Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục
Chương 44
Thanh Phu Tử OWO
12/04/2021
Một Di Lăng lão tổ từng hô mưa gọi gió, một Tiên đốc đứng đầu tiên môn bách gia, nhất thời đều trở thành một người bình thường lần đầu tiên được làm cha, không ngừng học theo đứa trẻ i i a a trêu đùa vui vẻ.......
____
Bé con hé miệng như bị đùa cười rồi, trên khuôn mặt non nớt mũm mĩm loáng thoáng trông thấy hai lúm đồng điếu, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc vui vẻ không ngừng mà vẫn nhớ đè thấp giọng nói:
"Lam Trạm ngươi xem, bé con có hai lúm đồng điếu kìa!"
Lam Vong Cơ mặt đầy ý cười nhìn Ngụy Vô Tiện, lại nhìn sang tiểu Lam Giản, ôn nhu đáp:
"Ừ, giống ngươi."
Ngụy Vô Tiện càng hào hứng duỗi ngón tay chọc nhẹ lúm đồng điếu của tiểu Lam Giản, ai biết vừa đụng vào, bé con liền nghiêng đầu, há miệng nho nhỏ ngóng theo ngón tay, Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc đưa ngón tay sang hướng khác, bé con cũng vươn miệng theo.
"Lam Trạm, hình như bé con cứ đuổi theo ngón tay ta!"
Lam Vong Cơ cũng vô cùng nghi hoặc, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên như bừng tỉnh:
"Ngụy Anh, Giản Giản đói rồi."
Ngụy Vô Tiện đơ luôn, một em bé sơ sinh đói thì phải làm sao, hắn đều hiểu, nhưng mà....... nhưng mà hắn và Lam Trạm cũng không ai đút cho bé được mà! Khó xử tới nối mặt mày nhăn nhó.
"Vậy...... Vậy phải làm sao......"
Lam Vong Cơ đưa áo cho Ngụy Vô Tiện để hắn mặc vào, lại tìm kiếm trong tủ đồ, chọn ra vài chiếc tã lót bông cho bé con mà vợ chồng Ôn Ninh gửi tặng, Tần Miểu đúng là cô nương đảm đang, tâm tư tinh tế, đến chăn bông khăn bông cũng chuẩn bị những vài bộ.
Ngụy Vô Tiện vù vù mặc xong áo, hai người lại ảo não đối diện với đống đồ cho trẻ sơ sinh trước mặt, dù sao, cho dù là Hàm Quang Quân hay Di Lăng lão tổ, chưa người nào từng quấn tã cho trẻ con cả.......
"Lam Trạm, hay ngươi làm đi! Ngươi lợi hại hơn!"
Ngụy Vô Tiện nhìn bé con nhỏ xíu xiu mềm mại trên giường, sợ bản thân tay chân hậu đậu làm bé con bị thương.
Lam Vong Cơ cầm tã lót cùng y phục nhỏ xíu lên, quan sát kĩ lưỡng một hồi lâu, cảm giác những vật này mới lấy ra có chút lạnh, mặc lên sẽ không thoải mái, nghĩ rồi vận khí trong lòng bàn tay hong ấm đồ đạc rồi mới cẩn thận mặc lên cho tiểu Lam Giản. Trên tã quấn gấm màu lam nhạt và trên quần áo đều có thêu vài phiến mây, kích thước vừa vặn, chất vải mềm mại thoải mái, mũi may tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng thấy Tần Miểu thật dụng tâm, mặc xong cho bé con, Ngụy Vô Tiện không nhịn được tặc lưỡi:
"Lam Trạm, dù là người ngoài cũng nhìn ra được đây là con trai ngươi."
Lam Vong Cơ lại cầm lên một chiếc chăn bông nhỏ ôm lấy tiểu Lam Giản, do dự chốc lát suy nghĩ xem làm sao mới ôm được bé dậy.
Tiểu Lam Giản vẫn luôn không khóc không nháo, bàn tay nhỏ cuộn chặt lại để lên miệng gặm mút, Ngụy Vô Tiện cũng sáp tới nhìn xem, hai người thử mấy lần mới gói xong tấm chăn bên ngoài cho bé con, đảm bảo không để rơi tụt mất.
Ngụy Vô Tiện vẫn không dám bế, bé xíu xiu yếu ớt mềm oặt như vậy, ôm nhẹ quá thì sợ đánh rơi, ôm chặt quá lại sợ siết đau bé. Lam Vong Cơ lại giác ngộ sớm hơn, y ôm tiểu Lam Giản đặt bé tựa vào hõm tay cong lên của mình, một tay đỡ lấy phần mông nho nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về.
Thấy Lam Vong Cơ ôm bé con dậy, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Lam Trạm, phải mang bé con đi đâu sao?"
"Ngụy Anh, chúng ta tới Hàn thất hỏi huynh trưởng thử xem."
"Được."
Ngụy Vô Tiện dùng một góc chăn bông che lên phần đầu của bé con, cười híp mí nói với bé:
"Đi thôi cún con, các cha đưa con đi tìm đồ ăn đây!"
Lam Vong Cơ có chút bất lực cùng chiều chuộng nhìn Ngụy Vô Tiện, nói:
" Ngụy Anh, con có tên."
Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai.
"Biết rồi biết rồi, là tiểu Giản Giản, cũng là cún con."
Hai người ôm tiểu Lam Giản cùng ra khỏi Tĩnh thất tới Hàn thất tìm Lam Hi Thần, trên đường đi khiến vô số môn sinh Lam thị choáng váng, hai người vừa đi khỏi, mấy đệ tử Lam thị vội túm tụm lại.
"Mấy huynh nhìn thấy không, trong lòng Hàm Quang Quân là một em bé!"
"Đúng vậy đúng vậy, còn là ôm từ Tĩnh thất ra đó!"
"Không biết là con nhà ai nhỉ?"
"Hàm Quang Quân trước nay vẫn không thích đụng chạm với người ngoài, sao có thể ôm con người khác được?"
"Lẽ nào........"
"Lẽ nào là con của Hàm Quang Quân!?"
Hàn thất
Khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đến nơi, Lam Hi Thần đang dùi mài nhạc phổ, ánh mắt anh dừng lại trên vòng tay Lam Vong Cơ, thân hình khẽ khựng một cái, vội vàng đứng dậy đi đến cạnh Lam Vong Cơ.
"Vong Cơ...... Đây........ phải không?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đáp:
"Sáng sớm nay thành hình."
Ngụy Vô Tiện kéo một góc chăn, lộ ra gương mặt non nớt phấn điêu ngọc mài, đồng tử nhạt màu lanh lợi chuyển động trong đôi mắt hoa đào, miệng đang gặm lấy nắm tay mình.
Lam Hi Thần không nhịn được mà duỗi ngón tay trêu đùa một phen.
"Đã đặt tên chưa?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Lam Giản."
Lam Hi Thần dựa vào hiểu biết của mình về Lam Vong Cơ, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi:
"Giản trong Giản Nhã*?"
*Cứng cỏi mà trang nhã
Lam Vong Cơ đáp:
"Vâng."
Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ mục đích ban đầu khi đến Hàn thất, vội vàng nói:
"Vật nhỏ này đói rồi, huynh trưởng có cách nào không ạ?"
Lam Hi Thần suy nghĩ một thoáng mới đáp:
"Ninh một chút nước cháo gạo trước đã, ta lập tức gọi Tư Truy và Cảnh Nghi để hai đứa nó tới trấn Thải Y mua về một chú dê tốt sữa, dùng sữa dê đun sôi nuôi bé là được."
Ngụy Vô Tiện khẽ cau mày, hỏi:
"Sữa dê sao?"
Lam Hi Thần gật đầu:
"Đúng vậy, hồi nhỏ Vong Cơ cũng từng uống."
"Ồ?......"
Ngụy Vô Tiện còn muốn hỏi tiếp, Lam Vong Cơ lại kéo hắn ra ngoài.
"Ngụy Anh, tới trù phòng trước."
Đầu buổi chiều
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi dắt một chú dê núi về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đưa đến trù phòng, dặn dò họ mỗi ngày đều cần chuẩn bị sữa dê cẩn thận, lại đặt một bát sữa dê vừa được đun sôi vào trong khay đựng, cùng nhau tới tiểu viện Long Đảm.
Lam Cảnh Nghi ôm một bụng nghi vấn, trên đường cứ hỏi Tư Truy liên tục không dứt.
"Tư Truy, khối ngọc đó của Ngụy tiền bối thật sự có thể biến thành em bé sao?"
Lam Tư Truy gật đầu:
"Ừ, Trạch Vu Quân nói vậy."
Lam Cảnh Nghi lại hỏi:
"Biến ra từ khối ngọc, liệu có lớn lên giống người không?! Hoặc liệu có thiếu mất tay chân gì đó!?"
........
Lam Tư Truy dừng bước, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Lam Cảnh Nghi.
"Cảnh Nghi, lời này nếu bị phụ thân nghe thấy, huynh lại được chép gia quy đấy."
Lam Cảnh Nghi bịt ngay lấy miệng mình, ra sức gật đầu với Lam Tư Truy, khẽ ú ớ:
"Ta không nói nữa, không nói nữa!!"
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi mang hộp thức ăn tới tiểu viện, đến cửa Tĩnh thất, Lam Tư Truy khẽ gõ cửa, gọi:
"Phụ thân, cha."
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ra mở cửa:
"Tư Truy, Cảnh Nghi, hai đứa tới rồi à, có mang sữa dê tới không?"
Lam Tư Truy đưa hộp đựng thức ăn vào, Ngụy Vô Tiện đón lấy mang vào phòng, bưng ra sữa dê đặt xuống cạnh Lam Vong Cơ.
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nhón chân nhẹ nhàng tới cạnh hai người, mím miệng ngó vào vòng tay Lam Vong Cơ, thở mạnh cũng không dám.
Chỉ thấy trong vòng tay Lam Vong Cơ là một em bé mũm mĩm non nớt, đôi đồng tử nhạt màu lanh lợi chuyển động, hiếu kì nhìn khắp nơi, bàn tay nhỏ xíu nắm thành viên cầu nhỏ, lòng bàn tay còn đang nắm lọn tóc Lam Vong Cơ, còn i a i a như đang trò chuyện.
Ngụy Vô Tiện dùng múc một muỗm sữa dê, cẩn thận từng li từng tí đưa lên miệng bé, nhẹ giọng nựng:
"Cún con, ngoan nào, há miệng uống một ngụm nào!"
Tiểu Lam Giản tuy không hiểu Ngụy Vô Tiện đang nói gì nhưng thuận theo thiên tính, chỉ cần có thứ gì đó chạm vào miệng là bé con há ngay miệng nhỏ ra. Lam Cảnh Nghi nhìn một màn này, bất tri bất giác cũng há miệng theo, khiến Lam Tư Truy nén cười một trận.
Ngụy Vô Tiện đút tiểu Lam Giản uống sữa dê, bé con cũng không quấy không khóc mà vô cùng phối hợp, trong lòng hắn thầm nghĩ bón sữa cho trẻ con cũng chẳng có gì khó, từng ngụm từng ngụm đút đến vô cùng thích thú.
Lam Vong Cơ ngăn hắn lại, nhẹ giọng nói:
"Ngụy Anh, không được no quá."
Lam Tư Truy đón lấy bát sữa dê từ tay Ngụy Vô Tiện, đặt sang một bên bàn, Ngụy Vô Tiện ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ, không nhịn được mà bắt đầu chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm của bé con.
"Cún con ~ ăn no chưa nào!"
Lam Cảnh Nghi nhếch nhếch mi mắt, khẽ hắng giọng hỏi:
"Ngụy..... Ngụy tiền bối, đệ ấy chưa có tên ạ?"
Ngụy Vô Tiện cười đáp:
"Có, nhưng ta cứ thích gọi là cún con, ai cấm được, con trai của ta cơ mà! Ta quyết là được."
Lam Tư Truy quay lại ngồi xốm xuống bên cạnh, bé con vô cùng đáng yêu khiến cậu cũng vươn tay ra trêu chọc.
Vừa hay Lam Hi Thần cũng đến, bước vào Tĩnh thất liền thấy ngay cảnh này, Lam Vong Cơ ôm tiểu Lam Giản ngồi bên giường, Ngụy Vô Tiện và Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi túm lại xung quanh, ai nấy đều vui vẻ cùng bé con chơi đùa.
"Vong Cơ, A Tiện."
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn ra, nhẹ giọng chào.
"Huynh trưởng."
"Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần chậm rãi tiến tới gần, chúi đầu nhìn tiểu Lam Giản một chút xong mới nói:
"Vong Cơ, vừa rồi ta đã báo việc này cho thúc phụ, ý thúc phụ muốn tám ngày sau sẽ mời tất cả các trưởng lão trong tộc tới, khai tông từ, nhập tộc phả."
Lam Vong Cơ gật đầu đáp ứng:
"Vâng."
Lam Hi Thần lại nói tiếp:
"Còn một việc muốn hỏi ý kiến của đệ và A Tiện, một tháng sau có tổ chức lễ Đầy tháng lớn hay không? Có mời tiên môn bách gia tới không?"
Lam Vong Cơ chưa đáp mà nhìn sang Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện giao lưu ánh mắt với y chốc lát rồi đáp:
"Làm, làm lớn, Giản Giản của chúng ta cũng chẳng có gì phải giấu diếm cả?"
Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý, Lam Hi Thần tiện thể gọi cả Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy rời đi cùng thương lượng những việc cần chuẩn bị.
Bé con ăn no lại ngủ, ngủ no rồi lại ăn, chơi đùa một chốc đã ngủ rồi. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đặt bé lên giường, lại dùng gối chèn bên cạnh. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Ngụy Vô Tiện sờ mũi, cười nói:
"Lam Trạm, ngươi thật có đức hạnh, ta thật sự tìm được một nương tử tốt nha!"
Lam Vong Cơ đứng lên, kéo Ngụy Vô Tiện tới ngồi bên bàn trà, duỗi tay thăm dò linh mạch của hắn.
"Lam Trạm ngươi định làm gì......"
"Ngụy Anh, vận khí."
Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ ra lần trước ở Thanh Hà hắn đột nhiên mất đi tu vi, nay linh ngọc đã thành hình, không biết tu vi của mình có trở lại không, bèn nghe lời Lam Vong Cơ thử vận khí xem sao.
"Thế nào?"
"Hình như hồi được một hai phần, sau này từ từ tu luyện lại là được, không cần lo lắng, mà....... Lam Trạm, chúng ta nên chuẩn bị một chiếc giường nhỏ cho bé con nữa, nếu không để bé con ngủ cùng chúng ta, nhỡ đêm bị đè vào thì sao!"
Nói xong lại về giường ngắm nhìn tiểu Lam Giản.
Sắc mặt Lam Vong Cơ trầm xuống, từ khi tiểu Lam Giản thành hình, lực chú ý của Ngụy Vô Tiện đặt hết lên người bé.......
"Thật sự cần chuẩn bị."
Tiểu Lam Giản đang say sưa trên giường chẳng hề ý thức được ngày đầu tiên bé thành hình đã chọc phải thùng giấm của phụ thân, chuẩn bị chỉ đợi bé lên ba rồi sắp xếp một chương trình học đa dạng mà phong phú, bài vở ngập đầu...........
_____
Phi có đôi lời muốn nói với mọi người, hi vọng sẽ không phiền các bạn theo dõi truyện.
Đầu tiên về lịch đăng chap, việc này Phi không thể hứa chắc chắn ngày nào cũng ra chương mới được, lí do rất đơn giản rằng Phi cũng có những ngày vô cùng bận, nên có những hôm về là lăn ra ngủ luôn, như hôm qua đang ôm đt dịch rồi ngủ luôn khi nào không biết. Hơn nữa rút kinh nghiệm vì Phi thấy có bạn thức tới tận 2h cmt nên từ giờ Phi hứa sẽ cập nhật trước 22h đêm, nếu hôm nào tới 22h mà chưa có chương mới thì mn đợi đến hôm sau nhé!
Tiếp theo là bản dịch đa phần đều là Phi tranh thủ dịch thẳng trên đt rồi đăng nên thường có một vài lỗi chính tả, lỗi tên, hơn nữa đây mới là bản demo, sau khi dịch xong toàn bộ các chương, Phi sẽ rà soát chỉnh sửa lại một chút, hi vọng mọi người thông cảm về vấn đề này, trong quá trình theo dõi truyện, thấy lỗi cứ cmt Phi nhé, Phi sẽ sửa!! Cảm ơn mn!
Cuối cùng là một việc hơi mất công xíu, nhưng để tránh loãng cmt, từ giờ Phi sẽ quy định cmt dài ít nhất >15 chữ, Phi sẽ không xóa cmt cũ của mn, nhưng bắt đầu từ chương này mong mn hãy làm theo quy định nha!! Trên hết Phi vẫn mong đợi cmt của các bạn!!!!!! Cảm ơn cả nhà!
Chương sau sẽ tới vào ngài mai.
Thanks all! <3
____
Bé con hé miệng như bị đùa cười rồi, trên khuôn mặt non nớt mũm mĩm loáng thoáng trông thấy hai lúm đồng điếu, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc vui vẻ không ngừng mà vẫn nhớ đè thấp giọng nói:
"Lam Trạm ngươi xem, bé con có hai lúm đồng điếu kìa!"
Lam Vong Cơ mặt đầy ý cười nhìn Ngụy Vô Tiện, lại nhìn sang tiểu Lam Giản, ôn nhu đáp:
"Ừ, giống ngươi."
Ngụy Vô Tiện càng hào hứng duỗi ngón tay chọc nhẹ lúm đồng điếu của tiểu Lam Giản, ai biết vừa đụng vào, bé con liền nghiêng đầu, há miệng nho nhỏ ngóng theo ngón tay, Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc đưa ngón tay sang hướng khác, bé con cũng vươn miệng theo.
"Lam Trạm, hình như bé con cứ đuổi theo ngón tay ta!"
Lam Vong Cơ cũng vô cùng nghi hoặc, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên như bừng tỉnh:
"Ngụy Anh, Giản Giản đói rồi."
Ngụy Vô Tiện đơ luôn, một em bé sơ sinh đói thì phải làm sao, hắn đều hiểu, nhưng mà....... nhưng mà hắn và Lam Trạm cũng không ai đút cho bé được mà! Khó xử tới nối mặt mày nhăn nhó.
"Vậy...... Vậy phải làm sao......"
Lam Vong Cơ đưa áo cho Ngụy Vô Tiện để hắn mặc vào, lại tìm kiếm trong tủ đồ, chọn ra vài chiếc tã lót bông cho bé con mà vợ chồng Ôn Ninh gửi tặng, Tần Miểu đúng là cô nương đảm đang, tâm tư tinh tế, đến chăn bông khăn bông cũng chuẩn bị những vài bộ.
Ngụy Vô Tiện vù vù mặc xong áo, hai người lại ảo não đối diện với đống đồ cho trẻ sơ sinh trước mặt, dù sao, cho dù là Hàm Quang Quân hay Di Lăng lão tổ, chưa người nào từng quấn tã cho trẻ con cả.......
"Lam Trạm, hay ngươi làm đi! Ngươi lợi hại hơn!"
Ngụy Vô Tiện nhìn bé con nhỏ xíu xiu mềm mại trên giường, sợ bản thân tay chân hậu đậu làm bé con bị thương.
Lam Vong Cơ cầm tã lót cùng y phục nhỏ xíu lên, quan sát kĩ lưỡng một hồi lâu, cảm giác những vật này mới lấy ra có chút lạnh, mặc lên sẽ không thoải mái, nghĩ rồi vận khí trong lòng bàn tay hong ấm đồ đạc rồi mới cẩn thận mặc lên cho tiểu Lam Giản. Trên tã quấn gấm màu lam nhạt và trên quần áo đều có thêu vài phiến mây, kích thước vừa vặn, chất vải mềm mại thoải mái, mũi may tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng thấy Tần Miểu thật dụng tâm, mặc xong cho bé con, Ngụy Vô Tiện không nhịn được tặc lưỡi:
"Lam Trạm, dù là người ngoài cũng nhìn ra được đây là con trai ngươi."
Lam Vong Cơ lại cầm lên một chiếc chăn bông nhỏ ôm lấy tiểu Lam Giản, do dự chốc lát suy nghĩ xem làm sao mới ôm được bé dậy.
Tiểu Lam Giản vẫn luôn không khóc không nháo, bàn tay nhỏ cuộn chặt lại để lên miệng gặm mút, Ngụy Vô Tiện cũng sáp tới nhìn xem, hai người thử mấy lần mới gói xong tấm chăn bên ngoài cho bé con, đảm bảo không để rơi tụt mất.
Ngụy Vô Tiện vẫn không dám bế, bé xíu xiu yếu ớt mềm oặt như vậy, ôm nhẹ quá thì sợ đánh rơi, ôm chặt quá lại sợ siết đau bé. Lam Vong Cơ lại giác ngộ sớm hơn, y ôm tiểu Lam Giản đặt bé tựa vào hõm tay cong lên của mình, một tay đỡ lấy phần mông nho nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về.
Thấy Lam Vong Cơ ôm bé con dậy, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Lam Trạm, phải mang bé con đi đâu sao?"
"Ngụy Anh, chúng ta tới Hàn thất hỏi huynh trưởng thử xem."
"Được."
Ngụy Vô Tiện dùng một góc chăn bông che lên phần đầu của bé con, cười híp mí nói với bé:
"Đi thôi cún con, các cha đưa con đi tìm đồ ăn đây!"
Lam Vong Cơ có chút bất lực cùng chiều chuộng nhìn Ngụy Vô Tiện, nói:
" Ngụy Anh, con có tên."
Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai.
"Biết rồi biết rồi, là tiểu Giản Giản, cũng là cún con."
Hai người ôm tiểu Lam Giản cùng ra khỏi Tĩnh thất tới Hàn thất tìm Lam Hi Thần, trên đường đi khiến vô số môn sinh Lam thị choáng váng, hai người vừa đi khỏi, mấy đệ tử Lam thị vội túm tụm lại.
"Mấy huynh nhìn thấy không, trong lòng Hàm Quang Quân là một em bé!"
"Đúng vậy đúng vậy, còn là ôm từ Tĩnh thất ra đó!"
"Không biết là con nhà ai nhỉ?"
"Hàm Quang Quân trước nay vẫn không thích đụng chạm với người ngoài, sao có thể ôm con người khác được?"
"Lẽ nào........"
"Lẽ nào là con của Hàm Quang Quân!?"
Hàn thất
Khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đến nơi, Lam Hi Thần đang dùi mài nhạc phổ, ánh mắt anh dừng lại trên vòng tay Lam Vong Cơ, thân hình khẽ khựng một cái, vội vàng đứng dậy đi đến cạnh Lam Vong Cơ.
"Vong Cơ...... Đây........ phải không?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đáp:
"Sáng sớm nay thành hình."
Ngụy Vô Tiện kéo một góc chăn, lộ ra gương mặt non nớt phấn điêu ngọc mài, đồng tử nhạt màu lanh lợi chuyển động trong đôi mắt hoa đào, miệng đang gặm lấy nắm tay mình.
Lam Hi Thần không nhịn được mà duỗi ngón tay trêu đùa một phen.
"Đã đặt tên chưa?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Lam Giản."
Lam Hi Thần dựa vào hiểu biết của mình về Lam Vong Cơ, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi:
"Giản trong Giản Nhã*?"
*Cứng cỏi mà trang nhã
Lam Vong Cơ đáp:
"Vâng."
Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ mục đích ban đầu khi đến Hàn thất, vội vàng nói:
"Vật nhỏ này đói rồi, huynh trưởng có cách nào không ạ?"
Lam Hi Thần suy nghĩ một thoáng mới đáp:
"Ninh một chút nước cháo gạo trước đã, ta lập tức gọi Tư Truy và Cảnh Nghi để hai đứa nó tới trấn Thải Y mua về một chú dê tốt sữa, dùng sữa dê đun sôi nuôi bé là được."
Ngụy Vô Tiện khẽ cau mày, hỏi:
"Sữa dê sao?"
Lam Hi Thần gật đầu:
"Đúng vậy, hồi nhỏ Vong Cơ cũng từng uống."
"Ồ?......"
Ngụy Vô Tiện còn muốn hỏi tiếp, Lam Vong Cơ lại kéo hắn ra ngoài.
"Ngụy Anh, tới trù phòng trước."
Đầu buổi chiều
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi dắt một chú dê núi về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đưa đến trù phòng, dặn dò họ mỗi ngày đều cần chuẩn bị sữa dê cẩn thận, lại đặt một bát sữa dê vừa được đun sôi vào trong khay đựng, cùng nhau tới tiểu viện Long Đảm.
Lam Cảnh Nghi ôm một bụng nghi vấn, trên đường cứ hỏi Tư Truy liên tục không dứt.
"Tư Truy, khối ngọc đó của Ngụy tiền bối thật sự có thể biến thành em bé sao?"
Lam Tư Truy gật đầu:
"Ừ, Trạch Vu Quân nói vậy."
Lam Cảnh Nghi lại hỏi:
"Biến ra từ khối ngọc, liệu có lớn lên giống người không?! Hoặc liệu có thiếu mất tay chân gì đó!?"
........
Lam Tư Truy dừng bước, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Lam Cảnh Nghi.
"Cảnh Nghi, lời này nếu bị phụ thân nghe thấy, huynh lại được chép gia quy đấy."
Lam Cảnh Nghi bịt ngay lấy miệng mình, ra sức gật đầu với Lam Tư Truy, khẽ ú ớ:
"Ta không nói nữa, không nói nữa!!"
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi mang hộp thức ăn tới tiểu viện, đến cửa Tĩnh thất, Lam Tư Truy khẽ gõ cửa, gọi:
"Phụ thân, cha."
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ra mở cửa:
"Tư Truy, Cảnh Nghi, hai đứa tới rồi à, có mang sữa dê tới không?"
Lam Tư Truy đưa hộp đựng thức ăn vào, Ngụy Vô Tiện đón lấy mang vào phòng, bưng ra sữa dê đặt xuống cạnh Lam Vong Cơ.
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nhón chân nhẹ nhàng tới cạnh hai người, mím miệng ngó vào vòng tay Lam Vong Cơ, thở mạnh cũng không dám.
Chỉ thấy trong vòng tay Lam Vong Cơ là một em bé mũm mĩm non nớt, đôi đồng tử nhạt màu lanh lợi chuyển động, hiếu kì nhìn khắp nơi, bàn tay nhỏ xíu nắm thành viên cầu nhỏ, lòng bàn tay còn đang nắm lọn tóc Lam Vong Cơ, còn i a i a như đang trò chuyện.
Ngụy Vô Tiện dùng múc một muỗm sữa dê, cẩn thận từng li từng tí đưa lên miệng bé, nhẹ giọng nựng:
"Cún con, ngoan nào, há miệng uống một ngụm nào!"
Tiểu Lam Giản tuy không hiểu Ngụy Vô Tiện đang nói gì nhưng thuận theo thiên tính, chỉ cần có thứ gì đó chạm vào miệng là bé con há ngay miệng nhỏ ra. Lam Cảnh Nghi nhìn một màn này, bất tri bất giác cũng há miệng theo, khiến Lam Tư Truy nén cười một trận.
Ngụy Vô Tiện đút tiểu Lam Giản uống sữa dê, bé con cũng không quấy không khóc mà vô cùng phối hợp, trong lòng hắn thầm nghĩ bón sữa cho trẻ con cũng chẳng có gì khó, từng ngụm từng ngụm đút đến vô cùng thích thú.
Lam Vong Cơ ngăn hắn lại, nhẹ giọng nói:
"Ngụy Anh, không được no quá."
Lam Tư Truy đón lấy bát sữa dê từ tay Ngụy Vô Tiện, đặt sang một bên bàn, Ngụy Vô Tiện ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ, không nhịn được mà bắt đầu chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm của bé con.
"Cún con ~ ăn no chưa nào!"
Lam Cảnh Nghi nhếch nhếch mi mắt, khẽ hắng giọng hỏi:
"Ngụy..... Ngụy tiền bối, đệ ấy chưa có tên ạ?"
Ngụy Vô Tiện cười đáp:
"Có, nhưng ta cứ thích gọi là cún con, ai cấm được, con trai của ta cơ mà! Ta quyết là được."
Lam Tư Truy quay lại ngồi xốm xuống bên cạnh, bé con vô cùng đáng yêu khiến cậu cũng vươn tay ra trêu chọc.
Vừa hay Lam Hi Thần cũng đến, bước vào Tĩnh thất liền thấy ngay cảnh này, Lam Vong Cơ ôm tiểu Lam Giản ngồi bên giường, Ngụy Vô Tiện và Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi túm lại xung quanh, ai nấy đều vui vẻ cùng bé con chơi đùa.
"Vong Cơ, A Tiện."
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn ra, nhẹ giọng chào.
"Huynh trưởng."
"Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần chậm rãi tiến tới gần, chúi đầu nhìn tiểu Lam Giản một chút xong mới nói:
"Vong Cơ, vừa rồi ta đã báo việc này cho thúc phụ, ý thúc phụ muốn tám ngày sau sẽ mời tất cả các trưởng lão trong tộc tới, khai tông từ, nhập tộc phả."
Lam Vong Cơ gật đầu đáp ứng:
"Vâng."
Lam Hi Thần lại nói tiếp:
"Còn một việc muốn hỏi ý kiến của đệ và A Tiện, một tháng sau có tổ chức lễ Đầy tháng lớn hay không? Có mời tiên môn bách gia tới không?"
Lam Vong Cơ chưa đáp mà nhìn sang Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện giao lưu ánh mắt với y chốc lát rồi đáp:
"Làm, làm lớn, Giản Giản của chúng ta cũng chẳng có gì phải giấu diếm cả?"
Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý, Lam Hi Thần tiện thể gọi cả Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy rời đi cùng thương lượng những việc cần chuẩn bị.
Bé con ăn no lại ngủ, ngủ no rồi lại ăn, chơi đùa một chốc đã ngủ rồi. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đặt bé lên giường, lại dùng gối chèn bên cạnh. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Ngụy Vô Tiện sờ mũi, cười nói:
"Lam Trạm, ngươi thật có đức hạnh, ta thật sự tìm được một nương tử tốt nha!"
Lam Vong Cơ đứng lên, kéo Ngụy Vô Tiện tới ngồi bên bàn trà, duỗi tay thăm dò linh mạch của hắn.
"Lam Trạm ngươi định làm gì......"
"Ngụy Anh, vận khí."
Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ ra lần trước ở Thanh Hà hắn đột nhiên mất đi tu vi, nay linh ngọc đã thành hình, không biết tu vi của mình có trở lại không, bèn nghe lời Lam Vong Cơ thử vận khí xem sao.
"Thế nào?"
"Hình như hồi được một hai phần, sau này từ từ tu luyện lại là được, không cần lo lắng, mà....... Lam Trạm, chúng ta nên chuẩn bị một chiếc giường nhỏ cho bé con nữa, nếu không để bé con ngủ cùng chúng ta, nhỡ đêm bị đè vào thì sao!"
Nói xong lại về giường ngắm nhìn tiểu Lam Giản.
Sắc mặt Lam Vong Cơ trầm xuống, từ khi tiểu Lam Giản thành hình, lực chú ý của Ngụy Vô Tiện đặt hết lên người bé.......
"Thật sự cần chuẩn bị."
Tiểu Lam Giản đang say sưa trên giường chẳng hề ý thức được ngày đầu tiên bé thành hình đã chọc phải thùng giấm của phụ thân, chuẩn bị chỉ đợi bé lên ba rồi sắp xếp một chương trình học đa dạng mà phong phú, bài vở ngập đầu...........
_____
Phi có đôi lời muốn nói với mọi người, hi vọng sẽ không phiền các bạn theo dõi truyện.
Đầu tiên về lịch đăng chap, việc này Phi không thể hứa chắc chắn ngày nào cũng ra chương mới được, lí do rất đơn giản rằng Phi cũng có những ngày vô cùng bận, nên có những hôm về là lăn ra ngủ luôn, như hôm qua đang ôm đt dịch rồi ngủ luôn khi nào không biết. Hơn nữa rút kinh nghiệm vì Phi thấy có bạn thức tới tận 2h cmt nên từ giờ Phi hứa sẽ cập nhật trước 22h đêm, nếu hôm nào tới 22h mà chưa có chương mới thì mn đợi đến hôm sau nhé!
Tiếp theo là bản dịch đa phần đều là Phi tranh thủ dịch thẳng trên đt rồi đăng nên thường có một vài lỗi chính tả, lỗi tên, hơn nữa đây mới là bản demo, sau khi dịch xong toàn bộ các chương, Phi sẽ rà soát chỉnh sửa lại một chút, hi vọng mọi người thông cảm về vấn đề này, trong quá trình theo dõi truyện, thấy lỗi cứ cmt Phi nhé, Phi sẽ sửa!! Cảm ơn mn!
Cuối cùng là một việc hơi mất công xíu, nhưng để tránh loãng cmt, từ giờ Phi sẽ quy định cmt dài ít nhất >15 chữ, Phi sẽ không xóa cmt cũ của mn, nhưng bắt đầu từ chương này mong mn hãy làm theo quy định nha!! Trên hết Phi vẫn mong đợi cmt của các bạn!!!!!! Cảm ơn cả nhà!
Chương sau sẽ tới vào ngài mai.
Thanks all! <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.