Chương 4
Cẩn Diên
14/09/2020
Editor: Amber
Phía chân trời đã được tia nắng nhuộm một tầng kim quang, xuyên qua tầng mây, từng tia nắng chiếu lên mái cong trên nóc nhà của cung điện.
Sở Dịch đang nửa quỳ trước mặt đế vương, bị người ngồi trên ngôi cao trầm mặc đánh giá.
Trong đại điện đốt hương tỏa mùi nồng đậm, nếu ngửi lâu sẽ phát hiện hương này hơi ngọt. Sở Dịch rũ mắt, xoay tròng mắt nhìn thấy đến một sợi khói nhẹ đang tiêu tan, mà tay hoàng đế thì đang nhẹ vỗ lên lư hương này.
“—— lui binh sao?” Trong đại điện yên tĩnh cuối cùng cũng có giọng nói.
Sở Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân mình trả lời: “Vâng, bệ hạ uy chấn bốn phương, người Đàn Nhị nào sao dám đối địch với Triệu Quốc chúng ta. Bọn họ chẳng qua chỉ muốn cướp bóc chút ít nơi biên cương, tìm chút lương thực cho đầu xuân.”
Người Đàn Nhị vốn là một dân tộc du mục quy thuận Triệu Quốc. Nhưng khi tình hình của Triệu Quốc và mấy nước lân cận ngày càng căng thẳng, mấy năm chinh chiến liên miên thì dã tâm của người Đàn Nhị càng ngày càng lớn, cuối cùng bọn chúng muốn chiếm cả đất của Trung Nguyên.
Đáng tiếc là binh lực không đủ nên bọn chúng thường bị Triệu Quốc đánh tới mức co đầu rút cổ phải cầu hòa.
Võ Đế nghe hắn thổi phồng thì ý cười nhịn không được nổi lên trên khuôn mặt già nua: “Người Đàn Nhị vừa mới lui binh thì ngươi đã gấp rút từ Thượng quận trở về, đó là vì cái gì?”
Sở Dịch bị hỏi thì hơi giật mình, trong ngữ khí của hoàng đế có vài phần không vui. Trong lòng hắn sinh ra cảnh giác, nhưng cũng không thể có gì nói đó.
“Thần rời nhà mấy tháng, vốn rất nhớ mong nên mới vội vã trở về kinh thành. Sau khi trở về thần nghe nói trưởng công chúa thỉnh chỉ hòa li.”
Hắn theo bản năng cảm thấy đế vương đang hỏi đến việc này, nhưng cũng không tiện nói nhiều mà chỉ đành đơn giản đáp lời.
Võ Đế hình như không vui, hừ lạnh một tiếng: “Trẫm đem nữ nhi gả cho ngươi, vậy mà ngươi lại khiến nàng phải chịu tủi thân sao?!”
“Thần không dám. Được công chúa chọn lựa gả cho là phúc phận của thần, vì thế thần đương nhiên dùng tấm lòng chân thành đối xử với công chúa. Sau khi thần trở về đã ngay lập tức đến phủ trưởng công chúa trong đêm nhưng công chúa lại không nghe thần giải thích, còn cào mặt thần thế này……”
“Đó là vì ngươi khiến trưởng công chúa bị tủi thân!” Đế vương đột nhiên cao giọng, tiếng nói vang vọng khắp đại điện.
Sở Dịch cúi đầu thật thấp, giọng không chút siểm nịnh và kiêu ngạo mà đáp: “Thần vốn là không có ý nạp thiếp, đó là do trưởng công chúa hiểu lầm mà thần cũng đã giải thích mãi. Thần chỉ mới rời nhà có mấy tháng mà nàng đã không để ý đến tình cảm của thần, cứ thế làm chủ cho thần nạp biểu muội làm thiếp, khiến thần xấu hổ vô cùng. Nàng còn xin chỉ hòa li, vậy thì thần còn có vai trò gì chứ? Bệ hạ, thần là người thô lỗ, chỉ biết hành quân đánh giặc, trước giờ cũng rất thẳng thắn. Nếu như trưởng công chúa cảm thấy tủi thân thì thần xin gánh chịu tội danh này.”
Đế vương và Triệu Nhạc Quân là cha con nên hắn biết đế vương tất nhiên sẽ muốn thay nữ nhi quở trách hắn, mà hắn cũng đành chịu. Nhưng hai người nháo đến mức quyết liệt thế này thì không phải chỉ vì một mình Liên Nương. Đế vương chỉ nói nữ nhi bị tủi thân, vậy chứng tỏ trước mặt phụ thân Triệu Nhạc Quân đã không nói thật. Ít nhất nàng không nói đến chuyện nàng và Liên Vân.
Một khi đã như vậy, hắn cũng sẽ không ngồi yên mà chịu đế vương trách cứ!
Hắn vừa dứt lời thì đã cảm nhận được ánh mắt Võ đế dán lên người mình, cùng với giọng điệu lạnh lùng của ông ta: “Nói như vậy thì hóa ra người tủi thân mới là ngươi hả?”
Sở Dịch không lên tiếng.
Lúc này có nội thị đi vào nhắc nhở: “Bệ hạ, nên thượng triều rồi.”
Võ Đế hất tay áo, thần sắc cũng ôn hòa hơn chút. Ông ta ngồi xuống ngôi cao nói, “Lát nữa trẫm sẽ triệu Gia Ninh tới, các ngươi nói cho rõ ràng đi!” Dứt lời, ông ta thấp giọng phân phó nội thị, “Đi mời trưởng công chúa tiến cung đi.”
Sở Dịch đứng lên, lùi sang một bên, mà lúc này hoàng đến dùng ánh mắt u ám mà nhìn hắn.
Văn võ bá quan ở bên ngoài chờ đã lâu, lúc này được vào thì nối đuôi nhau tiến vào đại điện. Liên Vân cũng ở trong số đó, đứng ở phía trước Sở Dịch.
Sở Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng mặc quan phục màu đen của hắn, mặt không biểu tình, nhưng trong miệng thì đang cắn chặt răng.
Chờ bá quan hô vạn tuế rồi, hắn mẫn cảm nhận ra có tầm mắt vẫn dừng trên người mình. Ánh mắt kia vừa cảnh giác, lại giống như tìm tòi, luôn như có như không khiến hắn nghĩ tới một từ —— nghi kỵ.
Hắn không cần ngẩng đầu cũng biết ánh mắt này hiển nhiên là của đế vương. Nhưng nghi kỵ này từ đâu mà ra?
Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên hắn cảm nhận được ánh mắt này của đế vương. Có rất nhiều lý do có thể khiến đế vương nghi kỵ hắn.
Chìm trong suy nghĩ, Sở Dịch đứng thẳng tắp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nỗ lực giả vờ mình không phát hiện ra tâm tư đế vương.
Sau khi triều hội dài dòng kết thúc, Triệu Nhạc Quân cũng đã vào cung, đang chờ ở tẩm cung của đế vương.
Lúc Sở Dịch đi theo đế vương tiến vào thì lập tức nhìn thấy nữ nhân khiến người ta tức chết kia mặc một thân váy áo màu hồng, tóc đen búi thấp, trâm cài khẽ lay động. Cung điện tráng lệ cũng không bì được một phần so với nhan sắc của nàng.
Hắn dùng ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng một cái. Từ sau khi thành thân, đã lâu hắn không thấy nàng mặc váy áo màu hồng.
Lúc ở Sở gia nàng đều mặc đồ đơn giản, đến khi ra ngoài cũng chưa từng mặc hoa phục. Hiện giờ nàng mặc đồ thế này, giống như sau khi rời khỏi hắn nàng mới được tái sinh vậy.
Nàng tái sinh trở lại thành vị hoàng nữ kiêu căng, cao không thể với tới mà hắn gặp thuở ban đầu.
Sở Dịch nắm chặt tay, mím môi, trong miệng có mùi máu dâng lên.
Võ Đế không nói chuyện với ai. Sau khi ngồi xuống, ông ta phất ống tay áo rồi nói: “Gia Ninh, Sở Dịch nói hắn bị tủi thân, cũng không phải hắn muốn nạp thiếp. Con hòa li là bất công với hắn.”
Trong lòng Triệu Nhạc Quân lập tức nảy lên, đôi mắt thon dài quét về phía Sở Dịch. Hắn nghe thấy nàng cười nhạo một tiếng: “Vị thiếp kia đến tột cùng được nạp vào thế nào, hắn rõ ràng hơn ai hết. Còn tủi thân nữa cơ đấy?”
Sắc mặt Sở Dịch trầm xuống, muốn mở miệng nói cái gì đó thì Triệu Nhạc Quân lại đột nhiên rút cây trâm trên đầu ra, dùng sức ném xuống dưới chân hắn, ánh mắt lạnh băng.
“Là trước đây ta tự hạ mình mới gả cho hắn, hiện giờ chỉ vì một người thiếp mà tình nghĩa lúc trước không còn. Thế mà ta còn không được hòa li sao?”
Cây trâm kia rơi bên chân Sở Dịch thì nứt gãy hết. Mấy chữ ‘hạ mình’ nàng nói giống như kim châm vào lỗ tai hắn.
Tối hôm qua hắn tức giận cực kỳ vì thế mới nói mà không lựa lời, lúc rời khỏi phủ trưởng công chúa hắn cũng cảm thấy lời này tổn thương người khác. Nhưng cái bộ dáng tình chàng ý thiếp của nàng và Liên Vân kia không khiến khổ sở sao? Nàng để hắn ở đâu chứ?!
Sở Dịch nuốt lời giải thích xuống, chỉ đen mặt không nói một lời đừng đó, gân xanh trên trán nảy lên.
Võ Đế ngồi ở nơi cao, hơi híp mắt. Ông ta nhìn khuôn mặt tức giận của nữ nhi trước, sau đó lại nhìn tới Sở Dịch đang cực kỳ nhẫn nại ở một bên. Lúc này cơ thể căng chặt của ông ta mới chậm rãi thả lỏng.
Dáng vẻ này chứng tỏ hai người không giả bộ mà là thật sự quyết tuyệt. Hơn nữa ông ta cũng đã cho người điều tra, trưởng nữ ở Sở gia đúng là không được mẹ chồng yêu thích. Tuy nàng không tố khổ, nhưng đây là con gái ông ta, hoàng đế hiểu rõ ngạo khí và ương ngạnh của nàng.
Nếu cả hai thực sự quyết tuyệt thì ông ta cũng chẳng có hứng thú với chuyện này nữa.
“Sở Dịch, ngày đó Gia Ninh gả thấp trẫm còn nghĩ các ngươi có thể sống hòa thuận. Hôm nay nếu đã không còn tình nghĩa thì chia tay thôi. Ngày sau ngươi có duyên mới, trâm cũng sẽ không hỏi đến. Ngươi chinh chiến mấy tháng cũng cực khổ, mau về nghỉ ngơi đi.”
Võ Đế vẫy vẫy tay, khoan hồng độ lượng tha thứ việc hắn khiến con gái mình bị tủi thân.
Sở Dịch biết nếu không phải vừa rồi hắn kịp nuốt lại lời muốn nói thì chỉ bằng cảm xúc của hoàng đế lúc lâm triều, trận này sợ là hắn sẽ không được tha dễ dàng thế này.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại nổi lên một tia quỷ dị. Triệu Nhạc Quân không thỉnh chỉ trong suốt khoảng thời gian hắn không ở nhà mà lại chờ đến khi hắn vừa về. Đây là có dụng ý gì?
Lúc hắn hành lễ cáo lui có liếc mắt nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Triệu Nhạc Quân, trong lòng lại không nhịn được tự giễu.
Còn có thể là ý gì chứ, nàng giỏi nhất chuyện lấy lợi ích khống chế người khác. Hòa li lúc này thì đế vương sẽ cân nhắc đến chiến công của hắn mà không trách cứ quá nhiều, quyền lợi của hắn cũng không bị động chạm. Vì đảm bảo không bị liên lụy hắn sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, để nàng và tình lang của mình thuận lợi đến bên nhau. Đúng là hợp ý nàng quá rồi còn gì!
Vừa rồi ở trước mặt đế vương, không phải nàng đã bịt miệng không cho hắn nói một câu nào sao?
Sở Dịch bước nhanh ra khỏi cung, trong ngực đều là tức giận. Hắn giục ngựa một đường như gió thổi chớp giật mà trở về phủ tướng quân.
Tôi tớ trong phủ không biết đang bận rộn cái gì, bước chân như bay mà đi lại. Hắn gọi quản gia tới, vừa đi vào phòng vừa lấy lá thư nhận được sáng nay ra đưa qua dặn: “Bảo phòng thu chi trả cho trưởng công chúa.”
Nàng muốn cắt đứt vậy thì cắt đứt sạch sẽ đi!
Quản gia nhận lấy, tới phòng thu chi thì vừa lúc gặp lão phu nhân đang ở đó nên đi qua luôn.
Vừa mới vào cửa ông ta đã nghe thấy lão phu nhân bén nhọn hét to: “Cái gì? Trưởng công chúa đem tiền trong nhà đều mang đi hết là sao? Đó là ta bạc của Sở gia ta, nàng có tư cách gì lấy đi? Ta phải làm hỉ sự cho con ta và Liên Nương, ngươi mau đi lấy hết về cho ta!”
Quản gia ngừng bước, nghe thấy chưởng quản phòng thu chi do dự nói: “Lão phu nhân, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác, khoản bạc đó…… Đều là bạc của trưởng công chúa.”
Phía chân trời đã được tia nắng nhuộm một tầng kim quang, xuyên qua tầng mây, từng tia nắng chiếu lên mái cong trên nóc nhà của cung điện.
Sở Dịch đang nửa quỳ trước mặt đế vương, bị người ngồi trên ngôi cao trầm mặc đánh giá.
Trong đại điện đốt hương tỏa mùi nồng đậm, nếu ngửi lâu sẽ phát hiện hương này hơi ngọt. Sở Dịch rũ mắt, xoay tròng mắt nhìn thấy đến một sợi khói nhẹ đang tiêu tan, mà tay hoàng đế thì đang nhẹ vỗ lên lư hương này.
“—— lui binh sao?” Trong đại điện yên tĩnh cuối cùng cũng có giọng nói.
Sở Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân mình trả lời: “Vâng, bệ hạ uy chấn bốn phương, người Đàn Nhị nào sao dám đối địch với Triệu Quốc chúng ta. Bọn họ chẳng qua chỉ muốn cướp bóc chút ít nơi biên cương, tìm chút lương thực cho đầu xuân.”
Người Đàn Nhị vốn là một dân tộc du mục quy thuận Triệu Quốc. Nhưng khi tình hình của Triệu Quốc và mấy nước lân cận ngày càng căng thẳng, mấy năm chinh chiến liên miên thì dã tâm của người Đàn Nhị càng ngày càng lớn, cuối cùng bọn chúng muốn chiếm cả đất của Trung Nguyên.
Đáng tiếc là binh lực không đủ nên bọn chúng thường bị Triệu Quốc đánh tới mức co đầu rút cổ phải cầu hòa.
Võ Đế nghe hắn thổi phồng thì ý cười nhịn không được nổi lên trên khuôn mặt già nua: “Người Đàn Nhị vừa mới lui binh thì ngươi đã gấp rút từ Thượng quận trở về, đó là vì cái gì?”
Sở Dịch bị hỏi thì hơi giật mình, trong ngữ khí của hoàng đế có vài phần không vui. Trong lòng hắn sinh ra cảnh giác, nhưng cũng không thể có gì nói đó.
“Thần rời nhà mấy tháng, vốn rất nhớ mong nên mới vội vã trở về kinh thành. Sau khi trở về thần nghe nói trưởng công chúa thỉnh chỉ hòa li.”
Hắn theo bản năng cảm thấy đế vương đang hỏi đến việc này, nhưng cũng không tiện nói nhiều mà chỉ đành đơn giản đáp lời.
Võ Đế hình như không vui, hừ lạnh một tiếng: “Trẫm đem nữ nhi gả cho ngươi, vậy mà ngươi lại khiến nàng phải chịu tủi thân sao?!”
“Thần không dám. Được công chúa chọn lựa gả cho là phúc phận của thần, vì thế thần đương nhiên dùng tấm lòng chân thành đối xử với công chúa. Sau khi thần trở về đã ngay lập tức đến phủ trưởng công chúa trong đêm nhưng công chúa lại không nghe thần giải thích, còn cào mặt thần thế này……”
“Đó là vì ngươi khiến trưởng công chúa bị tủi thân!” Đế vương đột nhiên cao giọng, tiếng nói vang vọng khắp đại điện.
Sở Dịch cúi đầu thật thấp, giọng không chút siểm nịnh và kiêu ngạo mà đáp: “Thần vốn là không có ý nạp thiếp, đó là do trưởng công chúa hiểu lầm mà thần cũng đã giải thích mãi. Thần chỉ mới rời nhà có mấy tháng mà nàng đã không để ý đến tình cảm của thần, cứ thế làm chủ cho thần nạp biểu muội làm thiếp, khiến thần xấu hổ vô cùng. Nàng còn xin chỉ hòa li, vậy thì thần còn có vai trò gì chứ? Bệ hạ, thần là người thô lỗ, chỉ biết hành quân đánh giặc, trước giờ cũng rất thẳng thắn. Nếu như trưởng công chúa cảm thấy tủi thân thì thần xin gánh chịu tội danh này.”
Đế vương và Triệu Nhạc Quân là cha con nên hắn biết đế vương tất nhiên sẽ muốn thay nữ nhi quở trách hắn, mà hắn cũng đành chịu. Nhưng hai người nháo đến mức quyết liệt thế này thì không phải chỉ vì một mình Liên Nương. Đế vương chỉ nói nữ nhi bị tủi thân, vậy chứng tỏ trước mặt phụ thân Triệu Nhạc Quân đã không nói thật. Ít nhất nàng không nói đến chuyện nàng và Liên Vân.
Một khi đã như vậy, hắn cũng sẽ không ngồi yên mà chịu đế vương trách cứ!
Hắn vừa dứt lời thì đã cảm nhận được ánh mắt Võ đế dán lên người mình, cùng với giọng điệu lạnh lùng của ông ta: “Nói như vậy thì hóa ra người tủi thân mới là ngươi hả?”
Sở Dịch không lên tiếng.
Lúc này có nội thị đi vào nhắc nhở: “Bệ hạ, nên thượng triều rồi.”
Võ Đế hất tay áo, thần sắc cũng ôn hòa hơn chút. Ông ta ngồi xuống ngôi cao nói, “Lát nữa trẫm sẽ triệu Gia Ninh tới, các ngươi nói cho rõ ràng đi!” Dứt lời, ông ta thấp giọng phân phó nội thị, “Đi mời trưởng công chúa tiến cung đi.”
Sở Dịch đứng lên, lùi sang một bên, mà lúc này hoàng đến dùng ánh mắt u ám mà nhìn hắn.
Văn võ bá quan ở bên ngoài chờ đã lâu, lúc này được vào thì nối đuôi nhau tiến vào đại điện. Liên Vân cũng ở trong số đó, đứng ở phía trước Sở Dịch.
Sở Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng mặc quan phục màu đen của hắn, mặt không biểu tình, nhưng trong miệng thì đang cắn chặt răng.
Chờ bá quan hô vạn tuế rồi, hắn mẫn cảm nhận ra có tầm mắt vẫn dừng trên người mình. Ánh mắt kia vừa cảnh giác, lại giống như tìm tòi, luôn như có như không khiến hắn nghĩ tới một từ —— nghi kỵ.
Hắn không cần ngẩng đầu cũng biết ánh mắt này hiển nhiên là của đế vương. Nhưng nghi kỵ này từ đâu mà ra?
Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên hắn cảm nhận được ánh mắt này của đế vương. Có rất nhiều lý do có thể khiến đế vương nghi kỵ hắn.
Chìm trong suy nghĩ, Sở Dịch đứng thẳng tắp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nỗ lực giả vờ mình không phát hiện ra tâm tư đế vương.
Sau khi triều hội dài dòng kết thúc, Triệu Nhạc Quân cũng đã vào cung, đang chờ ở tẩm cung của đế vương.
Lúc Sở Dịch đi theo đế vương tiến vào thì lập tức nhìn thấy nữ nhân khiến người ta tức chết kia mặc một thân váy áo màu hồng, tóc đen búi thấp, trâm cài khẽ lay động. Cung điện tráng lệ cũng không bì được một phần so với nhan sắc của nàng.
Hắn dùng ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng một cái. Từ sau khi thành thân, đã lâu hắn không thấy nàng mặc váy áo màu hồng.
Lúc ở Sở gia nàng đều mặc đồ đơn giản, đến khi ra ngoài cũng chưa từng mặc hoa phục. Hiện giờ nàng mặc đồ thế này, giống như sau khi rời khỏi hắn nàng mới được tái sinh vậy.
Nàng tái sinh trở lại thành vị hoàng nữ kiêu căng, cao không thể với tới mà hắn gặp thuở ban đầu.
Sở Dịch nắm chặt tay, mím môi, trong miệng có mùi máu dâng lên.
Võ Đế không nói chuyện với ai. Sau khi ngồi xuống, ông ta phất ống tay áo rồi nói: “Gia Ninh, Sở Dịch nói hắn bị tủi thân, cũng không phải hắn muốn nạp thiếp. Con hòa li là bất công với hắn.”
Trong lòng Triệu Nhạc Quân lập tức nảy lên, đôi mắt thon dài quét về phía Sở Dịch. Hắn nghe thấy nàng cười nhạo một tiếng: “Vị thiếp kia đến tột cùng được nạp vào thế nào, hắn rõ ràng hơn ai hết. Còn tủi thân nữa cơ đấy?”
Sắc mặt Sở Dịch trầm xuống, muốn mở miệng nói cái gì đó thì Triệu Nhạc Quân lại đột nhiên rút cây trâm trên đầu ra, dùng sức ném xuống dưới chân hắn, ánh mắt lạnh băng.
“Là trước đây ta tự hạ mình mới gả cho hắn, hiện giờ chỉ vì một người thiếp mà tình nghĩa lúc trước không còn. Thế mà ta còn không được hòa li sao?”
Cây trâm kia rơi bên chân Sở Dịch thì nứt gãy hết. Mấy chữ ‘hạ mình’ nàng nói giống như kim châm vào lỗ tai hắn.
Tối hôm qua hắn tức giận cực kỳ vì thế mới nói mà không lựa lời, lúc rời khỏi phủ trưởng công chúa hắn cũng cảm thấy lời này tổn thương người khác. Nhưng cái bộ dáng tình chàng ý thiếp của nàng và Liên Vân kia không khiến khổ sở sao? Nàng để hắn ở đâu chứ?!
Sở Dịch nuốt lời giải thích xuống, chỉ đen mặt không nói một lời đừng đó, gân xanh trên trán nảy lên.
Võ Đế ngồi ở nơi cao, hơi híp mắt. Ông ta nhìn khuôn mặt tức giận của nữ nhi trước, sau đó lại nhìn tới Sở Dịch đang cực kỳ nhẫn nại ở một bên. Lúc này cơ thể căng chặt của ông ta mới chậm rãi thả lỏng.
Dáng vẻ này chứng tỏ hai người không giả bộ mà là thật sự quyết tuyệt. Hơn nữa ông ta cũng đã cho người điều tra, trưởng nữ ở Sở gia đúng là không được mẹ chồng yêu thích. Tuy nàng không tố khổ, nhưng đây là con gái ông ta, hoàng đế hiểu rõ ngạo khí và ương ngạnh của nàng.
Nếu cả hai thực sự quyết tuyệt thì ông ta cũng chẳng có hứng thú với chuyện này nữa.
“Sở Dịch, ngày đó Gia Ninh gả thấp trẫm còn nghĩ các ngươi có thể sống hòa thuận. Hôm nay nếu đã không còn tình nghĩa thì chia tay thôi. Ngày sau ngươi có duyên mới, trâm cũng sẽ không hỏi đến. Ngươi chinh chiến mấy tháng cũng cực khổ, mau về nghỉ ngơi đi.”
Võ Đế vẫy vẫy tay, khoan hồng độ lượng tha thứ việc hắn khiến con gái mình bị tủi thân.
Sở Dịch biết nếu không phải vừa rồi hắn kịp nuốt lại lời muốn nói thì chỉ bằng cảm xúc của hoàng đế lúc lâm triều, trận này sợ là hắn sẽ không được tha dễ dàng thế này.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại nổi lên một tia quỷ dị. Triệu Nhạc Quân không thỉnh chỉ trong suốt khoảng thời gian hắn không ở nhà mà lại chờ đến khi hắn vừa về. Đây là có dụng ý gì?
Lúc hắn hành lễ cáo lui có liếc mắt nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Triệu Nhạc Quân, trong lòng lại không nhịn được tự giễu.
Còn có thể là ý gì chứ, nàng giỏi nhất chuyện lấy lợi ích khống chế người khác. Hòa li lúc này thì đế vương sẽ cân nhắc đến chiến công của hắn mà không trách cứ quá nhiều, quyền lợi của hắn cũng không bị động chạm. Vì đảm bảo không bị liên lụy hắn sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, để nàng và tình lang của mình thuận lợi đến bên nhau. Đúng là hợp ý nàng quá rồi còn gì!
Vừa rồi ở trước mặt đế vương, không phải nàng đã bịt miệng không cho hắn nói một câu nào sao?
Sở Dịch bước nhanh ra khỏi cung, trong ngực đều là tức giận. Hắn giục ngựa một đường như gió thổi chớp giật mà trở về phủ tướng quân.
Tôi tớ trong phủ không biết đang bận rộn cái gì, bước chân như bay mà đi lại. Hắn gọi quản gia tới, vừa đi vào phòng vừa lấy lá thư nhận được sáng nay ra đưa qua dặn: “Bảo phòng thu chi trả cho trưởng công chúa.”
Nàng muốn cắt đứt vậy thì cắt đứt sạch sẽ đi!
Quản gia nhận lấy, tới phòng thu chi thì vừa lúc gặp lão phu nhân đang ở đó nên đi qua luôn.
Vừa mới vào cửa ông ta đã nghe thấy lão phu nhân bén nhọn hét to: “Cái gì? Trưởng công chúa đem tiền trong nhà đều mang đi hết là sao? Đó là ta bạc của Sở gia ta, nàng có tư cách gì lấy đi? Ta phải làm hỉ sự cho con ta và Liên Nương, ngươi mau đi lấy hết về cho ta!”
Quản gia ngừng bước, nghe thấy chưởng quản phòng thu chi do dự nói: “Lão phu nhân, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác, khoản bạc đó…… Đều là bạc của trưởng công chúa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.