Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục
Chương 16
Thanh Phu Tử OWO
12/04/2021
Ba ngày sau
Lầu hai, quán trọ Đàm Châu.
Vị thiếu niên một thân áo trắng nằm trên giường tỉnh lại, y chống người ngồi dậy, đảo mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, không biết bản thân đang ở đâu. Vừa khéo đúng lúc Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Tống Lam đẩy cửa bước vào, trông thấy Hiểu Tinh Trần tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện vui mừng không ngớt:
"Tiểu sư thúc, người tỉnh rồi!"
"...... Sư thúc.....? Cậu là ai?"
Ngụy Vô Tiện nghe xong liền ngạc nhiên nhìn sang Lam Vong Cơ, hai người đều thấy vô cùng mơ hồ, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Người không nhận ra bọn con sao?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ ngợi một lát rồi nói với Lam Vong Cơ và Tống Lam:
"Có lẽ linh thức bị tổn thương quá nặng khiến người mất trí nhớ rồi."
Ngụy Vô Tiện hỏi Hiểu Tinh Trần:
"Người còn nhớ mình là ai không?"
Hiểu Tinh Trần đáp:
"Đồ đệ của Bão Sơn Tản Nhân, Hiểu Tinh Trần."
Ngụy Vô Tiện chắp tay hành lễ:
"Vãn bối là con trai của Tàng Sắc Tản Nhân, Ngụy Vô Tiện, xin ra mắt sư thúc."
Lại chỉ Lam Vong Cơ và Tống Lam:
"Vị này là đạo trưởng Tống Tử Sâm."
Lam Vong Cơ tự lên tiếng:
"Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ."
Hiểu Tinh Trần thi lễ đáp lại ba người.
Ngụy Vô Tiện thấy người đã quên hết những việc xảy ra sau khi xuống núi, lòng thầm nhủ những việc nghĩ lại khiến người ta đau lòng ấy đã quên thì quên luôn đi, nếu như cả đời này đều không thể nhớ lại nữa cũng coi như một lối thoát cho người.....
Đợi Ngụy Vô Tiện và hai người kia đi rồi, Hiểu Tinh Trần ngồi một mình trong phòng, mất đi một phần kí ức quá lớn khiến y cảm thấy có chút lạc lõng, hoang mang. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, y ra mở cửa, chỉ thấy một đứa bé chừng năm - sáu tuổi đang đứng bên ngoài, hai mắt nó bị một dải lụa băng kín, xem ra là một bé mù đáng thương. Y nhìn khắp xung quanh cũng không thấy vị người lớn nào trông nom đứa bé này, liền cẩn thận đỡ nó vào phòng:
"Bạn nhỏ, là con gõ cửa sao? Cha mẹ con đầu rồi?"
Đứa bé cất giọng non nớt khiến người ta đau lòng đáp:
"Đều không còn nữa."
Hiểu Tinh Trần sờ nhẹ đầu nó, cất giọng vô cùng nhẹ nhàng hỏi:
"Con không còn người thân khác sao?"
"Không có...."
"Vậy con tìm ta có việc gì nào?"
"Con nghe người ta bảo người là người vô cùng tốt...... Người có thể nhận con làm đồ đệ không?"
"Đồ đệ ư? Việc này....."
Đứa trẻ túm chặt lấy góc áo y, nhất định không chịu buông.
"Đạo trưởng, người làm sư phụ con đi mà, con không nhìn được nhưng con có thể giúp người vác kiếm, giúp người làm việc vặt, người đừng ghét bỏ con mà...... "
Hiểu Tinh Trần vội ngồi xuống cạnh nó:
"Không phải ta ghét bỏ con, mà đến bản thân ta hiện nay trí nhớ bị tổn thương, quên đi rất nhiều chuyện, sao có thể chăm sóc tốt cho con được đây?"
"Con không cần chăm sóc, con sẽ ngoan mà!"
Hiểu Tinh Trần cũng không nói rõ được vì sao, y chỉ cảm thấy khi nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng bỗng cảm giác như bị một hòn đá đè nặng, thấy bóng dáng lẻ loi cô độc không nơi nương tựa đó, y không tránh khỏi nảy lòng thương cảm.
"Được rồi, ta nhận con làm đồ đệ, từ nay về sau, con đi theo ta nhé......."
Đứa bé quỳ hai gối xuống đất, dập đầu lạy Hiểu Tinh Trần.
"Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy."
Khi Hiểu Tinh Trần dắt theo Tiết Dương tới từ biệt đám Ngụy Vô Tiện, lúc chuẩn bị rời đi, Lam Vong Cơ đặt một chiếc tay nải và kiếm Sương Hoa vào tay y:
"Tống đạo trưởng đi trước rồi, ngài ấy nhờ ta đưa lại những thứ này cho người."
Ngụy Vô Tiện kéo Tiết Dương ra một góc rồi cảnh cáo nó:
"Tiết Dương, nếu đã có cơ hội làm lại, hi vọng ngươi biết quý trọng, nếu còn dám gây chuyện càn quấy, ta nhất định sẽ tự tay kết liễu ngươi."
Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương ra khỏi quán trọ, trên đường lớn thành Đàm Châu, tấp nập người qua kẻ lại, ngựa xe như nước. Tiết Dương không nhìn đường, bất cẩn vấp ngã, hai tay cào xuống đất bật máu. Hiểu Tinh Trần vội ôm nó dậy, nhẹ nhàng thổi vết thương cho nó, vừa thổi vừa xót xa hỏi:
"Có đau lắm không?"
Tiết Dương vốn chẳng để tâm loại vết thương trầy da xước thịt cỏn con này, nhưng không biết có phải do nghe thấy sự quan tâm lo lắng của Hiểu Tinh Trần, hay do thân thể này vốn chỉ là một đứa bé yếu ớt, cuối cùng lại tủi thân bật khóc thành tiếng.
"Đau quá sư phụ ơi, đau.... Hu hu hu...."
"Không khóc không khóc, được rồi! Sư phụ dắt tay con cùng đi là không bị ngã nữa, được không?"
"Được!"
Hai người đi qua một sạp bán kẹo, nghe thấy chủ sạp đang rao bán, Tiết Dương dừng bước.
"Sư phụ, Dương Dương muốn ăn kẹo ~"
"Sư phụ, con muốn ngày nào cũng có kẹo ăn!"
"Được, sau này ngày nào sư phụ cũng mua kẹo cho con."
__________
Một canh giờ trước
Tống Lam đưa Sương Hoa cùng một phong thư cho Lam Vong Cơ, nhờ y đưa lại cho Hiểu Tinh Trần. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Tống huynh dự định đi đâu?"
Tống Lam viết:
"Núi Bình Đính, dựng lại Bạch Tuyết quan."
Trong tay nải của Hiểu Tinh Trần có một phong thư do Tống Lam gửi lại cho y. Thư viết:
"Xin lỗi, lỗi không phải do người.
Bình Đính sơn, Bạch Tuyết quan, Tống Lam"
___________
Minh nguyệt thanh phong Hiểu Tinh Trần
Ngạo tuyết lăng sương Tống Tử Sâm
Tương lai nhất định có ngày gặp lại.
Lầu hai, quán trọ Đàm Châu.
Vị thiếu niên một thân áo trắng nằm trên giường tỉnh lại, y chống người ngồi dậy, đảo mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, không biết bản thân đang ở đâu. Vừa khéo đúng lúc Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Tống Lam đẩy cửa bước vào, trông thấy Hiểu Tinh Trần tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện vui mừng không ngớt:
"Tiểu sư thúc, người tỉnh rồi!"
"...... Sư thúc.....? Cậu là ai?"
Ngụy Vô Tiện nghe xong liền ngạc nhiên nhìn sang Lam Vong Cơ, hai người đều thấy vô cùng mơ hồ, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Người không nhận ra bọn con sao?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ ngợi một lát rồi nói với Lam Vong Cơ và Tống Lam:
"Có lẽ linh thức bị tổn thương quá nặng khiến người mất trí nhớ rồi."
Ngụy Vô Tiện hỏi Hiểu Tinh Trần:
"Người còn nhớ mình là ai không?"
Hiểu Tinh Trần đáp:
"Đồ đệ của Bão Sơn Tản Nhân, Hiểu Tinh Trần."
Ngụy Vô Tiện chắp tay hành lễ:
"Vãn bối là con trai của Tàng Sắc Tản Nhân, Ngụy Vô Tiện, xin ra mắt sư thúc."
Lại chỉ Lam Vong Cơ và Tống Lam:
"Vị này là đạo trưởng Tống Tử Sâm."
Lam Vong Cơ tự lên tiếng:
"Cô Tô Lam thị, Lam Vong Cơ."
Hiểu Tinh Trần thi lễ đáp lại ba người.
Ngụy Vô Tiện thấy người đã quên hết những việc xảy ra sau khi xuống núi, lòng thầm nhủ những việc nghĩ lại khiến người ta đau lòng ấy đã quên thì quên luôn đi, nếu như cả đời này đều không thể nhớ lại nữa cũng coi như một lối thoát cho người.....
Đợi Ngụy Vô Tiện và hai người kia đi rồi, Hiểu Tinh Trần ngồi một mình trong phòng, mất đi một phần kí ức quá lớn khiến y cảm thấy có chút lạc lõng, hoang mang. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, y ra mở cửa, chỉ thấy một đứa bé chừng năm - sáu tuổi đang đứng bên ngoài, hai mắt nó bị một dải lụa băng kín, xem ra là một bé mù đáng thương. Y nhìn khắp xung quanh cũng không thấy vị người lớn nào trông nom đứa bé này, liền cẩn thận đỡ nó vào phòng:
"Bạn nhỏ, là con gõ cửa sao? Cha mẹ con đầu rồi?"
Đứa bé cất giọng non nớt khiến người ta đau lòng đáp:
"Đều không còn nữa."
Hiểu Tinh Trần sờ nhẹ đầu nó, cất giọng vô cùng nhẹ nhàng hỏi:
"Con không còn người thân khác sao?"
"Không có...."
"Vậy con tìm ta có việc gì nào?"
"Con nghe người ta bảo người là người vô cùng tốt...... Người có thể nhận con làm đồ đệ không?"
"Đồ đệ ư? Việc này....."
Đứa trẻ túm chặt lấy góc áo y, nhất định không chịu buông.
"Đạo trưởng, người làm sư phụ con đi mà, con không nhìn được nhưng con có thể giúp người vác kiếm, giúp người làm việc vặt, người đừng ghét bỏ con mà...... "
Hiểu Tinh Trần vội ngồi xuống cạnh nó:
"Không phải ta ghét bỏ con, mà đến bản thân ta hiện nay trí nhớ bị tổn thương, quên đi rất nhiều chuyện, sao có thể chăm sóc tốt cho con được đây?"
"Con không cần chăm sóc, con sẽ ngoan mà!"
Hiểu Tinh Trần cũng không nói rõ được vì sao, y chỉ cảm thấy khi nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng bỗng cảm giác như bị một hòn đá đè nặng, thấy bóng dáng lẻ loi cô độc không nơi nương tựa đó, y không tránh khỏi nảy lòng thương cảm.
"Được rồi, ta nhận con làm đồ đệ, từ nay về sau, con đi theo ta nhé......."
Đứa bé quỳ hai gối xuống đất, dập đầu lạy Hiểu Tinh Trần.
"Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy."
Khi Hiểu Tinh Trần dắt theo Tiết Dương tới từ biệt đám Ngụy Vô Tiện, lúc chuẩn bị rời đi, Lam Vong Cơ đặt một chiếc tay nải và kiếm Sương Hoa vào tay y:
"Tống đạo trưởng đi trước rồi, ngài ấy nhờ ta đưa lại những thứ này cho người."
Ngụy Vô Tiện kéo Tiết Dương ra một góc rồi cảnh cáo nó:
"Tiết Dương, nếu đã có cơ hội làm lại, hi vọng ngươi biết quý trọng, nếu còn dám gây chuyện càn quấy, ta nhất định sẽ tự tay kết liễu ngươi."
Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương ra khỏi quán trọ, trên đường lớn thành Đàm Châu, tấp nập người qua kẻ lại, ngựa xe như nước. Tiết Dương không nhìn đường, bất cẩn vấp ngã, hai tay cào xuống đất bật máu. Hiểu Tinh Trần vội ôm nó dậy, nhẹ nhàng thổi vết thương cho nó, vừa thổi vừa xót xa hỏi:
"Có đau lắm không?"
Tiết Dương vốn chẳng để tâm loại vết thương trầy da xước thịt cỏn con này, nhưng không biết có phải do nghe thấy sự quan tâm lo lắng của Hiểu Tinh Trần, hay do thân thể này vốn chỉ là một đứa bé yếu ớt, cuối cùng lại tủi thân bật khóc thành tiếng.
"Đau quá sư phụ ơi, đau.... Hu hu hu...."
"Không khóc không khóc, được rồi! Sư phụ dắt tay con cùng đi là không bị ngã nữa, được không?"
"Được!"
Hai người đi qua một sạp bán kẹo, nghe thấy chủ sạp đang rao bán, Tiết Dương dừng bước.
"Sư phụ, Dương Dương muốn ăn kẹo ~"
"Sư phụ, con muốn ngày nào cũng có kẹo ăn!"
"Được, sau này ngày nào sư phụ cũng mua kẹo cho con."
__________
Một canh giờ trước
Tống Lam đưa Sương Hoa cùng một phong thư cho Lam Vong Cơ, nhờ y đưa lại cho Hiểu Tinh Trần. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Tống huynh dự định đi đâu?"
Tống Lam viết:
"Núi Bình Đính, dựng lại Bạch Tuyết quan."
Trong tay nải của Hiểu Tinh Trần có một phong thư do Tống Lam gửi lại cho y. Thư viết:
"Xin lỗi, lỗi không phải do người.
Bình Đính sơn, Bạch Tuyết quan, Tống Lam"
___________
Minh nguyệt thanh phong Hiểu Tinh Trần
Ngạo tuyết lăng sương Tống Tử Sâm
Tương lai nhất định có ngày gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.