Già Thiên

Chương 725: Bễ nghễ tứ hải

Thần Đồng

07/11/2013

Diệp Phàm từ trên trời giáng xuống, dùng một quyền đập nát Kim Ô Bát Thái tử, thi thể tên này bắn ra thành mấy mảnh, vãng bốn phía, máu tươi như mưa, rơi xuống trên thân thể những người khác.

- A...!

Nguyên thần của Kim Ô Bát Thái tử lao ra, phát ra một tiếng kêu to thê lương thảm thiết, con Tiểu Kim ô sáng chói mắt này bay nhanh lên trên trời, muốn tránh khỏi cái chết.

Phốc!

Nhưng Diệp Phàm căn bản không để cho đối phương một tia cơ hội nào, hắn giống như một vị Thần Ma, bễ nghễ tứ hải, vươn ra một bàn tay to lớn màu vàng, chộp lấy nguyên thần trên đám mây, lôi nó xuống dưới, bóp thành bột mịn.

Từ lúc này, Kim Ô Bát Thái tử vĩnh viễn biến mất khỏi trần gian.

Tất cả mọi người đều ngây dại, mọi thứ diễn ra quá nhanh, bí quyết chữ Hành quả thực là thiên hạ vô song, Diệp Phàm từ trên trời giáng xuống, nháy mắt giết chết truyền nhân tương lai của Kim Ô tộc, dễ dàng như nhổ một gốc cây cỏ bình thường vậy, vô cùng nhanh chóng và lưu loát.

Từ tận ba năm trước đây thì Kim Ô tộc Bát Thái tử đã từng giết chết cả đại năng, đây là một tuấn kiệt của Yêu tộc có thực lực rất cường đại, kinh diễm nhân gian.

Nhưng cũng chính vị tuấn kiệt Yêu tộc có thể so được với Giáo chủ này lại bị người ta đánh nát như một viên ngói, chỉ trong một hơi thở đã bị người ta đánh cho không còn sót lại chút cặn bã nào nữa cả, khiến cho người khác vô cùng kinh hãi.

- Lão Bát!

Một đám người của Kim Ô tộc rống to, từng luồng sáng màu vàng lao thẳng lên trên trời, chiếu rọi cả một vùng không gian, cả đám người tiến lên bao vây Diệp Phàm vào bên trong.

Một vị Kim Ô Thái tử bị chết là sự việc cực kỳ trọng đại, điều này còn liên quan đến thể diện và truyền thừa của bọn họ, vậy mà lại bị người ta dùng một quyền đánh chết tươi, đây là mối thù chung của cả bộ tộc.

Bên trong chiến trường, Diệp Phàm thần uy lẫm liệt, căn bản không có ý chạy trốn, một thân áo tím tung bay phần phật, đôi mắt sáng lạn như những vì sao trên trời cao, mái tóc đen dày đặc bay loạn, đứng thẳng bên trong chiến trường, một minh đối chọi với tất cả mọi người.

- Các ngươi cũng có cảm giác cực kỳ phẫn nộ hay sao, khi giết chết hậu nhân của Thánh Hoàng Nhân tộc thì các ngươi có từng hiểu được cảm giác này không, khi tiêu diệt truyền thừa của Thái Dương cổ Hoàng thì tại sao còn chưa thấy đủ, ngay cả huyết mạch cuối cùng của hắn mà các ngươi cũng không buông tha?

Diệp Phàm một minh đon độc đối chọi với vô số cao thủ của Kim Ô tộc, hắn giống như một Thần Ma, bễ nghễ chúng nhân, khoanh tay mà đứng, căn bản không có một tia khẩn trương nào.

- Dám giết thần tử của tộc ta, cái mật chó của ngươi thật sự là to bằng trời, dám làm chuyện nghịch thiên như vậy, khắp thiên hạ này đều không dung ngươi đâu!

Một vị thống lĩnh của Kim Ô tộc hét lớn một tiếng, cầm một thanh Bích Huyết Ma Đao trong tay, lưỡi đao màu xanh lạnh lùng sắc bén.

Keng!

Diệp Phàm không thèm động đậy chút này, chắp hai tay sau lưng, đứng nguyên tại chỗ, nhưng hắn lại vận chuyển bí quyết chữ Binh, từ phía xa truyền đến một tiếng đao ngâm cực kỳ đáng sợ, vang vọng khắp trời đất.

Phốc!

Bích Huyết Ma Đao đảo ngược lại, máu tươi vãng lên cao mấy thước, một cái đầu người bay lên, trên mặt vẫn còn tràn ngập vẻ khiếp sợ và kinh hãi, không dám tin vào tất cả việc này.



Mọi người đều ngây dại, ma đao lại chuyển hướng, chém thẳng vào cổ vị Đại thống lĩnh này, chém bay đầu của hắn lên.

Ánh đao màu xanh biếc, nhuộm cả bầu trời thành một vùng xanh biếc mênh mông, vô cùng kinh người, lưỡi dao sắc bén hóa thành một luồng lục mang, nhanh chóng lao ra chém thẳng vào nguyên thần của hắn.

Toàn bộ chiến trường trở nên lặng ngắt như tờ, rất nhiều người đều toàn thân phát lạnh, nổi da gà lên, điều này quá mức quỷ dị và đáng sợ.

Giữa chiến trường chỉ có một minh Diệp Phàm đang đứng, ánh mắt trong suốt, sợi tóc nhẹ nhàng bay múa, hắn quay mặt về phía mọi người, nói:

- Một tên thống lĩnh nho nhỏ mà cũng dám nhục mạ ta sao?

- Đúng là hấn, vậy mà hắn lại có thể trốn thoát từ trong Hải Nhàn ra ngoài được, một lần nữa xuất hiện.

Rốt cục cũng có người kêu to, nhận ra thân phận của Diệp Phàm.

- Làm sao lại có thể là hắn được, một khi đã rơi xuống cái nhà giam đó thì vĩnh viễn cũng không thể đi ra được, sao hắn lại có thể xuất hiện tại đây?

Chưa từng có người có thể thoát khỏi Bắc Hải Chi Nhãn, đó là địa phương chuyên dùng để trấn áp Thánh nhân viễn cổ, tại sao hắn có thể làm được? Đám người của Kim Ô tộc đều vô cùng kinh ngạc, so sánh với việc Diệp Phàm cường thế thì mọi người lại càng khiếp sợ việc hắn có thể thoát khỏi Hải Nhàn hơn, một lần nữa xuất hiện trên thế gian.

Một luồng sáng màu vàng cắt ngang qua vòm trời, bay về khối đá ngầm phía trước, có đại năng ra tay, muốn bắt đi đứa bé duy nhất của Thái Dương cổ giáo, sợ do Diệp Phàm xuất hiện mà sinh ra biến cố.

Trời trong xanh, không có chút mây nào, mặt biển màu đen đang nhấp nhô sóng gợn, Diệp Phàm đứng thẳng trên thiên địa, một ngón tay vung ra, có một luồng sáng màu vàng chém xuống, chặt đứt con đường phía trước.

Người kia vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng tránh đi, há mồm phun ra một cái cầu màu vàng, cái thần kiều này có thể thông suốt hư không, nhanh chóng tiến vào phía tảng đá ngầm chìm sâu vào trong lòng nước ở phía trước.

Ngoài ra, những người khác cũng ra tay hỗ trợ hắn, hiện tại điều mấu chốt nhất chính là không thể để xảy ra bất kỳ biến cố nào cả, phải trước tiên đoạt lấy huyết mạch cuối cùng của Thái Dương Thánh Giáo tới tay.

- Úm!

Đột nhiên, Diệp Phàm há miệng hét lớn một tiếng, phát ra một luồng thiên âm cực lớn, giống như đây là tiếng kêu khởi nguồn của vạn vật, tạo ra vũ trụ sơ khai, là căn nguyên của tất cả mọi thứ.

Hắn đang bắt chước thần âm chữ úm trong sáu chữ chân ngôn của Phật giáo, lại dùng Đấu Chiến Thánh Pháp thúc dục, có được một loại đạo lực khai thiên lập địa.

Lúc trước, Cừu Bí quyết đấu với chân ngôn Phật giáo, loại thần âm này thiếu chút nữa đã khiến cho hắn phải nuốt hận, làm hắn nhớ mãi không quên, khắc sâu trong trí nhớ, bốn năm qua hắn đều ở trong Hải Nhàn thử tu luyện tất cả các pháp thuật, tất nhiên cũng từng bắt chước bí quyết chữ Đấu rồi.

Lúc này Diệp Phàm rống to một tiếng, như vũ trụ nổ vang vào lúc sơ khai của thiên địa, ở sau lưng hắn xuất hiện một cái thần tượng cực lớn, tuy nhiên cũng không phải Phật Đã, mà lại là một người trẻ tuổi, ánh mắt sâu sắc, nhưng tràn ngập nhuệ khí, giống như một vị Thần Ma đứng sừng sững, đây chính là thân ảnh của hắn.

Điều này cũng không phải là hắn đang tự kỷ, mà là do hắn tuy có thể học hỏi thiên địa tự nhiên, nhưng tuyệt đối sẽ không cúng bái một người nào trong lúc tu luyện cả, đây chính là điều mà hắn đúc rút ra trong bốn năm ngộ đạo, nếu không thì chắc chắn sẽ không có khả năng chứng đạo được.

Sáu cổ âm trong truyền thuyết có lực lượng để khai thiên lập địa, vô cùng ảo diệu, chí cao vô thượng, ẩn chứa đại năng lực của vũ trụ, đại trí tuệ, đại từ bi.

Lúc trước tên khổ đầu đã kia cũng chỉ nắm giữ nửa chữa mà thôi, thiên âm rống ra cũng không được hoàn chỉnh, nên hiện giờ Diệp Phàm bắt chước lại thì cũng không phải là Phật xướng thuần túy.



Tuy nhiên, loại thiên âm này thật sự vang rất to, khắp cả vòm trời cũng đều cộng hưởng với âm thanh này, Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Đấu, đã trao cho nó một loại thần năng hoàn toàn mới.

Ở sau lưng hắn, vị Thần Ma kia đứng thẳng, cùng lúc cũng mở miệng rống lên, khí thế vô cùng đáng sợ, có thể nhìn thấy sóng âm màu vàng quét qua bốn phía một cách rất rõ ràng.

Cả thiên địa cũng cùng cộng hưởng, nước biển bắn lên ngập trời, bốn phương vỡ nát. Hai mươi mấy người đang lao về phía tảng đá ngầm thì đều bị một luồng sóng âm thần bí này đánh cho da tróc thịt bong, ngay lập tức trở thành bụi bặm, biến mất khỏi thế gian.

Mà vị Kim Ô đại năng kia cũng bị đánh tới mức thiên kiều màu vàng sụp đổ, thân thể hắn cũng không thể tránh được một kiếp này, dưới thiên âm do bí quyết chữ Đấu diễn biến ra, hắn đã bị hủy đi một phần thân thể, chỉ còn sót lại nửa người trên, được những người phía sau liên thủ cứu ra.

Sáu chữ chân ngôn của Phật giáo gồm úm, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng, đều là thánh thuật chí cao vô thượng, người nào tu luyện tới thành tựu cao nhất thì liền có thể hàng phục được thần linh khắp chư thiên.

Nhưng nó cũng giống như Cửu Bí của Đạo giáo, đã sớm bị thất truyền, chỉ còn lại vài toà thánh miếu cực kỳ cổ xưa, hon nữa lại chỉ có thể nắm giữ được một chữ, cho dù có hợp lại cùng một chỗ thì cũng khó mà gom đủ các thánh thuật vô thượng này.

Phía xa, đám người của Kim Ô tộc đều sắc mặt tái mét, Diệp Phàm quá mức mạnh mẽ, chỉ cần khẽ quát một tiếng thì thiên âm to lớn đã có thể đánh nát cả nửa người của đại năng, quả thực vô cùng đáng sợ.

Trên thế gian hiện nay, không có mấy người dám đối nghịch cùng với Kim Ô tộc bọn chúng, ngay cả các truyền thừa cường thế như Nhân Vương Điện, Quảng Hàn Cung thì cũng không nguyện ý xung đột cùng bọn chúng, vậy mà hiện tại lại có người dám đon độc một minh vả thẳng vào mặt bọn chúng như vậy.

- Ô... ô...!

Đứa bé khóc rống lên, vô cùng thương tâm, hết sức thê thảm.

Ở trên tảng đá ngầm còn có một đứa nhỏ, y phục toàn thân rách tung toé, đang thoi thóp sống, thiếu chút nữa bị người ta đánh gãy cả thân thể, vô cùng tiều tụy và suy yếu, đôi mắt to tràn ngập nước mắt, ôm lấy cánh tay bị gãy không ra hình dáng của lão bộc nhân, ra sức lắc lắc, vừa khóc vừa hô:

- Khương bá, đừng bỏ ta lại, Đồng Đồng muốn cùng ngươi sổng nương tựa lẫn nhau, đừng đi mà!

- Ta không được nhìn thấy ngươi trưởng thành nữa rồi, khụ...!

Lão bộc nhân ho ra máu, miệng đầy bọt máu, ngay cả mái tóc bạc trắng cũng bị nhuộm thành màu hồng, xương cốt toàn thân hắn đều đã bị đánh gãy, trong ánh mắt đã sớm không còn có một tia sáng nào nữa rồi, hiện tại hắn không còn có thể nhìn thấy thứ gì nữa.

Hắn vươn cánh tay vốn sớm đã biến dạng, bàn tay to lớn thô ráp cố sức vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa bé, giống như vẫn đang không yên lòng, thủy chung không chịu rời đi, cứng rắn chống đỡ một hơi thở cuối cùng.

Diệp Phàm nhìn thấy đám người Kim Ô tộc không ai dám tới gần, hắn liền hạ xuống, truyền một luồng thần lực về phía lão bộc nhân, muốn cho hắn uống Thần Tuyền, nhưng lão bộc này đã sớm không đủ sức xoay chuyển trời đất được nữa rồi.

Lão bộc nhân này không chỉ sinh cơ của thân thể đã sớm bị hủy diệt, ngay cả nguyên thần đều đã sớm dập nát, có thể chống đỡ hắn hấp hối đến lúc này thì cũng chỉ do một nguyên nhân mà thôi, đó chính là bởi vì hắn vẫn không yên lòng về đứa nhỏ này.

- Thánh Hoàng... từng vì Nhân tộc mà lập ra công đức không gì đo đếm được, từng... làm ra nhiều cống hiển như vậy. Nhưng ngay cả hậu nhân của hắn lại bị đối đãi như thế này. Ta không cam lòng... không có năng lực bảo vệ tốt cho hắn... Đây chính là huyết mạch duy nhất của Thánh Hoàng...!

Lão bộc nhân này thở dốc, run rẩy, trên khuôn mặt già nua chảy xuống hạ hai hàng nước mắt đục ngầu, sau đó bắt đầu ho ra máu, toàn thân bắt đầu nứt vỡ ra.

- Ngươi cứ yên tâm ra đi! Có ta ở đây, không ai còn có thể làm hắn bị thương được đâu!

Diệp Phàm trịnh trọng nói, âm thanh ban đầu cũng không lớn, nhưng sau đó lại chậm rãi lớn lên, giống như Thần Lôi vang vọng trên bầu trời, khắp chín tầng trời, dưới Cừu u Phủ dường như cũng đều vang vọng âm thanh này, cuồn cuộn chấn động, vòm trời to lớn cũng rung chuyển, khắp cả Bắc Hải đều đang gào thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook