Chương 1261: Đạo Chi Nguyên
Thần Đồng
30/10/2013
Cây cối xanh tươi, nguyên tinh quả vàng ươm, Hỏa
Hoàng quả hồng như mã năo, quả mọc thành chùm trên vách đá.
Gió nhẹ nhàng thổi tới, hương thơm dụ người, say đắm tâm thần. Hồ nước phía trước trong vắt, linh mộc mọc khắp nơi xung quanh, linh dược tỏa hương.
Đây là một vùng tịnh thổ, đâu đâu cũng là tinh túy của thiên địa, mỗi thứ đều là bảo dược lâu năm, thoạt nhìn rất an lành.
Nhưng khắp nơi không nhìn thấy một sinh linh nào. Diệp Phàm đi ở nơi này đã một lúc lâu mà vẫn không thấy người cạnh tranh nào.
Bọn họ đều từ cửa thứ nhất của Nhân tộc đi qua tế đàn ngũ sắc, tới thế giới bừng bừng sinh cơ này, khắp nơi là thiên địa tài bảo.
- Gặp quỷ rồi. vốn tường là sẽ đọ sức đẫm máu, đến nơi nào cũng là kẻ thù, sao ngay cả một cái lông chim cùng không có thế này?
Long Mã hồ nghi.
Nó cắn thử một quả hoàng kim, chất lỏng thơm mát tràn ra, sau đó bắt đầu ăn hoa trái nhưng vẫn chẳng phát hiện ra điều gì nguy hiểm.
Đây là một Sinh Mệnh cổ Tinh sao? Diệp Phàm không biết. Hắn muốn bay lên trời nhưng giữa không trung đã xuất hiện một luồng áp bức, mạnh tới mức ngay cả hắn cũng không thoát khôi được trói buộc.
Cả vùng cổ địa này có cấm chế rất mạnh, dường như để đối phó cả với Vương giả trong Thánh nhân, có thể nghĩ đám người thí luyện này cùng đều gặp phải tình huống như vậy, hơn phân nửa không ai tiến vào được bầu trời.
Không thấy một địch thủ nào, cũng không nhìn thấy sinh linh cường đại nào. Diệp Phàm và Long Mã bước cẩn thận từng bước thăm dò, muốn tìm được đường ra.
Dựa theo lời nói của Tiếp dẫn sứ thì chỗ này là nơi nối tiếp giữa đệ nhất thành của Nhân tộc với Thánh thành tiếp theo, muốn tới được chỉ có chém giết mà qua.
Không có chim bay, cũng chẳng có côn trùng, chỉ có thực vật sum xuê, giống như một cổ tinh hoang vắng, đối với nhiều người mà nói thì đúng là một chốn bồng lai.
- Không đúng rồi. Không có khả năng là không có sinh vật. Hơn phân nửa là chúng ta đi vào một địa phương đặc thù rồi.
Diệp Phàm tự nhủ.
Long Mã ngẩn ra, sau đó nói:
- Năm ấy trong phương viên trăm dặm ngoài Hỏa Long Động của ta cùng không có sinh linh dám tới gần.
- Nếu thế thì nơi này sẽ có tồn tại cực cường đại. Chúng ta đã tiến vào địa bàn của nó rồi.
Trái tim Diệp Phàm gia tốc.
Bọn họ cẩn thận di chuyển, trong lòng cảm thấy buồn bực không thông, đi chừng hơn trăm dặm bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương kỳ dị.
Hắn và Long Mã trốn một bên, nhìn thấy một chiếc xe ngựa tràn ngập màu sắc bay qua không trung, vô cùng đẹp mắt.
Mà khiến người ta kinh ngạc chính là xe ngựa này không cao, chỉ khoảng một thước, được tạo thành từ mỹ ngọc, ngay cả ngựa kéo cũng vậy.
- Đó là bảo bối gì thể?
Long Mã bồn chồn, muốn lao tới ngăn lại. Bởi vì nó cảm thấy có một luồng thánh lực tràn ra.
Nó cảm thấy đó không giống như một chiếc xe ngựa thật mà giống như pháp bảo, bằng không cùng không nhỏ thế, bay xuyên qua không gian giống như một viên lưu tinh, ánh sáng rực rỡ.
- Không đúng. Con ngựa kia phi rất nhanh, không phải là vật chết.
Diệp Phàm ngăn lại, sau đó đột nhiên mở Thiên Mục.
Thánh linh!
Hắn kinh ngạc nhìn xe ngựa đang tới gần. Con ngựa đá này kéo xe, bên trong có một người đá, toàn thân bóng loáng, tỏa ra thánh uy cường đại, phun nuốt tinh hoa thiên địa.
Long Mã nghe thế, da đầu tê tái. Nếu đó là thánh linh thì sẽ cường đại tới mức nào chứ? Đây là sinh vật có thể đối địch với cả Đại đế cổ.
Diệp Phàm lộ vẻ ngưng trọng, mi tâm lóe sáng, xuất hiện một đám thần văn, câm ứng xe ngựa kỳ dị phía trước.
- Đều không phải là thánh linh, không phải sinh linh do thạch thai tạo thành mà là thần ngọc thông linh, hóa thành hình người.
Hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Long Mã cùng thở phào một hơi. Nếu đối phương đúng là một thánh linh thì chẳng cần nói tới bọn họ, dù toàn bộ cường giả trên tinh không cổ lộ ra tay đồng thời cũng đều sẽ bị diệt hết, không thể chống nổi.
- Rốt cục cũng nhìn thấy một vật còn sống.
Long Mã muốn lao tới xem xét.
Nhưng nó còn chưa kịp hành động thì trong xe ngựa đã truyền ra tiếng nói uy nghiêm:
- Kẻ nào dám xông vào cấm địa dược viên?
Sau đó một luồng sáng màu lục như hải dương tràn tới, thánh lực mênh mông. Đây là một vị thánh giả.
Long Mã mắng. Sinh linh này cao không tới một thước mà lại dám triển khai công kích, đánh trước hỏi sau.
Long Mã phát ra tiếng rống to, khiến tất cả dãy núi vây quanh nổ tung, rất nhiều cổ dược đều hóa thành tro tàn. Nó giơ chân đạp tới, muốn đại chiến với xe ngựa kỳ dị.
- Lớn mật. Ngươi dám hủy dược viên của ta, không thể ta cho các ngươi được!
Chủ nhân của xe ngựa giận dữ, toàn thân phát sáng lấp lánh, phun ra một luồng tử sa như tinh hà. Đây là một loại chí bảo, những nhân vật tuyệt đỉnh khi luyện khí đều cần tới.
Vùng tinh hà tử sa này hóa thành một vùng tinh tú, mỗi một viên đều cổ xưa mênh mông, khổng lồ vô biên, rất nhanh chiếm hết thiên địa, diễn biến ra cả một vùng vũ trụ.
Sơn lĩnh xanh tươi, thác nước to lớn, hồ nước trong xanh đều biến mất. Lúc này chỉ còn lại một vùng tinh cầu màu tím, bao phủ hoàn toàn bọn họ lại.
- Chúng ta đi tới cái địa phương quỷ quái gì thế này, tự dưng lại gặp một Cổ Thánh cường đại?
Long Mã nói.
Diệp Phàm lộ vẻ ngưng trọng. Đây tuyệt đối không phải là Thần Nữ Lô bình thường, phất tay có thể tế luyện ra tinh hà tử sa, khẳng định là kẻ đứng đầu một phương.
Hắn cầm trường thương ầm kim trong tay, lười thương lóe lên ánh sáng u tối, đánh tới một thương, trực tiếp dùng lực phá pháp.
Ầm!
Từng viên tinh tú rơi rụng, tử khí bị chưng khô, khiến cả vùng vũ trụ vừa hiện ra này có thêm một làn sương mù.
- Ta cùng không muốn là kẻ địch với ngươi nhưng nếu ngươi không thu tay thì đừng trách ta vô tình.
Diệp Phàm trâm giọng nói. Hai tay hăn câm trường thương màu đen âm âm đâm tới, giống như muốn chuyển trời lật đất, khiến khắp cả tinh vực màu tím ù ù chấn động.
- Lại là thí luyện giả. Nhân loại các ngươi thật đáng giận!
Từ trong xe ngựa truyền ra giọng nói lạnh lùng, tâm tình rất không tốt.
Nhưng hắn cùng không tiếp tục công kích, thu hồi tinh hà tử sa. Tinh cầu màu tím đầy trời biến mất hết, dăy núi nguy nga lại hiện ra.
- Dược viên này là của ta, các ngươi không được vô lễ tiến vào.
Diệp Phàm và Long Mã ngẩn ra. Bọn họ đi qua hơn một trăm dặm không ngờ lại là một vườn thuốc lớn, đúng là quá kinh người.
- Cứ mười năm ta lại thấy không biết bao nhiêu người thí luyện, thật sự là đáng bực mình.
Tâm tình người nhỏ trong xe ngựa có vẻ không tốt.
Long Mã nói:
- Ta nói này tên lùn, oán khí của ngươi có lớn thì chúng ta cùng là không biết mới đi vào. Ngươi ghét chúng ta làm gì.
- Ngươi đi cái mẹ...&A*&!
Người ngọc trong xe ầm ầm chửi bưới, khiến cho Long Mã như bị đổ máu chó lên đầu vậy.
- Lão phu sống đã ngàn năm, chỉ dựa vào con ngựa ghẻ nhà ngươi mà cũng dám gọi ta là tên lùn à?!
- Các ngươi chết chắc rồi. Đắc tội với lão phu thì vĩnh viễn không cho các ngươi đi tới được cửa thứ hai.
Diệp Phàm cũng không biết nói gì nữa. Đến hơn nửa ngày thì người nhỏ này mới bình tĩnh lại được.
Long Mã cúi đầu không nói. Xem ra người nhỏ này gặp bọn họ chính là bởi hắn là người dẫn đường.
- Chúng ta đại bại dưới cường giả Nhân tộc của các ngươi trên tinh không cổ lộ, bị nhốt ở nơi này chứ không phải là nô bộc của các ngươi.
Lại có ẩn tình. Đáng tiếng là Tiếp dẫn sứ của đệ nhất thành của Nhân tộc lại rất vô trách nhiệm, chẳng nói điều gì. Tới hiện giờ bọn họ đúng là hồ đồ không biết gì hết.
- Vậy ngươi có thể cho chúng ta biết nơi này là chỗ nào hay không? Làm sao mới có thể đi tới Thánh thành tiếp theo?
Diệp Phàm hỏi.
Người nhỏ trong xe ngựa tâm tình rất tồi nói:
- Cái tên khốn kiếp tại đệ nhất thành của Nhân tộc vì muốn tu luyện mà không quản cái gì hết, chuyện thế này cũng phải để ta nói.
Hắn rất tức giận Tiếp dẫn sứ, chửi bới một hồi rồi mới nói:
- Đây là một trường chém giết, ai đi trên tinh không cổ lộ đều là địch thủ của các ngươi. Các ngươi hiểu phải làm thế nào rồi chứ? Mặc khác đi tới cuối cùng có thể tìm Đạo Chi Nguyên, làm bản thân thêm mạnh mẽ.
Người nhỏ do Cửu Thiên Bích Lạc Thần Ngọc hóa thành rất xúc động, chỉ nói đơn giản một chút, chưa giảng giải kỳ càng. Tuy nhiên Diệp Phàm cùng hiểu được đại khái những điểm quan trọng nhất.
Chém giết bốn phương, đại chiến với những người cạnh tranh cũng không phải là điểm quan trọng. Mục đích chân chính đó là muốn làm mình cường đại thì phải có một thứ gọi là Đạo Chi Nguyên, dường như ảnh hưởng cực lớn tới tương lai.
- Đạo Chi Nguyên hiếm có từ vạn cổ, các ngươi tới quá muộn, mười năm trước đã có người thành công thu đi một bộ phận, một khi độ kiếp dung hợp thì chỉ sợ thiên hạ vô địch.
Diệp Phàm và Long Mã giật mình, càng nghe càng cảm thấy tầm quan trọng của Đạo Chi Nguyên, thực sự là khủng bố phi thường.
Thứ này dường như có quan hệ với độ kiếp, là loại tiên vật vô thượng làm tăng tiềm năng và cảnh giới, công hiệu đầy đủ thế nào thì chỉ có lấy được rồi mới hiểu nổi.
- Đi thôi. Đạo Chi Nguyên rất quan trọng, các ngươi hiện giờ có thể đi chiến đấu, chiếm được khu vực càng lớn thì khả năng lấy được càng nhiều.
- Chúng ta phải chiếm địa bàn sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
Người nhỏ do Cửu Thiên Bích Lạc Thần Ngọc hóa thành không nhịn được phất phất tay, để bọn họ nhanh chóng rời đi, nói thêm:
- Bên ngoài ít nhất có hơn mười chiến trường, cứ đánh đi rồi biết.
- Đạo Chi Nguyên là thứ hiếm có từ vạn cổ, các ngươi rất khó có được. Một thứ khác dù kém hơn nhưng cùng có thể giúp các ngươi trong tương lai chứng đạo thành Thiên Vương.
Một câu cuối cùng của người nhỏ màu bích lục nói xong liền vây nơi này lại. Làm việc cho Nhân tộc đã khiến hắn vô cùng bất mãn.
- Mẹ kiếp, ta muốn đập Tiếp dẫn sứ. Chuyện quan trọng thế này mà cũng không nói là sao?
Long Mã gần như tức điên.
- Ta đoán là từ xưa tới nay cũng không có ai lấy được Đạo Chi Nguyên, bằng không sao hắn lại không nói.
Diệp Phàm suy nghĩ xong liền nói.
- Thế thì cũng không thể bỏ cuộc. Chúng ta mau chóng tìm đi. Thực không ngờ nơi này lại nghịch thiên như vậy, có cả tiên vật.
Long Mã đã sớm đứng ngồi không yên rồi.
Bọn họ vọt đi như chớp, nửa giờ sau đã ra khôi vùng núi này, đi tới một địa phương rất rộng rãi.
- Giết...
Ầm.
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ chấn kinh. Cảnh này giống như một chiến trường Thần Ma thượng cổ, nơi nơi đều là tiếng chém giết. Các loại pháp khí cường đại bay khắp nơi, đại kỳ dày đặc, man thú ù ù đạp nát thương khung.
Một luồng sáng bắn tới. Đây là một viên sao băng rất lớn, suýt nữa đè vào Long Mã. Mặt đất chấn động ù ù, nổ tung thành một hố sâu.
- Đáng chết, chúng ta đi tới nơi nào thế này?
Long Mã gò móng.
Bọn họ vừa đi ra liền bị công kích. Dường như chỗ này có điều không bình thường, các loại pháp khí và thần quang bay múa, động cái là tan nát núi sông.
- Các ngươi là người thí luyện của Nhân tộc rồi. Nơi này có thể có Đạo Chi Nguyên. Trợ giúp Cửu Thiên Quốc chúng ta chiếm nơi này, đến lúc đó chúng ta chia đều.
Một người nhỏ màu tím lóe lên, cao tầm một thước, là do Tử Diễm Thần Ngọc trong danh sách Cửu Thiên Thần Ngọc hóa hình mà thành.
Diệp Phàm cảm thấy rất tà môn. Vừa rồi thấy Bích Lạc Thần Ngọc trong danh sách Cừu Thiên Thần Ngọc hóa thành sinh linh, lúc này lại thấy một loại khác.
Chẳng qua đây chỉ là một Bán Thánh, còn không cường đại bằng tồn tại kia. Nhưng những kẻ này ngày nay không ngờ đều đã thông linh.
Nghe lời nói của hắn thì sinh linh do Cửu Thiên Thần Ngọc hóa thành ở nơi này đã thành lập quốc gia, thật sự khiến người ta câm thấy không thể tường tượng được.
- Chiến đấu với chúng ta chính là Linh quốc, còn có Ma quốc, Thần quốc. Ngươi nếu gia nhập chúng ta thì đến lúc đó có thể được chia Đạo Chi Nguyên, công bằng hơn so với đám tham lam kia nhiều.
- Chúng ta còn chưa hiểu rõ tại sao lại thế.
Diệp Phàm nói.
- Dịp này khó có được. Nghe đồn từ vạn cổ tới nay mới sinh ra ba mươi được, đương nhiên cùng có người nói rằng có bốn mươi chín loại Đạo Chi Nguyên được cổ nhân biết tới, đúng là rất thưa thớt khó gặp.
Mấy người nhỏ hóa hình từ thần ngọc vây lại, khuyên bảo hắn gia nhập. Vừa rồi có cường giả cảm ứng dưới vùng chiến trường này có khí tức của Đạo Chi Nguyên, vì vậy phát sinh đại chiến.
Các chủng tộc khác cùng không cam tâm, muốn thu Đạo Chi Nguyên trong truyền thuyết, đều ra sức hợp tác với thí luyện giả của Nhân tộc.
- Mười năm nay có một người thí luyện nghịch thiên chiếm được Đạo Chi Nguyên thành công, thực là việc trọng đại từ thượng cổ! Nếu hắn được thiên địa tán thành thì tương lai có thể chứng đạo. Các ngươi nếu không chỉếm được thì con đường phía trước không thể nào đấu lại hắn.
Gió nhẹ nhàng thổi tới, hương thơm dụ người, say đắm tâm thần. Hồ nước phía trước trong vắt, linh mộc mọc khắp nơi xung quanh, linh dược tỏa hương.
Đây là một vùng tịnh thổ, đâu đâu cũng là tinh túy của thiên địa, mỗi thứ đều là bảo dược lâu năm, thoạt nhìn rất an lành.
Nhưng khắp nơi không nhìn thấy một sinh linh nào. Diệp Phàm đi ở nơi này đã một lúc lâu mà vẫn không thấy người cạnh tranh nào.
Bọn họ đều từ cửa thứ nhất của Nhân tộc đi qua tế đàn ngũ sắc, tới thế giới bừng bừng sinh cơ này, khắp nơi là thiên địa tài bảo.
- Gặp quỷ rồi. vốn tường là sẽ đọ sức đẫm máu, đến nơi nào cũng là kẻ thù, sao ngay cả một cái lông chim cùng không có thế này?
Long Mã hồ nghi.
Nó cắn thử một quả hoàng kim, chất lỏng thơm mát tràn ra, sau đó bắt đầu ăn hoa trái nhưng vẫn chẳng phát hiện ra điều gì nguy hiểm.
Đây là một Sinh Mệnh cổ Tinh sao? Diệp Phàm không biết. Hắn muốn bay lên trời nhưng giữa không trung đã xuất hiện một luồng áp bức, mạnh tới mức ngay cả hắn cũng không thoát khôi được trói buộc.
Cả vùng cổ địa này có cấm chế rất mạnh, dường như để đối phó cả với Vương giả trong Thánh nhân, có thể nghĩ đám người thí luyện này cùng đều gặp phải tình huống như vậy, hơn phân nửa không ai tiến vào được bầu trời.
Không thấy một địch thủ nào, cũng không nhìn thấy sinh linh cường đại nào. Diệp Phàm và Long Mã bước cẩn thận từng bước thăm dò, muốn tìm được đường ra.
Dựa theo lời nói của Tiếp dẫn sứ thì chỗ này là nơi nối tiếp giữa đệ nhất thành của Nhân tộc với Thánh thành tiếp theo, muốn tới được chỉ có chém giết mà qua.
Không có chim bay, cũng chẳng có côn trùng, chỉ có thực vật sum xuê, giống như một cổ tinh hoang vắng, đối với nhiều người mà nói thì đúng là một chốn bồng lai.
- Không đúng rồi. Không có khả năng là không có sinh vật. Hơn phân nửa là chúng ta đi vào một địa phương đặc thù rồi.
Diệp Phàm tự nhủ.
Long Mã ngẩn ra, sau đó nói:
- Năm ấy trong phương viên trăm dặm ngoài Hỏa Long Động của ta cùng không có sinh linh dám tới gần.
- Nếu thế thì nơi này sẽ có tồn tại cực cường đại. Chúng ta đã tiến vào địa bàn của nó rồi.
Trái tim Diệp Phàm gia tốc.
Bọn họ cẩn thận di chuyển, trong lòng cảm thấy buồn bực không thông, đi chừng hơn trăm dặm bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương kỳ dị.
Hắn và Long Mã trốn một bên, nhìn thấy một chiếc xe ngựa tràn ngập màu sắc bay qua không trung, vô cùng đẹp mắt.
Mà khiến người ta kinh ngạc chính là xe ngựa này không cao, chỉ khoảng một thước, được tạo thành từ mỹ ngọc, ngay cả ngựa kéo cũng vậy.
- Đó là bảo bối gì thể?
Long Mã bồn chồn, muốn lao tới ngăn lại. Bởi vì nó cảm thấy có một luồng thánh lực tràn ra.
Nó cảm thấy đó không giống như một chiếc xe ngựa thật mà giống như pháp bảo, bằng không cùng không nhỏ thế, bay xuyên qua không gian giống như một viên lưu tinh, ánh sáng rực rỡ.
- Không đúng. Con ngựa kia phi rất nhanh, không phải là vật chết.
Diệp Phàm ngăn lại, sau đó đột nhiên mở Thiên Mục.
Thánh linh!
Hắn kinh ngạc nhìn xe ngựa đang tới gần. Con ngựa đá này kéo xe, bên trong có một người đá, toàn thân bóng loáng, tỏa ra thánh uy cường đại, phun nuốt tinh hoa thiên địa.
Long Mã nghe thế, da đầu tê tái. Nếu đó là thánh linh thì sẽ cường đại tới mức nào chứ? Đây là sinh vật có thể đối địch với cả Đại đế cổ.
Diệp Phàm lộ vẻ ngưng trọng, mi tâm lóe sáng, xuất hiện một đám thần văn, câm ứng xe ngựa kỳ dị phía trước.
- Đều không phải là thánh linh, không phải sinh linh do thạch thai tạo thành mà là thần ngọc thông linh, hóa thành hình người.
Hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Long Mã cùng thở phào một hơi. Nếu đối phương đúng là một thánh linh thì chẳng cần nói tới bọn họ, dù toàn bộ cường giả trên tinh không cổ lộ ra tay đồng thời cũng đều sẽ bị diệt hết, không thể chống nổi.
- Rốt cục cũng nhìn thấy một vật còn sống.
Long Mã muốn lao tới xem xét.
Nhưng nó còn chưa kịp hành động thì trong xe ngựa đã truyền ra tiếng nói uy nghiêm:
- Kẻ nào dám xông vào cấm địa dược viên?
Sau đó một luồng sáng màu lục như hải dương tràn tới, thánh lực mênh mông. Đây là một vị thánh giả.
Long Mã mắng. Sinh linh này cao không tới một thước mà lại dám triển khai công kích, đánh trước hỏi sau.
Long Mã phát ra tiếng rống to, khiến tất cả dãy núi vây quanh nổ tung, rất nhiều cổ dược đều hóa thành tro tàn. Nó giơ chân đạp tới, muốn đại chiến với xe ngựa kỳ dị.
- Lớn mật. Ngươi dám hủy dược viên của ta, không thể ta cho các ngươi được!
Chủ nhân của xe ngựa giận dữ, toàn thân phát sáng lấp lánh, phun ra một luồng tử sa như tinh hà. Đây là một loại chí bảo, những nhân vật tuyệt đỉnh khi luyện khí đều cần tới.
Vùng tinh hà tử sa này hóa thành một vùng tinh tú, mỗi một viên đều cổ xưa mênh mông, khổng lồ vô biên, rất nhanh chiếm hết thiên địa, diễn biến ra cả một vùng vũ trụ.
Sơn lĩnh xanh tươi, thác nước to lớn, hồ nước trong xanh đều biến mất. Lúc này chỉ còn lại một vùng tinh cầu màu tím, bao phủ hoàn toàn bọn họ lại.
- Chúng ta đi tới cái địa phương quỷ quái gì thế này, tự dưng lại gặp một Cổ Thánh cường đại?
Long Mã nói.
Diệp Phàm lộ vẻ ngưng trọng. Đây tuyệt đối không phải là Thần Nữ Lô bình thường, phất tay có thể tế luyện ra tinh hà tử sa, khẳng định là kẻ đứng đầu một phương.
Hắn cầm trường thương ầm kim trong tay, lười thương lóe lên ánh sáng u tối, đánh tới một thương, trực tiếp dùng lực phá pháp.
Ầm!
Từng viên tinh tú rơi rụng, tử khí bị chưng khô, khiến cả vùng vũ trụ vừa hiện ra này có thêm một làn sương mù.
- Ta cùng không muốn là kẻ địch với ngươi nhưng nếu ngươi không thu tay thì đừng trách ta vô tình.
Diệp Phàm trâm giọng nói. Hai tay hăn câm trường thương màu đen âm âm đâm tới, giống như muốn chuyển trời lật đất, khiến khắp cả tinh vực màu tím ù ù chấn động.
- Lại là thí luyện giả. Nhân loại các ngươi thật đáng giận!
Từ trong xe ngựa truyền ra giọng nói lạnh lùng, tâm tình rất không tốt.
Nhưng hắn cùng không tiếp tục công kích, thu hồi tinh hà tử sa. Tinh cầu màu tím đầy trời biến mất hết, dăy núi nguy nga lại hiện ra.
- Dược viên này là của ta, các ngươi không được vô lễ tiến vào.
Diệp Phàm và Long Mã ngẩn ra. Bọn họ đi qua hơn một trăm dặm không ngờ lại là một vườn thuốc lớn, đúng là quá kinh người.
- Cứ mười năm ta lại thấy không biết bao nhiêu người thí luyện, thật sự là đáng bực mình.
Tâm tình người nhỏ trong xe ngựa có vẻ không tốt.
Long Mã nói:
- Ta nói này tên lùn, oán khí của ngươi có lớn thì chúng ta cùng là không biết mới đi vào. Ngươi ghét chúng ta làm gì.
- Ngươi đi cái mẹ...&A*&!
Người ngọc trong xe ầm ầm chửi bưới, khiến cho Long Mã như bị đổ máu chó lên đầu vậy.
- Lão phu sống đã ngàn năm, chỉ dựa vào con ngựa ghẻ nhà ngươi mà cũng dám gọi ta là tên lùn à?!
- Các ngươi chết chắc rồi. Đắc tội với lão phu thì vĩnh viễn không cho các ngươi đi tới được cửa thứ hai.
Diệp Phàm cũng không biết nói gì nữa. Đến hơn nửa ngày thì người nhỏ này mới bình tĩnh lại được.
Long Mã cúi đầu không nói. Xem ra người nhỏ này gặp bọn họ chính là bởi hắn là người dẫn đường.
- Chúng ta đại bại dưới cường giả Nhân tộc của các ngươi trên tinh không cổ lộ, bị nhốt ở nơi này chứ không phải là nô bộc của các ngươi.
Lại có ẩn tình. Đáng tiếng là Tiếp dẫn sứ của đệ nhất thành của Nhân tộc lại rất vô trách nhiệm, chẳng nói điều gì. Tới hiện giờ bọn họ đúng là hồ đồ không biết gì hết.
- Vậy ngươi có thể cho chúng ta biết nơi này là chỗ nào hay không? Làm sao mới có thể đi tới Thánh thành tiếp theo?
Diệp Phàm hỏi.
Người nhỏ trong xe ngựa tâm tình rất tồi nói:
- Cái tên khốn kiếp tại đệ nhất thành của Nhân tộc vì muốn tu luyện mà không quản cái gì hết, chuyện thế này cũng phải để ta nói.
Hắn rất tức giận Tiếp dẫn sứ, chửi bới một hồi rồi mới nói:
- Đây là một trường chém giết, ai đi trên tinh không cổ lộ đều là địch thủ của các ngươi. Các ngươi hiểu phải làm thế nào rồi chứ? Mặc khác đi tới cuối cùng có thể tìm Đạo Chi Nguyên, làm bản thân thêm mạnh mẽ.
Người nhỏ do Cửu Thiên Bích Lạc Thần Ngọc hóa thành rất xúc động, chỉ nói đơn giản một chút, chưa giảng giải kỳ càng. Tuy nhiên Diệp Phàm cùng hiểu được đại khái những điểm quan trọng nhất.
Chém giết bốn phương, đại chiến với những người cạnh tranh cũng không phải là điểm quan trọng. Mục đích chân chính đó là muốn làm mình cường đại thì phải có một thứ gọi là Đạo Chi Nguyên, dường như ảnh hưởng cực lớn tới tương lai.
- Đạo Chi Nguyên hiếm có từ vạn cổ, các ngươi tới quá muộn, mười năm trước đã có người thành công thu đi một bộ phận, một khi độ kiếp dung hợp thì chỉ sợ thiên hạ vô địch.
Diệp Phàm và Long Mã giật mình, càng nghe càng cảm thấy tầm quan trọng của Đạo Chi Nguyên, thực sự là khủng bố phi thường.
Thứ này dường như có quan hệ với độ kiếp, là loại tiên vật vô thượng làm tăng tiềm năng và cảnh giới, công hiệu đầy đủ thế nào thì chỉ có lấy được rồi mới hiểu nổi.
- Đi thôi. Đạo Chi Nguyên rất quan trọng, các ngươi hiện giờ có thể đi chiến đấu, chiếm được khu vực càng lớn thì khả năng lấy được càng nhiều.
- Chúng ta phải chiếm địa bàn sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
Người nhỏ do Cửu Thiên Bích Lạc Thần Ngọc hóa thành không nhịn được phất phất tay, để bọn họ nhanh chóng rời đi, nói thêm:
- Bên ngoài ít nhất có hơn mười chiến trường, cứ đánh đi rồi biết.
- Đạo Chi Nguyên là thứ hiếm có từ vạn cổ, các ngươi rất khó có được. Một thứ khác dù kém hơn nhưng cùng có thể giúp các ngươi trong tương lai chứng đạo thành Thiên Vương.
Một câu cuối cùng của người nhỏ màu bích lục nói xong liền vây nơi này lại. Làm việc cho Nhân tộc đã khiến hắn vô cùng bất mãn.
- Mẹ kiếp, ta muốn đập Tiếp dẫn sứ. Chuyện quan trọng thế này mà cũng không nói là sao?
Long Mã gần như tức điên.
- Ta đoán là từ xưa tới nay cũng không có ai lấy được Đạo Chi Nguyên, bằng không sao hắn lại không nói.
Diệp Phàm suy nghĩ xong liền nói.
- Thế thì cũng không thể bỏ cuộc. Chúng ta mau chóng tìm đi. Thực không ngờ nơi này lại nghịch thiên như vậy, có cả tiên vật.
Long Mã đã sớm đứng ngồi không yên rồi.
Bọn họ vọt đi như chớp, nửa giờ sau đã ra khôi vùng núi này, đi tới một địa phương rất rộng rãi.
- Giết...
Ầm.
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ chấn kinh. Cảnh này giống như một chiến trường Thần Ma thượng cổ, nơi nơi đều là tiếng chém giết. Các loại pháp khí cường đại bay khắp nơi, đại kỳ dày đặc, man thú ù ù đạp nát thương khung.
Một luồng sáng bắn tới. Đây là một viên sao băng rất lớn, suýt nữa đè vào Long Mã. Mặt đất chấn động ù ù, nổ tung thành một hố sâu.
- Đáng chết, chúng ta đi tới nơi nào thế này?
Long Mã gò móng.
Bọn họ vừa đi ra liền bị công kích. Dường như chỗ này có điều không bình thường, các loại pháp khí và thần quang bay múa, động cái là tan nát núi sông.
- Các ngươi là người thí luyện của Nhân tộc rồi. Nơi này có thể có Đạo Chi Nguyên. Trợ giúp Cửu Thiên Quốc chúng ta chiếm nơi này, đến lúc đó chúng ta chia đều.
Một người nhỏ màu tím lóe lên, cao tầm một thước, là do Tử Diễm Thần Ngọc trong danh sách Cửu Thiên Thần Ngọc hóa hình mà thành.
Diệp Phàm cảm thấy rất tà môn. Vừa rồi thấy Bích Lạc Thần Ngọc trong danh sách Cừu Thiên Thần Ngọc hóa thành sinh linh, lúc này lại thấy một loại khác.
Chẳng qua đây chỉ là một Bán Thánh, còn không cường đại bằng tồn tại kia. Nhưng những kẻ này ngày nay không ngờ đều đã thông linh.
Nghe lời nói của hắn thì sinh linh do Cửu Thiên Thần Ngọc hóa thành ở nơi này đã thành lập quốc gia, thật sự khiến người ta câm thấy không thể tường tượng được.
- Chiến đấu với chúng ta chính là Linh quốc, còn có Ma quốc, Thần quốc. Ngươi nếu gia nhập chúng ta thì đến lúc đó có thể được chia Đạo Chi Nguyên, công bằng hơn so với đám tham lam kia nhiều.
- Chúng ta còn chưa hiểu rõ tại sao lại thế.
Diệp Phàm nói.
- Dịp này khó có được. Nghe đồn từ vạn cổ tới nay mới sinh ra ba mươi được, đương nhiên cùng có người nói rằng có bốn mươi chín loại Đạo Chi Nguyên được cổ nhân biết tới, đúng là rất thưa thớt khó gặp.
Mấy người nhỏ hóa hình từ thần ngọc vây lại, khuyên bảo hắn gia nhập. Vừa rồi có cường giả cảm ứng dưới vùng chiến trường này có khí tức của Đạo Chi Nguyên, vì vậy phát sinh đại chiến.
Các chủng tộc khác cùng không cam tâm, muốn thu Đạo Chi Nguyên trong truyền thuyết, đều ra sức hợp tác với thí luyện giả của Nhân tộc.
- Mười năm nay có một người thí luyện nghịch thiên chiếm được Đạo Chi Nguyên thành công, thực là việc trọng đại từ thượng cổ! Nếu hắn được thiên địa tán thành thì tương lai có thể chứng đạo. Các ngươi nếu không chỉếm được thì con đường phía trước không thể nào đấu lại hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.