Chương 5: Cảm Thấy Ấm Lòng
Jun Song ~ Joon Bean
27/10/2015
Hắn dừng xe trước cổng biệt thự,
thả nó xuống rồi phóng vụt đi. Hắn đi nó cũng không hỏi, nó quá rõ hắn
rồi, chắc bây giờ lại đến quán bar nhậu nhẹt cùng với đám bạn hư hỏng.
Nó lết tấm thân rã rời lên phòng, thả mình trên chiếc giường tân hôn êm
ái và do mệt mỏi quá nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Lúc đồng
hồ điểm 6 giờ tối, nó vội bật dậy, vươn vai một cái chuẩn bị đi làm cơm
tối. Đó đã trở thành một thói quen ăn sâu vào trong tiềm thức của nó,
một thói quen khó bỏ. Nhớ lại mấy lời bà cô đó nói, tâm trạng nó đã
không còn kích động như lúc ban đầu nữa, tự an ủi mình rằng đó chỉ là
tiếng ‘chó’ sủa ngoài tai, nghe không hiểu là được, tội chi phải tốn
nước mắt cho những kẻ vô tâm như vậy chứ.
Nó làm vài ba món ăn đơn giản rồi bày lên mâm, sau đó ngồi đó đợi, nó đang đợi hắn về ăn cơm. Nó thực sự cũng muốn ăn trước lắm nhưng không có hắn dường như nó ăn không vào. Đây cũng là một thói quen khó bỏ. Thói quen đó đã được hình thành từ khi làm người giúp việc của hắn. Mặc dù bây giờ nó không còn là người giúp việc của hắn nữa nhưng nó vẫn cứ chờ. Và cũng bởi vì cái thói quen ấy mà đôi lúc chờ đến mức cơm ăn cũng không đủ ba bữa, còn suýt lả đến xỉu, phải đưa đi cấp cứu cơ.
Đồng hồ tích tắc một lúc đã điểm 12 giờ đêm, thế có nghĩa là nó đã chờ hắn suốt 6 tiếng đồng hồ, bụng nó đói meo, nãy giờ biểu tình dữ dội. Trong nhà điện vẫn bật sáng trưng và do chờ lâu quá nó đã lịm đi từ lúc nào. Ngày trước nó chưa từng nghĩ mình sẽ đủ kiên nhẫn để chờ một người lâu đến như thế, ai dè mọi chuyện đều thay đổi từ khi nó gặp hắn hay nói đúng hơn là từ khi nó trở thành người giúp việc cho hắn. Ban đêm thành phố luôn rất tĩnh mịch, yên tĩnh, mọi người đều đã chìm sâu vào giấc mơ đẹp. Thế nhưng có một nơi vẫn còn rất náo nhiệt, nhộn nhịp, đó là trong quán bar.
Quán bar Vân Thiên:
Ánh đèn sặc sỡ đủ loại sắc màu cứ lập lòe liên tục, tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc của mấy chàng đánh DJ cứ thế vang lên kích thích thính giác đến não bộ của con người như cổ vũ cho hành động điên loạn mà cuồng nhiệt của bọn họ. Trên một chiếc cột ở giữa căn phòng, thân ảnh sexy của mấy cô gái vũ công múa thoát y liên tục uốn lượn hòa mình vào khung cảnh đông vui, nhộn nhịp của chốn ăn chơi. Hình ảnh của họ rất hại mắt và khiến cho những vị đại gia bên dưới liên tục ‘nhỏ dãi’ thèm thuồng bởi thân hình nóng bỏng của mình. Họ như những con rắn cứ thế quấn lấy chiếc cột một cách cực kì điêu luyện và khiến không ít kẻ say mê. Trong đó hàng ngàn người cứ chen chúc nhau và điên cuồng lắc lư. Chỉ riêng một góc khuất nào đó, hình ảnh quen thuộc của một chàng trai đang lặng lẽ uống rượu trông thật lẻ loi.
“Này Khang, sao hôm qua mới cưới vợ mà hôm nay đã chạy đến bar uống rượu thế? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Hay là mày… ‘không được’?” Chợt có một người tiến tới vỗ vai hắn mà trêu ghẹo, hắn cũng chẳng lạ gì bởi kẻ đó là Quân – bạn thân của hắn.
“Đừng nhắc đến cô ta với tao, nhắc là lại thấy phiền.” Hắn đáp rồi nâng ly rượu lên nốc cạn. Hắn không hiểu hôm nay mình bị làm sao nữa khi mà cứ nhắc đến nó là lại cảm thấy tâm phiền tình loạn.
“Không nhắc đến cô ta, vậy để tao tìm mấy ẻm chân dài đến cho mày giải sầu nha!” Quân dụ dỗ. Hắn không đáp, chỉ chăm chú vào li rượu, cũng chẳng phản đối, Quân coi như hắn đồng ý, bèn gọi mấy em phục vụ nóng bỏng đến cho hắn. Thế nhưng khi có gái xinh ở bên, hắn còn cảm thấy phiền hơn gấp bội, tâm trạng hắn lúc này cực kì tồi tệ. Vì vậy mà hắn không thèm đếm xỉa gì đến mấy ả đang làm trò dụ dỗ hắn. Bực mình đập tay xuống bàn đuổi hết đi, hắn tiếp tục nốc rượu một cách điên cuồng.
Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn nà, ngón tay thon dài mềm mịn nhẹ đặt lên vai hắn, kéo tay hắn. Hắn ngước lên, một khuôn mặt xinh đẹp đập ngay vào mắt. Gương mặt đó là của Tường Vy – một gương mặt rất chi là giả tạo. Tường Vy ngày trước từng là bạn thân của nó, được nó xem như chị em mà đối xử tốt, ai mà biết khi gia đình nó gặp khó khăn lại chẳng thấy mặt mũi của cô ta đâu. Ngay cả gia đình cô ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Còn nó thì cũng chỉ có thể trở thành một con ngốc vẫn đi tin tưởng cô ta đến tận bây giờ. Tường Vy nhẹ nhếch đôi môi mỏng, nở ra một nụ cười giống như đóa hoa rực rỡ trong gió. Nụ cười này không biết cô ta dùng biết bao nhiêu lần để dụ dỗ đàn ông và quả thực nó rất hiệu quả, ả dịu dàng nói:
“Đêm nay có hứng thú với em hay không?” Cô ta như một con đ*** mở lời dụ dỗ. Nên biết đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đối mặt với một cô gái xinh đẹp nóng bỏng trước mặt thế này làm sao có thể kháng cự đây? Ả rất tin vào thân hình của mình, cũng rất tự tin vào chế độ phục vụ của mình. Cô ta là một cô gái luôn được đàn ông để ý đến và đã qua tay không biết bao nhiêu người đàn ông, chỉ là khi chơi với nó, ả vẫn giả vờ mình là một con người trong trắng, thanh khiết. Ả biết nó rất khinh thường những cô gái làng chơi và thực chất chơi với nó là ả muốn lợi dụng nó để tiếp cận những chàng hotboy đại gia có quan hệ với nhà nó.
Hôm nay cũng như mọi khi, ả đến đây chơi và bắt gặp hắn đang uống rượu. Thấy hắn ắt hẳn là một đại thiếu gia ăn chơi. Hơn nữa trông hắn cũng rất ‘ngon miệng’ nên ả mới quyết định tiếp cận. Nhìn hắn, ả cảm thấy có cái gì đó quen thuộc không nói lên lời, hình như là đã thấy qua ở đâu. Ả cố gắng lục lọi trí nhớ hạn hẹp của mình và cuối cùng cũng phát hiện một sự thật đáng kinh ngạc: người đàn ông trước mặt ả đây là chồng của bạn thân Nguyệt Lam và bọn họ mới chỉ kết hôn hôm qua. Đây là một sự trùng hợp thú vị bởi ả rất muốn chiếm được người đàn ông này. Ai mà không biết anh ta là thiếu gia ăn chơi có tiếng, sở hữu gia tài khổng lồ trong nhà họ Vương chứ. Chỉ cần trở thành vợ, à không, nhân tình của anh ta thôi thì cũng đã có tiền xài không hết rồi.
Ả chớp chớp đôi mắt ra vẻ ngây thơ mong có thể hút hồn người đối diện, thế nhưng ả có vẻ đã chọn nhầm người rồi khi người đàn ông trước mặt này đây không có mắt đối với những cô gái giả nai như ả. Hắn không thèm để ý đến ả mà còn hất tay ả ra, tiếp tục uống rượu và chìm trong suy nghĩ miên man của bản thân. Hắn không có hứng thú với mấy cô nàng ngực bự não ngắn như ả, hơn nữa còn cảm thấy ả thật phiền toái và ngứa mắt. Hắn không phải kẻ đói bụng ăn quàng, càng không phải kẻ dễ dàng bị dụ dỗ. Nhìn cái món hàng béo bở trước mặt này, trông thì ngon đấy nhưng chắc gì đã là đồ sạch, có khi còn qua tay nhiều người rồi. Hắn không thích dùng lại đồ người khác đã dùng qua. Hắn vẫn cứ uống rượu và trở lời cô ả bằng một câu ngắn gọn và súc tích:
“Không có hứng!” Câu trả lời vừa được tuôn ra, lập tức mặt cô ta xám ngoét lại, đen như đít nồi. Thế nhưng khi bị từ chối, cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta-muốn-người-đàn-ông-này.
“Vậy anh có hứng thú với vợ của anh chứ?” Cô ta ngồi xuống đối diện hắn, chân vắt lên, ánh mắt nhìn hắn có chút say mê. Người đàn ông trước mắt này quả thực rất anh tuấn, rất đẹp trai, đồ tốt như thế này, chỉ có người ngu mới không cần. Cô ta cảm thấy rất căm hận, rất ghen tức khi nó được sở hữu người đàn ông này. Nó là một đứa con gái tốt số, trời sinh không đẹp nhưng rất ưa nhìn, vì thế nó luôn là mục tiêu được mọi người chú ý đến. Và ả, từ khi trở thành bạn thân của nó đến nay luôn bị lép vế. Mọi người đều dồn hết ánh mắt lên người nó mà không thèm ngó ngàng gì đến ả khiến ả ghen tức vô cùng. Cũng vì thế, khi nghe tin gia đình nó gặp tai biến, ả lập tức trốn biệt tăm biệt tích và không thèm ngó ngàng gì đến nó nữa.
“Cô có ý gì?” Hắn lúc này mới có chút chú ý đến cô ta. Tuy hắn rất không vui khi nghe ả nhắc đến nó nhưng dường như chỉ cần nhắc đến nó là sẽ kéo lại được sự chú ý của hắn. Hắn phát hiện ra cô gái này không hề đơn giản, hơn nữa còn đang ấp ủ một âm mưu to lớn nào đó.
“Tôi là bạn thân của cô ta. Tuy nhiên bây giờ giữa tôi với cô ấy không còn quan hệ gì cả. Nhưng tôi biết rất nhiều bí mật của ả ta đấy. Anh có hứng thú không?”
“Một người mà ngay cả chồng của bạn thân muốn cướp, cô nghĩ tôi tin cô được sao?” Hắn nâng khuôn mặt trơ trẽn của ả lên, nhếch miệng mỉa mai
“Tôi không cần anh phải tin tôi. Nhưng anh sẽ phải hối hận đó. Khi nào anh thấy hối hận, hãy gọi cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi.” Ả mở ví ra lấy danh thiếp để lên bàn sau đó thì rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho hắn. Ả rất có lòng tin đối với chuyện này. Dù sao cô bạn thân Nguyệt Lam ngốc nghếch kia của ả cũng chẳng bận tâm đâu, bởi ả thường nghe nó kể về một người đàn ông nó yêu tha thiết trước kia. Nó còn thề nhất định sẽ đợi được anh ta trở về. Thế nên, nó sẽ không lấy ai khác nếu như cái người đàn ông trong trái tim nó chưa trở về, trừ phi bị ép. Trong chuyện này có rất nhiều uẩn khúc khó nói hết được.
Hắn cười khẩy một cái coi thường nhưng vẫn không quên cất tấm danh thiếp đi, có lẽ có một ngày nào đó ả ta sẽ là một con tốt trong bàn cờ của hắn. Nhìn đồng hồ, 1 giờ kém 10 phút đêm, cũng đến lúc nên trở về nhà với cô vợ bé nhỏ kia rồi. Thế là hắn rút ví ra trả tiền rồi tạm biệt Quân để trở về nhà. Hắn ra xe, cắm chìa khóa vào ổ rồi rồ ga phóng vụt đi. Trong màn đêm đen tối và lạnh lẽo, trong ngồi nhà kia vẫn cứ sáng đèn mặc kệ chủ nhân của nó có ngủ say sưa như thế nào.
Nó không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nhưng cũng là vì tiếng động làm cho tỉnh giấc. Nó tỉnh ngủ thì đã phát hiện hắn đang ngồi bên từ bao giờ. Hắn không ngờ mình về muộn thể này mà vẫn có người chờ cơm. Lúc hắn về, phát hiện cô vợ bé nhỏ của hắn đang gục trên bàn mà say sưa đánh một giấc thật ngon lành. Hắn tiến tới thì phát hiện trên bàn bày la liệt đồ ăn vẫn còn bốc hơi, có lẽ là vừa đun lại. Hắn không nghĩ khi trở thành vợ hắn rồi nó vẫn giữ cái quy tắc ấy. Cái quy tắc do hắn định ra để làm khó nó khi cấm nó không được ăn cơm trước mà phải đợi hắn về ăn. Nó là một cô bé rất biết nghe lời, mặc dù cả ngày làm việc mệt mỏi nhưng đến tối muộn khi hắn về nhà vẫn thấy hình bóng nhỏ bé của nó ngồi đợi bên mâm cơm. Ngày trước, khi chưa quen biết nó, hắn vẫn như vậy, đi chơi về muộn mà chẳng ai chờ cơm, hắn chỉ đành đãi chiếc dạ dày của mình bằng mì gói – một loại thức ăn qua loa tạm bợ, sau đó ôm cái bụng vẫn đói meo lên giường đi ngủ.
Từ khi quen biết nó, cho dù hắn có đi lâu đến thế nào thì hắn biết ở nhà luôn có một người đợi hắn về ăn cơm. Nhìn hình ảnh của nó yên lặng nằm trên bàn chờ hắn, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có một tia ấm áp len lỏi. Nói gì đi chăng nữa, người có lỗi cũng chính là hắn, hắn biết nó vẫn chưa ăn gì nên lay nó dậy ăn cùng.
“Anh về rồi!” Nó mơ màng nói rồi dụi dụi hai mắt lơ mơ mệt mỏi của mình, ngáp vài cái.
“Cô ăn chưa, nếu chưa thì ăn cùng tôi đi.” Hắn lấy bát đũa ra rồi xới cơm. Cả hai vừa ngồi ăn vừa nói chuyện.
“Lần sau cô không cần phải chờ tôi về ăn tối nữa, có lẽ tôi sẽ ăn ở bên ngoài.” Hắn nhắc nhở. Nó vừa nhai vừa trả lời, vì đói quá nên ăn có chút nghẹn “Không cần đâu, lần sau tôi sẽ nấu cơm để sẵn đó, anh về đun lại là được. Ngày trước anh không phải chê cơm ngoài đường không đảm bảo vệ sinh nên anh không ăn sao?”
“Được!! Nhưng sao hôm nay cô vẫn chờ tôi về vậy?”
“Chỉ là thói quen thôi.” Nó đáp. Rồi cả hai lại yên lặng ăn cơm, không ai nói với ai câu nào. Họ cảm nhận hai trái tim dường như đang xích lại gần nhau hơn. Hắn nhìn nó, cảm thấy ấm lòng, bất giác trên môi nở một nụ cười hạnh phúc mà chính hắn không biết. Cả hai xử lí xong bữa ăn, nó thu dọn bát đĩa rồi chuẩn bị lên giường.
Hắn cảm thấy mình hôm nay điên rồi khi chấp nhận để cho nó ôm hắn, bây giờ là hắn biến thành gối ôm của nó chứ không phải nó là gối ôm nữa. Hai người cứ ôm nhau ngủ mà không có chút tạp niệm nào về việc ‘động phòng’. Rồi cả hai dần dần chìm vào giấc ngủ hạnh phúc.
Ở một nơi nào đó xa thật xa, có một cô gái bất giác nở nụ cười thật tươi, lòng thầm nhắn nhủ [Anh, em sắp về rồi!]. Và cũng ở một nơi thật xa xôi, cũng có một chàng trai đang lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ ngắm mưa rơi, mỉm cười thật tươi, bất chợt nói [Hãy chờ anh!]
·Tường Vy: Trước kia là bạn thân của nó nhưng khi gia đình nó gặp tai nạn, cô ta trở mặt. Là một kẻ rất gian xảo, xấu bụng, hay ghen tị với nó. Thường hay bày mưu hãm hại nó.
Nó làm vài ba món ăn đơn giản rồi bày lên mâm, sau đó ngồi đó đợi, nó đang đợi hắn về ăn cơm. Nó thực sự cũng muốn ăn trước lắm nhưng không có hắn dường như nó ăn không vào. Đây cũng là một thói quen khó bỏ. Thói quen đó đã được hình thành từ khi làm người giúp việc của hắn. Mặc dù bây giờ nó không còn là người giúp việc của hắn nữa nhưng nó vẫn cứ chờ. Và cũng bởi vì cái thói quen ấy mà đôi lúc chờ đến mức cơm ăn cũng không đủ ba bữa, còn suýt lả đến xỉu, phải đưa đi cấp cứu cơ.
Đồng hồ tích tắc một lúc đã điểm 12 giờ đêm, thế có nghĩa là nó đã chờ hắn suốt 6 tiếng đồng hồ, bụng nó đói meo, nãy giờ biểu tình dữ dội. Trong nhà điện vẫn bật sáng trưng và do chờ lâu quá nó đã lịm đi từ lúc nào. Ngày trước nó chưa từng nghĩ mình sẽ đủ kiên nhẫn để chờ một người lâu đến như thế, ai dè mọi chuyện đều thay đổi từ khi nó gặp hắn hay nói đúng hơn là từ khi nó trở thành người giúp việc cho hắn. Ban đêm thành phố luôn rất tĩnh mịch, yên tĩnh, mọi người đều đã chìm sâu vào giấc mơ đẹp. Thế nhưng có một nơi vẫn còn rất náo nhiệt, nhộn nhịp, đó là trong quán bar.
Quán bar Vân Thiên:
Ánh đèn sặc sỡ đủ loại sắc màu cứ lập lòe liên tục, tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc của mấy chàng đánh DJ cứ thế vang lên kích thích thính giác đến não bộ của con người như cổ vũ cho hành động điên loạn mà cuồng nhiệt của bọn họ. Trên một chiếc cột ở giữa căn phòng, thân ảnh sexy của mấy cô gái vũ công múa thoát y liên tục uốn lượn hòa mình vào khung cảnh đông vui, nhộn nhịp của chốn ăn chơi. Hình ảnh của họ rất hại mắt và khiến cho những vị đại gia bên dưới liên tục ‘nhỏ dãi’ thèm thuồng bởi thân hình nóng bỏng của mình. Họ như những con rắn cứ thế quấn lấy chiếc cột một cách cực kì điêu luyện và khiến không ít kẻ say mê. Trong đó hàng ngàn người cứ chen chúc nhau và điên cuồng lắc lư. Chỉ riêng một góc khuất nào đó, hình ảnh quen thuộc của một chàng trai đang lặng lẽ uống rượu trông thật lẻ loi.
“Này Khang, sao hôm qua mới cưới vợ mà hôm nay đã chạy đến bar uống rượu thế? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Hay là mày… ‘không được’?” Chợt có một người tiến tới vỗ vai hắn mà trêu ghẹo, hắn cũng chẳng lạ gì bởi kẻ đó là Quân – bạn thân của hắn.
“Đừng nhắc đến cô ta với tao, nhắc là lại thấy phiền.” Hắn đáp rồi nâng ly rượu lên nốc cạn. Hắn không hiểu hôm nay mình bị làm sao nữa khi mà cứ nhắc đến nó là lại cảm thấy tâm phiền tình loạn.
“Không nhắc đến cô ta, vậy để tao tìm mấy ẻm chân dài đến cho mày giải sầu nha!” Quân dụ dỗ. Hắn không đáp, chỉ chăm chú vào li rượu, cũng chẳng phản đối, Quân coi như hắn đồng ý, bèn gọi mấy em phục vụ nóng bỏng đến cho hắn. Thế nhưng khi có gái xinh ở bên, hắn còn cảm thấy phiền hơn gấp bội, tâm trạng hắn lúc này cực kì tồi tệ. Vì vậy mà hắn không thèm đếm xỉa gì đến mấy ả đang làm trò dụ dỗ hắn. Bực mình đập tay xuống bàn đuổi hết đi, hắn tiếp tục nốc rượu một cách điên cuồng.
Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn nà, ngón tay thon dài mềm mịn nhẹ đặt lên vai hắn, kéo tay hắn. Hắn ngước lên, một khuôn mặt xinh đẹp đập ngay vào mắt. Gương mặt đó là của Tường Vy – một gương mặt rất chi là giả tạo. Tường Vy ngày trước từng là bạn thân của nó, được nó xem như chị em mà đối xử tốt, ai mà biết khi gia đình nó gặp khó khăn lại chẳng thấy mặt mũi của cô ta đâu. Ngay cả gia đình cô ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Còn nó thì cũng chỉ có thể trở thành một con ngốc vẫn đi tin tưởng cô ta đến tận bây giờ. Tường Vy nhẹ nhếch đôi môi mỏng, nở ra một nụ cười giống như đóa hoa rực rỡ trong gió. Nụ cười này không biết cô ta dùng biết bao nhiêu lần để dụ dỗ đàn ông và quả thực nó rất hiệu quả, ả dịu dàng nói:
“Đêm nay có hứng thú với em hay không?” Cô ta như một con đ*** mở lời dụ dỗ. Nên biết đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đối mặt với một cô gái xinh đẹp nóng bỏng trước mặt thế này làm sao có thể kháng cự đây? Ả rất tin vào thân hình của mình, cũng rất tự tin vào chế độ phục vụ của mình. Cô ta là một cô gái luôn được đàn ông để ý đến và đã qua tay không biết bao nhiêu người đàn ông, chỉ là khi chơi với nó, ả vẫn giả vờ mình là một con người trong trắng, thanh khiết. Ả biết nó rất khinh thường những cô gái làng chơi và thực chất chơi với nó là ả muốn lợi dụng nó để tiếp cận những chàng hotboy đại gia có quan hệ với nhà nó.
Hôm nay cũng như mọi khi, ả đến đây chơi và bắt gặp hắn đang uống rượu. Thấy hắn ắt hẳn là một đại thiếu gia ăn chơi. Hơn nữa trông hắn cũng rất ‘ngon miệng’ nên ả mới quyết định tiếp cận. Nhìn hắn, ả cảm thấy có cái gì đó quen thuộc không nói lên lời, hình như là đã thấy qua ở đâu. Ả cố gắng lục lọi trí nhớ hạn hẹp của mình và cuối cùng cũng phát hiện một sự thật đáng kinh ngạc: người đàn ông trước mặt ả đây là chồng của bạn thân Nguyệt Lam và bọn họ mới chỉ kết hôn hôm qua. Đây là một sự trùng hợp thú vị bởi ả rất muốn chiếm được người đàn ông này. Ai mà không biết anh ta là thiếu gia ăn chơi có tiếng, sở hữu gia tài khổng lồ trong nhà họ Vương chứ. Chỉ cần trở thành vợ, à không, nhân tình của anh ta thôi thì cũng đã có tiền xài không hết rồi.
Ả chớp chớp đôi mắt ra vẻ ngây thơ mong có thể hút hồn người đối diện, thế nhưng ả có vẻ đã chọn nhầm người rồi khi người đàn ông trước mặt này đây không có mắt đối với những cô gái giả nai như ả. Hắn không thèm để ý đến ả mà còn hất tay ả ra, tiếp tục uống rượu và chìm trong suy nghĩ miên man của bản thân. Hắn không có hứng thú với mấy cô nàng ngực bự não ngắn như ả, hơn nữa còn cảm thấy ả thật phiền toái và ngứa mắt. Hắn không phải kẻ đói bụng ăn quàng, càng không phải kẻ dễ dàng bị dụ dỗ. Nhìn cái món hàng béo bở trước mặt này, trông thì ngon đấy nhưng chắc gì đã là đồ sạch, có khi còn qua tay nhiều người rồi. Hắn không thích dùng lại đồ người khác đã dùng qua. Hắn vẫn cứ uống rượu và trở lời cô ả bằng một câu ngắn gọn và súc tích:
“Không có hứng!” Câu trả lời vừa được tuôn ra, lập tức mặt cô ta xám ngoét lại, đen như đít nồi. Thế nhưng khi bị từ chối, cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta-muốn-người-đàn-ông-này.
“Vậy anh có hứng thú với vợ của anh chứ?” Cô ta ngồi xuống đối diện hắn, chân vắt lên, ánh mắt nhìn hắn có chút say mê. Người đàn ông trước mắt này quả thực rất anh tuấn, rất đẹp trai, đồ tốt như thế này, chỉ có người ngu mới không cần. Cô ta cảm thấy rất căm hận, rất ghen tức khi nó được sở hữu người đàn ông này. Nó là một đứa con gái tốt số, trời sinh không đẹp nhưng rất ưa nhìn, vì thế nó luôn là mục tiêu được mọi người chú ý đến. Và ả, từ khi trở thành bạn thân của nó đến nay luôn bị lép vế. Mọi người đều dồn hết ánh mắt lên người nó mà không thèm ngó ngàng gì đến ả khiến ả ghen tức vô cùng. Cũng vì thế, khi nghe tin gia đình nó gặp tai biến, ả lập tức trốn biệt tăm biệt tích và không thèm ngó ngàng gì đến nó nữa.
“Cô có ý gì?” Hắn lúc này mới có chút chú ý đến cô ta. Tuy hắn rất không vui khi nghe ả nhắc đến nó nhưng dường như chỉ cần nhắc đến nó là sẽ kéo lại được sự chú ý của hắn. Hắn phát hiện ra cô gái này không hề đơn giản, hơn nữa còn đang ấp ủ một âm mưu to lớn nào đó.
“Tôi là bạn thân của cô ta. Tuy nhiên bây giờ giữa tôi với cô ấy không còn quan hệ gì cả. Nhưng tôi biết rất nhiều bí mật của ả ta đấy. Anh có hứng thú không?”
“Một người mà ngay cả chồng của bạn thân muốn cướp, cô nghĩ tôi tin cô được sao?” Hắn nâng khuôn mặt trơ trẽn của ả lên, nhếch miệng mỉa mai
“Tôi không cần anh phải tin tôi. Nhưng anh sẽ phải hối hận đó. Khi nào anh thấy hối hận, hãy gọi cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi.” Ả mở ví ra lấy danh thiếp để lên bàn sau đó thì rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho hắn. Ả rất có lòng tin đối với chuyện này. Dù sao cô bạn thân Nguyệt Lam ngốc nghếch kia của ả cũng chẳng bận tâm đâu, bởi ả thường nghe nó kể về một người đàn ông nó yêu tha thiết trước kia. Nó còn thề nhất định sẽ đợi được anh ta trở về. Thế nên, nó sẽ không lấy ai khác nếu như cái người đàn ông trong trái tim nó chưa trở về, trừ phi bị ép. Trong chuyện này có rất nhiều uẩn khúc khó nói hết được.
Hắn cười khẩy một cái coi thường nhưng vẫn không quên cất tấm danh thiếp đi, có lẽ có một ngày nào đó ả ta sẽ là một con tốt trong bàn cờ của hắn. Nhìn đồng hồ, 1 giờ kém 10 phút đêm, cũng đến lúc nên trở về nhà với cô vợ bé nhỏ kia rồi. Thế là hắn rút ví ra trả tiền rồi tạm biệt Quân để trở về nhà. Hắn ra xe, cắm chìa khóa vào ổ rồi rồ ga phóng vụt đi. Trong màn đêm đen tối và lạnh lẽo, trong ngồi nhà kia vẫn cứ sáng đèn mặc kệ chủ nhân của nó có ngủ say sưa như thế nào.
Nó không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nhưng cũng là vì tiếng động làm cho tỉnh giấc. Nó tỉnh ngủ thì đã phát hiện hắn đang ngồi bên từ bao giờ. Hắn không ngờ mình về muộn thể này mà vẫn có người chờ cơm. Lúc hắn về, phát hiện cô vợ bé nhỏ của hắn đang gục trên bàn mà say sưa đánh một giấc thật ngon lành. Hắn tiến tới thì phát hiện trên bàn bày la liệt đồ ăn vẫn còn bốc hơi, có lẽ là vừa đun lại. Hắn không nghĩ khi trở thành vợ hắn rồi nó vẫn giữ cái quy tắc ấy. Cái quy tắc do hắn định ra để làm khó nó khi cấm nó không được ăn cơm trước mà phải đợi hắn về ăn. Nó là một cô bé rất biết nghe lời, mặc dù cả ngày làm việc mệt mỏi nhưng đến tối muộn khi hắn về nhà vẫn thấy hình bóng nhỏ bé của nó ngồi đợi bên mâm cơm. Ngày trước, khi chưa quen biết nó, hắn vẫn như vậy, đi chơi về muộn mà chẳng ai chờ cơm, hắn chỉ đành đãi chiếc dạ dày của mình bằng mì gói – một loại thức ăn qua loa tạm bợ, sau đó ôm cái bụng vẫn đói meo lên giường đi ngủ.
Từ khi quen biết nó, cho dù hắn có đi lâu đến thế nào thì hắn biết ở nhà luôn có một người đợi hắn về ăn cơm. Nhìn hình ảnh của nó yên lặng nằm trên bàn chờ hắn, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có một tia ấm áp len lỏi. Nói gì đi chăng nữa, người có lỗi cũng chính là hắn, hắn biết nó vẫn chưa ăn gì nên lay nó dậy ăn cùng.
“Anh về rồi!” Nó mơ màng nói rồi dụi dụi hai mắt lơ mơ mệt mỏi của mình, ngáp vài cái.
“Cô ăn chưa, nếu chưa thì ăn cùng tôi đi.” Hắn lấy bát đũa ra rồi xới cơm. Cả hai vừa ngồi ăn vừa nói chuyện.
“Lần sau cô không cần phải chờ tôi về ăn tối nữa, có lẽ tôi sẽ ăn ở bên ngoài.” Hắn nhắc nhở. Nó vừa nhai vừa trả lời, vì đói quá nên ăn có chút nghẹn “Không cần đâu, lần sau tôi sẽ nấu cơm để sẵn đó, anh về đun lại là được. Ngày trước anh không phải chê cơm ngoài đường không đảm bảo vệ sinh nên anh không ăn sao?”
“Được!! Nhưng sao hôm nay cô vẫn chờ tôi về vậy?”
“Chỉ là thói quen thôi.” Nó đáp. Rồi cả hai lại yên lặng ăn cơm, không ai nói với ai câu nào. Họ cảm nhận hai trái tim dường như đang xích lại gần nhau hơn. Hắn nhìn nó, cảm thấy ấm lòng, bất giác trên môi nở một nụ cười hạnh phúc mà chính hắn không biết. Cả hai xử lí xong bữa ăn, nó thu dọn bát đĩa rồi chuẩn bị lên giường.
Hắn cảm thấy mình hôm nay điên rồi khi chấp nhận để cho nó ôm hắn, bây giờ là hắn biến thành gối ôm của nó chứ không phải nó là gối ôm nữa. Hai người cứ ôm nhau ngủ mà không có chút tạp niệm nào về việc ‘động phòng’. Rồi cả hai dần dần chìm vào giấc ngủ hạnh phúc.
Ở một nơi nào đó xa thật xa, có một cô gái bất giác nở nụ cười thật tươi, lòng thầm nhắn nhủ [Anh, em sắp về rồi!]. Và cũng ở một nơi thật xa xôi, cũng có một chàng trai đang lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ ngắm mưa rơi, mỉm cười thật tươi, bất chợt nói [Hãy chờ anh!]
·Tường Vy: Trước kia là bạn thân của nó nhưng khi gia đình nó gặp tai nạn, cô ta trở mặt. Là một kẻ rất gian xảo, xấu bụng, hay ghen tị với nó. Thường hay bày mưu hãm hại nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.