lòng bàn tay thì mềm nhũn run run Lam Đình Niên bấy giờ chỉ có một mình co ro trên sàn nhà lạnh lẽo, cũng chẳng ai nhìn nên cô cũng lười việc phải chùi đi nước mắt trên mặt mình.
Mi mắt vừa khép lại đẩy toàn bộ dòng nước mắt cuối cùng chảy ra Lam Đình Niên mệt mỏi muốn ngủ, ngờ đâu vừa vặn lúc này cánh cửa phòng cô lại kẽo kẹt vang lên tiếng mở cửa, tiếng vặn tay nắm cửa lọt hẳng vào trong tầm tai của Lam Đình Niên, lòng mang theo chút hi vọng cuối cùng, cô ngẩng đầu lên ráng rướn người xoay đầu nhìn về phía cánh cửa.
Khi đã nhìn rõ người đi vào là ai, Lam Đình Niên chỉ lặng lẽ nở một nụ cười rồi xoay đầu tiếp tục nhắm mắt tĩnh lặng nằm im dưới sàn nhà.
Tiếng bước chân lộc cộc vang lên ngày một gần, rồi dừng lại hẳn bên tai của Lam Đình Niên, hai cánh tay kiêu ngạo khoanh trước ngực, Nhã Thanh Lam vung chân đá đá vào vai của Lam Đình Niên, biết cô vẫn còn thức, Nhã Thanh Lam lên giọng giễu cợt:“Vẫn còn chưa chết mà đã nằm lì ra đây, định rủ lòng thương hại của Hiên sao?”
Khóe môi cong lên, tay điểm nhẹ lên môi, Nhã Thanh Lam hả dạ mà cười:“Nhưng mà đáng tiếc là tôi phải nói với cô rằng, lúc mà cô đang nằm lì ra đây cầu sự có mặt của Hiên, thì anh ấy lại ở bên cạnh tôi, ôm tôi, cởi đồ tôi, ngắm nhìn cơ thể tôi, còn dịu dàng mà đi vào trong tôi, cho tôi toàn bộ những gì mà anh ấy có…”
Bước chân khoan thai, Nhã Thanh Lam lùi lại một chút kéo nhẹ tà váy, cô ta ngồi xổm xuống sàn nhà, vươn tay nâng nhẹ cằm của Lam Đình Niên lên, tự tin là kẻ thắng, Nhã Thanh Lam mạnh miệng:“Hiên, anh ấy yêu tôi! Dù là một năm trước hay hiện tại anh ấy đều yêu tôi!”
Hất nhẹ cằm Lam Đình Niên ra Nhã Thanh Lam chùi chùi nhẹ bàn tay lên mặt của Lam Đình Niên, sau đó cô ta còn cố tình vuốt vuốt nhẹ nhẹ, âm giọng dịu nhẹ nhưng lại hết sức đay nghiến mà nhắc nhỡ:“Còn cô mãi mãi chỉ là một ngọn nến le lói cháy sáng bên đời của anh ấy mà thôi, gió thổi qua rồi cô buộc phải tắt!”
"Nếu sớm biết điều thì ly hôn với anh ấy đi! Tôi sẽ cố gắng để cô ra đi trong trong êm đềm nhất có thể! Còn nếu không… "
“Á” Nhã Thanh Lam bất ngờ dùng lực gật mạnh tóc của Lam Đình Niên kéo lê, đầu đã sẵn đau lại bị Nhã Thanh Lam kéo mạnh liền khiến cho Lam Đình Niên như sống đi chết lại mà la lên một tiếng, mi mắt bật mở đã hoe hoe đỏ từ lúc nào, cô căm căm nhìn lên Nhã Thanh Lam, cả người đã không còn chút sức mà nén hơi nhấn mạnh:“Thả ra!”
“Cầu tao đi!” Nhã Thanh Lam lợi dụng việc Lam Đình Niên đang yếu ớt không đủ sức để phản kháng lại cô ta mà ngang nhiên ức hiếp, cánh tay còn dùng thêm chút lực mà cố tình lôi Lam Đình Niên tới gần mình hơn một chút, buộc Lam Đình Niên phải hạ giọng để cầu xin.
Nhưng rồi Lam Đình Niên nào chịu khuất phục, cầu xin loại người như Nhã Thanh Lam cô sao?
Cô ta xứng à?
Lam Đình Niên cười nhạt, phun ra một ngụm nước bọt vừa tầm mà bám thẳng hết lên chân cùng váy vóc của Nhã Thanh Lam cố gắng nhả chữ:“Tao khinh!”
“Loại người như mày đến chó còn chê thì lấy tư cách gì bảo tao cầu xin mày! Hôm nay mày có giết chết tao tại đây thì cũng đừng có mơ tao mở miệng xin mày!”
“Còn việc ly hôn với với tên khốn Bạch Hạc Hiên kia thì tao nghĩ mày nên đi nói với thẳng với tên khốn đó đi chứ? Chẳng phải tên khốn đó yêu chiều mày lắm sao?”
“Nói với tao làm gì?” Dừng lại lời nói trong tích tắt, Lam Đình Niên ngước lên nhìn vài đáy mắt có phần hơi hoảng nhẹ của Nhã Thanh Lam, cô cười nhạt thành tiếng, cố tình đánh thẳng vào thâm tâm đã có phần hơi bất an của cô ta, Lam Đình Niên từng lời từng lời một thật biết cách dày xéo tâm can của một ai đó:“Hay là mày sợ tên khốn đó yêu tao rồi nên mới không nỡ ly hôn với tao để cho mày danh phận! Nên mới đến đây tìm cách đá đít tao đi, hả?”
Lời của Lam Đình Niên đinh ninh chắc nịch, đến nỗi tâm trí của Nhã Thanh Lam bị khuấy động mà bấn loạn lo sợ, ngay cả bàn tay đang bấu chặt lấy mái tóc của Lam Đình Niên cũng run run nới lỏng lực đạo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.