Chương 8:
Lan Anh
12/01/2021
Cô có nghe nhầm không? Chị ấy gọi Minh Cảnh là anh trai. Nếu như vậy sao hôm đó chị ấy lại hôn anh?
Không hiểu sao bầu không khí lại có phần ngột ngạt. Cô thật sự không dám đối mặt với anh. Không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.
"Ai làm?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không muốn nói, anh biết ai làm thì sao chứ? Anh đi báo thù thay cô chắc.
"Minh Cảnh" Cô gọi một tiếng rồi im lặng mấy giây.
"Chị Minh Thư là em gái của anh hả?"
Anh nhìn cô, khóe miệng cong lên, không phải là cô ghen đấy chứ?
"Ừ"
"Chị ấy giỏi thật!" Linh Nhi thầm cảm thán, một mình chị có thể đánh được cả đám người kia, còn mang cô tới bệnh viện. Linh Nhi không khỏi hâm mộ Minh Thư.
"Kết quả thi thế nào?"
"Mỗi môn được trên 6 điểm" Cô nói, miệng không khỏi cong lên.
Anh nhìn cô một lát, rồi ra ngoài gọi điện báo cho gia đình cô. 30 phút sau một nhà 4 người có mặt trong phòng bệnh.
Mẹ cô thì khóc không ngớt nước mắt, tuy cô có chút bướng bỉnh, nghịch ngợm, thỉnh thoảng hay cho người khác bực mình. Nhưng sự nghịch ngợm của cô lại khiến cho mọi người đôi lúc cảm thấy vui vẻ, chiều chuộng cô.
"Minh Thư cũng nói cụ thể tình hình lúc gặp con bé rồi. Hiện giờ đám người đánh Nhi đang ở trong cục cảnh sát. Chuyện này cứ để con giải quyết" Trịnh Tuấn Đào nói, sau đó anh cùng Minh Cảnh đi ra ngoài.
"Mấy hôm nay cậu chết ở đâu vậy, sao bây giờ vừa mới xuất hiện lại ở trong phòng bệnh rồi?" Trịnh Tuấn Đào đấm nhẹ vào vai Minh Cảnh một cái.
Từ cái hôm Linh Nhi từ chối việc anh làm gia sư. Anh dường như mất hết liên lạc với mọi người. Người nhà còn định báo cảnh sát đi tìm anh nữa kìa.
"Đi du lịch!"
"Hừ, tao hỏi con bé Nhi, nó cứ im thin thít, mặt lúc nào cũng đầy tâm trạng. Hai người rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy hả?"
Anh gãi đầu cười cười. Thật ra anh đi về quân doanh thăm đồng đội của mình. Trước kia anh ở trong quân đội, mãi sau mới giải ngũ về nhà tiếp quản công ty của gia đình.
Một phần thăm các anh em, một phần sợ bản thân không khống chế được sẽ đi tìm cô, thổ lộ tình cảm của mình. Nên anh đành đi xa một chuyến.
"Tao cũng không ngờ, Minh Thư lại cứu con bé. Trùng hợp thật đấy!"
Hai người lái xe đến cục cảnh sát, nhìn đám người ăn mặc kiểu côn đồ, nam nữ có cả, anh không khỏi tức giận.
Cả một đám người trưởng thành lại dám đi ức hiếp một cô bé vị thành niên. Càng nghĩ anh càng thấy bực tức.
"Đây là bản báo cáo về sức khỏe của cô bé Linh Nhi, tỉ lệ thươngtật trên 11%. Tôi mong các anh có thể giải quyết công bằng" Trịnh Tuấn Đào đưa bản báo cáo cho đội trưởng đội cảnh sát, anh liếc nhìn đám người đang bị tạm giam kia, rồi lướt qua họ ra khỏi cục.
Minh Cảnh phân phó cho người làm đơn kiện ra tòa. Bố mẹ của Linh Nhi giao phó việc này cho anh và Tuấn Đào. Bọn họ ở bệnh viện toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô.
Mấy ngày nay cô nằm trên giường bệnh chán đến phát ngán. Nhưng vì xương sườn vẫn có cảm giác hơi đau nên vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày nữa.
Huyền với đám bạn chơi chung thỉnh thoảng cũng đến thăm cô. Còn mang theo một đống đồ ăn. Cả đám ngồi nói chuyện với nhau ầm cả phòng bệnh.
Còn anh là người mà ngày nào cũng tới thăm cô. Buổi sáng anh sẽ nấu cháo đem tới cho cô. Buổi tối lại đến thăm cô một lần.
Bây giờ cô mới biết tô cháo hôm đó là anh tự tay nấu, chứ không phải là anh mua ngoài quán.
Bỗng dưng được anh quan tâm như vậy cô có chút không quen. Nhưng lại rất thích cảm giác được anh quan tâm.
Trong đám bạn, có nhỏ Huyền biết chuyện cô thích Minh Cảnh. Nhỏ nhận xét từ ngày cô thích anh đến giờ, trông cô dịu dàng thục nữ hẳn. Linh Nhi cũng cảm thấy vậy.
Cô thấy mình không còn ngổ ngáo nghịch ngợm như trước nữa, cũng đến lúc rửa tay gác kiếm, khép lại thời kì trẻ trâu đó rồi.
Bố mẹ hôm nay chạy ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. Anh trai thì đi theo tiếng gọi tình yêu.
Mà Minh Thư chính là tình yêu của anh ấy. Cô không khỏi khinh bỉ mấy cái. Đồ hám sắc, bỏ lại em gái mỏng manh yếu đuối một mình bơ vơ không nơi nương tựa trong căn phòng lạnh lẽo bốn bức tường này.
"Đang nghĩ cái gì vậy?"
"Anh vào khi nào thế?" Linh Nhi ngơ ngác nhìn anh, vào mà không phát ra tiếng động gì, có phải người không vậy...
"Cũng được một lúc rồi, ăn cơm đi" Anh kéo bàn gập ở giường bệnh ra, bày món ăn lên bàn.
Linh Nhi nhìn món ăn trên bàn không khỏi nuốt nước bọt.
"Anh nấu cả sao?"
Anh nhún vai tỏ vẻ không anh nấu thì còn ai nấu nữa.
"Anh không bận gì sao? Sao ngày nào cũng ở chỗ em vậy?" Cô vừa ăn vừa hỏi anh. Cô phát hiện tần suất anh có mặt ở phòng bệnh càng ngày càng nhiều rồi nha.
Anh cười không đáp. Trước đây thì rất bận. Nhưng từ khi cô bị bệnh đến giờ thì anh rất rảnh.
Bố mẹ cô nói dối ra nước ngoài nhưng thực chất là bọn họ đi du lịch, anh trai thì một mình quản lí sản nghiệp cả trong nước lẫn ngoài nước. Minh Thư thì thay Minh Quân quản lý công ty trong nước. Bọn họ tất cả đều muốn tác thành cho anh và cô, nên tạo rất nhiều điều kiện.
Nếu cô mà biết được đảm bảo sẽ như con nhím nhỏ xù hết lông gai ra. Bố mẹ cứ như vậy là tiếp tay cho giặc đấy.
Không hiểu sao bầu không khí lại có phần ngột ngạt. Cô thật sự không dám đối mặt với anh. Không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.
"Ai làm?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không muốn nói, anh biết ai làm thì sao chứ? Anh đi báo thù thay cô chắc.
"Minh Cảnh" Cô gọi một tiếng rồi im lặng mấy giây.
"Chị Minh Thư là em gái của anh hả?"
Anh nhìn cô, khóe miệng cong lên, không phải là cô ghen đấy chứ?
"Ừ"
"Chị ấy giỏi thật!" Linh Nhi thầm cảm thán, một mình chị có thể đánh được cả đám người kia, còn mang cô tới bệnh viện. Linh Nhi không khỏi hâm mộ Minh Thư.
"Kết quả thi thế nào?"
"Mỗi môn được trên 6 điểm" Cô nói, miệng không khỏi cong lên.
Anh nhìn cô một lát, rồi ra ngoài gọi điện báo cho gia đình cô. 30 phút sau một nhà 4 người có mặt trong phòng bệnh.
Mẹ cô thì khóc không ngớt nước mắt, tuy cô có chút bướng bỉnh, nghịch ngợm, thỉnh thoảng hay cho người khác bực mình. Nhưng sự nghịch ngợm của cô lại khiến cho mọi người đôi lúc cảm thấy vui vẻ, chiều chuộng cô.
"Minh Thư cũng nói cụ thể tình hình lúc gặp con bé rồi. Hiện giờ đám người đánh Nhi đang ở trong cục cảnh sát. Chuyện này cứ để con giải quyết" Trịnh Tuấn Đào nói, sau đó anh cùng Minh Cảnh đi ra ngoài.
"Mấy hôm nay cậu chết ở đâu vậy, sao bây giờ vừa mới xuất hiện lại ở trong phòng bệnh rồi?" Trịnh Tuấn Đào đấm nhẹ vào vai Minh Cảnh một cái.
Từ cái hôm Linh Nhi từ chối việc anh làm gia sư. Anh dường như mất hết liên lạc với mọi người. Người nhà còn định báo cảnh sát đi tìm anh nữa kìa.
"Đi du lịch!"
"Hừ, tao hỏi con bé Nhi, nó cứ im thin thít, mặt lúc nào cũng đầy tâm trạng. Hai người rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy hả?"
Anh gãi đầu cười cười. Thật ra anh đi về quân doanh thăm đồng đội của mình. Trước kia anh ở trong quân đội, mãi sau mới giải ngũ về nhà tiếp quản công ty của gia đình.
Một phần thăm các anh em, một phần sợ bản thân không khống chế được sẽ đi tìm cô, thổ lộ tình cảm của mình. Nên anh đành đi xa một chuyến.
"Tao cũng không ngờ, Minh Thư lại cứu con bé. Trùng hợp thật đấy!"
Hai người lái xe đến cục cảnh sát, nhìn đám người ăn mặc kiểu côn đồ, nam nữ có cả, anh không khỏi tức giận.
Cả một đám người trưởng thành lại dám đi ức hiếp một cô bé vị thành niên. Càng nghĩ anh càng thấy bực tức.
"Đây là bản báo cáo về sức khỏe của cô bé Linh Nhi, tỉ lệ thươngtật trên 11%. Tôi mong các anh có thể giải quyết công bằng" Trịnh Tuấn Đào đưa bản báo cáo cho đội trưởng đội cảnh sát, anh liếc nhìn đám người đang bị tạm giam kia, rồi lướt qua họ ra khỏi cục.
Minh Cảnh phân phó cho người làm đơn kiện ra tòa. Bố mẹ của Linh Nhi giao phó việc này cho anh và Tuấn Đào. Bọn họ ở bệnh viện toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô.
Mấy ngày nay cô nằm trên giường bệnh chán đến phát ngán. Nhưng vì xương sườn vẫn có cảm giác hơi đau nên vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày nữa.
Huyền với đám bạn chơi chung thỉnh thoảng cũng đến thăm cô. Còn mang theo một đống đồ ăn. Cả đám ngồi nói chuyện với nhau ầm cả phòng bệnh.
Còn anh là người mà ngày nào cũng tới thăm cô. Buổi sáng anh sẽ nấu cháo đem tới cho cô. Buổi tối lại đến thăm cô một lần.
Bây giờ cô mới biết tô cháo hôm đó là anh tự tay nấu, chứ không phải là anh mua ngoài quán.
Bỗng dưng được anh quan tâm như vậy cô có chút không quen. Nhưng lại rất thích cảm giác được anh quan tâm.
Trong đám bạn, có nhỏ Huyền biết chuyện cô thích Minh Cảnh. Nhỏ nhận xét từ ngày cô thích anh đến giờ, trông cô dịu dàng thục nữ hẳn. Linh Nhi cũng cảm thấy vậy.
Cô thấy mình không còn ngổ ngáo nghịch ngợm như trước nữa, cũng đến lúc rửa tay gác kiếm, khép lại thời kì trẻ trâu đó rồi.
Bố mẹ hôm nay chạy ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. Anh trai thì đi theo tiếng gọi tình yêu.
Mà Minh Thư chính là tình yêu của anh ấy. Cô không khỏi khinh bỉ mấy cái. Đồ hám sắc, bỏ lại em gái mỏng manh yếu đuối một mình bơ vơ không nơi nương tựa trong căn phòng lạnh lẽo bốn bức tường này.
"Đang nghĩ cái gì vậy?"
"Anh vào khi nào thế?" Linh Nhi ngơ ngác nhìn anh, vào mà không phát ra tiếng động gì, có phải người không vậy...
"Cũng được một lúc rồi, ăn cơm đi" Anh kéo bàn gập ở giường bệnh ra, bày món ăn lên bàn.
Linh Nhi nhìn món ăn trên bàn không khỏi nuốt nước bọt.
"Anh nấu cả sao?"
Anh nhún vai tỏ vẻ không anh nấu thì còn ai nấu nữa.
"Anh không bận gì sao? Sao ngày nào cũng ở chỗ em vậy?" Cô vừa ăn vừa hỏi anh. Cô phát hiện tần suất anh có mặt ở phòng bệnh càng ngày càng nhiều rồi nha.
Anh cười không đáp. Trước đây thì rất bận. Nhưng từ khi cô bị bệnh đến giờ thì anh rất rảnh.
Bố mẹ cô nói dối ra nước ngoài nhưng thực chất là bọn họ đi du lịch, anh trai thì một mình quản lí sản nghiệp cả trong nước lẫn ngoài nước. Minh Thư thì thay Minh Quân quản lý công ty trong nước. Bọn họ tất cả đều muốn tác thành cho anh và cô, nên tạo rất nhiều điều kiện.
Nếu cô mà biết được đảm bảo sẽ như con nhím nhỏ xù hết lông gai ra. Bố mẹ cứ như vậy là tiếp tay cho giặc đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.