Chương 1241: Cửa thứ nhất của Nhân tộc
Thần Đồng
10/10/2013
Ánh trăng chiếu xuống lấp lánh như thác nước,
giống như một con sông ngân phủ xuống, khiến cả tòa cổ thành nhìn thần bí to lớn,
giống như nơi ở của thần linh vậy.
Khắp nơi man thú gầm rống, dị cầm tung bay, thân thể to lớn như núi, đôi cánh che phủ bầu trời, mỗi con hùng cứ một phương. Tất cả đều là dị chủng viễn cổ.
Những con thần lộc có đôi sừng như sừng rồng, cổ cầm màu sắc như thanh giao, các loại vật cưỡi như vậy đều có cường giả đang ngồi ngay ngắn.
Trước cổ thành, chư hùng im lặng, chỉ có tiếng hung cầm mãnh thú gầm rống, áp lực vô cũng. Toàn bộ cổ thành tràn ngập cảm giác áp bách.
Diệp Phàm chau mày, cảm thấy một loại khí phách tang thương. Cự thành này khiến người ta câm thấy rộng lớn phi thường, giống như mãi mãi trường tồn, giảng thuật cả cổ sử của Nhân tộc vậy.
- Thành trì này xây dựng từ bao giờ, thời đại bắt đầu đã không thể chứng thực được nữa, được xưng là cửa ải thứ nhất trên đường thí luyện mạnh nhất của Nhân tộc.
Có người nói nhỏ.
Diệp Phàm biết trong vũ trụ có rất nhiều cổ lộ nhỏ, mỗi nơi đều thông tới đường lớn. Nơi này là một điểm nút, cũng là một con đập lớn, thống nhất tất cả cường giả Nhân tộc trong đường nhỏ.
Trước cửa cự thành mênh mông này có chừng hơn hai trăm chín mươi người, đều đứng riêng một chỗ, mỗi người đều là nhân vật nổi bật một phương, đều là hào kiệt trong loài người.
- Không ít người đâu. Tinh vực có rất nhiều tinh tú có sinh mệnh sao?
Long Mã kinh hãi đánh giá bốn phía.
Không ai là kẻ yếu, trong đó thậm chí một vài vật cưỡi của vài người cũng đã thành Thánh, hùng bá một phương, uy thế lẫm lẫm.
Sau khi tới địa phương này, Diệp Phàm lại gặp mười ba kỵ sĩ kia. Hiển nhiên thế bọn họ rất mạnh, độc bá một phương, không ai muốn trêu chọc.
Mười ba thiết kỵ cũng thấy bọn họ, mấy người này cười lạnh, không coi bọn họ vào đâu, ngạo thị quần hùng.
- Bọn họ là mười ba kỵ sĩ Thiên Hoang tới từ một vùng tinh vực cổ xưa, thực lực bí hiểm, nghe nói huyết chiến một đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngay cả Tiếp dẫn sứ cũng bị kinh động.
Diệp Phàm cẩn thận lắng nghe. Một mình hắn tới đây, trên đường chưa gặp phải người cạnh tranh nào, cần phải nắm được tình huống.
- Tiếp dẫn sứ có thân phận gì?
Cũng có không ít tu sĩ không biết về con đường thí luyện này, hỏi thăm những người xung quanh.
- Tiếp dẫn sứ là người bảo vệ tại cửa thứ nhất của Nhân tộc này, thống lĩnh bốn phương, lúc này dẫn dắt anh hùng khắp nơi vào thành, báo cho bọn họ biết đường đi phía trước.
Từ một ý nghĩa nào đó, đây mới là con đường thí luyện mạnh nhất. Chỉ có nhân tài tới được nơi này mới có tư cách tiến vào trận đấu tiếp theo.
Bại quá sớm trên đường, chết trong tinh không thì căn bản không thể thấy được cự thành này. Đây là nơi trọng trấn, là nơi trăm sông đổ về biển, tụ tập nhân tài khắp nơi. Từ nơi này mới có thể tiếp tục đi tới.
- Mười ba kỵ sĩ...bổn tọa muốn lĩnh giáo.
Long Mã lạnh lùng nói.
Một số người bên cạnh lập tức né tránh, không muốn ở gần con ngựa ngốc này. Hiện giờ ai cũng không muốn vừa bắt đầu gây thù chuốc oán mười phương.
Đương nhiên cũng không phải mọi người đều sợ Thiên Hoàng thập tam kỵ. Rất nhiều dị nhân ở các phương ánh mắt sâu sắc chờ Tiếp dẫn sứ, ngoại vật không thể đả động bản tâm.
Diệp Phàm thầm nghi vấn. Cũng có rất nhiều người như vậy, đều tới từ tinh vực bất đồng sao? Vậy thì phải có bao nhiêu Sinh Mệnh cổ Tinh, thật sự khiến người ta giật mình!
Một tiếng hừ lạnh vang lên. Một con Kim sí thiên bằng giáng từ trên trời xuống, trên đó có một nữ nhân đang ngồi. Đó là một đạo cô trung niên, tư sắc bậc trung nhưng khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết là cường giả.
Diệp Phàm nhíu mày. Trên đường hắn đã từng nhìn thấy người này, còn bị nói là nên quay đầu, không nên tham gia thí luyện mạnh nhất này.
Kim sí bằng điểu tuy đã thu nhỏ thân thể nhưng vẫn dài tới mấy trượng, mạnh mẽ vô cũng, trong khoảnh khắc hạ xuống liền vận giáp trụ, sửa mù mão như sắp ra trận, phóng thích ra thần năng.
Chung quanh có tám chín người không tự chủ được mà rút lui, cảm nhận được một loại uy áp, bị khí thế cường đại đẩy lùi, không khỏi biến sắc. Đạo cô trung niên còn chưa ra tay thì vật cười của nàng đã khiến nhân sinh sợ hãi, áp chế khí thế một số người rồi.
Diệp Phàm đứng tại chỗ, thờ ơ lạnh nhạt, không tỏ vẻ gì.
Bốn chân Long Mã giống như bốn trụ thép không nhúc nhích chút nào, lạnh lùng nhìn thiên bằng đang bức tới. Nó tuyệt đối không tiếc đánh một trận một chút nào.
Nó cũng không lỗ màng. Dù sao đây cũng là cửa đầụ tiên của Nhân tộc. Bắc Nguyên người đều đang nhìn lại. Lúc này ra mặt tuyệt đối không phải chuyện tốt, sẽ bị mọi người chú ý.
Đương nhiên nếu đối phương dám chủ động mạo phạm thì lại là chuyện khác. Long Mã sẽ dùng thủ đoạn dữ tợn nhất đánh trả.
Kim sí thiên bằng hạ xuống, nhìn khiêu khích về hướng này, đôi cánh che cả ánh sáng mặt trời, thong thả ung dung thu cánh, khí thế cực thịnh.
- Còn chưa thành Thánh mà đã dám sĩ diện trước mặt bổn tọa!
Long Mã phát ra tiếng thờ phì phì, không thèm che dấu sát ý. Nó lúc này đã rất trầm ổn, không kích động như trước kia nữa.
Đạo cô lạnh lùng nhìn thoáng qua bên này, hiển nhiên cũng không muốn trở thành tiêu điểm ngay tại cửa đầu của Nhân tộc. Như vậy đối với nàng sau này cũng không có lợi, nhất định sẽ bị người khác chú ý mà liên thủ giết chết.
Nàng trấn an Kim sí thiên bằng, muốn nó không vọng động, chờ đợi thời khắc vào thành.
Diệp Phàm vẫn bình tình đối mặt. Long Mã cũng không tấn công. Song phương an lành vô sự, chiếm cứ vị trí có lợi.
Ước chừng đợi một ngày một đêm. ở nơi này cũng không xảy ra xung đột gì. Tất cả mọi người đều khắc chế, trong quá trình này lượng người cũng nhiều hơn một ít.
Phần lớn bọn họ đều từ sâu trong tinh vực đi tới, hội tụ ở nơi này, cuối cùng tới hơn bốn trăm người. Đây đúng là một con số kinh người.
Diệp Phàm cũng không ngờ lại có quá nhiều Sinh Mệnh cổ Tinh như vậy, điều này không phù hợp với hiểu biết của hắn.
Trong này hắn chỉ có thể làm một người nghe, lưu ít một số người nói chuyện với nhau, sau đó không lâu quả nhiên có thu hoạch.
- Cửa thứ nhất của Nhân tộc cứ nửa năm mới mỡ một lần, lần này nhân số tới cũng hơi nhiều.
Một vị đại hán râu quai nón lên tiếng.
Diệp Phàm ngẩn ra. Thì ra là thế. Thảo nào lại nhiều người tới đây như vậy. Hóa ra rất nhiều người đã phải đợi ở đây rất lâu rồi.
- Tuy rằng đây là ngày cuối mở ra nhima không nhất định đã đi được. Ta từng nghe nói phải có cường giả cấp hạt giống mới có thể được tiến vào, bởi vậy có người lại phải chờ thêm năm năm.
- Yên tâm đi. Lần này tuyệt đối có thể đi vào được. Thiên Hoàng thập tam kỵ huyết chiến tới đây, sớm đã kinh động Tiếp dẫn sứ, ngươi nói có thể không cho đi sao?
- À, nói thế cũng đúng. Lần này có không ít người tới từ những vùng tinh không cổ xưa. Thiên Hoàng thập tam kỵ không phải đã là xuất chúng nhất. Tối thiếu có mấy người cạnh tranh được, chỉ nhìn là biết.
Cuối cùng tổng cộng có tất cả bốn trăm ba mươi bảy người tìm tới trước cửa thứ nhất của Nhân tộc, cự thành mênh mông giữa trời này.
- Tiến quan!
Rốt cục một đạo thần niệm truyền ra, giống như chuông vàng vang vang, chấn động xương cốt của nhiều người chấn động, máu huyết rần rất, lộ vẻ hoảng sợ.
Cửa thành cổ xưa chầm chậm mở ra, nặng nề vô cũng. Đây là một cự thành sừng sững trong tinh không, bên trong có môi trường thích hợp cho nhân loại sinh sống.
Bốn trăm ba mươi bảy vị tu sĩ thúc dục tọa kỵ hoặc đi bộ tiến về phía trước, ai nấy đều không bình tình nổi.
Cổ thành tản ra khí tức hồng hoang thái cổ, với đá lớn màu nâu xám, to lớn khiếp người, trên có người canh gác.
Binh sĩ cũng không nhiều lắm, mặc giáp trụ sáng bóng lóa mắt, giống như một đội thiên binh, nhìn chằm chằm vào mọi người như hổ rình mồi.
Bọn họ có một cỗ sát khí giống như đã chinh chiến qua rất nhiều tinh vực, sát phạt vô số cường giả, ngày nay bảo vệ ở nơi này, khiến người ta không dám mạo phạm, giống như một đám hung thú ngủ đông vậy.
Quá trình mọi người vào trong thành gây ra không ít xông xao. Cường giả tiến vào sẽ không trở ra, đều tranh hùng tại nơi này, rốt cục không lùi bước trên con đường của Đại đế.
Tám chín nhân vật tuyệt đỉnh xuất hiện, đều đứng đầu một khu vực, áp bách những người khác rút lui, nhường đường cho bọn họ.
Hiển nhiên Thiên Hoàng thập tam kỵ có chiến lực tuyệt đỉnh, khiến người ở gần bọn họ gần như hít thở không thông. Mười ba con man thú gầm rống, bước qua trời cao, giống như một dòng thác lao tới.
Có mấy người trong đó cười lạnh, liếc về phía Diệp Phàm. Nếu không phải có gần trăm tu sĩ ở giữa họ thì hơn phân nửa là sẽ xảy ra chiến đấu.
- Kiêu ngạo cái trym, bổn tọa sẽ đánh với các ngươi một trận!
Long Mã lên tiếng.
Cứ mười người lại có một kẻ mạnh, khiến người khác không dám tới gần, tránh ra nhường đường, tràn ngập chiến ý cường đại.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đám Diệp Phàm nơi này cũng có người xưng bá, tranh đoạt đường lớn, cạnh tranh là dao động đạo tâm của người khác.
Không thể không nói, đạo cô trung niên kia rất cường đại, chiến khí tỏa ra bốn phía, áp bức người khác không thờ nổi. Tu sĩ bốn phương đều không chịu nổi, liên tiếp rút lui.
Kim sí thiên bằng dưới trướng nàng cũng rất kiêu ngạo, bễ nghễ chư hùng, chớp động đôi cánh màu vàng, thần quang tỏa ra chói mắt, vô cũng mạnh mẽ.
Mọi người trong khu vực này rút lui hết, chỉ có Diệp Phàm một người một ngựa ở đó. Long Mã thả bước, đi về hướng cửa thành.
Ánh mắt đạo cô trung niên lạnh lẽo. Kim sí thiên bằng dưới thân nàng tỏa ra thần quang chói mắt, toàn thân hóa thành một tia chớp màu vàng truy kích, triển khai đôi cánh lớn cuồn cuộn mảnh liệt, vung móng vuốt sắc bén, chụp lên thân thể Diệp Phàm, muốn xé tan xác hắn.
Long Mã giận dữ, chuẩn bị đánh trả. Trong quá trình này, Diệp Phàm bình tĩnh rút ra một cây trường thương màu đen, thân thể không hề nhúc nhích, tay phải cầm trường thương ầm kim đâm ra.
Quá nhanh, vượt qua ánh mắt của mọi người, nhanh hơn khả năng phản ứng của mọi người! Một tia chớp màu đen thấu vòm trời, mưa máu phun tung tóe, khiến lông đại băng bắn khắp nơi.
Đại bàng chỉ phát ra một tiếng gào thét dồn dập. Diệp Phàm lạnh lùng giống như một Chiến Thần. Một thương này xuyên thủng đầu của Thiên Bằng, khiến nó mất mạng đương trường.
Máu tươi chảy xuôi theo thân thương màu đen, nhìn mà ghê người. Diệp Phàm ngồi ổn định trên lưng ngựa, vững như đá tảng. Hình ảnh hắn nhưng ngưng lại.
- Đó là một con đại bàng cấp Bán Thánh, thế mà... Một kích lại đánh chết luôn. Người này là người phương nào?
Phụ cận ồn ào một trận. Mọi người đều hết hồn. Kẻ thoạt nhìn trầm mặc này lại là một cường giả tuyệt đối không thể trêu chọc.
Đạo cô trung niên xông vọt lên tận trời, tránh khỏi mùi thương, lộ vẻ tức giận, chiến khí cuồn cuộn ngập trời, quát khè một tiếng, lao xuống chém giết.
Từ trên tường thành to lớn truyền tới một tiếng hét lớn. Những binh sĩ kia giơ kích dài đao lớn lên, nhìn lạnh lùng phía đó.
- Bất luận kẻ nào cũng không được gây chiến lúc này!
Lời nói này rất có lực, chấn nhiếp mọi người. Bởi vì nếu làm loạn thì có thể sẽ mất đi tư cách thí luyện mạnh nhất.
Bùng!
Diệp Phàm vung tay chấn động, khiến thi thể bằng điểu bị chấn vỡ nát tan tành, mưa máu rơi xuống. Mọi người đều chấn kinh rút lui.
Một người một ngựa đi về hướng cổ thành. Mười năm chinh phạt, chiến y của hắn bị tàn phá, vết máu loang lổ. Mà trên người Long Mã cũng thế, tuy rằng không có giáp trụ tươi đẹp nhưng bọn họ lại có một loại khí sát phạt không thể ngăn cản, chấn nhiếp mọi người!
Một người một ngựa đi tới, cả cự thành hùng vĩ lặng ngắt như tờ. Mọi người mặc cho hắn đi vào cửa thành. Không vực này đã không còn ai ngăn cản nữa.
Khắp nơi man thú gầm rống, dị cầm tung bay, thân thể to lớn như núi, đôi cánh che phủ bầu trời, mỗi con hùng cứ một phương. Tất cả đều là dị chủng viễn cổ.
Những con thần lộc có đôi sừng như sừng rồng, cổ cầm màu sắc như thanh giao, các loại vật cưỡi như vậy đều có cường giả đang ngồi ngay ngắn.
Trước cổ thành, chư hùng im lặng, chỉ có tiếng hung cầm mãnh thú gầm rống, áp lực vô cũng. Toàn bộ cổ thành tràn ngập cảm giác áp bách.
Diệp Phàm chau mày, cảm thấy một loại khí phách tang thương. Cự thành này khiến người ta câm thấy rộng lớn phi thường, giống như mãi mãi trường tồn, giảng thuật cả cổ sử của Nhân tộc vậy.
- Thành trì này xây dựng từ bao giờ, thời đại bắt đầu đã không thể chứng thực được nữa, được xưng là cửa ải thứ nhất trên đường thí luyện mạnh nhất của Nhân tộc.
Có người nói nhỏ.
Diệp Phàm biết trong vũ trụ có rất nhiều cổ lộ nhỏ, mỗi nơi đều thông tới đường lớn. Nơi này là một điểm nút, cũng là một con đập lớn, thống nhất tất cả cường giả Nhân tộc trong đường nhỏ.
Trước cửa cự thành mênh mông này có chừng hơn hai trăm chín mươi người, đều đứng riêng một chỗ, mỗi người đều là nhân vật nổi bật một phương, đều là hào kiệt trong loài người.
- Không ít người đâu. Tinh vực có rất nhiều tinh tú có sinh mệnh sao?
Long Mã kinh hãi đánh giá bốn phía.
Không ai là kẻ yếu, trong đó thậm chí một vài vật cưỡi của vài người cũng đã thành Thánh, hùng bá một phương, uy thế lẫm lẫm.
Sau khi tới địa phương này, Diệp Phàm lại gặp mười ba kỵ sĩ kia. Hiển nhiên thế bọn họ rất mạnh, độc bá một phương, không ai muốn trêu chọc.
Mười ba thiết kỵ cũng thấy bọn họ, mấy người này cười lạnh, không coi bọn họ vào đâu, ngạo thị quần hùng.
- Bọn họ là mười ba kỵ sĩ Thiên Hoang tới từ một vùng tinh vực cổ xưa, thực lực bí hiểm, nghe nói huyết chiến một đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngay cả Tiếp dẫn sứ cũng bị kinh động.
Diệp Phàm cẩn thận lắng nghe. Một mình hắn tới đây, trên đường chưa gặp phải người cạnh tranh nào, cần phải nắm được tình huống.
- Tiếp dẫn sứ có thân phận gì?
Cũng có không ít tu sĩ không biết về con đường thí luyện này, hỏi thăm những người xung quanh.
- Tiếp dẫn sứ là người bảo vệ tại cửa thứ nhất của Nhân tộc này, thống lĩnh bốn phương, lúc này dẫn dắt anh hùng khắp nơi vào thành, báo cho bọn họ biết đường đi phía trước.
Từ một ý nghĩa nào đó, đây mới là con đường thí luyện mạnh nhất. Chỉ có nhân tài tới được nơi này mới có tư cách tiến vào trận đấu tiếp theo.
Bại quá sớm trên đường, chết trong tinh không thì căn bản không thể thấy được cự thành này. Đây là nơi trọng trấn, là nơi trăm sông đổ về biển, tụ tập nhân tài khắp nơi. Từ nơi này mới có thể tiếp tục đi tới.
- Mười ba kỵ sĩ...bổn tọa muốn lĩnh giáo.
Long Mã lạnh lùng nói.
Một số người bên cạnh lập tức né tránh, không muốn ở gần con ngựa ngốc này. Hiện giờ ai cũng không muốn vừa bắt đầu gây thù chuốc oán mười phương.
Đương nhiên cũng không phải mọi người đều sợ Thiên Hoàng thập tam kỵ. Rất nhiều dị nhân ở các phương ánh mắt sâu sắc chờ Tiếp dẫn sứ, ngoại vật không thể đả động bản tâm.
Diệp Phàm thầm nghi vấn. Cũng có rất nhiều người như vậy, đều tới từ tinh vực bất đồng sao? Vậy thì phải có bao nhiêu Sinh Mệnh cổ Tinh, thật sự khiến người ta giật mình!
Một tiếng hừ lạnh vang lên. Một con Kim sí thiên bằng giáng từ trên trời xuống, trên đó có một nữ nhân đang ngồi. Đó là một đạo cô trung niên, tư sắc bậc trung nhưng khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết là cường giả.
Diệp Phàm nhíu mày. Trên đường hắn đã từng nhìn thấy người này, còn bị nói là nên quay đầu, không nên tham gia thí luyện mạnh nhất này.
Kim sí bằng điểu tuy đã thu nhỏ thân thể nhưng vẫn dài tới mấy trượng, mạnh mẽ vô cũng, trong khoảnh khắc hạ xuống liền vận giáp trụ, sửa mù mão như sắp ra trận, phóng thích ra thần năng.
Chung quanh có tám chín người không tự chủ được mà rút lui, cảm nhận được một loại uy áp, bị khí thế cường đại đẩy lùi, không khỏi biến sắc. Đạo cô trung niên còn chưa ra tay thì vật cười của nàng đã khiến nhân sinh sợ hãi, áp chế khí thế một số người rồi.
Diệp Phàm đứng tại chỗ, thờ ơ lạnh nhạt, không tỏ vẻ gì.
Bốn chân Long Mã giống như bốn trụ thép không nhúc nhích chút nào, lạnh lùng nhìn thiên bằng đang bức tới. Nó tuyệt đối không tiếc đánh một trận một chút nào.
Nó cũng không lỗ màng. Dù sao đây cũng là cửa đầụ tiên của Nhân tộc. Bắc Nguyên người đều đang nhìn lại. Lúc này ra mặt tuyệt đối không phải chuyện tốt, sẽ bị mọi người chú ý.
Đương nhiên nếu đối phương dám chủ động mạo phạm thì lại là chuyện khác. Long Mã sẽ dùng thủ đoạn dữ tợn nhất đánh trả.
Kim sí thiên bằng hạ xuống, nhìn khiêu khích về hướng này, đôi cánh che cả ánh sáng mặt trời, thong thả ung dung thu cánh, khí thế cực thịnh.
- Còn chưa thành Thánh mà đã dám sĩ diện trước mặt bổn tọa!
Long Mã phát ra tiếng thờ phì phì, không thèm che dấu sát ý. Nó lúc này đã rất trầm ổn, không kích động như trước kia nữa.
Đạo cô lạnh lùng nhìn thoáng qua bên này, hiển nhiên cũng không muốn trở thành tiêu điểm ngay tại cửa đầu của Nhân tộc. Như vậy đối với nàng sau này cũng không có lợi, nhất định sẽ bị người khác chú ý mà liên thủ giết chết.
Nàng trấn an Kim sí thiên bằng, muốn nó không vọng động, chờ đợi thời khắc vào thành.
Diệp Phàm vẫn bình tình đối mặt. Long Mã cũng không tấn công. Song phương an lành vô sự, chiếm cứ vị trí có lợi.
Ước chừng đợi một ngày một đêm. ở nơi này cũng không xảy ra xung đột gì. Tất cả mọi người đều khắc chế, trong quá trình này lượng người cũng nhiều hơn một ít.
Phần lớn bọn họ đều từ sâu trong tinh vực đi tới, hội tụ ở nơi này, cuối cùng tới hơn bốn trăm người. Đây đúng là một con số kinh người.
Diệp Phàm cũng không ngờ lại có quá nhiều Sinh Mệnh cổ Tinh như vậy, điều này không phù hợp với hiểu biết của hắn.
Trong này hắn chỉ có thể làm một người nghe, lưu ít một số người nói chuyện với nhau, sau đó không lâu quả nhiên có thu hoạch.
- Cửa thứ nhất của Nhân tộc cứ nửa năm mới mỡ một lần, lần này nhân số tới cũng hơi nhiều.
Một vị đại hán râu quai nón lên tiếng.
Diệp Phàm ngẩn ra. Thì ra là thế. Thảo nào lại nhiều người tới đây như vậy. Hóa ra rất nhiều người đã phải đợi ở đây rất lâu rồi.
- Tuy rằng đây là ngày cuối mở ra nhima không nhất định đã đi được. Ta từng nghe nói phải có cường giả cấp hạt giống mới có thể được tiến vào, bởi vậy có người lại phải chờ thêm năm năm.
- Yên tâm đi. Lần này tuyệt đối có thể đi vào được. Thiên Hoàng thập tam kỵ huyết chiến tới đây, sớm đã kinh động Tiếp dẫn sứ, ngươi nói có thể không cho đi sao?
- À, nói thế cũng đúng. Lần này có không ít người tới từ những vùng tinh không cổ xưa. Thiên Hoàng thập tam kỵ không phải đã là xuất chúng nhất. Tối thiếu có mấy người cạnh tranh được, chỉ nhìn là biết.
Cuối cùng tổng cộng có tất cả bốn trăm ba mươi bảy người tìm tới trước cửa thứ nhất của Nhân tộc, cự thành mênh mông giữa trời này.
- Tiến quan!
Rốt cục một đạo thần niệm truyền ra, giống như chuông vàng vang vang, chấn động xương cốt của nhiều người chấn động, máu huyết rần rất, lộ vẻ hoảng sợ.
Cửa thành cổ xưa chầm chậm mở ra, nặng nề vô cũng. Đây là một cự thành sừng sững trong tinh không, bên trong có môi trường thích hợp cho nhân loại sinh sống.
Bốn trăm ba mươi bảy vị tu sĩ thúc dục tọa kỵ hoặc đi bộ tiến về phía trước, ai nấy đều không bình tình nổi.
Cổ thành tản ra khí tức hồng hoang thái cổ, với đá lớn màu nâu xám, to lớn khiếp người, trên có người canh gác.
Binh sĩ cũng không nhiều lắm, mặc giáp trụ sáng bóng lóa mắt, giống như một đội thiên binh, nhìn chằm chằm vào mọi người như hổ rình mồi.
Bọn họ có một cỗ sát khí giống như đã chinh chiến qua rất nhiều tinh vực, sát phạt vô số cường giả, ngày nay bảo vệ ở nơi này, khiến người ta không dám mạo phạm, giống như một đám hung thú ngủ đông vậy.
Quá trình mọi người vào trong thành gây ra không ít xông xao. Cường giả tiến vào sẽ không trở ra, đều tranh hùng tại nơi này, rốt cục không lùi bước trên con đường của Đại đế.
Tám chín nhân vật tuyệt đỉnh xuất hiện, đều đứng đầu một khu vực, áp bách những người khác rút lui, nhường đường cho bọn họ.
Hiển nhiên Thiên Hoàng thập tam kỵ có chiến lực tuyệt đỉnh, khiến người ở gần bọn họ gần như hít thở không thông. Mười ba con man thú gầm rống, bước qua trời cao, giống như một dòng thác lao tới.
Có mấy người trong đó cười lạnh, liếc về phía Diệp Phàm. Nếu không phải có gần trăm tu sĩ ở giữa họ thì hơn phân nửa là sẽ xảy ra chiến đấu.
- Kiêu ngạo cái trym, bổn tọa sẽ đánh với các ngươi một trận!
Long Mã lên tiếng.
Cứ mười người lại có một kẻ mạnh, khiến người khác không dám tới gần, tránh ra nhường đường, tràn ngập chiến ý cường đại.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đám Diệp Phàm nơi này cũng có người xưng bá, tranh đoạt đường lớn, cạnh tranh là dao động đạo tâm của người khác.
Không thể không nói, đạo cô trung niên kia rất cường đại, chiến khí tỏa ra bốn phía, áp bức người khác không thờ nổi. Tu sĩ bốn phương đều không chịu nổi, liên tiếp rút lui.
Kim sí thiên bằng dưới trướng nàng cũng rất kiêu ngạo, bễ nghễ chư hùng, chớp động đôi cánh màu vàng, thần quang tỏa ra chói mắt, vô cũng mạnh mẽ.
Mọi người trong khu vực này rút lui hết, chỉ có Diệp Phàm một người một ngựa ở đó. Long Mã thả bước, đi về hướng cửa thành.
Ánh mắt đạo cô trung niên lạnh lẽo. Kim sí thiên bằng dưới thân nàng tỏa ra thần quang chói mắt, toàn thân hóa thành một tia chớp màu vàng truy kích, triển khai đôi cánh lớn cuồn cuộn mảnh liệt, vung móng vuốt sắc bén, chụp lên thân thể Diệp Phàm, muốn xé tan xác hắn.
Long Mã giận dữ, chuẩn bị đánh trả. Trong quá trình này, Diệp Phàm bình tĩnh rút ra một cây trường thương màu đen, thân thể không hề nhúc nhích, tay phải cầm trường thương ầm kim đâm ra.
Quá nhanh, vượt qua ánh mắt của mọi người, nhanh hơn khả năng phản ứng của mọi người! Một tia chớp màu đen thấu vòm trời, mưa máu phun tung tóe, khiến lông đại băng bắn khắp nơi.
Đại bàng chỉ phát ra một tiếng gào thét dồn dập. Diệp Phàm lạnh lùng giống như một Chiến Thần. Một thương này xuyên thủng đầu của Thiên Bằng, khiến nó mất mạng đương trường.
Máu tươi chảy xuôi theo thân thương màu đen, nhìn mà ghê người. Diệp Phàm ngồi ổn định trên lưng ngựa, vững như đá tảng. Hình ảnh hắn nhưng ngưng lại.
- Đó là một con đại bàng cấp Bán Thánh, thế mà... Một kích lại đánh chết luôn. Người này là người phương nào?
Phụ cận ồn ào một trận. Mọi người đều hết hồn. Kẻ thoạt nhìn trầm mặc này lại là một cường giả tuyệt đối không thể trêu chọc.
Đạo cô trung niên xông vọt lên tận trời, tránh khỏi mùi thương, lộ vẻ tức giận, chiến khí cuồn cuộn ngập trời, quát khè một tiếng, lao xuống chém giết.
Từ trên tường thành to lớn truyền tới một tiếng hét lớn. Những binh sĩ kia giơ kích dài đao lớn lên, nhìn lạnh lùng phía đó.
- Bất luận kẻ nào cũng không được gây chiến lúc này!
Lời nói này rất có lực, chấn nhiếp mọi người. Bởi vì nếu làm loạn thì có thể sẽ mất đi tư cách thí luyện mạnh nhất.
Bùng!
Diệp Phàm vung tay chấn động, khiến thi thể bằng điểu bị chấn vỡ nát tan tành, mưa máu rơi xuống. Mọi người đều chấn kinh rút lui.
Một người một ngựa đi về hướng cổ thành. Mười năm chinh phạt, chiến y của hắn bị tàn phá, vết máu loang lổ. Mà trên người Long Mã cũng thế, tuy rằng không có giáp trụ tươi đẹp nhưng bọn họ lại có một loại khí sát phạt không thể ngăn cản, chấn nhiếp mọi người!
Một người một ngựa đi tới, cả cự thành hùng vĩ lặng ngắt như tờ. Mọi người mặc cho hắn đi vào cửa thành. Không vực này đã không còn ai ngăn cản nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.