Chương 571: Cướp sạch Thần Tàng của Đoạn Đức
Thần Đồng
16/04/2018
Xoạt!
Diệp Phàm là người đầu tiên động thủ, gờ từ trên cổ tay Đoạn Đức xuống một chuỗi ngọc, gồm mười tám hạt châu xâu thành, màu sắc của mỗi hạt lại không giống nhau, viên nào cũng rực rỡ trong suốt.
Chuỗi hạt này cầm trong tay chỉ thấy nặng trịch, trong nháy mắt khiến cho lòng người thanh tinh, đi vào trạng thái không linh, tất cả tạp niệm đều bị loại bỏ ra ngoài, trong lòng vô cùng tĩnh lặng, Diệp Phàm vừa cầm vào nó thì đã biết rằng nhặt được bảo bối rồi, thứ này có thể giúp người ta ngộ đạo.
Vũ Điệp công chúa cả kinh kêu lên, nói:
- Đây là một chuỗi Hải Thần Châu, mỗi một viên đều là do Thú Vương trong biển ngưng kết thành, bình thường thì chỉ cần một viên thì cũng đã là vô giá rồi, không thể đo hết giá trị của nó được, không ngờ tên này lại có được mười tám viên xâu thành một chuỗi.
Diệp Phàm đưa chuỗi hạt cho nàng, nó phát ra ánh sáng nhiều màu rực rỡ, mỗi một viên đều lớn bằng một viên long nhàn, phát ra hào quang đẹp đẽ, rất rực rỡ chói mắt.
- Chuỗi Hải Thần Châu này cho ta ư?
Vũ Điệp công chúa tuy đã từng nhìn thấy vô số trân bảo, nhưng vẫn vô cùng yêu thích, không buông tay được đối với chuỗi hạt này, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia sáng kỳ dị, bàn tay ngọc ngà khẽ xoa vào nhau.
- Cứ cầm lấy đi, bảo bối trên người tên này không ít đâu!
Diệp Phàm tin chắc rằng thứ không thiếu nhất trên người Đoạn Đức chính là bảo bối, biết bao nhiêu năm trộm mộ, từng chút từng chút tích lũy, không biết hắn đã gom được bao nhiêu thứ đồ tốt rồi.
Xoạt!
Diệp Phàm xé chiếc áo ngoài của Đoạn Đức ra, lộ ra một kiện nội giáp, do Thần Tàm ti và các miếng ngọc thạch kết hợp với nhau mà thành, ánh sáng nhiều màu đang lưu chuyển trên đó vừa nhìn đã biết rằng, đây không phải là thứ tầm thườngrồi.
- Thần Lũ Ngọc Y!
Tên dã man nhân lộ ra sắc mặt vui mừng, ném thanh lang nha bổng xuống đất, hai tay xoa xoa, bộ dáng rất kích động.
Diệp Phàm thử một chút, cái nội giáp này cực kỳ chắc chắn, thân thể hắn vô cùng cường đại, nhưng ước chừng cũng phải dùng tới chín thành lực lượng thì mới để lại một dấu tay trên tấm nội giáp này mà thôi.
Đông Phương Dã đến từ một bộ lạc nguyên thủy, tại đó có một thôn trang rất cổ xưa, vị thất thúc tổ vô cùng cường đại của hắn cũng có một kiện bảo y như vậy, công năng hộ thể vô song, khó có thể bị công phá.
- Thất thúc tổ của ta bảo rằng đào được nó từng trong một của một vị Hoàng chủ tuyệt thế mà ra.
Tên dã man nhân nói, ánh mắt nóng lên, hiển nhiên là rất coi trọng tấm nội giáp này.
- Tên hỗn đản này đã không ít lần đào mộ tổ tiên người ta lên rồi, ngay cả phần mộ tổ tiên của đại cường đạo thứ năm là Ngô Đạo mà hắn cũng đào qua, hiện tại lại chạy tới Trung Châu gây họa, khẳng định là đào lên một mộ phần của Hoàng chủ cái thế rồi.
Diệp Phàm đoán.
Thần Lũ Ngọc Y tràn ngập phong cách cổ xưa, tuy vẫn sáng bóng, nhưng vẫn có một chút bụi bặm dính vào, vừa nhìn đã biết rằng đây là thứ đồ cổ đã trải qua biết bao năm tháng dài dàng dặc rồi.
- Nếu ngươi muốn thì tự mình lấy đi, lột từ trên người hắn xuống.
Diệp Phàm cười hắc hắc.
Đông Phương Dã cũng không chút khách khí nào, mở bàn tay to như chiếc quạt hương bồ, lột sạch quần áo của Đoạn Đức ra, lớp áo rách thì quẳng sang một bên, lột Thần Lũ Ngọc Y xuống, mặc luôn trên người mình.
- Đã lớn tuổi như vậy rồi, mà vẫn còn đeo cái đồ chơi này trên cổ, tên hỗn đản này quả thực là rất sợ chết mà!
Diệp Phàm lột từ trên cổ Đoạn Đức xuống một khóa màu vàng tím.
- Chờ một chút, để ta nhìn nó một.
Vũ Điệp công chúa thấy hắn sắp ném cái khóa đi, liền nói, âm thanh có chút run run, cẩn thận nhận lấy, quan sát rất là cẩn thận.
Trên cái khóa này cũng không có đạo văn, cũng không có thần lực dao động, thoạt nhìn thì rất bình thường, trên mặt có khắc một bức trường thọ đồ, có hình một lão già lông mi rất dài, đang ngồi dưới gốc cổ thụ.
- Đây là... Trường Sinh Tỏa trong truyền thuyết!
Vũ Điệp công chúa run run nói, quả thực là không thể tin được, trên người tên Đoạn Đức này lại có bảo vật quý giá tới mức này.
- Chẳng phải chỉ là một khóa nát sao?
Đông Phương Dã không thèm quan tâm, hắn đã nhìn kỹ rồi, sớm cảm ứng được cái khóa màu vàng tím này cũng không phải là Pháp bảo.
- Thứ này có thể là một kiện thần vật, có hiệu quả trấn mệnh, hơn phân nửa là vật tùy thân của một tuyệt thế yêu nghiệt chín ngàn năm trước.
Vũ Điệp công chúa nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chín ngàn năm trước, tại vùng đất Trung Châu có xuất hiện một kỳ tài cái thế, tên là Hướng Vũ Phi, khi hắn mới mười chín tuổi thì đã trở thành nhân vật cấp Hoàng chủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Thực lực và thành tựu của hắn chấn động cả thế gian, không nghi ngờ gì nữa hắn chính là một ngôi sao mới nổi lên trên bầu trời này. Sau thời đại thái cổ, hắn lại có tu vi như vậy khi mới chừng ấy tuổi, đó là loại nghịch thiên cỡ nào a.
Nhưng trời cao ghen ghét anh tài, khi hắn chưa đến hai mươi tuổi thì đã qua đời, có thể nói là trời cao ghen ghét anh tài, không cho hắn phát sáng trên bầu trời Trung Châu, trở thành một truyền kỳ.
- Thì ra, vốn hắn còn không sống được đến mười lăm tuổi, liền lập tức chết yểu rồi, nhưng nghe nói vì hắn nắm giữ được một khối Trường Sinh Tỏa, nên mới sống được đến gần hai mươi tuổi.
Vũ Điệp công chúa kể lại rất êm tai.
- Ngươi đang nói tới... cái khóa nát này sao?
Đông Phương Dã vác cái bổng, bước lên phía trước nhìn cho kỹ.
- Cái khóa này có lai lịch rất lớn, là vật mà một nhân vật vô thượng sắp trở thành Bồ Tát tại Tây Vực đưa cho Hướng Vũ Phi, nhờ đó hắn mới sống thêm được vài năm.
- Ta cũng không thấy nó quý ở chỗ nào, cảm giác rất bình thường, cũng không có gì đặc biệt cả!
Đông Phương Dã cầm lấy cái khóa màu vàng tím này, lật qua lật lại, sau đó còn dùng sức bóp vài cái, nhưng cái khóa vẫn không có gì biến hóa cả.
Trời sinh hắn đã có lực dời núi lấp bể, thân thể có thể đánh bị thương cả đại năng, vậy mà lại không làm gì được một khóa, không cần nghĩ cũng biết đây là thần vật, không đơn giản như bề ngoài vậy đâu.
- Trong vô tận năm tháng trước đây, Phật tổ Tây Mạc chỉ tự tay chế tạo cho Phật môn một thanh Tử Kim Hàng Ma Xử, dùng để hộ đạo, uy lực vô cùng lớn, không thể tưởng tượng được.
Trước khi luyện chế thành hàng ma xử, khối Tử Kim Thần Thiết kia đã bị Phật tổ tế luyện vô số lần, rót vào từ bi công đức vô cùng vô tận, cùng với những năm tháng khổ tu dài đàng đẵng của hắn, bởi vậy mới có thể thông thần.
Sau đó, hàng ma xử thành hình, còn thừa lại một khối Tử Kim Thần Thiết nhỏ, có Bồ Tát đem nó cất lại, rồi sau đó truyền xuống dưới, các đời La Hắn tế luyện thành một khối khóa, có thể trấn áp tính mạng bản thân.
- Nó tên là Trường Sinh Tỏa, đeo ở trên người, tất nhiên sẽ có khả năng sống lâu hơn một đoạn thời gian, đối với các nhân vật cổ xưa mà nói thì đây là một kiện thần vật vô giá, ai không muốn sống lâu thêm vài năm đâu!
Vũ Điệp công chúa nói, nàng thực sự giật mình, tuyệt đối không ngờ lại nhìn thấy khối báu vật này.
- Tên khốn kiếp này quả thật là có bản lĩnh, ngay cả loại đồ vật trong truyền thuyết này mà cũng lấy được, thật không biết hắn đã đào bao nhiêu ngôi mộ cổ rồi.
Diệp Phàm cảm thán.
Hắn không thể không thừa nhận, tên Đoạn mập mạp này có thần thông vô cùng quảng đại, mò tới không ít thứ tốt, có một số năng lực không thể tưởng tượng được, đáng tiếc những năng lực này lại không dùng vào việc quang minh chính đai, mà là để đi trộm mộ nhà người ta.
- Chín ngàn năm trước, Hướng Vũ Phi mười chín tuổi đã trở thành nhân vật cấp Hoàng chủ, có thể nói là chấn động cổ kim, nơi mai táng hắn không phải dễ dàng bị người ta phát hiện như vậy chứ?
Tên dã man nhân nghi hoặc hỏi.
- Hướng Vũ Phi tự chôn mình vào trong một quan tài bằng băng, chôn sâu bên dưới một tòa núi tuyết phủ, tương truyền hắn muốn tránh qua tử kiếp, ngày sau còn muốn sống lại. Rất nhiều người đều từng đi tìm nơi đó, những chỗ có núi tuyết thì đều bị lục tung, nhưng đều không phát hiện được gì. Đáng tiếc, Hướng Vũ Phi rốt cuộc là không còn xuất hiện tại sau này nữa, mà bây giờ Trường Sinh Tỏa xuất thế, không hề nghi ngờ gì nữa, hắn sớm hóa thành tro bụi rồi!
Vũ Điệp công chúa lắc đầu.
Đoạn mập mạp có thể tìm được băng quan của Hướng Vũ Phi, Diệp Phàm tuyệt sẽ không hoài nghi điều này, tên kia ra vào phần mộ của Yêu đế thì cũng chưa nói, lại còn tiến vào nghĩa địa của Cơ gia, còn muốn tìm kiếm cổ mộ của Hư Không Đại đế, có thể thấy được hắn tự phụ tới nhường nào.
- Cái khóa này thì hai ngươi thương lượng mà chia nhau đi, ta từ bỏ.
Diệp Phàm vẫn chưa vừa lòng với cái Trường Sinh Tỏa này.
- Mạng của ta cũng còn dài lắm, không cần đâu!
Tên dã man nhân cũng rộng lượng phất phất tay.
- Điều này... nó rất quý giá, sao ta lấy làm của riêng được?
Vũ Điệp cảm thấy bản thân không có làm cái gì, lại được phân đến một khối thần vật như vậy, có chút ngượng ngùng nhận lấy.
- Lát nữa mà có thứ gì tốt. phân cho ta một kiện là được rồi.
Đông Phương Dã xua tay nói, hắn cũng đã nhìn ra, trên người tên mập mạp chết tiệt này khẳng định có không ít bảo bối, những thứ này chỉ là đồ râu ria mà thôi.
Diệp Phàm tự mình động thủ, tiếp tục tầm bảo trên người Đoạn Đức, những vật nhìn như không bắt mắt đều là trân phẩm, ví dụ như cây trâm nát trên đầu hắn lại chính là một kiện đồ cổ, nhẹ nhàng quơ một thì đã có thể cắt ra không gian rồi.
- Đừng ném, đừng ném nó đi!
Ngay cả đôi giầy rách kia cũng bị Đông Phương Dã cầm về xem xét, kinh ngạc nhận ra đó là một đôi cổ bảo, sau khi đi vào chân thì tốc độ tăng lên tận hai thành, bị hắn đi lên chân mình ngay tại chỗ.
- Tên mập mạp này cũng thật giàu có đi.
Diệp Phàm lột xuống một tấm bát quái đồ trên cái đạo bào rách nát của hắn, đó lại cũng là một kiện cổ bảo, có thể thu cả người vào trong.
Cuối cùng. hẳn lột sạch toàn thân Đoạn Đức, đủ loại ngọc và các thứ khác chất thành một túi to, tất cả đều là trân phẩm, không có một kiện nào là vật phàm cả.
Điều này quả thực nhất định là một bi kịch đối với Đoạn Đức, Diệp Phàm chỉ để lại cho hắn một quần lót. không còn lưu lại bất cứ thứ gì khác.
- Chúng ta làm như vậy có phải hay không... hơi quá mức!
Vũ Điệp công chúa sắc mặt ừng đỏ, chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ, nhìn Đoạn mập mạp vẫn nàm không nhúc nhích trên mặt đất, trong lòng có chút băn khoăn.
- Không cần thương xót tên mập mạp này đâu, hắn không có việc gì liền đánh chủ ý tới lang nha bổng tổ truyền của ta, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì cả, cướp sạch hắn cũng là bình thường mà thôi!
Tên dã man nhân rất không phúc hậu, bình thường thì có vẻ chất phác, nhưng lại vô cùng nhiệt tình ra tay cướp đoạt tài sản bên trong Luân Hải của Đoạn Đức.
Ầm!
Đông Phương Dã động thủ, từ trong Luân Hải của Đoạn Đức cầm ra vài món bảo bối, lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, gần như sắp chiếu rọi cả cái động phủ này.
Đây là chín loại binh khí, Bích Ngọc Đao, Tử Ngọc Kiếm, Xích Ngọc Mâu, Mặc Ngọc Kích, Bạch Ngọc Thuẫn... Chín thanh binh khí bằng ngọc, quang hoa chiếu thẳng lên trời, rực rỡ loá mắt. phát ra một cỗ khí tức khiếp hồn người khác.
- Trời ạ, đây là cửu thần binh trong truyền thuyết!
Vũ Điệp cả kinh kêu lên.
Mỗi một kiện ngọc khí nhỏ này đều chỉ dài mấy tấc mà thôi, nhưng lại phát ra quang hoa rực rỡ loá mắt. phát ra dao động khiến lòng người kinh sợ, dường như còn mạnh hơn so với binh khí cấp Thánh chủ.
- Đây là vũ khí mà một tuyệt đại vương giả tế luyện cả đời năm xưa, chín thanh thần binh hợp nhất, uy lực tuyệt luân, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Những thanh binh khí này có thể tổ hợp sử dụng. một khi tế ra, thiên địa cũng phải thất sắc, có uy lực vô thượng
Diệp Phàm là người đầu tiên động thủ, gờ từ trên cổ tay Đoạn Đức xuống một chuỗi ngọc, gồm mười tám hạt châu xâu thành, màu sắc của mỗi hạt lại không giống nhau, viên nào cũng rực rỡ trong suốt.
Chuỗi hạt này cầm trong tay chỉ thấy nặng trịch, trong nháy mắt khiến cho lòng người thanh tinh, đi vào trạng thái không linh, tất cả tạp niệm đều bị loại bỏ ra ngoài, trong lòng vô cùng tĩnh lặng, Diệp Phàm vừa cầm vào nó thì đã biết rằng nhặt được bảo bối rồi, thứ này có thể giúp người ta ngộ đạo.
Vũ Điệp công chúa cả kinh kêu lên, nói:
- Đây là một chuỗi Hải Thần Châu, mỗi một viên đều là do Thú Vương trong biển ngưng kết thành, bình thường thì chỉ cần một viên thì cũng đã là vô giá rồi, không thể đo hết giá trị của nó được, không ngờ tên này lại có được mười tám viên xâu thành một chuỗi.
Diệp Phàm đưa chuỗi hạt cho nàng, nó phát ra ánh sáng nhiều màu rực rỡ, mỗi một viên đều lớn bằng một viên long nhàn, phát ra hào quang đẹp đẽ, rất rực rỡ chói mắt.
- Chuỗi Hải Thần Châu này cho ta ư?
Vũ Điệp công chúa tuy đã từng nhìn thấy vô số trân bảo, nhưng vẫn vô cùng yêu thích, không buông tay được đối với chuỗi hạt này, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia sáng kỳ dị, bàn tay ngọc ngà khẽ xoa vào nhau.
- Cứ cầm lấy đi, bảo bối trên người tên này không ít đâu!
Diệp Phàm tin chắc rằng thứ không thiếu nhất trên người Đoạn Đức chính là bảo bối, biết bao nhiêu năm trộm mộ, từng chút từng chút tích lũy, không biết hắn đã gom được bao nhiêu thứ đồ tốt rồi.
Xoạt!
Diệp Phàm xé chiếc áo ngoài của Đoạn Đức ra, lộ ra một kiện nội giáp, do Thần Tàm ti và các miếng ngọc thạch kết hợp với nhau mà thành, ánh sáng nhiều màu đang lưu chuyển trên đó vừa nhìn đã biết rằng, đây không phải là thứ tầm thườngrồi.
- Thần Lũ Ngọc Y!
Tên dã man nhân lộ ra sắc mặt vui mừng, ném thanh lang nha bổng xuống đất, hai tay xoa xoa, bộ dáng rất kích động.
Diệp Phàm thử một chút, cái nội giáp này cực kỳ chắc chắn, thân thể hắn vô cùng cường đại, nhưng ước chừng cũng phải dùng tới chín thành lực lượng thì mới để lại một dấu tay trên tấm nội giáp này mà thôi.
Đông Phương Dã đến từ một bộ lạc nguyên thủy, tại đó có một thôn trang rất cổ xưa, vị thất thúc tổ vô cùng cường đại của hắn cũng có một kiện bảo y như vậy, công năng hộ thể vô song, khó có thể bị công phá.
- Thất thúc tổ của ta bảo rằng đào được nó từng trong một của một vị Hoàng chủ tuyệt thế mà ra.
Tên dã man nhân nói, ánh mắt nóng lên, hiển nhiên là rất coi trọng tấm nội giáp này.
- Tên hỗn đản này đã không ít lần đào mộ tổ tiên người ta lên rồi, ngay cả phần mộ tổ tiên của đại cường đạo thứ năm là Ngô Đạo mà hắn cũng đào qua, hiện tại lại chạy tới Trung Châu gây họa, khẳng định là đào lên một mộ phần của Hoàng chủ cái thế rồi.
Diệp Phàm đoán.
Thần Lũ Ngọc Y tràn ngập phong cách cổ xưa, tuy vẫn sáng bóng, nhưng vẫn có một chút bụi bặm dính vào, vừa nhìn đã biết rằng đây là thứ đồ cổ đã trải qua biết bao năm tháng dài dàng dặc rồi.
- Nếu ngươi muốn thì tự mình lấy đi, lột từ trên người hắn xuống.
Diệp Phàm cười hắc hắc.
Đông Phương Dã cũng không chút khách khí nào, mở bàn tay to như chiếc quạt hương bồ, lột sạch quần áo của Đoạn Đức ra, lớp áo rách thì quẳng sang một bên, lột Thần Lũ Ngọc Y xuống, mặc luôn trên người mình.
- Đã lớn tuổi như vậy rồi, mà vẫn còn đeo cái đồ chơi này trên cổ, tên hỗn đản này quả thực là rất sợ chết mà!
Diệp Phàm lột từ trên cổ Đoạn Đức xuống một khóa màu vàng tím.
- Chờ một chút, để ta nhìn nó một.
Vũ Điệp công chúa thấy hắn sắp ném cái khóa đi, liền nói, âm thanh có chút run run, cẩn thận nhận lấy, quan sát rất là cẩn thận.
Trên cái khóa này cũng không có đạo văn, cũng không có thần lực dao động, thoạt nhìn thì rất bình thường, trên mặt có khắc một bức trường thọ đồ, có hình một lão già lông mi rất dài, đang ngồi dưới gốc cổ thụ.
- Đây là... Trường Sinh Tỏa trong truyền thuyết!
Vũ Điệp công chúa run run nói, quả thực là không thể tin được, trên người tên Đoạn Đức này lại có bảo vật quý giá tới mức này.
- Chẳng phải chỉ là một khóa nát sao?
Đông Phương Dã không thèm quan tâm, hắn đã nhìn kỹ rồi, sớm cảm ứng được cái khóa màu vàng tím này cũng không phải là Pháp bảo.
- Thứ này có thể là một kiện thần vật, có hiệu quả trấn mệnh, hơn phân nửa là vật tùy thân của một tuyệt thế yêu nghiệt chín ngàn năm trước.
Vũ Điệp công chúa nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chín ngàn năm trước, tại vùng đất Trung Châu có xuất hiện một kỳ tài cái thế, tên là Hướng Vũ Phi, khi hắn mới mười chín tuổi thì đã trở thành nhân vật cấp Hoàng chủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Thực lực và thành tựu của hắn chấn động cả thế gian, không nghi ngờ gì nữa hắn chính là một ngôi sao mới nổi lên trên bầu trời này. Sau thời đại thái cổ, hắn lại có tu vi như vậy khi mới chừng ấy tuổi, đó là loại nghịch thiên cỡ nào a.
Nhưng trời cao ghen ghét anh tài, khi hắn chưa đến hai mươi tuổi thì đã qua đời, có thể nói là trời cao ghen ghét anh tài, không cho hắn phát sáng trên bầu trời Trung Châu, trở thành một truyền kỳ.
- Thì ra, vốn hắn còn không sống được đến mười lăm tuổi, liền lập tức chết yểu rồi, nhưng nghe nói vì hắn nắm giữ được một khối Trường Sinh Tỏa, nên mới sống được đến gần hai mươi tuổi.
Vũ Điệp công chúa kể lại rất êm tai.
- Ngươi đang nói tới... cái khóa nát này sao?
Đông Phương Dã vác cái bổng, bước lên phía trước nhìn cho kỹ.
- Cái khóa này có lai lịch rất lớn, là vật mà một nhân vật vô thượng sắp trở thành Bồ Tát tại Tây Vực đưa cho Hướng Vũ Phi, nhờ đó hắn mới sống thêm được vài năm.
- Ta cũng không thấy nó quý ở chỗ nào, cảm giác rất bình thường, cũng không có gì đặc biệt cả!
Đông Phương Dã cầm lấy cái khóa màu vàng tím này, lật qua lật lại, sau đó còn dùng sức bóp vài cái, nhưng cái khóa vẫn không có gì biến hóa cả.
Trời sinh hắn đã có lực dời núi lấp bể, thân thể có thể đánh bị thương cả đại năng, vậy mà lại không làm gì được một khóa, không cần nghĩ cũng biết đây là thần vật, không đơn giản như bề ngoài vậy đâu.
- Trong vô tận năm tháng trước đây, Phật tổ Tây Mạc chỉ tự tay chế tạo cho Phật môn một thanh Tử Kim Hàng Ma Xử, dùng để hộ đạo, uy lực vô cùng lớn, không thể tưởng tượng được.
Trước khi luyện chế thành hàng ma xử, khối Tử Kim Thần Thiết kia đã bị Phật tổ tế luyện vô số lần, rót vào từ bi công đức vô cùng vô tận, cùng với những năm tháng khổ tu dài đàng đẵng của hắn, bởi vậy mới có thể thông thần.
Sau đó, hàng ma xử thành hình, còn thừa lại một khối Tử Kim Thần Thiết nhỏ, có Bồ Tát đem nó cất lại, rồi sau đó truyền xuống dưới, các đời La Hắn tế luyện thành một khối khóa, có thể trấn áp tính mạng bản thân.
- Nó tên là Trường Sinh Tỏa, đeo ở trên người, tất nhiên sẽ có khả năng sống lâu hơn một đoạn thời gian, đối với các nhân vật cổ xưa mà nói thì đây là một kiện thần vật vô giá, ai không muốn sống lâu thêm vài năm đâu!
Vũ Điệp công chúa nói, nàng thực sự giật mình, tuyệt đối không ngờ lại nhìn thấy khối báu vật này.
- Tên khốn kiếp này quả thật là có bản lĩnh, ngay cả loại đồ vật trong truyền thuyết này mà cũng lấy được, thật không biết hắn đã đào bao nhiêu ngôi mộ cổ rồi.
Diệp Phàm cảm thán.
Hắn không thể không thừa nhận, tên Đoạn mập mạp này có thần thông vô cùng quảng đại, mò tới không ít thứ tốt, có một số năng lực không thể tưởng tượng được, đáng tiếc những năng lực này lại không dùng vào việc quang minh chính đai, mà là để đi trộm mộ nhà người ta.
- Chín ngàn năm trước, Hướng Vũ Phi mười chín tuổi đã trở thành nhân vật cấp Hoàng chủ, có thể nói là chấn động cổ kim, nơi mai táng hắn không phải dễ dàng bị người ta phát hiện như vậy chứ?
Tên dã man nhân nghi hoặc hỏi.
- Hướng Vũ Phi tự chôn mình vào trong một quan tài bằng băng, chôn sâu bên dưới một tòa núi tuyết phủ, tương truyền hắn muốn tránh qua tử kiếp, ngày sau còn muốn sống lại. Rất nhiều người đều từng đi tìm nơi đó, những chỗ có núi tuyết thì đều bị lục tung, nhưng đều không phát hiện được gì. Đáng tiếc, Hướng Vũ Phi rốt cuộc là không còn xuất hiện tại sau này nữa, mà bây giờ Trường Sinh Tỏa xuất thế, không hề nghi ngờ gì nữa, hắn sớm hóa thành tro bụi rồi!
Vũ Điệp công chúa lắc đầu.
Đoạn mập mạp có thể tìm được băng quan của Hướng Vũ Phi, Diệp Phàm tuyệt sẽ không hoài nghi điều này, tên kia ra vào phần mộ của Yêu đế thì cũng chưa nói, lại còn tiến vào nghĩa địa của Cơ gia, còn muốn tìm kiếm cổ mộ của Hư Không Đại đế, có thể thấy được hắn tự phụ tới nhường nào.
- Cái khóa này thì hai ngươi thương lượng mà chia nhau đi, ta từ bỏ.
Diệp Phàm vẫn chưa vừa lòng với cái Trường Sinh Tỏa này.
- Mạng của ta cũng còn dài lắm, không cần đâu!
Tên dã man nhân cũng rộng lượng phất phất tay.
- Điều này... nó rất quý giá, sao ta lấy làm của riêng được?
Vũ Điệp cảm thấy bản thân không có làm cái gì, lại được phân đến một khối thần vật như vậy, có chút ngượng ngùng nhận lấy.
- Lát nữa mà có thứ gì tốt. phân cho ta một kiện là được rồi.
Đông Phương Dã xua tay nói, hắn cũng đã nhìn ra, trên người tên mập mạp chết tiệt này khẳng định có không ít bảo bối, những thứ này chỉ là đồ râu ria mà thôi.
Diệp Phàm tự mình động thủ, tiếp tục tầm bảo trên người Đoạn Đức, những vật nhìn như không bắt mắt đều là trân phẩm, ví dụ như cây trâm nát trên đầu hắn lại chính là một kiện đồ cổ, nhẹ nhàng quơ một thì đã có thể cắt ra không gian rồi.
- Đừng ném, đừng ném nó đi!
Ngay cả đôi giầy rách kia cũng bị Đông Phương Dã cầm về xem xét, kinh ngạc nhận ra đó là một đôi cổ bảo, sau khi đi vào chân thì tốc độ tăng lên tận hai thành, bị hắn đi lên chân mình ngay tại chỗ.
- Tên mập mạp này cũng thật giàu có đi.
Diệp Phàm lột xuống một tấm bát quái đồ trên cái đạo bào rách nát của hắn, đó lại cũng là một kiện cổ bảo, có thể thu cả người vào trong.
Cuối cùng. hẳn lột sạch toàn thân Đoạn Đức, đủ loại ngọc và các thứ khác chất thành một túi to, tất cả đều là trân phẩm, không có một kiện nào là vật phàm cả.
Điều này quả thực nhất định là một bi kịch đối với Đoạn Đức, Diệp Phàm chỉ để lại cho hắn một quần lót. không còn lưu lại bất cứ thứ gì khác.
- Chúng ta làm như vậy có phải hay không... hơi quá mức!
Vũ Điệp công chúa sắc mặt ừng đỏ, chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ, nhìn Đoạn mập mạp vẫn nàm không nhúc nhích trên mặt đất, trong lòng có chút băn khoăn.
- Không cần thương xót tên mập mạp này đâu, hắn không có việc gì liền đánh chủ ý tới lang nha bổng tổ truyền của ta, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì cả, cướp sạch hắn cũng là bình thường mà thôi!
Tên dã man nhân rất không phúc hậu, bình thường thì có vẻ chất phác, nhưng lại vô cùng nhiệt tình ra tay cướp đoạt tài sản bên trong Luân Hải của Đoạn Đức.
Ầm!
Đông Phương Dã động thủ, từ trong Luân Hải của Đoạn Đức cầm ra vài món bảo bối, lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, gần như sắp chiếu rọi cả cái động phủ này.
Đây là chín loại binh khí, Bích Ngọc Đao, Tử Ngọc Kiếm, Xích Ngọc Mâu, Mặc Ngọc Kích, Bạch Ngọc Thuẫn... Chín thanh binh khí bằng ngọc, quang hoa chiếu thẳng lên trời, rực rỡ loá mắt. phát ra một cỗ khí tức khiếp hồn người khác.
- Trời ạ, đây là cửu thần binh trong truyền thuyết!
Vũ Điệp cả kinh kêu lên.
Mỗi một kiện ngọc khí nhỏ này đều chỉ dài mấy tấc mà thôi, nhưng lại phát ra quang hoa rực rỡ loá mắt. phát ra dao động khiến lòng người kinh sợ, dường như còn mạnh hơn so với binh khí cấp Thánh chủ.
- Đây là vũ khí mà một tuyệt đại vương giả tế luyện cả đời năm xưa, chín thanh thần binh hợp nhất, uy lực tuyệt luân, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Những thanh binh khí này có thể tổ hợp sử dụng. một khi tế ra, thiên địa cũng phải thất sắc, có uy lực vô thượng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.