Chương 50: Là cô đang tự tìm đường chết
Daisy Tháo
26/03/2023
Trong suốt một năm sau đó từ ý định ban đầu không muốn Bạch Hạc Hiên
sống trong sự dối trá… Thì cuối cùng Lam Đình Niên cô lại là người chìm
trong hố sâu của sự đau thương mà lại do chính mình tự tay đào nên…
Nhã Thanh Lam dưới vòng tay áp chế của Lục Chí Khiêm liên tục mà run rẫy bàng hoàng, ánh mắt đã đỏ hoe, khuôn mặt đầy sợ hãi cô ta vung tay muốn tách Lục Chí Khiêm ra khỏi người mình nhưng rồi sức lại không đủ, bất lực, Nhã Thanh Lam yếu ớt mà cầu xin:“Chí Khiêm… Xin anh… Đừng đeo bám theo tôi nữa có được không?”
Khóe môi cong nhẹ, bất ngờ Lục Chí Khiêm vung tay xiết chặt lấy cổ của Nhã Thanh Lam ép cô vào thành giường, áp sát khuôn mặt, đôi mắt lạnh lùng đầy rẫy phẫn nộ, Lục Chí Khiêm bật cười thành tiếng, quyền lực mà thốt ra từng chữ một:“Lý Thư Ái à! Nếu một ngày mà Lục Chí Khiêm vẫn còn sống thì có mơ cô đừng mơ đến việc tôi sẽ buông tha cho cô!”
Lời của Lục Chí Khiêm đều phỉ nhổ hết lên mặt, Nhã Thanh Lam khép chặt mi mắt để không phải đối diện với khuôn mặt của anh ta, cả người tê tái, cần cổ bị xiết chặt đến thở cũng không ra hơi, cơ bản hiện tại Nhã Thanh Lam đnag ở thế bị động mà không có cách nào để chống cự lại được sức lực to lớn của Lục Chí Khiêm, cô ta dưới lực tác động của Lục Chí Khiêm khó khăn trong từng câu chữ, Nhã Thanh Lam lắp bắp:“Lần này anh lại muốn tôi làm cái gì nữa?”
Bàn tay lớn nới lỏng cần cổ của Nhã Thanh Lam, Lục Chí Khiêm vỗ vỗ nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta khàn khàn khí quản mà cất giọng:“Xem ra cô thông minh hơn nhiều rồi nhỉ?”
Nói rồi Lục Chí Khiêm liền thẳng người, rút chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, lau lau sơ đi bàn tay vừa mới chạm vào người của Nhã Thanh Lam, mặc cho Nhã Thanh Lam có sợ hãi, có hoảng loạn thế nào đi chăng nữa thì Lục Chí Khiêm vẫn cứ đứng đó, vẫn cứ nhàn nhã gấp lại chiếc khăn tay mà bỏ lại vào trong túi áo, bấy giờ Lục Chí Khiêm mới chịu lần nữa đưa ánh mắt xuống chỗ ngồi của Nhã Thanh Lam, đứng nhìn cô ta vẫn không thoát khỏi sự hoảng loạn mà cười nhạt.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Nhã Thanh Lam cuối cùng vẫn không nhịn được, cô không muốn kéo dài khung cảnh hiện tại, cô sợ phải đối diện với Lục Chí Khiêm mà lên tiếng.
Kéo mạnh chiếc ghế, Lục Chí Khiêm cố tình để chân ghế cà mạnh xuống mặt sàn phát ra những âm thanh ghê rợn nổi gai óc đến nổi Nhã Thanh Lam đang ngồi trên giường cũng phải nhắm chặt mắt lại để tĩnh tâm, đặt mạnh chiếc ghế xuống bên cạnh giường của cô ta, Lục Chí Khiêm ngồi xuống, đôi chân dài kiêu hãnh mà vắt chéo lên nhau, anh ta vơ nhẹ hai tay nhàn nhã:“Bộ trang sức chủ đề sắp tới sẽ được ra mắt ở kỉ niệm ngày thành lập Bạch Thị!”
“Anh điên rồi sao?” Lời của Lục Chí Khiêm vừa dứt Nhã Thanh Lam liền lắc lắc đầu mà hét toáng lên.
Mi mắt khẽ chớp, mày chau lại, Lục Chí Khiêm vẫn yên vị trên ghế:“Cô vừa nói gì nói lại tôi nghe xem?”
Âm giọng trầm khàn, khí thế bức người, Nhã Thanh Lam liền chùn xuống, tuy sợ nhưng vẫn từ chối lời của Lục Chí Khiêm:“Tôi không làm!”
Khóe môi cong nhẹ, từ trong túi áo Lục Chí Khiêm lại lấy ra một điếu thuốc, mồi lửa, anh ta liền đưa lên miệng hít một hơi thật sâu rồi phà ra một ngụm khói bay bay trắng xóa, lưng tựa vào ghế, Lục Chí Khiêm lười biếng mà nhếch môi:“Lý Thư Ái cô có rõ biết lời cô vừa nói ra hậu quả sẽ như thế nào không?”
Thái độ điềm tĩnh cùng một điếu thuốc trên tay chính là lúc người đàn ông này đang chuẩn bị nổi điên…
Nhã Thanh Lam ngay tức khắc nhận ra, ngay lập tức từ trên giường Nhã Thanh Lam trườn người lại ngay trước mặt của Lục Chí Khiêm bám chặt lấy cánh tay anh ta, nức nở:“Tôi xin anh đó… Tha cho tôi đi có được không?”
“Tha cho cô?” Bật cười thành tiếng Lục Chí Khiêm dùng lực hất mạnh bàn tay của Nhã Thanh Lam ra khỏi người mình, đá mạnh chiếc ghê quăng ra xa, Lục Chí Khiêm không chút nương tay mà túm lấy tóc của Nhã Thanh Lam ghì mạnh đầu cô xuống giường mà trút hận trong lòng:“Lý Thư Ái con người cô đúng là trơ trẽn…”
“Cô có còn nhớ cái ngày mà cô đã nhẫn tâm bỏ lại tôi không? Cô có còn nhớ cái khoảnh khắc mà tôi đã từng quỳ xuốngdướii chân cô cầu xin cô ở lại như thế nào không?”
“Khi ấy cô có thèm ngoảnh mặt lại nhìn lấy tôi một lần hay không?”
Lời nghẹn đắng chặn ngang cổ họng, vầng trán nổi đầy gân xanh Lục Chí Khiêm ôm trong lòng một mớ thù hận mà bộc bạch từng chữ lại đau xé tận tim gan:“Hay là cô vẫn tàn nhẫn một mực dứt khoát chọn cách bỏ mặc tôi mà đi tìm một cuộc sống hư vinh ngoài kia… Bây giờ ở đây cầu xin tôi cô không thấy bản thân mình nực cười lắm à?”
“Chí Khiêm, anh nghe tôi giải thích đi có được không?” Nước mắt tuông ra nước thác đổ, Nhã Thanh Lam hiện tại đã bị Lục Chí Khiêm ghì mạnh cho đến đau mà gắng thỏa thuận.
Nhưng lời còn chưa kịp giải thích, Lục Chí Khiên đã lạnh lùng đánh gãy mưu đồ của Nhã Thanh Lam:“Cô không có tư cách để biện hộ cho mình hiểu chưa? Và tôi cũng chẳng rảnh để nghe mấy cái lời vớ vẩn dối trá của cô!”
Nhã Thanh Lam dưới vòng tay áp chế của Lục Chí Khiêm liên tục mà run rẫy bàng hoàng, ánh mắt đã đỏ hoe, khuôn mặt đầy sợ hãi cô ta vung tay muốn tách Lục Chí Khiêm ra khỏi người mình nhưng rồi sức lại không đủ, bất lực, Nhã Thanh Lam yếu ớt mà cầu xin:“Chí Khiêm… Xin anh… Đừng đeo bám theo tôi nữa có được không?”
Khóe môi cong nhẹ, bất ngờ Lục Chí Khiêm vung tay xiết chặt lấy cổ của Nhã Thanh Lam ép cô vào thành giường, áp sát khuôn mặt, đôi mắt lạnh lùng đầy rẫy phẫn nộ, Lục Chí Khiêm bật cười thành tiếng, quyền lực mà thốt ra từng chữ một:“Lý Thư Ái à! Nếu một ngày mà Lục Chí Khiêm vẫn còn sống thì có mơ cô đừng mơ đến việc tôi sẽ buông tha cho cô!”
Lời của Lục Chí Khiêm đều phỉ nhổ hết lên mặt, Nhã Thanh Lam khép chặt mi mắt để không phải đối diện với khuôn mặt của anh ta, cả người tê tái, cần cổ bị xiết chặt đến thở cũng không ra hơi, cơ bản hiện tại Nhã Thanh Lam đnag ở thế bị động mà không có cách nào để chống cự lại được sức lực to lớn của Lục Chí Khiêm, cô ta dưới lực tác động của Lục Chí Khiêm khó khăn trong từng câu chữ, Nhã Thanh Lam lắp bắp:“Lần này anh lại muốn tôi làm cái gì nữa?”
Bàn tay lớn nới lỏng cần cổ của Nhã Thanh Lam, Lục Chí Khiêm vỗ vỗ nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta khàn khàn khí quản mà cất giọng:“Xem ra cô thông minh hơn nhiều rồi nhỉ?”
Nói rồi Lục Chí Khiêm liền thẳng người, rút chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, lau lau sơ đi bàn tay vừa mới chạm vào người của Nhã Thanh Lam, mặc cho Nhã Thanh Lam có sợ hãi, có hoảng loạn thế nào đi chăng nữa thì Lục Chí Khiêm vẫn cứ đứng đó, vẫn cứ nhàn nhã gấp lại chiếc khăn tay mà bỏ lại vào trong túi áo, bấy giờ Lục Chí Khiêm mới chịu lần nữa đưa ánh mắt xuống chỗ ngồi của Nhã Thanh Lam, đứng nhìn cô ta vẫn không thoát khỏi sự hoảng loạn mà cười nhạt.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Nhã Thanh Lam cuối cùng vẫn không nhịn được, cô không muốn kéo dài khung cảnh hiện tại, cô sợ phải đối diện với Lục Chí Khiêm mà lên tiếng.
Kéo mạnh chiếc ghế, Lục Chí Khiêm cố tình để chân ghế cà mạnh xuống mặt sàn phát ra những âm thanh ghê rợn nổi gai óc đến nổi Nhã Thanh Lam đang ngồi trên giường cũng phải nhắm chặt mắt lại để tĩnh tâm, đặt mạnh chiếc ghế xuống bên cạnh giường của cô ta, Lục Chí Khiêm ngồi xuống, đôi chân dài kiêu hãnh mà vắt chéo lên nhau, anh ta vơ nhẹ hai tay nhàn nhã:“Bộ trang sức chủ đề sắp tới sẽ được ra mắt ở kỉ niệm ngày thành lập Bạch Thị!”
“Anh điên rồi sao?” Lời của Lục Chí Khiêm vừa dứt Nhã Thanh Lam liền lắc lắc đầu mà hét toáng lên.
Mi mắt khẽ chớp, mày chau lại, Lục Chí Khiêm vẫn yên vị trên ghế:“Cô vừa nói gì nói lại tôi nghe xem?”
Âm giọng trầm khàn, khí thế bức người, Nhã Thanh Lam liền chùn xuống, tuy sợ nhưng vẫn từ chối lời của Lục Chí Khiêm:“Tôi không làm!”
Khóe môi cong nhẹ, từ trong túi áo Lục Chí Khiêm lại lấy ra một điếu thuốc, mồi lửa, anh ta liền đưa lên miệng hít một hơi thật sâu rồi phà ra một ngụm khói bay bay trắng xóa, lưng tựa vào ghế, Lục Chí Khiêm lười biếng mà nhếch môi:“Lý Thư Ái cô có rõ biết lời cô vừa nói ra hậu quả sẽ như thế nào không?”
Thái độ điềm tĩnh cùng một điếu thuốc trên tay chính là lúc người đàn ông này đang chuẩn bị nổi điên…
Nhã Thanh Lam ngay tức khắc nhận ra, ngay lập tức từ trên giường Nhã Thanh Lam trườn người lại ngay trước mặt của Lục Chí Khiêm bám chặt lấy cánh tay anh ta, nức nở:“Tôi xin anh đó… Tha cho tôi đi có được không?”
“Tha cho cô?” Bật cười thành tiếng Lục Chí Khiêm dùng lực hất mạnh bàn tay của Nhã Thanh Lam ra khỏi người mình, đá mạnh chiếc ghê quăng ra xa, Lục Chí Khiêm không chút nương tay mà túm lấy tóc của Nhã Thanh Lam ghì mạnh đầu cô xuống giường mà trút hận trong lòng:“Lý Thư Ái con người cô đúng là trơ trẽn…”
“Cô có còn nhớ cái ngày mà cô đã nhẫn tâm bỏ lại tôi không? Cô có còn nhớ cái khoảnh khắc mà tôi đã từng quỳ xuốngdướii chân cô cầu xin cô ở lại như thế nào không?”
“Khi ấy cô có thèm ngoảnh mặt lại nhìn lấy tôi một lần hay không?”
Lời nghẹn đắng chặn ngang cổ họng, vầng trán nổi đầy gân xanh Lục Chí Khiêm ôm trong lòng một mớ thù hận mà bộc bạch từng chữ lại đau xé tận tim gan:“Hay là cô vẫn tàn nhẫn một mực dứt khoát chọn cách bỏ mặc tôi mà đi tìm một cuộc sống hư vinh ngoài kia… Bây giờ ở đây cầu xin tôi cô không thấy bản thân mình nực cười lắm à?”
“Chí Khiêm, anh nghe tôi giải thích đi có được không?” Nước mắt tuông ra nước thác đổ, Nhã Thanh Lam hiện tại đã bị Lục Chí Khiêm ghì mạnh cho đến đau mà gắng thỏa thuận.
Nhưng lời còn chưa kịp giải thích, Lục Chí Khiên đã lạnh lùng đánh gãy mưu đồ của Nhã Thanh Lam:“Cô không có tư cách để biện hộ cho mình hiểu chưa? Và tôi cũng chẳng rảnh để nghe mấy cái lời vớ vẩn dối trá của cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.