Già Thiên

Chương 1327: Gia tộc Thánh thể suy tàn

Thần Đồng

30/10/2013

- Tiểu phá hài (đứa trẻ rách rưới)! Để xem ngươi còn dám mạnh miệng nữa không!

Một đám trẻ hơi lớn vọt lên.

Đứa nhỏ dơ bẩn này, quần áo rách nát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết xanh vết đen, trên người không hề ít vết thâm tím, nhưng lại rất hung hăn quật cường, không nói một lời nào, ra sức đánh trả, đánh cho hai đứa nhỏ mười một mười hai tuổi kêu la đau đớn.

- Mọi người cùng tiến lên, đánh chết thằng nhá quê này! Tổ tiên vô địch à, còn không phải bị người đánh chết sao!

Mấy đứa trẻ đầu đảng la lên, rồi cầm cây gỗ nhỏ xông lên trước.

Tiểu phá hài dùng sức tung quyền, “phịch” một tiếng đánh cho một đứa mặt sưng vù, chảy máu mũi, lập tức kêu khóc lên. Có mấy đứa bắt đầu sinh ý lui, tuy rằng là một đám đông ăn hiếp một người, nhưng vẫn là sợ hãi, không dám tiếp tục ra tay.

- Có gì đáng sợ, một thằng nhỏ rách rưới mà thôi!

Một đứa cầm đầu đi ra, bàn tay phát sáng, đánh về hướng Tiểu phá hài, đúng là nó biết một ít phương pháp tu luyện.

“Ầm!”

Tiểu phá hài lập tức bị đánh bay đi, ngã xuống dưới góc tường, một đám đông ùa lên, quyền đấm chân đá.

- Đánh chết ngươi, để xem ngươi còn mạnh miệng nữa không, Thánh thể đã sớm sụp đổ, xuống dốc, còn leo lẻo bên miệng tưởng là kiêu hãnh lắm sao!

Trong đám trẻ này có một hai tên thân phận rất bất phàm, ở cổ tinh khó có thể tu đạo mà đã thành công xây dựng căn cơ, lập cơ sở không kém. Bằng không đám trẻ này thật đúng là không làm gì được Tiểu phá hài, nó có thần lực trời sinh.

- Chao ôi! Sắp đánh chết rồi, đừng đá nữa!

Bỗng nhiên, có đứa kêu lên sợ hãi.

Một đám đứa nhỏ lập tức giăn ra, tuy rằng ngoài miệng gào thét hung dữ, nhưng cũng sợ gây ra tai nạn chết người, tất cả đều có chút bất an.

- Không có việc gì, hắn không chết được, da dày thịt chắc, trời sinh là một cái bao cát thịt. Tuy nhiên, hôm nay dừng ở đây đi, vạn nhất đánh hỏng rồi, ai bồi biếp Thương Vân đi luyện tay, Thương gia sẽ trách phạt chúng ta đấy!

Đám trẻ lập tức giải tán, chỉ còn lại Tiểu phá hài tại chỗ, cuộn mình ở trong góc, trên trán chảy máu, trên mặt bầm tím, nhưng ánh mắt rất sáng, gườm gườm hung dữ giống như con cọp con, vẫn không có khuất phục.

Diệp Phàm bình tĩnh theo dối hết thảy, lúc này đi vào ngõ nhỏ, nhìn nó hỏi:

- Có đau không?

Tiểu phá hài tuy rằng chỉ có sáu bảy tuổi, nhưng cũng rất cảnh giác, không nói lời nào, đứng lên, thối lui qua một bên.

- Thân là hậu đại của Thánh thể, vì sao bị người đánh?

Diệp Phàm hỏi.

Tiểu phá hài vẫn không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn căng thẳng lên, trên nét mặt non nớt mang theo một loại buồn rầu, hiển nhiên nội tâm nó cùng không bình tĩnh lắm.

- Thánh thể rất cường đại sao?

Diệp Phàm lại hỏi.

- Không được khinh thị tổ tiên Thánh thể, ngài ấy rất cường đại, là vô địch!

Tiểu phá hài rốt cục bùng nổ, như là một con hổ con, ánh mắt lại có chút sắc bén.

- Vậy sao ngươi lại bị người đánh?

- Thiên địa thay đổi, ta không thể tu luyện.

Tiểu phá hài siết chặt nắm tay nhỏ, vừa rồi khi bị đánh nó không khóc, hiện tại lại vụng trộm lau một vệt nước mắt, nói:

- Nếu ta có thể tu luyện, ai cũng không thể làm nhục tổ tiên của ta, cả người kia trong cơ thể có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết cũng không được!

Diệp Phàm ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó, than nhẹ một tiếng, quả đúng như thế, tiểu tử này giống như hắn, gặp phải vấn đề y hệt.

Tay hắn lướt qua những chỗ máu bầm kia, một tia sáng mờ hiện lên, ầm thương trên người Tiểu phá hài toàn bộ chuyển biến tốt đẹp, vết máu trên trán biến mất, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.

Thân thể căng thẳng của Tiểu phá hài hơi thả lỏng một chút, nghi hoặc nhìn, không biết vì sao hắn lại hảo tâm chữa thương cho nó như vậy, không giống với mọi người trước kia.

- Ngươi muốn tu luyện không?



Diệp Phàm hỏi.

- Muốn, nhưng ta không có cách nào tu luyện, luôn không bước qua được đạo quan kia!

Tiểu phá hài có hơi nổi giận, tràn ngập không cam lòng, cúi đầu vò nát góc áo.

- Nếu ngươi muốn ta dạy cho ngươi, áp chế đại đạo, quy tắc thiên địa, đều không tính là gì!

Diệp Phàm nói.

- Thật sự?

Đôi mắt to của Tiểu phá hài lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, cúi đầu, nói:

- Chúng ta dùng rất nhiều biện pháp, luôn không được!

- Trong nhà ngươi còn có thân nhân không?

Diệp Phàm hỏi.

- Có một gia gia, thân thể không được khỏe đi đứng không tiện.

Tiểu phá hài đáp chi tiết.

Nhìn hắn ăn mặc liền biết gia cảnh cùng không khá lắm, bằng không cũng không đến mức như một tên tiểu khất cái, bị một đám trẻ con đuổi theo khi dễ.

Diệp Phàm sờ sờ chân tay hắn, xương cốt rất tốt, rất thích hợp tu đạo. Sau đó, hắn lại đưa bàn tay dán ngay chỗ Luân Hải của nó. Không ra ngoài dự đoán, giống y như hắn năm đó, nơi này làm như một khối Thần thiết, khó có thể phá mở.

Đầu ngón tay Diệp Phàm bắn ra một đạo kim mang, “vèo” một tiếng chìm sâu vào trong cơ thể đứa nhỏ. Tiểu phá hài lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể run lên. Thân thể nó bắt đầu phát sáng, mỗi một vách mạch máu đều trong suốt, có từng điểm từng điểm sáng màu vàng di chuyển trong đó.

- Thật sự không sai! Có nhiều máu màu vàng ngủ đông như vậy, mặc dù không thể so với Thánh thể đời đầu nhưng cũng không xa lắm!

Diệp Phàm ngạc nhiên thán phục.

Đây là một hậụ duệ Thánh thể xứng với cái tên, mặc dù qua năm tháng dài lâu, nhưng thánh huyết trong cơ thể nó không giảm, vẫn như cũ nồng đậm kinh người, chỉ có điều ẩn phục bên trong mà thôi.

Đây là một loại lại giống, không phải Thánh thể chân chính, nhưng nếu không ngừng tu luyện, có thể đăng phong, sau này có thể lột xác thành Thánh thể đại thành.

Đây thật sự là một sự kiện kinh người, huyết mạch Thánh thể ở Bắc Đẩu đã sớm đoạn tuyệt, không thể tưởng được ở nơi này lại gặp được một tên Tiểu phá hài, có tiềm lực kinh người như vậy.

Cái gọi là không thể tu đạo, bị đại đạo áp chế, điều này đối với Diệp Phàm mà nói, không phải là tuyệt đối không thể phá giải.

- Thúc thúc, ngài thật sự có thể giúp ta giải khai một cửa quan này tu luyện được sao?

Tiểu phá hài thấp thỏm kỊiông yên, thấy Diệp Phàm luôn tay sờ xương cốt, không nói gì, trong lòng rất bất an. Nó ngửa đầu nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ chờ mong, đôi mắt to hắc bạch phân minh tràn ngập khát vọng, có chút khẩn trương vò vò góc áo.

- Mở ra cánh cửa tu luyện không tính, khó nhất chính là phá tan lời nguyền rủa, năm đó vị Thần Vương tiền bối dùng thần huyết tẩy Đạo Đồ cho ta, gần như lấy mạng thế vào.

Diệp Phàm thất thần một hồi, nghĩ tới Thần Vương tuyệt thế Khương Thái Hư, loại ân đức này khó có thể hồi báo.

Thấm thoát gần một trăm năm vội vàng mà qua, hết thảy giống như mới xảy ra trước mắt, Thần Vương máu ướt đẫm áo bào trắng, nghịch thiên giúp hắn tiếp tục con đường phía trước.

Hắn có thể có ngày hôm nay, hết thảy là Bạch Y Thần Vương dùng tính mạng giành lại cho hắn, bằng không chỉ sợ vẫn còn bị cản trở, bị đạo áp chế, khó có đạo quả như hôm nay.

- Con đường này rất gập ghềnh khó đi, tiền nhân đổ thần huyết cho ta, dùng tính mạng đổi con đường phía trước cho ta, ngày nay cũng tới phiên ta làm chút gì cho hậu nhân.

Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.

- Thúc thúc! Ta thật sự có thể tu luyện?

Tiểu phá hài ngửa đầu, đôi mắt to sáng ngời lại có nước mắt sắp chảy xuống.

- Ngươi có thẻ! Tuy nhiên, chân chính tấn công gông cùm xiềng xích cuối cùng, là còn phải dựa vào một ít cơ duyên!

Diệp Phàm nói, sờ sờ đầu của nó, khẳng định cho câu trả lời.

Năm đó, Bạch Y Thần Vương khẳng định đã đạt tới cảnh giới Thánh nhân, dùng thần huyết tẩy Đạo Đồ, đánh vỡ lời nguyền rủa của Thánh thể, nhưng cùng gần như dùng tính mạng thế vào, cuối cùng thành công, tuy nhiên Diệp Phàm vẫn là xuất hiện vết thương đại đạo.

Khi đó có thể nói biến đổi bất ngờ, Diệp Phàm rời đi tha hương, một người rời Bắc Vực, tiến vào cấm địa Thái cổ, cuối cùng phải cửu tử nhất sinh mới tìm được con đường sống.

Ngày nay, thực lực của hắn đã ở Thánh nhân cảnh, tự nhiên hắn có thể huyết tẩy Đạo Đồ, tranh giành một con đường phía trước cho Tiểu phá hài, chỉ có điều là không biết có thể tránh khôi ầm thương đại đạo hay không.



Đây là một góc thành rất tĩnh lặng, trong một cái sân thoạt nhìn không nhỏ, nhưng lại rất cũ nát, là một ngôi nhà cổ còn lưu lại.

Dương Hi chưa bao giờ cao hứng giống như hôm nay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn

tràn ngập kích động, gò một tiếng đẩy ra cánh cửa gô cũ nát, la to:

- Gia gia! Con có thể tu luyện rồi!

Trong viện có vài cây cổ thụ, lá rụng rất nhiều, một con chó vàng già sủa gâu gâu, mừng đón Tiểu phá hài Dương Hi, rồi sau đó lại nhe răng nhếch miệng với Diệp Phàm.

Một lão nhân một chân hơi khập khểnh, quần áo trên người đầy mụn vá, đồng dạng thực cũ kỳ, đầu đầy tóc trắng xoá, trông rất già yếu đang từ bên giếng nước đi ra.

Dương Vân Đằng tuổi già sức yếu, trên mặt chồng chất nếp nhăn, mắt lão đục ngầu, bước khập khểnh đi tới, nhìn thấy Diệp Phàm, hỏi:

- Ngươi là ai?

- Gia gia! Thúc ấy là Thánh thể, là một Thánh thể có thể tu luyện, có biện pháp giúp Hi nhi tu luyện rồi! Hi nhi lập tức có thể tu luyện rồi, không bao giờ... sợ bọn chúng nữa, ai cùng không thể sỉ nhục tổ tiên chúng ta! Hi nhi nhất định phải đánh bại người trong cơ thể chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết!

Tiểu phá hài kêu to, vô cùng phấn khích, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà ửng hồng, đôi tay nhỏ bé nắm thành nắm tay, siết thật chặt.

Toàn thân Diệp Phàm phát sáng, máu màu vàng trong cơ thể như tiếng sấm, nhưng cũng khống chế rất tốt loại uy áp này, không có tấn công ra ngoài, chính là để lão nhân cảm nhận được loại khí tức chỉ có Thánh thể mới có.

Hắn thực trực tiếp, không cần che dấu dùng hành động nói rõ ý đồ đến đây, bằng không dù đứa trẻ có kích động kêu to, cũng sẽ khiến người ta hoài nghi.

Lão nhân ngây dại, ngay sau đó lại phát ra một tiếng gầm trầm thấp nặng nề, như là một lão sư tử bị áp lực nhiều năm, phát tiết ra tiếng rống bi thiết đáng thương:

- Không sai! Không quan hệ cùng ông trời, chúng ta chính là muốn làm trái với trời xanh, đánh vỡ hết thảy ngăn cản, Thánh thể nhất mạch ta rốt cục có thể tu luyện rồi!

Lão nhân làm như có vô tận uất khí, giờ khắc này nước mắt già tuôn chảy, trên gương mặt đầy nếp nhăn đã bám đầy mước mắt lóng lánh.

- Năm đó, tổ tiên chết ở trong tay người có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết trong cơ thể kia, chúng ta không phục!

Lão nhân nói như rống giận, như là có vô cùng áp lực cùng nghẹn khuất.

Năm đó, sau khi vị Thánh thể kia chết trận, hậu nhân của hắn bước trên tinh không, biết hết thảy sự việc phát sinh, cực kỳ bi thương, ngừng lại vĩnh viễn trên cổ tinh này, cũng chính là nhất mạch này.

- Tổ tiên sớm dự đoán được... Thiên địa quỵ tắc sẽ có biến hóa, Thánh thể nhất mạch sẽ càng ngày càng xuống dốc, không thể tưởng được ngươi có thể đi ngược chiều mà lên!

Dương Vân Đằng lão nhân một trận khóc một trận cười, nhiều năm áp lực, làm cho lão thoạt nhìn có chút điên điên khủng khủng.

Đây là một gia tộc suy sụp, huyết mạch Thánh thể gần như đoạn tuyệt, nhưng trong lòng dường như cất giấu một ít bí mật thật lớn.

Diệp Phàm biết rằng nếu không có các đời Tiếp dẫn sứ chiếu cố, Thánh thể nhất mạch suy sụp mày hẳn là sớm đã không còn tồn tại nữa, có thể đi từng bước cho tới ngày hôm nay thật sự không dễ.

Gia tộc Thánh thể tiền đồ ảm đạm, trong lòng chôn dấu một ít bí tân cổ đại.

Bất kể là Tiểu phá hài hay là lão nhận gần đất xa trời này, đối với tổ tiên đổ máu nhuộm Vực ngoại, vùi xương nơi đất khách quê người, đều thực bi phẫn, bọn họ tin tưởng vững chắc Thánh thể là vô địch.

- Ngươi thật sự cho là như vậy sao?

Diệp Phàm hỏi Tiểu phá hài.

Dương Hi y phục rách nát, nhưng lúc này lại một con cọp con tức giận, kêu lên:

- Ta tin tưởng vững chắc tổ tiên Thánh thể mạnh nhất. Nếu ta có thể tu luyện, tương lai nếu xuất hiện người có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết trong cơ thể kia, ta một mình đánh mười người bọn họ!

Dương Vân Đằng cũng không nói gì về trận chiến năm đó, nhưng trên gương mặt già nua lộ rõ hết thảy.

Thời gian đã cách quá lâu, Diệp Phàm không có miệt mài tìm hiểu về trận chiến ấy, hết thảy đã khó có thể thay đổi.

- Ta hy vọng biết bao: người chiến một trận cùng Thánh thể năm đó còn sống, không hy vọng mấy người Thương Thiên Bá Huyết còn đọng lại kia, ta thật chờ mong một ngày nào đó có thể tự tay trấn áp bọn họ.

Diệp Phàm bình tĩnh nói, nhưng rơi vào trong tai hai ông cháu lại như tiếng sấm.

Dương Vân Đằng run giọng nói:

- Điều này... không quá có thể, năm tháng qua quá lâu, mặc dù là người đứng sừng sững ở tuyệt đỉnh nhân đạo cùng không được, luôn luôn có một ngày già đi!

Diệp Phàm nghe vậy, cũng không có phản bác, cũng không có đáp lời, chỉ là nhìn lên bầu trời, nhìn về phía tinh không vô ngần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook