Chương 20: Lòng lại muốn chết đi
Daisy Tháo
11/03/2023
Cơ mặt dãn ra bà Lam ngồi trên giường bệnh tay cầm cốc nước ấm mà cúi nhẹ đầu mỉm cười:"Ở chỗ làm sao còn gọi cho mẹ, con không sợ bị sếp phạt chiếm dụng thời gian của công ty sao?"
Khóe môi cong nhẹ Lam Đình Niên cố nhịn nước mắt mà chớp chớp mi ngăn không cho nước mắt chảy ra:"Con đang rảnh mà mẹ, với lại cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi. Chỉ muốn gọi hỏi thăm mẹ một chút thôi!"
"Niên Niên làm việc ít thôi nhớ giữ gìn sức khỏe nha con, gần hai tuần nay chắc con bận lắm hả, không thấy con vào viện thăm mẹ...."
Lòng trầm xuống bà Lam gượng cười mà nói tiếp:"Mẹ già rồi trước sau gì cũng.... Con đừng vì mẹ mà khổ sở, vào chơi với mẹ đến ngày.... là được rồi...."
"Mẹ, không được nói gỡ! Nhất định mẹ sẽ khỏe lại thôi, đợi mẹ khỏe lại rồi chúng ta sẽ mua một căn nhà nhỏ sống cùng nhau!"
Bỗng dưng nghe được trong lời của Lam Đình Niên có phần ngụ ý hơi lạ bà Lam thắc mắc:"Niên Niên con quên rồi sao, con đã có chồng rồi làm sao mà sống với mẹ được?"
Bất giác giật mình trước lời của mẹ, Lam Đình Niên cố tìm cách lấp liếm, cô không muốn mẹ biết tình cảnh hiện giờ giữa cô và Bạch Hạc Hiên:"A... Con gái của mẹ quên mất. Nhưng mà không sao chúng ta vẫn có thể sống cùng nhau được mà mẹ!"
"Niên Niên có phải giữa con và thiếu gia xảy ra chuyện gì rồi không?" Bà Lam có phần hơi lo lắng trước thái độ có phần hơi hấp tấp của Lam Đình Niên nghi ngờ mà hỏi lại.
Thật ra mẹ cô chỉ biết về sự hiện diện của Nhã Thanh Lam thôi, còn vụ tai nạn lần đó vừa lúc bà đã nhập viện từ trước rồi nên hoàn toàn không ai nói cho bà biết, bà vẫn luôn đinh ninh trong lòng rằng Bạch Hạc Hiên đã chia tay Nhã Thanh Lam rồi.
Và có một điều bà cũng rất rõ đó là Bạch Hạc Hiên không yêu con gái của bà, năm đó lấy con bé cũng chỉ là vì lỡ lên giường cùng nhau mà chịu trách nhiệm thôi, nhưng bà tin tưởng anh vì từ khi hai mẹ con bà đến nhà họ Bạch, Bạch Hạc Hiên chính là người tốt nhất với con gái bà.
Chỉ là cuộc sống mà không phải lúc nào cũng là một đường thẳng chạy dài cả mấy mươi năm, ắt sẽ có một lúc bắt buộc con người ta phải rẽ ngang, khuất mặt thì chẳng biết lòng, con gái của bà đang chịu khổ thế nào bà không thấy.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi con và anh ấy thì có gì với nhau được chứ!" Lam Đình Niên gượng cười.
"Mẹ biết rồi, con xem đi ăn đi còn có sức để tiếp tục làm việc không lại ốm!" Bà Lam không cố tình hỏi thêm mà dặn dò Lam Đình Niên ăn uống đầy đủ.
"Con lớn rồi tự biết chăm sóc cho mình mà mẹ!" Lam Đình Niên nửa cười nửa khóc mà cố trấn an bà Lam cũng như tự trấn an lòng mình.
Nghe Lam Đình Niên đã nói vậy, bà Lam cũng đã định cúp máy nhưng rồi lại không kiềm được lòng bà nói với trong điện thoại:"Khi nào rảnh nhớ đến chỗ mẹ nghe con! Mẹ nhớ con rồi!"
Không để Lam Đình Niên có cơ hội mũi lòng bà Lam liền ngắt điện thoại cúi đầu mà rơi nước mắt, có lẽ là linh tính của một người mẹ đang nhắc nhở với bà rằng khúc ruột của bà đang thật sự không ổn.
Lam Đình Niên bên này sau khi ngắt kết nối với mẹ mình thì cũng liền cúi đầu tựa xuống hai đầu gối của mình nức nở mà khóc thật lớn, khóc hết tất cả nhưng gì mà nảy giờ cô đã cố gắng kiềm chế.
Bỗng dưng cô lại nhớ nhưng năm tháng cùng mẹ mình sống lang thang ngoài đường được vậy mà tốt biết bao, cơm tuy không có ăn, áo không đủ ấm nhưng ít nhất tốt hơn tình cảnh hiện giờ rất nhiều.
Lúc nhỏ chỉ cần cô hoảng sợ hãi, chảy dù chỉ là một giọt nước mắt thì đều có vòng tay của mẹ dang ra ôm lấy cô vào lòng mà vỗ về, bây giờ lớn rồi cô mới biết ở ngoài thật khó khăn nếu không có một vòng tay sẵn sàng dang ra chở che cho cô, thì cái giá phải trả cho sự trưởng thành cuea mình chính là nỗi cô đơn. Có buồn có khóc cô còn chẳng dám đến tìm mẹ mình, ở một góc tối cô chỉ tự mình khóc tự mình mà chịu đựng, tự mình mà giải bày lòng mình.
Khi mà tiếng gào xé trong tim vang lên cũng là lúc mà con người tay chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, Lam Đình Niên trong phòng gào lên đầy thảm thiết, cô bắt đầu tháo hết tất cả băng gạc trên người mình ra, cháo trên bàn thuốc trên bàn cũng đều bị cô hất đổ, đôi mắt đỏ au trống rỗng thật lẻ loi, Lam Đình Niên xiết thật chặt lấy cơ thể mình, mười đầu móng tay bất tri bất giác lại ghim sâu vào cơ thể, cả cơ thể đều rướm máu, Lam Đình Niên chẳng cách nào nguôi ngoai những nỗi đau vẫn đang từng ngày từng giờ hiện hữu trong trái tim mình.
Cơ thể của cô tính cho đến ngày hôm nay vừa chỉ trãi qua mấy ngày nhưng đâu đâu cũng đều nhìn thấy vết thương, tinh thần suy sụp đến độ không thể tả, trong đầu cô chỉ còn hiện hữu một hình ảnh duy nhất.
Đó chính là cái chết! Một cái chết thật bình yên!
Khóe môi cong nhẹ Lam Đình Niên cố nhịn nước mắt mà chớp chớp mi ngăn không cho nước mắt chảy ra:"Con đang rảnh mà mẹ, với lại cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi. Chỉ muốn gọi hỏi thăm mẹ một chút thôi!"
"Niên Niên làm việc ít thôi nhớ giữ gìn sức khỏe nha con, gần hai tuần nay chắc con bận lắm hả, không thấy con vào viện thăm mẹ...."
Lòng trầm xuống bà Lam gượng cười mà nói tiếp:"Mẹ già rồi trước sau gì cũng.... Con đừng vì mẹ mà khổ sở, vào chơi với mẹ đến ngày.... là được rồi...."
"Mẹ, không được nói gỡ! Nhất định mẹ sẽ khỏe lại thôi, đợi mẹ khỏe lại rồi chúng ta sẽ mua một căn nhà nhỏ sống cùng nhau!"
Bỗng dưng nghe được trong lời của Lam Đình Niên có phần ngụ ý hơi lạ bà Lam thắc mắc:"Niên Niên con quên rồi sao, con đã có chồng rồi làm sao mà sống với mẹ được?"
Bất giác giật mình trước lời của mẹ, Lam Đình Niên cố tìm cách lấp liếm, cô không muốn mẹ biết tình cảnh hiện giờ giữa cô và Bạch Hạc Hiên:"A... Con gái của mẹ quên mất. Nhưng mà không sao chúng ta vẫn có thể sống cùng nhau được mà mẹ!"
"Niên Niên có phải giữa con và thiếu gia xảy ra chuyện gì rồi không?" Bà Lam có phần hơi lo lắng trước thái độ có phần hơi hấp tấp của Lam Đình Niên nghi ngờ mà hỏi lại.
Thật ra mẹ cô chỉ biết về sự hiện diện của Nhã Thanh Lam thôi, còn vụ tai nạn lần đó vừa lúc bà đã nhập viện từ trước rồi nên hoàn toàn không ai nói cho bà biết, bà vẫn luôn đinh ninh trong lòng rằng Bạch Hạc Hiên đã chia tay Nhã Thanh Lam rồi.
Và có một điều bà cũng rất rõ đó là Bạch Hạc Hiên không yêu con gái của bà, năm đó lấy con bé cũng chỉ là vì lỡ lên giường cùng nhau mà chịu trách nhiệm thôi, nhưng bà tin tưởng anh vì từ khi hai mẹ con bà đến nhà họ Bạch, Bạch Hạc Hiên chính là người tốt nhất với con gái bà.
Chỉ là cuộc sống mà không phải lúc nào cũng là một đường thẳng chạy dài cả mấy mươi năm, ắt sẽ có một lúc bắt buộc con người ta phải rẽ ngang, khuất mặt thì chẳng biết lòng, con gái của bà đang chịu khổ thế nào bà không thấy.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi con và anh ấy thì có gì với nhau được chứ!" Lam Đình Niên gượng cười.
"Mẹ biết rồi, con xem đi ăn đi còn có sức để tiếp tục làm việc không lại ốm!" Bà Lam không cố tình hỏi thêm mà dặn dò Lam Đình Niên ăn uống đầy đủ.
"Con lớn rồi tự biết chăm sóc cho mình mà mẹ!" Lam Đình Niên nửa cười nửa khóc mà cố trấn an bà Lam cũng như tự trấn an lòng mình.
Nghe Lam Đình Niên đã nói vậy, bà Lam cũng đã định cúp máy nhưng rồi lại không kiềm được lòng bà nói với trong điện thoại:"Khi nào rảnh nhớ đến chỗ mẹ nghe con! Mẹ nhớ con rồi!"
Không để Lam Đình Niên có cơ hội mũi lòng bà Lam liền ngắt điện thoại cúi đầu mà rơi nước mắt, có lẽ là linh tính của một người mẹ đang nhắc nhở với bà rằng khúc ruột của bà đang thật sự không ổn.
Lam Đình Niên bên này sau khi ngắt kết nối với mẹ mình thì cũng liền cúi đầu tựa xuống hai đầu gối của mình nức nở mà khóc thật lớn, khóc hết tất cả nhưng gì mà nảy giờ cô đã cố gắng kiềm chế.
Bỗng dưng cô lại nhớ nhưng năm tháng cùng mẹ mình sống lang thang ngoài đường được vậy mà tốt biết bao, cơm tuy không có ăn, áo không đủ ấm nhưng ít nhất tốt hơn tình cảnh hiện giờ rất nhiều.
Lúc nhỏ chỉ cần cô hoảng sợ hãi, chảy dù chỉ là một giọt nước mắt thì đều có vòng tay của mẹ dang ra ôm lấy cô vào lòng mà vỗ về, bây giờ lớn rồi cô mới biết ở ngoài thật khó khăn nếu không có một vòng tay sẵn sàng dang ra chở che cho cô, thì cái giá phải trả cho sự trưởng thành cuea mình chính là nỗi cô đơn. Có buồn có khóc cô còn chẳng dám đến tìm mẹ mình, ở một góc tối cô chỉ tự mình khóc tự mình mà chịu đựng, tự mình mà giải bày lòng mình.
Khi mà tiếng gào xé trong tim vang lên cũng là lúc mà con người tay chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, Lam Đình Niên trong phòng gào lên đầy thảm thiết, cô bắt đầu tháo hết tất cả băng gạc trên người mình ra, cháo trên bàn thuốc trên bàn cũng đều bị cô hất đổ, đôi mắt đỏ au trống rỗng thật lẻ loi, Lam Đình Niên xiết thật chặt lấy cơ thể mình, mười đầu móng tay bất tri bất giác lại ghim sâu vào cơ thể, cả cơ thể đều rướm máu, Lam Đình Niên chẳng cách nào nguôi ngoai những nỗi đau vẫn đang từng ngày từng giờ hiện hữu trong trái tim mình.
Cơ thể của cô tính cho đến ngày hôm nay vừa chỉ trãi qua mấy ngày nhưng đâu đâu cũng đều nhìn thấy vết thương, tinh thần suy sụp đến độ không thể tả, trong đầu cô chỉ còn hiện hữu một hình ảnh duy nhất.
Đó chính là cái chết! Một cái chết thật bình yên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.