Chương 752: Con đường trở về
Thần Đồng
07/11/2013
Bắc Đẩu Tinh Vực. Trong một vùng đất hoang,
Bàng Bác tóc tai bù xù, toàn thân là máu, nhừng miệng vết thương lóe lên một loại
ô quang đáng sợ, nhưng lại khó thể khép lại. Trăng sáng đầy trời, ánh trăng
trong trẻo lạnh lùng, dã thú gầm rống. Hắn nhìn lên tinh không, nhìn về một nơi
khác nói:
- Diệp Tử, ngươi trở về cố hương chưa, có từng thay ta chiếu cố cha mẹ? Không phải ta không muốn, mà là ta sợ hoàn toàn mất hy vọng. Hai chúng ta phải có một người sống sót. Ngươi ta chỉ cần một người còn sống là đủ, cha mẹ chúng ta đều sẽ có người chăm sóc. Ta lên kế hoạch tương lai vượt qua hư không, chúng ta tách ra sẽ có thêm một đường hy vọng, nhưng hiện giờ xem ra ta không ổn rồi...
Hắn bắt đầu ho ra máu, mà lại đều là màu đen không một điểm đỏ, còn bị ô quang bao phủ. Cũng không biết bị thương như thế nào, bị một cỗ lực lượng thần bí ăn mòn.
Bắc Vực, trong núi lớn không một ngọn cỏ, ô thiết côn trong tay hầu tử như quét ngang ngàn quân, dũng mãnh vô song nhưng trên thân thể hắn vẫn có thương tích xuất hiện. Từng đạo Đấu Chiến Thánh Huyết bay ra, thể chất mạnh mẽ của Thánh Viên tộc đều không thể ngăn được.
Ờ chung quanh hắn có bảy tám sinh linh thái cổ bay nhảy lui tới, mỗi tên pháp lực vô biên ra tay với hắn. Đạo ngân xuất hiện, biến nơi này thành một vùng thiên địa khác.
- Là tên ăn cháo đá bát Thiên Hoàng tử cho các ngươi ra tay đối phó ta hả?
Hầu tử cười lạnh.
- Thánh Hoàng tử, hết thảy đều chỉ có thể trách ngươi. Nghe nói vị Thắng Phật ở Tây Mạc kia đã mất đi, đến tột cùng có phải là ấu đệ của lão Thánh Hoàng hay không còn không nhất định. Mà ngươi lại vào lúc này muốn là địch với con của thần minh, khác gì đối kháng với ý chí của thần, không có kết cục tốt.
- Thần cái rắm. Không phải là một kẻ ăn cháo đá bát sao? Các ngươi không giết được ta, chờ có một ngày ta sẽ đích thân đi lấy thủ cấp hắn, một gậy đập chết hắn.
Hầu tử kiêu ngạo bướng bỉnh, mắt lửa ngươi vàng, hai chùm tia sáng bắn thẳng lên trời cao.
- Thánh Hoàng tử ngươi quá tự tin. Thiên Hoàng tử là hậu nhân của Thần linh, thiên phú hắn có được không nói là đương thời cho dù cổ kim tương lai cũng vô song. Tương lai tất sè thành Bất Tử Thiên Hoàng thứ hai, không người có thể địch lại.
- Vô địch cái rắm. Có bản lĩnh để hắn đến trước mặt ta, ta một tay giết chết kẻ ăn cháo đá bát ấy. Chỉ cần hắn dám xuất hiện!
Nam Vực, Cơ Hạo Nguyệt toàn thân nhuốm máu, đứng ở trước một cổ động ngăn cản một vị nguyên lão của Cơ tộc, bình tĩnh đối mặt.
- Hạo Nguyệt. Hiện nay thiên hạ rất loạn rất đáng sợ, chúng ta nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Các cổ địa đều bo bo giữ mình, không muốn tham dự vào bất kỳ phân tranh nào, đều gắng cầu tự bảo vệ mình. Gia tộc hy vọng ngươi phải khắc chế...
Vị nguyên lão này của Cơ gia thở dài, lão cũng không dám nói quá mức tránh để người thừa kế tương lai của Cơ tộc phản cảm.
- Nhị bá tổ ngài yên tâm. Chuyện ta làm sẽ không có việc gì, không ai biết được.
Cơ Hạo Nguyệt đáp.
- Hiện nay thiên hạ rất loạn, tương lai sẽ càng đáng sợ. Có lẽ có một ngày chúng ta muốn làm không phải là cường thịnh mà là như thế nào sinh tồn.
Vị nguyên lão này lời nói trầm thấp, đầu bạc thưa thớt, trong mắt tràn ngập lo âu nói:
- Ngươi là Thần Vương thể, một ngày kia nhất định sẽ đại thành, đây chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng mà thế cục tương lai ai có thể nói chắc, dù sao thái cổ vạn tộc có Cổ Vương, chỉ có một ngày ngươi trở thành Thánh nhân, tộc chúng ta mới coi như thật sự yên lòng. Đến lúc đó Hư Không Kính nơi tay, mặc hắn cổ Vương chư thánh đều xuất hiện, tộc ta cũng sẽ không sợ, ngươi có thể tận tình giết chóc.
- Nhị bá tổ, xin ngài yên tâm, tương lai ta sẽ làm gia tộc vĩnh viễn sừng sững bất hủ, cho dù Cổ Vương đều xuất hiện cũng không dám nguy hại cho chúng ta.
- Kỳ thật, chỉ cần ngươi cùng Tử Nguyệt có thể thuận lợi tu luyện, trưởng thành, chúng ta cũng sẽ không quá mức lo lắng. Sau này ít ra ngoài, sẽ khiến chúng ta đều yên lòng.
Thân thể của vị nguyên lão Cơ gia này còng xuống, xoay người rời đi.
Hết thảy đều trở nên yên lặng, cổ động là nơi Cơ Hạo Nguyệt bế quan, bên trong truyền ra thanh âm suy yếu của Lý Hắc Thủy:
- Hạo Nguyệt huynh, để huynh thêm phiền toái. Ngươi để ta sự sinh tự diệt đi thôi.
- Về sau không cần nói loại lời này nữa.
Cơ Hạo Nguyệt tiến vào trong động trầm giọng nói.
- Ngươi yên tâm dưỡng thương đi, sè không có chuyện gì.
Cơ Hạo Nguyệt ngồi xếp bằng trong hư không, thân thể bắn ra từng dải sáng mờ giúp hắn hóa giải thương thế.
- Không cần uổng phí công sức. Mệnh ta sắp xong rồi.
Thương thế của Lý Hắc Thủy rất đáng sợ, căn bản không thể khép lại, có lực lượng thần bí đang phá hoại sinh cơ, không thể ngăn cản.
- Ta tới Trụy Ưng Nhai nhìn một cái, nói không chừng người dã man còn chưa chết, có thể sống sót.
Cơ Hạo Nguyệt nói.
- Hạo Nguyệt huynh, ngươi không cần mạo hiểm. Không biết sinh tử, có lẽ chính là tin tức tôt nhât. Ngàn vạn lần không nên đi, ta không muốn nhìn thấy máu chảy đầm đìa.
Lý Hắc Thủy nói:
- Rất nhiều năm trước, ta nhìn thấy hình cảnh của con chó kia, nhìn thấy Ngô Trung Thiên, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân bọn họ bỏ ta mà đi, khiến ta sống không bằng chết. Bạn thân máu chảy đầm đìa, mỗi lần đều khiến ta bừng tỉnh từ trong ác mộng. Đây thật là đau khổ lớn nhất thế gian...
- Nhừng người ngươi nói cũng không nhất định đã chết. Con chó kia cũng có thể còn sống. Không nên tuyệt vọng, có lẽ trong tương lai không lâu sẽ một lần nữa xuất hiện trên đời.
Lý Hắc Thủy cười rất thảm thiết, trong mắt rơi lệ, trên người có miệng vết thương nứt ra, máu tươi tung tóe nói:
- Ta sớm qua cái tuổi thích mơ mộng, thế giới chân thật thật sự rất tàn khốc.
- Hắc Thủy ca dưỡng thương cho tốt đi, hết thảy đều sẽ tốt, có lẽ... có một ngày Diệp Tử cũng sẽ trở lại, mọi người chúng ta đều sẽ có ngày đoàn tụ.
Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng an ủi.
Tử Vi Cổ Tinh Vực, Vực ngoại không gian.
Bát Cảnh Cung đi đường vòng đuổi theo vùng Thiên Cung loại nhỏ ở phía trước, không ngờ muốn nối liền với một tòa cung điện vào cùng một chỗ.
Ầm!
Rốt cục, tử khí và khí trời, sáng mờ lóe lên, Bát Cảnh Cung cùng tòa cung khuyết ở phía trước va chạm vào nhau, mặc dù kịch liệt run rẩy nhưng cũng không tổn hại, giừa hai bên có một loại lực lượng thần diệu đang vận chuyển.
- Đây là...
Mấy người lộ vẻ khác thường, đứng trong Bát Cảnh Cung không hành động thiếu suy nghĩ. Hết thảy thoạt nhìn rất thần bí, Bát Cảnh Cung như là chuyên môn đưa người đến đây vậy.
Cái gọi là không trọng lượng ở ngoài không gian đối với tu sĩ mà nói căn bản không thành vấn đề. Mấy người chần chờ một lát, Diệp Phàm dẫn đầu đi tới. Đương nhiên hai kiện Thánh binh viễn cổ đều được tế ra để phòng ngừa bất trắc.
Lối ra của Bát Cảnh Cung vừa khéo nối với đại điện Thiên Cung, có thể thuận lợi bước vào. Đây là một ngôi đền không biết tồn tại bao nhiêu năm.
Mấy người đi ở bên trong giống như xuyên qua lịch sử về tới thượng cổ, đi tới một nơi Thần linh ngủ say.
- Lão nhân cưỡi trâu kia, còn có con Thanh Ngưu kia sẽ không tọa hóa ở đây chứ hả?
Lệ Thiên lầm bầm.
- Cũng không biết nói lời may mắn. Vạn nhất người tự xưng là Ngưu Ma Vương kia đi ra, ngươi sẽ không chịu nổi.
Yến Nhất Tịch thấp giọng cảnh cáo.
Lệ Thiên lập tức rụt cổ, cảm thấy toàn thân phát lạnh, nghĩ đến con Thanh Ngưu kia mạnh mẽ vô song, nếu bóp hắn thật giống như bóp một con gà. Loại cảnh tượng này nghĩ đã thấy sợ.
Xuyên qua một tầng đền, Diệp Phàm nhìn thấy một bức đồ cuốn dài, một tòa cổ thành sừng sừng, một lão già cưỡi trâu đi về hướng tây, một người trung niên cũng kính đón chào.
Tử Khí Đông Lai, cuồn cuộn ba ngàn dặm, lan tràn khắp núi rừng đất đai. Rồi sau đó lão già tiến vào trong thành, để lại một bộ kinh thư rồi tiếp tục đi về hướng tây.
Tiếp theo đó, Diệp Phàm khiếp sợ, hắn rốt cục hiểu được ý nghĩa chân chính của đi về phía tây ra Hàm Cốc Quan. Đi về phía tây, qua cửa thành tây của Hàm Cốc Quan lại trực tiếp là một vùng tinh không sáng ngời.
- Này... Sao lại như vậy? Tòa cổ thành kia xây dựng ở phương nào, vì sao mở cửa thành chính là tinh không?
Diệp Phàm thật sự bị kinh sợ. Hắn biết người trung niên nghênh đón, lễ bái Lão Tử ở trong tranh cuốn nhất định là Duẫn Hi, canh giữ Hàm Cốc Quan trong lịch sử.
Hiện nay xem ra, trong đó có rất nhiều bí mật. Trung Quốc cổ có rất nhiều địa vực khiến người ta nghẹn họng trân trối, khiến người ta không thể lý giải.
Trong cổ sử có người tên Duẫn Hi này, quả thật từng quỳ đón Lão Tử. Hiện nay xem ra Hàm Cốc Quan mà hắn trấn thủ có ý nghĩa đặc biệt. Nối liền tinh không, là một thành trì rất thần bí của Trung Quốc cổ.
Trong truyền thuyết, Lão Tử đi về phía tây có rất nhiều chuyện xưa, nhưng là Trung Quốc cổ căn bản không tìm thấy người và đất ấy, bởi vì quá thần kỳ huyền ảo. Nguyên lai hết thảy đều phát sinh trong tinh vực, chân tướng như thế, cái gọi là Lão Tử đi về phía tây đều có thể liên kết với nhau.
- Duẫn Hi trấn thủ một tòa cổ thành nối liền tinh không, một nơi trọng địa gần với thần minh như vậy, hắn há lại có thể là một người thường...
Trong đầu Diệp Phàm sinh ra vô số ý niệm. Trung Quốc cổ có rất nhiều địa phương hoặc nói là thành trì đặc biêt có phải đều có ý nghĩa và giá trị bất phàm hay không?
- Ngũ Sắc Tế Đàn.
Y Khinh Vũ khẽ kêu.
Ờ phía trước có một đại điện trống trải, không có dấu vết của năm tháng, cực kỳ yên lặng, có dựng một tòa Ngũ sắc Tế Đàn rất lớn.
Quy mô của nó không nhỏ, tuyệt đối có thể vượt qua tinh vực. Diệp Phàm lập tức làm ra phán đoán như vậy, nỗi lòng kích động vô cùng.
- Ha ha ha...
Lệ Thiên cười to nói:
- Bắc Đẩu Tinh Vực, ta đến đây. Các thiếu nữ thái cổ run rẩy đi, Lệ Thiên thần tử sắp sửa buông xuống!
- Sư đệ ngươi bình tĩnh chớ nóng nảy. Dựa theo lời Diệp huynh, Bắc Đẩu Tinh Vực vạn tộc san sát, đều rất cường đại, Thần nữ của thái cổ tộc có lẽ có thể dễ dàng đập chết ngươi.
Yến Nhất Tịch nói.
- Coi Thần Nữ Lô của ta là làm cảnh sao? Quản hắn Thần nữ, tiên tử, huyền nữ, Thánh nữ. Hết thảy trấn áp, một người cũng không thiếu.
Diệp Phàm đi lên Ngũ sắc Tế Đàn, trong lòng rất kích động. Đây là một loại hy vọng, có con đường trở về.
Nhưng mặc hắn thử mọi cách, cố gắng muôn vàn thì tòa Ngũ sắc Tế Đàn này căn bản không có phản ứng, không lóe lên ngũ sắc thần quang.
- Tại sao lại như vậy?
Trong lòng Diệp Phàm có chút bất an, hắn sợ không thể khởi động.
Nhưng sự thật rất tàn khốc. Bọn họ cố gắng mọi cách đều vô dụng, không thể thúc giục tòa trận đài cổ xưa này, không thể mở ra tinh không cổ lộ.
- Số ngũ sắc tinh thạch này đã hao hết thần năng, cần phải bổ sung mới có thể đi được.
Y Khinh Vũ nói.
Diệp Phàm cũng biết đạo lý này, lấy hết trên người ra cũng chỉ tìm được ngũ sắc thạch không nhiều mà thôi. Đây là thu hoạch ở trên viên cổ tinh Thái Dương Thánh Hoàng phơi thây.
Sau khi gắn số tinh thạch lên, Ngũ sắc Tế Đàn chỉ lóe lên một tia thần quang rồi ảm đạm xuống, bời vì tinh thạch hắn lấy ra nhỏ bé không đáng kể.
- Làm sao bây giờ?
Cuối cùng, gần như Diệp Phàm đem tất cả bảo bối trên người ra, thử từng tí một muốn khởi động Ngũ sắc Tế Đàn mở ra tinh không cổ lộ.
- Đây là sinh vật gì?
Y Khinh Vũ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Vương thái cổ thân người đầu rồng bị phong trong Thần Nguyên.
- Đầu của người này giống như rồng, những thứ trên người hắn có phải cũng có hiệu quả tương tự?
Lệ Thiên kêu quái dị.
Ông!
Đột nhiên hư không run rẩy một trận, trống rỗng xuất hiện một hắc động tối đen, trong nháy mắt hút Vương thái cổ bị phong trong Thần Nguyên vào trong.
- Muốn chạy trốn, để lại long tiên rồi đi. Đây là căn bản khiến Nhân Dục Đạo của ta phát dương quang đại.
Lệ Thiên kêu lên.
Nhưng trong hắc động có một lực hút thật lớn cũng kéo hắn vào trong.
- Sư đệ!
Yến Nhất Tịch kêu lên, vươn tay dùng sức kéo Lệ Thiên lại, kết quả hắn cũng bị hút vào.
Diệp Phàm vội vàng ra tay, nhưng mà hắn cũng như thế, như bị triệu hoán đồng dạng bị kéo vào.
- Đây là khí tức của Bắc Vực Đông Hoang.
Vào giờ khắc này hắn vô cùng kinh ngạc, vô cùng rung động bởi vì hắn rất quen thuộc loại khí tức này.
Thông đạo này như nối liền Bắc Đẩu Tinh Vực? Trong lòng hắn tràn ngập khó hiểu, phi thường không bình tĩnh.
- Ngươi ở lại viên cổ tinh này chứng đạo, con đường phía trước không biết, khó thể đoán trước, không cần đi theo. Hy vọng tương lai khi vượt qua tinh vực có thể nhìn thấy ngươi.
Diệp Phàm nói với Y Khinh Vũ.
Y Khinh Vũ đứng ở đó không hề động đậy. Nàng tự nhiên không muốn rời đi, nếu Diệp Phàm rời khỏi viên cổ tinh này, nàng coi như khôi phục tự do, trừ khi hắn lại xuất hiện.
Trên đại địa Tử Vi cổ Tinh Vực, một nam nhân trẻ tuổi cưỡi trâu đi về phía tây. Khoảnh khắc Bát Cảnh Cung lên không, hắn liền cảm ứng, ngửa mặt nhìn trời phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ.
Hắn cầm trong tay nửa trang Thần Linh cổ kinh, lẩm bẩm:
- Ta sẽ tìm hiểu được, ta sẽ đánh về viên cổ tinh kia, giết chết toàn bộ các ngươi.
- Diệp Tử, ngươi trở về cố hương chưa, có từng thay ta chiếu cố cha mẹ? Không phải ta không muốn, mà là ta sợ hoàn toàn mất hy vọng. Hai chúng ta phải có một người sống sót. Ngươi ta chỉ cần một người còn sống là đủ, cha mẹ chúng ta đều sẽ có người chăm sóc. Ta lên kế hoạch tương lai vượt qua hư không, chúng ta tách ra sẽ có thêm một đường hy vọng, nhưng hiện giờ xem ra ta không ổn rồi...
Hắn bắt đầu ho ra máu, mà lại đều là màu đen không một điểm đỏ, còn bị ô quang bao phủ. Cũng không biết bị thương như thế nào, bị một cỗ lực lượng thần bí ăn mòn.
Bắc Vực, trong núi lớn không một ngọn cỏ, ô thiết côn trong tay hầu tử như quét ngang ngàn quân, dũng mãnh vô song nhưng trên thân thể hắn vẫn có thương tích xuất hiện. Từng đạo Đấu Chiến Thánh Huyết bay ra, thể chất mạnh mẽ của Thánh Viên tộc đều không thể ngăn được.
Ờ chung quanh hắn có bảy tám sinh linh thái cổ bay nhảy lui tới, mỗi tên pháp lực vô biên ra tay với hắn. Đạo ngân xuất hiện, biến nơi này thành một vùng thiên địa khác.
- Là tên ăn cháo đá bát Thiên Hoàng tử cho các ngươi ra tay đối phó ta hả?
Hầu tử cười lạnh.
- Thánh Hoàng tử, hết thảy đều chỉ có thể trách ngươi. Nghe nói vị Thắng Phật ở Tây Mạc kia đã mất đi, đến tột cùng có phải là ấu đệ của lão Thánh Hoàng hay không còn không nhất định. Mà ngươi lại vào lúc này muốn là địch với con của thần minh, khác gì đối kháng với ý chí của thần, không có kết cục tốt.
- Thần cái rắm. Không phải là một kẻ ăn cháo đá bát sao? Các ngươi không giết được ta, chờ có một ngày ta sẽ đích thân đi lấy thủ cấp hắn, một gậy đập chết hắn.
Hầu tử kiêu ngạo bướng bỉnh, mắt lửa ngươi vàng, hai chùm tia sáng bắn thẳng lên trời cao.
- Thánh Hoàng tử ngươi quá tự tin. Thiên Hoàng tử là hậu nhân của Thần linh, thiên phú hắn có được không nói là đương thời cho dù cổ kim tương lai cũng vô song. Tương lai tất sè thành Bất Tử Thiên Hoàng thứ hai, không người có thể địch lại.
- Vô địch cái rắm. Có bản lĩnh để hắn đến trước mặt ta, ta một tay giết chết kẻ ăn cháo đá bát ấy. Chỉ cần hắn dám xuất hiện!
Nam Vực, Cơ Hạo Nguyệt toàn thân nhuốm máu, đứng ở trước một cổ động ngăn cản một vị nguyên lão của Cơ tộc, bình tĩnh đối mặt.
- Hạo Nguyệt. Hiện nay thiên hạ rất loạn rất đáng sợ, chúng ta nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Các cổ địa đều bo bo giữ mình, không muốn tham dự vào bất kỳ phân tranh nào, đều gắng cầu tự bảo vệ mình. Gia tộc hy vọng ngươi phải khắc chế...
Vị nguyên lão này của Cơ gia thở dài, lão cũng không dám nói quá mức tránh để người thừa kế tương lai của Cơ tộc phản cảm.
- Nhị bá tổ ngài yên tâm. Chuyện ta làm sẽ không có việc gì, không ai biết được.
Cơ Hạo Nguyệt đáp.
- Hiện nay thiên hạ rất loạn, tương lai sẽ càng đáng sợ. Có lẽ có một ngày chúng ta muốn làm không phải là cường thịnh mà là như thế nào sinh tồn.
Vị nguyên lão này lời nói trầm thấp, đầu bạc thưa thớt, trong mắt tràn ngập lo âu nói:
- Ngươi là Thần Vương thể, một ngày kia nhất định sẽ đại thành, đây chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng mà thế cục tương lai ai có thể nói chắc, dù sao thái cổ vạn tộc có Cổ Vương, chỉ có một ngày ngươi trở thành Thánh nhân, tộc chúng ta mới coi như thật sự yên lòng. Đến lúc đó Hư Không Kính nơi tay, mặc hắn cổ Vương chư thánh đều xuất hiện, tộc ta cũng sẽ không sợ, ngươi có thể tận tình giết chóc.
- Nhị bá tổ, xin ngài yên tâm, tương lai ta sẽ làm gia tộc vĩnh viễn sừng sững bất hủ, cho dù Cổ Vương đều xuất hiện cũng không dám nguy hại cho chúng ta.
- Kỳ thật, chỉ cần ngươi cùng Tử Nguyệt có thể thuận lợi tu luyện, trưởng thành, chúng ta cũng sẽ không quá mức lo lắng. Sau này ít ra ngoài, sẽ khiến chúng ta đều yên lòng.
Thân thể của vị nguyên lão Cơ gia này còng xuống, xoay người rời đi.
Hết thảy đều trở nên yên lặng, cổ động là nơi Cơ Hạo Nguyệt bế quan, bên trong truyền ra thanh âm suy yếu của Lý Hắc Thủy:
- Hạo Nguyệt huynh, để huynh thêm phiền toái. Ngươi để ta sự sinh tự diệt đi thôi.
- Về sau không cần nói loại lời này nữa.
Cơ Hạo Nguyệt tiến vào trong động trầm giọng nói.
- Ngươi yên tâm dưỡng thương đi, sè không có chuyện gì.
Cơ Hạo Nguyệt ngồi xếp bằng trong hư không, thân thể bắn ra từng dải sáng mờ giúp hắn hóa giải thương thế.
- Không cần uổng phí công sức. Mệnh ta sắp xong rồi.
Thương thế của Lý Hắc Thủy rất đáng sợ, căn bản không thể khép lại, có lực lượng thần bí đang phá hoại sinh cơ, không thể ngăn cản.
- Ta tới Trụy Ưng Nhai nhìn một cái, nói không chừng người dã man còn chưa chết, có thể sống sót.
Cơ Hạo Nguyệt nói.
- Hạo Nguyệt huynh, ngươi không cần mạo hiểm. Không biết sinh tử, có lẽ chính là tin tức tôt nhât. Ngàn vạn lần không nên đi, ta không muốn nhìn thấy máu chảy đầm đìa.
Lý Hắc Thủy nói:
- Rất nhiều năm trước, ta nhìn thấy hình cảnh của con chó kia, nhìn thấy Ngô Trung Thiên, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân bọn họ bỏ ta mà đi, khiến ta sống không bằng chết. Bạn thân máu chảy đầm đìa, mỗi lần đều khiến ta bừng tỉnh từ trong ác mộng. Đây thật là đau khổ lớn nhất thế gian...
- Nhừng người ngươi nói cũng không nhất định đã chết. Con chó kia cũng có thể còn sống. Không nên tuyệt vọng, có lẽ trong tương lai không lâu sẽ một lần nữa xuất hiện trên đời.
Lý Hắc Thủy cười rất thảm thiết, trong mắt rơi lệ, trên người có miệng vết thương nứt ra, máu tươi tung tóe nói:
- Ta sớm qua cái tuổi thích mơ mộng, thế giới chân thật thật sự rất tàn khốc.
- Hắc Thủy ca dưỡng thương cho tốt đi, hết thảy đều sẽ tốt, có lẽ... có một ngày Diệp Tử cũng sẽ trở lại, mọi người chúng ta đều sẽ có ngày đoàn tụ.
Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng an ủi.
Tử Vi Cổ Tinh Vực, Vực ngoại không gian.
Bát Cảnh Cung đi đường vòng đuổi theo vùng Thiên Cung loại nhỏ ở phía trước, không ngờ muốn nối liền với một tòa cung điện vào cùng một chỗ.
Ầm!
Rốt cục, tử khí và khí trời, sáng mờ lóe lên, Bát Cảnh Cung cùng tòa cung khuyết ở phía trước va chạm vào nhau, mặc dù kịch liệt run rẩy nhưng cũng không tổn hại, giừa hai bên có một loại lực lượng thần diệu đang vận chuyển.
- Đây là...
Mấy người lộ vẻ khác thường, đứng trong Bát Cảnh Cung không hành động thiếu suy nghĩ. Hết thảy thoạt nhìn rất thần bí, Bát Cảnh Cung như là chuyên môn đưa người đến đây vậy.
Cái gọi là không trọng lượng ở ngoài không gian đối với tu sĩ mà nói căn bản không thành vấn đề. Mấy người chần chờ một lát, Diệp Phàm dẫn đầu đi tới. Đương nhiên hai kiện Thánh binh viễn cổ đều được tế ra để phòng ngừa bất trắc.
Lối ra của Bát Cảnh Cung vừa khéo nối với đại điện Thiên Cung, có thể thuận lợi bước vào. Đây là một ngôi đền không biết tồn tại bao nhiêu năm.
Mấy người đi ở bên trong giống như xuyên qua lịch sử về tới thượng cổ, đi tới một nơi Thần linh ngủ say.
- Lão nhân cưỡi trâu kia, còn có con Thanh Ngưu kia sẽ không tọa hóa ở đây chứ hả?
Lệ Thiên lầm bầm.
- Cũng không biết nói lời may mắn. Vạn nhất người tự xưng là Ngưu Ma Vương kia đi ra, ngươi sẽ không chịu nổi.
Yến Nhất Tịch thấp giọng cảnh cáo.
Lệ Thiên lập tức rụt cổ, cảm thấy toàn thân phát lạnh, nghĩ đến con Thanh Ngưu kia mạnh mẽ vô song, nếu bóp hắn thật giống như bóp một con gà. Loại cảnh tượng này nghĩ đã thấy sợ.
Xuyên qua một tầng đền, Diệp Phàm nhìn thấy một bức đồ cuốn dài, một tòa cổ thành sừng sừng, một lão già cưỡi trâu đi về hướng tây, một người trung niên cũng kính đón chào.
Tử Khí Đông Lai, cuồn cuộn ba ngàn dặm, lan tràn khắp núi rừng đất đai. Rồi sau đó lão già tiến vào trong thành, để lại một bộ kinh thư rồi tiếp tục đi về hướng tây.
Tiếp theo đó, Diệp Phàm khiếp sợ, hắn rốt cục hiểu được ý nghĩa chân chính của đi về phía tây ra Hàm Cốc Quan. Đi về phía tây, qua cửa thành tây của Hàm Cốc Quan lại trực tiếp là một vùng tinh không sáng ngời.
- Này... Sao lại như vậy? Tòa cổ thành kia xây dựng ở phương nào, vì sao mở cửa thành chính là tinh không?
Diệp Phàm thật sự bị kinh sợ. Hắn biết người trung niên nghênh đón, lễ bái Lão Tử ở trong tranh cuốn nhất định là Duẫn Hi, canh giữ Hàm Cốc Quan trong lịch sử.
Hiện nay xem ra, trong đó có rất nhiều bí mật. Trung Quốc cổ có rất nhiều địa vực khiến người ta nghẹn họng trân trối, khiến người ta không thể lý giải.
Trong cổ sử có người tên Duẫn Hi này, quả thật từng quỳ đón Lão Tử. Hiện nay xem ra Hàm Cốc Quan mà hắn trấn thủ có ý nghĩa đặc biệt. Nối liền tinh không, là một thành trì rất thần bí của Trung Quốc cổ.
Trong truyền thuyết, Lão Tử đi về phía tây có rất nhiều chuyện xưa, nhưng là Trung Quốc cổ căn bản không tìm thấy người và đất ấy, bởi vì quá thần kỳ huyền ảo. Nguyên lai hết thảy đều phát sinh trong tinh vực, chân tướng như thế, cái gọi là Lão Tử đi về phía tây đều có thể liên kết với nhau.
- Duẫn Hi trấn thủ một tòa cổ thành nối liền tinh không, một nơi trọng địa gần với thần minh như vậy, hắn há lại có thể là một người thường...
Trong đầu Diệp Phàm sinh ra vô số ý niệm. Trung Quốc cổ có rất nhiều địa phương hoặc nói là thành trì đặc biêt có phải đều có ý nghĩa và giá trị bất phàm hay không?
- Ngũ Sắc Tế Đàn.
Y Khinh Vũ khẽ kêu.
Ờ phía trước có một đại điện trống trải, không có dấu vết của năm tháng, cực kỳ yên lặng, có dựng một tòa Ngũ sắc Tế Đàn rất lớn.
Quy mô của nó không nhỏ, tuyệt đối có thể vượt qua tinh vực. Diệp Phàm lập tức làm ra phán đoán như vậy, nỗi lòng kích động vô cùng.
- Ha ha ha...
Lệ Thiên cười to nói:
- Bắc Đẩu Tinh Vực, ta đến đây. Các thiếu nữ thái cổ run rẩy đi, Lệ Thiên thần tử sắp sửa buông xuống!
- Sư đệ ngươi bình tĩnh chớ nóng nảy. Dựa theo lời Diệp huynh, Bắc Đẩu Tinh Vực vạn tộc san sát, đều rất cường đại, Thần nữ của thái cổ tộc có lẽ có thể dễ dàng đập chết ngươi.
Yến Nhất Tịch nói.
- Coi Thần Nữ Lô của ta là làm cảnh sao? Quản hắn Thần nữ, tiên tử, huyền nữ, Thánh nữ. Hết thảy trấn áp, một người cũng không thiếu.
Diệp Phàm đi lên Ngũ sắc Tế Đàn, trong lòng rất kích động. Đây là một loại hy vọng, có con đường trở về.
Nhưng mặc hắn thử mọi cách, cố gắng muôn vàn thì tòa Ngũ sắc Tế Đàn này căn bản không có phản ứng, không lóe lên ngũ sắc thần quang.
- Tại sao lại như vậy?
Trong lòng Diệp Phàm có chút bất an, hắn sợ không thể khởi động.
Nhưng sự thật rất tàn khốc. Bọn họ cố gắng mọi cách đều vô dụng, không thể thúc giục tòa trận đài cổ xưa này, không thể mở ra tinh không cổ lộ.
- Số ngũ sắc tinh thạch này đã hao hết thần năng, cần phải bổ sung mới có thể đi được.
Y Khinh Vũ nói.
Diệp Phàm cũng biết đạo lý này, lấy hết trên người ra cũng chỉ tìm được ngũ sắc thạch không nhiều mà thôi. Đây là thu hoạch ở trên viên cổ tinh Thái Dương Thánh Hoàng phơi thây.
Sau khi gắn số tinh thạch lên, Ngũ sắc Tế Đàn chỉ lóe lên một tia thần quang rồi ảm đạm xuống, bời vì tinh thạch hắn lấy ra nhỏ bé không đáng kể.
- Làm sao bây giờ?
Cuối cùng, gần như Diệp Phàm đem tất cả bảo bối trên người ra, thử từng tí một muốn khởi động Ngũ sắc Tế Đàn mở ra tinh không cổ lộ.
- Đây là sinh vật gì?
Y Khinh Vũ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Vương thái cổ thân người đầu rồng bị phong trong Thần Nguyên.
- Đầu của người này giống như rồng, những thứ trên người hắn có phải cũng có hiệu quả tương tự?
Lệ Thiên kêu quái dị.
Ông!
Đột nhiên hư không run rẩy một trận, trống rỗng xuất hiện một hắc động tối đen, trong nháy mắt hút Vương thái cổ bị phong trong Thần Nguyên vào trong.
- Muốn chạy trốn, để lại long tiên rồi đi. Đây là căn bản khiến Nhân Dục Đạo của ta phát dương quang đại.
Lệ Thiên kêu lên.
Nhưng trong hắc động có một lực hút thật lớn cũng kéo hắn vào trong.
- Sư đệ!
Yến Nhất Tịch kêu lên, vươn tay dùng sức kéo Lệ Thiên lại, kết quả hắn cũng bị hút vào.
Diệp Phàm vội vàng ra tay, nhưng mà hắn cũng như thế, như bị triệu hoán đồng dạng bị kéo vào.
- Đây là khí tức của Bắc Vực Đông Hoang.
Vào giờ khắc này hắn vô cùng kinh ngạc, vô cùng rung động bởi vì hắn rất quen thuộc loại khí tức này.
Thông đạo này như nối liền Bắc Đẩu Tinh Vực? Trong lòng hắn tràn ngập khó hiểu, phi thường không bình tĩnh.
- Ngươi ở lại viên cổ tinh này chứng đạo, con đường phía trước không biết, khó thể đoán trước, không cần đi theo. Hy vọng tương lai khi vượt qua tinh vực có thể nhìn thấy ngươi.
Diệp Phàm nói với Y Khinh Vũ.
Y Khinh Vũ đứng ở đó không hề động đậy. Nàng tự nhiên không muốn rời đi, nếu Diệp Phàm rời khỏi viên cổ tinh này, nàng coi như khôi phục tự do, trừ khi hắn lại xuất hiện.
Trên đại địa Tử Vi cổ Tinh Vực, một nam nhân trẻ tuổi cưỡi trâu đi về phía tây. Khoảnh khắc Bát Cảnh Cung lên không, hắn liền cảm ứng, ngửa mặt nhìn trời phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ.
Hắn cầm trong tay nửa trang Thần Linh cổ kinh, lẩm bẩm:
- Ta sẽ tìm hiểu được, ta sẽ đánh về viên cổ tinh kia, giết chết toàn bộ các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.