Chương 804: Đấu Chiến Thắng Phật pháp chỉ
Thần Đồng
07/11/2013
- Đời người chẳng qua là một thoáng chớp mắt
trong dòng sông, nếu chết đi là vĩnh viễn, còn lâu hơn vạn cổ.
- Không được tùy tiện nói chuyện chết, là bởi sống ngắn ngủi hơn chết nhiều lắm, đáng để quý trọng.
Đó là những lời Trương Lâm đã nói, Dương Di si ngốc nghĩ, ánh mắt lại nhòe đi, cuối cùng nàng ôm đống đất vàng kia, từng bước đi xa.
Tiếp theo nàng sẽ đi đâu? Có lẽ là về thạch trại Nguyên Thiên Sư xưa, có lẽ nơi hậu nhân của Trương Lâm, có lẽ là Dao Trì.
Diệp Phàm nhìn nàng rời đi, chỉ có thể phát ra một tiếng than khẽ, nhưng không cách nào giúp được, nhiều chuyện phải tự mình trải qua, mới có thể chân chính bước qua cánh cửa đó.
Bắc Vực rối loạn, Thần Linh Cốc sâu không lường được bị xóa sổ, biến mất khỏi vạn tộc, đảo điên cách nghĩ, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thân là đại vương tộc thái cổ, trải qua ngàn kiếp trường tồn xa xưa, vẫn măi sừng sững không ngã, địch thủ nào mà chưa gặp qua?
Trong những năm thái cổ tàn khốc, cổ tộc san sát, trải qua đại chiến máu rơi đầy trời, mỗi trận đại chiến chủng tộc là mấy ngàn đến cả vạn năm.
Bọn họ là tinh túy trong đó, bằng không dựa vào cái gì truyền thừa tiếp tục, càng đánh càng hăng, được phong làm Vương tộc, nhìn quen tràng diện lớn, gặp phải vô tận đại địch.
Vượt qua đại kiếp nạn thái cổ, vốn tưởng rằng có thể đứng trên thiên hạ, chậm rãi tĩnh dưỡng mấy ngàn năm, nào ngờ mới xuất thế đã bị diệt mất.
Hơn nữa, là do bọn họ khinh thường Nhân tộc, trong những năm thái cổ là chủng tộc không được coi trọng, mấy lần có họa diệt tộc, gian nan đi tới hôm nay.
Mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say, nghĩ rằng đã tới thời đại huy hoàng của bọn họ, giờ thành kết cục như thế, khiến cho rất nhiều cổ tộc hít một hơi lạnh, trong lòng run sợ.
Sóng ngầm mãnh liệt, khắp Bắc Vực không bình tĩnh, chỉ có Nhân tộc kích động sôi trào, thủ hạ Vô Thủy Đại đế ra tay tác động lòng người.
Ảnh hưởng trận chiến này quá lớn, tất cả chủng tộc thái cổ đều hoảng sợ, Thần Linh Cốc hùng mạnh như thế còn bị diệt, còn ai không sợ chứ?
Diệp Phàm nghe những tin tức này liền vui mừng, Trương Lâm không chết uổng phí, một trận chiến trấn áp Bắc Vực, khắp nơi e ngại.
Hắn cũng không chậm trễ, chạy về nơi chôn thân rút đi chân thân. Lúc trước lo lắng tiến vào Tử Sơn quá nguy hiểm, trước khi đi hắn để lại thân thể cùng một đoạn nguyên thần, để lại hy vọng sống lại.
Ngọn núi yên tĩnh, không một ngọn cỏ, không một âm thanh, Diệp Phàm đào mặt đất thẳng xuống mấy ngàn thước, lập tức biến sắc.
Có người đến đây!
Hắn liền nóng nảy, đây là đạo khu của hắn, làm căn bản chứng đạo, không thể thừa nhận một chút sơ xuất, là ai đến đến nơi này?
Đến khi đi vào chỗ sâu nhất trong lòng đất, hắn thấy được một cái hang lớn tự nhiên mà thành, Diệp Phàm tức muốn nổ phổi, mắng:
- Tên Đoạn Đức chó chết kia!
Tên mập mạp thất đức kia không có ở đây, nếu không thì hắn đã không ngại treo lên làm bao cát đánh, làm côn đồ hóa thân thành ma một trận.
"Ta là một nhà khảo cổ vĩ đại."
Ở trong hang đá chỉ có một hàng chữ đó, tất cả trận văn nguyên thiên do Diệp Phàm bày ra đều bị tan ră.
- Đoạn mập mạp...
Diệp Phàm hận ngứa răng, tên khốn kia hiện giờ đang ở đâu, làm sao tìm được?
Hắn rời khỏi nơi này, dùng Cải Thiên Hoán Địa đại pháp khiến thân thể này trẻ tuổi, sau đó đi tới thành trì Nhân tộc, hắn mãnh liệt muốn biết một tháng mất tích đã xảy ra chuyện gì.
Không biết thì thôi, vừa biết liền dọa nhảy dựng, tên Đoạn mập mạp này đúng là miệng rộng. Thiên Hoàng tử bị gọi là trứng chim, Nguyên Cổ bị chửi là đưa hấu, chửi mắng gây chuyện khắp nơi, tuyên bố muốn đại quyết chiến, nhưng mỗi lần đều chạy lướt qua người kẻ địch, mãi không ra trận.
Một tháng qua, tên mập khốn kiếp này khiêu khích gây chuyện khắp nơi, ngay cả Thần Linh Cốc cũng bị mắng, bộ dạng là địch với thế gian, khí thế có ta vô địch, hắn không bị người ta chém, vẫn sống khỏe re thì coi như là có bổn sự.
Hơn một tháng qua, Thánh thể Nhân tộc nổi bật vô cùng, nếu không phải có chuyện Thần Linh Cốc bị diệt, tuyệt đối sẽ luôn nhắc tới hắn.
Diệp Phàm hết chỗ nói, tuy rằng Đoạn Đức chọc mấy người kia cũng là những kẻ hắn muốn giết, nhưng tên khốn này đúng là thiếu đánh mà.
Hắn đuổi thẳng một đường dò tìm tung tích, nhanh chóng đoạt lại chân thân, nhưng tên khốn này dường như gần đây chuốc thù quá nhiều, có chút nguy hiểm nên trốn đi, khó mà bắt được.
Trong nửa tháng tiếp theo, Bắc Vực đại loạn, các tộc đều cân nhắc, âm thầm kiếm chứng sự thật, muốn làm rõ chân tướng.
Huyết Hoàng Sơn, Thần Tàm Lĩnh, Hỏa Lân Động... những nơi này đều xuất hiện Cổ Hoàng, có cổ binh Hoàng giả thậm chí nội tình khác hay không thì khó mà nói rõ, ngay cả bọn họ cũng phải kinh sợ, điều tra khắp nơi.
Đại đế cổ còn sống hay không, trở thành tâm bệnh của tất cả cổ tộc, theo lý mà nói không nên sống trên thế gian, nhưng trận chiến này quá dọa người.
- Vỉ sao lại thế?
Tổ Vương thái cổ lẩm bẩm, suy nghĩ mọi chuyện, thật lâu không nói.
Trong những năm thái cổ, đại địa man hoang cổ mộc che trời, dị thú hoành hành, giữa các tộc thường xảy ra đại chiến, nhưng ít có nghiền nát như thế, trong một đêm Thần Linh Cốc toàn diệt.
Trong tháng tiếp theo, Bắc Vực vẫn là một mảnh phức tạp hỗn loạn, không ai dám có động tác lớn, tất cả đều sợ chạm đến điểm mấu chốt.
Rốt cuộc, mấy đại Cổ Hoàng tộc thương lượng, phát ra thông cáo đầu tiên, nói là chứng đạo thành tiên là mục đích cuối cùng của tu sĩ, không cần phải tương tàn trên con đường này.
Tin tức này vừa truyền ra, ngữ khí các tộc thái cổ mềm đi không ít, dường như không còn ở tít trên cao, muốn ở chung hòa thuận với Nhân tộc.
- Bất luận là Thái Cổ Hoàng, hay là Đại đế Nhân tộc đời sau đều từng nói qua, vạn vật tương sinh tương khắc, các tộc sinh sản đều có đạo lý tồn tại, trời cao đối xử ngang hàng.
Có người Thái Cổ Hoàng tộc nói ra những lời này, khiến cho thiên hạ chấn động, bọn họ đổi thái độ cứng ngắc rồi sao, thật sự muốn ở chung hòa bình với Nhân tộc?
Có Giáo chủ Nhân tộc biết được, mơ hồ đoán được ý đồ cùng kiêng kỵ của cổ tộc, nhanh chóng đáp lại, nói rằng một đời vạn cổ khó gặp sắp tiến đến, để cho thời đại thịnh thế tiến đến, mà không phải loạn thế đáng sợ.
Trong thời gian tiếp theo, loạn cục ở Bắc Vực hòa hoãn hơn nhiều, bất luận Nhân tộc hay các tộc thái cổ đều âm thầm thở phào.
Trong thời gian này, khắp nơi đều thử, thông qua một ít trường hợp đặc biệt truyền ra tín hiệu, có nhiều vấn đề đều mang tính mấu chốt.
Cuối cùng như đã đạt thành ăn ý, các tộc thái cổ không ai nói tới chinh phạt, đánh hạ linh dược, long khí long tủy nữa.
Còn đại giáo Nhân tộc cũng tỏ thái độ hợp thời, đại địa ngũ vực rộng lớn bao la, có rất nhiều núi sông chưa có chủ, vạn tộc không thiếu đất lành.
Một trận chiến của Trương Lâm chấn nhiếp Bắc Vực, thiên hạ lập tức hòa bình, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra đại loạn.
Chẳng qua phàm là đại giáo đều biết, đây chỉ là gió êm sóng lặng tạm thời, không ai biết sau này sẽ thế nào.
- Tổ sư, một trận chiến này của ngài đánh cho các tộc thái cổ đều sợ, công tích vĩnh viễn ghi khắc trong Nhân tộc.
Diệp Phàm thở dài, rót ly rượu xuống đất tế bái.
Đồng thời, hắn cũng có hướng tới, uy danh Vô Thủy Đại đế quả nhiên cái thế, lần này mượn danh thủ hạ của hắn, nổi lên tác dụng mãnh liệt khó tin.
- Như vậy không biết sẽ được bao lậu.
Diệp Phàm tự nói, muốn tiếp tục chấn nhiếp thì sẽ ngày càng khó, tuy rằng còn vài bước đi được, nhưng còn chưa đến lúc.
Tối thiếu, trước mắt có thể yên bình một thời gian, hắn phải nhanh chóng trưởng thành, đến khi hắc ám náo động bùng nổ thì mới có nơi yên ổn.
Vạn tộc thái cổ có ngàn vạn liên hệ với bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, đây là nơi mà Đại đế cổ cũng không thể hoàn toàn san bằng, nếu tìm hiểu sâu thì thật quá đáng sợ.
Một thời kỳ tương đối bình thản đã tới? Mọi người mừng rỡ, chỉ là không thể kéo dài lâu.
- Đoạn Đức, tên khốn ngươi rốt cuộc đi nơi nào?
Diệp Phàm nguyền rủa.
- A Di Đà Phật...
Trong một ngày, Tây Mạc xa xôi, trên Tu Di Sơn truyền ra một tiếng phật hiệu xa xưa, chấn động tất cả miếu cổ.
Trong ngày này, có phật tử Tây Mạc đi về phía đông, lướt qua Trung Châu tiến vào Đông Hoang, cuối cùng đi vào Bắc Vực, mang đến một đạo pháp chỉ.
- Thiên hạ an bình.
Chỉ có bốn chữ như vậy, mũi nhọn nét bạc, cứng cáp đầy sức lực, vừa mở ra thiên đạo ầm ầm giáng thần âm, đạo quang xông tận trời.
Tựa như có một đoàn cổ phật thiền xướng, vang vọng đất bằng, chấn động mọi người.
Đấu Chiến Thắng Phật chưa chết!
Tin tức này lập tức truyền ra, ngũ vực rung động, dù là các tộc thái cổ cũng giật mình, tất cả Vương cổ chấn động.
Bất luận là Nhân tộc hay các tộc thái cổ đều không biết có cảm xúc gì, bởi vì tục truyền hắn là một vị Vương thái cổ, nhưng quy y Phật giáo Nhân tộc, tu hành trên Tu Di Sơn trở thành một vị Phật.
Trước đó, truyền thuyết hắn bế tử quan khi tọa hóa, không ngờ vẫn chưa chết, vẫn còn sống trên thế gian.
Mặc dù là các tộc thái cổ vô cùng hùng mạnh cũng không thể không kiêng kỵ, Nhân tộc càng không cần phải nói.
Đấu Chiến Thắng Phật là ai? Tục truyền hắn là một con Thánh Viên, là em nhỏ của lão Đấu Chiến Thánh Hoàng trong những năm thái cổ, được dạy dỗ trưởng thành, một thân tu vi cao đến dọa người.
Năm đó hắn không sợ trời không sợ đất, hoành hành đất bằng, tu vi sánh vai với các Thánh Hoàng cùng tuổi, dũng mãnh vang danh thái cổ, đánh chết không biết bao nhiêu tồn tại hùng mạnh.
Nếu quả thật là hắn, các Vương cổ mạnh hơn đi nữa cũng phải suy xét trước khi nhảy ra.
Hơn nữa, sau khi các tộc thái cổ xuất thế đều đi cổ địa Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch tìm tòi, không cảm ứng được khí tức binh khí của lão Thánh Hoàng, rất nhiều người đoán đã bị đệ đệ này mang đi.
Đệ đệ ruột của Đấu Chiến Thánh Hoàng thái cổ, nếu có thêm một cây binh khí Cổ Hoàng, ai mà chống nổi? Muốn diệt tộc cũng không thành vấn đề lớn.
Lúc này hắn xuất quan, truyền ra một đạo pháp chỉ như thế, sẽ dẫn tới một phen chấn động lớn.
Đấu Chiến Thắng Phật muốn điều tiết mâu thuẫn nhất thời, muốn khắp nơi yên bình lại, nhưng không phải ai cũng làm được, chẳng qua thật không có ai dám phê bình kín đáo với hắn.
Diệp Phàm cũng khiếp sợ, Lão Tử, Thích Ca Mâu Ni, Đấu Chiến Thắng Phật, từng danh hào quen thuộc, rốt cuộc lại có một xuất hiện trên đời, còn chưa đi xa.
Không bao lâu sau, Bắc Vực một mảnh nóng bòng muốn sôi trào, bởi vì các đại tộc thái cổ lại đề xuất muốn cử hành đại hội vạn tộc.
Đó tuyệt đối là một tin tức rung động, quá nửa có liên quan tới Đấu Chiến Thắng Phật.
Đến lúc đó, các đại tộc đều phải có người tham dự, sự kiện này khẳng định rất oanh động.
Rất nhiều Giáo chủ Nhân tộc hưởng ứng, cảm thấy nên có một lần đại hội như vậy, đến lúc đó có thể ngồi xuống nói một ít vấn đề căng thẳng.
- Không được tùy tiện nói chuyện chết, là bởi sống ngắn ngủi hơn chết nhiều lắm, đáng để quý trọng.
Đó là những lời Trương Lâm đã nói, Dương Di si ngốc nghĩ, ánh mắt lại nhòe đi, cuối cùng nàng ôm đống đất vàng kia, từng bước đi xa.
Tiếp theo nàng sẽ đi đâu? Có lẽ là về thạch trại Nguyên Thiên Sư xưa, có lẽ nơi hậu nhân của Trương Lâm, có lẽ là Dao Trì.
Diệp Phàm nhìn nàng rời đi, chỉ có thể phát ra một tiếng than khẽ, nhưng không cách nào giúp được, nhiều chuyện phải tự mình trải qua, mới có thể chân chính bước qua cánh cửa đó.
Bắc Vực rối loạn, Thần Linh Cốc sâu không lường được bị xóa sổ, biến mất khỏi vạn tộc, đảo điên cách nghĩ, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thân là đại vương tộc thái cổ, trải qua ngàn kiếp trường tồn xa xưa, vẫn măi sừng sững không ngã, địch thủ nào mà chưa gặp qua?
Trong những năm thái cổ tàn khốc, cổ tộc san sát, trải qua đại chiến máu rơi đầy trời, mỗi trận đại chiến chủng tộc là mấy ngàn đến cả vạn năm.
Bọn họ là tinh túy trong đó, bằng không dựa vào cái gì truyền thừa tiếp tục, càng đánh càng hăng, được phong làm Vương tộc, nhìn quen tràng diện lớn, gặp phải vô tận đại địch.
Vượt qua đại kiếp nạn thái cổ, vốn tưởng rằng có thể đứng trên thiên hạ, chậm rãi tĩnh dưỡng mấy ngàn năm, nào ngờ mới xuất thế đã bị diệt mất.
Hơn nữa, là do bọn họ khinh thường Nhân tộc, trong những năm thái cổ là chủng tộc không được coi trọng, mấy lần có họa diệt tộc, gian nan đi tới hôm nay.
Mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say, nghĩ rằng đã tới thời đại huy hoàng của bọn họ, giờ thành kết cục như thế, khiến cho rất nhiều cổ tộc hít một hơi lạnh, trong lòng run sợ.
Sóng ngầm mãnh liệt, khắp Bắc Vực không bình tĩnh, chỉ có Nhân tộc kích động sôi trào, thủ hạ Vô Thủy Đại đế ra tay tác động lòng người.
Ảnh hưởng trận chiến này quá lớn, tất cả chủng tộc thái cổ đều hoảng sợ, Thần Linh Cốc hùng mạnh như thế còn bị diệt, còn ai không sợ chứ?
Diệp Phàm nghe những tin tức này liền vui mừng, Trương Lâm không chết uổng phí, một trận chiến trấn áp Bắc Vực, khắp nơi e ngại.
Hắn cũng không chậm trễ, chạy về nơi chôn thân rút đi chân thân. Lúc trước lo lắng tiến vào Tử Sơn quá nguy hiểm, trước khi đi hắn để lại thân thể cùng một đoạn nguyên thần, để lại hy vọng sống lại.
Ngọn núi yên tĩnh, không một ngọn cỏ, không một âm thanh, Diệp Phàm đào mặt đất thẳng xuống mấy ngàn thước, lập tức biến sắc.
Có người đến đây!
Hắn liền nóng nảy, đây là đạo khu của hắn, làm căn bản chứng đạo, không thể thừa nhận một chút sơ xuất, là ai đến đến nơi này?
Đến khi đi vào chỗ sâu nhất trong lòng đất, hắn thấy được một cái hang lớn tự nhiên mà thành, Diệp Phàm tức muốn nổ phổi, mắng:
- Tên Đoạn Đức chó chết kia!
Tên mập mạp thất đức kia không có ở đây, nếu không thì hắn đã không ngại treo lên làm bao cát đánh, làm côn đồ hóa thân thành ma một trận.
"Ta là một nhà khảo cổ vĩ đại."
Ở trong hang đá chỉ có một hàng chữ đó, tất cả trận văn nguyên thiên do Diệp Phàm bày ra đều bị tan ră.
- Đoạn mập mạp...
Diệp Phàm hận ngứa răng, tên khốn kia hiện giờ đang ở đâu, làm sao tìm được?
Hắn rời khỏi nơi này, dùng Cải Thiên Hoán Địa đại pháp khiến thân thể này trẻ tuổi, sau đó đi tới thành trì Nhân tộc, hắn mãnh liệt muốn biết một tháng mất tích đã xảy ra chuyện gì.
Không biết thì thôi, vừa biết liền dọa nhảy dựng, tên Đoạn mập mạp này đúng là miệng rộng. Thiên Hoàng tử bị gọi là trứng chim, Nguyên Cổ bị chửi là đưa hấu, chửi mắng gây chuyện khắp nơi, tuyên bố muốn đại quyết chiến, nhưng mỗi lần đều chạy lướt qua người kẻ địch, mãi không ra trận.
Một tháng qua, tên mập khốn kiếp này khiêu khích gây chuyện khắp nơi, ngay cả Thần Linh Cốc cũng bị mắng, bộ dạng là địch với thế gian, khí thế có ta vô địch, hắn không bị người ta chém, vẫn sống khỏe re thì coi như là có bổn sự.
Hơn một tháng qua, Thánh thể Nhân tộc nổi bật vô cùng, nếu không phải có chuyện Thần Linh Cốc bị diệt, tuyệt đối sẽ luôn nhắc tới hắn.
Diệp Phàm hết chỗ nói, tuy rằng Đoạn Đức chọc mấy người kia cũng là những kẻ hắn muốn giết, nhưng tên khốn này đúng là thiếu đánh mà.
Hắn đuổi thẳng một đường dò tìm tung tích, nhanh chóng đoạt lại chân thân, nhưng tên khốn này dường như gần đây chuốc thù quá nhiều, có chút nguy hiểm nên trốn đi, khó mà bắt được.
Trong nửa tháng tiếp theo, Bắc Vực đại loạn, các tộc đều cân nhắc, âm thầm kiếm chứng sự thật, muốn làm rõ chân tướng.
Huyết Hoàng Sơn, Thần Tàm Lĩnh, Hỏa Lân Động... những nơi này đều xuất hiện Cổ Hoàng, có cổ binh Hoàng giả thậm chí nội tình khác hay không thì khó mà nói rõ, ngay cả bọn họ cũng phải kinh sợ, điều tra khắp nơi.
Đại đế cổ còn sống hay không, trở thành tâm bệnh của tất cả cổ tộc, theo lý mà nói không nên sống trên thế gian, nhưng trận chiến này quá dọa người.
- Vỉ sao lại thế?
Tổ Vương thái cổ lẩm bẩm, suy nghĩ mọi chuyện, thật lâu không nói.
Trong những năm thái cổ, đại địa man hoang cổ mộc che trời, dị thú hoành hành, giữa các tộc thường xảy ra đại chiến, nhưng ít có nghiền nát như thế, trong một đêm Thần Linh Cốc toàn diệt.
Trong tháng tiếp theo, Bắc Vực vẫn là một mảnh phức tạp hỗn loạn, không ai dám có động tác lớn, tất cả đều sợ chạm đến điểm mấu chốt.
Rốt cuộc, mấy đại Cổ Hoàng tộc thương lượng, phát ra thông cáo đầu tiên, nói là chứng đạo thành tiên là mục đích cuối cùng của tu sĩ, không cần phải tương tàn trên con đường này.
Tin tức này vừa truyền ra, ngữ khí các tộc thái cổ mềm đi không ít, dường như không còn ở tít trên cao, muốn ở chung hòa thuận với Nhân tộc.
- Bất luận là Thái Cổ Hoàng, hay là Đại đế Nhân tộc đời sau đều từng nói qua, vạn vật tương sinh tương khắc, các tộc sinh sản đều có đạo lý tồn tại, trời cao đối xử ngang hàng.
Có người Thái Cổ Hoàng tộc nói ra những lời này, khiến cho thiên hạ chấn động, bọn họ đổi thái độ cứng ngắc rồi sao, thật sự muốn ở chung hòa bình với Nhân tộc?
Có Giáo chủ Nhân tộc biết được, mơ hồ đoán được ý đồ cùng kiêng kỵ của cổ tộc, nhanh chóng đáp lại, nói rằng một đời vạn cổ khó gặp sắp tiến đến, để cho thời đại thịnh thế tiến đến, mà không phải loạn thế đáng sợ.
Trong thời gian tiếp theo, loạn cục ở Bắc Vực hòa hoãn hơn nhiều, bất luận Nhân tộc hay các tộc thái cổ đều âm thầm thở phào.
Trong thời gian này, khắp nơi đều thử, thông qua một ít trường hợp đặc biệt truyền ra tín hiệu, có nhiều vấn đề đều mang tính mấu chốt.
Cuối cùng như đã đạt thành ăn ý, các tộc thái cổ không ai nói tới chinh phạt, đánh hạ linh dược, long khí long tủy nữa.
Còn đại giáo Nhân tộc cũng tỏ thái độ hợp thời, đại địa ngũ vực rộng lớn bao la, có rất nhiều núi sông chưa có chủ, vạn tộc không thiếu đất lành.
Một trận chiến của Trương Lâm chấn nhiếp Bắc Vực, thiên hạ lập tức hòa bình, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra đại loạn.
Chẳng qua phàm là đại giáo đều biết, đây chỉ là gió êm sóng lặng tạm thời, không ai biết sau này sẽ thế nào.
- Tổ sư, một trận chiến này của ngài đánh cho các tộc thái cổ đều sợ, công tích vĩnh viễn ghi khắc trong Nhân tộc.
Diệp Phàm thở dài, rót ly rượu xuống đất tế bái.
Đồng thời, hắn cũng có hướng tới, uy danh Vô Thủy Đại đế quả nhiên cái thế, lần này mượn danh thủ hạ của hắn, nổi lên tác dụng mãnh liệt khó tin.
- Như vậy không biết sẽ được bao lậu.
Diệp Phàm tự nói, muốn tiếp tục chấn nhiếp thì sẽ ngày càng khó, tuy rằng còn vài bước đi được, nhưng còn chưa đến lúc.
Tối thiếu, trước mắt có thể yên bình một thời gian, hắn phải nhanh chóng trưởng thành, đến khi hắc ám náo động bùng nổ thì mới có nơi yên ổn.
Vạn tộc thái cổ có ngàn vạn liên hệ với bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, đây là nơi mà Đại đế cổ cũng không thể hoàn toàn san bằng, nếu tìm hiểu sâu thì thật quá đáng sợ.
Một thời kỳ tương đối bình thản đã tới? Mọi người mừng rỡ, chỉ là không thể kéo dài lâu.
- Đoạn Đức, tên khốn ngươi rốt cuộc đi nơi nào?
Diệp Phàm nguyền rủa.
- A Di Đà Phật...
Trong một ngày, Tây Mạc xa xôi, trên Tu Di Sơn truyền ra một tiếng phật hiệu xa xưa, chấn động tất cả miếu cổ.
Trong ngày này, có phật tử Tây Mạc đi về phía đông, lướt qua Trung Châu tiến vào Đông Hoang, cuối cùng đi vào Bắc Vực, mang đến một đạo pháp chỉ.
- Thiên hạ an bình.
Chỉ có bốn chữ như vậy, mũi nhọn nét bạc, cứng cáp đầy sức lực, vừa mở ra thiên đạo ầm ầm giáng thần âm, đạo quang xông tận trời.
Tựa như có một đoàn cổ phật thiền xướng, vang vọng đất bằng, chấn động mọi người.
Đấu Chiến Thắng Phật chưa chết!
Tin tức này lập tức truyền ra, ngũ vực rung động, dù là các tộc thái cổ cũng giật mình, tất cả Vương cổ chấn động.
Bất luận là Nhân tộc hay các tộc thái cổ đều không biết có cảm xúc gì, bởi vì tục truyền hắn là một vị Vương thái cổ, nhưng quy y Phật giáo Nhân tộc, tu hành trên Tu Di Sơn trở thành một vị Phật.
Trước đó, truyền thuyết hắn bế tử quan khi tọa hóa, không ngờ vẫn chưa chết, vẫn còn sống trên thế gian.
Mặc dù là các tộc thái cổ vô cùng hùng mạnh cũng không thể không kiêng kỵ, Nhân tộc càng không cần phải nói.
Đấu Chiến Thắng Phật là ai? Tục truyền hắn là một con Thánh Viên, là em nhỏ của lão Đấu Chiến Thánh Hoàng trong những năm thái cổ, được dạy dỗ trưởng thành, một thân tu vi cao đến dọa người.
Năm đó hắn không sợ trời không sợ đất, hoành hành đất bằng, tu vi sánh vai với các Thánh Hoàng cùng tuổi, dũng mãnh vang danh thái cổ, đánh chết không biết bao nhiêu tồn tại hùng mạnh.
Nếu quả thật là hắn, các Vương cổ mạnh hơn đi nữa cũng phải suy xét trước khi nhảy ra.
Hơn nữa, sau khi các tộc thái cổ xuất thế đều đi cổ địa Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch tìm tòi, không cảm ứng được khí tức binh khí của lão Thánh Hoàng, rất nhiều người đoán đã bị đệ đệ này mang đi.
Đệ đệ ruột của Đấu Chiến Thánh Hoàng thái cổ, nếu có thêm một cây binh khí Cổ Hoàng, ai mà chống nổi? Muốn diệt tộc cũng không thành vấn đề lớn.
Lúc này hắn xuất quan, truyền ra một đạo pháp chỉ như thế, sẽ dẫn tới một phen chấn động lớn.
Đấu Chiến Thắng Phật muốn điều tiết mâu thuẫn nhất thời, muốn khắp nơi yên bình lại, nhưng không phải ai cũng làm được, chẳng qua thật không có ai dám phê bình kín đáo với hắn.
Diệp Phàm cũng khiếp sợ, Lão Tử, Thích Ca Mâu Ni, Đấu Chiến Thắng Phật, từng danh hào quen thuộc, rốt cuộc lại có một xuất hiện trên đời, còn chưa đi xa.
Không bao lâu sau, Bắc Vực một mảnh nóng bòng muốn sôi trào, bởi vì các đại tộc thái cổ lại đề xuất muốn cử hành đại hội vạn tộc.
Đó tuyệt đối là một tin tức rung động, quá nửa có liên quan tới Đấu Chiến Thắng Phật.
Đến lúc đó, các đại tộc đều phải có người tham dự, sự kiện này khẳng định rất oanh động.
Rất nhiều Giáo chủ Nhân tộc hưởng ứng, cảm thấy nên có một lần đại hội như vậy, đến lúc đó có thể ngồi xuống nói một ít vấn đề căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.