Chương 14: Cãi Nhau
Jun Song ~ Joon Bean
09/10/2016
Hôm nay những gì thu hoạch được rất khá
khiến tâm trạng nó vui lên rất nhiều, lần đầu tiên nó cảm thấy bầu trời
rạng rỡ hơn hẳn chứ không còn ảm đạm như thường ngày. Và đây cũng là lần đầu tiên nó cảm thấy đời mình tươi đẹp đến vậy. Vui vẻ ca bài ca yêu
đời rồi cùng Quỳnh Chi về nhà. Về đến nhà, nó lại chạm mặt với những kẻ
mà tận đáy lòng nó luôn khinh thường khiến tâm trạng nó lại xuống dốc
không phanh. Cứ thấy những con người đó ngày ngày lượn lờ trước mặt, tim nó đau đến xé lòng. Không một sự thật nào phũ phàng hơn cái tờ giấy
chứng nhận đăng kí kết hôn viết rõ tên nó và Vương Khang. Không một nỗi
đau nào cào xé hơn việc nó đang bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân vô nghĩa
không hạnh phúc. Điều đó nhắc nhở cho nó nhớ nó đã không còn xứng đáng
với Lâm Hùng nữa. Dù có thế nào đi chăng nữa, mặc dù nó với Vương Khang
chỉ trên danh nghĩa chứ không có thực, nhưng người ngoài nhìn vào ai
nghĩ là phù du. Xét về tình hay về lí, việc có thể trở lại như xưa với
Lâm Hùng cũng là điều không tưởng. Nói về tình, chính nó đã phụ bạc tình cảm của anh. Còn về lí, nó biết mình là hoa đã có chủ, không thể đường
đường chính chính mà nói chuyện yêu đương với anh. Cho nên, khi nhận ra
sự thật đau lòng ấy, nó đã dằn vặt bản thân rất nhiều và còn cố ép mình
quên đi anh.
Thời gian cứ thế thắm thoắt trôi qua không ai hay, vậy mà cũng đã nửa năm trôi qua rồi. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, nó đều đếm ngược thời gian ngày anh trở về. Thế nhưng, bao nhiêu hi vọng của nó đều được đổi lấy bằng sự thất vọng nặng nề. Qua Lễ tình nhân, anh vẫn không về làm lòng nó lại thêm bao phiền muộn. Ngày ngày, nó đều âu sầu đánh một vạch đỏ lên tờ lịch. Hằng ngày, chứng kiến tâm tư tràn ngập buồn phiền của nó, hắn rất nghi ngờ nên lúc nào cũng truy hỏi. Hắn thấy nó dạo này chả có chút cảm xúc nào đối với chuyện hắn ngoại tình, cho nên hắn vô cùng tức giận, kế hoạch hắn vạch ra đã bị đổ bể hoàn toàn. Truy hỏi không ra, hắn tức giận thường xuyên vắng nhà, làm cho ả Tường Vy kia tưởng mình thực sự là chủ căn nhà mà sai bảo nó. Nó cũng cứ ngậm bổ hòn làm ngọt, cam chịu làm số phận của một kẻ ở để được sống bình yên qua ngày.
Nhưng ai ngờ được sóng gió lại xảy ra trong cuộc đời đầy những gian khổ của nó. Vào một hôm bình yên như bao ngày khác, khi Tường Vy phải về nhà vì được ba mẹ triệu tập gấp do bà nội ốm nặng, nên nó tự do làm những điều mà mình thích trong căn nhà đó. Vẫn theo thói quen hằng ngày, nó ngứa ngáy tay chân liền bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Sau khi lau xong năm căn phòng trong ngồi biệt thự, nó lại bắt tay vào giặt giũ quần áo. Hàng chục bộ quần áo mang ra được nó vò kĩ bằng tay rồi mới cho vào trong máy giặt. Đột nhiên nhớ ra trong tủ của hắn có vài bộ cũ đã lâu không giặt, thế nên tiện tay mang ra giặt luôn. Thật không may khi nó giặt đến một cái áo khoác mỏng, trông đã cũ kĩ lắm rồi, chợt lôi ra được một bức ảnh từ trong chiếc túi áo. Tò mò giở ra xem, bên trong bức ảnh đó là hình ảnh hắn với cô gái nào đó mà nó đoán rằng là một trong những cô bạn gái cũ của hắn. Ảnh đó có vẻ từ lâu lẩu lầu lâu rồi vì nó đã quá cũ, với lại nhìn ảnh đã biết nó từ cái thời nào. Trong ảnh hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng đúng chất nam thần với nụ cười tươi rói mà ấm áp hút hồn bao nhiêu nữ sinh. Chính nụ cười đó của hắn lại làm nó choáng váng và ngỡ ngàng, nó tự hỏi sao lại có hai người giống nhau tới như vậy. Nó còn tưởng đó là Hùng cho đến khi nó soi kĩ, phát hiện đó không phải Lâm Hùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong ảnh, ngoại trừ hắn thì còn một cô gái đứng bên đang thân mật khoác tay hắn, tình tứ tựa vào vai hắn. Nhưng đáng tiếc, bức ảnh bị ngấm nước đã trôi đi cả một mảng, khuôn mặt của cô gái bị bóc mất. Nó tiếc nuối vì tính tò mò chưa được thỏa mãn thì chợt lông tơ trên người cứ dựng cả lên khi nghe giọng nói lạnh lẽo như đến từ âm phủ của Vương Khang:
“Cô đang làm gì vậy?”_Khi vừa nghe thấy câu này, như kẻ có tật giật mình, nó vội giấu tang chứng vật chứng ra sau lưng. Điều đó lại càng làm tăng sự nghi ngờ của hắn. Mặt hắn lúc này đen như đít nồi, sát khí ngùn ngụt bốc lên, không nói không rằng đem bộ mặt hằm hằm tiến về phía nó. Nó sợ hãi lùi lại và bị hắn dồn đến chân tường. Hắn với tay ra sau lưng nó, túm lấy bức ảnh vốn đã sắp nhàu nát. Khi giằng được bức ảnh và nhìn thấy chuyện xảy đến đối với bức ảnh duy nhất còn lại mà hắn nâng niu như báu vật, mặt hắn tối sầm lại đến bức không còn chút huyết sắc nào. Khuôn mặt lạnh tựa băng, đôi mắt sắc như chim ưng bắn về phía nó khiến hắn lạnh người. Đôi mắt tối tăm đó khiến nó nổi da gà, không rét mà vẫn run. Nó vội minh oan:
“Em…em…em…”_Nó bối rối không biết nên giải thích thế nào, mặc dù ảnh rách không phải lỗi do nó. Nhưng khi chưa kịp nói xong câu thì bỗng “chát”, âm thanh thâm thúy vang lên trong căn phòng vắng lặng. Nó đứng chết chân tại chỗ, không dám tin trợn tròn mắt nhìn hắn. Một ánh nhìn tràn đầy bi thương, một ánh nhìn toàn những bất ngờ. Nó còn không thèm quan tâm tới vết thương đã đỏ lựng một bên má. Hiển nhiên, hắn dám đánh nó. Lòng nó lúc này đau đến rách toạc ra, đau đến nỗi mất cảm giác. Nó không còn cảm nhận thấy cơn đau trên má nữa, lòng nó đã quá đau đớn rồi. Hắn đánh nó, nhưng không có lấy một lời giải thích. Vẻ mặt túng quẫn, hắn cũng chẳng xin lỗi, chỉ biết đổ tội lên đầu nó. Hắn gầm lên:
“Tôi không ngờ cô lại là loại người vì mục đích mà không màng tất cả. Uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn làm một thiếu phu nhân cho đến hết năm sau. Nhưng tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên để một kẻ khẩu phật tâm xà như cô ở trong nhà. Cô dám hủy đi bức ảnh của cô ấy, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”_Hắn nói vô cùng nặng lời, cũng không thèm để ý đến người đối diện bị đả kích nặng như thế nào. Nó bắt đầu lòng mắt rồi đó, chuẩn bị nổi đóa lên đây. Nhưng… nó biết mình đang trong tình thế nào. Với lại cái tính khép nép của nó không cho phép nó được nổi dậy. Đành vậy, nó níu lấy tay hắn, tha thiết nói:
“Anh nghe em giải thích đi… em không có…- chát”_Lại một tiếng bạt tai vang lên, nghe xót xa biết mấy, trên mặt của cô gái nào đó đã hằn đỏ năm nốt ngón tay, hắn lạnh lùng tuôn ra câu:
“Tôi sẽ không bao giờ tin cô nữa.”_Hắn nói xong liền quay đầu bỏ đi, mặc kệ người con gái kia lòng đau đến nguội lạnh. Nó suy sụp xụi lơ dưới nền đất lạnh toát, lòng đau đến không khóc được. Đột nhiên nó bật cười, cười sặc sụa, cười đến mức nước mắt giàn giụa. Chẳng phải bảo nó không khóc được sao? Không phải nó khóc, chỉ là đôi mắt tuôn lệ thôi. Nó cười trước nỗi buồn đó, không phải nó không có cảm xúc gì. Chẳng qua đối với một người hầu như đã mất đi tất cả như nó, thì chút đau đớn nhỏ nhoi này có là gì so với những cơn đau xé tim trước kia.
Tiếng cười chua xót và đầy bi ai đó cứ kéo dài mà không chịu dừng lại, không biết người con gái ấy đã tổn thương đến mức nào. Dường như cơn đau đó đã bòn rút hết mọi sinh lực trong sinh mệnh mong manh ấy, tưởng rằng chỉ cần thêm một nhát chém nữa thôi, sinh mệnh ấy sẽ lập tức lìa đời. Nó thấy mình rất nực cười, thấy mình xuẩn ngốc biết bao, biết là tốn nước bọt vô nghĩa, nhưng vẫn muốn mang lời giải thích cho kẻ máu lạnh kia. Thấy chưa, đây chính là hậu quả của sự ngu ngốc. Một bạt tai hắn nghĩ còn chưa đủ đau, còn chưa đủ sức nặng để trừng phạt nó chăng? Nhưng cho dù có đau hơn nữa thì ai thấu được, kẻ gây tổn thương vẫn cứ không ngần ngại đem thương tổn đến, kẻ hứng tổn thương thì phải gồng mình chịu đựng cơn đau đó, là vì điều gì? Vì yêu ư? Không, tình yêu không hèn mọn đến mức bị chà đạp đến như thế. Nó thu lu một góc, ôm lấy hai chân, vùi đầu mà nấc lên nức nở. Nó vô cùng nhớ Lâm Hùng, nhớ sự dịu dàng và ấm áp của anh, nhưng nó không thể điều khiển trái tim mình thôi đau đớn. Nó lỡ yêu lầm Vương Khang, dẫu vẫn còn tình cảm với Lâm Hùng thì sao chứ? Trái tim vẫn sẽ tổn thương thôi.
Tham thì thâm, quy luật của cuộc đời đã quá rõ ràng. Trái tim chia đôi nên tổn thương cũng gấp đôi, chỉ là tổn thương đang thử thách con người nó. Cuộc đời muốn đày ải nó, trong khi nó thì cứ cố gượng dậy. Nó gắng gượng trong tuyệt vọng, chới với trong bể tổn thương vì bị dày vò quá nhiều. Hai người đàn ông nó yêu, một người thì vứt bỏ tình yêu của nó, một người lại nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu đó. Thử hỏi, tình yêu có lỗi sao, nó xứng đáng nhận lấy điều đó sao? Nó không rõ tình cảm nó dành cho Vương Khang là gì? Yêu? Hay chỉ coi hắn là kẻ thay thế? Cái nó cần chính là đáp án của câu hỏi kia, nếu có đáp án, không phải khúc mắc trong lòng nó đã sớm được giải đáp rồi sao. Chính vì không được giải đáp khúc mắc trong lòng, cho nên trái tim nó luân phiên bị tổn thương, bị đau vì cả hai.
Nó cứ ngồi trên nền đất một hồi rất lâu mới lấy lại được tinh thần, mệt mỏi cố gắng hoàn thành công việc còn dang dở. Còn hắn, sau khi cãi nhau với hắn, không hiểu sao lòng hắn nặng nề vô cùng chứ chả được hả hê như ngày trước hắn vẫn nghĩ. Nhớ lại sự việc hồi nãy, hắn không khỏi phiền lòng, bèn tìm đến bar làm một trận giải sầu. Nhưng hôm nay, hắn lại không rủ thêm bạn, bởi hắn chỉ muốn lặng mình suy nghĩ với không gian riêng tư. Hắn điên cuồng nốc rượu, cố gắng đưa mình đến cơn say. Bởi chỉ khi say, còn người ta mới không cảm nhận được đau đớn. Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của hắn, hắn càng cố bao nhiêu thì cơn say càng tránh xa hắn bấy nhiêu. Hình ảnh nó cứ mỗi lúc một rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, như thước phim quay chậm không ngừng làm phiền hắn. Hắn không sao xóa được cái khuôn mặt xanh xao hốc hác lặng đi trước cú tát đó. Hắn không sao quên được tia nhìn đầy đau đớn, bi thương và kìm nén từ ánh mắt nó. Hắn không cách nào làm cho mình khỏi nhớ đến những giọt nước mắt nóng hổi tuôn dài trên hàng mi ấy.
Lúc này, hắn tâm rất phiền lòng rất loạn, hôm nay hắn đã không kiểm soát được lí trí của bản thân, ra tay tát nó hai bạt tai. Thú thực rằng lúc nhìn thấy nó cầm tấm ảnh cũ đã rách đó, hắn không thể kìm nén tức giận. Người con gái trong bức ảnh đó là điểm yếu của hắn, là tâm tư sâu kín hắn giấu diếm bấy lâu, là nỗi đau đã thành sẹo hằn trong lòng hắn, là cây kim nhổ không ra. Nhưng dù cây kim đó có khiến lòng hắn nhức nhối bao nhiêu thì hắn cũng không muốn nhổ, hắn vẫn còn rất nhớ cô ấy. Cho nên, hắn không chịu đựng được việc người khác muốn đem cô ấy rời khỏi hắn. Bức ảnh đó, là vật kỉ niệm duy nhất cô ấy để lại, là thứ duy nhất chứng minh hắn và cô từng có khoảng thời gian đẹp đẽ bên nhau. Vì vậy, việc làm dù nhỏ nhoi của nó vào mắt hắn lại thành tội đồ. Hơn nữa, còn một nguyên nhân nữa khiến hắn đánh nó, đó chính là muốn nhắc nhở nó nên nhớ thân phận mình trong cái nhà ấy. Tuy nhiên, lúc đánh nó hai bạt tai, chính ra trong lòng hắn đau đến không thở được. Lúc nhìn thấy vết hằn trên mặt nó, lòng hắn xót vô cùng, muốn đưa tay lên xoa dịu đi vết thương đó, đáng tiếc không biết hắn nghĩ gì mà lại làm ngược lại. Dường như hắn muốn trừng phạt chính mình chăng? Bởi… hắn thấy mình đã không còn như ngày nào, dửng dưng trước mọi việc liên quan đến nó. Và vô hình chung, trong khoảng thời gian nào đó, hắn nỡ yêu nó rồi.
Hắn sầu não nhìn bàn tay to lớn của mình, ấy vậy mà bàn tay này lại in trên mặt nó. Nghĩ lại, hắn không sao tự trách. Song, trong giây phút nhớ đến nó, hình ảnh của “thiên thần trong lòng hắn” – hình ảnh của cô gái kia chợt ùa về quấy nhiễu hắn. Nhớ lúc ấy, hắn yêu cô ấy rất nhiều, và hắn nhớ hắn đã từng đau đớn thế nào khi mất đi cô ấy. Lòng hắn lại càng thêm rối bời và nhiễu loạn, song song với cảm giác tội lỗi khi đánh nó là cảm giác của một kẻ phản bội. Hắn lại đau lòng cho nó thay vì nhớ đến cô ấy, cảm xúc của hắn thay đổi vì nó, con tim dao động vì nó. Nghĩ đến điều đó, hắn càng nốc rượu nhiều hơn, cứ một hớp lại một hớp, rượu cứ chốc chốc lại cạn sạch một chai. Hắn vừa uống vừa mơ màng nhớ đến cô ấy, người con gái mà hắn vẫn nhớ nhung suốt bao năm nay. Hắn càng say thì cảm giác cô ấy ở bên cạnh ngày càng gần, những lúc như thế, hắn lại lèm bèm gọi tên người con gái ấy. Đáng tiếc, hắn không biết một điều, số lần hắn gọi cô ấy chỉ bằng một nửa số lần hắn gọi tên nó.
“Haizz…Cái tên ngốc này!”_Quân không biết đã đến bên từ lúc nào, cậu thở dài và đỡ Khang đưa ra xe để mang về nhà.
Cậu sớm đã thấy hắn trong quán, định đi đến hỏi thăm, nhưng khi thấy hắn nốc nhiều rượu, khuôn mặt mang đầy tâm sự, cậu liền biết ngay là có chuyện. Chuyện của gia đình hắn, cậu cũng biết chút chút, biết rằng cuộc sống tân hôn của đôi vợ chồng trẻ kia chả đầm ấm và ngọt ngào như moi người vẫn tưởng. Cuộc sống dai dẳng kéo dài chỉ suốt ngày dày vò nhau mà sống. Cậu vốn dĩ không hiểu, kiếp trước rốt cuộc hai người ấy mắc nợ gì nhau mà kiếp này lại khốn khổ để dày vò nhau như thế, nếu không yêu thì buông, níu làm gì khi cả hai đều thương tích đầy mình. Đôi lúc cố chấp chỉ khiến cho cả hai thêm mệt mỏi mà chẳng thấy thoải mái, ấy vậy mà họ vẫn cố gắng gượng. Cậu nhìn Khang như vậy, không đành lòng nhưng cũng chẳng dám hỏi, cậu sợ lại động vào vết thương lòng của hắn. Chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, chỉ có con lừa như hắn mới mang chấp niệm cho đến cùng thôi.
Cậu đưa Khang về đến biệt thự, lúc này đã là hơn 11 giờ rồi. Biệt thự chìm trong vắng lặng với ánh đèn mờ mờ càng làm tăng sự cô tịnh của nó. Ánh đèn nê – ông ngoài đường cũng ánh lên một mảng hiu hắt. Căn biệt thự ấy nổi trội nhất trong màn đêm lạnh lẽo, nhưng cũng chính nó lại thật cô đơn. Quân không biết Lam đã ngủ chưa, nhưng hắn vẫn cứ ấn chuông. Khoảng 5 phút sau, một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trước cửa. Cô nhìn có vẻ rất mệt mỏi, hai mắt lờ đờ, khuôn mặt hốc hác đến đáng thương. Đặc biệt, dáng người gầy gò yếu ớt của cô khiến cho Quân cảm thấy thương hại. Cô yếu đuối mong manh như quả cầu pha lê dễ vỡ, nhưng lại luôn bị chà đạp bởi Khang, cậu thấy là không đáng. Nếu thoát khỏi hắn, cậu tin chắc cô còn sống tốt hơn bây giờ gấp nhiều lần, thậm chí còn rất béo tốt. Nhưng vì điều gì phải khiến cô ra nông nỗi này. Cậu đã mông lung đoán ra, nhưng vẫn im lặng không nói, cậu tin vào phẩm chất của cô gái nhỏ này.
Bởi thấy cô quá gầy gò xanh xao, mà Khang thì rất nặng, cậu sợ cô sẽ không đỡ nổi, nên đã giúp cô đưa hắn vào. Cô cũng không đừng nhìn, giúp cậu đỡ tay kia của Khang, dìu vào phòng. Sau khi vật được hắn ra giường, cậu phát hiện mặt cô đã nhăn nhúm, thở hồng hộc. Quả nhiên cô rất yếu ớt, chỉ mới có vậy mà đã không thở nổi. Nhưng, cái cậu để ý, chính là thứ đỏ đỏ bên má cô. Trong ánh đèn mờ mờ, cậu tinh ý nhận ra mặt cô đã sưng lên một chút, dù vết thương được cô che rất kĩ dưới mái tóc dày mềm mượt, nhưng vẫn có sơ hở. Cậu liền đi đến, đưa tay đến trước mặt cô, bị cô tránh đi. Lam hỏi:
“Cậu muốn làm gì?”_Nhưng Quân không nói không rằng, kéo cằm cô lên, và một mảng đỏ ửng sưng tấy lộ rõ trong không khí. Cậu sững sờ, lòng tê tái đi, khó chịu nuốt cục nghẹn ở cổ xuống, dịu giọng hỏi “Là do cậu ấy?”
“Không liên quan đến cậu.”_Trái ngược với sự dịu dàng của Quân lúc này là bộ dạng bất cần của cô. Cô giằng ra và tránh đi. Lam sợ nhìn vào ánh mắt quá đỗi dịu dàng của Quân lúc này, cô sẽ không nén được mà bật ra tiếng khóc. Đây là lần đầu trong suốt một năm qua cô nhận được sự ấm áp nhỏ nhoi như vậy. Dẫu vẫn muốn giữ lại chút ấm áp đó, nhưng cô hiểu sự thật phũ phàng thế nào, nó sẵn sàng hủy đi ấm áp trong phút chốc, thay thế vào đó là sự băng lạnh của cõi lòng vốn đã chết từ lâu.
Nhìn vẻ quật cường của cô, Quân đau lòng đến độ bàn tay đang giơ ra không trung nắm thật chặt, chặt đến mức nổi cả gân xanh. Vô hình chung, cậu thấy cảm thông cho cô gái này. Cậu biết nó chỉ đang cố giả vờ mạnh mẽ thôi, chứ ai cũng thấy nó mong manh yếu ớt thế nào. Phải, cậu để ý nó là vì cậu thích nó, cậu không thể ngăn nhịp đập và mạch cảm xúc của con tim cứ trỗi dậy mỗi khi gặp nó. Nhưng cậu lại không dám lại gần nó vì lòng cậu mỗi lần muốn quan tâm nó là lại dằn vặt bởi cảm giác phản bội bạn bè. “Vợ bạn không thể dòm ngó”, đó là nỗi đau đớn xót xa nhất của việc trao lầm trái tim. Quân và Lam nhìn nhau một hồi lâu, không ai nói thêm với ai câu nào, nhưng cả hai đều hiểu cái nhìn của đối phương, đều thấu tỏ sự đau đớn và khó chịu của người đối diện. Cuối cùng, Quân rút lui trong im lặng, để lại nó với hắn trong căn nhà im ắng.
Sau khi Quân đi, nó mệt mỏi day day thái dương, tiến đến giúp đỡ kẻ say bét nhè kia xử lí công chuyện. Sớm muộn cũng phải làm, hầu hắn không trước thì sau. Công việc này có chút khó khăn với nó, vì từ trước tới này nó chưa từng giúp ai thay đồ cả, đặc biệt là từ trước đến nay nó chưa bao giờ gần gũi với đàn ông đến nỗi phải đi thay đồ cho người ta. chân có chút vụng về, nó nhắm mắt và nhanh nhẹn lột phăng cái áo của hắn. Ngay sau đó, Lam nhanh tay thấm ướt khăn, lau người cho hắn. Người hắn vì rượu mà đỏ lên y như con tôm luộc, hắn khó chịu vùng vẫy, khiến cho người nó bị hắn hất ra một bên. Ngậm ngùi nhặt lại cái khăn, nó thu dọn đồ đạc. Vừa ra ngoài thấy hắn trở mình và lăn mạnh xuống giường, nó hốt hoảng lao đến. “Khổ thế đấy, làm gì mà uống lắm rượu vậy?”_Nó thầm than trong lòng, tự thương tiếc cho mình. Cố gắng kéo hắn ngồi dậy, nó một lần nữa hộc hơi mới có thể đưa được hắn lên giường. Nhưng nó cũng không ngờ chính mình lại bị hắn lật người ép xuống giường. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, nó khó chịu kháng nghị.
Hai người cứ cố vật lộn trên giường, và nó chính là kẻ cực khổ nhất vì phải ra sức chống cự. Người vốn đã yếu ớt, cho nên nó không đủ sức để cứu thoát mình. Kết quả, nó… bị hắn chiếm đoạt. Lần đầu tiên hai người thân mật ở cự li gần đến vậy. Hắn đè nó phía dưới, đôi mắt đang nhắm nghiền đột ngột mở ra. Khiến nó giật mình nhất chính là ánh mắt đó quá ôn nhu và thâm tình. Hắn nhìn nó nhưng dường như là nhìn một người khác, đôi mắt si mê. Mà đối với nó, ánh mắt này quá đỗi xa lạ, nó biết sẽ không bao giờ có ngày nó nhận được ánh mắt đó. Lòng đột nhiên nguội lạnh, nó chợt xót xa vô cùng. Buông lỏng phòng bị một chút mà nó không ngờ đến hậu quả. Nhìn nó một cách chăm chú đầy mê luyến, hắn bất thình lình cúi xuống và…cưỡng hôn nó. Đôi mắt nó khi chứng kiến khuôn mặt kia ở cự li gần nhất, hai mắt liền mở trừng trừng. Trong khi đó, đôi môi mềm mại của hắn đã sớm di chuyển đến nơi khác. Y phục nhanh chóng bị thoát đi, giờ nó thấy mình như con cá nằm sẵn trên thớt. Cố vớt vát lấy tia hi vọng cuối cùng, nó đưa răng cắn thật mạnh vào vai hắn hòng thoát ra. Tuy nhiên, điều đó ngược lại càng kích thích hắn hơn. Trong lúc đang “vật lộn” với nó, miệng hắn không ngừng rên rỉ gọi tên của người khác, người con gái hắn đã từng yêu.
Quả nhiên không việc làm nào đau đớn hơn việc bị ép trở thành người thay thế. Từ chút hi vọng nhỏ nhoi, giờ đã biến thành tuyệt vọng, nó chỉ biết bị động chịu đựng sự chiếm đoạt của hắn với một cõi lòng đã nguội lạnh. Kết quả này, đáng lẽ ra nó phải hiểu ngay từ đầu rồi mới đúng. Nhưng lòng vẫn không ngăn được cơn đau âm ỉ trong tim. Trái tim thật lạ, dẫu được lí trí khuyên can nhưng vẫn mù quáng đâm đầu vào “đám lửa” tình yêu ấy. Trong giây phút đáng thương và tuyệt vọng của cuộc đời, nó thấy mình chẳng khác nào con thiêu thân, chỉ vì muốn giữ lấy chút ấm áp mà phải trả giá bằng cả sinh mệnh. Còn hắn lúc này chẳng cảm nhận được gì ngoài sự nhớ nhung đến nhầm lẫn. Hắn cứ ngỡ người con gái mà hắn đang ôm là cô ấy, hắn tưởng rằng cô ấy đã về rồi. Điên cuồng tra tấn về tinh thần nó, hắn để lại trên cơ thể nó không biết bao nhiêu là dấu vết mờ ám. Lúc này, hình ảnh Lâm Hùng trong đầu nó lại càng hiển hiện rõ ràng. Ánh mắt anh buồn đau đáu như đang trách móc nó đã không giữ trọn lời hứa. Nó đau đớn đến mức ứa nước mắt, vươn tay ra muốn chạm vào gương mặt ấy nhưng lại chẳng thế bắt lấy được.
Thời gian cứ thế thắm thoắt trôi qua không ai hay, vậy mà cũng đã nửa năm trôi qua rồi. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, nó đều đếm ngược thời gian ngày anh trở về. Thế nhưng, bao nhiêu hi vọng của nó đều được đổi lấy bằng sự thất vọng nặng nề. Qua Lễ tình nhân, anh vẫn không về làm lòng nó lại thêm bao phiền muộn. Ngày ngày, nó đều âu sầu đánh một vạch đỏ lên tờ lịch. Hằng ngày, chứng kiến tâm tư tràn ngập buồn phiền của nó, hắn rất nghi ngờ nên lúc nào cũng truy hỏi. Hắn thấy nó dạo này chả có chút cảm xúc nào đối với chuyện hắn ngoại tình, cho nên hắn vô cùng tức giận, kế hoạch hắn vạch ra đã bị đổ bể hoàn toàn. Truy hỏi không ra, hắn tức giận thường xuyên vắng nhà, làm cho ả Tường Vy kia tưởng mình thực sự là chủ căn nhà mà sai bảo nó. Nó cũng cứ ngậm bổ hòn làm ngọt, cam chịu làm số phận của một kẻ ở để được sống bình yên qua ngày.
Nhưng ai ngờ được sóng gió lại xảy ra trong cuộc đời đầy những gian khổ của nó. Vào một hôm bình yên như bao ngày khác, khi Tường Vy phải về nhà vì được ba mẹ triệu tập gấp do bà nội ốm nặng, nên nó tự do làm những điều mà mình thích trong căn nhà đó. Vẫn theo thói quen hằng ngày, nó ngứa ngáy tay chân liền bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Sau khi lau xong năm căn phòng trong ngồi biệt thự, nó lại bắt tay vào giặt giũ quần áo. Hàng chục bộ quần áo mang ra được nó vò kĩ bằng tay rồi mới cho vào trong máy giặt. Đột nhiên nhớ ra trong tủ của hắn có vài bộ cũ đã lâu không giặt, thế nên tiện tay mang ra giặt luôn. Thật không may khi nó giặt đến một cái áo khoác mỏng, trông đã cũ kĩ lắm rồi, chợt lôi ra được một bức ảnh từ trong chiếc túi áo. Tò mò giở ra xem, bên trong bức ảnh đó là hình ảnh hắn với cô gái nào đó mà nó đoán rằng là một trong những cô bạn gái cũ của hắn. Ảnh đó có vẻ từ lâu lẩu lầu lâu rồi vì nó đã quá cũ, với lại nhìn ảnh đã biết nó từ cái thời nào. Trong ảnh hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng đúng chất nam thần với nụ cười tươi rói mà ấm áp hút hồn bao nhiêu nữ sinh. Chính nụ cười đó của hắn lại làm nó choáng váng và ngỡ ngàng, nó tự hỏi sao lại có hai người giống nhau tới như vậy. Nó còn tưởng đó là Hùng cho đến khi nó soi kĩ, phát hiện đó không phải Lâm Hùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong ảnh, ngoại trừ hắn thì còn một cô gái đứng bên đang thân mật khoác tay hắn, tình tứ tựa vào vai hắn. Nhưng đáng tiếc, bức ảnh bị ngấm nước đã trôi đi cả một mảng, khuôn mặt của cô gái bị bóc mất. Nó tiếc nuối vì tính tò mò chưa được thỏa mãn thì chợt lông tơ trên người cứ dựng cả lên khi nghe giọng nói lạnh lẽo như đến từ âm phủ của Vương Khang:
“Cô đang làm gì vậy?”_Khi vừa nghe thấy câu này, như kẻ có tật giật mình, nó vội giấu tang chứng vật chứng ra sau lưng. Điều đó lại càng làm tăng sự nghi ngờ của hắn. Mặt hắn lúc này đen như đít nồi, sát khí ngùn ngụt bốc lên, không nói không rằng đem bộ mặt hằm hằm tiến về phía nó. Nó sợ hãi lùi lại và bị hắn dồn đến chân tường. Hắn với tay ra sau lưng nó, túm lấy bức ảnh vốn đã sắp nhàu nát. Khi giằng được bức ảnh và nhìn thấy chuyện xảy đến đối với bức ảnh duy nhất còn lại mà hắn nâng niu như báu vật, mặt hắn tối sầm lại đến bức không còn chút huyết sắc nào. Khuôn mặt lạnh tựa băng, đôi mắt sắc như chim ưng bắn về phía nó khiến hắn lạnh người. Đôi mắt tối tăm đó khiến nó nổi da gà, không rét mà vẫn run. Nó vội minh oan:
“Em…em…em…”_Nó bối rối không biết nên giải thích thế nào, mặc dù ảnh rách không phải lỗi do nó. Nhưng khi chưa kịp nói xong câu thì bỗng “chát”, âm thanh thâm thúy vang lên trong căn phòng vắng lặng. Nó đứng chết chân tại chỗ, không dám tin trợn tròn mắt nhìn hắn. Một ánh nhìn tràn đầy bi thương, một ánh nhìn toàn những bất ngờ. Nó còn không thèm quan tâm tới vết thương đã đỏ lựng một bên má. Hiển nhiên, hắn dám đánh nó. Lòng nó lúc này đau đến rách toạc ra, đau đến nỗi mất cảm giác. Nó không còn cảm nhận thấy cơn đau trên má nữa, lòng nó đã quá đau đớn rồi. Hắn đánh nó, nhưng không có lấy một lời giải thích. Vẻ mặt túng quẫn, hắn cũng chẳng xin lỗi, chỉ biết đổ tội lên đầu nó. Hắn gầm lên:
“Tôi không ngờ cô lại là loại người vì mục đích mà không màng tất cả. Uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn làm một thiếu phu nhân cho đến hết năm sau. Nhưng tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên để một kẻ khẩu phật tâm xà như cô ở trong nhà. Cô dám hủy đi bức ảnh của cô ấy, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”_Hắn nói vô cùng nặng lời, cũng không thèm để ý đến người đối diện bị đả kích nặng như thế nào. Nó bắt đầu lòng mắt rồi đó, chuẩn bị nổi đóa lên đây. Nhưng… nó biết mình đang trong tình thế nào. Với lại cái tính khép nép của nó không cho phép nó được nổi dậy. Đành vậy, nó níu lấy tay hắn, tha thiết nói:
“Anh nghe em giải thích đi… em không có…- chát”_Lại một tiếng bạt tai vang lên, nghe xót xa biết mấy, trên mặt của cô gái nào đó đã hằn đỏ năm nốt ngón tay, hắn lạnh lùng tuôn ra câu:
“Tôi sẽ không bao giờ tin cô nữa.”_Hắn nói xong liền quay đầu bỏ đi, mặc kệ người con gái kia lòng đau đến nguội lạnh. Nó suy sụp xụi lơ dưới nền đất lạnh toát, lòng đau đến không khóc được. Đột nhiên nó bật cười, cười sặc sụa, cười đến mức nước mắt giàn giụa. Chẳng phải bảo nó không khóc được sao? Không phải nó khóc, chỉ là đôi mắt tuôn lệ thôi. Nó cười trước nỗi buồn đó, không phải nó không có cảm xúc gì. Chẳng qua đối với một người hầu như đã mất đi tất cả như nó, thì chút đau đớn nhỏ nhoi này có là gì so với những cơn đau xé tim trước kia.
Tiếng cười chua xót và đầy bi ai đó cứ kéo dài mà không chịu dừng lại, không biết người con gái ấy đã tổn thương đến mức nào. Dường như cơn đau đó đã bòn rút hết mọi sinh lực trong sinh mệnh mong manh ấy, tưởng rằng chỉ cần thêm một nhát chém nữa thôi, sinh mệnh ấy sẽ lập tức lìa đời. Nó thấy mình rất nực cười, thấy mình xuẩn ngốc biết bao, biết là tốn nước bọt vô nghĩa, nhưng vẫn muốn mang lời giải thích cho kẻ máu lạnh kia. Thấy chưa, đây chính là hậu quả của sự ngu ngốc. Một bạt tai hắn nghĩ còn chưa đủ đau, còn chưa đủ sức nặng để trừng phạt nó chăng? Nhưng cho dù có đau hơn nữa thì ai thấu được, kẻ gây tổn thương vẫn cứ không ngần ngại đem thương tổn đến, kẻ hứng tổn thương thì phải gồng mình chịu đựng cơn đau đó, là vì điều gì? Vì yêu ư? Không, tình yêu không hèn mọn đến mức bị chà đạp đến như thế. Nó thu lu một góc, ôm lấy hai chân, vùi đầu mà nấc lên nức nở. Nó vô cùng nhớ Lâm Hùng, nhớ sự dịu dàng và ấm áp của anh, nhưng nó không thể điều khiển trái tim mình thôi đau đớn. Nó lỡ yêu lầm Vương Khang, dẫu vẫn còn tình cảm với Lâm Hùng thì sao chứ? Trái tim vẫn sẽ tổn thương thôi.
Tham thì thâm, quy luật của cuộc đời đã quá rõ ràng. Trái tim chia đôi nên tổn thương cũng gấp đôi, chỉ là tổn thương đang thử thách con người nó. Cuộc đời muốn đày ải nó, trong khi nó thì cứ cố gượng dậy. Nó gắng gượng trong tuyệt vọng, chới với trong bể tổn thương vì bị dày vò quá nhiều. Hai người đàn ông nó yêu, một người thì vứt bỏ tình yêu của nó, một người lại nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu đó. Thử hỏi, tình yêu có lỗi sao, nó xứng đáng nhận lấy điều đó sao? Nó không rõ tình cảm nó dành cho Vương Khang là gì? Yêu? Hay chỉ coi hắn là kẻ thay thế? Cái nó cần chính là đáp án của câu hỏi kia, nếu có đáp án, không phải khúc mắc trong lòng nó đã sớm được giải đáp rồi sao. Chính vì không được giải đáp khúc mắc trong lòng, cho nên trái tim nó luân phiên bị tổn thương, bị đau vì cả hai.
Nó cứ ngồi trên nền đất một hồi rất lâu mới lấy lại được tinh thần, mệt mỏi cố gắng hoàn thành công việc còn dang dở. Còn hắn, sau khi cãi nhau với hắn, không hiểu sao lòng hắn nặng nề vô cùng chứ chả được hả hê như ngày trước hắn vẫn nghĩ. Nhớ lại sự việc hồi nãy, hắn không khỏi phiền lòng, bèn tìm đến bar làm một trận giải sầu. Nhưng hôm nay, hắn lại không rủ thêm bạn, bởi hắn chỉ muốn lặng mình suy nghĩ với không gian riêng tư. Hắn điên cuồng nốc rượu, cố gắng đưa mình đến cơn say. Bởi chỉ khi say, còn người ta mới không cảm nhận được đau đớn. Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của hắn, hắn càng cố bao nhiêu thì cơn say càng tránh xa hắn bấy nhiêu. Hình ảnh nó cứ mỗi lúc một rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, như thước phim quay chậm không ngừng làm phiền hắn. Hắn không sao xóa được cái khuôn mặt xanh xao hốc hác lặng đi trước cú tát đó. Hắn không sao quên được tia nhìn đầy đau đớn, bi thương và kìm nén từ ánh mắt nó. Hắn không cách nào làm cho mình khỏi nhớ đến những giọt nước mắt nóng hổi tuôn dài trên hàng mi ấy.
Lúc này, hắn tâm rất phiền lòng rất loạn, hôm nay hắn đã không kiểm soát được lí trí của bản thân, ra tay tát nó hai bạt tai. Thú thực rằng lúc nhìn thấy nó cầm tấm ảnh cũ đã rách đó, hắn không thể kìm nén tức giận. Người con gái trong bức ảnh đó là điểm yếu của hắn, là tâm tư sâu kín hắn giấu diếm bấy lâu, là nỗi đau đã thành sẹo hằn trong lòng hắn, là cây kim nhổ không ra. Nhưng dù cây kim đó có khiến lòng hắn nhức nhối bao nhiêu thì hắn cũng không muốn nhổ, hắn vẫn còn rất nhớ cô ấy. Cho nên, hắn không chịu đựng được việc người khác muốn đem cô ấy rời khỏi hắn. Bức ảnh đó, là vật kỉ niệm duy nhất cô ấy để lại, là thứ duy nhất chứng minh hắn và cô từng có khoảng thời gian đẹp đẽ bên nhau. Vì vậy, việc làm dù nhỏ nhoi của nó vào mắt hắn lại thành tội đồ. Hơn nữa, còn một nguyên nhân nữa khiến hắn đánh nó, đó chính là muốn nhắc nhở nó nên nhớ thân phận mình trong cái nhà ấy. Tuy nhiên, lúc đánh nó hai bạt tai, chính ra trong lòng hắn đau đến không thở được. Lúc nhìn thấy vết hằn trên mặt nó, lòng hắn xót vô cùng, muốn đưa tay lên xoa dịu đi vết thương đó, đáng tiếc không biết hắn nghĩ gì mà lại làm ngược lại. Dường như hắn muốn trừng phạt chính mình chăng? Bởi… hắn thấy mình đã không còn như ngày nào, dửng dưng trước mọi việc liên quan đến nó. Và vô hình chung, trong khoảng thời gian nào đó, hắn nỡ yêu nó rồi.
Hắn sầu não nhìn bàn tay to lớn của mình, ấy vậy mà bàn tay này lại in trên mặt nó. Nghĩ lại, hắn không sao tự trách. Song, trong giây phút nhớ đến nó, hình ảnh của “thiên thần trong lòng hắn” – hình ảnh của cô gái kia chợt ùa về quấy nhiễu hắn. Nhớ lúc ấy, hắn yêu cô ấy rất nhiều, và hắn nhớ hắn đã từng đau đớn thế nào khi mất đi cô ấy. Lòng hắn lại càng thêm rối bời và nhiễu loạn, song song với cảm giác tội lỗi khi đánh nó là cảm giác của một kẻ phản bội. Hắn lại đau lòng cho nó thay vì nhớ đến cô ấy, cảm xúc của hắn thay đổi vì nó, con tim dao động vì nó. Nghĩ đến điều đó, hắn càng nốc rượu nhiều hơn, cứ một hớp lại một hớp, rượu cứ chốc chốc lại cạn sạch một chai. Hắn vừa uống vừa mơ màng nhớ đến cô ấy, người con gái mà hắn vẫn nhớ nhung suốt bao năm nay. Hắn càng say thì cảm giác cô ấy ở bên cạnh ngày càng gần, những lúc như thế, hắn lại lèm bèm gọi tên người con gái ấy. Đáng tiếc, hắn không biết một điều, số lần hắn gọi cô ấy chỉ bằng một nửa số lần hắn gọi tên nó.
“Haizz…Cái tên ngốc này!”_Quân không biết đã đến bên từ lúc nào, cậu thở dài và đỡ Khang đưa ra xe để mang về nhà.
Cậu sớm đã thấy hắn trong quán, định đi đến hỏi thăm, nhưng khi thấy hắn nốc nhiều rượu, khuôn mặt mang đầy tâm sự, cậu liền biết ngay là có chuyện. Chuyện của gia đình hắn, cậu cũng biết chút chút, biết rằng cuộc sống tân hôn của đôi vợ chồng trẻ kia chả đầm ấm và ngọt ngào như moi người vẫn tưởng. Cuộc sống dai dẳng kéo dài chỉ suốt ngày dày vò nhau mà sống. Cậu vốn dĩ không hiểu, kiếp trước rốt cuộc hai người ấy mắc nợ gì nhau mà kiếp này lại khốn khổ để dày vò nhau như thế, nếu không yêu thì buông, níu làm gì khi cả hai đều thương tích đầy mình. Đôi lúc cố chấp chỉ khiến cho cả hai thêm mệt mỏi mà chẳng thấy thoải mái, ấy vậy mà họ vẫn cố gắng gượng. Cậu nhìn Khang như vậy, không đành lòng nhưng cũng chẳng dám hỏi, cậu sợ lại động vào vết thương lòng của hắn. Chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, chỉ có con lừa như hắn mới mang chấp niệm cho đến cùng thôi.
Cậu đưa Khang về đến biệt thự, lúc này đã là hơn 11 giờ rồi. Biệt thự chìm trong vắng lặng với ánh đèn mờ mờ càng làm tăng sự cô tịnh của nó. Ánh đèn nê – ông ngoài đường cũng ánh lên một mảng hiu hắt. Căn biệt thự ấy nổi trội nhất trong màn đêm lạnh lẽo, nhưng cũng chính nó lại thật cô đơn. Quân không biết Lam đã ngủ chưa, nhưng hắn vẫn cứ ấn chuông. Khoảng 5 phút sau, một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trước cửa. Cô nhìn có vẻ rất mệt mỏi, hai mắt lờ đờ, khuôn mặt hốc hác đến đáng thương. Đặc biệt, dáng người gầy gò yếu ớt của cô khiến cho Quân cảm thấy thương hại. Cô yếu đuối mong manh như quả cầu pha lê dễ vỡ, nhưng lại luôn bị chà đạp bởi Khang, cậu thấy là không đáng. Nếu thoát khỏi hắn, cậu tin chắc cô còn sống tốt hơn bây giờ gấp nhiều lần, thậm chí còn rất béo tốt. Nhưng vì điều gì phải khiến cô ra nông nỗi này. Cậu đã mông lung đoán ra, nhưng vẫn im lặng không nói, cậu tin vào phẩm chất của cô gái nhỏ này.
Bởi thấy cô quá gầy gò xanh xao, mà Khang thì rất nặng, cậu sợ cô sẽ không đỡ nổi, nên đã giúp cô đưa hắn vào. Cô cũng không đừng nhìn, giúp cậu đỡ tay kia của Khang, dìu vào phòng. Sau khi vật được hắn ra giường, cậu phát hiện mặt cô đã nhăn nhúm, thở hồng hộc. Quả nhiên cô rất yếu ớt, chỉ mới có vậy mà đã không thở nổi. Nhưng, cái cậu để ý, chính là thứ đỏ đỏ bên má cô. Trong ánh đèn mờ mờ, cậu tinh ý nhận ra mặt cô đã sưng lên một chút, dù vết thương được cô che rất kĩ dưới mái tóc dày mềm mượt, nhưng vẫn có sơ hở. Cậu liền đi đến, đưa tay đến trước mặt cô, bị cô tránh đi. Lam hỏi:
“Cậu muốn làm gì?”_Nhưng Quân không nói không rằng, kéo cằm cô lên, và một mảng đỏ ửng sưng tấy lộ rõ trong không khí. Cậu sững sờ, lòng tê tái đi, khó chịu nuốt cục nghẹn ở cổ xuống, dịu giọng hỏi “Là do cậu ấy?”
“Không liên quan đến cậu.”_Trái ngược với sự dịu dàng của Quân lúc này là bộ dạng bất cần của cô. Cô giằng ra và tránh đi. Lam sợ nhìn vào ánh mắt quá đỗi dịu dàng của Quân lúc này, cô sẽ không nén được mà bật ra tiếng khóc. Đây là lần đầu trong suốt một năm qua cô nhận được sự ấm áp nhỏ nhoi như vậy. Dẫu vẫn muốn giữ lại chút ấm áp đó, nhưng cô hiểu sự thật phũ phàng thế nào, nó sẵn sàng hủy đi ấm áp trong phút chốc, thay thế vào đó là sự băng lạnh của cõi lòng vốn đã chết từ lâu.
Nhìn vẻ quật cường của cô, Quân đau lòng đến độ bàn tay đang giơ ra không trung nắm thật chặt, chặt đến mức nổi cả gân xanh. Vô hình chung, cậu thấy cảm thông cho cô gái này. Cậu biết nó chỉ đang cố giả vờ mạnh mẽ thôi, chứ ai cũng thấy nó mong manh yếu ớt thế nào. Phải, cậu để ý nó là vì cậu thích nó, cậu không thể ngăn nhịp đập và mạch cảm xúc của con tim cứ trỗi dậy mỗi khi gặp nó. Nhưng cậu lại không dám lại gần nó vì lòng cậu mỗi lần muốn quan tâm nó là lại dằn vặt bởi cảm giác phản bội bạn bè. “Vợ bạn không thể dòm ngó”, đó là nỗi đau đớn xót xa nhất của việc trao lầm trái tim. Quân và Lam nhìn nhau một hồi lâu, không ai nói thêm với ai câu nào, nhưng cả hai đều hiểu cái nhìn của đối phương, đều thấu tỏ sự đau đớn và khó chịu của người đối diện. Cuối cùng, Quân rút lui trong im lặng, để lại nó với hắn trong căn nhà im ắng.
Sau khi Quân đi, nó mệt mỏi day day thái dương, tiến đến giúp đỡ kẻ say bét nhè kia xử lí công chuyện. Sớm muộn cũng phải làm, hầu hắn không trước thì sau. Công việc này có chút khó khăn với nó, vì từ trước tới này nó chưa từng giúp ai thay đồ cả, đặc biệt là từ trước đến nay nó chưa bao giờ gần gũi với đàn ông đến nỗi phải đi thay đồ cho người ta. chân có chút vụng về, nó nhắm mắt và nhanh nhẹn lột phăng cái áo của hắn. Ngay sau đó, Lam nhanh tay thấm ướt khăn, lau người cho hắn. Người hắn vì rượu mà đỏ lên y như con tôm luộc, hắn khó chịu vùng vẫy, khiến cho người nó bị hắn hất ra một bên. Ngậm ngùi nhặt lại cái khăn, nó thu dọn đồ đạc. Vừa ra ngoài thấy hắn trở mình và lăn mạnh xuống giường, nó hốt hoảng lao đến. “Khổ thế đấy, làm gì mà uống lắm rượu vậy?”_Nó thầm than trong lòng, tự thương tiếc cho mình. Cố gắng kéo hắn ngồi dậy, nó một lần nữa hộc hơi mới có thể đưa được hắn lên giường. Nhưng nó cũng không ngờ chính mình lại bị hắn lật người ép xuống giường. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, nó khó chịu kháng nghị.
Hai người cứ cố vật lộn trên giường, và nó chính là kẻ cực khổ nhất vì phải ra sức chống cự. Người vốn đã yếu ớt, cho nên nó không đủ sức để cứu thoát mình. Kết quả, nó… bị hắn chiếm đoạt. Lần đầu tiên hai người thân mật ở cự li gần đến vậy. Hắn đè nó phía dưới, đôi mắt đang nhắm nghiền đột ngột mở ra. Khiến nó giật mình nhất chính là ánh mắt đó quá ôn nhu và thâm tình. Hắn nhìn nó nhưng dường như là nhìn một người khác, đôi mắt si mê. Mà đối với nó, ánh mắt này quá đỗi xa lạ, nó biết sẽ không bao giờ có ngày nó nhận được ánh mắt đó. Lòng đột nhiên nguội lạnh, nó chợt xót xa vô cùng. Buông lỏng phòng bị một chút mà nó không ngờ đến hậu quả. Nhìn nó một cách chăm chú đầy mê luyến, hắn bất thình lình cúi xuống và…cưỡng hôn nó. Đôi mắt nó khi chứng kiến khuôn mặt kia ở cự li gần nhất, hai mắt liền mở trừng trừng. Trong khi đó, đôi môi mềm mại của hắn đã sớm di chuyển đến nơi khác. Y phục nhanh chóng bị thoát đi, giờ nó thấy mình như con cá nằm sẵn trên thớt. Cố vớt vát lấy tia hi vọng cuối cùng, nó đưa răng cắn thật mạnh vào vai hắn hòng thoát ra. Tuy nhiên, điều đó ngược lại càng kích thích hắn hơn. Trong lúc đang “vật lộn” với nó, miệng hắn không ngừng rên rỉ gọi tên của người khác, người con gái hắn đã từng yêu.
Quả nhiên không việc làm nào đau đớn hơn việc bị ép trở thành người thay thế. Từ chút hi vọng nhỏ nhoi, giờ đã biến thành tuyệt vọng, nó chỉ biết bị động chịu đựng sự chiếm đoạt của hắn với một cõi lòng đã nguội lạnh. Kết quả này, đáng lẽ ra nó phải hiểu ngay từ đầu rồi mới đúng. Nhưng lòng vẫn không ngăn được cơn đau âm ỉ trong tim. Trái tim thật lạ, dẫu được lí trí khuyên can nhưng vẫn mù quáng đâm đầu vào “đám lửa” tình yêu ấy. Trong giây phút đáng thương và tuyệt vọng của cuộc đời, nó thấy mình chẳng khác nào con thiêu thân, chỉ vì muốn giữ lấy chút ấm áp mà phải trả giá bằng cả sinh mệnh. Còn hắn lúc này chẳng cảm nhận được gì ngoài sự nhớ nhung đến nhầm lẫn. Hắn cứ ngỡ người con gái mà hắn đang ôm là cô ấy, hắn tưởng rằng cô ấy đã về rồi. Điên cuồng tra tấn về tinh thần nó, hắn để lại trên cơ thể nó không biết bao nhiêu là dấu vết mờ ám. Lúc này, hình ảnh Lâm Hùng trong đầu nó lại càng hiển hiện rõ ràng. Ánh mắt anh buồn đau đáu như đang trách móc nó đã không giữ trọn lời hứa. Nó đau đớn đến mức ứa nước mắt, vươn tay ra muốn chạm vào gương mặt ấy nhưng lại chẳng thế bắt lấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.