Chương 54:
Mặc Thư Bạch
16/05/2021
Đầu óc Tống Triết “Ong” một tiếng, anh cảm thấy tất cả đều an tĩnh.
Anh ngơ ngác nhìn vách tường thuần trắng sắc trước mặt, cảm giác trời đất quay cuồng, Cao Lâm bên cạnh gọi một tiếng “Tống tổng!”, sau đó đỡ lấy anh đang gần như ngã xuống.
“Tống tổng, hiện tại mới chỉ là tin tức truyền đến, chúng ta còn phải xác nhận tình huống của Dương tiểu thư!” Cao Lâm nói khiến anh bình tĩnh hơn một chút, môi anh run rấy, anh thử rất nhiều lần, rốt cuộc mới phát ra âm thanh tới:
“Xác nhận…… Xác nhận rõ ràng.”
Nói xong, anh chậm rãi phục hồi tinh thần .
Anh không thể khiến mình gục trước, anh cần xác nhận tình huống của Dương Vi!
Anh xốc chăn lên, lập tức đứng dậy, sốt ruột nói: “Tôi muốn đích thân đi.”
Cao Lâm biết lúc này không thể ngăn cản Tống Triết, anh ta lên tiếng nói: “Hiện tại hãng hàng không còn đang thông báo cho người nhà, tôi đã cho người liên hệ với họ, hiện tại chúng ta có thể đi qua.”
Tống Triết cầm quần áo bên cạnh chóng thay đồ, rồi lại nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Cao Lâm nói một chút tình huống đại khái cho Tống Triết , tỷ lệ tai nạn máy bay là rất nhỏ, tai nạn máy bay xuyên quốc gia thời gian dài thậm chí còn có nhiều tin tức quốc tế hơn, nhưng xuất phát từ một số nhân tố con người nào đó, chuyến bay vẫn xảy ra chuyện. Giờ khắc này trên mạng tin tức này đã bị spam, mà người nhà những nạn nhân đó cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức lúc nửa đêm.
“Vì sao tôi không phải là người nhận được điện thoại của hãng hàng không đầu tiên?”
Tống Triết che đầu lại, có chút phẫn nộ lên tiếng, Cao Lâm trầm mặc một lát, rốt cuộc nhắc nhở nói: “Tống tổng, ngài không phải người nhà của Dương tiểu thư.”
Những lời này khiến Tống Triết ngẩn người, rất lâu sau, anh mới chậm chạp bình tĩnh lại.
Lúc này đây, anh mới ý thức được, nếu Dương Vi chết, ngay cả tư cách tổ chức lễ tang cho cô anh cũng không có. Từ giây phút họ ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn kia, trong thế giới này anh và cô, thật sự là một chút quan hệ cũng không có.
Anh nhéo chặt nắm tay, quay đầu đi, thấy ngọn đèn đường bên ngoài, cổ họng anh đau nhói.
Anh không muốn nghĩ về khả năng Dương Vi bỏ mình, nhưng không biết vì sao, hình ảnh cô tan thành mây khói ở trong mộng, thật sự khắc sâu trong đầu anh.
Anh không khỏi suy nghĩ, nếu Dương Vi thật sự chết……
Anh phải làm sao bây giờ? Anh có thể làm gì bây giờ?
Nếu Dương Vi chết, trên thế giới này, “Người nhà” mà anh đã từng có, liền thật sự một người cũng không còn. Tống Triết anh thật sự trở thành người cô đơn, cô độc một mình.
Mà kết quả này……
Vẫn là một tay anh tạo nên.
“Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn ly hôn trong hòa bình với cậu , cô ấy có sự nghiệp của chính mình, có con đường của mình, có cuộc sống của chính mình. Là cậu mạnh mẽ xâm nhập vào sinh hoạt của cô ấy, cậu khiến cô ấy không thể không lựa chọn vứt bỏ bạn bè , căn cơ, sự nghiệp của chính mình, xa rời quê hương đi đến một địa phương hoàn toàn xa lạ. Ở nơi đó cô ấy có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, gặp phải thất bại , mà tất cả những thứ này, đều chỉ vì trốn tránh cậu, cậu nói không phải cậu bức cô ấy, thì là cái gì?”
“Yêu một người là muốn đối phương có cuộc sống tốt, cậu ngẫm lại quá khứ xem, khi đó cậu nói cậu thích cô ấy, nhưng cậu đối xử với cô ấy như thế nào? Khi đó cậu có thể nói cậu còn ít tuổi, cậu không biết mình thích cô ấy, cho nên mới ngộ thương cô ấy. Nhưng còn bây giờ thì sao?”
Hiện tại đâu?
Rốt cuộc là anh bức cô phải đi tha hương, đưa cô lên chuyến bay có đi mà không có về kia.
Nếu Dương Vi chết, anh chính là hung thủ.
Tay Tống Triết run nhè nhẹ, sợ hãi che trời lấp đất xông lên.
Nhưng mà tại một khắc này, anh lại thể hiện ra một loại bình tĩnh siêu phàm.
Sự trầm tĩnh trên mặt giống như không hề phát sinh bất cứ chuyện gì, dường như anh đã tìm được nơi dừng chân cho vận mệnh của mình.
Cao Lâm thấy anh trầm mặc như vậy có chút sợ hãi, anh nhịn không được lên tiếng: “Tống tổng, nhất định Dương tiểu thư sẽ không sao, ngài không cần nghĩ loạn.”
“Cao Lâm,” thần sắc Tống Triết bình tĩnh, “Cậu biết không, kỳ thật cô ấy đến từ một gia đình không giàu có. Thời điểm cô ấy vừa tới, tôi đã xem xét rất nhiều thứ, tôi đều suy nghĩ, như thế nào sẽ có người như vậy?”
“Sau này cô ấy tham gia vào các hoạt động giáo dục, hoặc hoạt động công ích, mẹ tôi đặc biệt thích, tôi cảm thấy cô ấy là vua nịnh nọt, chân chó, chỉ muốn lấy lòng mẹ tôi. Tuy nhiên cô ấy làm quá tốt, giống như thật. Tôi cùng cô ấy đi dạy mấy ngày, tại một vùng núi rách nát, cô ấy có thể ngủ ở loại địa phương vừa bẩn vừa rách. Trong làng có một ông cụ bị bệnh phong, bài tiết có vấn đề, cô ấy có thể giúp ông cụ kia rửa sạch, không rên một tiếng.”
Cao Lâm cảm thấy rất kỳ quái vì sao ngay lúc này Tống Triết lại muốn nói loại lời nói này, nhưng lúc này Tống Triết có thể nói chuyện, không thể nghi ngờ là rất tốt, anh lẳng lặng nghe, Tống Triết nhìn về phía trước, trong thanh âm mang theo hoài niệm: “Sau này, cô ấy nói với tôi, cô ấy cảm thấy trời cao rất công bằng, cho bạn quyền lợi lớn bao nhiêu, thì bạn phải gánh vác trách nhiệm lớn bấy nhiêu. Cô ấy là người bị trời cao lựa chọn, cho nên có thể tiến vào nhà của chúng tôi, nhưng cô ấy không thể tới một cách vô ích, cô ấy phải làm nhiều chuyện hơn, để thế giới này quay về quỹ đạo vốn có của nó.”
Tống Triết nói, không biết vì cái gì, anh liền cảm thấy hốc mắt có chút ướt, anh cười rộ lên: “Sau này cô ấy lại thành lập một quỹ công ích, nhưng sau khi kết hôn với tôi, cô ấy liền rời khỏi chức quản lý, mỗi năm chỉ quyên tiền. Nếu có ngày tôi không còn nữa, công ty giao cho em họ tôi, cậu giúp đỡ cậu ta thật tốt, toàn bộ tài sản cá nhân của tôi, đều quyên vào quỹ kia đi.”
Nghe được lời này, Cao Lâm không dám đáp lời, Tống Triết có chút nghi hoặc: “Cao Lâm?”
“Tống tổng,” Cao Lâm run rẩy mở miệng, “Ngài đừng nói những lời đó. Dương tiểu thư sẽ không có việc gì.”
Tống Triết không nói chuyện, rất lâu sau, anh lại cười rộ lên: “Nếu cậu đã nhìn ra, tôi là vì cô ấy.”
Nói xong, anh quay đầu đi, thần sắc mang theo mấy phần tiếc nuối: “Cậu nói, trước kia tại sao tôi lại không hiểu chuyện?”
Vì sao trước kia không hiểu, hóa ra là anh yêu cô, không chỉ có yêu, so với chính sinh mệnh của anh càng quý giá và quan trọng hơn.
Cao Lâm nhìn Tống Triết, anh ta lái xe, người đàn ông ba mươi tuổi, hốc mắt nhịn không được ửng đỏ. Qua rất lâu, anh ta hít hít cái mũi, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Tống tổng, tôi biết lời này ngài không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nói.”
“Cả đời Dương tiểu thư trả giá nhiều nhất chính là ngài, cả đời này, cô ấy đều vì ngài mà mưu tính, vì ngài mà suy nghĩ, cô ấy yêu ngài bằng sự cẩn thận, kìm chế, mặc kệ cô ấy thế nào, nếu ngài làm tổn thương chính mình, thì thương tổn kia không phải chính ngài, mà là mười ba năm của Dương tiểu thư.”
“Ngài khiến tâm huyết của cô ấy như nước chảy về biển đông, khiến tất cả sự nỗ lực của cô ấy đều uổng phí !”
Lời này nói ra cả người Tống Triết đều ngây người.
Anh cảm giác dường như mình đột nhiên rơi xuống vực sâu, bước chân vào con đường Tu La .
Muốn sống không được, muốn chết không xong.
Anh tồn tại, có lỗi với cô. Anh chết, cũng có lỗi với cô.
Xe tới sân bay, lúc này sân bay đã chật kín người, người nhà, phóng viên, vây quanh sân bay, là tiếng khóc vang thành một mảnh, Tống Triết đi vào , anh nhìn bộ dáng mọi người khóc thét, lần đầu ý thức được mình bình thường như thế nào. Sinh tử ngay trước mặt, anh và mọi người không có nửa điểm khác nhau.
Anh bị tiếng khóc lây nhiễm cảm xúc, nối sợ hãi trong lòng anh kéo dài một cách vô tận cái chết dường như là một bức tường cao chắn trước mặt anh, tiếng khóc điên cuồng phát ra, cất cao lên, trở thành một độ cao mà anh ngước nhìn cũng không thể chạm đến, nó không tiếng động đè ép anh khiến anh gần như quỳ trên mặt đất.
Trong khảnh khắc này —— anh dường như đã đầu hàng tại giây phút này, nhưng trong xương cốt anh đột nhiên phát ra một sự kiêu ngạo nào đó nói không nên lời. Anh không nên thua.
Bất kể dưới tình huống gì, anh đều không thể thua.
Anh đứng thẳng eo, ra vẻ trấn định, xuyên qua đám người bên trong, được Cao Lâm dẫn đến một căn phòng .
Sau khi đi vào, tất cả mọi người đều bận rộn, một người đàn ông trung niên đi lên phía trước , chủ động bắt tay cùng Tống Triết, Cao Lâm giới thiệu thân phận đối phương cho Tống Triết, sau đó nói với đối phương: “Lần này trong số hành khách bao gồm cả bạn gái của Tống tổng ……”
“Phu nhân.” Tống Triết kiên trì sửa đúng, Cao Lâm vội vàng sửa miệng,
“Tống phu nhân Dương Vi tiểu thư, cho nên Tống tổng cố ý lại đây muốn được biết tin tức trước tiên, phiền toái ngài.”
“Có thể lý giải,” người đàn ông trung niên thở dài, “Hiện tại ai cũng muốn biết tình huống mới nhất, ai có thể nghĩ đến sẽ có loại sự tình này? Tống tổng ngài ngồi đi, hiện tại còn chưa tìm được địa điểm máy bay rơi xuống, danh sách hành khách gặp tai nạn cũng chưa có. Ngài chờ một chút đi.”
Tống Triết không nói chuyện, anh chỉ lui một bước, đột nhiên cong lưng, trịnh trọng hành lễ, khàn khàn nói: “Làm ơn.”
Người đàn ông trung niên ngẩn người, mà những người vẫn luôn đi theo Tống Triết cũng đều ngây ngẩn cả người. Nhân vật hơi có chút mặt mũi tại Nam thành đều biết, tính tình Tống Triết rất cao ngạo, cho dù cầu người làm việc, bất quá cũng chỉ mỉm cười kính ly rượu, làm gì có lễ nghĩa lớn như vậy?
Người đàn ông trung niên phản ứng lại, ông ta nhanh chóng tiến lên nâng Tống Triết dậy, rất mạnh mẽ hứa hẹn nói: “Ngài yên tâm, có tin tức, chúng tôi nhất định lập tức báo cho ngài!”
Nghe được lời này, Tống Triết cũng không nói thêm nữa, chỉ gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Xem ra giờ phút này hãng hàng không rất bận, người nọ tùy ý hàn huyên vài câu sau, liền quay trở về. Cao Lâm đỡ Tống Triết ngồi xuống, ban đêm có chút lạnh, Cao Lâm đi tìm một cái thảm cho Tống Triết, Tống Triết bọc thảm, đầu nhẹ nhàng dựa vào một bên cây cột, nhìn người đến người đi xung quanh thân mình.
Cao Lâm rót cho Tống Triết một ly trà, Tống Triết nhẹ giọng nói: “Cậu nói, lần này sau khi tìm được cô ấy về, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Ngài cảm thấy thế nào?” trong lòng Cao Lâm sợ hãi, nỗ lực trò chuyện cùng Tống Triết, ánh mắt Tống Triết có chút mờ mịt.
“Trước kia tôi cảm thấy, trên thế giới này chuyện đáng sợ nhất, chính là cô ấy rời khỏi tôi. Nhưng hiện tại tôi mới biết được, nguyên lai trên đời này còn có chuyện càng đáng sợ hơn.”
“Cô ấy rời khỏi tôi, tốt hơn cô ấy rời khỏi thế giới này.”
“Tống tổng……”
“Mỗi một lần tôi cho rằng tôi đã cũng đủ yêu cô ấy, sau đó tôi sẽ phát hiện, không ngờ tôi có thể yêu cô ấy càng nhiều hơn một chút. Mỗi một lần,” Tống Triết uống ngụm trà, nước trà ấm áp xâm nhập vào thực quản anh, khiến anh chậm rãi ấm áp lên, anh nhìn phía trước, thanh âm ôn hòa, “Tôi có thể vì cô ấy mà bỏ qua điểm mấu chốt của mình. Tôi đã từng nói với ai đó rằng xin lỗi là điểm mấu chốt của tôi, sau này tôi lại nói với cô ấy vô số lần thực xin lỗi.”
“Tôi đã từng cho rằng nói thích một người là điểm mấu chốt của tôi, sau này tôi cũng nói điều đó rất nhiều lần.”
“Tôi đã từng cho rằng cúi đầu là điểm mấu chốt của tôi, sau này tôi lại vì cô ấy mà dường như bị gõ nát xương sống lưng.”
“Tôi đã từng cho rằng đời này tôi không có khả năng quỳ xuống trước mặt ai, nhưng vì cô ấy , mà tôi đã quỳ hai lần. Quỳ cô ấy, quỳ người cô ấy thích.”
Tống Triết cười khổ : “Tôi cho rằng tất cả điểm mấu chốt của tôi đều bị phá vỡ đều là bởi vì, điểm mấu chốt của tôi là không thể mất đi cô ấy, hiện tại tôi lại phát hiện, không phải. Mất đi cô ấy không phải điểm mấu chốt của tôi.”
“Sự tồn tại của cô ấy……” thanh âm anh run rẩy, “Sống thật tốt, đây mới là điểm mấu chốt của tôi.”
“Nếu lúc này , cô ấy có thể sống sót,” Tống Triết nhắm mắt lại, mỗi chữ đều phảng phất như bị vắt kiệt , “Tôi liền buông tay cô ấy.”
“Tôi là hơn phân nửa tâm huyết của cô ấy, cô ấy chính là tất cả trong nửa đời còn lại của tôi. Cô ấy không thích tôi, vậy quên đi. Cô ấy phải gả cho người, muốn sinh con, muốn đi đến nơi khác, đều được. Tôi chỉ cần cô ấy sống tốt,” thanh âm Tống Triết dừng một chút, rất lâu sau, mới lên tiếng, “Cả đời tôi, bảo vệ cô ấy, là đủ rồi.”
Cao Lâm nói không nên lời, Tống Triết không khóc , nhưng anh ta lại là người khóc.Tthời điểm Tống Triết còn chưa về nước, anh ta đi theo Triệu Dương Lan làm việc , sau khi Tống Triết về nước, anh liền đi theo bên người Tống Triết, có thể nói, anh ta là người chứng kiến Dương Vi từ yêu đến chết tâm, lại nhìn Tống Triết từ ngây thơ đến yêu.
Hai người kia phảng phất như em trai em gái anh, nhìn Dương Vi đi đến ngày hôm nay, nhìn Tống Triết đi đến một bước này, anh ta lại không có cách nào ngăn cản, cảm giác vô lực vờn quanh anh ta, khiến người hơn ba mươi tuổi như anh không có cách nào sử dụng ngôn ngữ, nâng tay lên, gỡ mắt kính xuống, bưng kín hai mắt của mình.
Người đàn ông trung niên vừa đi đã quay trở lại, Tống Triết thấy ông ta, đôi mắt ngay lập tức sáng lên, đột nhiên ngồi thẳng người, đi về phía đối phương.
Người đàn ông trung niên cầm hai tờ danh sách, đi đến trước mặt Tống Triết, cao hứng nói: “Tống tổng, có tin tức tốt, căn cứ vào thông tin Cao tiên sinh cung cấp, Dương Vi tiểu thư ngài nói, cũng không lên chiếc máy bay này. Một tiếng rưỡi trước khi cất cánh cô ấy mua vé máy bay đi Luân Đôn, căn cứ vào thông tin đăng ký , cuối cùng cô ấy lên chuyến bay đi Luân Đôn.”
Nghe được lời này, cả người Tống Triết đều ngây người, Cao Lâm phản ứng nhanh nhất, anh ta ngồi dậy , cầm danh sách xác nhận hai lần, rốt cuộc xác định được, anh ta cao hứng lên tiếng: “Tống tổng, Dương tiểu thư không có việc gì! Cô ấy không có việc gì!”
“Không có việc gì……”
Tống Triết lẩm bẩm ra tiếng, thẳng đến giờ khắc này, nước mắt anh rốt cuộc cũng rơi xuống, anh vừa khóc vừa cười, tiên tục nỉ non: “Không có việc gì…… cô ấy không có việc gì……”
“Đúng vậy, cô ấy không có việc gì, cô ấy đi Luân Đôn, Tống tổng, cô ấy vẫn tốt!”
“Cô ấy không có việc gì……” thanh âm Tống Triết càng lúc càng lớn, anh giơ tay che mặt lại, mỉm cười ngồi vào vị trí, một lát sau, tiếng cười kia liền chuyển hóa thành tiếng khóc.
Anh giống như vừa từ địa ngục bò trở lại nhân gian, không ai biết hai tiếng trước, rốt cuộc anh đã trải qua loại cảm giác sinh tử phập phồng như thế nào.
Nội tâm căng chặt kia cuối cùng cũng trùng xuống , anh gào khóc ra tiếng, trong đầu óc chỉ có một câu ——
Cô ấy không có việc gì.
Cô ấy không có việc gì, cô ấy còn sống.
Đây chính là trời cao có đức hiếu sinh, đây là món quà hào phóng nhất mà Thần Phật ban cho anh.
Anh ngơ ngác nhìn vách tường thuần trắng sắc trước mặt, cảm giác trời đất quay cuồng, Cao Lâm bên cạnh gọi một tiếng “Tống tổng!”, sau đó đỡ lấy anh đang gần như ngã xuống.
“Tống tổng, hiện tại mới chỉ là tin tức truyền đến, chúng ta còn phải xác nhận tình huống của Dương tiểu thư!” Cao Lâm nói khiến anh bình tĩnh hơn một chút, môi anh run rấy, anh thử rất nhiều lần, rốt cuộc mới phát ra âm thanh tới:
“Xác nhận…… Xác nhận rõ ràng.”
Nói xong, anh chậm rãi phục hồi tinh thần .
Anh không thể khiến mình gục trước, anh cần xác nhận tình huống của Dương Vi!
Anh xốc chăn lên, lập tức đứng dậy, sốt ruột nói: “Tôi muốn đích thân đi.”
Cao Lâm biết lúc này không thể ngăn cản Tống Triết, anh ta lên tiếng nói: “Hiện tại hãng hàng không còn đang thông báo cho người nhà, tôi đã cho người liên hệ với họ, hiện tại chúng ta có thể đi qua.”
Tống Triết cầm quần áo bên cạnh chóng thay đồ, rồi lại nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Cao Lâm nói một chút tình huống đại khái cho Tống Triết , tỷ lệ tai nạn máy bay là rất nhỏ, tai nạn máy bay xuyên quốc gia thời gian dài thậm chí còn có nhiều tin tức quốc tế hơn, nhưng xuất phát từ một số nhân tố con người nào đó, chuyến bay vẫn xảy ra chuyện. Giờ khắc này trên mạng tin tức này đã bị spam, mà người nhà những nạn nhân đó cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức lúc nửa đêm.
“Vì sao tôi không phải là người nhận được điện thoại của hãng hàng không đầu tiên?”
Tống Triết che đầu lại, có chút phẫn nộ lên tiếng, Cao Lâm trầm mặc một lát, rốt cuộc nhắc nhở nói: “Tống tổng, ngài không phải người nhà của Dương tiểu thư.”
Những lời này khiến Tống Triết ngẩn người, rất lâu sau, anh mới chậm chạp bình tĩnh lại.
Lúc này đây, anh mới ý thức được, nếu Dương Vi chết, ngay cả tư cách tổ chức lễ tang cho cô anh cũng không có. Từ giây phút họ ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn kia, trong thế giới này anh và cô, thật sự là một chút quan hệ cũng không có.
Anh nhéo chặt nắm tay, quay đầu đi, thấy ngọn đèn đường bên ngoài, cổ họng anh đau nhói.
Anh không muốn nghĩ về khả năng Dương Vi bỏ mình, nhưng không biết vì sao, hình ảnh cô tan thành mây khói ở trong mộng, thật sự khắc sâu trong đầu anh.
Anh không khỏi suy nghĩ, nếu Dương Vi thật sự chết……
Anh phải làm sao bây giờ? Anh có thể làm gì bây giờ?
Nếu Dương Vi chết, trên thế giới này, “Người nhà” mà anh đã từng có, liền thật sự một người cũng không còn. Tống Triết anh thật sự trở thành người cô đơn, cô độc một mình.
Mà kết quả này……
Vẫn là một tay anh tạo nên.
“Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn ly hôn trong hòa bình với cậu , cô ấy có sự nghiệp của chính mình, có con đường của mình, có cuộc sống của chính mình. Là cậu mạnh mẽ xâm nhập vào sinh hoạt của cô ấy, cậu khiến cô ấy không thể không lựa chọn vứt bỏ bạn bè , căn cơ, sự nghiệp của chính mình, xa rời quê hương đi đến một địa phương hoàn toàn xa lạ. Ở nơi đó cô ấy có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, gặp phải thất bại , mà tất cả những thứ này, đều chỉ vì trốn tránh cậu, cậu nói không phải cậu bức cô ấy, thì là cái gì?”
“Yêu một người là muốn đối phương có cuộc sống tốt, cậu ngẫm lại quá khứ xem, khi đó cậu nói cậu thích cô ấy, nhưng cậu đối xử với cô ấy như thế nào? Khi đó cậu có thể nói cậu còn ít tuổi, cậu không biết mình thích cô ấy, cho nên mới ngộ thương cô ấy. Nhưng còn bây giờ thì sao?”
Hiện tại đâu?
Rốt cuộc là anh bức cô phải đi tha hương, đưa cô lên chuyến bay có đi mà không có về kia.
Nếu Dương Vi chết, anh chính là hung thủ.
Tay Tống Triết run nhè nhẹ, sợ hãi che trời lấp đất xông lên.
Nhưng mà tại một khắc này, anh lại thể hiện ra một loại bình tĩnh siêu phàm.
Sự trầm tĩnh trên mặt giống như không hề phát sinh bất cứ chuyện gì, dường như anh đã tìm được nơi dừng chân cho vận mệnh của mình.
Cao Lâm thấy anh trầm mặc như vậy có chút sợ hãi, anh nhịn không được lên tiếng: “Tống tổng, nhất định Dương tiểu thư sẽ không sao, ngài không cần nghĩ loạn.”
“Cao Lâm,” thần sắc Tống Triết bình tĩnh, “Cậu biết không, kỳ thật cô ấy đến từ một gia đình không giàu có. Thời điểm cô ấy vừa tới, tôi đã xem xét rất nhiều thứ, tôi đều suy nghĩ, như thế nào sẽ có người như vậy?”
“Sau này cô ấy tham gia vào các hoạt động giáo dục, hoặc hoạt động công ích, mẹ tôi đặc biệt thích, tôi cảm thấy cô ấy là vua nịnh nọt, chân chó, chỉ muốn lấy lòng mẹ tôi. Tuy nhiên cô ấy làm quá tốt, giống như thật. Tôi cùng cô ấy đi dạy mấy ngày, tại một vùng núi rách nát, cô ấy có thể ngủ ở loại địa phương vừa bẩn vừa rách. Trong làng có một ông cụ bị bệnh phong, bài tiết có vấn đề, cô ấy có thể giúp ông cụ kia rửa sạch, không rên một tiếng.”
Cao Lâm cảm thấy rất kỳ quái vì sao ngay lúc này Tống Triết lại muốn nói loại lời nói này, nhưng lúc này Tống Triết có thể nói chuyện, không thể nghi ngờ là rất tốt, anh lẳng lặng nghe, Tống Triết nhìn về phía trước, trong thanh âm mang theo hoài niệm: “Sau này, cô ấy nói với tôi, cô ấy cảm thấy trời cao rất công bằng, cho bạn quyền lợi lớn bao nhiêu, thì bạn phải gánh vác trách nhiệm lớn bấy nhiêu. Cô ấy là người bị trời cao lựa chọn, cho nên có thể tiến vào nhà của chúng tôi, nhưng cô ấy không thể tới một cách vô ích, cô ấy phải làm nhiều chuyện hơn, để thế giới này quay về quỹ đạo vốn có của nó.”
Tống Triết nói, không biết vì cái gì, anh liền cảm thấy hốc mắt có chút ướt, anh cười rộ lên: “Sau này cô ấy lại thành lập một quỹ công ích, nhưng sau khi kết hôn với tôi, cô ấy liền rời khỏi chức quản lý, mỗi năm chỉ quyên tiền. Nếu có ngày tôi không còn nữa, công ty giao cho em họ tôi, cậu giúp đỡ cậu ta thật tốt, toàn bộ tài sản cá nhân của tôi, đều quyên vào quỹ kia đi.”
Nghe được lời này, Cao Lâm không dám đáp lời, Tống Triết có chút nghi hoặc: “Cao Lâm?”
“Tống tổng,” Cao Lâm run rẩy mở miệng, “Ngài đừng nói những lời đó. Dương tiểu thư sẽ không có việc gì.”
Tống Triết không nói chuyện, rất lâu sau, anh lại cười rộ lên: “Nếu cậu đã nhìn ra, tôi là vì cô ấy.”
Nói xong, anh quay đầu đi, thần sắc mang theo mấy phần tiếc nuối: “Cậu nói, trước kia tại sao tôi lại không hiểu chuyện?”
Vì sao trước kia không hiểu, hóa ra là anh yêu cô, không chỉ có yêu, so với chính sinh mệnh của anh càng quý giá và quan trọng hơn.
Cao Lâm nhìn Tống Triết, anh ta lái xe, người đàn ông ba mươi tuổi, hốc mắt nhịn không được ửng đỏ. Qua rất lâu, anh ta hít hít cái mũi, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Tống tổng, tôi biết lời này ngài không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nói.”
“Cả đời Dương tiểu thư trả giá nhiều nhất chính là ngài, cả đời này, cô ấy đều vì ngài mà mưu tính, vì ngài mà suy nghĩ, cô ấy yêu ngài bằng sự cẩn thận, kìm chế, mặc kệ cô ấy thế nào, nếu ngài làm tổn thương chính mình, thì thương tổn kia không phải chính ngài, mà là mười ba năm của Dương tiểu thư.”
“Ngài khiến tâm huyết của cô ấy như nước chảy về biển đông, khiến tất cả sự nỗ lực của cô ấy đều uổng phí !”
Lời này nói ra cả người Tống Triết đều ngây người.
Anh cảm giác dường như mình đột nhiên rơi xuống vực sâu, bước chân vào con đường Tu La .
Muốn sống không được, muốn chết không xong.
Anh tồn tại, có lỗi với cô. Anh chết, cũng có lỗi với cô.
Xe tới sân bay, lúc này sân bay đã chật kín người, người nhà, phóng viên, vây quanh sân bay, là tiếng khóc vang thành một mảnh, Tống Triết đi vào , anh nhìn bộ dáng mọi người khóc thét, lần đầu ý thức được mình bình thường như thế nào. Sinh tử ngay trước mặt, anh và mọi người không có nửa điểm khác nhau.
Anh bị tiếng khóc lây nhiễm cảm xúc, nối sợ hãi trong lòng anh kéo dài một cách vô tận cái chết dường như là một bức tường cao chắn trước mặt anh, tiếng khóc điên cuồng phát ra, cất cao lên, trở thành một độ cao mà anh ngước nhìn cũng không thể chạm đến, nó không tiếng động đè ép anh khiến anh gần như quỳ trên mặt đất.
Trong khảnh khắc này —— anh dường như đã đầu hàng tại giây phút này, nhưng trong xương cốt anh đột nhiên phát ra một sự kiêu ngạo nào đó nói không nên lời. Anh không nên thua.
Bất kể dưới tình huống gì, anh đều không thể thua.
Anh đứng thẳng eo, ra vẻ trấn định, xuyên qua đám người bên trong, được Cao Lâm dẫn đến một căn phòng .
Sau khi đi vào, tất cả mọi người đều bận rộn, một người đàn ông trung niên đi lên phía trước , chủ động bắt tay cùng Tống Triết, Cao Lâm giới thiệu thân phận đối phương cho Tống Triết, sau đó nói với đối phương: “Lần này trong số hành khách bao gồm cả bạn gái của Tống tổng ……”
“Phu nhân.” Tống Triết kiên trì sửa đúng, Cao Lâm vội vàng sửa miệng,
“Tống phu nhân Dương Vi tiểu thư, cho nên Tống tổng cố ý lại đây muốn được biết tin tức trước tiên, phiền toái ngài.”
“Có thể lý giải,” người đàn ông trung niên thở dài, “Hiện tại ai cũng muốn biết tình huống mới nhất, ai có thể nghĩ đến sẽ có loại sự tình này? Tống tổng ngài ngồi đi, hiện tại còn chưa tìm được địa điểm máy bay rơi xuống, danh sách hành khách gặp tai nạn cũng chưa có. Ngài chờ một chút đi.”
Tống Triết không nói chuyện, anh chỉ lui một bước, đột nhiên cong lưng, trịnh trọng hành lễ, khàn khàn nói: “Làm ơn.”
Người đàn ông trung niên ngẩn người, mà những người vẫn luôn đi theo Tống Triết cũng đều ngây ngẩn cả người. Nhân vật hơi có chút mặt mũi tại Nam thành đều biết, tính tình Tống Triết rất cao ngạo, cho dù cầu người làm việc, bất quá cũng chỉ mỉm cười kính ly rượu, làm gì có lễ nghĩa lớn như vậy?
Người đàn ông trung niên phản ứng lại, ông ta nhanh chóng tiến lên nâng Tống Triết dậy, rất mạnh mẽ hứa hẹn nói: “Ngài yên tâm, có tin tức, chúng tôi nhất định lập tức báo cho ngài!”
Nghe được lời này, Tống Triết cũng không nói thêm nữa, chỉ gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Xem ra giờ phút này hãng hàng không rất bận, người nọ tùy ý hàn huyên vài câu sau, liền quay trở về. Cao Lâm đỡ Tống Triết ngồi xuống, ban đêm có chút lạnh, Cao Lâm đi tìm một cái thảm cho Tống Triết, Tống Triết bọc thảm, đầu nhẹ nhàng dựa vào một bên cây cột, nhìn người đến người đi xung quanh thân mình.
Cao Lâm rót cho Tống Triết một ly trà, Tống Triết nhẹ giọng nói: “Cậu nói, lần này sau khi tìm được cô ấy về, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Ngài cảm thấy thế nào?” trong lòng Cao Lâm sợ hãi, nỗ lực trò chuyện cùng Tống Triết, ánh mắt Tống Triết có chút mờ mịt.
“Trước kia tôi cảm thấy, trên thế giới này chuyện đáng sợ nhất, chính là cô ấy rời khỏi tôi. Nhưng hiện tại tôi mới biết được, nguyên lai trên đời này còn có chuyện càng đáng sợ hơn.”
“Cô ấy rời khỏi tôi, tốt hơn cô ấy rời khỏi thế giới này.”
“Tống tổng……”
“Mỗi một lần tôi cho rằng tôi đã cũng đủ yêu cô ấy, sau đó tôi sẽ phát hiện, không ngờ tôi có thể yêu cô ấy càng nhiều hơn một chút. Mỗi một lần,” Tống Triết uống ngụm trà, nước trà ấm áp xâm nhập vào thực quản anh, khiến anh chậm rãi ấm áp lên, anh nhìn phía trước, thanh âm ôn hòa, “Tôi có thể vì cô ấy mà bỏ qua điểm mấu chốt của mình. Tôi đã từng nói với ai đó rằng xin lỗi là điểm mấu chốt của tôi, sau này tôi lại nói với cô ấy vô số lần thực xin lỗi.”
“Tôi đã từng cho rằng nói thích một người là điểm mấu chốt của tôi, sau này tôi cũng nói điều đó rất nhiều lần.”
“Tôi đã từng cho rằng cúi đầu là điểm mấu chốt của tôi, sau này tôi lại vì cô ấy mà dường như bị gõ nát xương sống lưng.”
“Tôi đã từng cho rằng đời này tôi không có khả năng quỳ xuống trước mặt ai, nhưng vì cô ấy , mà tôi đã quỳ hai lần. Quỳ cô ấy, quỳ người cô ấy thích.”
Tống Triết cười khổ : “Tôi cho rằng tất cả điểm mấu chốt của tôi đều bị phá vỡ đều là bởi vì, điểm mấu chốt của tôi là không thể mất đi cô ấy, hiện tại tôi lại phát hiện, không phải. Mất đi cô ấy không phải điểm mấu chốt của tôi.”
“Sự tồn tại của cô ấy……” thanh âm anh run rẩy, “Sống thật tốt, đây mới là điểm mấu chốt của tôi.”
“Nếu lúc này , cô ấy có thể sống sót,” Tống Triết nhắm mắt lại, mỗi chữ đều phảng phất như bị vắt kiệt , “Tôi liền buông tay cô ấy.”
“Tôi là hơn phân nửa tâm huyết của cô ấy, cô ấy chính là tất cả trong nửa đời còn lại của tôi. Cô ấy không thích tôi, vậy quên đi. Cô ấy phải gả cho người, muốn sinh con, muốn đi đến nơi khác, đều được. Tôi chỉ cần cô ấy sống tốt,” thanh âm Tống Triết dừng một chút, rất lâu sau, mới lên tiếng, “Cả đời tôi, bảo vệ cô ấy, là đủ rồi.”
Cao Lâm nói không nên lời, Tống Triết không khóc , nhưng anh ta lại là người khóc.Tthời điểm Tống Triết còn chưa về nước, anh ta đi theo Triệu Dương Lan làm việc , sau khi Tống Triết về nước, anh liền đi theo bên người Tống Triết, có thể nói, anh ta là người chứng kiến Dương Vi từ yêu đến chết tâm, lại nhìn Tống Triết từ ngây thơ đến yêu.
Hai người kia phảng phất như em trai em gái anh, nhìn Dương Vi đi đến ngày hôm nay, nhìn Tống Triết đi đến một bước này, anh ta lại không có cách nào ngăn cản, cảm giác vô lực vờn quanh anh ta, khiến người hơn ba mươi tuổi như anh không có cách nào sử dụng ngôn ngữ, nâng tay lên, gỡ mắt kính xuống, bưng kín hai mắt của mình.
Người đàn ông trung niên vừa đi đã quay trở lại, Tống Triết thấy ông ta, đôi mắt ngay lập tức sáng lên, đột nhiên ngồi thẳng người, đi về phía đối phương.
Người đàn ông trung niên cầm hai tờ danh sách, đi đến trước mặt Tống Triết, cao hứng nói: “Tống tổng, có tin tức tốt, căn cứ vào thông tin Cao tiên sinh cung cấp, Dương Vi tiểu thư ngài nói, cũng không lên chiếc máy bay này. Một tiếng rưỡi trước khi cất cánh cô ấy mua vé máy bay đi Luân Đôn, căn cứ vào thông tin đăng ký , cuối cùng cô ấy lên chuyến bay đi Luân Đôn.”
Nghe được lời này, cả người Tống Triết đều ngây người, Cao Lâm phản ứng nhanh nhất, anh ta ngồi dậy , cầm danh sách xác nhận hai lần, rốt cuộc xác định được, anh ta cao hứng lên tiếng: “Tống tổng, Dương tiểu thư không có việc gì! Cô ấy không có việc gì!”
“Không có việc gì……”
Tống Triết lẩm bẩm ra tiếng, thẳng đến giờ khắc này, nước mắt anh rốt cuộc cũng rơi xuống, anh vừa khóc vừa cười, tiên tục nỉ non: “Không có việc gì…… cô ấy không có việc gì……”
“Đúng vậy, cô ấy không có việc gì, cô ấy đi Luân Đôn, Tống tổng, cô ấy vẫn tốt!”
“Cô ấy không có việc gì……” thanh âm Tống Triết càng lúc càng lớn, anh giơ tay che mặt lại, mỉm cười ngồi vào vị trí, một lát sau, tiếng cười kia liền chuyển hóa thành tiếng khóc.
Anh giống như vừa từ địa ngục bò trở lại nhân gian, không ai biết hai tiếng trước, rốt cuộc anh đã trải qua loại cảm giác sinh tử phập phồng như thế nào.
Nội tâm căng chặt kia cuối cùng cũng trùng xuống , anh gào khóc ra tiếng, trong đầu óc chỉ có một câu ——
Cô ấy không có việc gì.
Cô ấy không có việc gì, cô ấy còn sống.
Đây chính là trời cao có đức hiếu sinh, đây là món quà hào phóng nhất mà Thần Phật ban cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.