Chương 103
Cẩn Diên
15/09/2020
Editor: Amber
Ngày đầu của năm mới là đại triều hội.
Sở Dịch nửa đêm còn hoang đường một phen nên vừa mới ngủ đã phải dậy thượng triều. Nội thị đứng bên ngoài trướng đánh thức hắn, Sở Dịch nghiêng đầu nhìn Triệu Nhạc Quân đang ngủ ngon lành. Tiểu A Mãn ầm ĩ một trận đêm qua, lúc này cũng đang bĩu môi chìm trong mộng đẹp.
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, hôn lên trán hai mẹ con rồi vội vàng thay quần áo rời đi. Dù đêm qua gần như không ngủ nhưng tinh thần hắn lại phấn chấn, đi đường cũng nhanh nhẹn, trên mặt là ý cười nhàn nhạt.
Triệu Tấn thấy anh rể không còn bộ mặt đen thui như hôm qua thì không nhịn được nhìn vài lần.
Trong đại triều hội, quan viên các châu quận đều trình diện, Triệu Tấn được mọi người chúc mừng thì cũng bắt đầu làm quen với các vị quan viên này và nghe báo cáo. Cứ thế vội vàng cho đến lúc nghỉ đã là giữa trưa.
Trước khi tan triều Triệu Nhạc Quân mới lười biếng bò dậy. Vòng eo nàng bủn rủn, cả người mệt mỏi khiến nàng mím môi đỏ mặt một lúc lâu. Nàng mệt đến nỗi lúc cho con ăn cũng nhắm mắt nghiêng người. Tiểu A Mãn ăn uống no đủ thì được Ngân Cẩm ôm ra ngoài chơi.
Nàng xuống giường thì không thấy cái áo lụa bị Sở Dịch xé hỏng đâu. Rõ ràng vẫn ở trong cung mà hai người lại không hề cố kỵ. Hy vọng cái này không truyền đến tai Hoàng Hậu nếu không người làm a tỷ như nàng không biết giấu mặt vào đâu.
Các nam nhân ở phía trước vội làm việc, Vương Hoàng Hậu cũng vì chỉ có một mình trong hậu cung nên ngoài nhận lễ của nữ quan và nội thị thì vẫn luôn ở trong cung với tiểu Thái Tử.
Đúng lúc dùng cơm trưa thì Triệu Nhạc Quân ôm con đến. Vương Mộ Nghiên có chứa ý cười trong mắt, nhìn trưởng công chúa vẫn còn vương nét kiều mị trong khóe mắt thì thức thời tránh đề tài mẫn cảm rồi ghé vào cùng nói chuyện mấy đứa nhỏ.
Chờ dùng cơm xong thì bên kia cũng ăn xong. Triệu Nhạc Quân cứ thế cáo từ, cùng Sở Dịch trở lại phủ Đại Tư Mã.
Mới xuống xe tôi tớ đã báo Tạ Nhị Lang gấp gáp trở về, lúc này hẳn là ở chỗ lão phu nhân. Sở Dịch một tay ôm con, một tay đỡ vợ đưa hai mẹ con về phòng trước rồi mới chuẩn bị đến chỗ mẫu thân đón nghĩa đệ qua.
Không nghĩ hắn vừa bước ra khỏi phòng đã thấy một tiểu thiếu niên chạy tới.
“Dượng ——” tiểu thiếu niên cười dài gọi hắn, miệng lộ ra hai cái răng cửa không biết sún lúc nào. chính vì thế mà một chữ dượng này cũng bị hắn gọi đến mơ hồ không rõ.
Sở Dịch ngẩn người, ngạc nhiên nói: “Sao A Lễ lại tới Lạc thành rồi!”
Cơ Thượng Lễ hắc hắc cười, Tạ Tinh từ phía sau theo vào cũng cao giọng nói: “Hắn nói nhớ a tẩu nên lão tướng quân để đệ mang hắn về cùng, bằng không sẽ chẳng trì hoãn đến hôm nay mới vào thành.”
Triệu Nhạc Quân nghe được tiếng cháu mình thì đi ra cửa, quả nhiên thấy tiểu thiếu niên đen không ít nên vội vẫy hắn qua. Cơ Thượng Lễ vô cùng cao hứng cởi giày đi vào. Nàng sờ sờ đầu hắn, cười nói: “A Lễ lại cao hơn rồi, còn chắc nịch.”
“Cô cô lại xinh đẹp hơn.”
Sở Dịch nghe vậy thì quay đầu lại, kéo kéo khóe miệng nhìn cái tên vua nịnh hót kia. Tạ Tinh cũng tiến đến cười sáng lạn phụ họa: “A tẩu vẫn luôn đẹp như thế!”
Sở Dịch: “……”
Tên tiểu tử thối Tạ Tinh này học được cái bộ dạng này lúc nào thế?!
Triệu Nhạc Quân bị hai người chọ cười không ngừng. Nàng mời hai người vào nhà rồi ôm tiểu A Mãn ra cho bọn họ nhìn.
A Mãn lớn lên giống nắm tuyết khiến hai người kia không thể rời mắt được. Cơ Thượng Lễ mắt sáng quắc vươn tay cực kỳ kích động hỏi: “Cô cô, cháu có thể sờ sờ nàng không?”
“Đương nhiên có thể.”
Cơ Thượng Lễ hoan hô một tiếng sau đó cẩn thận cầm tay Tiểu A Mãn và kinh hỉ nói: “Mềm quá, mềm kinh lên được!”
Tạ Tinh thò cổ qua, cũng duỗi tay chọc chọc tay nhỏ của A Mãn sau đó toét miệng cười ngây ngô. Tiểu A Mãn không sợ ai hết, có thêm hai người không quen, lại bị người ta nắm tay mà nàng không hề sợ, ngược lại cười không ngừng.
Hai người nhìn nàng cười thì lòng đều mềm nhũn. Sở Dịch tiến vào thấy bộ dáng không tiền đồ của hai kẻ kia thì đáy lòng cực kỳ khinh thường.
Lúc này Triệu Nhạc Quân thấy quần áo rườm rà sợ cộm con gái nên vội nhét con cho Sở Dịch để đi thay quần áo. Tiểu A Mãn rơi vào ngực cha thì bắt đầu tay chân lộn xộn, ha ha ha cười. Sở Dịch cúi đầu nhìn thì cũng ngây ngô cười theo.
Thật sự quá đáng yêu!
Tạ Tinh và Cơ Thượng Lễ vừa ngẩng đầu đã thấy Đại Tư Mã uy phong lẫm lẫm đang cười như thằng ngốc. Bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều viết: Nữ nhi nô.
***
Tạ Tinh trở về còn mang theo tin tức của người Hồ.
Lúc này hai vợ chồng đều đã thay xiêm y, ngồi vào bàn nghe Tạ Tinh nói tin tức.
“Bắc Hồ vẫn nháo ầm ĩ. Sau khi Nhị Vương tử được chuộc về thì bị huynh đệ xa lánh nên dưới cơn giận dữ đã mang theo chính bộ hạ của mình đi về hướng tây. Hắn nói là muốn thoát ly Bắc Hồ, còn Bắc Thiền Vu thì tức giận đến không nhẹ. Đại vương tử thuận thế bức cho những huynh đệ khác cũng sôi nổi rời khỏi bộ lạc. Hiện tại Bắc Hồ có kẻ lên phía bắc, có kẻ về phía tây, sức chiến đấu tổn hại rất nhiều.”
Sở Dịch cảm thấy đây là tin tức tốt. Hắn siết ngón tay nói: “Bọn họ tứ tán mới tốt, chỉ cần không gần biên giới với chúng ta thì bọn chúng thích đi đâu thì đi.”
“Việc này phải báo cho triều đình.” Triệu Nhạc Quân cũng cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng vẫn còn lo lắng, “Chúng ta phải tăng mạnh bố phòng phía tây. Bên đó còn có tiểu quốc, ai biết Bắc Hồ có trước sau bất nhất cùng người khác thông đồng chuẩn bị ngóc đầu trở lại hay không.”
Những việc này đều không thể không phòng. Nàng luôn luôn nhạy bén mà Sở Dịch cũng tán đồng gật gật đầu rồi mang theo Tạ Tinh tiến cung một chuyến.
Cơ Thượng Lễ tới Lạc Thành thì đương nhiên cũng phải đi gặp Triệu Tấn vì thế hắn cũng đi theo.
Nhưng Sở Dịch không thể ngờ được là lúc hắn từ trong cung ra thì Liên Vân và Ngụy Xung đã tự tiện xâm nhập vào phru của hắn nói muốn ở lại ăn tết.
Tết nhất mà Sở Dịch lập tức rút kiếm muốn cùng hai người quyết đấu. Tạ Tinh ở bên cạnh phải ôm eo hắn kéo về.
Liên Vân rất bình tĩnh đi lên phía trước, dưới ánh mắt hung hăng như muốn ăn thịt người của hắn, Liên Vân thấp giọng nói: “Ngươi không cần thuốc hả?”
Một câu này khiến Sở Dịch thoáng chốc ỉu xìu, nghẹn khuất khiến gân xanh trên trán nảy lên liên tục. Tạ Tinh nhìn đột nhiên nhìn nghĩa huynh ỉu xìu thì trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng tết nhất Liên Vân nháo ầm ĩ với người nhà, Ngụy Xung thì không có thân thích ở Lạc Thành thế nên Sở Dịch cũng đành để hai người ở lại nhưng tống cổ đến cái sân hẻo lánh nhất để đỡ phải nhìn thấy.
Cái tết này của Sở Dịch qua đến gà bay chó sủa.
Ra tết Triệu Nhạc Quân phát hiện quần áo của con gái nhỏ đi không ít, cánh tay nhỏ cứ thế dài ra nhanh như gió: “Để tú phòng làm thôi, cứ thế này thì chàng cả ngày chẳng cần làm gì, chỉ chuyên làm quần áo cho nàng thì mới đủ.”
Sở Dịch đang khâu một cái mũ tròn, phát hiện quả thật hắn làm không kịp. Lúc nàng mang thai hắn chỉ nghĩ làm mấy bộ là đủ, kết quả đứa nhỏ lớn quá nhanh, hắn cũng quên phải chuẩn bị các loại kích cỡ khác nhau. Hiện tại làm thì cũng chỉ có thể làm cỡ lớn hơn một chút.
Sở Dịch cũng không rối rắm mà đội cái mũ đỏ thẫm vừa làm xong đội lên cho tiểu A Mãn sau đó vừa lòng cười.
Triệu Nhạc Quân cho rằng nói thế là hắn sẽ không làm nữa, ai ngờ qua mấy ngày tú phòng đưa quần áo nhỏ của tiểu quận chúa đến, Sở Dịch còn hỏi vải từ chỗ các nàng.
Ngân Cẩm nghe xong thì hé miệng cười: “Lang quân có đôi khi sẽ trốn đến thư phòng bận rộn đến khuya mới về, chắc lại trốn trong đó may quần áo.”
Buổi chiều Sở Dịch từ trong cung trở về nhìn thấy hai mẹ con đều đang ngủ trưa thì lại đi thư phòng. Sau khi Triệu Nhạc Quân tỉnh lại thì mặc thêm áo choàng đi tới thư phòng.
Sở Dịch nghe được tiếng bước chân thì vội giấu đồ trong tay nhưng không kịp mà vẫn bị nàng phát hiện.
“Chàng quả nhiên đang làm quần áo…… Cẩn thận hỏng mắt.” Triệu Nhạc Quân tiến lên, đầu ngón tay xoa khóe mắt hắn, sau đó chợt dừng động tác.
Trên mặt đất quả thật đều là vải dệt, nhưng kích cỡ quần áo …… Nàng nghĩ đến cái gì, trong lòng vừa động đã giật lấy quần áo trên tay hắn ướm lên người mình và lập tức hiểu ra.
“Chàng tự làm quần áo cho ta sao?” Ngón tay vuốt qua vải dệt mềm mại, nàng vui thích đến không muốn buông tay.
Sở Dịch nhìn thấy tươi cười trên mặt nàng thì duỗi tay ôm người vào lòng, hôn lên trán nàng nói: “Ta chưa từng làm xiêm y cho nàng nhưng kiểu dáng quần áo của nữ tử có chút phức tạp, ta làm không tốt.”
Nàng chẳng thiếu gì, chắc chỉ thiếu phần tâm ý này. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể cho nàng cái này.
Triệu Nhạc Quân ôm quần áo, hốc mắt chua xót.
Nhưng tới buổi tối nàng lập tức nhận ra cảm động của mình đúng là nên cho chó ăn mà. Sở Dịch cư nhiên còn dùng sa mỏng làm một bộ xiêm y khác, đến vòng eo của nàng cũng không che được rồi bị hắn đè chặt hung hăng làm một hồi lâu.
—— quả nhiên nam nhân luôn không hề đơn thuần chút nào!
Thời gian như cát chảy qua kẽ tay, rất nhanh tiểu Thái Tử đã một tuổi. Vào ngày vui này Vương Hoàng Hậu lại được chẩn đoán có thai.
Triệu Nhạc Quân tiến cung thì thấy em trai mình thẹn thùng cười. Chớp mắt em trai nàng đã sắp làm cha lần thứ hai rồi.
Lúc rảnh rỗi Ngân Cẩm đi tới bên cạnh Triệu Nhạc Quân cười khanh khách mà nói với chủ tử đang hâm mộ em trai nói: “Tiểu quận chúa cũng sắp tròn một tuổi, công chúa có lẽ rất nhanh cũng sẽ có tin tức tốt.”
Tin tức tốt sao? Triệu Nhạc Quân duỗi tay sờ sờ bụng mình. Không sao, nàng và Sở Dịch bao nhiêu năm mới có A Mãn, gần đây hai người ân ái không ít, hẳn sẽ sớm có tin tốt.
Đến đêm, Triệu Nhạc Quân ôm eo Sở Dịch nói: “Sở lang, chúng ta lại cho A Mãn một đệ đệ hoặc muội muội nhé.”
Sở Dịch dừng động tác cày cấy, cúi đầu hôn nàng không nói gì.
Ngày đầu của năm mới là đại triều hội.
Sở Dịch nửa đêm còn hoang đường một phen nên vừa mới ngủ đã phải dậy thượng triều. Nội thị đứng bên ngoài trướng đánh thức hắn, Sở Dịch nghiêng đầu nhìn Triệu Nhạc Quân đang ngủ ngon lành. Tiểu A Mãn ầm ĩ một trận đêm qua, lúc này cũng đang bĩu môi chìm trong mộng đẹp.
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, hôn lên trán hai mẹ con rồi vội vàng thay quần áo rời đi. Dù đêm qua gần như không ngủ nhưng tinh thần hắn lại phấn chấn, đi đường cũng nhanh nhẹn, trên mặt là ý cười nhàn nhạt.
Triệu Tấn thấy anh rể không còn bộ mặt đen thui như hôm qua thì không nhịn được nhìn vài lần.
Trong đại triều hội, quan viên các châu quận đều trình diện, Triệu Tấn được mọi người chúc mừng thì cũng bắt đầu làm quen với các vị quan viên này và nghe báo cáo. Cứ thế vội vàng cho đến lúc nghỉ đã là giữa trưa.
Trước khi tan triều Triệu Nhạc Quân mới lười biếng bò dậy. Vòng eo nàng bủn rủn, cả người mệt mỏi khiến nàng mím môi đỏ mặt một lúc lâu. Nàng mệt đến nỗi lúc cho con ăn cũng nhắm mắt nghiêng người. Tiểu A Mãn ăn uống no đủ thì được Ngân Cẩm ôm ra ngoài chơi.
Nàng xuống giường thì không thấy cái áo lụa bị Sở Dịch xé hỏng đâu. Rõ ràng vẫn ở trong cung mà hai người lại không hề cố kỵ. Hy vọng cái này không truyền đến tai Hoàng Hậu nếu không người làm a tỷ như nàng không biết giấu mặt vào đâu.
Các nam nhân ở phía trước vội làm việc, Vương Hoàng Hậu cũng vì chỉ có một mình trong hậu cung nên ngoài nhận lễ của nữ quan và nội thị thì vẫn luôn ở trong cung với tiểu Thái Tử.
Đúng lúc dùng cơm trưa thì Triệu Nhạc Quân ôm con đến. Vương Mộ Nghiên có chứa ý cười trong mắt, nhìn trưởng công chúa vẫn còn vương nét kiều mị trong khóe mắt thì thức thời tránh đề tài mẫn cảm rồi ghé vào cùng nói chuyện mấy đứa nhỏ.
Chờ dùng cơm xong thì bên kia cũng ăn xong. Triệu Nhạc Quân cứ thế cáo từ, cùng Sở Dịch trở lại phủ Đại Tư Mã.
Mới xuống xe tôi tớ đã báo Tạ Nhị Lang gấp gáp trở về, lúc này hẳn là ở chỗ lão phu nhân. Sở Dịch một tay ôm con, một tay đỡ vợ đưa hai mẹ con về phòng trước rồi mới chuẩn bị đến chỗ mẫu thân đón nghĩa đệ qua.
Không nghĩ hắn vừa bước ra khỏi phòng đã thấy một tiểu thiếu niên chạy tới.
“Dượng ——” tiểu thiếu niên cười dài gọi hắn, miệng lộ ra hai cái răng cửa không biết sún lúc nào. chính vì thế mà một chữ dượng này cũng bị hắn gọi đến mơ hồ không rõ.
Sở Dịch ngẩn người, ngạc nhiên nói: “Sao A Lễ lại tới Lạc thành rồi!”
Cơ Thượng Lễ hắc hắc cười, Tạ Tinh từ phía sau theo vào cũng cao giọng nói: “Hắn nói nhớ a tẩu nên lão tướng quân để đệ mang hắn về cùng, bằng không sẽ chẳng trì hoãn đến hôm nay mới vào thành.”
Triệu Nhạc Quân nghe được tiếng cháu mình thì đi ra cửa, quả nhiên thấy tiểu thiếu niên đen không ít nên vội vẫy hắn qua. Cơ Thượng Lễ vô cùng cao hứng cởi giày đi vào. Nàng sờ sờ đầu hắn, cười nói: “A Lễ lại cao hơn rồi, còn chắc nịch.”
“Cô cô lại xinh đẹp hơn.”
Sở Dịch nghe vậy thì quay đầu lại, kéo kéo khóe miệng nhìn cái tên vua nịnh hót kia. Tạ Tinh cũng tiến đến cười sáng lạn phụ họa: “A tẩu vẫn luôn đẹp như thế!”
Sở Dịch: “……”
Tên tiểu tử thối Tạ Tinh này học được cái bộ dạng này lúc nào thế?!
Triệu Nhạc Quân bị hai người chọ cười không ngừng. Nàng mời hai người vào nhà rồi ôm tiểu A Mãn ra cho bọn họ nhìn.
A Mãn lớn lên giống nắm tuyết khiến hai người kia không thể rời mắt được. Cơ Thượng Lễ mắt sáng quắc vươn tay cực kỳ kích động hỏi: “Cô cô, cháu có thể sờ sờ nàng không?”
“Đương nhiên có thể.”
Cơ Thượng Lễ hoan hô một tiếng sau đó cẩn thận cầm tay Tiểu A Mãn và kinh hỉ nói: “Mềm quá, mềm kinh lên được!”
Tạ Tinh thò cổ qua, cũng duỗi tay chọc chọc tay nhỏ của A Mãn sau đó toét miệng cười ngây ngô. Tiểu A Mãn không sợ ai hết, có thêm hai người không quen, lại bị người ta nắm tay mà nàng không hề sợ, ngược lại cười không ngừng.
Hai người nhìn nàng cười thì lòng đều mềm nhũn. Sở Dịch tiến vào thấy bộ dáng không tiền đồ của hai kẻ kia thì đáy lòng cực kỳ khinh thường.
Lúc này Triệu Nhạc Quân thấy quần áo rườm rà sợ cộm con gái nên vội nhét con cho Sở Dịch để đi thay quần áo. Tiểu A Mãn rơi vào ngực cha thì bắt đầu tay chân lộn xộn, ha ha ha cười. Sở Dịch cúi đầu nhìn thì cũng ngây ngô cười theo.
Thật sự quá đáng yêu!
Tạ Tinh và Cơ Thượng Lễ vừa ngẩng đầu đã thấy Đại Tư Mã uy phong lẫm lẫm đang cười như thằng ngốc. Bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều viết: Nữ nhi nô.
***
Tạ Tinh trở về còn mang theo tin tức của người Hồ.
Lúc này hai vợ chồng đều đã thay xiêm y, ngồi vào bàn nghe Tạ Tinh nói tin tức.
“Bắc Hồ vẫn nháo ầm ĩ. Sau khi Nhị Vương tử được chuộc về thì bị huynh đệ xa lánh nên dưới cơn giận dữ đã mang theo chính bộ hạ của mình đi về hướng tây. Hắn nói là muốn thoát ly Bắc Hồ, còn Bắc Thiền Vu thì tức giận đến không nhẹ. Đại vương tử thuận thế bức cho những huynh đệ khác cũng sôi nổi rời khỏi bộ lạc. Hiện tại Bắc Hồ có kẻ lên phía bắc, có kẻ về phía tây, sức chiến đấu tổn hại rất nhiều.”
Sở Dịch cảm thấy đây là tin tức tốt. Hắn siết ngón tay nói: “Bọn họ tứ tán mới tốt, chỉ cần không gần biên giới với chúng ta thì bọn chúng thích đi đâu thì đi.”
“Việc này phải báo cho triều đình.” Triệu Nhạc Quân cũng cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng vẫn còn lo lắng, “Chúng ta phải tăng mạnh bố phòng phía tây. Bên đó còn có tiểu quốc, ai biết Bắc Hồ có trước sau bất nhất cùng người khác thông đồng chuẩn bị ngóc đầu trở lại hay không.”
Những việc này đều không thể không phòng. Nàng luôn luôn nhạy bén mà Sở Dịch cũng tán đồng gật gật đầu rồi mang theo Tạ Tinh tiến cung một chuyến.
Cơ Thượng Lễ tới Lạc Thành thì đương nhiên cũng phải đi gặp Triệu Tấn vì thế hắn cũng đi theo.
Nhưng Sở Dịch không thể ngờ được là lúc hắn từ trong cung ra thì Liên Vân và Ngụy Xung đã tự tiện xâm nhập vào phru của hắn nói muốn ở lại ăn tết.
Tết nhất mà Sở Dịch lập tức rút kiếm muốn cùng hai người quyết đấu. Tạ Tinh ở bên cạnh phải ôm eo hắn kéo về.
Liên Vân rất bình tĩnh đi lên phía trước, dưới ánh mắt hung hăng như muốn ăn thịt người của hắn, Liên Vân thấp giọng nói: “Ngươi không cần thuốc hả?”
Một câu này khiến Sở Dịch thoáng chốc ỉu xìu, nghẹn khuất khiến gân xanh trên trán nảy lên liên tục. Tạ Tinh nhìn đột nhiên nhìn nghĩa huynh ỉu xìu thì trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng tết nhất Liên Vân nháo ầm ĩ với người nhà, Ngụy Xung thì không có thân thích ở Lạc Thành thế nên Sở Dịch cũng đành để hai người ở lại nhưng tống cổ đến cái sân hẻo lánh nhất để đỡ phải nhìn thấy.
Cái tết này của Sở Dịch qua đến gà bay chó sủa.
Ra tết Triệu Nhạc Quân phát hiện quần áo của con gái nhỏ đi không ít, cánh tay nhỏ cứ thế dài ra nhanh như gió: “Để tú phòng làm thôi, cứ thế này thì chàng cả ngày chẳng cần làm gì, chỉ chuyên làm quần áo cho nàng thì mới đủ.”
Sở Dịch đang khâu một cái mũ tròn, phát hiện quả thật hắn làm không kịp. Lúc nàng mang thai hắn chỉ nghĩ làm mấy bộ là đủ, kết quả đứa nhỏ lớn quá nhanh, hắn cũng quên phải chuẩn bị các loại kích cỡ khác nhau. Hiện tại làm thì cũng chỉ có thể làm cỡ lớn hơn một chút.
Sở Dịch cũng không rối rắm mà đội cái mũ đỏ thẫm vừa làm xong đội lên cho tiểu A Mãn sau đó vừa lòng cười.
Triệu Nhạc Quân cho rằng nói thế là hắn sẽ không làm nữa, ai ngờ qua mấy ngày tú phòng đưa quần áo nhỏ của tiểu quận chúa đến, Sở Dịch còn hỏi vải từ chỗ các nàng.
Ngân Cẩm nghe xong thì hé miệng cười: “Lang quân có đôi khi sẽ trốn đến thư phòng bận rộn đến khuya mới về, chắc lại trốn trong đó may quần áo.”
Buổi chiều Sở Dịch từ trong cung trở về nhìn thấy hai mẹ con đều đang ngủ trưa thì lại đi thư phòng. Sau khi Triệu Nhạc Quân tỉnh lại thì mặc thêm áo choàng đi tới thư phòng.
Sở Dịch nghe được tiếng bước chân thì vội giấu đồ trong tay nhưng không kịp mà vẫn bị nàng phát hiện.
“Chàng quả nhiên đang làm quần áo…… Cẩn thận hỏng mắt.” Triệu Nhạc Quân tiến lên, đầu ngón tay xoa khóe mắt hắn, sau đó chợt dừng động tác.
Trên mặt đất quả thật đều là vải dệt, nhưng kích cỡ quần áo …… Nàng nghĩ đến cái gì, trong lòng vừa động đã giật lấy quần áo trên tay hắn ướm lên người mình và lập tức hiểu ra.
“Chàng tự làm quần áo cho ta sao?” Ngón tay vuốt qua vải dệt mềm mại, nàng vui thích đến không muốn buông tay.
Sở Dịch nhìn thấy tươi cười trên mặt nàng thì duỗi tay ôm người vào lòng, hôn lên trán nàng nói: “Ta chưa từng làm xiêm y cho nàng nhưng kiểu dáng quần áo của nữ tử có chút phức tạp, ta làm không tốt.”
Nàng chẳng thiếu gì, chắc chỉ thiếu phần tâm ý này. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể cho nàng cái này.
Triệu Nhạc Quân ôm quần áo, hốc mắt chua xót.
Nhưng tới buổi tối nàng lập tức nhận ra cảm động của mình đúng là nên cho chó ăn mà. Sở Dịch cư nhiên còn dùng sa mỏng làm một bộ xiêm y khác, đến vòng eo của nàng cũng không che được rồi bị hắn đè chặt hung hăng làm một hồi lâu.
—— quả nhiên nam nhân luôn không hề đơn thuần chút nào!
Thời gian như cát chảy qua kẽ tay, rất nhanh tiểu Thái Tử đã một tuổi. Vào ngày vui này Vương Hoàng Hậu lại được chẩn đoán có thai.
Triệu Nhạc Quân tiến cung thì thấy em trai mình thẹn thùng cười. Chớp mắt em trai nàng đã sắp làm cha lần thứ hai rồi.
Lúc rảnh rỗi Ngân Cẩm đi tới bên cạnh Triệu Nhạc Quân cười khanh khách mà nói với chủ tử đang hâm mộ em trai nói: “Tiểu quận chúa cũng sắp tròn một tuổi, công chúa có lẽ rất nhanh cũng sẽ có tin tức tốt.”
Tin tức tốt sao? Triệu Nhạc Quân duỗi tay sờ sờ bụng mình. Không sao, nàng và Sở Dịch bao nhiêu năm mới có A Mãn, gần đây hai người ân ái không ít, hẳn sẽ sớm có tin tốt.
Đến đêm, Triệu Nhạc Quân ôm eo Sở Dịch nói: “Sở lang, chúng ta lại cho A Mãn một đệ đệ hoặc muội muội nhé.”
Sở Dịch dừng động tác cày cấy, cúi đầu hôn nàng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.