Già Thiên

Chương 614: Chỉ hướng Thanh đế

Thần Đồng

25/04/2013

Thật lâu sau, mới có người lên tiếng, thấp giọng bàn luận, trong lòng tràn ngập chấn động.

- Bí quyết chữ “Đấu” của Cửu Bí trong truyền thuyết, quả nhiên ở trong tay hắn! Có thể thôi diễn chiến kỹ chư thiên, diễn biến hết thảy phương pháp đấu chiến.

- Đáng tiếc, chân ngôn chữ “Đốn” của khổ đầu đà không được đầy đủ, không thể tranh phong cùng bí quyết chữ “Đấu” của đạo giáo.

- Sáu chữ chân ngôn của Phật giáo nhất định sẽ tái hiện ở thế gian, ngày sau hơn phân nửa có cơ hội tái phân cao thấp cùng Cửu Bí chân chính của đạo giáo.

Diệp Phàm nhìn đầu đà, nói:

- Đấu Chiến Thánh Phật là chuyện gì xảy ra, hắn có lai lịch gì?

Đáp án này cũng là mọi người muốn biết. Sau niên đại thái cổ, không thể tưởng tượng Phật giáo vẫn còn một vị Phật, quả nhiên là nội tình cường đại.

Khổ đầu đà không trả lời, hắn cực độ không cam lòng, nhưng một lời cũng không nói, chân ngôn chữ “Đốn” không được đầy đủ khiến trong lòng hắn hậm hực uất nghẹn.

- Không nói thì để cho ngươi sắc tức là không, chết tức là không!

- Dừng tay!

Bông nhiên, từ xa xa truyền đến một tiếng hét lớn, hai lão già bay tới, nhìn chằm chằm vào cái đầu của Yên Vân Loạn trong tay Diệp Phàm, lộ ra vẻ kinh hãi.

- Buông Vân Loạn ra!

Người còn lại kêu to, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Bọn họ chính là người thủ hộ của Yến Vân Loạn, tuy nhiên ngày thường không phải lúc nào cũng một tấc không rời. Lúc này đã biết mình đến chậm, tự nhiên đều biến sắc.

- Các ngươi nói ta buông tay thì buông sao?

Diệp Phàm cũng không thèm để ý.

- Mau mau dừng tay, buông Vân Loạn ra!

Hai người phóng vọt tới phía trước.

- Nêu ta không buông tay thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Nêu ngươi dám động tới Vân Loạn, sẽ không có kết cục tốt! Yên tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi—\

- Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp.

Diệp Phàm trực tiếp cắt ngang lời nói của họ, “Ầm” một ngón tay điểm nát đầu của Yên Vân Loạn, đơn giản như đập vỡ một quả hạnh đào.

- Ngươi— Ta phải giết ngươi!

Hai người sắc mặt trắng bệch không còn một chút màu máu, trong lòng như rơi xuống vực sâu. Diệp Phàm không hề cấm kỵ, cái gì Thánh địa, Thần triều đều căn bản không sợ, lưu loát sạch sẽ đánh chết tươi Yến Vân Loạn.

- Tiểu tử họ Diệp ngươi nạp mạng đi!

Hai người Yên tộc này đánh tới, tóc tai rối bù, hình dạng như điên cuồng.

- Nêu các ngươi tưởng niệm hắn như thế, thì cùng nhau đi theo hắn đi! Ta cho các ngươi đoàn tụ.

Diệp Phàm thu lên chiến y và thiên qua đồng thau của Yên Vân Loạn.

-Sát!

Hai đại cao thủ phóng vọt lại đây.

Trong Kỳ Sĩ Phủ, trước một ngọn núi tráng lệ, hai người trẻ tuổi do dự, đứng ở ngoài động phủ của Vương Đằng, không dám gây tiếng động lớn.

- Ai ở bên ngoài, vào đi!

Một thanh âm bình thản truyền ra.

Cửa đá ù ù mở ra, một mảng khí trời tường hòa tràn ra, muôn màu muôn vẻ, tiên khí vờn quanh, hai người trẻ tuổi khẩn trương nhẹ bước đi vào.

Trong động phủ, trên một tấm Huyền Ngọc, một nam nhân lẳng lặng ngồi xếp bằng, tóc dài rậm đen nhánh, trong mắt có tinh tú vô tận đang tiêu tan, sâu không lường được.



- Ra... ra măt Vương huynh!

Một người mở miệng, thanh âm hơi run run, nam nhân trước mắt này gây áp lực cho hắn còn lớn hơn so với tổ sư của hắn.

- Các ngươi có chuyện gì sao?

Vương Đằng bình thản hỏi.

- Thánh thể Diệp Phàm xuất hiện...

Một người rất nhanh kể lại chuyện xảy ra bên ngoài.

Nhưng, đợi thật lâu, Vương Đằng cũng không nói gì thêm, hai người này lập tức hai mặt nhìn nhau.

Vương huynh

- Ta biết rồi.

Vương Đằng chi phun ra mấy chữ này, hoàn toàn không có ý định đi ra tay.

- Hắn dùng Cửu Bí, với bí quyết chữ “Đấu” đánh bại Yên Vân Loạn và một đầu đà, chân ngôn chữ “Đốn” của Phật giáo cũng xuất hiện!

Trong đó một người nói ra tin tức này.

- Phải không, Cửu Bí...

Vương Đằng con ngươi tiêu tan, một luồng thần quang từ trong thiên linh cái hắn lao ra, một chiếc chiến xa cổ màu vàng ù ù hiện lên.

Thần quang hóa thành một thân ảnh oai hùng vĩ ngạn, lưng đeo một thanh thánh kiếm, đứng trên chiến xa, cả vật thể được bao phủ trong kim quang xông lên tận trời, giống như một Thiên đé giáng thế-

Ngoài ra, ở chung quanh hắn thần quang rực rỡ, có chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín con Huyền Vũ, hóa thành tứ tượng, chớp động hào quang mờ ảo vờn quanh thân hắn.

- Dẫn đường!

Thân ảnh này quát nhẹ một tiếng, chấn động trời cao.

Hai người trẻ tuổi chợt phát hiện bọn họ đang đứng trên chiến xa, sớm lao ra động phủ, bay lên bầu trời, hai người không khói run sợ.

Một hóa thân của Vương Đằng đã cường đại như thế, đứng trên chiến xa cổ màu vàng, long phượng hòa minh, bạch hổ khiếu thiên, huyền quy thác hải, kim quang vạn trượng, rực rỡ một phương giống như cùng cổ đế tuần tra.

- Là... Vương Đằng!

- Vương Đằng khống chế chiến xa đi ra ngoài!

- Đây là một hóa thân của hắn, lưng đeo Đế kiếm, muốn đi chém ai, chẳng lẽ muốn quyết chiến cùng Trung Hoàng sao?

Kỳ Sĩ Phủ, trên từng mảnh ngọn núi xinh tươi, rất nhiều người nhìn thấy một màn này, đều vô cùng kinh ngạc, từng bỏng người vọt lên, đi theo phía sau.

Nhất cử nhất động của Vương Đằng, đều bị người chú ý, một hóa thân của hắn xuất hành, tự nhiên tác động tâm tư của rất nhiều người. Ai nấy một đường theo phía sau.

- Hắn là muốn đi chém yêu nghiệt của Đông Hoang!

- Cái gì? Thánh thể Diệp Phàm lại xuất hiện, hắn đang đại chiến ở đó ư? Lần này chắc hắn nguy hiểm rồi.

- Cửu Bí xuất hiện, Vương Đằng có chí phải thu hoàn chỉnh Cửu Bí của đạo giáo, tu thành toàn bộ, khó trách phải đích thân ra tay!

Dọc theo đường đi bóng người nối tiếp bay lên, mấy trăm người theo phía sau. Kỳ Sĩ Phủ có hơn phân nửa người bị kinh động, đều muốn nhìn thấy phong thái của Bắc Đế.

Cửu Bí xuất hiện Bắc Đế xuất quan, cổ chiến xa màu vàng nhanh như điện chớp, dọc theo đường đi long ngâm phượng hót, bạch hổ gầm rung trời, rầm rầm rộ rộ.

Thế nhưng khi chiến xa đuổi tới nơi, chiến trường sớm đã vắng tanh, hết thảy đều đã xong, hai đại cường giả thủ hộ Yến Vân Loạn bại vong, Diệp Phàm rời đi đã lâu.

Khổ đầu đà cũng chết tại trường, chỉ để lại một góc tăng y rách nát, tất cả cường giả đều bị Diệp Phàm đánh chết, không có một người nào tránh khói một kiếp.

- Đáng tiếc, không đuổi kịp lại bỏ lỡ!

Có người tiếc nuối, hiếm có cơ hội nhìn thấy Vương Đằng xuất quan, cũng không thể thấy được phong thái vô địch của hắn.

Diệp Phàm cũng không biết được những điều này, hắn đã cách xa ngoài ngàn dặm, đang nói lời tạm biệt cùng Bàng Bác và đám người Lý Hắc Thủy, ngược lại cũng không lo lắng cho an nguy của bọn họ nữa.

Đại cường đạo thứ hai Bắc Vực gần đây thường lui tới Trung Châu, từng mang theo Thôn Thiên Ma Quán xuất hiện trong Kỳ Sĩ Phủ. Hậu bối tranh phong, có lẽ lão sẽ không can thiệp, nhưng nếu có người muốn lấy tính mạng bọn họ, nhân vật lớp người già bọn họ khẳng định không đáp ứng.



- Cách xa không tới ba mươi mấy vạn dặm, cũng không phải xa xôi lắm, có thể thường xuyên gặp mặt.

Diệp Phàm nói lời từ biệt, rồi một đường thẳng tới phương Tây.

Không thể không nói, Kỳ Sĩ Phủ thực thần bí, các loại sách cổ đều có, Bàng Bác tìm được rất nhiều tư liệu cho hắn, dựa vào đó có thể phỏng đoán ra một phạm vi đại khải.

Vạn năm trước, Trung Châu có một chi Thái tộc cường thịnh, kế thừa lâu đời, nội tình dọa người. Dường như có nắm giữ một loại trong Cửu Bí, nhưng trong một đêm bị người tiêu diệt.

“Cửu Bí vốn xuất xứ từ Đông Hoang bị người phân tán đi, trong đó một bí lại lưu lạc tới Trung Châu. Đáng tiếc các bí khác dường như thật sự cắt đứt kế thừa.”

Nhưng mà, càng làm cho trong lòng Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh là: Thái tộc sụp đổ, đến tột cùng là người phương nào ra tay, mà có thể làm cho một thế gia cổ xưa không kém bao nhiêu so với Thần triều bị diệt vong?

Các loại sách cổ năm đó, cũng không có suy luận phán đoán rõ ràng chính xác, bởi vì không có một chút chứng cớ manh mối gì, không tìm thấy dấu vết để lại. Đây là một công án không có lời giải.

Diệp Phàm lật xem những tư liệu này, phát hiện lúc ấy không có kết luận gì, nhưng cách mấy ngàn năm sau thật ra xuất hiện rất nhiều phỏng đoán, nhưng quan điểm mỗi người không giống nhau.

Có người nói, là Đại Hạ Thần triều ra tay, dùng thần uy của Cực Đạo Thái Hoàng Kiếm, một kiếm đánh cho Thái tộc bị hủy diệt nát tan thành bụi; còn có người nói Cửu Lê Thần triều dùng binh khí Cực Đạo luyện hóa kế thừa cổ xưa này.

Cũng có người nói, là người của Đông Hoang làm, cầm Đế binh Cực Đạo vì thu hồi Cửu Bí, diệt trừ Thái tộc Trung Châu không lưu lại chút dấu vết gì.

Còn có người nói, huyết án này là do Phật giáo Tây Mạc gây nên. Tu Di Sơn rất thần bí không thể đo lường được, có nhân vật cái thế tọa trấn, có thể làm được hết thảy chuyện này.

“Đấu Chién Thắng Phật ư? Không đúng, thời gian không khớp!”

Sau đó, Diệp Phàm lại thấy được rất nhiều suy đoán, tất cả đều nói rất có lý.

“Thực sự đã trở thành di án lịch sử, khó mà tìm ra dấu vết.”

Cuối cùng, Diệp Phàm tìm thấy một thiên dã sử xen lẫn ở trong đống tư liệu, trong đó có một suy luận kinh người, khác biệt rất lớn với các quan điểm trước đây.

“Không phải một đám người đi giết chóc, mà chi là một người cách xa nhau vạn dặm khẽ búng một ngón tay, liền huỷ diệt một cái môn phái bất hủ...”

Diệp Phàm đọc tới đây giật mình rùng mình một cái, chỉ dựa vào lực lượng một người, trong nháy mắt liền xóa tên một thế gia cổ xưa?

Bực này không khói nghe mà rợn cả người. Nên biết ràng, Thái tộc năm đó không kém bao nhiêu so với Thần triều!

Thiên dã sử này cũng không có chỉ ra là ai, nhưng lại mơ hồ chỉ về hướng một người. Chiến lực khủng bố như vậy từ xưa đến nay, cũng chỉ có vài người như vậy, mà ở thời đại đó... thì không cần nói ra cũng biết!

Thanh đế!

Vạn năm trước, có một vị Đại đế sống ở thế gian, nếu thực sự là một người như vậy, tất nhiên là Thanh đế không thể nghi ngờ.

“Liên quan đến một vị Đại đế, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật sự là Thanh đế ra tay hay sao?”

Diệp Phàm sợ run, đây chính là suy luận kinh người, một vị Đại đế cuối cùng của thế giới này, vì sao phải làm như vậy, đáng giá để Thanh đế ra tay, có bí ẩn gì sao?

“Các loại suy luận, thật khó có thể phân tích rõ...” Hắn than nhẹ, trôi qua năm tháng đã quá lâu, mà nay hết thảy đều thành mơ hồ, cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi.

Bay về phương Tây ba mươi mấy vạn dặm, Diệp Phàm đi tới một khu đất cổ, nhìn thấy hoang vắng vô tận, cổ mộc bao quanh mành phế tích này, khắp nơi xanh um, từng mảng rừng rậm nguyên thủy kéo dài vô tận. Chỉ có ở giữa vùng đất này không có một ngọn cỏ, tịch mịch mà lạnh lùng.

“Đây là di chỉ Thái tộc...”

Ngày xưa cường thịnh, mà nay thê lương lạnh tanh, chi còn lại có một số vách tường xiêu vẹo, quạ đen chiếm cứ tiếng kêu “oa oa” thê lương.

Một cái vực sâu thật lớn, dài đến hơn trăm dặm dọc theo vùng đất này, gạch ngói vụn đều ở bên cạnh vực sâu, có thể tưởng tượng, ngày xưa Thiên Cung vô tận bị đánh sụp đổ, chìm xuống dưới.

“Khe sâu thật lớn này mới đúng là trung tâm của Thái tộc ngày xưa, không ngờ lại lún xuống.”

Diệp Phàm bay lên trời cao, với Nguyên Thiên thần thuật quan sát đo đạt, trong phút chốc trong lòng đại động!

Vực sâu cũng không có quy tắc, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng mà Nguyên Thuật có thể phục hồi địa thế sông núi như cũ, có thể phỏng đoán chuẩn xác biến đổi của địa thế.

Trong con ngươi hắn quang hoa lấp lóe không chừng, lặp lại thôi diễn, đan vào ra đủ loại địa mạo ngày xưa.

Vực sâu không ngừng biến hóa, rồi sau đó hỏa thành một hình dạng có quy tắc, dài đến hơn trăm dặm, sâu không đo lường được!

“Đây là dấu của một ngón tay!”

Diệp Phàm gần như không thể tin được hai mắt của mình, Thần Nguyên hơn trăm dặm giống như bị một ngón tay bắn ra, sau lại xóa đi!

“Thật là Thanh đế ra tay ư, vì sao ông ta phải làm như vậy...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook