Giả Thiên Kim

Chương 12

Mộng Nam Sương

08/01/2025

Tôi đứng lặng một lúc, lạnh lùng nhìn bà, rồi bất ngờ hất tay bà ra, giọng nói khô khốc thoát ra từ cổ họng:

"Phiền."

Chỉ một chữ, nhưng đủ để diễn tả toàn bộ sự khinh thường của tôi.

Chính sự nuông chiều của bà đã nuôi lớn con rắn độc Thẩm Thiên Thiên, để giờ đây nó quay lại cắn người mà tôi yêu thương nhất.

Nói xong, tôi không bận tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng của họ, quay lưng lại, tiến đến gần bức tường kính, nhìn vào trong.

Anh tôi, toàn thân cắm đầy ống dẫn và máy móc, đang nằm bất tỉnh, không biết sống c.h.ế.t ra sao.

Một cảm giác chóng mặt và không thực ập đến trong đầu tôi.

Chỉ mới hôm qua, Thẩm Minh Sơn còn cười nói với tôi, bảo khi tôi vào đại học, anh sẽ lấy gốc lan nhà ông Thẩm nướng lên ăn thử, xem ông ấy tức đến mức nào.

Vậy mà hôm nay, anh ấy đã nằm đó, bất động, không biết còn có thể nghe thấy tôi nói gì không.

Cả thế giới bỗng chốc quay cuồng. Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy Thẩm Minh Sơn đang vẫy tay với mình.

Tôi bước một bước nhỏ về phía anh, rồi cả cơ thể ngã gục, chìm vào bóng tối.

Tôi mơ một giấc mơ rất dài và kỳ lạ.

Trong mơ, Thẩm Minh Sơn đang nói lời tạm biệt với tôi.

Anh ấy nói, lẽ ra anh ấy không nên đến đây.

Tôi lặng lẽ đồng ý trong lòng. Nếu anh ấy không đến, mọi chuyện đã không xảy ra.

Kết quả, anh ấy gõ một cái rõ đau lên đầu tôi.

"Như Nhiên, em nghĩ lại xem, tại sao em lại quay trở về đây?"

Cú gõ khiến đầu óc tôi bừng tỉnh.

Tôi đột nhiên nhớ ra, kiếp trước sau khi tôi chết, linh hồn tôi vẫn không chịu rời đi.

Tôi đã nán lại đủ lâu để thấy Thẩm Minh Sơn trở về.

Tôi nhớ rõ những gì anh ấy nói, điều khiến anh ấy tiếc nuối nhất trong đời là không làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, đã để em gái mình bị người ta bắt nạt.

Nhưng ít nhất, anh ấy có thể trả thù cho tôi.

Vì vậy, anh ấy đã g.i.ế.c Thẩm Thiên Thiên, hy sinh sinh mạng của cô ta để đổi lấy cơ hội cho tôi làm lại từ đầu.

Còn bây giờ, anh ấy phải quay trở về.

Tôi hỏi anh ấy quay về làm gì, anh ấy nghiêm túc trả lời:

"Về ngồi tù chứ sao."

Tôi bị sự ý thức pháp luật mạnh mẽ của anh làm cho kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.



Nhưng Thẩm Minh Sơn giải thích:

"Đây là nhân quả. Ở thế giới của anh, anh đã làm gì với Thẩm Thiên Thiên, thì ở thế giới này, anh cần phải trả lại bằng cách tương ứng. Còn em, anh đã bảo vệ em thoát khỏi vòng nhân quả."

"Đúng rồi."

Anh ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn tôi và nói:

"Dù sao thì anh cũng đi trước đây, em gái."

Nói xong, anh ấy phủi phủi quần, đứng dậy, vẫy tay với tôi.

"Về sau, chúng ta sẽ sống ở hai không gian, hai thế giới khác nhau. Nhớ sống cho đàng hoàng, đừng để anh phải cười nhạo đấy."

Tôi vội vàng đứng dậy, muốn níu giữ anh lại.

Nhưng trước mắt tôi chỉ còn là một màu trắng xóa.

....

Cái c.h.ế.t của Thẩm Minh Sơn đã gây ra một cú sốc lớn cho ông bà Thẩm.

So với họ, tôi lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức, chính tôi – một cô em gái vừa tròn 18 tuổi – đã đứng ra lo liệu toàn bộ tang lễ của anh trai.

Trong suốt quá trình đó, không ít lời đàm tiếu vang lên, chê bai tôi là kẻ lạnh lùng, vô tình.

Nhưng tôi chẳng buồn để tâm.

Sau khi tang lễ kết thúc, tôi lao đầu vào việc học, như muốn trốn tránh mọi thứ.

Mãi đến khi nhận được giấy báo trúng tuyển từ trường đại học hàng đầu cả nước, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Quyết định rời khỏi Nam Thành, tôi ghé qua nhà tù để gặp Thẩm Thiên Thiên.

Cô ta bị kết án chung thân vì tội cố ý g.i.ế.c người.

Bà Thẩm từng đến thăm cô ta, muốn hỏi rõ lý do:

"Tôi đã đối xử không tốt với cô chỗ nào? Tại sao cô lại làm tổn thương con trai tôi?"

Nhưng Thẩm Thiên Thiên chỉ điên cuồng cười lớn, rồi gào lên:

"Tất cả là tại các người thiên vị! Mọi thứ đều là lỗi của các người! Đây là báo ứng mà các người đáng phải nhận vì đã ưu ái Thẩm Như Nhiên – con nhỏ chuyên giả vờ đáng thương đó! Các người đáng đời! Ha ha ha!"

Bà Thẩm tức đến phát điên, suýt nữa lao vào bóp cổ cô ta, nhưng bị cai ngục ngăn lại.

Từ đó về sau, bà không bao giờ đi thăm Thẩm Thiên Thiên nữa.

Cho dù bà có đến hay không, tôi cũng chẳng buồn quan tâm.

Kể từ khi Thẩm Minh Sơn xảy ra chuyện, tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Thẩm.

Đến giờ, ông bà Thẩm chỉ còn lại mình tôi, họ bỗng trở nên sợ hãi, sợ rằng tôi cũng sẽ bỏ rơi họ.



Bà Thẩm ngày đêm gọi điện, khóc lóc cầu xin tôi lắng nghe bà nói, nhưng sau khi bị tôi chặn số, bà chỉ dám gửi lời nhắn hỏi han qua phần ghi chú mỗi lần ông Thẩm chuyển tiền sinh hoạt phí hàng tháng cho tôi.

Họ muốn bù đắp cho tôi bằng tất cả tình yêu đã thiếu suốt mười bảy năm, nhưng tôi từ chối.

Có lẽ trước đây tôi từng khao khát tình thân như vậy, nhưng giờ tôi không cần nữa.

Tôi đến nhà tù để gặp Thẩm Thiên Thiên.

Cô ta trông tiều tụy, già nua, hoàn toàn không giống một người cùng tuổi với tôi.

Khi vừa nghe tôi gọi tên, cô ta bắt đầu phát điên, đập vào tấm chắn, không ngừng gào lên:

"Quả nhiên là cô giả vờ! Con nhỏ giả tạo! Đồ tiện nhân!"

Tôi chỉ bình thản lấy giấy báo trúng tuyển ra, giơ lên trước mặt cô ta, nhẹ nhàng nói:

"Thẩm Thiên Thiên, tôi sắp bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi.”

“Từ nay, cuộc đời tôi sẽ ngập tràn hoa tươi, tri thức và vô số tương lai rực rỡ.”

“Những người tôi gặp đều sẽ đối xử tử tế và yêu thương tôi.”

“Những người bạn tôi kết giao sẽ cùng tôi chứng kiến sự trưởng thành của nhau.”

“Còn cô, hãy cứ mục nát trong nhà tù lạnh lẽo này đi."

Thẩm Thiên Thiên điên cuồng la hét, cuối cùng bị cai ngục kéo đi.

Sau này, tôi nghe nói cô ta đã cố gắng vượt ngục, nhưng trên đường bị Tần Viễn bắt gặp.

Trong cơn điên loạn, cô ta đ.â.m Tần Viễn thành kẻ tàn phế.

Kết quả, cô ta bị bắt lại và đưa về trại giam.

Gia đình Tần Viễn đã lo liệu mọi thứ trong tù, khiến mỗi ngày của cô ta đều là những chuỗi ngày được các bạn tù “chăm sóc đặc biệt”.

Không chịu nổi sự hành hạ, cuối cùng, cô ta dùng cán bàn chải mài nhọn để tự sát bằng cách đ.â.m vào cổ họng mình.

Còn tôi, sau khi tôi bước ra từ cánh cổng nhà tù ngày hôm đó, ánh mặt trời chiếu rọi lên người tôi.

Tôi như nhìn thấy Thẩm Minh Sơn, anh ấy giơ ngón tay cái lên, cười nói với tôi:

"Quả nhiên là em gái của anh, em gái anh lợi hại nhất thiên hạ."

Tôi khẽ mỉm cười.

Anh nói đúng, giữa anh em ruột thịt luôn có một sự ăn ý và cảm ứng.

Tôi biết giờ anh cũng đang rất vui.

Con đường phía trước còn rất dài, nhất định sẽ có một ngày thời gian giao nhau, chúng ta lại gặp nhau.

Còn trước ngày đó, cả hai chúng ta đều phải sống thật tốt, thật mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Giả Thiên Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook