Gia Tài Bạc Triệu Như Tôi Lại Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh
Chương 1:
Cẩm Chanh
23/08/2021
Lúc Dư Thính tỉnh lại thì trời chạng vạng tối.
Cô nằm ngửa trên giường công chúa màu hồng nhạt, chăn mỏng được đắp lên cơ thể mảnh mai, cánh tay nhỏ nhắn đặt ngay ngắn trên bụng nhỏ, có kim tiêm đâm trên mu bàn tay, mạch máu trên tay thấy rất rõ ràng.
Dư Thính vẫn còn thất thần nhìn trần nhà, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Quý Thời Ngộ đâu?”
Lúc Dư Thính té xỉu, mọi hình ảnh đều trở nên mơ hồ, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng của Quý Thời Ngộ là rõ ràng.
Dì quản gia bên cạnh phụ trách chăm sóc cô nhìn thấy cô tỉnh dậy, kiểm tra ống truyền nước biển rồi nói: “Nghe theo lời cô, đã đem cậu ta nhốt lại vào tầng hầm” Bà nói, “Bảo tiêu canh gác rất cẩn thận, bảo đảm cậu ta không chạy thoát được. Nào, Thính Thính uống miếng nước trước đi.”
Dư Thính lập tức yên tâm, lửa giận nghẹn ở ngực cũng tiêu tán không ít.
Cô yên tĩnh nằm ở đó, mái tóc màu xanh lục che khuất khuôn mặt tái nhợt, dì Tô thấy cô yên tĩnh như vậy càng lo lắng thêm, cẩn thận hỏi: “Có muốn ăn gì hay không?”
“Không cần, con không đói bụng.” Dư Thính từ chối, kéo chăn giấu đi cái mông của mình.
Một lát sau cô lại kéo chăn ra, ngồi dậy hỏi: “Dì cho Quý Thời Ngộ ăn chưa?”
Dì Tô lắc đầu: “Giữa trưa có kêu người đem cơm xuống, nhưng cậu ta chỉ ăn một chút rồi thôi.”
A, còn rất có bản lĩnh.
Dư Thính nắm chặt tay, lửa giận vất vả lắm mới hạ xuống lại lần nữa bùng lên, ngữ khí hung dữ: “Không ăn thì không ăn, cậu ta có bản lĩnh thì cả đời đừng ăn cơm. Dì Tô, dì đừng quan tâm cậu ta nữa, nhốt cậu ta lại, để cậu ta đói đi, tôi không tin cậu ta lại không đến cầu xin tôi thả cậu ta ra ngoài.”
Cô bị anh chị trong nhà nuông chiều đến hư hỏng rồi, dì Tô cũng không dám chống đối vị đại tiểu thư này, lập tức dạ vâng, kêu hộ sĩ đến kiểm tra thân thể cho cô, cuối cùng im lặng rời khỏi phòng.
Dì Tô vừa đi, Dư Thính rầu rĩ không vui bò lên giường.
Bệnh cảm của cô còn chưa khỏi, cả người mềm nhũn, hai chân giống như đạp trên bông.
Dư Thính loạng choạng đi đến phòng thay đồ, gương toàn thân phản chiếu hình bóng nhỏ xinh, mái tóc màu xanh lục tùy ý xoã sau vai như những sợi rong biển, cô lớn lên kinh diễm xinh đẹp, chỉ là thân thể rất ốm yếu, khuôn mặt tái nhợt bị bệnh tình quấn lấy quanh năm.
Tìm loạn trong cặp sách một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy điện thoại.
Cô ôm điện thoại chạy về giường, mở lên xem tin nhắn.
Quả nhiên, nhóm chat chị em đã nổ tung.
‘Cố Hì Hì (Song Song): Dư Ha Ha, khoẻ không?’
‘Địch Hắc Hắc (Địch Nguyệt): Quý Thời Ngộ mắt mù nên mới coi trọng một con nhỏ nhà quê đó! Thính Thính, cậu đừng buồn, chờ đến ngày khai giảng tụi này dẫn cậu đi tìm người mới, Hạ Thất Tịch kia cũng không biết lượng sức mình, cóc ghẻ mà cũng dám giành đàn ông với cậu!’
‘Cố Hì Hì: Thính Thính, cậu đừng sợ ở trường có người cười nhạo, ai dám cười tớ liền giúp cậu trút giận, dù trời có sập chị em đây cũng giúp cậu mọi việc!’
‘Địch Hắc Hắc: Đúng vậy, từ lâu tớ đã thấy Hạ Thất Tịch không vừa mắt rồi, chờ đến thứ 2 chúng ta làm cho nhỏ đó đẹp mặt, cậu yên tâm, nếu nhịn không được thì cứ đánh Quý Thời Ngộ coi như trút giận, đừng để bị uỷ khuất.’
Cho dù cô không nói chuyện, hai người bạn thân kia cũng biết cách lăng mạ Hạ Thất Tịch đủ điều, Dư Thính xem qua từng tin nhắn, càng xem càng đỏ mắt, càng xem càng đau khổ.
Mười năm trước, cha mẹ cô nhận nuôi Quý Thời Ngộ, sau khi cha mẹ qua đời, Dư gia cũng không vứt bỏ cậu ta, cho dù là thời điểm Dư gia khó khăn nhất vẫn cho cậu ta cái ăn cái mặc, thậm chí mỗi lần thấy thứ gì tốt cô đều chia sẻ cùng cậu ta.
Dư Thính thừa nhận thường ngày cô rất hay bắt nạt cậu ta, nhưng cho dù cô có đánh, mắng hay lăng mạ cậu ta, cũng không thể phủ nhận cô thật sự thích cậu ta, tại sao cậu ta có thể ở trước mặt nhiều người như vậy từ chối lời tỏ tình của cô?
Cậu ta không nghĩ đến cậu ta được đi học, được ăn ngon mặt đẹp là nhờ công lao của ai hết à? Cuối cùng lại vì một cô bé lọ lem mà từ chối cô!
—— Thật sự là không cho cô mặt mũi!
—— Thật sự là không đem cô đặt trong mắt!
Uổng công cô đối xử tốt với cậu ta như thế.
Nghĩ đến sáng hôm nay bị từ chối chục nhã như vậy, Dư Thính lại nghẹn khuất.
Cô gắt gao nắm chặt điện thoại, nhịn không được rơi nước mắt.
‘Cố Hì Hì: Tớ vô tình tìm được một trang web đọc truyện tranh rất hay, tất cả đều là gu của cậu, cậu đừng vì một thằng con trai tồi mà đau khổ, đọc xong cái này bảo đảm làm cậu vui vẻ hẳn lên!’
Dư Thính nước mắt tràn trề, chậm rãi đánh ra một chữ: “?”
‘Cố Hì Hì: Có đồ tốt phải cùng nhau chia sẻ, chị em nhận đi không cần cảm ơn. /Link liên kết/ /Link liên kết/ /Link liên kết/’
‘Đình Hắc Hắc: MMP, đây là thứ mà trẻ vị thành niên có thể đọc sao? Tớ muốn báo cảnh sát.’
Đề tài nói chuyện chuyển sang hướng khác.
Dư Thính chớp chớp mắt, lén lút nhìn về cửa phòng ngủ, xác định cửa đã khóa thì mới chui vào chăn, có chút thấp thỏm cùng thẹn thùng click vào trang web.
Tốc độ load rất nhanh, Dư Thính nôn nóng đọc tới đọc lui, cuối cùng đến giờ đi ngủ cũng không rời khỏi trang web.
Chờ cô tỉnh lại trời đã tối đen.
Sương mù nặng nề bao phủ bên ngoài cửa sổ, ánh sáng của trăng hơi ảm đạm, bóng dáng lá cây bao phủ, không gian yên tĩnh dị thường.
Dư Thính sờ điện thoại, đột nhiên phát hiện trên màn hình có thêm một cái icon phần mềm chưa thấy qua bao giờ, tựa app là ‘App truyện tranh nhân sinh’.
Dư Thính sửng sốt, click mở app.
App truyện tranh này chắc do Cố Song Song chia sẻ cho cô, giao diện nhanh chóng đổi mới, một cái quảng cáo dư thừa cũng không có, thoạt nhìn không giống mấy cái app miễn phí cho lắm, nghĩ đến mỗi lần cô vào mấy app miễn phí đó, toàn là đóng cửa sổ quảng cáo, mấy trang gợi cảm, rồi là mấy web sòng bài.
Giao diện sạch sẽ như này làm cho độ hảo cảm của Dư Thính tăng lên.
‘Bạn muốn biết tương lai sao? Bạn muốn viết lại một cuộc đời mới? Bạn muốn nhìn xem bạn là vai chính, hay chỉ là vai phụ? App truyện tranh nhân sinh, vì bạn mà đoán trước tương lai.’
‘Nhắc nhở: Chỉ khi đăng ký hội viên mới có thể xem tiếp nội dung, có đăng ký không?’
Nội dung hai chữ ‘tiêu hoàng’, tài xế già tự hiểu.
Dư Thính không chút do dự nhấn đăng ký, kỳ lạ là hệ thống cũng không hỏi số điện thoại hay chứng minh thư, chỉ có một yêu cầu: ‘Vui lòng điền họ tên thật của bạn vào đây’.
Dư Thính tuỳ tiện gõ một cái tên.
‘Nhắc nhở: Đã xác minh là tên giả, vui lòng nhập họ tên thật.’
Ồ, thông minh thế?
Cô gõ thử vài cái tên, không có gì ngoài ý muốn, đều được xác minh là tên giả.
Dư Thính do dự vài giây, thử một lần nhập tên thật của mình vào.
‘Xin chào Dư Thính, chào mừng bạn trở thành người dùng của app truyện tranh nhân sinh, app có hạn chế nên chỉ một người có thể xem và sử dụng, hiện tại chúng ta bắt đầu.’
Dư Thính còn chưa kịp phản ứng, giao diện lại đổi mới.
‘Hồ sơ cá nhân’
‘Kệ sách nhân sinh’
‘Điểm danh mỗi ngày’
‘Nhiệm vụ kiếm tiền’
Này đúng thật là app truyện tranh, không sai vào đâu được.
Dư Thính yên tâm, chuẩn bị khám phá thế giới mới, nhưng mà cái app này không hề có thanh tìm kiếm! Đừng nói là thanh tìm kiếm, ngay cả trang chủ cũng không có!
Toàn bộ kệ sách trống không, chỉ có một quyển bìa truyện màu đen, giống với phong cách của truyện nam tần, bìa sách kiểu này đã thịnh hành hơn 10 năm rồi, không cần xem cũng biết nội dung là gì.
Dư Thính nhìn quyển truyện duy nhất kia, gương mặt đầy đau khổ.
Cô muốn xem soái ca mỹ nữ, thanh xuân vườn trường, nam cường nữ cường, đối với thể loại truyện có dàn hậu cung vô số mỹ nhân này hoàn toàn không hứng thú!
Nhưng là…
Cũng đã vào xem rồi.
Dư Thính phân vân hồi lâu, cuối cùng vẫn click mở quyển truyện duy nhất này.
‘Bá Chủ Truyền Kỳ Trọng Sinh
Tóm tắt: (Cần dùng tiền để mở nội dung)
Thẻ bài nhân vật: (Cần dùng tiền để mở nội dung)
Tiết tử: (Cần dùng tiền để mở nội dung)
Cô nằm ngửa trên giường công chúa màu hồng nhạt, chăn mỏng được đắp lên cơ thể mảnh mai, cánh tay nhỏ nhắn đặt ngay ngắn trên bụng nhỏ, có kim tiêm đâm trên mu bàn tay, mạch máu trên tay thấy rất rõ ràng.
Dư Thính vẫn còn thất thần nhìn trần nhà, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Quý Thời Ngộ đâu?”
Lúc Dư Thính té xỉu, mọi hình ảnh đều trở nên mơ hồ, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng của Quý Thời Ngộ là rõ ràng.
Dì quản gia bên cạnh phụ trách chăm sóc cô nhìn thấy cô tỉnh dậy, kiểm tra ống truyền nước biển rồi nói: “Nghe theo lời cô, đã đem cậu ta nhốt lại vào tầng hầm” Bà nói, “Bảo tiêu canh gác rất cẩn thận, bảo đảm cậu ta không chạy thoát được. Nào, Thính Thính uống miếng nước trước đi.”
Dư Thính lập tức yên tâm, lửa giận nghẹn ở ngực cũng tiêu tán không ít.
Cô yên tĩnh nằm ở đó, mái tóc màu xanh lục che khuất khuôn mặt tái nhợt, dì Tô thấy cô yên tĩnh như vậy càng lo lắng thêm, cẩn thận hỏi: “Có muốn ăn gì hay không?”
“Không cần, con không đói bụng.” Dư Thính từ chối, kéo chăn giấu đi cái mông của mình.
Một lát sau cô lại kéo chăn ra, ngồi dậy hỏi: “Dì cho Quý Thời Ngộ ăn chưa?”
Dì Tô lắc đầu: “Giữa trưa có kêu người đem cơm xuống, nhưng cậu ta chỉ ăn một chút rồi thôi.”
A, còn rất có bản lĩnh.
Dư Thính nắm chặt tay, lửa giận vất vả lắm mới hạ xuống lại lần nữa bùng lên, ngữ khí hung dữ: “Không ăn thì không ăn, cậu ta có bản lĩnh thì cả đời đừng ăn cơm. Dì Tô, dì đừng quan tâm cậu ta nữa, nhốt cậu ta lại, để cậu ta đói đi, tôi không tin cậu ta lại không đến cầu xin tôi thả cậu ta ra ngoài.”
Cô bị anh chị trong nhà nuông chiều đến hư hỏng rồi, dì Tô cũng không dám chống đối vị đại tiểu thư này, lập tức dạ vâng, kêu hộ sĩ đến kiểm tra thân thể cho cô, cuối cùng im lặng rời khỏi phòng.
Dì Tô vừa đi, Dư Thính rầu rĩ không vui bò lên giường.
Bệnh cảm của cô còn chưa khỏi, cả người mềm nhũn, hai chân giống như đạp trên bông.
Dư Thính loạng choạng đi đến phòng thay đồ, gương toàn thân phản chiếu hình bóng nhỏ xinh, mái tóc màu xanh lục tùy ý xoã sau vai như những sợi rong biển, cô lớn lên kinh diễm xinh đẹp, chỉ là thân thể rất ốm yếu, khuôn mặt tái nhợt bị bệnh tình quấn lấy quanh năm.
Tìm loạn trong cặp sách một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy điện thoại.
Cô ôm điện thoại chạy về giường, mở lên xem tin nhắn.
Quả nhiên, nhóm chat chị em đã nổ tung.
‘Cố Hì Hì (Song Song): Dư Ha Ha, khoẻ không?’
‘Địch Hắc Hắc (Địch Nguyệt): Quý Thời Ngộ mắt mù nên mới coi trọng một con nhỏ nhà quê đó! Thính Thính, cậu đừng buồn, chờ đến ngày khai giảng tụi này dẫn cậu đi tìm người mới, Hạ Thất Tịch kia cũng không biết lượng sức mình, cóc ghẻ mà cũng dám giành đàn ông với cậu!’
‘Cố Hì Hì: Thính Thính, cậu đừng sợ ở trường có người cười nhạo, ai dám cười tớ liền giúp cậu trút giận, dù trời có sập chị em đây cũng giúp cậu mọi việc!’
‘Địch Hắc Hắc: Đúng vậy, từ lâu tớ đã thấy Hạ Thất Tịch không vừa mắt rồi, chờ đến thứ 2 chúng ta làm cho nhỏ đó đẹp mặt, cậu yên tâm, nếu nhịn không được thì cứ đánh Quý Thời Ngộ coi như trút giận, đừng để bị uỷ khuất.’
Cho dù cô không nói chuyện, hai người bạn thân kia cũng biết cách lăng mạ Hạ Thất Tịch đủ điều, Dư Thính xem qua từng tin nhắn, càng xem càng đỏ mắt, càng xem càng đau khổ.
Mười năm trước, cha mẹ cô nhận nuôi Quý Thời Ngộ, sau khi cha mẹ qua đời, Dư gia cũng không vứt bỏ cậu ta, cho dù là thời điểm Dư gia khó khăn nhất vẫn cho cậu ta cái ăn cái mặc, thậm chí mỗi lần thấy thứ gì tốt cô đều chia sẻ cùng cậu ta.
Dư Thính thừa nhận thường ngày cô rất hay bắt nạt cậu ta, nhưng cho dù cô có đánh, mắng hay lăng mạ cậu ta, cũng không thể phủ nhận cô thật sự thích cậu ta, tại sao cậu ta có thể ở trước mặt nhiều người như vậy từ chối lời tỏ tình của cô?
Cậu ta không nghĩ đến cậu ta được đi học, được ăn ngon mặt đẹp là nhờ công lao của ai hết à? Cuối cùng lại vì một cô bé lọ lem mà từ chối cô!
—— Thật sự là không cho cô mặt mũi!
—— Thật sự là không đem cô đặt trong mắt!
Uổng công cô đối xử tốt với cậu ta như thế.
Nghĩ đến sáng hôm nay bị từ chối chục nhã như vậy, Dư Thính lại nghẹn khuất.
Cô gắt gao nắm chặt điện thoại, nhịn không được rơi nước mắt.
‘Cố Hì Hì: Tớ vô tình tìm được một trang web đọc truyện tranh rất hay, tất cả đều là gu của cậu, cậu đừng vì một thằng con trai tồi mà đau khổ, đọc xong cái này bảo đảm làm cậu vui vẻ hẳn lên!’
Dư Thính nước mắt tràn trề, chậm rãi đánh ra một chữ: “?”
‘Cố Hì Hì: Có đồ tốt phải cùng nhau chia sẻ, chị em nhận đi không cần cảm ơn. /Link liên kết/ /Link liên kết/ /Link liên kết/’
‘Đình Hắc Hắc: MMP, đây là thứ mà trẻ vị thành niên có thể đọc sao? Tớ muốn báo cảnh sát.’
Đề tài nói chuyện chuyển sang hướng khác.
Dư Thính chớp chớp mắt, lén lút nhìn về cửa phòng ngủ, xác định cửa đã khóa thì mới chui vào chăn, có chút thấp thỏm cùng thẹn thùng click vào trang web.
Tốc độ load rất nhanh, Dư Thính nôn nóng đọc tới đọc lui, cuối cùng đến giờ đi ngủ cũng không rời khỏi trang web.
Chờ cô tỉnh lại trời đã tối đen.
Sương mù nặng nề bao phủ bên ngoài cửa sổ, ánh sáng của trăng hơi ảm đạm, bóng dáng lá cây bao phủ, không gian yên tĩnh dị thường.
Dư Thính sờ điện thoại, đột nhiên phát hiện trên màn hình có thêm một cái icon phần mềm chưa thấy qua bao giờ, tựa app là ‘App truyện tranh nhân sinh’.
Dư Thính sửng sốt, click mở app.
App truyện tranh này chắc do Cố Song Song chia sẻ cho cô, giao diện nhanh chóng đổi mới, một cái quảng cáo dư thừa cũng không có, thoạt nhìn không giống mấy cái app miễn phí cho lắm, nghĩ đến mỗi lần cô vào mấy app miễn phí đó, toàn là đóng cửa sổ quảng cáo, mấy trang gợi cảm, rồi là mấy web sòng bài.
Giao diện sạch sẽ như này làm cho độ hảo cảm của Dư Thính tăng lên.
‘Bạn muốn biết tương lai sao? Bạn muốn viết lại một cuộc đời mới? Bạn muốn nhìn xem bạn là vai chính, hay chỉ là vai phụ? App truyện tranh nhân sinh, vì bạn mà đoán trước tương lai.’
‘Nhắc nhở: Chỉ khi đăng ký hội viên mới có thể xem tiếp nội dung, có đăng ký không?’
Nội dung hai chữ ‘tiêu hoàng’, tài xế già tự hiểu.
Dư Thính không chút do dự nhấn đăng ký, kỳ lạ là hệ thống cũng không hỏi số điện thoại hay chứng minh thư, chỉ có một yêu cầu: ‘Vui lòng điền họ tên thật của bạn vào đây’.
Dư Thính tuỳ tiện gõ một cái tên.
‘Nhắc nhở: Đã xác minh là tên giả, vui lòng nhập họ tên thật.’
Ồ, thông minh thế?
Cô gõ thử vài cái tên, không có gì ngoài ý muốn, đều được xác minh là tên giả.
Dư Thính do dự vài giây, thử một lần nhập tên thật của mình vào.
‘Xin chào Dư Thính, chào mừng bạn trở thành người dùng của app truyện tranh nhân sinh, app có hạn chế nên chỉ một người có thể xem và sử dụng, hiện tại chúng ta bắt đầu.’
Dư Thính còn chưa kịp phản ứng, giao diện lại đổi mới.
‘Hồ sơ cá nhân’
‘Kệ sách nhân sinh’
‘Điểm danh mỗi ngày’
‘Nhiệm vụ kiếm tiền’
Này đúng thật là app truyện tranh, không sai vào đâu được.
Dư Thính yên tâm, chuẩn bị khám phá thế giới mới, nhưng mà cái app này không hề có thanh tìm kiếm! Đừng nói là thanh tìm kiếm, ngay cả trang chủ cũng không có!
Toàn bộ kệ sách trống không, chỉ có một quyển bìa truyện màu đen, giống với phong cách của truyện nam tần, bìa sách kiểu này đã thịnh hành hơn 10 năm rồi, không cần xem cũng biết nội dung là gì.
Dư Thính nhìn quyển truyện duy nhất kia, gương mặt đầy đau khổ.
Cô muốn xem soái ca mỹ nữ, thanh xuân vườn trường, nam cường nữ cường, đối với thể loại truyện có dàn hậu cung vô số mỹ nhân này hoàn toàn không hứng thú!
Nhưng là…
Cũng đã vào xem rồi.
Dư Thính phân vân hồi lâu, cuối cùng vẫn click mở quyển truyện duy nhất này.
‘Bá Chủ Truyền Kỳ Trọng Sinh
Tóm tắt: (Cần dùng tiền để mở nội dung)
Thẻ bài nhân vật: (Cần dùng tiền để mở nội dung)
Tiết tử: (Cần dùng tiền để mở nội dung)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.