Chương 3: Nhắc Lại Về Quá Khứ.
Jun Song ~ Joon Bean
27/10/2015
“Này, thằng chồng mày cũng đẹp trai quá
chứ! Mày kiếm ở đâu được một anh cực phẩm như vậy?” Quỳnh Chi bắt đầu
trêu ghẹo. Nó ảo não, tuy chồng nó đẹp trai thật đấy nhưng người ta cũng đâu có yêu thương gì nó, nói gì thì nói, hắn cũng chỉ là một ông chồng
bù nhìn, thấy được nhưng không ăn được thôi.
“Biết là cực phẩm nhưng tao muốn tránh xa còn không kịp.” Nó đáp.
“Sao thế?” Quỳnh Chi ngạc nhiên. Nhỏ thật sự rất không hiểu.Nó đã cưới được một người chồng tốt, đẹp trai, giàu có, sao có thể không vui được chứ? Nhìn khuôn mắt thất thiểu của nó, nhỏ đã đoán ra được phần nào, liền ép hỏi “Có chuyện gì xảy ra phải không? Nói đi! Rốt cuộc thằng chồng kia là ai? Sao lại lấy hắn khi mình không muốn?”
“Bà cô ơi, tôi bị ép gả, được chưa? Hỏi gì hỏi lắm thế?” Nó nổi sùng lên. Việc bị ép gả đã khiến nó phiền não lắm rồi, lại thêm cái Quỳnh Chi lắm chuyện này nữa chắc nó điên mất.
“Chuyện là sao?” Nhỏ nhất định không buông tha, vẻ mắt cứ như không rèn sắt thành thép ta không yên lòng vậy, ép hỏi cho đến khi nó phải tự nguyện nói ra thì thôi. Cuối cùng nó phải giơ tay xin hàng vì cái tính cứng đầu của nhỏ. Nó kể tường tận từ đầu đến cuối không bỏ xót bất kì chi tiết nào. Nghe xong, nhỏ sốt sắng “Bọn họ thật quá đáng, để tao đi tính xổ với họ. Quả này tao mà không cho họ biết tay thì tao sẽ theo họ của mày.”
Nhỏ sắn tay áo, bẻ ngón tay cái ‘rắc’, mắt trừng lớn, thở phì phò hùng hục đứng dậy, bộ dạng như muốn cho bọn họ biết tay thật vậy. Cũng may mà nó nhanh tay ngăn cái mối thảm họa to bự ấy lại chứ không thì không biết hôm nay nhà họ Vương sẽ thành ra cái bộ dạng gì.
“Mày chắc mày vẫn hạnh phúc chứ?” Chi hỏi. Nó biết nhỏ thực sự lo cho nó nhưng cuộc sống này là của nó, con đường này mặc dù nó không muốn bước nhưng cũng đã lỡ bước lên rồi thì đâm lao phải theo lao thôi. Bây giờ, dù hạnh phúc hay không thì nói lên được cái gì?!? Nó phóng tầm mắt ra xa xăm, nhẹ nhàng nói “ Hạnh phúc cũng phải bước, không hạnh phúc cũng phải đi. Bởi vì tao không thể lựa chọn, mày đừng lo lắng nhiều.Trước hết, bây giờ tao tuy không hạnh phúc nhưng vẫn rất ổn định, không phải sao? Chỉ cần như thế tao cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cuộc sống ai biết trước được tương lai sau này, quá khứ thì cũng đã qua rồi, đâu còn thay đổi hay quay lại được nữa. Chỉ cần bây giờ được vui vẻ yên ổn mà sống đối với tao cũng đủ lắm rồi! Chứ không tao sợ mình phấn đấu quá sau này sẽ không có cuộc sống bình an.”
Nó là một con người rất biết bằng lòng với những gì mình đang có, mặc dù bây giờ cuộc sống không như mong đợi nhưng sống được ngày nào thì hay ngày ấy đi, nó mệt mỏi lắm, cũng lười tranhgiành. Quỳnh Chi nghe vậy nổi khùng lên:
“ Trời ơi! Nguyệt Lam ơi là Nguyệt Lam, mày có thể quan tâm đến bản thân mình một chút hay không? Mày cứ bất cẩn như thế này sẽ khiến tao lo lắng chết mất. Nguyệt Lam, mày phải biết tự tin vào bản thân mình, tao tin mày nhất định sẽ khiến hắn siêu lòng.” Quỳnh Chi rất hùng hồn mà nói không thèm để ý đến bản mặt đã cứng ngắt của nó kia. Nó cười lạnh, bình tĩnh mà đáp lại:
“ Siêu lòng? Tao chỉ lo hắn không biết siêu lòng.” Cái con người máu lạnh đó, từ khi nó biết hắn thì nó đã chẳng bao giờ thấy hắn cười một nụ cười thật lòng, hơn nữa hắn đối với cô gái nào cũng như nhau, hắn sẽ siêu lòng khi ở cạnh nó hay sao? Quả là một câu nói nực cười nhất mà nó từng nghe được.
“ Tại sao lại không thể? Mày xem mày có gì là không tốt? Một cô gái dễ thương như mày, đáng yêu như mày, có thằng nào mà nó không đổ chứ? Nếu hắn mà không yêu mày, tao chắc chắn hắn là GAY.” Nhỏ nói rất hùng hồn khiến nó ở bên cạnh phì cười. Thực ra nhỏ chỉ là muốn cho nó vui lên một chút bởi mấy ngày này nó trông ủ dột quá, mặt lúc nào cũng nặng nề như đang có tâm sự vậy. Nhìn nó cười, nhỏ cũng thở dài, hiếm có khi thấy nó cười tươi như vậy nên nhỏ không đành nhắc với nó về chuyện ngày trước. Nhỏ vỗ cái “đốp” một cái lên vai nó, giọng khẳng định một cái chắc nịch “Tao tin mày nhất định sẽ làm tảng băng trong tim hắn tan chảy.”
“Tao sẽ cố thử!” Nó thở dài một cái. Nó không thể đánh gục niềm tin mãnh liệt của con bạn cứng đầu được. Nó biết nhỏ lo cho nó nên không đành lòng nói ra sự thật rằng một năm nữa nó sẽ ly hôn. Bản hôn ước đã nói rõ rằng chỉ cần làm vợ hắn một năm nó có thể được giải thoát.
“Đừng cố ép buộc bản thân làm gì, nếu không được thì cứ bỏ xuống đi, chả nhẽ mày nhấc lên được lại không bỏ xuống được sao?!...” Im lặng trong chốc lát, nhỏ vẫn quyết định sẽ nhắc về anh – nỗi đau trong lòng nó. Dù sao cũng vẫn phải đối mặt, thà rằng biết sớm một chút thì khúc mắc sẽ được giải quyết sớm hơn. Vì vậy nhỏ nói “Nếu như mày bỏ hắn thì đừng lo, sẽ có người khác đem đến hạnh phúc cho mày.”
“Mày nói thế là sao?” Nó có chút bất ngờ hỏi, nó thực không biết ai sẽ là người đem đến hạnh phúc cho nó nữa. Câu nói của Chi khiến nó rất mơ hồ.
“Mày không phải là quên anh Hùng rồi đó chứ?” Câu hỏi của nhỏ khiến nó ngạc nhiên đến mức suýt rơi hàm. Có phải hôm nay đầu nó bị úng nước hay không, mặc dù đó là nỗi đau trong lòng nó nhưng nó có thể quên đi anh dễ dàng vậy sao? Hay là nó cố tình làm vậy để không cho ai biết về nỗi lòng của nó?
“Hùng nào?” Nó trố mắt nhìn con bạn. Nó quả thực không thể nhớ ra người đó, chỉ là cái tên nghe quen quen. Nhắc đến cái tên này, bỗng nhiên tim nó nảy lên một nhịp.
“ Cái vòng mày vẫn đeo trên cổ?” Chi nhắc. Nó sờ lên cổ. “ Làm gì có cái vòng nào? Mày nói cái gì tao chả hiểu?!”
“ Không lẽ mày đã làm mất? Đó là kỉ vật cuối cùng anh ấy để lại cho mày đó.” Quỳnh Chi lo lắng.
“ Tao…tao không biết!” Ánh mắt nó mông lung hiện lên sự lo lắng rõ rệt.
“ Mày thử nhớ lại xem mày đã đánh rơi ở đâu.”
“ Tao không nhớ được, tao cũng không biết anh ấy có tồn tại trong tim hay không nữa.” Giờ phút này đây nó cảm thấy có chút hoang mang và hoảng loạn thật sự. Một con người đã từng tồn tại trong tim nó ở quá khứ lại biến mất không chút vết tích ở hiện tại và nếu không nhắc lại sẽ mãi mãi chìm trong kí ức ở tương lai. “ Mày… có thể kể lại cho tao chuyện ở quá khứ được không? Về anh ấy!”
“ Được rồi! Chuyện là…” Nhỏ bắt đầu kể.
Theo lời kể của nhỏ thì anh và nó yêu nhau kể từ khi nó lên lớp 6, còn anh lên lớp 9. Anh cũng là mối tình duy nhất của nó từ trước đến giờ. Lúc ấy nó với nhỏ Quỳnh Chi cũng là bạn thân nên nhỏ bỗng nhiên trở thành bạn thân của anh. Anh học rất giỏi. Cũng chính bởi thế mà anh phải đi du học mặc dù anh và nó đã yêu nhau tận bốn năm trời. Anh đi để lại cho nó một sợi dây chuyền làm kỉ niệm. Nhỏ còn kể, sau khi anh đi, nó bị trầm cảm hơn một tháng trời rồi cuối cùng mới nguôi ngoai được. Hơn nữa, nó còn bỏ đồ kỉ niệm vào một chiếc hộp sắt cất đi. Sau khi nghe xong nó mới ngớ người. Thì ra giấc mơ đó cũng có nguyên nhân. Nhưng nó muốn nhớ lại mặt anh, chỉ là càng nhớ, hình ảnh anh càng nhạt nhòa. Thôi thì nó muốn giữ lại một chút ấn tượng nên không cố nhớ nữa.
Việc quan trọng trước mắt là phải tìm sợi dây chuyền đó đã. Vì thế, nó rủ Quỳnh Chi cùng đi tìm vì có lẽ nhỏ sẽ biết chỗ để tìm. Trước tiên cả hai trở lại nhà nó – ngôi biệt thự đã gắn liền với tuổi thơ của nó suốt 19 năm. Giờ đây mặc dù nó đã biến thành đống đổ nát, tro tàn nhưng đối với nó căn nhà ấy vẫn luôn là nhà của nó, kí ức đau thương chợt ùa về như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Mọi thứ đã ăn sâu vào tiềm thức của nó, mặc dù đã chìm vào quá khứ nhưng vẫn dấy lên nỗi đau đớn tận cùng trong lòng nó.
Khi vào trong, bên trong hiện trường vẫn y nguyên như vậy không chút thay đổi. Nó bắn ánh mắt một lượt quanh căn phòng, hình ảnh ngọn lửa ấy lại hiện lên dày vò cõi lòng nó. Hôm ấy, không biết tại sao chiếc tủ quần áo trong phòng nó lại đổ ập xuống đúng lúc nó cùng cha đang ở trong.Vì cứu nó, ông đã dùng mình làm lá chắn, bảo vệ nó tránh khỏi cái tủ. Đi đến bên cái tủ, bàn tay lướt nhẹ qua rồi chạm vào các đồ vật khác trong phòng, cảm nhận cái cảm giác thân quen truyền vào lòng bàn tay. Nó ứa nước mắt, nỗi đau trong lòng trào dâng mãnh liệt làm co rút trái tim nó. Quỳnh Chi thấy vậy liền đến bên, vỗ vỗ vai an ủi. Bỗng nhiên một thanh gỗ rơi xuống, nó vội xô Quỳnh Chi cùng nhỏ lăn qua một bên và thoát nạn. Một phen hú hồn vừa nãy đã khiến nó ý thức được nguy cơ trong căn biệt thự này, có lẽ một lúc nào đó nó sẽ bị thu hồi và cải tạo. Thanh gỗ rơi xuống ngay bên cạnh hai đứa, cũng may là không vào người. Nó ngồi sụp xuống bên thanh gỗ, lấy tay lau mồ hôi đang chảy dài trên trán.
“Quỳnh Chi, tao nhớ ra rồi! Tao nhớ ra rồi!” Nó reo lên. Chi tưởng nó nhớ được nơi nó đã đánh rơi chiếc vòng, vội sáp lại gần, hỏi “Ở đâu?”
“Cái gì ở đâu? Tao là nhớ lại nguyên nhân mà tao bị mất trí nhớ rồi. Hôm ấy tao nhớ cũng có một thanh gỗ rơi xuống đập trúng đầu tao nè!” Nó kể. Quỳnh Chi hỏi tiếp “Vậy tại sao mày có thể nhớ được các sự việc xảy ra gần đây?”
“Tao cũng không biết nhưng tao nhớ có lần tao rình nghe bác sĩ thì thầm to nhỏ với nhau rằng việc tao có thể bị mất trí nhớ tạm thời, hơn nữa là mất một nửa trí nhớ nên có thể không nhớ ra được về chuyện của quá khứ, chỉ có ấn tượng với chuyện xảy ra gần nhất thôi. Mày không nhớ lúc chúng ta gặp lại nhau tao còn hỏi ‘bạn là ai?’ hay sao?”
“Vậy thì chắc chiếc vòng chỉ loanh quanh đâu đây thôi.” Quỳnh Chi nói một câu chả ăn nhập gì với cái đề tài họ nói nãy giờ, rồi nhỏ loanh quanh tìm kiếm. Nó không hiểu cho lắm nhưng vẫn quay ra tìm cùng nhỏ, dù gì vật đó là của nó, nó không thể thờ ơ thế được. Hơn nữa vật đó còn là kỉ vật quan trọng mà chàng trai nó yêu để lại.
“Chiếc vòng đó có hình dạng gì?” Nó hỏi. Chi đáp “Là một sợi dây chuyền vàng có hình trái tim, bên trong hình trái tim đó là hình ảnh của mày với anh ấy.”
Sau một hồi tìm kiếm mệt bở hơi tai, đầu bù tóc rối, mặt mày lem luốc mà không có kết quả, cuối cùng hai đứa cũng phải bỏ cuộc. Ngồi tựa vào nhau thở phì phò mà nó ảo não. Nó chỉ lo vật ấy không ở trong đây mà có lẽ vật đó đã bị nó đánh mất rồi. Nhưng sự kì diệu đã xảy ra ngay sau đó bởi nắng buổi trưa chiếu xuống căn phòng đổ nát đã thành công làm nổi lên một vật lấp lánh khiến nó chói mắt. Nó lồm cồm bò đến gần, nhặt lên và sau đó reo lên một cách vui mừng:
“Là sợi dây chuyền này phải không?” Quỳnh Chi nghe vậy cũng bò đến bên nó, nhìn sợi dây chuyền rồi tiếp tục reo lên “Đúng là nó rồi!” Trên sợi dây chuyền đúng là có một hình trái tim, chắc trong đó sẽ có ảnh. Nó đang phân vân xem mình có nên mở ra hay không thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo đã cắt đứt hành động của nó. Nó mở ra, là một số lạ nhưng nó vẫn ấn nút nghe. Trong điện thoại, hắn rống lên:
“Cô chết ở đâu rồi? Có biết mấy giờ rồi không?”
“Tôi biết mấy giờ, không cần anh phải nhắc. Anh gọi cho tôi có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Nó gào lại rồi mắng xa xả vào trong điện thoại, sau đó chưa kịp để hắn nói đã cúp máy cái rụp. Nó biết nó là vợ hắn nhưng chính vì là vợ hắn nên từ bây giờ hắn không có quyền quản lí nó, nó đi đâu, với ai và làm gì đều sẽ không quan hệ gì tới hắn.
“Hắn gọi hả? Sao mày không để cho hắn nói?” Chi thắc mắc. Nhỏ thực sự lo lắng không biết rằng người chồng hiện tại của nó là kẻ như thế nào, có phải là một kẻ vũ phu hay ghen không nữa. Nhưng nếu đúng như thế thì hành động vừa nãy của nó phải chăng đã chọc giận hắn, chỉ sợ phen này trở về nó không thoát nạn được.
“Không sao, về thôi!” Nói rồi nó đưa chiếc vòng cổ cho Chi, nhắc nhở “Cầm đi, tao sợ hắn thấy lại sinh chuyện.”
Cả hai vừa ra đến ngoài cổng thì một chiếc moto Audi 14X đồng thời chạy đến, người đang thong dong lái xe chính là Vương Khang. Hắn lái đến gần tụi nó, thản nhiên quét mắt qua nó một lượt, rồi ném cho nó chiếc mũ bảo hiểm, nói:
“Lên xe!” Nó lưỡng lự một hồi, quay ra nhìn Quỳnh Chi.N nhỏ biết vậy hiểu ý, vội khoát tay, nói “Không sao, lát tao tự đón xe về.”
Lúc này nó mới yên tâm leo lên xe hắn, quay ra vậy vẫy tay tạm biệt Quỳnh Chi, sau đó theo hắn cùng rời khỏi đó. Khi hai người đang đi trên đường, nó bỗng hỏi:
“Nè, làm sao mà anh tìm được tôi vậy?”
“Muốn biết cô ở đâu đối với tôi khó lắm hay sao?”Hắn hỏi lại. Điện thoại của hắn có gắn máy định vị GPS, muốn biết nó ở đâu, chỉ cần tìm địa chỉ là ra.
“Vậy tại sao anh phải tới đón tôi? Tôi có chân, tôi có thể tự về được.” Nó bực mình, đi chơi với bạn bè một lát cũng chẳng được yên ổn
“Chờ khi cô về tới nơi thì cũng đã muốn rồi.”
“Ở nhà có chuyện gì hay sao mà lại bắt tôi về gấp như vậy?” Phải biết bây giờ mới có 10 giờ trưa nha.
“Cô dâu của tôi à, cô là thực sự không biết hay cố tình vậy. Quy định nhà họ Vương, khi con dâu mới về nhà chồng, sau đêm tân hôn phải đến chào hỏi gia đình nhà chồng. Hôm nay vẫn theo quy định, người nhà chờ cô cũng lâu lắm rồi đấy. Con gái con đứa gì mà đi chơi đến ngay cả tục lệ mà còn không biết!” Nếu không phải vừa nãy nó không cho hắn nói đã cúp máy thì có lẽ hắn đã không mất công đi chuyến này, vừa mất công mà lại còn vừa cảm thấy bực bội nữa. Nó nghe hắn càu nhàu cũng thầm nhủ [Rõ ràng chỉ có nhà họ Vương các người mới có nhiều tục lệ đến thế.]
Không biết làm sao mà hắn đột nhiên tăng tốc, nó đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên bị ngã ngửa ra đằng sau suýt thì bay người, theo quán tính nó ôm chặt lấy eo hắn. Hắn lái rất nhanh, hết lạng lách rồi lại đánh võng, lượn lẹo trên đường lớn khiến cho đoạn đường đó xảy ra ách tắc. Rất nhiều tiếng chửi rủa thô tục được vang ra nhưng hắn đều không thèm để ý, cứ phóng vèo vèo trên đường. Cảnh sát giao thông cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn lao như điên trên đường quốc lộ mà không dám nhúng tay vào. Lái nhanh như thế, hơn nữa tâm trạng lại bực bội nên hắn không để ý tới vòng tay kia, bỏ lỡ cơ hội tốt phát triển tình cảm .
Nó ôm hắn, cảm nhận con tim mình đang rung động. Lưng hắn rất rộng và ấm, làm cho nó có ý muốn dựa vào. Tuy nhiên ý nghĩ điên rồ này đã bị nó đánh tan ngay từ khi vừa mới xuất hiện trong đầu nó.
“Biết là cực phẩm nhưng tao muốn tránh xa còn không kịp.” Nó đáp.
“Sao thế?” Quỳnh Chi ngạc nhiên. Nhỏ thật sự rất không hiểu.Nó đã cưới được một người chồng tốt, đẹp trai, giàu có, sao có thể không vui được chứ? Nhìn khuôn mắt thất thiểu của nó, nhỏ đã đoán ra được phần nào, liền ép hỏi “Có chuyện gì xảy ra phải không? Nói đi! Rốt cuộc thằng chồng kia là ai? Sao lại lấy hắn khi mình không muốn?”
“Bà cô ơi, tôi bị ép gả, được chưa? Hỏi gì hỏi lắm thế?” Nó nổi sùng lên. Việc bị ép gả đã khiến nó phiền não lắm rồi, lại thêm cái Quỳnh Chi lắm chuyện này nữa chắc nó điên mất.
“Chuyện là sao?” Nhỏ nhất định không buông tha, vẻ mắt cứ như không rèn sắt thành thép ta không yên lòng vậy, ép hỏi cho đến khi nó phải tự nguyện nói ra thì thôi. Cuối cùng nó phải giơ tay xin hàng vì cái tính cứng đầu của nhỏ. Nó kể tường tận từ đầu đến cuối không bỏ xót bất kì chi tiết nào. Nghe xong, nhỏ sốt sắng “Bọn họ thật quá đáng, để tao đi tính xổ với họ. Quả này tao mà không cho họ biết tay thì tao sẽ theo họ của mày.”
Nhỏ sắn tay áo, bẻ ngón tay cái ‘rắc’, mắt trừng lớn, thở phì phò hùng hục đứng dậy, bộ dạng như muốn cho bọn họ biết tay thật vậy. Cũng may mà nó nhanh tay ngăn cái mối thảm họa to bự ấy lại chứ không thì không biết hôm nay nhà họ Vương sẽ thành ra cái bộ dạng gì.
“Mày chắc mày vẫn hạnh phúc chứ?” Chi hỏi. Nó biết nhỏ thực sự lo cho nó nhưng cuộc sống này là của nó, con đường này mặc dù nó không muốn bước nhưng cũng đã lỡ bước lên rồi thì đâm lao phải theo lao thôi. Bây giờ, dù hạnh phúc hay không thì nói lên được cái gì?!? Nó phóng tầm mắt ra xa xăm, nhẹ nhàng nói “ Hạnh phúc cũng phải bước, không hạnh phúc cũng phải đi. Bởi vì tao không thể lựa chọn, mày đừng lo lắng nhiều.Trước hết, bây giờ tao tuy không hạnh phúc nhưng vẫn rất ổn định, không phải sao? Chỉ cần như thế tao cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cuộc sống ai biết trước được tương lai sau này, quá khứ thì cũng đã qua rồi, đâu còn thay đổi hay quay lại được nữa. Chỉ cần bây giờ được vui vẻ yên ổn mà sống đối với tao cũng đủ lắm rồi! Chứ không tao sợ mình phấn đấu quá sau này sẽ không có cuộc sống bình an.”
Nó là một con người rất biết bằng lòng với những gì mình đang có, mặc dù bây giờ cuộc sống không như mong đợi nhưng sống được ngày nào thì hay ngày ấy đi, nó mệt mỏi lắm, cũng lười tranhgiành. Quỳnh Chi nghe vậy nổi khùng lên:
“ Trời ơi! Nguyệt Lam ơi là Nguyệt Lam, mày có thể quan tâm đến bản thân mình một chút hay không? Mày cứ bất cẩn như thế này sẽ khiến tao lo lắng chết mất. Nguyệt Lam, mày phải biết tự tin vào bản thân mình, tao tin mày nhất định sẽ khiến hắn siêu lòng.” Quỳnh Chi rất hùng hồn mà nói không thèm để ý đến bản mặt đã cứng ngắt của nó kia. Nó cười lạnh, bình tĩnh mà đáp lại:
“ Siêu lòng? Tao chỉ lo hắn không biết siêu lòng.” Cái con người máu lạnh đó, từ khi nó biết hắn thì nó đã chẳng bao giờ thấy hắn cười một nụ cười thật lòng, hơn nữa hắn đối với cô gái nào cũng như nhau, hắn sẽ siêu lòng khi ở cạnh nó hay sao? Quả là một câu nói nực cười nhất mà nó từng nghe được.
“ Tại sao lại không thể? Mày xem mày có gì là không tốt? Một cô gái dễ thương như mày, đáng yêu như mày, có thằng nào mà nó không đổ chứ? Nếu hắn mà không yêu mày, tao chắc chắn hắn là GAY.” Nhỏ nói rất hùng hồn khiến nó ở bên cạnh phì cười. Thực ra nhỏ chỉ là muốn cho nó vui lên một chút bởi mấy ngày này nó trông ủ dột quá, mặt lúc nào cũng nặng nề như đang có tâm sự vậy. Nhìn nó cười, nhỏ cũng thở dài, hiếm có khi thấy nó cười tươi như vậy nên nhỏ không đành nhắc với nó về chuyện ngày trước. Nhỏ vỗ cái “đốp” một cái lên vai nó, giọng khẳng định một cái chắc nịch “Tao tin mày nhất định sẽ làm tảng băng trong tim hắn tan chảy.”
“Tao sẽ cố thử!” Nó thở dài một cái. Nó không thể đánh gục niềm tin mãnh liệt của con bạn cứng đầu được. Nó biết nhỏ lo cho nó nên không đành lòng nói ra sự thật rằng một năm nữa nó sẽ ly hôn. Bản hôn ước đã nói rõ rằng chỉ cần làm vợ hắn một năm nó có thể được giải thoát.
“Đừng cố ép buộc bản thân làm gì, nếu không được thì cứ bỏ xuống đi, chả nhẽ mày nhấc lên được lại không bỏ xuống được sao?!...” Im lặng trong chốc lát, nhỏ vẫn quyết định sẽ nhắc về anh – nỗi đau trong lòng nó. Dù sao cũng vẫn phải đối mặt, thà rằng biết sớm một chút thì khúc mắc sẽ được giải quyết sớm hơn. Vì vậy nhỏ nói “Nếu như mày bỏ hắn thì đừng lo, sẽ có người khác đem đến hạnh phúc cho mày.”
“Mày nói thế là sao?” Nó có chút bất ngờ hỏi, nó thực không biết ai sẽ là người đem đến hạnh phúc cho nó nữa. Câu nói của Chi khiến nó rất mơ hồ.
“Mày không phải là quên anh Hùng rồi đó chứ?” Câu hỏi của nhỏ khiến nó ngạc nhiên đến mức suýt rơi hàm. Có phải hôm nay đầu nó bị úng nước hay không, mặc dù đó là nỗi đau trong lòng nó nhưng nó có thể quên đi anh dễ dàng vậy sao? Hay là nó cố tình làm vậy để không cho ai biết về nỗi lòng của nó?
“Hùng nào?” Nó trố mắt nhìn con bạn. Nó quả thực không thể nhớ ra người đó, chỉ là cái tên nghe quen quen. Nhắc đến cái tên này, bỗng nhiên tim nó nảy lên một nhịp.
“ Cái vòng mày vẫn đeo trên cổ?” Chi nhắc. Nó sờ lên cổ. “ Làm gì có cái vòng nào? Mày nói cái gì tao chả hiểu?!”
“ Không lẽ mày đã làm mất? Đó là kỉ vật cuối cùng anh ấy để lại cho mày đó.” Quỳnh Chi lo lắng.
“ Tao…tao không biết!” Ánh mắt nó mông lung hiện lên sự lo lắng rõ rệt.
“ Mày thử nhớ lại xem mày đã đánh rơi ở đâu.”
“ Tao không nhớ được, tao cũng không biết anh ấy có tồn tại trong tim hay không nữa.” Giờ phút này đây nó cảm thấy có chút hoang mang và hoảng loạn thật sự. Một con người đã từng tồn tại trong tim nó ở quá khứ lại biến mất không chút vết tích ở hiện tại và nếu không nhắc lại sẽ mãi mãi chìm trong kí ức ở tương lai. “ Mày… có thể kể lại cho tao chuyện ở quá khứ được không? Về anh ấy!”
“ Được rồi! Chuyện là…” Nhỏ bắt đầu kể.
Theo lời kể của nhỏ thì anh và nó yêu nhau kể từ khi nó lên lớp 6, còn anh lên lớp 9. Anh cũng là mối tình duy nhất của nó từ trước đến giờ. Lúc ấy nó với nhỏ Quỳnh Chi cũng là bạn thân nên nhỏ bỗng nhiên trở thành bạn thân của anh. Anh học rất giỏi. Cũng chính bởi thế mà anh phải đi du học mặc dù anh và nó đã yêu nhau tận bốn năm trời. Anh đi để lại cho nó một sợi dây chuyền làm kỉ niệm. Nhỏ còn kể, sau khi anh đi, nó bị trầm cảm hơn một tháng trời rồi cuối cùng mới nguôi ngoai được. Hơn nữa, nó còn bỏ đồ kỉ niệm vào một chiếc hộp sắt cất đi. Sau khi nghe xong nó mới ngớ người. Thì ra giấc mơ đó cũng có nguyên nhân. Nhưng nó muốn nhớ lại mặt anh, chỉ là càng nhớ, hình ảnh anh càng nhạt nhòa. Thôi thì nó muốn giữ lại một chút ấn tượng nên không cố nhớ nữa.
Việc quan trọng trước mắt là phải tìm sợi dây chuyền đó đã. Vì thế, nó rủ Quỳnh Chi cùng đi tìm vì có lẽ nhỏ sẽ biết chỗ để tìm. Trước tiên cả hai trở lại nhà nó – ngôi biệt thự đã gắn liền với tuổi thơ của nó suốt 19 năm. Giờ đây mặc dù nó đã biến thành đống đổ nát, tro tàn nhưng đối với nó căn nhà ấy vẫn luôn là nhà của nó, kí ức đau thương chợt ùa về như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Mọi thứ đã ăn sâu vào tiềm thức của nó, mặc dù đã chìm vào quá khứ nhưng vẫn dấy lên nỗi đau đớn tận cùng trong lòng nó.
Khi vào trong, bên trong hiện trường vẫn y nguyên như vậy không chút thay đổi. Nó bắn ánh mắt một lượt quanh căn phòng, hình ảnh ngọn lửa ấy lại hiện lên dày vò cõi lòng nó. Hôm ấy, không biết tại sao chiếc tủ quần áo trong phòng nó lại đổ ập xuống đúng lúc nó cùng cha đang ở trong.Vì cứu nó, ông đã dùng mình làm lá chắn, bảo vệ nó tránh khỏi cái tủ. Đi đến bên cái tủ, bàn tay lướt nhẹ qua rồi chạm vào các đồ vật khác trong phòng, cảm nhận cái cảm giác thân quen truyền vào lòng bàn tay. Nó ứa nước mắt, nỗi đau trong lòng trào dâng mãnh liệt làm co rút trái tim nó. Quỳnh Chi thấy vậy liền đến bên, vỗ vỗ vai an ủi. Bỗng nhiên một thanh gỗ rơi xuống, nó vội xô Quỳnh Chi cùng nhỏ lăn qua một bên và thoát nạn. Một phen hú hồn vừa nãy đã khiến nó ý thức được nguy cơ trong căn biệt thự này, có lẽ một lúc nào đó nó sẽ bị thu hồi và cải tạo. Thanh gỗ rơi xuống ngay bên cạnh hai đứa, cũng may là không vào người. Nó ngồi sụp xuống bên thanh gỗ, lấy tay lau mồ hôi đang chảy dài trên trán.
“Quỳnh Chi, tao nhớ ra rồi! Tao nhớ ra rồi!” Nó reo lên. Chi tưởng nó nhớ được nơi nó đã đánh rơi chiếc vòng, vội sáp lại gần, hỏi “Ở đâu?”
“Cái gì ở đâu? Tao là nhớ lại nguyên nhân mà tao bị mất trí nhớ rồi. Hôm ấy tao nhớ cũng có một thanh gỗ rơi xuống đập trúng đầu tao nè!” Nó kể. Quỳnh Chi hỏi tiếp “Vậy tại sao mày có thể nhớ được các sự việc xảy ra gần đây?”
“Tao cũng không biết nhưng tao nhớ có lần tao rình nghe bác sĩ thì thầm to nhỏ với nhau rằng việc tao có thể bị mất trí nhớ tạm thời, hơn nữa là mất một nửa trí nhớ nên có thể không nhớ ra được về chuyện của quá khứ, chỉ có ấn tượng với chuyện xảy ra gần nhất thôi. Mày không nhớ lúc chúng ta gặp lại nhau tao còn hỏi ‘bạn là ai?’ hay sao?”
“Vậy thì chắc chiếc vòng chỉ loanh quanh đâu đây thôi.” Quỳnh Chi nói một câu chả ăn nhập gì với cái đề tài họ nói nãy giờ, rồi nhỏ loanh quanh tìm kiếm. Nó không hiểu cho lắm nhưng vẫn quay ra tìm cùng nhỏ, dù gì vật đó là của nó, nó không thể thờ ơ thế được. Hơn nữa vật đó còn là kỉ vật quan trọng mà chàng trai nó yêu để lại.
“Chiếc vòng đó có hình dạng gì?” Nó hỏi. Chi đáp “Là một sợi dây chuyền vàng có hình trái tim, bên trong hình trái tim đó là hình ảnh của mày với anh ấy.”
Sau một hồi tìm kiếm mệt bở hơi tai, đầu bù tóc rối, mặt mày lem luốc mà không có kết quả, cuối cùng hai đứa cũng phải bỏ cuộc. Ngồi tựa vào nhau thở phì phò mà nó ảo não. Nó chỉ lo vật ấy không ở trong đây mà có lẽ vật đó đã bị nó đánh mất rồi. Nhưng sự kì diệu đã xảy ra ngay sau đó bởi nắng buổi trưa chiếu xuống căn phòng đổ nát đã thành công làm nổi lên một vật lấp lánh khiến nó chói mắt. Nó lồm cồm bò đến gần, nhặt lên và sau đó reo lên một cách vui mừng:
“Là sợi dây chuyền này phải không?” Quỳnh Chi nghe vậy cũng bò đến bên nó, nhìn sợi dây chuyền rồi tiếp tục reo lên “Đúng là nó rồi!” Trên sợi dây chuyền đúng là có một hình trái tim, chắc trong đó sẽ có ảnh. Nó đang phân vân xem mình có nên mở ra hay không thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo đã cắt đứt hành động của nó. Nó mở ra, là một số lạ nhưng nó vẫn ấn nút nghe. Trong điện thoại, hắn rống lên:
“Cô chết ở đâu rồi? Có biết mấy giờ rồi không?”
“Tôi biết mấy giờ, không cần anh phải nhắc. Anh gọi cho tôi có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.” Nó gào lại rồi mắng xa xả vào trong điện thoại, sau đó chưa kịp để hắn nói đã cúp máy cái rụp. Nó biết nó là vợ hắn nhưng chính vì là vợ hắn nên từ bây giờ hắn không có quyền quản lí nó, nó đi đâu, với ai và làm gì đều sẽ không quan hệ gì tới hắn.
“Hắn gọi hả? Sao mày không để cho hắn nói?” Chi thắc mắc. Nhỏ thực sự lo lắng không biết rằng người chồng hiện tại của nó là kẻ như thế nào, có phải là một kẻ vũ phu hay ghen không nữa. Nhưng nếu đúng như thế thì hành động vừa nãy của nó phải chăng đã chọc giận hắn, chỉ sợ phen này trở về nó không thoát nạn được.
“Không sao, về thôi!” Nói rồi nó đưa chiếc vòng cổ cho Chi, nhắc nhở “Cầm đi, tao sợ hắn thấy lại sinh chuyện.”
Cả hai vừa ra đến ngoài cổng thì một chiếc moto Audi 14X đồng thời chạy đến, người đang thong dong lái xe chính là Vương Khang. Hắn lái đến gần tụi nó, thản nhiên quét mắt qua nó một lượt, rồi ném cho nó chiếc mũ bảo hiểm, nói:
“Lên xe!” Nó lưỡng lự một hồi, quay ra nhìn Quỳnh Chi.N nhỏ biết vậy hiểu ý, vội khoát tay, nói “Không sao, lát tao tự đón xe về.”
Lúc này nó mới yên tâm leo lên xe hắn, quay ra vậy vẫy tay tạm biệt Quỳnh Chi, sau đó theo hắn cùng rời khỏi đó. Khi hai người đang đi trên đường, nó bỗng hỏi:
“Nè, làm sao mà anh tìm được tôi vậy?”
“Muốn biết cô ở đâu đối với tôi khó lắm hay sao?”Hắn hỏi lại. Điện thoại của hắn có gắn máy định vị GPS, muốn biết nó ở đâu, chỉ cần tìm địa chỉ là ra.
“Vậy tại sao anh phải tới đón tôi? Tôi có chân, tôi có thể tự về được.” Nó bực mình, đi chơi với bạn bè một lát cũng chẳng được yên ổn
“Chờ khi cô về tới nơi thì cũng đã muốn rồi.”
“Ở nhà có chuyện gì hay sao mà lại bắt tôi về gấp như vậy?” Phải biết bây giờ mới có 10 giờ trưa nha.
“Cô dâu của tôi à, cô là thực sự không biết hay cố tình vậy. Quy định nhà họ Vương, khi con dâu mới về nhà chồng, sau đêm tân hôn phải đến chào hỏi gia đình nhà chồng. Hôm nay vẫn theo quy định, người nhà chờ cô cũng lâu lắm rồi đấy. Con gái con đứa gì mà đi chơi đến ngay cả tục lệ mà còn không biết!” Nếu không phải vừa nãy nó không cho hắn nói đã cúp máy thì có lẽ hắn đã không mất công đi chuyến này, vừa mất công mà lại còn vừa cảm thấy bực bội nữa. Nó nghe hắn càu nhàu cũng thầm nhủ [Rõ ràng chỉ có nhà họ Vương các người mới có nhiều tục lệ đến thế.]
Không biết làm sao mà hắn đột nhiên tăng tốc, nó đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên bị ngã ngửa ra đằng sau suýt thì bay người, theo quán tính nó ôm chặt lấy eo hắn. Hắn lái rất nhanh, hết lạng lách rồi lại đánh võng, lượn lẹo trên đường lớn khiến cho đoạn đường đó xảy ra ách tắc. Rất nhiều tiếng chửi rủa thô tục được vang ra nhưng hắn đều không thèm để ý, cứ phóng vèo vèo trên đường. Cảnh sát giao thông cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn lao như điên trên đường quốc lộ mà không dám nhúng tay vào. Lái nhanh như thế, hơn nữa tâm trạng lại bực bội nên hắn không để ý tới vòng tay kia, bỏ lỡ cơ hội tốt phát triển tình cảm .
Nó ôm hắn, cảm nhận con tim mình đang rung động. Lưng hắn rất rộng và ấm, làm cho nó có ý muốn dựa vào. Tuy nhiên ý nghĩ điên rồ này đã bị nó đánh tan ngay từ khi vừa mới xuất hiện trong đầu nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.