Già Thiên

Chương 792: Cuối đường gặp Vô Thủy

Thần Đồng

07/11/2013

- Đừng cãi cọ! Nơi này có chữ!

Diệp Phàm nỗi lòng bất bình, hắn thấy được một đám chữ xiêu vẹo của đại hắc cẩu lưu lại:

“Tiểu tử! Cho dù ngươi tập trung đủ Vô Thủy ngọc, mở ra bộ cổ kinh này cũng không dùng được, Vô Thủy Đại đế từng nói qua, chỉ có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai mới có thể luyện thành!”

Một câu khắc trên vách đá như vậy, không hề nghi ngờ là đại hắc cẩu lưu lại. Không ngờ nó lại dự đoán được Diệp Phàm sẽ đến đây.

- Thực tà môn! Một bộ cổ kinh nhiều điều kiện như vậy sao?

Đoạn Đức tức giận.

- Ta rốt cục hiểu vì sao Vô Thủy không có truyền nhân, bởi vì hắn căn bản tìm không được đệ tử!

Lão mù thở dài.

- Tâm pháp hơn phân nửa chỉ có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai kia mới có thể tu luyện, nhưng là ta nghĩ một thiên bí thuật cuối cùng ta có lẽ có thể luyện thành.

Mặc dù là đối mặt với Vô Thủy Kinh, Diệp Phàm còn là có chút lo lắng và tin tưởng, bí quyết chữ Đấu có thể diễn hóa được hết thảy thần thuật.

- Ta cảm thấy, đây là chuẩn bị cho hậu đại nào đó của ngươi...

Lão mù thì thầm.

Cuối cùng, bọn họ rời nơi đây, tiếp tục đi tới hướng chỗ sâu nhất trong Tử Sơn, dọc theo đường đi gặp được rất nhiều dây mây và cổ thụ mọc trong bãi đá, xanh um tươi tốt.

Ở dưới gốc dây mây cổ, không hề ít thi hài, chết vì bị rút hết căn nguyên, tử trạng thật thê thảm.

- Là sinh linh thái cổ!

- Đây là thảm thực vật, ngay cả sinh linh cổ đều có thể giết chết?

Ba người đều rất kinh sợ.

Bọn họ bước trên một con đường mòn, rốt cục thì đến gần vị trí thần bí nhất của- Tử Sơn, tại địa phương này lưu quang chớp động, hương thơm ập vào mũi.

Dây mây cổ cùng loạn mộc không còn thấy, khí tức dần dần tường hòa hẳn lên, ven đường có thêm một số Lan Chi tiên thảo, cổ dược tỏa hương thơm ngát, như là đi tới vùng đất thần thánh.

Phía trước, một cái thác nước đổ xuống, nước suối ồ ồ, linh khí lượn lờ, ngũ sắc quang huy lóe ra, đây là một thác nước thần.

- Một khối lớn Thần Nguyên!

Ngay phía dưới thác nước thần, có một khối lớn Thần Nguyên đặt trên một cái đài cao, nở rộ hào quang tường hòa, làm cho nơi này càng thêm thần thánh.

Bọn họ bước nhanh đi tới gần, tất cả đều giật mình kinh ngạc, đây là một khối Thần Nguyên có thể tích tới hơn hai thước khối, lớn thật kinh người.

- Phát tài rồi! Không nói gì khác một khối Thần Nguyên, như vậy chính là báu vật vô giá!

Đoạn Đức nhìn bảo vật sắp lọt tròng mắt.

- Không đúng! Các ngươi nhìn kỹ xem: khối Nguyên này có vết nứt, là sau này bị người ta khép kín, có sinh linh thoát khốn đi ra.

Lão mù lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

- Quả đúng như thế!

Diệp Phàm gật đầu.

Mấy người đều có dự cảm không ổn, chẳng lẽ phụ cận có một Vương thái cổ cường đại? Phàm là sinh vật phong ấn trong Thần Nguyên khẳng định là sinh linh đinh cấp đáng sợ.

Một sinh linh cổ cường đại tự do ở gần bên, chỉ nghĩ tới đã khiến cho người ta ớn lạnh. Có Đế binh Cực Đạo trên đỉnh đầu không sợ nó công khai tới, mà chỉ sợ là một Cổ Vương từ trong bóng tối ra tay, đánh chết tươi mấy người.

Bọn họ nhìn quét bốn phương, đều cảm thấy cả người phát lạnh, lưng toát mồ hôi lạnh.

Chi dừng lại chốc lát, bọn họ cực kỳ cẩn thận, sau đó bắt đầu tiếp tục đi tới, phía trước đột nhiên hiện ra một hàng quan tài thủy tinh, mỗi cái đều có phong cách cổ xưa, sáng mờ Ầm đạm, có khắc văn lạc dày đặc.



Trên mỗi một cỗ quan tài đều có khắc Thần văn thái cổ, Diệp Phàm đại khái nhận ra một ít chữ, không ngờ là của Bất Tử Thiên Hoàng khắc ra, lập tức khiến mấy người vô cùng sợ hãi.

- Là bộ hạ của Bất Tử Thiên Hoàng ngày xưa!

Sau khi hiểu được đại khái, mấy người đều kinh sợ một trận, những cỗ quan này đặt ở đây đã bao nhiêu năm? bộ hạ của Thần trong lòng các tộc thái cổ, chính là tồn tại cường đại biết bao?

Đáng tiếc, mặc dù bọn họ có thể cao bằng trời, cũng không chống lại được năm tháng, đều chết ở nơi này.

- Thi hài trong quan tài...

Đoạn Đức nhìn thoáng qua liền lui ra phía sau.

Một hàng quan tài thủy tinh này, trong mỗi một cái đều có một cỗ thi hài giống như là lệ quỷ vô cùng đáng sợ, sợi tóc khô vàng, cơ thể đen xì, khô héo dữ tợn.

Đoạn Đức từng đào trộm lăng mộ nhiều dạng, nhưng khi nhìn thấy hài cốt trong một hàng quan tài thủy tinh này, lại có dự cảm thật không tốt. Hắn vội lui lại mấy bước, cả người phát lạnh, nổi lên một lớp da gà.

- Ta cảm thấy thực không thích hợp, với kinh nghiệm nhiều năm trộm mộ của ta mà nói, địa phương này đã xảy ra bất tường, vả lại còn không tiêu tan!

- Động tới là chết người, máu chảy thành sông căn bản không tính được!

Đoạn mập mạp nói tiếp:

- Nơi đây nếu là đặt ở ngoại giới, chính là một người chết hãm hại vạn người, không chết đi mấy chục vạn người là không được.

- Có hai cỗ quan tài đã bị mở ra, bên trong cũng không có gì.

Lão mù nói.

Một hàng quan tài thủy tinh này thật bất tường, âm khí lượn lờ, có chừng mấy chục cái, trong đó hai cái đã bị đẩy ra nắp quan tài, bên trong trống rỗng.

- Không xong!

Đoạn Đức chợt biến sắc, lông tơ dựng đứng như mũi châm, chỉ vào hai cỗ quan tài nói không nên lời.

Lúc này, Diệp Phàm cùng lão mù cũng nhìn ra chỗ dị thường, đây là từ bên trong mở ra, bên trong cái nắp quan tài có dấu tay đen xì.

Sinh linh cường đại của tiền thái cổ đã chết đi biết bao nhiêu đời, nếu không có văn lạc trấn thiên của Bất Tử Thiên Hoàng trên quan tài thì đã sớm thành tro bụi, sao còn có thể đi ra?

Lúc này, bọn họ đều sợ hãi, địa phương này thực tà môn, thấu phát ra hơi lạnh- quỷ dị, khiến mấy người lưng toát mồ hôi hột.

- Ai?

Lão mù gào to, thúc động Đế binh Cực Đạo đánh ra khắp mọi ngõ ngách. Nơi nào đánh trúng nơi đó lập tức biến thành tro bụi, xuất hiện một cái hắc động.

- Ngươi nhìn thấy?

Đoạn Đức sợ hãi.

- Ta cũng không phát hiện, chỉ là có cảm giác nên thầm bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện là đại hung hiện ra, giống như có một ma quỷ ở bên cạnh.

Lão mù nói.

Lão vừa nói như vậy, mấy người đều có cảm giác nơi đây lại lạnh lẽo hơn không ít, trong bóng tối dường như có một đôi mắt ác độc đang nhìn chằm chằm, là một con lệ quỷ.

- Mau mau rời khỏi đây!

Đoạn Đức nói nhỏ.

Ba người không có dừng lại, rất nhanh chạy tới chỗ sâu nhất trong Tử Sơn, trong quá trình này thủy chung như là có một đôi mắt oán độc trong bóng tối, làm cho bọn họ có cảm giác như mũi nhọn đâm sau lưng.

Rốt cục, sau nửa khắc phía trước khí tức tường hòa một lần nữa nhiều lên, Lan Chi long thảo dần dần tăng nhiều, rất nhiều sườn núi đá bừng bừng khí tường hòa an bình.

Dọc theo đường đi ba người đều trầm mặc không nói gì, theo một đường mòn cổ xưa rốt cục leo lên tới tới mục đích cuối cùng, mà trong quá trình này bọn họ thủy chung cảm thấy được có lệ quỷ âm lãnh theo đuổi phía sau.

- Đó là...

Đã đến cuối đường, phía trước là một tòa đạo đài thật lớn, phía dưới đài đầy long thảo và thần lan, ở trên mặt hỗn độn khí lượn lờ, từng đạo tùng đạo buông xuống, mỗi một tia đều có thể đè sụp chư thiên vạn cổ.



Nơi đây, cực kỳ đặc biệt thần bí, như là nối thông cổ kim và tương lai, tương liên cùng các thế giới.

- Ta nhìn thấy một Thần minh, đó là... Vô Thủy Đại đế!

Đoạn mập mạp cả kinh kêu lên, một đôi Âm Dương Thiên Nhãn của hắn phát ra hai luồng hào quang yêu dị, dán mắt nhìn chằm chằm lên đạo đài to lớn như ngọn núi kia.

Đoạn mập mạp kêu lên sợ hãi, sau đó trở thành như si ngốc, giống như bị bất đi hồn phách, một đôi mắt Âm Dương Thiên Nhãn đăm đăm nhìn lên phía trên.

Không thể không khiến người ta than thở, không thể không khiến người ta kinh ngạc, ngày thường nếu ai thành công thu được một lũ hôn độn khí là có thể luyện thành chí bảo trấn giáo, nhất định sẽ dẫn tới chấn động thiên hạ.

Nhưng mà nơi đây lại có ngàn vạn tia, như từng đạo lại từng đạo thác nước thần đổ xuống, bốc lên hơi mù mờ mịt, khủng bố làm cho người ta sợ hãi, khiến người ta không kìm nổi phải quỳ xuống lạy.

Đây là một loại hình ảnh dọa người, hỗn độn đổ xuống giống như vạn đạo thác nước, bao phủ cả một nửa đạo đài ở trong đó, chỉ lộ ra một phần vô cùng bao la hùng vĩ.

- Thật là Thần tích!

Lão mù thì thào.

- Người kia không còn, hỗn độn nhìn không thấu...

Đoạn mập mạp thất hồn lạc phách, nhìn lên phía trên.

Không riêng gì bọn họ, trong lòng Diệp Phàm cũng thật rung động, đây là một chỗ nguyên địa hỗn độn, mới vừa rồi hắn vận chuyển Thiên Nhăn Thông, cũng chỉ trong khoảnh khắc thấy được một Thần minh ngồi xếp bằng ở trên, nhưng mà lúc này lại biến mất.

Cái loại uy thế này, cái loại khí tức này làm cho người ta muốn quỳ sụp xuống cúng bái ngay đương trường, nếu không có Thôn Thiên Ma Quán ngăn chống cho bọn họ, mấy người khó có thể đứng thẳng.

- Ta rõ ràng nhìn thấy, vì sao lại không còn?

Đoạn Đức trợn to mắt, Âm Dương Thiên Nhăn hóa thành hai loại thần quang đen trắng, sáng quắc như đuốc.

- Ta cũng nhìn thấy, phía trên quả thật có một vị Thần, nhưng lúc này lại khó có thể nói rõ hình dáng của hắn, liếc mắt một cái ngàn vạn năm, mà không thể khắc vào trong lòng!

Lão mù cả người đều bị mồ hôi làm ướt, đó là một loại áp lực làm cho lão kinh hãi.

Vô Thủy Đại đế trong truyền thuyết!

Bọn họ vội vàng nhìn lên, thoáng thấy được một thân ảnh mông lung mờ ảo, không biết là chân thân, hay là tái hiện lịch sử trước thời hoang cổ, làm cho ba người rung động đến không nói ra lời.

Thời gian trong nháy mắt thay đổi, lại giống như là vượt qua một đoạn dòng sông dài dòng năm tháng, thương hải tang điền, mấy độ chìm nổi, như là đã trải qua một giấc mộng.

Chỗ vừa rồi Thần minh ngồi xếp bằng đã rỗng tuếch, thân ảnh kia biến mất khiến cho người ta hoài nghi hết thảy đều là hư ảo, trước sau cũng không có nhìn thấy gì.

Vả lại, lúc này Thiên Nhăn Thông không có hiệu quả, không thể nhìn thấu hỗn độn, hết thảy ở trung tâm đạo đài đều không thể trông thấy, nơi đó trở thành một khu vực mờ ảo.

- Vô Thủy Đại đế... trong truyền thuyết!

Bọn họ gần như nói mê, lặp lại mấy chữ kia!

“Cuối Tiên lộ là ai phong ấn, vừa thấy Vô Thủy Đạo thành khoảng không.” Những lời nói truyền lưu từ cổ xưa này, làm cho bọn họ tự mình cảm nhận được.

Vô Thủy chấn nhiếp các cấm địa Sinh Mệnh, lực áp chư thiên, bình định biến động hắc ám, đẩy lùi Thần linh Vực ngoại, quét ngang lục hợp bát hoang, trên trời dưới đất vô địch thủ.

Phàm là nhắc tới hắn, mọi người nghĩ đến chính là cường thế, là vị Thần vĩ đại vượt qua hết thảy, cổ kim đều kinh sợ, hai chữ Vô Thủy đã không hề là một cái tên đơn giản như vậy, mà có một loại lực lượng bất hủ, gần như thần tính, gần như ma tính.

Cũng không biết qua bao nhiêu vạn năm, ai còn có thể chạm đến di tích của hắn? Nhưng ba người trước mắt lại dường như thấy được thân ảnh của hắn, sao không khiến cho lòng người rung động

Hai chữ Vô Thủy này còn nặng hơn so với núi, rộng rãi bao la hơn so với biển, sâu rộng hơn so với tinh vực, khiến cho tất cả sinh linh chư thiên vạn cổ đều kính sợ.

Thật lâu sau bọn họ mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nhau không nói gì, cẩn thận mà còn thật sự một lần nữa quan sát kỹ tòa đạo đài này.

Nó to lớn hùng vị như một ngọn núi lớn, lại giống như là một ngôi mộ lớn, vách đá loang lổ tràn ngập dấu vết của năm tháng.

Trong khe hở vách đá, từng gốc cây dược thảo cổ xưa ngoan cường sinh trưởng, tản ra hương thơm thấm vào ruột gan, thấu đến xương cốt người ta.

Xuyên thấu qua màn sương hỗn độn, có thể mơ hồ nhìn thấy, trên vách đá có một số cây chết héo, cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu vạn năm, có thể nói là những gốc cây Dược Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook