Chương 10
Trúc Lâm Thâm Xứ
06/09/2024
Không xa chỗ đoán đố đèn là quầy b.ắ.n cung.
Treo cao nhất là một chiếc túi gấm, chỉ có điều màu sắc nhạt hơn chút.
Tiêu Phượng Nghi nhìn từ xa, lập tức tiến thẳng tới quầy b.ắ.n cung.
“Công... Phượng Nghi.” Ta khẽ kéo tay hắn, nói nhỏ, “Bắn cung, ta thật sự không giỏi.”
“Bách vô nhất dụng thư sinh, ta cũng chẳng mong ngươi giỏi.”
Tiêu Phượng Nghi đứng trước quầy b.ắ.n cung, cầm lấy cung dài, liếc ta một cái: “Xem cho rõ.”
Hắn một tay cầm cung, một tay kéo dây, dưới lớp áo đỏ, cánh tay gồng lên.
Giữa đôi mày tuyệt mỹ, toát ra sự lạnh lùng kiêu hãnh, dây cung đã được kéo căng đến cực hạn.
Ta chợt cảm thấy, hơi thở của mình cũng trở nên gấp gáp.
Khoảnh khắc sau, chỉ nghe tiếng xé gió vèo vèo, mũi tên lao ra.
Đuôi tên trắng nơi hồng tâm rung lên không ngừng.
“Hay!” Lập tức có người vỗ tay.
Tiêu Phượng Nghi b.ắ.n liền sáu phát, mũi tên nào cũng trúng đích.
Đến mũi tên cuối cùng, do sức mạnh quá lớn, mũi tên xuyên qua hồng tâm.
Kèm theo tiếng “đông”, nửa mũi tên cắm sâu vào cột gỗ.
Những người vừa hét lên “hay” đều ngẩn ngơ.
“Đem túi gấm tới đây.” Tiêu Phượng Nghi thả cung dài xuống.
Chủ quán nuốt nước bọt, khi trao túi gấm, không nhịn được nói:
“Nương tử dung mạo như vậy, lại có thần lực phi phàm — chẳng lẽ là tiên nhân từ trời xuống...”
Tiêu Phượng Nghi không thèm đáp, lộn xộn treo túi gấm lên thắt lưng ta, lạnh lùng nói:
“Đồ của dân gian, ngươi không thích cũng không được vứt đi.”
Ta cúi đầu nhìn túi gấm của mình, rồi lại nhìn túi gấm của Tiêu Phượng Nghi, khẽ nói:
“... Dường như, chúng là một cặp nhỉ.”
“Gì?” Hắn không nghe rõ.
Ta lập tức lắc đầu, nắm lấy tay hắn.
Tâm tình theo đó mà xao xuyến, ngọt ngào khôn tả.
Thắng được hai chiếc túi gấm, tâm trạng của Tiêu Phượng Nghi khá hơn nhiều, sắc mặt không còn u ám nữa.
Đi ngang qua một quầy trang sức, hắn thậm chí còn có tâm tư trêu chọc ta:
“Ngươi xem, người làm phu quân, còn biết mua quà cho thê tử, còn ngươi chỉ tặng ta túi gấm nhặt được, mọi người đều nói ta là tiên nhân tuyệt sắc khuynh thành, ngươi mà còn không coi trọng ta, ta sớm muộn gì cũng—”
Đúng lúc cặp tình nhân bên đường cũng đang trêu đùa, cô gái e thẹn nói: “Còn dám bắt nạt ta, ta sẽ không cần ngươi nữa.”
Tiêu Phượng Nghi vừa nghe thấy, lập tức học theo: “Sớm muộn gì cũng không cần ngươi nữa!”
Ta mừng rỡ: “Lại có chuyện tốt thế sao?”
“Ngươi cứ thử xem.” Tiêu Phượng Nghi cười lườm ta.
Ta cười theo hắn, vừa đi vừa nghĩ về lời hắn nói, cũng đúng... Hắn là người chấp chính, nắm trong tay nửa giang sơn, vậy mà ta chưa từng tặng hắn một món quà ra hồn.
Dù sao, ta cũng là phu quân của hắn...
“Phượng Nghi.” Ta kéo tay hắn, nói, “Ta muốn ăn bánh táo, ở quầy phía sau, người đợi ta, ta mua xong sẽ quay lại.”
Nói xong, không đợi hắn đáp lời, ta quay người chạy đi.
Nhanh chóng trở lại quầy trang sức, chỉ vào một chiếc vòng nhỏ đính chuông bạc
“Ta muốn chiếc này!”
Cầm túi tiền vải nhỏ, dù trời đông giá rét, mặt ta cũng nóng bừng, chân lại háo hức bước về.
Người qua lại tấp nập, khi thấy bộ váy đỏ rực như lửa của hắn, nụ cười trên mặt ta càng rạng rỡ.
20
“Phượng ——”
Ta vừa mở miệng, giọng nói đã nghẹn lại trong cổ họng.
Trước mặt Tiêu Phượng Nghi, đứng đó là một nam tử trẻ tuổi mà ta chưa từng gặp qua.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như thác, dung mạo ôn hòa tuấn tú, ánh mắt nhìn Tiêu Phượng Nghi đặc biệt sáng trong.
Hai người, một trắng một đỏ, đều là dung mạo như tiên nhân, phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Phượng Nghi mỉm cười nhìn hắn, giống như lúc xưa từng nhìn ta.
Đầy hứng thú.
21
Tiêu Phượng Nghi tuy là công chúa, nhưng thật ra là một nam tử.
Hắn là nam tử, là nam tử, là nam tử mà…
Ta lặp đi lặp lại trong lòng mấy lần, rồi nở lại nụ cười trên môi.
“Phượng Nghi!” Ta gọi hắn một tiếng.
Khi Tiêu Phượng Nghi quay đầu lại, ta vòng tay ôm lấy eo hắn.
“Phượng Nghi?” Người kia nhướn mày cười nói, “Danh tự của cô nương, trùng với tên của trưởng công chúa triều ta nhỉ.”
“Người này không phải là cô nương.” Ta thản nhiên đáp, “Người này là thê tử của ta.”
“...Ồ.”
Ánh mắt của người kia lướt qua đỉnh đầu ta và Tiêu Phượng Nghi.
Tiêu Phượng Nghi cao hơn ta rất nhiều, chỉ nhìn bề ngoài, phu thee như thế này quả là đặc biệt.
Không muốn nói nhiều với người lạ, ta kéo Tiêu Phượng Nghi rời đi vội vàng.
Sau đó, dù đường phố có náo nhiệt đến đâu, ta cũng không thấy vui.
“Sao vậy?” Tiêu Phượng Nghi nhận ra ta không vui, “Chẳng phải ngươi đi mua bánh táo sao? Bánh táo đâu?”
“Bánh táo… bán hết rồi.” Ta bịa chuyện.
Tiêu Phượng Nghi không nói gì, một lát sau, hắn lấy một cái mũ che đầu bằng vải lụa xanh từ một quầy bên cạnh, đội lên đầu ta, rồi rút một cây trâm vàng từ trên tóc, ném vào quầy hàng.
Ngay sau đó, hắn bế bổng ta lên.
Treo cao nhất là một chiếc túi gấm, chỉ có điều màu sắc nhạt hơn chút.
Tiêu Phượng Nghi nhìn từ xa, lập tức tiến thẳng tới quầy b.ắ.n cung.
“Công... Phượng Nghi.” Ta khẽ kéo tay hắn, nói nhỏ, “Bắn cung, ta thật sự không giỏi.”
“Bách vô nhất dụng thư sinh, ta cũng chẳng mong ngươi giỏi.”
Tiêu Phượng Nghi đứng trước quầy b.ắ.n cung, cầm lấy cung dài, liếc ta một cái: “Xem cho rõ.”
Hắn một tay cầm cung, một tay kéo dây, dưới lớp áo đỏ, cánh tay gồng lên.
Giữa đôi mày tuyệt mỹ, toát ra sự lạnh lùng kiêu hãnh, dây cung đã được kéo căng đến cực hạn.
Ta chợt cảm thấy, hơi thở của mình cũng trở nên gấp gáp.
Khoảnh khắc sau, chỉ nghe tiếng xé gió vèo vèo, mũi tên lao ra.
Đuôi tên trắng nơi hồng tâm rung lên không ngừng.
“Hay!” Lập tức có người vỗ tay.
Tiêu Phượng Nghi b.ắ.n liền sáu phát, mũi tên nào cũng trúng đích.
Đến mũi tên cuối cùng, do sức mạnh quá lớn, mũi tên xuyên qua hồng tâm.
Kèm theo tiếng “đông”, nửa mũi tên cắm sâu vào cột gỗ.
Những người vừa hét lên “hay” đều ngẩn ngơ.
“Đem túi gấm tới đây.” Tiêu Phượng Nghi thả cung dài xuống.
Chủ quán nuốt nước bọt, khi trao túi gấm, không nhịn được nói:
“Nương tử dung mạo như vậy, lại có thần lực phi phàm — chẳng lẽ là tiên nhân từ trời xuống...”
Tiêu Phượng Nghi không thèm đáp, lộn xộn treo túi gấm lên thắt lưng ta, lạnh lùng nói:
“Đồ của dân gian, ngươi không thích cũng không được vứt đi.”
Ta cúi đầu nhìn túi gấm của mình, rồi lại nhìn túi gấm của Tiêu Phượng Nghi, khẽ nói:
“... Dường như, chúng là một cặp nhỉ.”
“Gì?” Hắn không nghe rõ.
Ta lập tức lắc đầu, nắm lấy tay hắn.
Tâm tình theo đó mà xao xuyến, ngọt ngào khôn tả.
Thắng được hai chiếc túi gấm, tâm trạng của Tiêu Phượng Nghi khá hơn nhiều, sắc mặt không còn u ám nữa.
Đi ngang qua một quầy trang sức, hắn thậm chí còn có tâm tư trêu chọc ta:
“Ngươi xem, người làm phu quân, còn biết mua quà cho thê tử, còn ngươi chỉ tặng ta túi gấm nhặt được, mọi người đều nói ta là tiên nhân tuyệt sắc khuynh thành, ngươi mà còn không coi trọng ta, ta sớm muộn gì cũng—”
Đúng lúc cặp tình nhân bên đường cũng đang trêu đùa, cô gái e thẹn nói: “Còn dám bắt nạt ta, ta sẽ không cần ngươi nữa.”
Tiêu Phượng Nghi vừa nghe thấy, lập tức học theo: “Sớm muộn gì cũng không cần ngươi nữa!”
Ta mừng rỡ: “Lại có chuyện tốt thế sao?”
“Ngươi cứ thử xem.” Tiêu Phượng Nghi cười lườm ta.
Ta cười theo hắn, vừa đi vừa nghĩ về lời hắn nói, cũng đúng... Hắn là người chấp chính, nắm trong tay nửa giang sơn, vậy mà ta chưa từng tặng hắn một món quà ra hồn.
Dù sao, ta cũng là phu quân của hắn...
“Phượng Nghi.” Ta kéo tay hắn, nói, “Ta muốn ăn bánh táo, ở quầy phía sau, người đợi ta, ta mua xong sẽ quay lại.”
Nói xong, không đợi hắn đáp lời, ta quay người chạy đi.
Nhanh chóng trở lại quầy trang sức, chỉ vào một chiếc vòng nhỏ đính chuông bạc
“Ta muốn chiếc này!”
Cầm túi tiền vải nhỏ, dù trời đông giá rét, mặt ta cũng nóng bừng, chân lại háo hức bước về.
Người qua lại tấp nập, khi thấy bộ váy đỏ rực như lửa của hắn, nụ cười trên mặt ta càng rạng rỡ.
20
“Phượng ——”
Ta vừa mở miệng, giọng nói đã nghẹn lại trong cổ họng.
Trước mặt Tiêu Phượng Nghi, đứng đó là một nam tử trẻ tuổi mà ta chưa từng gặp qua.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như thác, dung mạo ôn hòa tuấn tú, ánh mắt nhìn Tiêu Phượng Nghi đặc biệt sáng trong.
Hai người, một trắng một đỏ, đều là dung mạo như tiên nhân, phong hoa tuyệt đại.
Tiêu Phượng Nghi mỉm cười nhìn hắn, giống như lúc xưa từng nhìn ta.
Đầy hứng thú.
21
Tiêu Phượng Nghi tuy là công chúa, nhưng thật ra là một nam tử.
Hắn là nam tử, là nam tử, là nam tử mà…
Ta lặp đi lặp lại trong lòng mấy lần, rồi nở lại nụ cười trên môi.
“Phượng Nghi!” Ta gọi hắn một tiếng.
Khi Tiêu Phượng Nghi quay đầu lại, ta vòng tay ôm lấy eo hắn.
“Phượng Nghi?” Người kia nhướn mày cười nói, “Danh tự của cô nương, trùng với tên của trưởng công chúa triều ta nhỉ.”
“Người này không phải là cô nương.” Ta thản nhiên đáp, “Người này là thê tử của ta.”
“...Ồ.”
Ánh mắt của người kia lướt qua đỉnh đầu ta và Tiêu Phượng Nghi.
Tiêu Phượng Nghi cao hơn ta rất nhiều, chỉ nhìn bề ngoài, phu thee như thế này quả là đặc biệt.
Không muốn nói nhiều với người lạ, ta kéo Tiêu Phượng Nghi rời đi vội vàng.
Sau đó, dù đường phố có náo nhiệt đến đâu, ta cũng không thấy vui.
“Sao vậy?” Tiêu Phượng Nghi nhận ra ta không vui, “Chẳng phải ngươi đi mua bánh táo sao? Bánh táo đâu?”
“Bánh táo… bán hết rồi.” Ta bịa chuyện.
Tiêu Phượng Nghi không nói gì, một lát sau, hắn lấy một cái mũ che đầu bằng vải lụa xanh từ một quầy bên cạnh, đội lên đầu ta, rồi rút một cây trâm vàng từ trên tóc, ném vào quầy hàng.
Ngay sau đó, hắn bế bổng ta lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.