Già Thiên

Chương 658: Âm Dương Tử Chú

Thần Đồng

11/11/2013

Đêm khuya yên tĩnh, trên ngọn núi phi thường sáng tỏ, một vầng thần nguyệt treo trên không trung rải xuống bạch quang đầy đất, nước suối ồ ồ, ngẫu nhiên có tiếng chim đêm kêu khẽ.

Diệp Phàm đứng trên một khối đá núi, trong lòng chấn động. Đối phương biết bí mật này, chẳng lẽ có một vị cố nhân rơi vào trong tay hắn?

- Làm sao ngươi biết được?

Nam Yêu Tề Lân thân thể cao lớn, khí độ hiên ngang, tóc đen dày ánh mắt khiếp người nói:

- Ta ở trong Yêu Hoàng Điện cổ xưa nhìn thấy hết thảy. Nhìn thấy các ngươi từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở cấm địa Thái cổ.

- Sao có thể, ngươi ở Nam Linh lại có thể nhìn thấy chuyện ở Đông Hoang?

Diệp Phàm quá sợ hãi.

Khoảng cách giữa Nam Lĩnh cùng Đông Hoang có thể dùng con số trên trời để đo lường, cực kỳ xa xôi, tu vi phải bay mười mấy năm mới có thể tới nơi. Một người có thể nhìn xuyên khoảng cách xa như vậy?

- Yêu Hoàng Điện viễn cổ để lại bên trong có một khối Huyết Tế Thai, phía trên có một viên thiên địa pháp nhăn, là một trong những tiên trân quý báu nhất thiên địa.

Nếu một người pháp lực đủ cường đại, có thể dựa vào pháp nhăn nhày nhìn tam giới lục đạo, vũ trụ tinh vực, nhìn xuyên cổ kim tương lai. Nhưng mà pháp nhăn này không phải Đại đế cổ không thể vận chuyển, cần pháp lực quá mức khổng lồ, căn bản không phải người thường có thể chịu đựng.

Vì vậy, tuy có một cái thiên địa pháp nhãn nhưu vậy, trong Yêu Hoàng Điện rất nhiều đại yêu cũng không thể tra hết chuyện thiên hạ. Mà chỉ là vào lúc Luân Hồi mỗi cách một vạn năm pháp nhăn sẽ tự chủ chớp động mới có thể sử dụng giây lát ngắn ngủi.

Từ xưa đến nay, vấn đề lớn nhất làm khó tu sĩ chính là sinh tử. Không ai có thể không chết, ngay cả Đại đế viễn cổ cũng không thể.

Vì thế, vào lần Luân Hồi vạn nãm này, mấy vị lão yêu các đời dùng nó xem bảy Cấm địa Sinh Mệnh của Đông Hoang, tìm kiếm các loại bí mật của Bất Tử Thần Dược.

Cũng chính vì vậy bọn họ trùng hợp nhìn thấy chín con rồng kéo quan tài từ trên trời giáng xuống, hạ xuống cấm địa Thái Gổ, từ trong đi ra mười mấy vị khách tới từ Vực ngoại, trong lòng rung động có thể nghĩ mà biết.

- Từ xưa đến nay, không thiếu truyền thuyết về khách tới từ Vực ngoại, nhưng không nghĩ tới lần này ta tận mắt chứng kiến.

Tề Lân hai mắt sáng ngời có thần, có nhật nguyệt dâng lên, long phượng bay ra, hào quang khiếp người, huyền dị phi thường.

- Không sai, chúng ta tới từ Vực ngoại, tới đầu này tinh không một cách không rõ.

Tới bây giờ, Diệp Phàm cũng không cần thiết phải giấu diếm.

Tề Lân bước một bước ra khỏi Yêu Hoàng Điện, từ trên trời giáng xuống, ung dung như giẫm trên thang trời, tóc đen bay múa có một loại khí phách chỉ Yêu Vương kinh thế mới có.

Hắn cũng không có ý ra tay, ngồi xếp bằng xuống đất, thỉnh giáo Diệp Phàm hết thảy của đầu kia tinh không, đối với hắn mà nói trọng yếu phi thường. Tinh vực không giống nhau, nội tình không giống nhau, đây là một loại va chạm về tư tưởng, đủ loại kiến thức của Diệp Phàm đối với người của thế giới này mà nói là một khoản Thần Tàng ngàn năm.

Diệp Phàm ung dung ứng đối, nói một ít tình huống bờ bên kia tinh không, điều này làm cho Nam Yêu hơi mê mẩn nói:

- Thế giới Vực ngoại rốt cục rộng lớn cỡ nào?

Diệp Phàm cũng hỏi hắn không ít bí mật của thế giới này. Hai người ngồi hơn nửa đêm, cuối cùng Nam Yêu đứng dậy nói:

- Không thể đích thân tới thế giới kia, chung quy làmột giấc mộng không thật.

- Nơi đây có tinh không cổ lộ thông hướng Vực ngoại, ngươi có thể tìm được không?

- Không có một chút manh mối, căn bản không biết. Ta hoài nghi không ở trong Kỳ Sĩ Phủ.

Nam Yêu lắc đầu xoay người rời đi.

Sau đó mấy ngày tiếp theo cứ đến đêm khuya Nam Yêu lại tới, quan hệ của hai người rất đặc biệt, lành giáo xác minh những điều cần trong lòng.

Đêm cuối cùng, trước khi đi Nam Yêu nói:

- Tương lai tranh hùng trên đường Đại đế, nếu ngươi chiến bại ta mặc ngươi rời đi, báo cái ân ngày hôm nay.

Sau đó hắn liền không xuất hiện nữa. Nam Yêu cường đại sâu không lường được, một sợi thần niệm hiển hóa đều có thể ngạo thị thế hệ trẻ tuổi, phi thường thần bí.

Hiện nay, tới một bước này rồi Diệp Phàm thân là Thánh thể tương lai tất nhiên phải tranh hùng cùng người trên con đường của Đại đế, cho dù người không có xung đột cũng không tránh khỏi một trận chiến.

Đây là một loại lựa chọn bất đắc dĩ, bởi vì một thế giới một thời đại chỉ có một vị Đại đế, chưa bao giờ có thể sinh ra hai vị. Chư vương cùng đứng lên nhìn như phồn thịnh kết quả lại là bi ai vô tận.

Đế lộ là một con đường không có về, chỉ có thể đi tới. Rớt sau một bước liền ý nghĩa máu nhuộm đất vàng, chỉ có đạp trên thi thể chư vương đi tới, một đường hát vang tới cùng.

Chỉ cần bại một lần là có thể vạn kiếp bất phục, không còn sinh lộ, từ đó thân tử đạo tiêu.

Nam Yêu cùng Diệp Phàm không có đại cừu, nhưng tương lai lại nhất định có một trận đại chiến sinh tử không thể tránh khỏi. Không có đúng sai, có chỉ là lựa chọn tàn khốc đi lên con đường thành đế.

Diệp Phàm tới Kỳ Sĩ Phủ gây ra chấn động mạnh, mấy ngày nay thường có người mộ danh mà đến, từ xa nhìn lại. Có người hâm mộ, cũng có người không phục và cừu hận.

- Tiểu Diệp Tử, người hầu như ngươi thật không xứng chức, đi đến nơi đây cũng đều khiến người khác vây xem, chuyên gây phiền toái.

Cơ Tử Nguyệt oán giận.

- Lúc nào ta thành người hầu của ngươi rồi?

- Ta dẫn ngươi đi dạo khắp nơi tìm cái gọi là tinh không cổ lộ kia, ngươi đi theo sau ta, không phải là người hầu thì là gì?

Cơ Tử Nguyệt chớp chớp cặp mắt to, bất mãn nói.

- Vậy cũng được...

Diệp Phàm không có gì để nói.

Mấy ngày nay hắn nhờ Cơ Tử Nguyệt hỗ trợ tìm tinh không cổ lộ, rước lấy Thần Vương thể của Cơ gia mắt trợn trừng giống như đề phòng kẻ trộm, sợ hắn bắt cóc Cơ Tử Nguyệt.

Sau trận chiến Tần Lĩnh, lực độ bảo hộ của Cơ gia đối với Cơ Tử Nguyệt lại tăng lên rất lớn, không để cho nàng có sơ suất gì.

Mà cũng chính vì trận chiến này, vô số thế lực lớn cùng truyền thừa bất hủ đều đến cửa bái phỏng. Mục đích chỉ có một, đó chính là cầu hôn. Tất cả đều muốn làm thông gia.

Cơ Tử Nguyệt là thể chất gì, những thế lực lớn kia cũng không biết, chỉ có một ít người kiến thức cực kỳ uyên bác như đám người Khổng Tước Vương mới hiểu rõ nhưng không làm trở ngại sự coi trọng cao độ của mọi người đối với nàng.

Nàng có thể mượn đến lực lượng của thiên địa, đem Diệp Phàm đẩy lên độ cao có thể chiến cùng Thánh chủ, lúc ấy kinh sợ mọi người. Thể chất như vậy tuyệt đối là phi phàm siêu tuyệt.

- Thánh thể đứng lại, ta muốn cùng ngươi quyết chiến.

Rốt cục có người không kiềm chế được đứng ra ngăn cản đường đi của Diệp Phàm, khiêu chiến hắn.

Trong Kỳ Sĩ Phủ không thể tranh đấu, chỉ có khiêu chiến, dưới tình huống bên kia đồng ý mới có thể tiến hành. Hết thảy là vì bảo hộ kẻ yếu.

- Ngươi là ai, ta biết ngươi sao?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương một cái.

- Biết hay không không quan trọng, trọng yếu là ta nhìn ngươi không vừa mắt, chính là muốn trấn chết ngươi.

Người tới thực kiêu ngạo, thiếu mỗi nước chỉ vào mũi Diệp Phàm mắng to.

- Ngươi chán sống rồi hả?

Ở bên cạnh, Bàng Bác kích động, muốn đi lên một chưởng đập chết hắn.

- Thánh thể ngươi dám cùng ta một trận chiến hay không? Không cần dùng Nguyên Thuật, bằng tu vi chân chính phân cao thấp.

Người thanh niên này phi thường tự phụ, thanh âm rất lớn kinh động không ít tu sĩ phụ cận.

- Được, ta đánh với ngươi.

Diệp Phàm gật đầu đáp ứng.

- Tiểu Diệp Tử, tình huống bất thường. Hiện tại trừ Bắc Đế cùng một số yêu nghiệt nghịch thiên ra, còn có mấy người dám động thủ với ngươi. Người này tuy rằng rất cường đại nhưng kém Bắc Đế rất xa.

Bàng Bác nghi hoặc trong lòng.

Tuyệt Tiên Thai là nơi chuyên dụng quyết đấu của Kỳ Sĩ Phủ. Diệp Phàm đi lên, thấy nam nhân đối diện kêu gào vừa lên liền tế ra một chiến xa màu đen, ù ù nghiền ép tới.



- Có để yên hay không, thần binh Vương giả trong truyền thuyết, vậy còn đánh cái gì? Vô địch cùng cấp, mười mấy người tới cũng không đủ giết.

- Ngươi gian dối.

Nam nhân đối diện sợ tới mức phóng lên trời cao, không dám đón đỡ.

- Cũng không nói là không thể dùng, tốc chiến tốc thắng thật tốt biết bao.

Diệp Phàm quả thật lười động thủ, dùng Pháp bảo cường thế ép người, không muốn lãng phí.

Ầm!

Cổ chiến xa màu đen bay lên, tông cho nam nhân đối diện hộc máu, toàn thân nứt nẻ kêu thảm rơi xuống dưới Tuyệt Tiên Thai. Nếu không phải có quy định không thể đánh chết đối thủ, người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Chỉ bằng người như ngươi cũng đến khiêu chiến?

Bàng Bác lắc đầu.

Nhưng chuyện cũng không bởi vậy mà ngừng. Trong nửa tháng tiếp theo, thỉnh thoảng có người nhảy ra muốn khiêu chiến Diệp Phàm, liên lụy đến rất nhiều người tiến vào.

Tiếp đó, rốt cục đánh ra chân hỏa, có người muốn quyết chiến sinh tử, đi quyết đấu trên Quát Long Thai ở trước sơn môn. Diệp Phàm rất cứng rắn, ai đến cũng không chối từ, trong hai ngày chém liền ba người.

- Đi vào tiên mạch sinh tử đại quyết chiến, buông tay buông chân đọ sức một trận.

Rốt cục có người tiến thêm một bước, muốn bất kể mọi hậu quả quyết chiến, cùng Diệp Phàm không chết không ngớt.

- Bọn họ sống nhiều quá chán rồi sao, yêu nghiệt nghịch thiên chân chính không ra tay, những người này ăn mật tiên nhân sao?

Bàng Bác càng thêm nghi hoặc.

- Đây là muốn từng bước dụ ta ra khỏi Kỳ Sĩ Phủ, rời xa phạm vi cảm giác của các vị đại năng. Có người muốn giết ta.

Diệp Phàm khinh thường cười lạnh.

- Ngươi muốn làm gì?

- Trong vùng tiên mạch này ẩn chứa khí đại long, ta khắc xuống một ít trận văn, nếu bọn họ dám đến ta đem mọi người đều lưu lại.

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

Đông Phương Dã nói:

- Tiểu Diệp Tử, thánh cốt ngươi cho ta bị thúc tổ ta luyện hóa vào trong nanh sói đại bổng, có thể phát ra một kích của Thánh binh truyền đời.

Hắn đem lang nha bổng ra muốn cho Diệp Phàm mượn dùng. Đây thật đúng là một kiện Thánh binh vô giá, tuy rằng chỉ có thể phát ra một kích nhưng tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.

Vương giả vô địch bị binh khí của Thánh nhân viễn cổ đánh trúng cũng phải tan thành tro bụi, Thánh chủ lại càng không thể may mắn thoát khỏi. Mang theo cây nanh sói đại bổng này, Diệp Phàm cùng Bàng Bác trái tim đập rộn.

- Được rồi, có một cây Thánh binh như vậy, bao nhiêu người đến cũng đều phải chết!

Bàng Bác nói.

Diệp Phàm hít sâu một ngụm khí lạnh nói:

- Chẳng lẽ đám người kia thật sự muốn gây chiến hay sao, sẽ không mang Thánh binh tới chứ?

Mang tới Đế binh Cực Đạo cũng không phải không có khả năng, bởi vì lần trước vừa vận dụng không lâu, các đời truyền thừa bất hủ không thể lập tức lấy ra, phải dùng để trấn áp nội tình, mỗi lần mời ra đều phải chuẩn bị trước thời gian rất dài.

- Có người muốn giết ta, Tử Nguyệt, đi nói với ca ca ngươi có thể mượn đến một kiện Thánh binh truyền đời hoàn mỹ không sứt mẻ gì hay không?

Diệp Phàm nói.

- Ngươi người này, coi binh khí của Thánh nhân là rau đưa sao? Cho dù là truyền thừa bất hủ cũng rấtkhó vận dụng đến. Âm Dương Giáo chỉ dựa vào một cái Âm Dương Kính liền sừng sững Trung Châu, trở thành đại giáo vô thượng, cũng bởi vậy mà từng vô địch thiên hạ.

- Ngươi đi nói với ca ca, lần này nói không chừng có thể đoạt đến Âm Dương Kính, đưa cho Cơ gia các ngươi làm lễ hỏi.

Diệp Phàm cười nói.

- Đi chết đi, ngươi nghĩ gì vậy. Trong binh khí của Thánh nhân ẩn chứa thần linh, gần như không thể thu phục, là thứ vô địch.

Cơ Tử Nguyệt trợn trắng mắt liếc hắn.

- Trung Châu có Tầm Long Địa Sư, nơi đây thích hợp dẫn động long khí. Vì đối kháng Nguyên Thuật của ta, nói không chừng lần này có kỳ nhân kinh thế bị mời tới.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Năm ngày sau, Diệp Phàm ra khỏi Kỳ Sĩ Phủ đi tới trong một vùng tiên mạch. Mới vừa đến nơi, hắn không nói một lời, run tay ném ra hơn một ngàn khối ngọc, đều có khắc Nguyên Thiên Thần Văn, muốn tiên phát chế nhân.

Những tiếng nổ lớn liên tiếp truyền ra, đại long khí ẩn chứa trong tổ căn dưới lòng đất đều vọt lên, xa xa truyền đến một vùng dao động đáng sợ, có sát trận tuyệt thế bị kích hoạt.

- Quả nhiên mời tới kỳ nhân, dẫn động lực lượng tổ căn dưới lòng đất.

Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại, nhưng cũng không có ý sợ hãi. Hắn đã tiên hạ thủ vi cường.

- Chết tiệt!

Từ xa truyền đến tiếng nguyền rủa, trận văn của Tầm Long Địa Sư bị dẫn động, không ngừng phá hủy vạn vật.

- Ngao hống...

Tiếng rồng gầm thật lớn vang lên, trong lòng đất lao ra chín chín tám mươi mốt đạo Thiên Long, toàn bộ đều ngược khoảng không mà lên, đều đạt tới mấy ngàn trượng, long trận thật lớn khởi động.

- Chết tiệt! Quả nhiên là mời tới kỳ nhân.

Diệp Phàm cười lạnh.

Tổ căn lực như vậy, Đại Long Thần Trận khủng bố như vậy tuyệt đối có thể đem mấy vị Thánh chủ tươi sống xóa đi mà chết.

Ầm!

Xa xa một đạo dao động khủng bố truyền đến, một vùng hào quang hừng hực chiếu rọi. Một cái cổ Kính treo lơ lửng giữa trời, phát ra dao động khiến tuyệt đại vương giả đều phải sợ run.

- Binh khí của Thánh nhân viễn cổ - Âm Dương Kính!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động kịch liệt. Đúng như hắn dự đoán trước, bọn họ mời tới Thánh binh.

Ầm!

Phía sau Diệp Phàm bay lên một vùng thần hoa, một con Xích Huyết Thần Hoàng bay lên trời, một ngọn Thần đăng vàng rực chặn đứng chùm tia sáng đáng sợ kia, ngăn chặn Âm Dương Cổ Kính.

- Lực lượng cường đại như vậy, bao nhiêu Thánh chủ đến đây đều phải chết.

Bàng Bác hết hồn.

- Đây chỉ là vật phỏng chế của Thánh binh viễn cổ, tuy rằng xuất xứ từ tay Thánh nhân nhưng còn không phải Thánh binh truyền đời chân chính, có chỗ tàn khuyết.

Cơ Hạo Nguyệt xuất hiện ở phía sau bọn họ.

- Vương Dương Chiến, nguyên lai thọ nguyên ngươi sắp hết!

Diệp Phàm quát to.

Âm Dương Giáo chủ xuất hiện, trên đầu lơ lửng một cái cổ Kính đỏ đen, khí cơ khủng bố cuồn cuộn mãnh liệt, mặt không biểu tình, khuyết thiếu sinh cơ, có thêm một loại khí sắc tử vong.

- Thời gian không đợi ta, thọ nguyên khô cạn, hôm nay ta vì hậu nhân diệt trừ ngươi.

Âm Dương Giáo chủ rất bất đắc dĩ. Hắn sống hơn ba ngàn tuổi, chung quy không chống được năm tháng ăn mòn, thọ nguyên hao mòn mà hết, không thể tồn tại.

Nguyên bản vài năm trước hắn hẳn đã chết đi, một mực dùng Long Tủy kéo dài mạng sống nhưng chung quy không thể chiếm được Mộng Huyễn Thần Tủy, Long Tủy bình thường không còn hiệu quả.

- Ngươi cho là như vậy có thể giết chết ta?



Diệp Phàm cười lạnh.

Âm Dương Giáo chủ gần như sinh cơ mất hết, không khác gì một người chết. Lúc này hắn cười đáng sợ như một con quỷ dữ nói:

- Âm Dương Kính ta mang đến dù không phải kiện Thánh binh truyền đời kia nhưng cũng xuất xứ từ tay của Thánh nhân, không nghĩ tới đại năng Cơ gia cũng tới, cầm giữ một kiện binh khí tương tự.

Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng lẳng lặng nhìn hắn không nói nhiều lời.

- Tuy nhiên, hết thảy đều không trọng yếu. Mời đến kỳ nhân, mang tới binh khí Thánh nhân tàn khuyết đều không phải thủ đoạn giết ngươi.

Nói tới đây, Âm Dương Giáo chủ hét lớn:

- Trọng yếu là ta gặp được ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái là ngươi chết chắc rồi!

- Lui!

Trong bóng tối có người kêu lớn, cả kinh cảnh báo.

Nhưng là đã muộn rồi. Một cỗ khí tức kinh khủng tràn ngập, lập tức tập trung Diệp Phàm.

Ầm!

Âm Dương Giáo chủ thân thể dập nát, tọa hóa thế gian, bốc hơi thành một luồng hào quang mãnh liệt rồi sau đó hóa thành một người tí hon màu bạc bằng nắm tay.

Mắt trái hắn đen như mực, mắt phải đỏ thẫm như máu phi thường quỷ dị. Tuy bằng cao không bằng bàn tay nhưng khiến người ta sởn tóc gáy.

- Hỏng rồi. Tử Chú của Âm Dương Giáo, trên đời không giải.

- Giết chết địch nhân, cũng muốn rơi vào trong luyện ngục, chịu đủ mọi đau khổ đáng sợ trên thế gian rồi mới tan biến. Âm Dương Giáo chủ coi trọng Thánh thể như vậy, sắp chết lại phát ra Âm Dương Tử Chú.

Đại năng trong tối cả kinh kêu lên, ngay cả bọn họ cũng không dám tới gần, chạm vào hẳn phải chết.

- Ta chết, nhưng cũng hoàn toàn giải quyết mối họa lớn cho hậu nhân của ta...

Âm Dương Giáo chủ rống to.

Có thể tưởng tượng hiện giờ Diệp Phàm gây ra áp lực thế nào đối với bọn họ, quật khởi đã không thể ngăn cản. Vị hóa thạch sống này đều vận dụng thủ đoạn như vậy, sắp chết cũng muốn kéo hắn đi cùng.

Người tí hon màu bạc như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười, một mắt tối đen như mực, một mắt đỏ thẫm như máu vượt qua thời không, không thể né tránh, không thể bỏ rơi, bổ nhào tới phía trước Diệp Phàm.

Ầm!

Hào quang vạn trượng, lực âm dương sinh tử lập tức chôn vùi Diệp Phàm ở bên trong. Tử Chú phát tác, Địa Ngục vô biên xuất hiện, Sâm La Điện cùng Luyện Ngục chìm nổi, gạt bỏ hết thảy.

Âm Dương Tử Chú, đây là một kích mạnh nhất trước khi chết của các đời Âm Dương Giáo chủ. Bất kể ngươi là Thánh chủ hay là Yêu chủ, nếu bị đánh trúng đều khó thoát khỏi một kiếp.

Các loại hư ảnh Sâm La Địa Ngục, Thập Điện Diêm La... đều hiện lên. Một tòa lại một tòa điện tối om, to lớn mà dọa người như đi vào trong Tử Vực.

Người tí hon màu bạc cao không bằng bàn tay là chiến lực cả đời Âm Dương Giáo chủ biến thành. Một kích trước khi chết hội tụ lực lượng cả đời của hắn, hóa thành hào quang hừng hực chôn vùi phía dưới.

- Xong rồi, Tiểu Diệp Tử khó thoát khỏi kiếp nạn.

- Hỏng rồi. Âm Dương Tử Chú không giải, chỉ cần đánh trúng hẳn phải chết.

Phía sau, người quan tâm đều biến sắc, đại năng đến đây cũng vô ích. Chạm vào hẳn phải chết, căn bản không có biện pháp hóa giải.

- Tiêu Diệp Tử cố kiên trì.

Cơ Tử Nguyệt ngồi xếp bằng trong hư không, toàn thân nở rộ thần hà, mượn đến vô cùng lực lượng thiên địa độ hướng ca ca của nàng, thúc giục ngọn Thần đăng vàng rực.

Đây là một kiện Thánh binh tàn khuyết, là Thánh nhân viễn cổ của Cơ gia để lại. Mặc dù có khuyết điểm rất lớn, không thể so sánh với Thánh binh truyền đời chân chính, nhưng lại bá đạo tuyệt luân, gạt bỏ Thánh chủ không thành vấn đề.

Thần đăng màu vàng rực quý báu vô cùng, vì thế có ba vị đại năng tới bảo vệ. Bọn họ đồng loạt ra tay trợ giúp Cơ Hạo Nguyệt, dùng Thần Vương căn nguyên thúc giục.

Xích!

Cổ Đăng sáng tối không chừng, từ xưa tỏa sáng đến nay mà chưa diệt. Thần kim màu đỏ chớp động ráng đỏ, vô cùng sáng ngời tươi đẹp. Lửa đèn rực rỡ, một con Thần Hoàng phóng lên cao, vang vọng chín tầng trời.

Xích Huyết Thần Hoàng vượt ngang trời, càn quét tiêu diệt tất cả trận văn. Dãy núi phía trước giống như giấy mỏng trong nháy mắt thiêu đốt rồi sau đó biến thành tro tàn.

Ba!

Bên kia, một cái cổ Kính màu đen đỏ hiện ra, chìm chìm nổi nổi, một mặt tối đen như mực, một mặt đỏ thẫm như máu bắn ra một vùng âm dương tử quang.

Keng!

Xích Huyết Thần Hoàng cùng cổ Kính va chạm không ngừng, vẻn vẹn một chớp mắt vô cùng dãy núi hóa thành một mảnh bụi bặm, cái gì cũng không còn tồn tại.

Trong quá trình này, người trốn trong khu vực này gần như chết hết, trong đó hai vị đại năng cũng không thể chạy thoát một kiếp.

Cảnh tượng đáng sợ này khiến cho người ở xa hơn không kìm nổi run rẩy. Đây là binh khí của Thánh nhân viễn cổ, đều chỉ là vật phỏng chế không trọn vẹn mà không phải Thánh vật truyền đời chân chính.

- Oai của Thánh nhân không thể lay chuyển, một giọt tinh huyết liền đủ để giết chết một vị Thánh chủ tuyệt đỉnh. Binh khí tàn khuyết mặc dù gần như bị xóa mờ nhưng vẫn không thể chống lại.

- Tiểu Diệp Tử...

Mọi người cả kinh kêu lên, Xích Kim Thần Hoàng rất cường đại, lượn lờ chung quanh Diệp Phàm, căn bản không thể lao xuống dưới.

Âm Dương Cổ Kính ngăn cản đường đi, phi thường khủng bố, phun ra nuốt vào lực lượng thiên địa, không cách nào gầnngười. Mà cho dù tới gần cũng rất khó hóa giải, có thể sẽ cùng nhau hóa thành tro tàn.

Lúc này Diệp Phàm khó chịu như vạn tên xuyên tim. Âm Dương Tử Chú vào cơ thể, muốn chém thần hồn hắn. Đây là một loại lực lượng quỷ dị, không chỗ nào không vào, rất khó phòng bị.

Ở bên ngoài cơ thể hắn, dị tượng Sơn Hà cầm Tú, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, Khổ Hải Kim sắc đều xuất hiện. Tuy nhiên có tác dụng nhất vẫn là loại dị tượng Âm Dương Sinh Tử Đồ.

Nó cùng Tử Chú giằng co một chỗ, không ngừng diễn biến. Một tấm Âm Dương Đồ chìm nổi phát ra uy thế khiếp người, Sâm La Điện, Thập Điện Diêm La vờn quanh.

- Diệp Tử cố kiên trì.

Bàng Bác rống to, Yêu Đế Cửu Trảm đều xuất ra, ẩn chứa bản mạng tinh hoa chuẩn bị đánh vào.

Ầm!

Một vị đại năng của Cơ gia vỗ hắn một chưởng, dùng tay dẫn dắt mạnh mẽ hút lấy bản mạng tinh nguyên của hắn rót vào trong cơ thể của hắn, nói:

- Không tác dụng, sẽ chỉ làm ngươi cũng đáp vào.

- Vậy làm thế nào?

Cơ Tử Nguyệt hỏi, rồi sau đó nghĩ nghĩ, há mồm phun ra một đạo thần hà giống như một dải tơ bắn về phía Diệp Phàm.

- Tử Nguyệt, ngươi làm gì thế?

Cơ Hạo Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt xuất hiện, biển xanh vô ngần, sóng nước trong vắt, một vầng trăng sáng dâng lên ngăn cản đạo thần hà kia.

- Kiện bí bảo này hợp nhất cùng nguyên thần ngươi, không thể tế ra càng không thể bị hủy, bằng không ngươi sẽ ngã xuống.

Đại năng Cơ gia bị dọa sợ vãi linh hồn, cũng vộ vàng ngăn cản.

Xích!

Thần hà run lên, bị mạnh mẽ dắt đi, chìm sâu vào trong cơ thể Cơ Tử Nguyệt. Nàng lắc lư một hồi nói:

- Đây là kiện thần vật trong Thanh Đồng Tiên Điện, hẳn là có thể phá Tử Chú, ta sẽ không việc gì.

- Không được. Ngươi không hợp nhất cùng nó, hiện tại vận dụng tất sẽ có tử kiếp, sẽ xuất hiện đại họa.

Cơ gia nguyên lão rất nhanh phong ấn nàng, sợ nàng làm bậy.

Xa xa mọi người vô cùng kinh hãi, đều biết trong cơ thể Cơ Tử Nguyệt có bí bảo lại không nghĩ tới có lai lịch lớn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook