Chương 534: Gặp Thánh nhân Nhân tộc thái cổ
Thần Đồng
17/04/2013
Đám người Diệp Phàm quay đầu lại, chi thấy cổ sào mờ mịt, hỗn độn cuồn cuộn, hoàn toàn bao phủ hết nơi này, Tất cả đều đã biến mất.
- Từ nay về sau thế gian không còn Độc Nhân nữa...
Bọn họ biết Thiên Đế cổ đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, Cuộc đời vô cùng huy hoàng, đứng trên đỉnh cao chót vót, sống qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng rốt cục cùng kết thúc.
Không ai hiểu hắn, không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Khi tất cả biến mất thì chỉ còn lại mặt quỷ như cười như khóc hiện ra trong trí nhớ mọi người, ưu thương và tươi cười như cùng tồn tại, Chỉ có nó mới biểu đạt được một chút nội tâm của Độc Nhân.
Đám người Diệp Phàm yên lặng rút lui, khó có thể nói rõ cảm xúc trong lòng, rời khỏi nơi an nghĩ của Thiên Đế cổ.
Rời xa cổ sào, bọn họ mới bắt đầu nói chuyện, Thiếu niên Vương tộc thái cổ mời mấy người gặp phụ vương hắn, coi bọn họ như khách quý.
Mấy người ra sức lắc đầu, đánh chết cũng không thể đi, Trừ phi là hầu tử trưởng thành, Diệp Phàm tu tới Thánh thể đại thành bằng không tuyệt đối không thấm vào đầu, chỉ sợ một ánh mắt của Vương thái cổ đã tiêu diệt được bọn họ.
Đại hắc cẩu cân nhắc hơn nửa ngày, mang theo khối cổ Hoàng Lệnh kia lôi kéo làm quen với thiếu niên Vương tộc thái cổ, mượn của hắn một khối Thần Nguyên.
- Nhiều lắm thì ta cũng không cần, chỉ cần cho ta mượn một khối tầm hai thước là được rồi.
Hầu tử lắc cả mắt, cảm thấy con chó đen này đúng là chẳng phúc hậu, căn bản không truyền lời hộ nó.
- Hầu tử ngươi có ý gì? Mau hỏi giúp ta nhanh một chút, Ta biết ngươi không thiếu Thần Nguyên, Lúc trước Diệp tiểu tử cát ra ngươi thì ngươi còn tháo vát hơn cả quỷ, đoạt hung binh rồi còn ôm cả hai khối đại Thần Nguyên đi, ngay cả chút lông cũng không lưu lại cho chúng ta.
Đại hắc cẩu nói tới chuyện ở Thần Thành liền tức giận không thôi, quở trách hầu tử.
Cuối cùng hầu tử cùng chuyển lời giúp hắn, Thiếu niên Vương tộc thái cổ rất khó xử, Thần Nguyên đối với bọn họ mà nói cùng cực kỳ quý báu, không dự trữ nhiều lắm.
Đại hắc cẩu chưa từ bỏ ý định, không muốn vào bảo tàng mà ra về tay không, khiến Diệp Phàm vận dụng Nguyên Thuật tìm kiếm mấy khối Thần Nguyên
Diệp Phàm sớm đã tìm tòi thực sự rồi nhưng mấy khối Thần Nguyên đều có phong ấn Vương của thái cổ, rất khó tìm được vật vô chủ.
Bọn họ đi ra ngoài rất xa, ngừng lại trong một cổ động, Trong lòng Diệp Phàm hơi động. Hắn cảm thấy hai mắt đau đớn, trong động chói lòa, nơi nơi đều là thần quang.
- Con chó chết dám lừa dối đứa nhỏ.
Diệp Phàm gọi Đại hắc cẩu lại, truyền âm cho nó, chuẩn bị khai thác Thần Nguyên.
Chát!
Hắn nhẹ nhàng điểm một chỉ, đánh tan một khối đá lớn, Lớp da đá nứt ra, ánh sáng tỏa ra đẹp mắt, bừng sáng cả động, vầng sáng thần thánh an lành tỏa ra, một viên Thần Nguyên lớn bằng đầu người rơi xuống.
Đại hắc cẩu lập tức lao tới đón, ôm chặt trong lòng, không ngừng lau nước miếng rồi kêu:
- Còn nữa hay không?
- Còn, có lẽ phát hiện ra Thần Tàng thật rồi!
Trong lòng Diệp Phàm cùng hơi khẩn trương và kích động. Hắn cảm thấy lần này Nguyên Thuật đã thành công, thu hoạch lớn nhất rồi.
Bởi vì sâu trong cổ động còn chói mát hơn, bên trong đá phong ấn không ít Thần Nguyên, hơn phân nửa là những khối có thể lớn tới hai ba thước, không kém gì khối Thần Nguyên lớn phong ấn Vương thái cổ lắm.
- Để ta tới...
Đại hắc cẩu tự mình vung móng vuốt, đánh rơi vỏ đá, Không lâu sau trong động lại có ánh sáng rực rỡ tỏa ra.
Một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người bị hái xuống, chiếu rọi Đại hắc cẩu gần như trong suốt, tinh khí tỏa ra mênh mông như nước triều.
- Gặp vận đỏ rồi, trúng số rồi.
Hắc Hoàng mở rộng miệng cười ngây ngô không ngừng, khóe miệng đã co giật.
Nó chạy loanh quanh đánh khắp nơi, không lây sau đào ra một khối Thần Nguyên lớn bằn mặt người, thần quang màu hoàng kim thiêu đốt như lửa.
- Không đúng, đừng lấy!
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi. Hắn vận chuyển Thần Nhãn, nhìn xuyên qua tường đá, thấy được một người.
Nhưng hắn hô đã chậm một bước rồi, Móng vuốt của Đại hắc cẩu đã xé mở bức tường đá ra, lộ ra một khối Thần Nguyên lớn chừng hai thước, lẳng lặng đứng ở sâu trong cổ động.
- Ngả lộ nạp ni.
Thiếu niên Vương tộc thái cổ kêu lên sợ hãi.
Đám người Diệp Phàm cùng lạnh cóng cả người, vội vàng lui về phía sau, Bọn họ cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng khiến lông tóc dựng ngược lên.
Trong khối Thần Nguyên này có một lão nhân gầy như que củi đang ngồi khoanh chân ở đó, không có chút dao động sinh mệnh nào nhưng lại khiến trái tim người ta gia tốc.
Cả người trên hắn cởi trần, gầy giơ xương, nửa người dưới quấn một tấm da thú, thoạt nhìn trông thực nguyên thủy nhưng lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Lão già như người nguyên thủy này nhắm nghiền hai mắt, hốc mát hõm sâu, mái tóc rối bù xù trông như cỏ dại vậy, trong tay cầm một cây gậy bằng xương.
Mà khiến người ta giật mình chính là cả người hắn bị xích sắt trói chặt, gần như xít sâu vào trong huyết nhục, Xích sắt màu đỏ tham lóe lên hào quang, vừa nhìn đã biết là không phải vật phàm, phía trên có khác rất nhiều hoa văn.
Phù văn này tuyệt đối cường đại, hoàn toàn trấn áp hắn, không thể đột phá ra, muốn cử động cũng không được.
- Đây là ... Người nào?
Diệp Phàm rất kinh hãi.
Rõ ràng đây là một kẻ tù tội, một tồn tại phi thường đáng sợ, không có dao động sinh mệnh, gần như đã biến thành một cọc gỗ nhưng lại khiến người ta khiếp sợ tới tận thần hồn.
- Ngả lộ nạp ni...
Thiếu niên Vương tộc thái cổ thực bối rối, nói một loạt.
- Hắn nói đây là hung nhân thái cổ, giết sinh linh không nháy mát, coi sinh mệnh là chuyện vặt, bị nhốt ở đây.
Hầu tử giải thích.
Diệp Phàm kinh ngạc. Hắn nhìn lão già gầy gõ quẩn da thú, cảm thấy rất quái dị, Bất kể thế nào đây cùng là một Nhân tộc, không giống Vương thái cổ.
- %$, bổn hoàng cùng cảm thấy là người, không phải là Vương của thái cổ, đây là chuyện gì thế?
Đại hắc cẩu cùng giật mình.
- Đây thật sự là hung nhân thái cổ sao?
Diệp Phàm bảo hầu tử hỏi lại.
- Âu mã da túi...
Thiếu niên Vương tộc thái cổ rất kích động, không ngừng rút lui, ý bảo bọn họ cùng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Hắn nói đây là một vị Thánh nhân Nhân tộc thái cổ, vô cùng khủng bố, giết vô tận sinh linh.
Thần sắc hầu tử quái dị nói.
- Cái gì, là Thánh nhãn của Nhân tộc thái 0?
Diệp Phàm suýt nữa là la hoảng.
- Lão già thân quấn da thú này lại là Nhân tộc còn sống sót từ thái cổ sao?
Ánh mắt của đại hắc cẩu cùng trợn trắng, suýt nữa lỏi ưòng.
Thiếu niên Vương tộc thái cổ lại gật đầu, tỏ vẻ người này nguy hiểm cực độ, cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh cho chuyện bất ngờ phát sinh.
-
A
%$, số mệnh còn dài hơn cả Đại đế, sống lâu như vậy.
Đại hắc cẩu kêu lên sợ hãi, ngơ ngác sững sờ.
Trong lòng Diệp Phàm cũng có sóng gió ngập trời, Đầy là lần đầu tiên hắn thấy Nhân tộc sống lâu tới vậy.
Đối với những mạng sống sử dụng Thần Nguyên, hắn đã từng hỏi kỳ hầu tử, bởi thấy Vương thái cổ có thể tự phong ấn nên hắn mới có nghi vấn, Chẳng lẽ cường giả Nhân tộc viễn cổ không làm được sao?
Hầu tử cho hắn một đáp án, có cũng như không.
Mà đại hắc cẩu còn trả lời tường tận hơn, Nếu tự phong ấn trong Thần Nguyên thì sống lại sẽ trở thành người sống cũng như chết, đối với Đại đế cổ căn bản không có hiệu quả, Bởi vì bọn họ quá cường đại, không có gì có thể dấu được dao động sinh mệnh của bọn họ.
về phần cường giả Nhân tộc dưới Đại đế thì vĩnh viễn không có cơ hội này, cùng giống như lời của hầu tử nói, có cũng như không.
Trong năm tháng Thái cổ còn có Nguyên tinh thuần hình thành, mà Thần Nguyên chính là cấp cao nhất của nó.
Nếu muốn tự phong trong Nguyên thì không thể sử dụng Nguyên đã thành hình mà cần Thần Nguyên bảo dịch, trong khoảnh khắc khi nó thành hình mà dung nhập vào trong đó.
Thần Nguyên bảo dịch chính là tinh hoa căn nguyên của thiên địa, ở thời thái cổ đã dần dần tuyệt diệt, sau khi hình thành một loạt thì về sau liền không hình thành nữa.
Ở thời thái cổ đã xảy ra không ít kịch biến, chủng tộc thái cổ phồn thịnh suy sụp dần, Mà bọn họ may mắn chính là có một số tinh hoa căn nguyên thiên địa có thể sử dụng.
Tiến vào trong Thần Nguyên bảo dịch sắp hình thành có thể tiến hành tự phong, có thể ngủ say, chờ đợi cơ hội quật khởi một lần nữa.
Đương nhiên không có khả năng có nhiều Thần Nguyên bảo dịch để dùng như vậy, Chỉ có một số Vương tộc và thủ hạ mà bọn họ tín nhiệm nhất mới có cơ duyên đó.
Bằng không thì trong đại địa mênh mông, vô tận Đại Hoang, vì sao chỉ có vùng cấm Thái Sơ, Tử Sơn, Vạn Long Sào và một số ít địa phương mới có sinh vật thái cổ chứ?
Cá lớn nuốt cả bé, chỉ có mấy đại Vương tộc mới miễn cường chiếm được Thần Nguyên bảo dịch, những người còn lại dưới năm tháng thái cổ đều trở thành đất vàng cả.
Thái cổ không thiếu Thần Nguyên nhưng Thần Nguyên bảo dịch đang hình thành lại rất hiếm thấy, dù là Vương tộc cường đại nhất cũng không thể đoạt được.
Mà hiện giờ tinh khí căn nguyên của thiên địa khô cạn, căn bản không thể tái hiện kỳ cảnh thời thái cổ nữa, Thần Nguyên một khi hình thành thì vĩnh viễn không thể hóa trở lại thành bảo dịch được.
- Ngày xưa chủng tộc thái cổ nhiều biết bao nhiêu, phồn thịnh tới tận cũng nhưng mấy ngàn mấy vạn người có thể có một người đạt được Thần Nguyên bảo dịch đã là không tồi rồi.
- Nhân tộc trải qua đại nạn thái cổ, sống sót tới này, đời sau không cần tự phong nữa.
Diệp Phàm nghĩ tới nghĩ lui rồi mở miệng.
Cường giả Nhân tộc viễn 0 sớm đã không có cơ hội lấy được Thần Nguyên bảo dịch thái cổ rồi.
về phần Đại đế Nhân tộc thì dù có muốn nghịch thiên, có Thần Nguyên bảo dịch cùng vô dụng, Một khi chứng đạo thành đế thì thế gian không còn thứ gì có thể bó buộc được bọn họ nữa.
Bởi vì bọn họ thực sự quá cường đại, vượt qua tất cả, ngoài Bất Tử Thần Dược có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ ra thì chẳng có thứ gì có thể trợ giúp bọn họ được nữa.
Diệp Phàm trầm tư trong phút chốc, rất nhanh liền hồi phục, Trước có một Thánh nhân Nhân tộc thái cổ, thật sự đúng là tin tức long trời lở đất, Nếu như cứu ra được thì chắc chán chấn động Đông Hoang, khiến thiên hạ kinh sợ.
Lão già trong khối Thần Nguyên thật sự trông rất nguyên thủy, làn da màu đồng khô ráp, Tấm da thú dưới thát lưng có hoa văn loang lổ, cẩn thận nhìn lại càng khiến người ta giật mình, Tấm da thú này tuyệt đối là của man thú cấp đại năng, hơn nữa còn là loại rất cường đại nữa.
Gậy xương trong tay hắn mềm mại trong suốt, trắng toát như ngọc, vừa nhìn đã biết là không phải vật phàm, không thể đánh giá được uy lực một kích toàn lực của nó sẽ khủng bố tới mức nào.
Tuy nhiên Diệp Phàm sau khi nghĩ lại lại thấy binh thường, Vũ khí của Thánh nhân Nhân tộc thái cổ làm sao có thể là vật phàm được? Tuyệt đối phải là thần vật kinh thế rồi.
Đáng tiếc là lão già này lại bị sợi xích màu đỏ thấm trói chặt, phía trên còn bị hoa văn tiên thiên áp chế, chẳng khác gì đã chết vậy.
- Người này không thể thả ra...
Hầu tử đột nhiên mở miệng, nhíu mày nói ra những lời này.
- Vì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Dựa theo lời thiếu niên kia nói thì hắn khi tu luyện đã gặp vấn đề, thần trí không binh thường, phạm vào sát kiếp khôn cùng...
Đây là Thánh nhân Nhân tộc thời thái cổ, thực lực đã đạt tới mức độ tuyệt đỉnh, chiến lực cường đại khiến người ta kinh sợ.
Vào thời thái cổ, Nhân tộc có hai đại thần quyết vô thượng, một khi tu thành có thể kinh thiên động địa, có thể hoành hành thiên hạ.
Vì Thánh nhân thái cổ này tu luyện Thái Dương chán quyết, đạt tới cảnh giới tận cùng xong liền tu Thái Âm chán quyết, muốn hợp nhất hai đại thần quyết.
Nhưng bởi thế mà xảy ra vấn đề lớn, Thánh lực Thái Âm và Thái Dương đối lập, căn bản không thể dung hòa, cuối cùng sinh ra đại họa.
Hắn ban ngày là thần, ban đêm là ma, thần trí không rõ, giết chóc đẫm máu rất nhiều cường giả Nhân tộc, lại giết không ít nhân vật tuyệt đỉnh của các chủng tộc khác.
Có thể nói vị Thánh nhân Nhân tộc thái cổ này đã phạm vào sát kiếp ngập trời, rất nhiều chủng tộc đều muốn xử lý.
Cuối cùng gia gia của thiếu niên và phụ vương hắn đều xuất hiện mới trấn áp được Thánh nhân Nhân tộc này, phong ấn vĩnh viễn ở nơi này.
- Tại sao lại không giết hắn?
Diệp Phàm chấn động hỏi.
Thiếu niên lộ vẻ khó xử, thần sắc hơi mất tự nhiên. Hầu tử lập tức hiểu ra, nói:
- Huyền pháp của các chủng tộc có thể tham khảo lẫn nhau.
- Thì ra là thế.
Diệp Phàm gật đầu, đồng thời trong lòng cảm thấy thực kích động.
Thánh nhân Nhân tộc thái cổ này bản thân là tu luyện hai đại thần quyết vô thượng.
Ở thời thái cổ, Nhân tộc tổng cộng chỉ có hai bộ cổ kinh mà thôi, Không ngờ hắn lại đều học cả hai, tu luyện cùng trên thân thể mới sinh ra đại họa.
- Từ nay về sau thế gian không còn Độc Nhân nữa...
Bọn họ biết Thiên Đế cổ đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, Cuộc đời vô cùng huy hoàng, đứng trên đỉnh cao chót vót, sống qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng rốt cục cùng kết thúc.
Không ai hiểu hắn, không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Khi tất cả biến mất thì chỉ còn lại mặt quỷ như cười như khóc hiện ra trong trí nhớ mọi người, ưu thương và tươi cười như cùng tồn tại, Chỉ có nó mới biểu đạt được một chút nội tâm của Độc Nhân.
Đám người Diệp Phàm yên lặng rút lui, khó có thể nói rõ cảm xúc trong lòng, rời khỏi nơi an nghĩ của Thiên Đế cổ.
Rời xa cổ sào, bọn họ mới bắt đầu nói chuyện, Thiếu niên Vương tộc thái cổ mời mấy người gặp phụ vương hắn, coi bọn họ như khách quý.
Mấy người ra sức lắc đầu, đánh chết cũng không thể đi, Trừ phi là hầu tử trưởng thành, Diệp Phàm tu tới Thánh thể đại thành bằng không tuyệt đối không thấm vào đầu, chỉ sợ một ánh mắt của Vương thái cổ đã tiêu diệt được bọn họ.
Đại hắc cẩu cân nhắc hơn nửa ngày, mang theo khối cổ Hoàng Lệnh kia lôi kéo làm quen với thiếu niên Vương tộc thái cổ, mượn của hắn một khối Thần Nguyên.
- Nhiều lắm thì ta cũng không cần, chỉ cần cho ta mượn một khối tầm hai thước là được rồi.
Hầu tử lắc cả mắt, cảm thấy con chó đen này đúng là chẳng phúc hậu, căn bản không truyền lời hộ nó.
- Hầu tử ngươi có ý gì? Mau hỏi giúp ta nhanh một chút, Ta biết ngươi không thiếu Thần Nguyên, Lúc trước Diệp tiểu tử cát ra ngươi thì ngươi còn tháo vát hơn cả quỷ, đoạt hung binh rồi còn ôm cả hai khối đại Thần Nguyên đi, ngay cả chút lông cũng không lưu lại cho chúng ta.
Đại hắc cẩu nói tới chuyện ở Thần Thành liền tức giận không thôi, quở trách hầu tử.
Cuối cùng hầu tử cùng chuyển lời giúp hắn, Thiếu niên Vương tộc thái cổ rất khó xử, Thần Nguyên đối với bọn họ mà nói cùng cực kỳ quý báu, không dự trữ nhiều lắm.
Đại hắc cẩu chưa từ bỏ ý định, không muốn vào bảo tàng mà ra về tay không, khiến Diệp Phàm vận dụng Nguyên Thuật tìm kiếm mấy khối Thần Nguyên
Diệp Phàm sớm đã tìm tòi thực sự rồi nhưng mấy khối Thần Nguyên đều có phong ấn Vương của thái cổ, rất khó tìm được vật vô chủ.
Bọn họ đi ra ngoài rất xa, ngừng lại trong một cổ động, Trong lòng Diệp Phàm hơi động. Hắn cảm thấy hai mắt đau đớn, trong động chói lòa, nơi nơi đều là thần quang.
- Con chó chết dám lừa dối đứa nhỏ.
Diệp Phàm gọi Đại hắc cẩu lại, truyền âm cho nó, chuẩn bị khai thác Thần Nguyên.
Chát!
Hắn nhẹ nhàng điểm một chỉ, đánh tan một khối đá lớn, Lớp da đá nứt ra, ánh sáng tỏa ra đẹp mắt, bừng sáng cả động, vầng sáng thần thánh an lành tỏa ra, một viên Thần Nguyên lớn bằng đầu người rơi xuống.
Đại hắc cẩu lập tức lao tới đón, ôm chặt trong lòng, không ngừng lau nước miếng rồi kêu:
- Còn nữa hay không?
- Còn, có lẽ phát hiện ra Thần Tàng thật rồi!
Trong lòng Diệp Phàm cùng hơi khẩn trương và kích động. Hắn cảm thấy lần này Nguyên Thuật đã thành công, thu hoạch lớn nhất rồi.
Bởi vì sâu trong cổ động còn chói mát hơn, bên trong đá phong ấn không ít Thần Nguyên, hơn phân nửa là những khối có thể lớn tới hai ba thước, không kém gì khối Thần Nguyên lớn phong ấn Vương thái cổ lắm.
- Để ta tới...
Đại hắc cẩu tự mình vung móng vuốt, đánh rơi vỏ đá, Không lâu sau trong động lại có ánh sáng rực rỡ tỏa ra.
Một khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người bị hái xuống, chiếu rọi Đại hắc cẩu gần như trong suốt, tinh khí tỏa ra mênh mông như nước triều.
- Gặp vận đỏ rồi, trúng số rồi.
Hắc Hoàng mở rộng miệng cười ngây ngô không ngừng, khóe miệng đã co giật.
Nó chạy loanh quanh đánh khắp nơi, không lây sau đào ra một khối Thần Nguyên lớn bằn mặt người, thần quang màu hoàng kim thiêu đốt như lửa.
- Không đúng, đừng lấy!
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi. Hắn vận chuyển Thần Nhãn, nhìn xuyên qua tường đá, thấy được một người.
Nhưng hắn hô đã chậm một bước rồi, Móng vuốt của Đại hắc cẩu đã xé mở bức tường đá ra, lộ ra một khối Thần Nguyên lớn chừng hai thước, lẳng lặng đứng ở sâu trong cổ động.
- Ngả lộ nạp ni.
Thiếu niên Vương tộc thái cổ kêu lên sợ hãi.
Đám người Diệp Phàm cùng lạnh cóng cả người, vội vàng lui về phía sau, Bọn họ cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng khiến lông tóc dựng ngược lên.
Trong khối Thần Nguyên này có một lão nhân gầy như que củi đang ngồi khoanh chân ở đó, không có chút dao động sinh mệnh nào nhưng lại khiến trái tim người ta gia tốc.
Cả người trên hắn cởi trần, gầy giơ xương, nửa người dưới quấn một tấm da thú, thoạt nhìn trông thực nguyên thủy nhưng lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Lão già như người nguyên thủy này nhắm nghiền hai mắt, hốc mát hõm sâu, mái tóc rối bù xù trông như cỏ dại vậy, trong tay cầm một cây gậy bằng xương.
Mà khiến người ta giật mình chính là cả người hắn bị xích sắt trói chặt, gần như xít sâu vào trong huyết nhục, Xích sắt màu đỏ tham lóe lên hào quang, vừa nhìn đã biết là không phải vật phàm, phía trên có khác rất nhiều hoa văn.
Phù văn này tuyệt đối cường đại, hoàn toàn trấn áp hắn, không thể đột phá ra, muốn cử động cũng không được.
- Đây là ... Người nào?
Diệp Phàm rất kinh hãi.
Rõ ràng đây là một kẻ tù tội, một tồn tại phi thường đáng sợ, không có dao động sinh mệnh, gần như đã biến thành một cọc gỗ nhưng lại khiến người ta khiếp sợ tới tận thần hồn.
- Ngả lộ nạp ni...
Thiếu niên Vương tộc thái cổ thực bối rối, nói một loạt.
- Hắn nói đây là hung nhân thái cổ, giết sinh linh không nháy mát, coi sinh mệnh là chuyện vặt, bị nhốt ở đây.
Hầu tử giải thích.
Diệp Phàm kinh ngạc. Hắn nhìn lão già gầy gõ quẩn da thú, cảm thấy rất quái dị, Bất kể thế nào đây cùng là một Nhân tộc, không giống Vương thái cổ.
- %$, bổn hoàng cùng cảm thấy là người, không phải là Vương của thái cổ, đây là chuyện gì thế?
Đại hắc cẩu cùng giật mình.
- Đây thật sự là hung nhân thái cổ sao?
Diệp Phàm bảo hầu tử hỏi lại.
- Âu mã da túi...
Thiếu niên Vương tộc thái cổ rất kích động, không ngừng rút lui, ý bảo bọn họ cùng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Hắn nói đây là một vị Thánh nhân Nhân tộc thái cổ, vô cùng khủng bố, giết vô tận sinh linh.
Thần sắc hầu tử quái dị nói.
- Cái gì, là Thánh nhãn của Nhân tộc thái 0?
Diệp Phàm suýt nữa là la hoảng.
- Lão già thân quấn da thú này lại là Nhân tộc còn sống sót từ thái cổ sao?
Ánh mắt của đại hắc cẩu cùng trợn trắng, suýt nữa lỏi ưòng.
Thiếu niên Vương tộc thái cổ lại gật đầu, tỏ vẻ người này nguy hiểm cực độ, cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh cho chuyện bất ngờ phát sinh.
-
A
%$, số mệnh còn dài hơn cả Đại đế, sống lâu như vậy.
Đại hắc cẩu kêu lên sợ hãi, ngơ ngác sững sờ.
Trong lòng Diệp Phàm cũng có sóng gió ngập trời, Đầy là lần đầu tiên hắn thấy Nhân tộc sống lâu tới vậy.
Đối với những mạng sống sử dụng Thần Nguyên, hắn đã từng hỏi kỳ hầu tử, bởi thấy Vương thái cổ có thể tự phong ấn nên hắn mới có nghi vấn, Chẳng lẽ cường giả Nhân tộc viễn cổ không làm được sao?
Hầu tử cho hắn một đáp án, có cũng như không.
Mà đại hắc cẩu còn trả lời tường tận hơn, Nếu tự phong ấn trong Thần Nguyên thì sống lại sẽ trở thành người sống cũng như chết, đối với Đại đế cổ căn bản không có hiệu quả, Bởi vì bọn họ quá cường đại, không có gì có thể dấu được dao động sinh mệnh của bọn họ.
về phần cường giả Nhân tộc dưới Đại đế thì vĩnh viễn không có cơ hội này, cùng giống như lời của hầu tử nói, có cũng như không.
Trong năm tháng Thái cổ còn có Nguyên tinh thuần hình thành, mà Thần Nguyên chính là cấp cao nhất của nó.
Nếu muốn tự phong trong Nguyên thì không thể sử dụng Nguyên đã thành hình mà cần Thần Nguyên bảo dịch, trong khoảnh khắc khi nó thành hình mà dung nhập vào trong đó.
Thần Nguyên bảo dịch chính là tinh hoa căn nguyên của thiên địa, ở thời thái cổ đã dần dần tuyệt diệt, sau khi hình thành một loạt thì về sau liền không hình thành nữa.
Ở thời thái cổ đã xảy ra không ít kịch biến, chủng tộc thái cổ phồn thịnh suy sụp dần, Mà bọn họ may mắn chính là có một số tinh hoa căn nguyên thiên địa có thể sử dụng.
Tiến vào trong Thần Nguyên bảo dịch sắp hình thành có thể tiến hành tự phong, có thể ngủ say, chờ đợi cơ hội quật khởi một lần nữa.
Đương nhiên không có khả năng có nhiều Thần Nguyên bảo dịch để dùng như vậy, Chỉ có một số Vương tộc và thủ hạ mà bọn họ tín nhiệm nhất mới có cơ duyên đó.
Bằng không thì trong đại địa mênh mông, vô tận Đại Hoang, vì sao chỉ có vùng cấm Thái Sơ, Tử Sơn, Vạn Long Sào và một số ít địa phương mới có sinh vật thái cổ chứ?
Cá lớn nuốt cả bé, chỉ có mấy đại Vương tộc mới miễn cường chiếm được Thần Nguyên bảo dịch, những người còn lại dưới năm tháng thái cổ đều trở thành đất vàng cả.
Thái cổ không thiếu Thần Nguyên nhưng Thần Nguyên bảo dịch đang hình thành lại rất hiếm thấy, dù là Vương tộc cường đại nhất cũng không thể đoạt được.
Mà hiện giờ tinh khí căn nguyên của thiên địa khô cạn, căn bản không thể tái hiện kỳ cảnh thời thái cổ nữa, Thần Nguyên một khi hình thành thì vĩnh viễn không thể hóa trở lại thành bảo dịch được.
- Ngày xưa chủng tộc thái cổ nhiều biết bao nhiêu, phồn thịnh tới tận cũng nhưng mấy ngàn mấy vạn người có thể có một người đạt được Thần Nguyên bảo dịch đã là không tồi rồi.
- Nhân tộc trải qua đại nạn thái cổ, sống sót tới này, đời sau không cần tự phong nữa.
Diệp Phàm nghĩ tới nghĩ lui rồi mở miệng.
Cường giả Nhân tộc viễn 0 sớm đã không có cơ hội lấy được Thần Nguyên bảo dịch thái cổ rồi.
về phần Đại đế Nhân tộc thì dù có muốn nghịch thiên, có Thần Nguyên bảo dịch cùng vô dụng, Một khi chứng đạo thành đế thì thế gian không còn thứ gì có thể bó buộc được bọn họ nữa.
Bởi vì bọn họ thực sự quá cường đại, vượt qua tất cả, ngoài Bất Tử Thần Dược có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ ra thì chẳng có thứ gì có thể trợ giúp bọn họ được nữa.
Diệp Phàm trầm tư trong phút chốc, rất nhanh liền hồi phục, Trước có một Thánh nhân Nhân tộc thái cổ, thật sự đúng là tin tức long trời lở đất, Nếu như cứu ra được thì chắc chán chấn động Đông Hoang, khiến thiên hạ kinh sợ.
Lão già trong khối Thần Nguyên thật sự trông rất nguyên thủy, làn da màu đồng khô ráp, Tấm da thú dưới thát lưng có hoa văn loang lổ, cẩn thận nhìn lại càng khiến người ta giật mình, Tấm da thú này tuyệt đối là của man thú cấp đại năng, hơn nữa còn là loại rất cường đại nữa.
Gậy xương trong tay hắn mềm mại trong suốt, trắng toát như ngọc, vừa nhìn đã biết là không phải vật phàm, không thể đánh giá được uy lực một kích toàn lực của nó sẽ khủng bố tới mức nào.
Tuy nhiên Diệp Phàm sau khi nghĩ lại lại thấy binh thường, Vũ khí của Thánh nhân Nhân tộc thái cổ làm sao có thể là vật phàm được? Tuyệt đối phải là thần vật kinh thế rồi.
Đáng tiếc là lão già này lại bị sợi xích màu đỏ thấm trói chặt, phía trên còn bị hoa văn tiên thiên áp chế, chẳng khác gì đã chết vậy.
- Người này không thể thả ra...
Hầu tử đột nhiên mở miệng, nhíu mày nói ra những lời này.
- Vì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Dựa theo lời thiếu niên kia nói thì hắn khi tu luyện đã gặp vấn đề, thần trí không binh thường, phạm vào sát kiếp khôn cùng...
Đây là Thánh nhân Nhân tộc thời thái cổ, thực lực đã đạt tới mức độ tuyệt đỉnh, chiến lực cường đại khiến người ta kinh sợ.
Vào thời thái cổ, Nhân tộc có hai đại thần quyết vô thượng, một khi tu thành có thể kinh thiên động địa, có thể hoành hành thiên hạ.
Vì Thánh nhân thái cổ này tu luyện Thái Dương chán quyết, đạt tới cảnh giới tận cùng xong liền tu Thái Âm chán quyết, muốn hợp nhất hai đại thần quyết.
Nhưng bởi thế mà xảy ra vấn đề lớn, Thánh lực Thái Âm và Thái Dương đối lập, căn bản không thể dung hòa, cuối cùng sinh ra đại họa.
Hắn ban ngày là thần, ban đêm là ma, thần trí không rõ, giết chóc đẫm máu rất nhiều cường giả Nhân tộc, lại giết không ít nhân vật tuyệt đỉnh của các chủng tộc khác.
Có thể nói vị Thánh nhân Nhân tộc thái cổ này đã phạm vào sát kiếp ngập trời, rất nhiều chủng tộc đều muốn xử lý.
Cuối cùng gia gia của thiếu niên và phụ vương hắn đều xuất hiện mới trấn áp được Thánh nhân Nhân tộc này, phong ấn vĩnh viễn ở nơi này.
- Tại sao lại không giết hắn?
Diệp Phàm chấn động hỏi.
Thiếu niên lộ vẻ khó xử, thần sắc hơi mất tự nhiên. Hầu tử lập tức hiểu ra, nói:
- Huyền pháp của các chủng tộc có thể tham khảo lẫn nhau.
- Thì ra là thế.
Diệp Phàm gật đầu, đồng thời trong lòng cảm thấy thực kích động.
Thánh nhân Nhân tộc thái cổ này bản thân là tu luyện hai đại thần quyết vô thượng.
Ở thời thái cổ, Nhân tộc tổng cộng chỉ có hai bộ cổ kinh mà thôi, Không ngờ hắn lại đều học cả hai, tu luyện cùng trên thân thể mới sinh ra đại họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.