Chương 763: Đêm nhuộm máu
Thần Đồng
06/05/2013
Khay bạc treo trên cao, ánh trănh chiếu xuống sáng tỏ, cổ tùng trên núi đứng thẳng, suối mát từ trong nguồn mạch chảy ra, đây là một hình ảnh yên ắng mà an hoà.
Màn đêm buông xuống, mấy người ngồi xếp bằng dưới ánh trăng không có một chút tạp âm, siêu thoát mà an hoà, có một cỗ khí tức xuất thế tự nhiên mà không màng danh lợi.
Mới đây không lâu, Diệp Phàm còn đang huyết chiến sôi trào, phẫn nộ giết chết tám vị đại năng đương thời, như là một Chiến Thần bễ nghễ nhân gian, áp bức khiến người ta phải hít thở không thông. Mà lúc này lại như trích tiên, lẳng lặng không nhúc nhích, như siêu phàm thoát tục, dường như sắp thuận theo gió mà bay đi.
Động như Tu La sát thần, tĩnh như hoa lan nơi u cốc, nhất động nhất tĩnh hoàn toàn không giống nhau, đây là hai loại khí chất hoàn toàn tương phản.
Tiếng đàn du dương không minh mà lại linh động, như một đám Thần phù nhảy vượt, dưới ngón tay điêu luyện của Tề Hoạ Thuỷ tuôn ra, vẽ ra một hình ảnh tường hoà tĩnh lặng.
Ánh trăng chiếu xuống làn da trắng nõn của nàng lưu động trong suốt sáng bóng, ngón tay như tinh linh nhảy múa, nàng như một giai nhân bằng ngọc mài khắc mà thành.
Mấy người đều không có phá hỏng phần đạo cảnh này, lẳng lặng thưởng thức.
Nước lại sôi, Nam Yên đứng dậy, bày ra trà đạo xuất thần nhập hoá, mỗi một động tác của hắn đều có một loại lực lượng kỳ dị làm cho lòng người tĩnh lặng, thanh thoát, vui sướng, gột rửa sạch tư tưởng, khiến bản ngã an hoà không màng danh lợi.
Đây là trà đạo chân chính, có thể tinh lọc linh hồn người ta, giúp cho Diệp Phàm nhiều ngày nay vì sinh tử của bạn cũ mà sinh ra lo âu đều hoá giải, hắn dần dần an tĩnh lại.
Thật lâu sau, Nam Yêu lên tiếng:
- Tử Thiên Đô ở Nam Lĩnh!
Tử Thiên Đô, một người Cổ tộc trẻ tuổi ở mười hai năm trước cùng đi với Vương Đằng, thực lực cường đại khiến người ta phát lạnh, là thiếu chủ Thần Linh Cốc.
- Hắn mạnh tới mức nào?
Lệ Thiên từ trong sự yên lặng bừng tỉnh lại, vừa nhấm trà vừa lên tiếng, đồng thời có chút không yên lòng dòm trộm Tề Hoạ Thuỷ.
- So với Vương Đằng mười hai năm trước mạnh hơn một bậc.
Nam Yêu nói như vậy, tóc đen rậm tự nhiên rối tung, trong mắt có núi sông hiện ra, có ánh trăng cổ rơi xuống, sâu không lường được.
- Ngươi là muốn nói cho chúng ta biết, hắn rất cường đại. Vả lại ngày nay Vương Đằng xưa đâu bằng nay, càng khủng bố hơn năm đó!
Yên Nhất Tịch nói.
Cây tùng xanh khó che nắng, suối mát vẫn chảy, nơi này lại trở thành yên lặng, ai nấy đều yên tĩnh nhấm hương trà.
Mùi thơm thoang thoảng làm cho thần hồn người ta thăng hoa.
Trà là quý báu nhất thế gian này, đến từ Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ, phiến lá bay ra từ Bất Tử Sơn, rơi vào ngoại giới rất hiếm thấy như lông phường và sừng lân.
Nam Yêu dùng để đãi khách còn không nói, nhưng mấy người có thể phân biệt ra dụng tâm thể hội đạo, nơi đây càng ngày càng yên lặng.
- Nguyên Cổ mạnh cỡ nào?
Diệp Phàm hỏi, hắn sớm có quyết định, muốn giết người này để vừa báo cừu cho cố nhân vừa rửa sạch đạo tâm.
- Ta cùng hắn cách xa nhau mười dặm, quay đầu lại thoáng nhìn, nhìn thấy qua một cái hình chiếu, là cao thủ cái thế, rất cường đại!
Nam Yêu nói không nhiều lắm, nhưng cũng rất có phân lượng.
Hắn không có khoa trương kể rõ, càng không có miêu tả chi tiết, chỉ bình thản mà nói tới, lại làm cho người ta cảm nhận được một loại áp lực cực lớn
Nam Yêu từng một mình đi vào Đông Hoang, muốn tận mắt thấy cường giả trẻ tuổi đáng sợ của Cổ tộc, nhưng cuối cùng chỉ đi sát bên người Nguyên Cổ mà qua. Còn mấy người Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử, Thần Tàm đạo nhân, Hoả Kỳ Tử cũng không nhìn thấy người nào.
- Một trận chiến hôm nay, năm vực sẽ đều chấn động, ngươi muốn hoá giải nguy cơ cho bạn cũ sao, nghĩ rằng bọn họ còn sống ư?
Nam Yêu bình tĩnh nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm buông chén trà, nhìn về phương xa, nói:
- Ta hy vọng có người còn sống! Cứ để tất cả địch nhân đều tới giết ta, ta đồng loạt đón tiếp!
- Ngươi sẽ không sợ địch nhân vô cùng vô tận, toàn bộ đánh tới, ngươi có thể ngăn cản được sao?
Tề Hoạ Thuỷ thanh cao thoát tục, nhưng khi nàng rộ cười lên, lại có vẻ lẳng lơ thiên kiều bá mị.
- Bọn họ đến đây, ta đều giết là được.
Diệp Phàm nói.
Xa xa, mấy lão yêu thần sắc cũng không khỏi ngưng trọng, rồi sau đó gật gật đầu.
- Đến đây đi Lệ Thiên thần tử ta buông xuống nơi đây, chắc chắn phải có một hồi đại chiến kinh thế để dương danh thánh uy của Nhân Dục Đạo ta!
Lệ Thiên dõng dạc nói.
Tề Hoạ Thuỷ bĩu môi, không có cảm tình với hắn chút nào.
- Mỹ nhân nàng chớ vội khinh thị, ta chính là Giáo chủ Nhân Dục Đạo, sẽ phát dương rầm rộ giáo ta ở Bắc Đẩu Tinh Vực, tương lai ta tất là chủ đại địa, đứng trên thiên hạ.
- Không phải chỉ là một tên dâm tặc hái hoa sao?
Tề Hoạ Thuỷ thực dũng cảm nói, làm ra một bộ dáng khinh thường:
- Giết không có một ngàn, cũng có tám trăm!
- Đừng ví ta cùng những tên không có nhân phẩm kia, ta là một Giáo chủ thanh niên có năm khát vọng có lý tưởng, có đạo đức, có nội tình, có thiết luật, có hoài bão.
Màn đêm tĩnh lặng, hương hoa tràn ngập, trong rừng tùng lại yên lặng. Thật lâu sau Diệp Phàm hướng Nam Yêu thỉnh giáo về thế cục của Đông Hoang, nhận được tin tức cùng trước kia nghe nói tương tự nhau.
- Ta tới Đông Hoang một lần đó, giết vài tên cường giả Thái Cổ tộc, đều là cùng một tộc với Nguyên Cổ, nhưng truy tìm vẫn không thấy tung tích bạn cũ của ngươi.
Nam Yêu nói.
Diệp Phàm bày tỏ lòng biết ơn, cùng Nam Yêu cũng không có giao tình thâm sâu gì mấy, có thể làm được đến từng bước này thật rất hiếm có, hơn nữa ngày nay có mấy ai muốn chọc tới các tộc thái cổ? Ai nấy đều muốn tự bảo vệ mình trong loạn thế tương lai, tránh né còn không kịp nữa.
Các tộc thái cổ, đều có Cổ Vương ngủ say, một khi thức tỉnh Nhân tộc ai có thể đối địch? Thực muốn là địch cùng bọn họ, ắt sẽ thây chất thành núi máu chảy thành sông, không người nào có thể tranh phong, các Thánh địa đều ôm trong lòng nỗi bất bình mà ráng chịu đựng.
Ánh trăng như màn khói bạc chiếu rọi trong rừng tùng, như một mảng lớn lông chim trắng nõn, nước suối rì rào, nơi này vô cùng tường hoà an tĩnh, giống như một cảnh thơ.
Đêm đã khuya, Diệp Phàm đứng dậy, nói:
- Nói cho ta biết vị trí cụ thể của Tử Thiên Đô, khắc cho ta một cái truyền tống trận!
- Được!
Nam Yêu đứng dậy, bảo một vị lão yêu trên đỉnh một ngọn núi khác mở ra một toà trận thai cổ.
- Ngươi định một mình đi giết thiếu chủ Thần Linh Cốc ư? Nơi đó nhưng là đầm rồng hang hổ, hắn cường đại không cần phải nói, còn có một đám tộc nhân đáng sợ, là một cái cứ điểm của bọn hắn khi tiến vào Nam Lĩnh!
Tề Hoạ Thuỷ chớp đôi mắt đẹp nói.
Diệp Phàm cười cười, nói:
- Qua đêm nay cái cứ điểm kia sẽ không còn tồn tại nữa.
- Ngông cuồng tự đại!
Tề Hoạ Thuỷ lườm mắt nhìn hắn.
- Say rồi! Tê rần rồi! Mềm nhũn rồi! Cười một cái sẽ thăng thiên ngay!
Lệ Thiên kêu lên.
- Đi chết đi!
Tề Hoạ Thuỷ hung hăng lườm hắn một cái.
- Đắc tội nhiều người, nhốt ngươi một tháng, không được nghĩ trong lòng đi!
Diệp Phàm bồi thêm.
- Ngươi cũng đi chết đi!
Tề Hoạ Thuỷ nổi giận, phóng một cước đá Diệp Phàm bay lên trận thai, doạ cho mấy người đều ngẩn người. Cô gái này thật dũng mãnh, ngay cả Thánh thể đều cứ đá không tha, phải biết đây chính là người ngoan độc mới vừa giết qua tám vị đại năng, bao gồm cả chủ của thế gia thái cổ Bắc Nguyên ở trong đó!
Trận thai cổ đan vào ra từng đường hoa văn, hô ứng cùng tinh tú trên bầu trời, lúc này toàn bộ được kích hoạt, yêu quang bốc hơi, bọn họ liền biến mất tại chỗ.
Chu Tước Thành, là một trong mười cổ thành lớn của Nam Lĩnh, có lịch sử đã lâu đời, niên đại còn sớm hơn có văn tự xuất hiện.
Đây là một toà cự thành viễn cổ, tương truyền khi khởi đầu xây dựng thành, có thần điểu Chu Tước kêu to, dựa vào đó dùng cái tên này.
Tại đêm khuya hôm nay, trăng sáng sao thưa, một hàng ba người vượt qua hư không không biết qua mấy chục vạn dặm tiến vào toà thành này.
- Gã Nam Yêu kia dường như cực kỳ cường đại, sâu không lường được!
Yến Nhất Tịch nói.
- Người này thật trầm ổn, khí độ phi phàm, tương lai tất thành người tài!
Ngay cả Lệ Thiên tên lưu manh này đều nói như vậy.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Nếu không mạnh, như thế nào Kỳ Sỹ Phủ mật đàm cùng hắn, có thể sẽ cho hắn một cái danh ngạch tiến vào tinh không cổ vực.
Đây là một toà trạch viên cổ rất trống trải, rừng mọc từng mảng, rất nhiều đền đài, là ngày xưa một vị Thiên Yêu thượng cổ bễ nghễ khắp Nam Lĩnh lưu lại, mà ngày nay gần như hoang phế.
Diệp Phàm đẩy cánh cửa ra cất bước đi vào, hắn không có tế ra chiến bảo, tay phải chỉ cầm theo một thanh kiếm bình thường, đi nhanh tới trước.
- Người nào dám xông vào trọng địa của tộc ta?
Một sinh linh thái cổ cảnh giác, từ chỗ gác cổng phóng vọt ra, quát lớn lộ ra răng nanh đỏ, vảy cá sấu phủ khắp cả người.
"Phốc!"
Diệp Phàm không nói một lời, hàn quang một kiếm chiếu sáng bốn phương, một cái đầu nhiễm máu lập tức bay xéo ra ngoài, nguyên thần bị kiếm khí huỷ diệt, thi thể không đầu bắn lên máu tươi mấy thước cao, đợi lúc ba người chạy tới mới bùm một tiếng ngã trên mặt đất.
- Thật to gan! Chỉ mấy tên Nhân tộc mà dám xông vào trọng địa Thần Linh Cốc ta!
Mấy sinh linh bay trên trời xuống giống như Ngân Dạ Xoa phóng ra, miệng phun thần thuật, cánh phát ra thần mang công tới.
Diệp Phàm mở ra Thánh vực hoàng kim, đi nhanh tới trước như vào chỗ không người, vạn vật không dính thân, như là lửng thửng đi dạo đánh giết tới.
"Phốc! Phốc"...
Một cái đầu tiếp một cái đầu bay lên, máu tươi phun bắn ra sáng lạn như pháo hoa nở rộ, một cái chớp mắt kinh tâm, tĩnh mịch vĩnh hằng.
Toàn bộ mười chín cái đầu bị Diệp Phàm chém bay ra ngoài, sinh linh thái cổ không có một tên nào là kẻ yếu, nhưng bị Thánh vực hoàng kim trấn áp, ngay cả lực trả đòn cũng không có, toàn bộ bị giết chết.
- Quá nhanh! Quá lợi hại! Lại không để cho ta động thủ?
Lệ Thiên kêu lên.
Diệp Phàm nói:
- Ngươi đi trên không trung, nắm giữ Thần Nữ Lô, nhưng không cần để lộ nó, nhìn thấy kẻ nào muốn chạy trốn đều đánh chết cho ta, hôm nay không để một kẻ nào chạy thoát!
- A...
Trong phủ đệ cổ xưa này truyền ra từng tiếng tiếp từng tiếng hét thảm, kinh động rất nhiều tu sĩ Chu Tước Thành toàn bộ tỉnh giấc, ở xa xa trên không trung theo dõi.
- Là hắn, lại là Thánh thể đang báo thù cho người dã man.
- Mười hai năm sau trở về, lại cường thế và đáng sợ như vậy!
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, đương kim thiên hạ có mấy người dám trêu chọc sinh linh thái cổ, Diệp Phàm chỉ có một thân một mình dám sát nhập cứ điểm của Thần Linh Cốc ở Nam Lĩnh, đây là muốn tiêu diệt toàn bộ mà!
- A...
Một đêm Chu Tước Thành không yên tĩnh, có sát khí ngút trời, không ngừng truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, khiến mỗi người đều cảm nhận được cái loại tuyệt vọng và lạnh giá này.
- Tử Thiên Đô mau lăn ra đây!
Diệp Phàm giơ cao thanh thiết kiếm vấy máu, một đường đánh giết vào chỗ sâu trong phủ đệ, sinh linh cổ hơn sáu mươi thi thể ngổn ngang đầy đất, dưới chân hắn đầy máu tươi.
- Đệ của ta trở về Đông Hoang rồi...
Một sinh linh đáng sợ đi ra, hình dạng không lớn không khác gì Nhân tộc, tóc tím mắt tím, da thịt trắng tuyết, trong mắt phun trào lửa giận, nói:
- Ngươi thật đúng là tên Thánh thể kia?
- Đáng tiếc, ta đây cũng làm cho hắn trải qua một đoạn cực kỳ bi ai!
Diệp Phàm nói xong liền ra tay.
Xa xa trên không trung, mọi người đều nghe được một tràng tiếng rống giận, có bùng phát đại chiến kịch liệt, các loại hào quang vọt lên, vô số bí thuật thái cổ đánh ra, nơi đó sôi trào.
Nhưng sau nửa khắc truyền đến một tiếng rống giận không cam lòng, một cái đầu tóc tím mắt tím đẫm máu bay lên không trung, ngay sau đó vỡ nát.
Từ đó về sau, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục, có người nhìn thấy rõ ràng trong phủ đệ có một cái thân ảnh bao phủ thần hoàng kim rất nhanh giết người.
Một kiếm hạ xuống, hoặc có đầu người rơi xuống đất, hoặc có nửa người bị chém xéo bay lên, đó là một loại hình ảnh phi thường đáng sợ, máu tươi nhuộm đỏ đá xanh lót trên đường.
Người kia giống như Ma Vương đến từ địa ngục, tóc rối tung bay, giết người như ma, không có một kiếm thất bại, mỗi một lần đánh ra, đều có một mảng lớn huyết hoa cùng với một sinh mệnh chấm dứt.
- Thật là đáng sợ, đây là thánh lực của Thánh thể sao, một đạo thần hoàn trấn áp tất cả công kích của sinh vật thái cổ!
- Mười hai năm sau trở về, một lần nữa đi vào thế gian này, Thánh thể quá cường đại và đáng sợ!
Đây là tiếng lòng của mọi người, tất cả đều da đầu run lên, cả thân mình giá lạnh.
Khi hết thảy đều yên tĩnh lại, dưới chân Diệp Phàm cả trăm thi thể ngổn ngang đầy đất, cả người hắn nhuộm máu, thiết kiếm đỏ thẫm, bị hắn ném trên mặt đất, "keng" một tiếng, làm cho trong lòng mọi người run lên.
- Lý Tiểu Mạn, Hoa Vân Phi, Vương Đằng, Âm Dương Giao, Nhân Thế Gian, Địa Ngục, Tử Thiên Đô, Nguyên Cổ... tất cả địch nhân, ta đích thân ở Nam Lĩnh chờ các ngươi!
Thiên địa yên tĩnh cũng không bao lâu, mới có người ỷ vào lá gan tiến vào toà phủ đệ này, lọt vào tầm mắt nơi nơi là vết máu, nơi nơi đều là thi thiể, tất cả đều là một kích bị mất mạng.
Lúc này mới bao lâu mà đã hơn một trăm thi thể cao thủ Cổ tộc nằm đầy đất, loại chiến tích này khiến người ta sợ run.
Vừa đi mười hai năm Thánh thể trở về, ngày chém người chủ cùng tám vị đại năng của Vương gia Bắc Nguyên, đêm giết bách hùng của Cổ tộc Thần Linh Cốc, nghe mà rợn cả người.
Mọi người biết rằng sau hừng đông tin tức ắt sẽ truyền đi khắp năm đại vực, sẽ dẫn phát chấn động lớn, thiên hạ sẽ đại chấn động.
Màn đêm buông xuống, mấy người ngồi xếp bằng dưới ánh trăng không có một chút tạp âm, siêu thoát mà an hoà, có một cỗ khí tức xuất thế tự nhiên mà không màng danh lợi.
Mới đây không lâu, Diệp Phàm còn đang huyết chiến sôi trào, phẫn nộ giết chết tám vị đại năng đương thời, như là một Chiến Thần bễ nghễ nhân gian, áp bức khiến người ta phải hít thở không thông. Mà lúc này lại như trích tiên, lẳng lặng không nhúc nhích, như siêu phàm thoát tục, dường như sắp thuận theo gió mà bay đi.
Động như Tu La sát thần, tĩnh như hoa lan nơi u cốc, nhất động nhất tĩnh hoàn toàn không giống nhau, đây là hai loại khí chất hoàn toàn tương phản.
Tiếng đàn du dương không minh mà lại linh động, như một đám Thần phù nhảy vượt, dưới ngón tay điêu luyện của Tề Hoạ Thuỷ tuôn ra, vẽ ra một hình ảnh tường hoà tĩnh lặng.
Ánh trăng chiếu xuống làn da trắng nõn của nàng lưu động trong suốt sáng bóng, ngón tay như tinh linh nhảy múa, nàng như một giai nhân bằng ngọc mài khắc mà thành.
Mấy người đều không có phá hỏng phần đạo cảnh này, lẳng lặng thưởng thức.
Nước lại sôi, Nam Yên đứng dậy, bày ra trà đạo xuất thần nhập hoá, mỗi một động tác của hắn đều có một loại lực lượng kỳ dị làm cho lòng người tĩnh lặng, thanh thoát, vui sướng, gột rửa sạch tư tưởng, khiến bản ngã an hoà không màng danh lợi.
Đây là trà đạo chân chính, có thể tinh lọc linh hồn người ta, giúp cho Diệp Phàm nhiều ngày nay vì sinh tử của bạn cũ mà sinh ra lo âu đều hoá giải, hắn dần dần an tĩnh lại.
Thật lâu sau, Nam Yêu lên tiếng:
- Tử Thiên Đô ở Nam Lĩnh!
Tử Thiên Đô, một người Cổ tộc trẻ tuổi ở mười hai năm trước cùng đi với Vương Đằng, thực lực cường đại khiến người ta phát lạnh, là thiếu chủ Thần Linh Cốc.
- Hắn mạnh tới mức nào?
Lệ Thiên từ trong sự yên lặng bừng tỉnh lại, vừa nhấm trà vừa lên tiếng, đồng thời có chút không yên lòng dòm trộm Tề Hoạ Thuỷ.
- So với Vương Đằng mười hai năm trước mạnh hơn một bậc.
Nam Yêu nói như vậy, tóc đen rậm tự nhiên rối tung, trong mắt có núi sông hiện ra, có ánh trăng cổ rơi xuống, sâu không lường được.
- Ngươi là muốn nói cho chúng ta biết, hắn rất cường đại. Vả lại ngày nay Vương Đằng xưa đâu bằng nay, càng khủng bố hơn năm đó!
Yên Nhất Tịch nói.
Cây tùng xanh khó che nắng, suối mát vẫn chảy, nơi này lại trở thành yên lặng, ai nấy đều yên tĩnh nhấm hương trà.
Mùi thơm thoang thoảng làm cho thần hồn người ta thăng hoa.
Trà là quý báu nhất thế gian này, đến từ Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ, phiến lá bay ra từ Bất Tử Sơn, rơi vào ngoại giới rất hiếm thấy như lông phường và sừng lân.
Nam Yêu dùng để đãi khách còn không nói, nhưng mấy người có thể phân biệt ra dụng tâm thể hội đạo, nơi đây càng ngày càng yên lặng.
- Nguyên Cổ mạnh cỡ nào?
Diệp Phàm hỏi, hắn sớm có quyết định, muốn giết người này để vừa báo cừu cho cố nhân vừa rửa sạch đạo tâm.
- Ta cùng hắn cách xa nhau mười dặm, quay đầu lại thoáng nhìn, nhìn thấy qua một cái hình chiếu, là cao thủ cái thế, rất cường đại!
Nam Yêu nói không nhiều lắm, nhưng cũng rất có phân lượng.
Hắn không có khoa trương kể rõ, càng không có miêu tả chi tiết, chỉ bình thản mà nói tới, lại làm cho người ta cảm nhận được một loại áp lực cực lớn
Nam Yêu từng một mình đi vào Đông Hoang, muốn tận mắt thấy cường giả trẻ tuổi đáng sợ của Cổ tộc, nhưng cuối cùng chỉ đi sát bên người Nguyên Cổ mà qua. Còn mấy người Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử, Thần Tàm đạo nhân, Hoả Kỳ Tử cũng không nhìn thấy người nào.
- Một trận chiến hôm nay, năm vực sẽ đều chấn động, ngươi muốn hoá giải nguy cơ cho bạn cũ sao, nghĩ rằng bọn họ còn sống ư?
Nam Yêu bình tĩnh nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm buông chén trà, nhìn về phương xa, nói:
- Ta hy vọng có người còn sống! Cứ để tất cả địch nhân đều tới giết ta, ta đồng loạt đón tiếp!
- Ngươi sẽ không sợ địch nhân vô cùng vô tận, toàn bộ đánh tới, ngươi có thể ngăn cản được sao?
Tề Hoạ Thuỷ thanh cao thoát tục, nhưng khi nàng rộ cười lên, lại có vẻ lẳng lơ thiên kiều bá mị.
- Bọn họ đến đây, ta đều giết là được.
Diệp Phàm nói.
Xa xa, mấy lão yêu thần sắc cũng không khỏi ngưng trọng, rồi sau đó gật gật đầu.
- Đến đây đi Lệ Thiên thần tử ta buông xuống nơi đây, chắc chắn phải có một hồi đại chiến kinh thế để dương danh thánh uy của Nhân Dục Đạo ta!
Lệ Thiên dõng dạc nói.
Tề Hoạ Thuỷ bĩu môi, không có cảm tình với hắn chút nào.
- Mỹ nhân nàng chớ vội khinh thị, ta chính là Giáo chủ Nhân Dục Đạo, sẽ phát dương rầm rộ giáo ta ở Bắc Đẩu Tinh Vực, tương lai ta tất là chủ đại địa, đứng trên thiên hạ.
- Không phải chỉ là một tên dâm tặc hái hoa sao?
Tề Hoạ Thuỷ thực dũng cảm nói, làm ra một bộ dáng khinh thường:
- Giết không có một ngàn, cũng có tám trăm!
- Đừng ví ta cùng những tên không có nhân phẩm kia, ta là một Giáo chủ thanh niên có năm khát vọng có lý tưởng, có đạo đức, có nội tình, có thiết luật, có hoài bão.
Màn đêm tĩnh lặng, hương hoa tràn ngập, trong rừng tùng lại yên lặng. Thật lâu sau Diệp Phàm hướng Nam Yêu thỉnh giáo về thế cục của Đông Hoang, nhận được tin tức cùng trước kia nghe nói tương tự nhau.
- Ta tới Đông Hoang một lần đó, giết vài tên cường giả Thái Cổ tộc, đều là cùng một tộc với Nguyên Cổ, nhưng truy tìm vẫn không thấy tung tích bạn cũ của ngươi.
Nam Yêu nói.
Diệp Phàm bày tỏ lòng biết ơn, cùng Nam Yêu cũng không có giao tình thâm sâu gì mấy, có thể làm được đến từng bước này thật rất hiếm có, hơn nữa ngày nay có mấy ai muốn chọc tới các tộc thái cổ? Ai nấy đều muốn tự bảo vệ mình trong loạn thế tương lai, tránh né còn không kịp nữa.
Các tộc thái cổ, đều có Cổ Vương ngủ say, một khi thức tỉnh Nhân tộc ai có thể đối địch? Thực muốn là địch cùng bọn họ, ắt sẽ thây chất thành núi máu chảy thành sông, không người nào có thể tranh phong, các Thánh địa đều ôm trong lòng nỗi bất bình mà ráng chịu đựng.
Ánh trăng như màn khói bạc chiếu rọi trong rừng tùng, như một mảng lớn lông chim trắng nõn, nước suối rì rào, nơi này vô cùng tường hoà an tĩnh, giống như một cảnh thơ.
Đêm đã khuya, Diệp Phàm đứng dậy, nói:
- Nói cho ta biết vị trí cụ thể của Tử Thiên Đô, khắc cho ta một cái truyền tống trận!
- Được!
Nam Yêu đứng dậy, bảo một vị lão yêu trên đỉnh một ngọn núi khác mở ra một toà trận thai cổ.
- Ngươi định một mình đi giết thiếu chủ Thần Linh Cốc ư? Nơi đó nhưng là đầm rồng hang hổ, hắn cường đại không cần phải nói, còn có một đám tộc nhân đáng sợ, là một cái cứ điểm của bọn hắn khi tiến vào Nam Lĩnh!
Tề Hoạ Thuỷ chớp đôi mắt đẹp nói.
Diệp Phàm cười cười, nói:
- Qua đêm nay cái cứ điểm kia sẽ không còn tồn tại nữa.
- Ngông cuồng tự đại!
Tề Hoạ Thuỷ lườm mắt nhìn hắn.
- Say rồi! Tê rần rồi! Mềm nhũn rồi! Cười một cái sẽ thăng thiên ngay!
Lệ Thiên kêu lên.
- Đi chết đi!
Tề Hoạ Thuỷ hung hăng lườm hắn một cái.
- Đắc tội nhiều người, nhốt ngươi một tháng, không được nghĩ trong lòng đi!
Diệp Phàm bồi thêm.
- Ngươi cũng đi chết đi!
Tề Hoạ Thuỷ nổi giận, phóng một cước đá Diệp Phàm bay lên trận thai, doạ cho mấy người đều ngẩn người. Cô gái này thật dũng mãnh, ngay cả Thánh thể đều cứ đá không tha, phải biết đây chính là người ngoan độc mới vừa giết qua tám vị đại năng, bao gồm cả chủ của thế gia thái cổ Bắc Nguyên ở trong đó!
Trận thai cổ đan vào ra từng đường hoa văn, hô ứng cùng tinh tú trên bầu trời, lúc này toàn bộ được kích hoạt, yêu quang bốc hơi, bọn họ liền biến mất tại chỗ.
Chu Tước Thành, là một trong mười cổ thành lớn của Nam Lĩnh, có lịch sử đã lâu đời, niên đại còn sớm hơn có văn tự xuất hiện.
Đây là một toà cự thành viễn cổ, tương truyền khi khởi đầu xây dựng thành, có thần điểu Chu Tước kêu to, dựa vào đó dùng cái tên này.
Tại đêm khuya hôm nay, trăng sáng sao thưa, một hàng ba người vượt qua hư không không biết qua mấy chục vạn dặm tiến vào toà thành này.
- Gã Nam Yêu kia dường như cực kỳ cường đại, sâu không lường được!
Yến Nhất Tịch nói.
- Người này thật trầm ổn, khí độ phi phàm, tương lai tất thành người tài!
Ngay cả Lệ Thiên tên lưu manh này đều nói như vậy.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Nếu không mạnh, như thế nào Kỳ Sỹ Phủ mật đàm cùng hắn, có thể sẽ cho hắn một cái danh ngạch tiến vào tinh không cổ vực.
Đây là một toà trạch viên cổ rất trống trải, rừng mọc từng mảng, rất nhiều đền đài, là ngày xưa một vị Thiên Yêu thượng cổ bễ nghễ khắp Nam Lĩnh lưu lại, mà ngày nay gần như hoang phế.
Diệp Phàm đẩy cánh cửa ra cất bước đi vào, hắn không có tế ra chiến bảo, tay phải chỉ cầm theo một thanh kiếm bình thường, đi nhanh tới trước.
- Người nào dám xông vào trọng địa của tộc ta?
Một sinh linh thái cổ cảnh giác, từ chỗ gác cổng phóng vọt ra, quát lớn lộ ra răng nanh đỏ, vảy cá sấu phủ khắp cả người.
"Phốc!"
Diệp Phàm không nói một lời, hàn quang một kiếm chiếu sáng bốn phương, một cái đầu nhiễm máu lập tức bay xéo ra ngoài, nguyên thần bị kiếm khí huỷ diệt, thi thể không đầu bắn lên máu tươi mấy thước cao, đợi lúc ba người chạy tới mới bùm một tiếng ngã trên mặt đất.
- Thật to gan! Chỉ mấy tên Nhân tộc mà dám xông vào trọng địa Thần Linh Cốc ta!
Mấy sinh linh bay trên trời xuống giống như Ngân Dạ Xoa phóng ra, miệng phun thần thuật, cánh phát ra thần mang công tới.
Diệp Phàm mở ra Thánh vực hoàng kim, đi nhanh tới trước như vào chỗ không người, vạn vật không dính thân, như là lửng thửng đi dạo đánh giết tới.
"Phốc! Phốc"...
Một cái đầu tiếp một cái đầu bay lên, máu tươi phun bắn ra sáng lạn như pháo hoa nở rộ, một cái chớp mắt kinh tâm, tĩnh mịch vĩnh hằng.
Toàn bộ mười chín cái đầu bị Diệp Phàm chém bay ra ngoài, sinh linh thái cổ không có một tên nào là kẻ yếu, nhưng bị Thánh vực hoàng kim trấn áp, ngay cả lực trả đòn cũng không có, toàn bộ bị giết chết.
- Quá nhanh! Quá lợi hại! Lại không để cho ta động thủ?
Lệ Thiên kêu lên.
Diệp Phàm nói:
- Ngươi đi trên không trung, nắm giữ Thần Nữ Lô, nhưng không cần để lộ nó, nhìn thấy kẻ nào muốn chạy trốn đều đánh chết cho ta, hôm nay không để một kẻ nào chạy thoát!
- A...
Trong phủ đệ cổ xưa này truyền ra từng tiếng tiếp từng tiếng hét thảm, kinh động rất nhiều tu sĩ Chu Tước Thành toàn bộ tỉnh giấc, ở xa xa trên không trung theo dõi.
- Là hắn, lại là Thánh thể đang báo thù cho người dã man.
- Mười hai năm sau trở về, lại cường thế và đáng sợ như vậy!
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, đương kim thiên hạ có mấy người dám trêu chọc sinh linh thái cổ, Diệp Phàm chỉ có một thân một mình dám sát nhập cứ điểm của Thần Linh Cốc ở Nam Lĩnh, đây là muốn tiêu diệt toàn bộ mà!
- A...
Một đêm Chu Tước Thành không yên tĩnh, có sát khí ngút trời, không ngừng truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, khiến mỗi người đều cảm nhận được cái loại tuyệt vọng và lạnh giá này.
- Tử Thiên Đô mau lăn ra đây!
Diệp Phàm giơ cao thanh thiết kiếm vấy máu, một đường đánh giết vào chỗ sâu trong phủ đệ, sinh linh cổ hơn sáu mươi thi thể ngổn ngang đầy đất, dưới chân hắn đầy máu tươi.
- Đệ của ta trở về Đông Hoang rồi...
Một sinh linh đáng sợ đi ra, hình dạng không lớn không khác gì Nhân tộc, tóc tím mắt tím, da thịt trắng tuyết, trong mắt phun trào lửa giận, nói:
- Ngươi thật đúng là tên Thánh thể kia?
- Đáng tiếc, ta đây cũng làm cho hắn trải qua một đoạn cực kỳ bi ai!
Diệp Phàm nói xong liền ra tay.
Xa xa trên không trung, mọi người đều nghe được một tràng tiếng rống giận, có bùng phát đại chiến kịch liệt, các loại hào quang vọt lên, vô số bí thuật thái cổ đánh ra, nơi đó sôi trào.
Nhưng sau nửa khắc truyền đến một tiếng rống giận không cam lòng, một cái đầu tóc tím mắt tím đẫm máu bay lên không trung, ngay sau đó vỡ nát.
Từ đó về sau, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục, có người nhìn thấy rõ ràng trong phủ đệ có một cái thân ảnh bao phủ thần hoàng kim rất nhanh giết người.
Một kiếm hạ xuống, hoặc có đầu người rơi xuống đất, hoặc có nửa người bị chém xéo bay lên, đó là một loại hình ảnh phi thường đáng sợ, máu tươi nhuộm đỏ đá xanh lót trên đường.
Người kia giống như Ma Vương đến từ địa ngục, tóc rối tung bay, giết người như ma, không có một kiếm thất bại, mỗi một lần đánh ra, đều có một mảng lớn huyết hoa cùng với một sinh mệnh chấm dứt.
- Thật là đáng sợ, đây là thánh lực của Thánh thể sao, một đạo thần hoàn trấn áp tất cả công kích của sinh vật thái cổ!
- Mười hai năm sau trở về, một lần nữa đi vào thế gian này, Thánh thể quá cường đại và đáng sợ!
Đây là tiếng lòng của mọi người, tất cả đều da đầu run lên, cả thân mình giá lạnh.
Khi hết thảy đều yên tĩnh lại, dưới chân Diệp Phàm cả trăm thi thể ngổn ngang đầy đất, cả người hắn nhuộm máu, thiết kiếm đỏ thẫm, bị hắn ném trên mặt đất, "keng" một tiếng, làm cho trong lòng mọi người run lên.
- Lý Tiểu Mạn, Hoa Vân Phi, Vương Đằng, Âm Dương Giao, Nhân Thế Gian, Địa Ngục, Tử Thiên Đô, Nguyên Cổ... tất cả địch nhân, ta đích thân ở Nam Lĩnh chờ các ngươi!
Thiên địa yên tĩnh cũng không bao lâu, mới có người ỷ vào lá gan tiến vào toà phủ đệ này, lọt vào tầm mắt nơi nơi là vết máu, nơi nơi đều là thi thiể, tất cả đều là một kích bị mất mạng.
Lúc này mới bao lâu mà đã hơn một trăm thi thể cao thủ Cổ tộc nằm đầy đất, loại chiến tích này khiến người ta sợ run.
Vừa đi mười hai năm Thánh thể trở về, ngày chém người chủ cùng tám vị đại năng của Vương gia Bắc Nguyên, đêm giết bách hùng của Cổ tộc Thần Linh Cốc, nghe mà rợn cả người.
Mọi người biết rằng sau hừng đông tin tức ắt sẽ truyền đi khắp năm đại vực, sẽ dẫn phát chấn động lớn, thiên hạ sẽ đại chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.