Chương 58:
Mặc Thư Bạch
16/05/2021
Lời này nói ra khiến Dương Vi sửng sốt, nhất thời cô không biết có phải do mình mẫn cảm hay không, cô không dám nói lời nào, rất lâu sau, cô cười rộ lên: “Cậu nói đúng, chính xác là tôi đã gặp rất nhiều cảnh đẹp, cậu là một trong số đó.”
Tô Giản mím môi, cậu có vài phần không vui, nhưng cậu cái gì cũng chưa nói, xoay người đi ra ngoài.
Chờ cậu đi rồi, Dương Vi có vài phần bất an, rốt cuộc cô lớn tuổi hơn Tô Giản, mà Tô Giản lại không che dấu cảm xúc của mình, vì thế cô có thể rất dễ dàng suy đoán được, người này đang suy nghĩ cái gì.
Cô rất rõ ràng về trạng thái của mình, lúc này mở ra bất cứ một đoạn tình gì, đó đều là an ủi chính mình. Mà Tô Giản và Chu Văn không giống nhau, Chu Văn rất rõ ràng mình muốn cái gì, điều anh muốn từ cô không phải tình cảm, mà là một loại sức mạnh để giúp nhau chống đỡ, thứ Chu Văn cần, cô có thể cho. Nhưng thứ Tô Giản cần, cô cho không được.
Cô ngồi trong phòng chốc lát, cảm thấy có chút mỏi mệt, quyết định không nghĩ nhiều nữa. Chờ đến buổi sáng ngày hôm sau , Tô Giản gõ cửa phòng cô, cô cho rằng Tô Giản đối với chuyện ngày hôm sẽ có vài phần chú ý, không nghĩ tới Tô Giản vẫn là bộ dáng tùy tiện như ngày thường nói: “ Chị Vi Vi , đi, em dẫn chị đi tới một nơi rất tốt.”
Nói xong, cậu thúc giục cô rửa mặt chải đầu trang điểm , sau đó dẫn cô đến đi một quảng trường, trên quảng trường có rất nhiều người đang đứng, bọn họ đều đang biểu diễn những tài nghệ khác nhau, Dương Vi vừa đi vào, liền có người không ngừng hỏi cô, muốn vẽ chân dung không ……
Bên cạnh có kéo đàn, ca hát, khiêu vũ, mỗi người đều ở trong quảng trường này, nhưng rồi lại phảng phất như độc lập với quảng trường này , với thế giới này.
Dương Vi lẳng lặng nhìn, cảm thụ được tất cả của thế giới này, Tô Giản cao hứng nói: “Chị Vi Vi , không phải chị thích làm chương trình trò chuyện sao? Ngày mai chị tới đây, đứng ở chỗ này biểu diễn.”
Dương Vi nghiêng đầu nhìn cậu, Tô Giản cười nói: “Hãy coi chuyện này, trở thành giai đoạn bắt đầu cuộc sống mới của chị. Chị cảm thấy thế nào?”
Dương Vi không nói chuyện, cô hiểu ý tứ Tô Giản, cuộc sống chia làm mấy giai đoạn, ví dụ như cao trung, ví dụ như đại học, mỗi một giai đoạn, đều sẽ có một lời tạm biệt nghiêm túc, để thể hiện sự bắt đầu của giai đoạn tiếp theo .
Cô ly hôn và tạm biệt Tống gia, mà hiện tại cô cần phải tạm biệt Tống Triết.
Kỳ thật chuyến du lịch này cũng đã như một nghi thức tạm biệt, cho dù cô không gặp được Tô Giản, cũng sẽ gặp được những người khác, người mới, thế giới mới, đều để từ biệt quá khứ.
Tuy nhiên cũng đến lúc bắt đầu một cái mới .
Cô hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Giản đi cùng cô tới quảng trường, bọn họ đều tự tìm một chỗ, Tô Giản vẽ tranh, Dương Vi đứng tại chỗ, đặt giá để di động, bắt đầu livestream trò chuyện. Cô giống như đang nói chuyện phiếm, tùy ý trò chuyện. Lúc trước cô đã làm chuyện như vậy, chỉ là khi đó cô nói tiếng Trung, mà lần này, cô dùng tiếng Anh.
Trong nháy mắt khi cô mở miệng, ngôn ngữ dường như có ma lực, không ngừng có người dừng chân, nghe cô nói chuyện.
Loại cảm giác ở trên sân khấu được mọi người chăm chú nhìn, nhìn mọi người bật cười vì lời nói của mình một lần nữa đã quay trở về, Dương Vi cảm giác có một loại lực lượng không giải thích được, không ngừng cuồn cuộn rót vào trong thân thể mình.
Mà trong phòng livestream hầu hết mọi người đều phát ngốc.
“Mẹ kiếp cái trình độ tiếng Anh này …… Ai tới phiên dịch một chút?”
“Tôi quỳ, tôi quỳ tiểu tỷ tỷ. Nghe suốt một năm như vậy chắc hẳn tôi có thể cấp 6 đi?”
“Vi Vi xông lên đi!! Cho tôi chí hướng hừng hực ! Lao ra khỏi Châu Á, tiến về tòan thế giới!!”
“A a a a Vi Vi ở Luân Đôn, hiện tại, tôi lập tức, lập tức qua!!!!!”
Mọi người trong phòng livestream điên cuồng bình luận kín màn hình, không đến một lát, mọi người liền thấy một dòng chữ lóe sáng, bắt đầu phiên dịch lời Dương Vi nói.
Bình luận của anh rất dễ thấy được, phiên dịch mỗi một câu đều cực kỳ đúng chỗ. Mất vài giây làm mọi người sửng sốt , sau đó tất cả đều kinh ngạc cảm thán ra tiếng .
“Miêu đại hiệp!! Tiếng Anh của anh tốt như vậy sao?!”
“Lần này tôi tin, miêu đại hiệp không phải học sinh tiểu học.”
“Không, có khả năng là một học sinh tiểu học có trình độ tiếng Anh đặc biệt tốt ……”
“Không có khả năng!! Tôi đây chẳng lẽ ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng!”
Phụ đề nhấp nháy trên màn hình, và tất cả các fan đều đi ra ngoài bắt đầu hò hét lôi kéo mọi người, nói cho mọi người rằng, Dương Vi đã quay lại nghề cũ, bắt đầu chương trình trò chuyện !
Mà Tống Triết lẳng lặng nhìn tất cả, anh cũng không biết vì sao, nhìn người phụ nữ này một lần nữa lấy phương thức như vậy xuất hiện trên màn ảnh, tự nhiên mắt anh có chút nóng.
Lúc trước cô livestream, đều là phát một chút trạng thái sinh hoạt, nhưng mà Dương Vi như này , khác với Dương Vi mà mọi người nhìn chăm chú trên sân khấu.
Anh đã không xem Dương Vi livestream thật lâu rồi, thẳng đến hôm nay Cao Lâm dò hỏi anh, nói cho anh Dương Vi bắt đầu chương trình trò chuyện một lần nữa, vì thế cảm xúc bị anh khắc chế mấy ngày nay rốt cuộc quay cuồng đi lên, anh nhịn không được mở máy tính, sau đó thấy người phụ nữ bên trong. Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, nhung nhớ cùng yêu thương che trời lấp đất mà lên, anh đột nhiên ý thức được, không ngờ thứ anh yêu nhất, vẫn là bộ dáng cô sáng lấp lánh như vậy.
Anh đi theo ngôn ngữ của cô và bật cười, đi theo ngôn ngữ của cô mà khẩn trương, nặng nề, cảm xúc của anh hoàn toàn bị khống chế bởi cô, cô nói cái gì, chính là cái đó.
Chờ tới thời điểm cô livestream, Tống Triết ngồi trước màn hình máy tính, anh cảm giác dường như mình bị nỗi nhớ nhung bao phủ.
Anh nhớ cô.
Đặc biệt nhớ cô.
Đặc biệt muốn gặp cô, làm bạn với cô, nghe cô nói mấy câu, cho dù không làm gì cả, chỉ nhìn như vậy, cũng tốt.
Ban đêm anh mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, một khi nhắm mắt lại, đều là bóng dáng Dương Vi.
Bác sĩ kê cho anh thuốc ngủ, anh uống xong, ngủ rồi, cũng đều là ác mộng. Trong mộng anh luôn quay trở lại quá khứ, khi đó anh ỷ vào tình cảm của Dương Vi mà tùy ý làm bậy, sau đó Dương Vi lại rời đi.
Anh sợ hãi khi vào giấc ngủ, lại không thể không ngủ. Anh không dám để người khác nhìn ra trạng thái của anh, tất cả mọi người chỉ cảm thấy, thần thái của anh ngày càng tiều tụy .
Cao Lâm có chút nhìn không được, anh lật lật tài liệu, rốt cuộc rút ra một phần nghị quyết chấm dứt hạng mục, đứng dậy đi tới trước mặt Tống Triết.
“Tống tổng, hạng mục điện ảnh này lúc trước là chú hai ngài quyết định, hội đồng quản trị hoàn toàn thông qua, hiện tại ngài muốn bỏ dở, ít nhất phải được 2/3 cổ đông trở lên đồng ý, Dương tiểu thư chiếm 5% cổ phần quan trọng nhất, hiện tại ngài nên đi tìm cô ấy.”
Tống Triết không nói chuyện, anh ngẩng đầu lên từ văn kiện, nhìn biểu tình chân thành tha thiết của Cao Lâm.
Anh muốn hỏi “Các người không tìm thấy cô ấy sao?”
Nhưng mà trong ánh mắt Cao Lâm, anh cũng hiểu được, bọn họ có thể tìm được cô ấy, nhưng bọn họ cũng được, anh cũng được, đều rất cần một lý do để đi tìm cô.
Một cái lý do để anh có thể nhìn thấy Dương Vi.
Anh không dấu vết đem ánh mắt từ văn kiện rút về , phảng phất như đây chỉ là một phần văn kiện bình thường, cúi đầu nói: “Cậu cứ đặt ở nơi này, trước tiên hãy tìm Dương tiểu thư, sau khi tìm được thì sắp xếp thời gian mua vé máy bay đi.”
Cao Lâm thở phào một hơi, nói: “Tốt tiên sinh, tôi đi làm luôn.”
Sau khi Cao Lâm đi ra ngoài , Tống Triết mới ngẩng đầu lên, một lần nữa đem ánh mắt dừng trên văn kiện. Anh nhìn thật lâu, lại trước sau vẫn không có dũng khí cầm lấy.
Người của Tống Triết tìm Dương Vi mất một tuần, mới xác định được vị trí của Dương Vi.
Lúc này Dương Vi đang ở Luân Đôn, ban ngày mỗi ngày cô đều ra quảng trường nói chuyện, cô luôn có thể kiếm được một ít tiền trong buổi biểu diễn của mình, ngoại trừ chi phí về thức ăn cơ bản trong một ngày, cô đi trên đường, sẽ đem tiền lại bỏ vào chén của những người biểu diễn mà cô thích. Cô rất thích giây phút được người khác nói cảm ơn, cô cũng rất thích đôi mắt của người khác sáng lên trong nháy mắt.
Bởi vậy cô quen biết một nhóm người, đều là những người biểu diễn tài nghệ trên quảng trường, có vẽ tranh, có kéo đàn cello, có ca hát, có thổi sáo. Buổi tối họ sẽ cùng cô, Tô Giản đi quán bar, một đám người sau khi uống xong sẽ đến công viên, hứng thú tới, bọn họ sẽ cùng nhau ca hát, Dương Vi đứng nhìn, nhịn không được cười ra tiếng.
Tô Giản dùng một chiếc camera để ghi lại mọi thứ, cậu đã dùng camera quay chụp suốt một đường, Dương Vi nhịn không được hỏi cậu: “Cậu chụp chuyện này để làm gì?”
“Em thích ghi lại hình ảnh.”
Tô Giản ngẩng đầu cười nói: “Đều là thời gian.”
“Tô Giản,” Dương Vi lắng nghe người bên cạnh vui vẻ mỉm cười, ồn ào, cô chậm rãi nói, “Sau khi trở về, cậu phải theo đuổi thật tốt mộng tưởng của mình, cố lên ”
“Chị cũng vậy.”
Tô Giản đảo mắt nhìn cô, cười nói: “Cố lên .”
Nói xong, hai người giơ chai bia lên, chạm vào nhau.
Vào lúc ban đêm khi trở về, Dương Vi liền bị cảm lạnh. Cô bị bệnh nên luôn cảm thấy khó chịu, cái gì cũng không muốn ăn, đồ ăn ở Anh đối với bệnh trạng của cô mà nói khiến cô không hề muốn ăn, trình độ của mấy quán bán đồ ăn Trung Quốc cũng giống nhau, một ngày không nuốt trôi thứ gì, thời điểm đến buổi tối, cô liền sốt cao.
Tô Giản không có biện pháp, vẫn luôn canh giữ bên cạnh cô, hai người sống tại hai căn chung cư nhỏ, ban đêm Tô Giản cũng không đi, dứt khoát trải thảm dưới sàn, ngủ bên cạnh cô, nói với cô: “Chị không thoải mái cứ nói với em.”
Dương Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn cậu một cái nói: “Tôi không có việc gì.”
“Như vậy còn không có việc gì ?”
Tô Giản thở dài: “Cô nãi nãi, không phải em nói, chị đúng là thân mình Lâm Đại Ngọc, trái tim Hoa Mộc Lan . Chỉ cần linh hồn và thân thể phù hợp một chút thôi, đã không đến mức lăn lộn thành như vậy.”
Dương Vi nhịn không được mỉm cười, cô không có sức lực cãi nhau với Tô Gỉan, liền nằm ở trên giường, nhắm hai mắt không nói chuyện.
Tô Giản nằm trên mặt đất, một lát liền ngủ, cậu ngủ có tiếng ngáy nho nhỏ, giống như một con lợn nhỏ, khiến người nghe cảm thấy thơm ngọt. Dương Vi ở trong đêm tối mơ mơ màng màng nhớ tới Tống Triết , dường như Tống Triết ngủ không có thanh âm gì, từ trước đến nay anh ngủ đều rất đoan chính, tuy rằng nhìn hành vi thì phóng đãng, nhưng có một số chi tiết anh vẫn luôn làm rất ưu nhã tinh xảo.
Dương Vi phát hiện có vẻ cuộc sống trong quá khứ của mình quá mức thiếu thốn, thế cho nên mỗi lần tự hỏi về một người khác phái là cái dạng gì, cô đều sẽ không tự chủ được mà lấy Tống Triết ra để so sánh.
Trong tiếng hít thở của Tô Giản cô lặng lẽ vào giấc ngủ, chờ đến nửa đêm , cô mơ hồ cảm thấy di động rung lên.
Cô ngủ quá mê mệt, hoàn toàn vẫn chưa tỉnh lại, Tô Giản bị di động của cô rung tỉnh, mơ mơ màng màng bò lên, cậu lấy di động, trực tiếp mở màn hình, hỏi một câu: “Alo?”
Đối diện không có thanh âm, dường như là ngây ngẩn cả người, Tô Giản nhịn không được lại hô hai tiếng: “Alo? Xin chào?”
Đối phương vội vàng cúp điện thoại.
Tô Giản nhìn dãy số xa lạ trên màn hình di động, cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Mà Tống Triết đứng ở cuối hành lang dài , anh cảm thấy hô hấp có chút lạnh.
Anh không dám nghĩ tại sao muộn như vậy còn có một người đàn ông nhận điện thoại của Dương Vi, anh cầm theo văn kiện, đột nhiên mất đi tất cả dũng khí.
Anh bay mười mấy giờ, từ Trung Quốc đến Luân Đôn.
Anh không hề lãng phí một phút đồng hồ nào mà tiến thẳng đến nơi Dương Vi sinh sống, anh suy nghĩ vô số lần rằng mình nên lấy tâm thái gì để mở đầu cuộc gặp mặt một lần nữa, tuy nhiên anh chưa từng tưởng tượng rằng cuộc trò chuyện này được mở đầu bằng tiếng “Alo” của người đàn ông khác.
Nhưng mà anh đã tới, anh lại tiến lên phía trước 5 nhà , đó chính là nhà Dương Vi đang sống. Anh ngàn dặm xa xôi tới đây, tổng không thể một câu cũng chưa nói, mặt cũng chưa thấy, liền cứ như vậy rời đi. Ít nhất anh muốn liếc mắt một cái xem cô sống có ổn không, có phải cô thật sự sống tốt giống như trên màn hình hay không.
Anh tận lực khiến mình bình tĩnh trở lại, cầm văn kiện, đi tới trước cửa nhà Dương Vi, anh hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để gõ cửa.
Tô Giản vừa mới tiến vào giấc mơ, đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu bực bội đứng dậy , gãi tóc, và mở cửa.
Vừa mở cửa ra cậu liền sửng sốt, ngoài cửa là một thanh niên người Châu Á, nhìn qua có lẽ lớn tuổi hơn cậu một chút, bộ dáng giống như 27, 28 tuổi, tới đây vào đêm hôm khuya khoắt, anh mặc trên người bộ âu phục được cắt may khéo léo, mang mắt kính gọng mạ vàng, trong tay cầm một phần văn kiện, lẳng lặng đánh giá cậu.
Tô Giản ngẩn người, người trước mặt thật sự xinh đẹp và tinh tế.
Chính cậu đã được xem như một soái ca hiếm thấy, đi đến rất nhiều nơi, tất cả mọi người đều khen cậu lớn lên có ngoại hình đẹp, nhưng so sánh với người trước mặt, lúc này cậu mới phát hiện, ngũ quan của mình dường như cũng không kém cỏi, nhưng so sánh với người trước mặt, lại thiếu vài phần khí độ.
Tống Triết lẳng lặng nhìn cậu thanh niên trước mặt này, trong nháy mắt khi cậu ta vừa xuất hiện, anh liền nhận ra, cậu ta là người đàn ông trong video của Dương Vi.
Anh nói không nên lời đây là cảm giác gì, anh đứng trước cửa giống như tự ngược, lẳng lặng nhìn đối phương, không nói gì.
Tô Giản phát hiện thần sắc Tống Triết không đúng lắm, rất lâu sau, cậu chần chờ dùng tiếng Anh dò hỏi một câu: “Có việc gì sao?”
Tống Triết chậm rãi mỉm cười, thần sắc của anh có chút tái nhợt mang theo vài phần tuyệt vọng: “Xin lỗi,” anh dùng tiếng Trung câu chữ rõ ràng trả lời, “Tôi gõ nhầm cửa.”
Nói xong, anh cầm văn kiện xoay người sang chỗ khác. Tô Giản ngây ngốc, nhìn người này đi vào thang máy, cậu gãi gãi đầu, đóng cửa lại.
Tống Triết đứng trước cửa thang máy, anh ấn nút xuống phía dưới. Anh nghe thấy tiếng thang máy đến, lại không có dũng khí đi lên phía trước một bước.
Trước sau anh vẫn muốn gặp cô một lần.
Cho dù đi đến một bước này, anh vẫn nghĩ, ngay cả khi không ở bên nhau cũng tốt, thăm hỏi nhau giống như một người bạn cũng tốt, anh vẫn muốn, gặp cô một lần.
Anh nhéo chặt nắm tay, hít sâu một hơi, xoay người sang chỗ khác, lại trở về trước cửa nhà Dương Vi.
Giờ phút này là bốn giờ sáng.
Một mình anh đứng trong hành lang dài , anh có chút mệt mỏi, không đứng được, vì thế anh ngồi xuống, dựa ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn vách tường thuần trắng sắc phía đối diện.
Dương Vi nằm trong phòng, cô mơ hồ mở to mắt, đột nhiên lên tiếng: “Hình như tôi nghe thấy thanh âm……”
Tô Giản xoa mắt bò dậy: “Chị Vi Vi, chị muốn cái gì?”
Dương Vi ngơ ngác nhìn trần nhà, chậm rãi lên tiếng: “Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy.”
Tô Giản cho rằng Dương Vi đang nói mê sảng, cậu vỗ vỗ tay Dương Vi , trấn an nói: “Không có thanh âm gì, ngủ đi.”
Dương Vi không nói chuyện, rất lâu sau, cô nhắm hai mắt lại.
Cô nghĩ có lẽ cô nghe nhầm, nơi này là Anh quốc, làm sao Tống Triết có thể xuất hiện ở đây ngay lúc này?
Cô đần độn ngủ đến bình minh, cơn sốt cuối cùng cũng rút lui, toàn thân cô không có một chút sức lực, mồ hôi ướt sũng chăn, dính nhớp không chịu được. Ánh nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng dừng trên mí mắt cô, cô mở to mắt, khàn khàn gọi: “Tô Giản.”
Tô Giản đang ngủ say, Dương Vi lại mất tiếng, thanh âm vừa khàn vừa nhỏ, cô cực kỳ khát nước, nhịn không được lại gọi một tiếng: “Tiểu Giản.”
Tô Giản trở mình, vẫn không tỉnh.
Một mình Dương Vi nằm trên giường, trong nháy mắt cô đột nhiên cảm thấy đặc biệt yếu đuối, cô liều mạng dùng sức lực muốn chống thân mình đứng dậy, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa này không lớn, nhưng rất có tiết tấu, lần này rốt cuộc Tô Giản cũng tỉnh, cậu xoa đôi mắt, ngáp nói: “Như thế nào còn có người ?”
Nói xong, cậu mang đôi mắt buồn ngủ mông lung bò lên, xoa đôi mắt mở cửa, tiếp theo cậu liền thấy người thanh niên tối hôm qua, đang đứng trước cửa, trong mắt mang theo tơ máu. Trong nháy mắt Tô Giản liền tỉnh ngủ, Tống Triết mỉm cười: “Ngượng ngùng, tôi xác định.”
Ánh mắt anh hướng vào trong thăm dò: “Tôi không tìm lầm, xin hỏi, nơi này là nhà của Dương Vi Dương tiểu thư sao?”
Tô Giản theo bản năng nhìn thoáng vào bên trong, sau đó nhỏ giọng nói: “Xin hỏi ngài là?”
“Tôi là bạn của cô ấy,” trên mặt Tống Triết là nét tươi cười ôn hòa, “Làm phiền cậu nói với cô ấy một tiếng, tôi tên Tống Triết.”
“Được, chờ một lát.”
Tô Giản đáp ứng, sau khi đóng cửa lại, cậu nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Dương Vi, một mặt thu dọn tấm thảm dưới đất, một mặt nói với Dương Vi : “ Ngoài cửa có người, nói là bạn chị, tên Tống Triết, chị quen sao?”
Dương Vi ngẩn người, một lát sau, cô gật đầu. Lúc này Tô Giản cũng thu dọn phòng xong, cậu dò hỏi: “Em có nên cho người vào không?”
Dương Vi do dự một lát, cô biết Tống Triết từ ngàn dặm xa xôi tới đây như vậy, nhất định không phải là chuyện đơn giản, cô thở dài, vẫn gật đầu.
Tô Giản chạy nhanh ra mở cửa, Dương Vi chống thân mình ngồi dậy, Tô Giản đối với Tống Triết không hề đề phòng, sau khi mở cửa, còn kéo ghế cho Tống Triết, nói với anh: “Anh và chị Vi Vi cứ nói chuyện trước đi, tôi đi rửa mặt một chút , lập tức quay lại đây.”
Tống Triết không nói chuyện, Dương Vi giương mắt nhìn qua.
Tống Triết gầy đi rất nhiều, khí sắc tuyệt đối không được tính là tốt, sắc mặt tái nhợt, mắt mang tơ máu, rõ ràng là rất lâu rồi không được ngủ ngon. Mặc dù trạng thái của anh tệ như vậy, nhưng quần áo vẫn như cũ không có một tia nếp uốn, cả người đứng thẳng như tùng.
So với thời điểm cô rời đi, khí chất của anh nội liễm rất nhiều, thu hồi lại phần nóng nảy tùy ý kia, mang theo vài phần tiêu điều trầm ổn.
Anh đi đến trước mặt Dương Vi không xa, đột nhiên dừng bước chân, Dương Vi ngẩn người, rồi sau đó liền thấy anh xoay người ra khỏi phòng ngủ, một lát sau, anh bê một chén nước tiến vào.
Dương Vi nhìn anh đặt chén nước trước mặt, nghe anh bình thản mở miệng: “Uống nước đi.”
Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn chén nước trong tay anh, mặt nước phản chiếu khuôn mặt người thanh niên.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy, hốc mắt có chút ẩm ướt.
Tô Giản mím môi, cậu có vài phần không vui, nhưng cậu cái gì cũng chưa nói, xoay người đi ra ngoài.
Chờ cậu đi rồi, Dương Vi có vài phần bất an, rốt cuộc cô lớn tuổi hơn Tô Giản, mà Tô Giản lại không che dấu cảm xúc của mình, vì thế cô có thể rất dễ dàng suy đoán được, người này đang suy nghĩ cái gì.
Cô rất rõ ràng về trạng thái của mình, lúc này mở ra bất cứ một đoạn tình gì, đó đều là an ủi chính mình. Mà Tô Giản và Chu Văn không giống nhau, Chu Văn rất rõ ràng mình muốn cái gì, điều anh muốn từ cô không phải tình cảm, mà là một loại sức mạnh để giúp nhau chống đỡ, thứ Chu Văn cần, cô có thể cho. Nhưng thứ Tô Giản cần, cô cho không được.
Cô ngồi trong phòng chốc lát, cảm thấy có chút mỏi mệt, quyết định không nghĩ nhiều nữa. Chờ đến buổi sáng ngày hôm sau , Tô Giản gõ cửa phòng cô, cô cho rằng Tô Giản đối với chuyện ngày hôm sẽ có vài phần chú ý, không nghĩ tới Tô Giản vẫn là bộ dáng tùy tiện như ngày thường nói: “ Chị Vi Vi , đi, em dẫn chị đi tới một nơi rất tốt.”
Nói xong, cậu thúc giục cô rửa mặt chải đầu trang điểm , sau đó dẫn cô đến đi một quảng trường, trên quảng trường có rất nhiều người đang đứng, bọn họ đều đang biểu diễn những tài nghệ khác nhau, Dương Vi vừa đi vào, liền có người không ngừng hỏi cô, muốn vẽ chân dung không ……
Bên cạnh có kéo đàn, ca hát, khiêu vũ, mỗi người đều ở trong quảng trường này, nhưng rồi lại phảng phất như độc lập với quảng trường này , với thế giới này.
Dương Vi lẳng lặng nhìn, cảm thụ được tất cả của thế giới này, Tô Giản cao hứng nói: “Chị Vi Vi , không phải chị thích làm chương trình trò chuyện sao? Ngày mai chị tới đây, đứng ở chỗ này biểu diễn.”
Dương Vi nghiêng đầu nhìn cậu, Tô Giản cười nói: “Hãy coi chuyện này, trở thành giai đoạn bắt đầu cuộc sống mới của chị. Chị cảm thấy thế nào?”
Dương Vi không nói chuyện, cô hiểu ý tứ Tô Giản, cuộc sống chia làm mấy giai đoạn, ví dụ như cao trung, ví dụ như đại học, mỗi một giai đoạn, đều sẽ có một lời tạm biệt nghiêm túc, để thể hiện sự bắt đầu của giai đoạn tiếp theo .
Cô ly hôn và tạm biệt Tống gia, mà hiện tại cô cần phải tạm biệt Tống Triết.
Kỳ thật chuyến du lịch này cũng đã như một nghi thức tạm biệt, cho dù cô không gặp được Tô Giản, cũng sẽ gặp được những người khác, người mới, thế giới mới, đều để từ biệt quá khứ.
Tuy nhiên cũng đến lúc bắt đầu một cái mới .
Cô hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Giản đi cùng cô tới quảng trường, bọn họ đều tự tìm một chỗ, Tô Giản vẽ tranh, Dương Vi đứng tại chỗ, đặt giá để di động, bắt đầu livestream trò chuyện. Cô giống như đang nói chuyện phiếm, tùy ý trò chuyện. Lúc trước cô đã làm chuyện như vậy, chỉ là khi đó cô nói tiếng Trung, mà lần này, cô dùng tiếng Anh.
Trong nháy mắt khi cô mở miệng, ngôn ngữ dường như có ma lực, không ngừng có người dừng chân, nghe cô nói chuyện.
Loại cảm giác ở trên sân khấu được mọi người chăm chú nhìn, nhìn mọi người bật cười vì lời nói của mình một lần nữa đã quay trở về, Dương Vi cảm giác có một loại lực lượng không giải thích được, không ngừng cuồn cuộn rót vào trong thân thể mình.
Mà trong phòng livestream hầu hết mọi người đều phát ngốc.
“Mẹ kiếp cái trình độ tiếng Anh này …… Ai tới phiên dịch một chút?”
“Tôi quỳ, tôi quỳ tiểu tỷ tỷ. Nghe suốt một năm như vậy chắc hẳn tôi có thể cấp 6 đi?”
“Vi Vi xông lên đi!! Cho tôi chí hướng hừng hực ! Lao ra khỏi Châu Á, tiến về tòan thế giới!!”
“A a a a Vi Vi ở Luân Đôn, hiện tại, tôi lập tức, lập tức qua!!!!!”
Mọi người trong phòng livestream điên cuồng bình luận kín màn hình, không đến một lát, mọi người liền thấy một dòng chữ lóe sáng, bắt đầu phiên dịch lời Dương Vi nói.
Bình luận của anh rất dễ thấy được, phiên dịch mỗi một câu đều cực kỳ đúng chỗ. Mất vài giây làm mọi người sửng sốt , sau đó tất cả đều kinh ngạc cảm thán ra tiếng .
“Miêu đại hiệp!! Tiếng Anh của anh tốt như vậy sao?!”
“Lần này tôi tin, miêu đại hiệp không phải học sinh tiểu học.”
“Không, có khả năng là một học sinh tiểu học có trình độ tiếng Anh đặc biệt tốt ……”
“Không có khả năng!! Tôi đây chẳng lẽ ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng!”
Phụ đề nhấp nháy trên màn hình, và tất cả các fan đều đi ra ngoài bắt đầu hò hét lôi kéo mọi người, nói cho mọi người rằng, Dương Vi đã quay lại nghề cũ, bắt đầu chương trình trò chuyện !
Mà Tống Triết lẳng lặng nhìn tất cả, anh cũng không biết vì sao, nhìn người phụ nữ này một lần nữa lấy phương thức như vậy xuất hiện trên màn ảnh, tự nhiên mắt anh có chút nóng.
Lúc trước cô livestream, đều là phát một chút trạng thái sinh hoạt, nhưng mà Dương Vi như này , khác với Dương Vi mà mọi người nhìn chăm chú trên sân khấu.
Anh đã không xem Dương Vi livestream thật lâu rồi, thẳng đến hôm nay Cao Lâm dò hỏi anh, nói cho anh Dương Vi bắt đầu chương trình trò chuyện một lần nữa, vì thế cảm xúc bị anh khắc chế mấy ngày nay rốt cuộc quay cuồng đi lên, anh nhịn không được mở máy tính, sau đó thấy người phụ nữ bên trong. Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, nhung nhớ cùng yêu thương che trời lấp đất mà lên, anh đột nhiên ý thức được, không ngờ thứ anh yêu nhất, vẫn là bộ dáng cô sáng lấp lánh như vậy.
Anh đi theo ngôn ngữ của cô và bật cười, đi theo ngôn ngữ của cô mà khẩn trương, nặng nề, cảm xúc của anh hoàn toàn bị khống chế bởi cô, cô nói cái gì, chính là cái đó.
Chờ tới thời điểm cô livestream, Tống Triết ngồi trước màn hình máy tính, anh cảm giác dường như mình bị nỗi nhớ nhung bao phủ.
Anh nhớ cô.
Đặc biệt nhớ cô.
Đặc biệt muốn gặp cô, làm bạn với cô, nghe cô nói mấy câu, cho dù không làm gì cả, chỉ nhìn như vậy, cũng tốt.
Ban đêm anh mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, một khi nhắm mắt lại, đều là bóng dáng Dương Vi.
Bác sĩ kê cho anh thuốc ngủ, anh uống xong, ngủ rồi, cũng đều là ác mộng. Trong mộng anh luôn quay trở lại quá khứ, khi đó anh ỷ vào tình cảm của Dương Vi mà tùy ý làm bậy, sau đó Dương Vi lại rời đi.
Anh sợ hãi khi vào giấc ngủ, lại không thể không ngủ. Anh không dám để người khác nhìn ra trạng thái của anh, tất cả mọi người chỉ cảm thấy, thần thái của anh ngày càng tiều tụy .
Cao Lâm có chút nhìn không được, anh lật lật tài liệu, rốt cuộc rút ra một phần nghị quyết chấm dứt hạng mục, đứng dậy đi tới trước mặt Tống Triết.
“Tống tổng, hạng mục điện ảnh này lúc trước là chú hai ngài quyết định, hội đồng quản trị hoàn toàn thông qua, hiện tại ngài muốn bỏ dở, ít nhất phải được 2/3 cổ đông trở lên đồng ý, Dương tiểu thư chiếm 5% cổ phần quan trọng nhất, hiện tại ngài nên đi tìm cô ấy.”
Tống Triết không nói chuyện, anh ngẩng đầu lên từ văn kiện, nhìn biểu tình chân thành tha thiết của Cao Lâm.
Anh muốn hỏi “Các người không tìm thấy cô ấy sao?”
Nhưng mà trong ánh mắt Cao Lâm, anh cũng hiểu được, bọn họ có thể tìm được cô ấy, nhưng bọn họ cũng được, anh cũng được, đều rất cần một lý do để đi tìm cô.
Một cái lý do để anh có thể nhìn thấy Dương Vi.
Anh không dấu vết đem ánh mắt từ văn kiện rút về , phảng phất như đây chỉ là một phần văn kiện bình thường, cúi đầu nói: “Cậu cứ đặt ở nơi này, trước tiên hãy tìm Dương tiểu thư, sau khi tìm được thì sắp xếp thời gian mua vé máy bay đi.”
Cao Lâm thở phào một hơi, nói: “Tốt tiên sinh, tôi đi làm luôn.”
Sau khi Cao Lâm đi ra ngoài , Tống Triết mới ngẩng đầu lên, một lần nữa đem ánh mắt dừng trên văn kiện. Anh nhìn thật lâu, lại trước sau vẫn không có dũng khí cầm lấy.
Người của Tống Triết tìm Dương Vi mất một tuần, mới xác định được vị trí của Dương Vi.
Lúc này Dương Vi đang ở Luân Đôn, ban ngày mỗi ngày cô đều ra quảng trường nói chuyện, cô luôn có thể kiếm được một ít tiền trong buổi biểu diễn của mình, ngoại trừ chi phí về thức ăn cơ bản trong một ngày, cô đi trên đường, sẽ đem tiền lại bỏ vào chén của những người biểu diễn mà cô thích. Cô rất thích giây phút được người khác nói cảm ơn, cô cũng rất thích đôi mắt của người khác sáng lên trong nháy mắt.
Bởi vậy cô quen biết một nhóm người, đều là những người biểu diễn tài nghệ trên quảng trường, có vẽ tranh, có kéo đàn cello, có ca hát, có thổi sáo. Buổi tối họ sẽ cùng cô, Tô Giản đi quán bar, một đám người sau khi uống xong sẽ đến công viên, hứng thú tới, bọn họ sẽ cùng nhau ca hát, Dương Vi đứng nhìn, nhịn không được cười ra tiếng.
Tô Giản dùng một chiếc camera để ghi lại mọi thứ, cậu đã dùng camera quay chụp suốt một đường, Dương Vi nhịn không được hỏi cậu: “Cậu chụp chuyện này để làm gì?”
“Em thích ghi lại hình ảnh.”
Tô Giản ngẩng đầu cười nói: “Đều là thời gian.”
“Tô Giản,” Dương Vi lắng nghe người bên cạnh vui vẻ mỉm cười, ồn ào, cô chậm rãi nói, “Sau khi trở về, cậu phải theo đuổi thật tốt mộng tưởng của mình, cố lên ”
“Chị cũng vậy.”
Tô Giản đảo mắt nhìn cô, cười nói: “Cố lên .”
Nói xong, hai người giơ chai bia lên, chạm vào nhau.
Vào lúc ban đêm khi trở về, Dương Vi liền bị cảm lạnh. Cô bị bệnh nên luôn cảm thấy khó chịu, cái gì cũng không muốn ăn, đồ ăn ở Anh đối với bệnh trạng của cô mà nói khiến cô không hề muốn ăn, trình độ của mấy quán bán đồ ăn Trung Quốc cũng giống nhau, một ngày không nuốt trôi thứ gì, thời điểm đến buổi tối, cô liền sốt cao.
Tô Giản không có biện pháp, vẫn luôn canh giữ bên cạnh cô, hai người sống tại hai căn chung cư nhỏ, ban đêm Tô Giản cũng không đi, dứt khoát trải thảm dưới sàn, ngủ bên cạnh cô, nói với cô: “Chị không thoải mái cứ nói với em.”
Dương Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn cậu một cái nói: “Tôi không có việc gì.”
“Như vậy còn không có việc gì ?”
Tô Giản thở dài: “Cô nãi nãi, không phải em nói, chị đúng là thân mình Lâm Đại Ngọc, trái tim Hoa Mộc Lan . Chỉ cần linh hồn và thân thể phù hợp một chút thôi, đã không đến mức lăn lộn thành như vậy.”
Dương Vi nhịn không được mỉm cười, cô không có sức lực cãi nhau với Tô Gỉan, liền nằm ở trên giường, nhắm hai mắt không nói chuyện.
Tô Giản nằm trên mặt đất, một lát liền ngủ, cậu ngủ có tiếng ngáy nho nhỏ, giống như một con lợn nhỏ, khiến người nghe cảm thấy thơm ngọt. Dương Vi ở trong đêm tối mơ mơ màng màng nhớ tới Tống Triết , dường như Tống Triết ngủ không có thanh âm gì, từ trước đến nay anh ngủ đều rất đoan chính, tuy rằng nhìn hành vi thì phóng đãng, nhưng có một số chi tiết anh vẫn luôn làm rất ưu nhã tinh xảo.
Dương Vi phát hiện có vẻ cuộc sống trong quá khứ của mình quá mức thiếu thốn, thế cho nên mỗi lần tự hỏi về một người khác phái là cái dạng gì, cô đều sẽ không tự chủ được mà lấy Tống Triết ra để so sánh.
Trong tiếng hít thở của Tô Giản cô lặng lẽ vào giấc ngủ, chờ đến nửa đêm , cô mơ hồ cảm thấy di động rung lên.
Cô ngủ quá mê mệt, hoàn toàn vẫn chưa tỉnh lại, Tô Giản bị di động của cô rung tỉnh, mơ mơ màng màng bò lên, cậu lấy di động, trực tiếp mở màn hình, hỏi một câu: “Alo?”
Đối diện không có thanh âm, dường như là ngây ngẩn cả người, Tô Giản nhịn không được lại hô hai tiếng: “Alo? Xin chào?”
Đối phương vội vàng cúp điện thoại.
Tô Giản nhìn dãy số xa lạ trên màn hình di động, cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Mà Tống Triết đứng ở cuối hành lang dài , anh cảm thấy hô hấp có chút lạnh.
Anh không dám nghĩ tại sao muộn như vậy còn có một người đàn ông nhận điện thoại của Dương Vi, anh cầm theo văn kiện, đột nhiên mất đi tất cả dũng khí.
Anh bay mười mấy giờ, từ Trung Quốc đến Luân Đôn.
Anh không hề lãng phí một phút đồng hồ nào mà tiến thẳng đến nơi Dương Vi sinh sống, anh suy nghĩ vô số lần rằng mình nên lấy tâm thái gì để mở đầu cuộc gặp mặt một lần nữa, tuy nhiên anh chưa từng tưởng tượng rằng cuộc trò chuyện này được mở đầu bằng tiếng “Alo” của người đàn ông khác.
Nhưng mà anh đã tới, anh lại tiến lên phía trước 5 nhà , đó chính là nhà Dương Vi đang sống. Anh ngàn dặm xa xôi tới đây, tổng không thể một câu cũng chưa nói, mặt cũng chưa thấy, liền cứ như vậy rời đi. Ít nhất anh muốn liếc mắt một cái xem cô sống có ổn không, có phải cô thật sự sống tốt giống như trên màn hình hay không.
Anh tận lực khiến mình bình tĩnh trở lại, cầm văn kiện, đi tới trước cửa nhà Dương Vi, anh hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để gõ cửa.
Tô Giản vừa mới tiến vào giấc mơ, đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu bực bội đứng dậy , gãi tóc, và mở cửa.
Vừa mở cửa ra cậu liền sửng sốt, ngoài cửa là một thanh niên người Châu Á, nhìn qua có lẽ lớn tuổi hơn cậu một chút, bộ dáng giống như 27, 28 tuổi, tới đây vào đêm hôm khuya khoắt, anh mặc trên người bộ âu phục được cắt may khéo léo, mang mắt kính gọng mạ vàng, trong tay cầm một phần văn kiện, lẳng lặng đánh giá cậu.
Tô Giản ngẩn người, người trước mặt thật sự xinh đẹp và tinh tế.
Chính cậu đã được xem như một soái ca hiếm thấy, đi đến rất nhiều nơi, tất cả mọi người đều khen cậu lớn lên có ngoại hình đẹp, nhưng so sánh với người trước mặt, lúc này cậu mới phát hiện, ngũ quan của mình dường như cũng không kém cỏi, nhưng so sánh với người trước mặt, lại thiếu vài phần khí độ.
Tống Triết lẳng lặng nhìn cậu thanh niên trước mặt này, trong nháy mắt khi cậu ta vừa xuất hiện, anh liền nhận ra, cậu ta là người đàn ông trong video của Dương Vi.
Anh nói không nên lời đây là cảm giác gì, anh đứng trước cửa giống như tự ngược, lẳng lặng nhìn đối phương, không nói gì.
Tô Giản phát hiện thần sắc Tống Triết không đúng lắm, rất lâu sau, cậu chần chờ dùng tiếng Anh dò hỏi một câu: “Có việc gì sao?”
Tống Triết chậm rãi mỉm cười, thần sắc của anh có chút tái nhợt mang theo vài phần tuyệt vọng: “Xin lỗi,” anh dùng tiếng Trung câu chữ rõ ràng trả lời, “Tôi gõ nhầm cửa.”
Nói xong, anh cầm văn kiện xoay người sang chỗ khác. Tô Giản ngây ngốc, nhìn người này đi vào thang máy, cậu gãi gãi đầu, đóng cửa lại.
Tống Triết đứng trước cửa thang máy, anh ấn nút xuống phía dưới. Anh nghe thấy tiếng thang máy đến, lại không có dũng khí đi lên phía trước một bước.
Trước sau anh vẫn muốn gặp cô một lần.
Cho dù đi đến một bước này, anh vẫn nghĩ, ngay cả khi không ở bên nhau cũng tốt, thăm hỏi nhau giống như một người bạn cũng tốt, anh vẫn muốn, gặp cô một lần.
Anh nhéo chặt nắm tay, hít sâu một hơi, xoay người sang chỗ khác, lại trở về trước cửa nhà Dương Vi.
Giờ phút này là bốn giờ sáng.
Một mình anh đứng trong hành lang dài , anh có chút mệt mỏi, không đứng được, vì thế anh ngồi xuống, dựa ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn vách tường thuần trắng sắc phía đối diện.
Dương Vi nằm trong phòng, cô mơ hồ mở to mắt, đột nhiên lên tiếng: “Hình như tôi nghe thấy thanh âm……”
Tô Giản xoa mắt bò dậy: “Chị Vi Vi, chị muốn cái gì?”
Dương Vi ngơ ngác nhìn trần nhà, chậm rãi lên tiếng: “Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy.”
Tô Giản cho rằng Dương Vi đang nói mê sảng, cậu vỗ vỗ tay Dương Vi , trấn an nói: “Không có thanh âm gì, ngủ đi.”
Dương Vi không nói chuyện, rất lâu sau, cô nhắm hai mắt lại.
Cô nghĩ có lẽ cô nghe nhầm, nơi này là Anh quốc, làm sao Tống Triết có thể xuất hiện ở đây ngay lúc này?
Cô đần độn ngủ đến bình minh, cơn sốt cuối cùng cũng rút lui, toàn thân cô không có một chút sức lực, mồ hôi ướt sũng chăn, dính nhớp không chịu được. Ánh nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng dừng trên mí mắt cô, cô mở to mắt, khàn khàn gọi: “Tô Giản.”
Tô Giản đang ngủ say, Dương Vi lại mất tiếng, thanh âm vừa khàn vừa nhỏ, cô cực kỳ khát nước, nhịn không được lại gọi một tiếng: “Tiểu Giản.”
Tô Giản trở mình, vẫn không tỉnh.
Một mình Dương Vi nằm trên giường, trong nháy mắt cô đột nhiên cảm thấy đặc biệt yếu đuối, cô liều mạng dùng sức lực muốn chống thân mình đứng dậy, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa này không lớn, nhưng rất có tiết tấu, lần này rốt cuộc Tô Giản cũng tỉnh, cậu xoa đôi mắt, ngáp nói: “Như thế nào còn có người ?”
Nói xong, cậu mang đôi mắt buồn ngủ mông lung bò lên, xoa đôi mắt mở cửa, tiếp theo cậu liền thấy người thanh niên tối hôm qua, đang đứng trước cửa, trong mắt mang theo tơ máu. Trong nháy mắt Tô Giản liền tỉnh ngủ, Tống Triết mỉm cười: “Ngượng ngùng, tôi xác định.”
Ánh mắt anh hướng vào trong thăm dò: “Tôi không tìm lầm, xin hỏi, nơi này là nhà của Dương Vi Dương tiểu thư sao?”
Tô Giản theo bản năng nhìn thoáng vào bên trong, sau đó nhỏ giọng nói: “Xin hỏi ngài là?”
“Tôi là bạn của cô ấy,” trên mặt Tống Triết là nét tươi cười ôn hòa, “Làm phiền cậu nói với cô ấy một tiếng, tôi tên Tống Triết.”
“Được, chờ một lát.”
Tô Giản đáp ứng, sau khi đóng cửa lại, cậu nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Dương Vi, một mặt thu dọn tấm thảm dưới đất, một mặt nói với Dương Vi : “ Ngoài cửa có người, nói là bạn chị, tên Tống Triết, chị quen sao?”
Dương Vi ngẩn người, một lát sau, cô gật đầu. Lúc này Tô Giản cũng thu dọn phòng xong, cậu dò hỏi: “Em có nên cho người vào không?”
Dương Vi do dự một lát, cô biết Tống Triết từ ngàn dặm xa xôi tới đây như vậy, nhất định không phải là chuyện đơn giản, cô thở dài, vẫn gật đầu.
Tô Giản chạy nhanh ra mở cửa, Dương Vi chống thân mình ngồi dậy, Tô Giản đối với Tống Triết không hề đề phòng, sau khi mở cửa, còn kéo ghế cho Tống Triết, nói với anh: “Anh và chị Vi Vi cứ nói chuyện trước đi, tôi đi rửa mặt một chút , lập tức quay lại đây.”
Tống Triết không nói chuyện, Dương Vi giương mắt nhìn qua.
Tống Triết gầy đi rất nhiều, khí sắc tuyệt đối không được tính là tốt, sắc mặt tái nhợt, mắt mang tơ máu, rõ ràng là rất lâu rồi không được ngủ ngon. Mặc dù trạng thái của anh tệ như vậy, nhưng quần áo vẫn như cũ không có một tia nếp uốn, cả người đứng thẳng như tùng.
So với thời điểm cô rời đi, khí chất của anh nội liễm rất nhiều, thu hồi lại phần nóng nảy tùy ý kia, mang theo vài phần tiêu điều trầm ổn.
Anh đi đến trước mặt Dương Vi không xa, đột nhiên dừng bước chân, Dương Vi ngẩn người, rồi sau đó liền thấy anh xoay người ra khỏi phòng ngủ, một lát sau, anh bê một chén nước tiến vào.
Dương Vi nhìn anh đặt chén nước trước mặt, nghe anh bình thản mở miệng: “Uống nước đi.”
Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn chén nước trong tay anh, mặt nước phản chiếu khuôn mặt người thanh niên.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy, hốc mắt có chút ẩm ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.