Chương 1303: Kinh hoàng
Thần Đồng
30/10/2013
“Ầm ầm...”
Tiếng vang càng ngày càng mạnh mẽ, đều đều như là nhịp đập một trái tim cường đại, lại giống như tiếng trống thần của Thiên Đình cổ phủ đầy bụi muôn đời vang lên.
Tu sĩ thực lực hơi yếu đều sắc mặt tái nhợt, dưới loại tiết tấu này trái tim như sắp nổ tung, từng người từng người tay ôm ngực, không ngừng thối lui.
Thạch nhân Luân Đạc, Mạc Phổ lần lượt biến sắc, trong lòng đều phát lạnh, đây là một cái giếng cạn trước thái cổ, qua muôn đời còn có thể có vật sống sao? Điều này quả thực khó tin, thật khiến người ta sởn tóc gáy.
Sinh vật này cổ xưa đến mức nào? Xa xưa như vậy mà nó có thể còn sống, hoàn toàn phá vỡ lẽ thường, giống như chuyện thần thoại bất tử!
- Đúng rồi, giếng cổ này vốn chính là thời đại thần thoại, có thể có loại thần tích bất hủ này cũng không chừng!
Có người run giọng nói.
- Nói hưu nói vượn, không ai có thể sống qua năm tháng dài dòng như vậy. Một đời của Đại đế cổ cũng chỉ là một hai vạn năm thọ nguyên mà thôi!
Có người phản bác.
Tiết tấu tiến công của Nhân tộc trở nên chậm lại, nơi đây quá mức quỷ dị, làm cho mọi người cảm thấy tràn ngập bất tường.
Mà Thánh linh nhất tộc cùng tiến thối lưỡng nan: hiện tại thủ hộ cũng không phải, mà không thủ hộ cũng không phải, sự việc phát sinh quá mức siêu việt lạ thường.
- Bảo vệ đi!
Bên giếng cạn sương mù lượn lờ, đó là từ hỏa diễm ngưng tụ mà thành. Trong màn hòa vụ có một Thánh linh khủng bố ngồi xếp bằng, hạ mệnh lệnh ác nghiệt như vậy.
Luân Đạc nghe vậy, ánh mắt lại hừng hực vô tình ra tay đánh giết, làm cho Nhân tộc cùng với cổ thú khắp nơi máu thịt bay tung tóe, không thể không rút lui, không người nào có thể kháng cự lại hắn.
Thạch nhân Vương của Thánh nhân đỉnh phong, ở chỗ này đích xác là vô địch, ngoại trừ Đại Thánh đích thân tới không có người nào có thể hàng phục! Hơn nữa, nếu là Đại Thánh bậc thấp thực rất có thể sẽ bị hắn phản ngược đánh chết.
- Nghĩ tới Thánh linh nhất tộc ta mấy trăm vạn năm mới thành tựu đạo thân, một khi xuất thế thì không chịu thiên địa sinh dưỡng, sẽ giống như Nhân tộc sinh mệnh ngắn ngủi, dần dần già đi. Tồn tại này đến tột cùng là thứ gì, có thể vượt qua năm tháng dài dòng như vậy mà bất tử?
Thánh linh Mạc Phổ nói nhỏ, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng, nếu không có lão Thánh linh hỏa tộc ngồi xếp bằng trên mặt đất ra lệnh như thế, hắn thực tình không muốn thủ hộ miệng giếng cổ này, có trời mới biết sẽ phát sinh điều gì.
- Các ngươi hãy yên tâm, miệng giếng này có quan hệ rất lớn cùng Thánh linh nhất tộc ta. Nếu như có thánh vật, cùng là cổ tổ thiết đặt chuẩn bị cho đời sau.
Trong ngọn lửa cháy bừng bừng, lão Thánh linh lạnh lùng lên tiếng.
- Sát! Kẻ dám tới gần giết không tha! Dùng máu tươi của Nhân tộc cùng những cổ thú này rót vào giếng cạn, nghênh đón tổ khí của tộc ta xuất thế!
Luân Đạc, Mạc Phổ ra lệnh, chỉ huy rất nhiều cường giả quét ngang tu sĩ ở phụ cận, cướp lấy máu tươi hiến tế giếng cổ, nơi này lập tức trở thành một tràng Tu La.
Tiếp dẫn sứ của Thành thứ mười Nhân tộc suất lĩnh rất nhiều cường giả công tới phía trước, Bá Long nữ vương Đà Lan cũng chỉ huy rất nhiều cổ thú, khởi xướng công kích mãnh liệt. Bọn họ biết rằng không thể để tổ khí của Thánh linh nhất tộc xuất thế, bằng không cả tinh vực này sẽ nổ tung.
Di ngôn của tổ tiên làm cho bọn họ tin tưởng không nghi ngờ, phải ngăn cản hết thảy chuyện này.
Song phương đại chiến, giao phong kịch liệt, đầu rơi máu đổ không ngừng hội tụ chảy xuống giếng cổ, Tiếp dẫn sứ cùng Đà Lan bi ai, thối cũng không xong tiến cùng không được.
Đại Nguyệt Pha tiếng hô sát rung trời, trong nơi mai táng Thần Quỷ mưa máu gió tanh!
Diệp Phàm một lần nữa xông vào Đại Nguyệt Pha nhưng cùng không có thể thay đổi được gì. Cường giả quá nhiều không có Đại Thánh tọa trấn, ai có thể đối phó với chí cường giả Hỏa Thánh linh ngồi xếp bằng bên giếng cổ.
Từ bầu trời đến trong lòng đất, từng cỗ từng cỗ thi thể rơi xuống, mưa máu văi ra, đây là cảnh tượng của ngày tận thế, như là đi tới đại hủy diệt.
- A...
- Sát!
Truyền đến đủ các loại kêu la thảm thiết, tiếng gào rống giận dữ, chấn động thiên địa, trên chiến trường máu tuôn ồ ồ, thi thể hài cốt thành đống.
Loại cảnh tượng này phi thường đáng sợ, như là Thần Ma đại chiến, thi thể rơi rơi xuống, đập cho Đại Nguyệt Pha đều rung chuyển.
Diệp Phàm tắm trong máu, bước trên đống người chết ngổn ngang tiến tới, không ngừng đại chiến. Tuy rằng không giết được lão Thánh linh kia, nhưng cũng ra hết sức ngăn cản, phá hỏng ý đồ, không cho giếng cổ mở ra.
Giờ khắc này, mái tóc trên đầu hắn đều bê bết máu loãng, túm túm dính cùng một chỗ, chiến y cũng rách tả tơi nhuộm đầy vết máu.
“Ầm!”
Đột nhiên, thiên địa chấn động, vòm trời nứt vỡ, xuất hiện một uy áp khiến người ta hít thở không thông. Đại Thánh chiến tới nơi đây rồi. Thanh Hoàng đạo nhân tóc rối tung, khóe miệng đầy vết máu, từ trong hư không hạ xuống.
- Nhân tộc các ngươi không được rồi! Không ngăn được bước chân của Thánh linh!
Một thanh âm uy nghiêm truyền xuống, một thạch nhân cao lớn đứng sừng sững trên vòm trời, như là một Thiên thần nhìn xuống phía dưới.
Tiếng máu chảy trong cơ thể hắn vang động như là tiếng sấm, cực kỳ khủng bố, chấn cho rất nhiều người ù tai, đứng không vững.
Đây là một Thánh linh vô địch, tối thiếu ở trong tinh vực này không tìm thấy đối thủ. Giờ phút này ngay cả Thanh Hoàng đạo nhân đều bị đánh bại, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau cũng không biết bao nhiêu dặm mới dừng lại trên không trung.
- Người hộ đạo của Nhân tộc... bị đánh bại rồi!
- Thanh Hoàng đạo nhân cùng không ngăn được Thánh linh, làm sao bây giờ?
Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều tuyệt vọng. Thanh Hoàng đạo nhân cường đại biết bao, vang dội cổ kim, là nhân vật tối cao trên tinh không cổ lộ ở khu vực này, thế mà cùng không địch lại Thánh linh.
- Nhân tộc các ngươi số lượng đông đúc nhưng đều là cừu non, sao có thể so sánh với tộc ta, một người đủ để giết chết ức vạn các ngươi!
Mạc Phổ đứng trên mặt đất hét lớn.
Những lời này như là một mũi đao nhọn đâm vào trái tim mọi người, Thanh Hoàng đạo nhân bị đánh bại, ai còn có năng lực vượt sóng to đi đánh?
- Nhân tộc, ai dám ngăn cản, toàn bộ giết sạch!
Thánh linh trên trời cao tên là Ngao Mãng, lạnh lùng nói.
Thanh Hoàng đạo nhân chùi vết máu nơi khóe miệng, rồi không có lui bước, từng bước một bước lên trời, trong tay cầm một cây chiến mâu, một lần nữa đi tới hướng Thánh linh Ngao Mãng.
- Nhân tộc các ngươi không được rồi! Bị đánh bại chính là thất bại, không có người nào có thể tranh phong cùng Thánh linh tộc ta, cùng cảnh giới các ngươi đều là sơn dương đợi làm thịt!
Trên mặt đất Mạc Phổ cười lạnh, nói:
- Các ngươi mặc dù đông đúc tới ức vạn thì thế nào chứ! Lại tìm không được một tên cường giả nào có thể chiến một trận cùng Ngao Mãng tổ ta, tất cả đều là con kiến, ức vạn con kiến!
Loại lời nói này của Mạc Phổ như một cây cương châm chui vào tim mọi người, đau đớn mà không làm sao được. Thánh linh thật quá mức cường đại, trong cùng cấp khó có người nào địch nổi.
- Thật đáng giận mà! Những kẻ thể chất vô địch đời sau của Nhân tộc cũng không có người nào trưởng thành đến cảnh giới Đại Thánh, bằng không đâu có để cho các ngươi kiêu ngạo, toàn bộ giết cái sạch sẽ!
Tiếp dẫn sứ của Thành thứ mười Nhân tộc nói với giọng căm hận.
- Nhân tộc đời sau ư! Những người này đều giao cho ta tốt lắm, ngươi yên tâm, ta sẽ xông lên cổ lộ, gạt bỏ sạch sẽ những cái gọi là tuyệt đại thiên kiêu của các ngươi!
Mạc Phổ nói giọng lạnh như băng.
Hắn được tôn là tiểu chủ thượng, thực lực ở Vương của Thánh nhân bậc trung, trong cùng cảnh giới hắn dùng mãnh phi thường vô địch, đến nay cũng không thất bại lần nào.
- Ngươi thật cuồng vọng!
Rất nhiều người phẫn nộ, trong lời nói của hắn quá mức thương tổn người khác, thật khiến cho mọi người hận không thể lập tức đánh chết tươi hắn.
Trên bầu trời, truyền xuống tiếng bước chân, Thanh Hoàng đạo nhân tóc bạc tung bay, thân thể hơi khòm, bóng dáng đơn bạc mà tiêu điều, tay cầm chiến mâu vừa muốn đánh lên.
- Vô dụng! Nhân tộc các ngươi không phải đối thủ của Thánh linh ta!
Thạch nhân Mạc Phổ nói. Hắn đứng sừng sững trước giếng cổ, nhìn lên bầu trời chờ xem cuộc chiến. Lời nói của hắn làm cho rất nhiều người siết chặt nắm tay, nhưng lúc này lại khó có thể cãi lại, không người nào có thể đứng ra chống lại được Thánh linh tuyệt thế tên là Ngao Mãng trên bầu trời kia.
Bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng kinh hô, mọi người đều vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy một nam nhân còn trẻ bay lên trời, bay về hướng Thanh Hoàng đạo nhân.
Diệp Phàm ngầm truyền âm cho Thanh Hoàng đạo nhân, muốn đưa cái đỉnh đồng xanh cho lão làm vũ khí.
- Là ngươi, còn chưa chết!
Trên mặt đất, Mạc Phổ cùng Luân Đạc đều cả kinh, rồi sau đó đều lộ ra vẻ phẫn nộ, cùng kêu lên:
- Ngươi lại giết một thành viên của tộc ta, Ô Cổ chết rồi?!
Mọi người đều chấn động, người tên là Diệp Phàm này nhưng lại giết chết không chỉ một thạch nhân? Bất kể là Nhân tộc hay là cổ thú, hoặc là dị tộc Vực ngoại, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Ở xa xa bên ngoài Đại Nguyệt Pha, đám người Mục Quảng Hàn, Vũ Tiên, khổ đầu đã cũng đều ở trong chiến trường, ai nấy đều lộ ra dị sắc, không kìm nổi quay
nhìn lại hướng bên này.
Mà rất nhiều thí luyện giả Nhân tộc thì trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, người này quá “hung mãnh” mà!
- Đây là Thánh thể... đến từ Táng Đế Tinh.
Có người hạ giọng nói.
Trong phút chốc, mọi người đều ngẩn ngơ, trong lòng rung động không thôi.
Chiến tích bực này rất kinh người, không ngờ lại có thể giết chết Thánh linh. Thật là kinh thế hãi tục! Giờ khắc này cái tên Diệp Phàm được người người ghi nhớ.
Nhưng mà, rất nhiều người không rõ vì sao hắn bay theo lên trời. Dù hắn có cường đại mấy đi nữa, cũng không có khả năng tranh phong cùng Thánh linh cảnh giới Đại Thánh, cứ như vậy đi lên hơn phân nửa khó có đường sống.
Lúc này, Diệp Phàm vô cùng nôn nóng, Thanh Hoàng đạo nhân làm như không có nghe được hắn truyền âm, cũng không có dừng lại, cứ mang theo thân thể già lão mệt mỏi, cầm trong tay cây chiến mâu sứt mẻ một đường bay lên đi độc chiến với Thánh linh Ngao Mãng.
- Nhân tộc ngươi bám riết không bỏ, nghĩ rằng vĩnh viễn không buông bỏ là có thể thắng được cuộc chiến này sao? Ta thừa nhận, ngươi là kẻ tài giòi xưa nay hiếm thấy, nhưng không phải đối thủ của ta. Lúc này nếu không thu tay lại, ta dù rằng phải trả cái giá nhất định, cùng phải cho ngươi hình thần câu diệt!
Ngao Mãng ác nghiệt nói.
Lời nói của hắn tràn ngập sát khí, như là một cơn gió lạnh gào thét thổi qua, làm cho tất cả tu sĩ trong Đại Nguyệt Pha đều phát lạnh từ đầu xuống chân. Mọi người nhìn theo bóng Thanh Hoàng đạo nhân, trong lòng nổi lên nỗi bi thương.
- Nếu như ta trẻ lại năm trăm năm, ta sẽ không thua!
Thanh Hoàng đạo nhân khẽ thở dài.
Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người chua xót trong lòng... đây là nỗi bia ai của tuổi già.
Người này từng là một nhân vật vô địch, nhưng tới lúc tuổi già, đã khí huyết suy yếu, không còn sôi sục nữa rồi, đã không còn khí thế uy nghiêm và khí nuốt vạn dặm như xưa.
- Sư tổ!
Tiếp dẫn sứ Thành thứ mười Nhân tộc không kìm nổi rơi lệ.
Mọi người đều bi phẫn, Thanh Hoàng đạo nhân ngày xưa tài ba trác tuyệt biết bao, nhưng cuối cùng không chống lại được tuổi già, hôm nay sắp sửa đại bại, có lẽ phải máu nhuộm thiên địa. Nỗi bi thương anh hùng tuổi xế chiều lại kết thúc như vậy, thật khiến cho lòng người ưu thương.
Diệp Phàm đuổi theo không kịp, trong lòng càng khẩn trương. Thanh Hoàng đạo nhân không có dừng lại, hắn cũng không thể tùy tiện tế ra cái đỉnh đồng xanh, sợ bị sinh linh Ngao Mãng cướp đi.
Thạch nhân Mạc Phổ cười âm lãnh:
- Dù ngươi có trẻ lại năm trăm năm thì không được chính là không được! Sự thực tàn khốc sẽ nói cho các ngươi biết, chênh lệch chính là chênh lệch, Nhân tộc không bằng Thánh linh! Nếu không phục, các ngươi có thể tìm ra một cường giả tràn đầy huyết khí đi, chỉ cần dám ra đây, ta trực tiếp giết cái sạch sẽ, đạp thành máu bùn!
Mọi người đều nổi giận, khí huyết bốc lên, hận không thể lập tức quyết chiến cùng hắn, với cảnh giới cùng cấp đích thân giết chết hắn trước mặt mọi người.
“Ầm!”
Đột nhiên, trời sụp đất nứt, một cổ huyết khí cuồn cuộn mãnh liệt như đại dương mênh mông phủ xuống, một thân ảnh cao lớn xé mở hư không vọt ra.
Dáng người hắn hùng vĩ, tóc tai bù xù, để lộ ra dao động khủng bố tuyệt thế, hắn chỉ ra ngón tay như kiếm, búng về phía thạch nhân Mạc Phổ, nhanh đến mọi người đều không kịp phản ứng.
- A...
Mạc Phổ thét to, trên đầu bay ra một cỗ thanh khí, hắn bị chém rớt xuống một phần đạo hạnh, từ cảnh giới Vương của Thánh nhân vô địch hạ xuống tới cảnh giới Thánh nhân.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy người này liền lệ nóng doanh tròng, vô cùng kích động, người này có đại ân với hắn không ngờ lại chưa chết.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt, thân ảnh cao lớn bay lên vòm trời, huy động Lục Đạo Luân Hồi Quyền, khí nuốt vạn dặm, đánh tới hướng Thánh linh vô địch Ngao Mãng trên bầu trời. Khí thế chỉ có ta vô địch chưa từng có từ trước đến nay!
- A...
Trên mặt đất, Mạc Phổ kêu gào, gần như sắp điên rồi, khi không bị người chém rụng một đại cảnh giới.
- Hiện tại, ta muốn cho ngươi biết rằng, Thánh linh trong cùng cấp tính cái rắm gì!
Diệp Phàm phóng tới, hắn hiểu được ý của thân ảnh cao lớn trên bầu trời kia, muốn cho hắn quyết đấu với Mạc Phổ đều là cùng cấp Thánh nhân!
Tiếng vang càng ngày càng mạnh mẽ, đều đều như là nhịp đập một trái tim cường đại, lại giống như tiếng trống thần của Thiên Đình cổ phủ đầy bụi muôn đời vang lên.
Tu sĩ thực lực hơi yếu đều sắc mặt tái nhợt, dưới loại tiết tấu này trái tim như sắp nổ tung, từng người từng người tay ôm ngực, không ngừng thối lui.
Thạch nhân Luân Đạc, Mạc Phổ lần lượt biến sắc, trong lòng đều phát lạnh, đây là một cái giếng cạn trước thái cổ, qua muôn đời còn có thể có vật sống sao? Điều này quả thực khó tin, thật khiến người ta sởn tóc gáy.
Sinh vật này cổ xưa đến mức nào? Xa xưa như vậy mà nó có thể còn sống, hoàn toàn phá vỡ lẽ thường, giống như chuyện thần thoại bất tử!
- Đúng rồi, giếng cổ này vốn chính là thời đại thần thoại, có thể có loại thần tích bất hủ này cũng không chừng!
Có người run giọng nói.
- Nói hưu nói vượn, không ai có thể sống qua năm tháng dài dòng như vậy. Một đời của Đại đế cổ cũng chỉ là một hai vạn năm thọ nguyên mà thôi!
Có người phản bác.
Tiết tấu tiến công của Nhân tộc trở nên chậm lại, nơi đây quá mức quỷ dị, làm cho mọi người cảm thấy tràn ngập bất tường.
Mà Thánh linh nhất tộc cùng tiến thối lưỡng nan: hiện tại thủ hộ cũng không phải, mà không thủ hộ cũng không phải, sự việc phát sinh quá mức siêu việt lạ thường.
- Bảo vệ đi!
Bên giếng cạn sương mù lượn lờ, đó là từ hỏa diễm ngưng tụ mà thành. Trong màn hòa vụ có một Thánh linh khủng bố ngồi xếp bằng, hạ mệnh lệnh ác nghiệt như vậy.
Luân Đạc nghe vậy, ánh mắt lại hừng hực vô tình ra tay đánh giết, làm cho Nhân tộc cùng với cổ thú khắp nơi máu thịt bay tung tóe, không thể không rút lui, không người nào có thể kháng cự lại hắn.
Thạch nhân Vương của Thánh nhân đỉnh phong, ở chỗ này đích xác là vô địch, ngoại trừ Đại Thánh đích thân tới không có người nào có thể hàng phục! Hơn nữa, nếu là Đại Thánh bậc thấp thực rất có thể sẽ bị hắn phản ngược đánh chết.
- Nghĩ tới Thánh linh nhất tộc ta mấy trăm vạn năm mới thành tựu đạo thân, một khi xuất thế thì không chịu thiên địa sinh dưỡng, sẽ giống như Nhân tộc sinh mệnh ngắn ngủi, dần dần già đi. Tồn tại này đến tột cùng là thứ gì, có thể vượt qua năm tháng dài dòng như vậy mà bất tử?
Thánh linh Mạc Phổ nói nhỏ, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng, nếu không có lão Thánh linh hỏa tộc ngồi xếp bằng trên mặt đất ra lệnh như thế, hắn thực tình không muốn thủ hộ miệng giếng cổ này, có trời mới biết sẽ phát sinh điều gì.
- Các ngươi hãy yên tâm, miệng giếng này có quan hệ rất lớn cùng Thánh linh nhất tộc ta. Nếu như có thánh vật, cùng là cổ tổ thiết đặt chuẩn bị cho đời sau.
Trong ngọn lửa cháy bừng bừng, lão Thánh linh lạnh lùng lên tiếng.
- Sát! Kẻ dám tới gần giết không tha! Dùng máu tươi của Nhân tộc cùng những cổ thú này rót vào giếng cạn, nghênh đón tổ khí của tộc ta xuất thế!
Luân Đạc, Mạc Phổ ra lệnh, chỉ huy rất nhiều cường giả quét ngang tu sĩ ở phụ cận, cướp lấy máu tươi hiến tế giếng cổ, nơi này lập tức trở thành một tràng Tu La.
Tiếp dẫn sứ của Thành thứ mười Nhân tộc suất lĩnh rất nhiều cường giả công tới phía trước, Bá Long nữ vương Đà Lan cũng chỉ huy rất nhiều cổ thú, khởi xướng công kích mãnh liệt. Bọn họ biết rằng không thể để tổ khí của Thánh linh nhất tộc xuất thế, bằng không cả tinh vực này sẽ nổ tung.
Di ngôn của tổ tiên làm cho bọn họ tin tưởng không nghi ngờ, phải ngăn cản hết thảy chuyện này.
Song phương đại chiến, giao phong kịch liệt, đầu rơi máu đổ không ngừng hội tụ chảy xuống giếng cổ, Tiếp dẫn sứ cùng Đà Lan bi ai, thối cũng không xong tiến cùng không được.
Đại Nguyệt Pha tiếng hô sát rung trời, trong nơi mai táng Thần Quỷ mưa máu gió tanh!
Diệp Phàm một lần nữa xông vào Đại Nguyệt Pha nhưng cùng không có thể thay đổi được gì. Cường giả quá nhiều không có Đại Thánh tọa trấn, ai có thể đối phó với chí cường giả Hỏa Thánh linh ngồi xếp bằng bên giếng cổ.
Từ bầu trời đến trong lòng đất, từng cỗ từng cỗ thi thể rơi xuống, mưa máu văi ra, đây là cảnh tượng của ngày tận thế, như là đi tới đại hủy diệt.
- A...
- Sát!
Truyền đến đủ các loại kêu la thảm thiết, tiếng gào rống giận dữ, chấn động thiên địa, trên chiến trường máu tuôn ồ ồ, thi thể hài cốt thành đống.
Loại cảnh tượng này phi thường đáng sợ, như là Thần Ma đại chiến, thi thể rơi rơi xuống, đập cho Đại Nguyệt Pha đều rung chuyển.
Diệp Phàm tắm trong máu, bước trên đống người chết ngổn ngang tiến tới, không ngừng đại chiến. Tuy rằng không giết được lão Thánh linh kia, nhưng cũng ra hết sức ngăn cản, phá hỏng ý đồ, không cho giếng cổ mở ra.
Giờ khắc này, mái tóc trên đầu hắn đều bê bết máu loãng, túm túm dính cùng một chỗ, chiến y cũng rách tả tơi nhuộm đầy vết máu.
“Ầm!”
Đột nhiên, thiên địa chấn động, vòm trời nứt vỡ, xuất hiện một uy áp khiến người ta hít thở không thông. Đại Thánh chiến tới nơi đây rồi. Thanh Hoàng đạo nhân tóc rối tung, khóe miệng đầy vết máu, từ trong hư không hạ xuống.
- Nhân tộc các ngươi không được rồi! Không ngăn được bước chân của Thánh linh!
Một thanh âm uy nghiêm truyền xuống, một thạch nhân cao lớn đứng sừng sững trên vòm trời, như là một Thiên thần nhìn xuống phía dưới.
Tiếng máu chảy trong cơ thể hắn vang động như là tiếng sấm, cực kỳ khủng bố, chấn cho rất nhiều người ù tai, đứng không vững.
Đây là một Thánh linh vô địch, tối thiếu ở trong tinh vực này không tìm thấy đối thủ. Giờ phút này ngay cả Thanh Hoàng đạo nhân đều bị đánh bại, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau cũng không biết bao nhiêu dặm mới dừng lại trên không trung.
- Người hộ đạo của Nhân tộc... bị đánh bại rồi!
- Thanh Hoàng đạo nhân cùng không ngăn được Thánh linh, làm sao bây giờ?
Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều tuyệt vọng. Thanh Hoàng đạo nhân cường đại biết bao, vang dội cổ kim, là nhân vật tối cao trên tinh không cổ lộ ở khu vực này, thế mà cùng không địch lại Thánh linh.
- Nhân tộc các ngươi số lượng đông đúc nhưng đều là cừu non, sao có thể so sánh với tộc ta, một người đủ để giết chết ức vạn các ngươi!
Mạc Phổ đứng trên mặt đất hét lớn.
Những lời này như là một mũi đao nhọn đâm vào trái tim mọi người, Thanh Hoàng đạo nhân bị đánh bại, ai còn có năng lực vượt sóng to đi đánh?
- Nhân tộc, ai dám ngăn cản, toàn bộ giết sạch!
Thánh linh trên trời cao tên là Ngao Mãng, lạnh lùng nói.
Thanh Hoàng đạo nhân chùi vết máu nơi khóe miệng, rồi không có lui bước, từng bước một bước lên trời, trong tay cầm một cây chiến mâu, một lần nữa đi tới hướng Thánh linh Ngao Mãng.
- Nhân tộc các ngươi không được rồi! Bị đánh bại chính là thất bại, không có người nào có thể tranh phong cùng Thánh linh tộc ta, cùng cảnh giới các ngươi đều là sơn dương đợi làm thịt!
Trên mặt đất Mạc Phổ cười lạnh, nói:
- Các ngươi mặc dù đông đúc tới ức vạn thì thế nào chứ! Lại tìm không được một tên cường giả nào có thể chiến một trận cùng Ngao Mãng tổ ta, tất cả đều là con kiến, ức vạn con kiến!
Loại lời nói này của Mạc Phổ như một cây cương châm chui vào tim mọi người, đau đớn mà không làm sao được. Thánh linh thật quá mức cường đại, trong cùng cấp khó có người nào địch nổi.
- Thật đáng giận mà! Những kẻ thể chất vô địch đời sau của Nhân tộc cũng không có người nào trưởng thành đến cảnh giới Đại Thánh, bằng không đâu có để cho các ngươi kiêu ngạo, toàn bộ giết cái sạch sẽ!
Tiếp dẫn sứ của Thành thứ mười Nhân tộc nói với giọng căm hận.
- Nhân tộc đời sau ư! Những người này đều giao cho ta tốt lắm, ngươi yên tâm, ta sẽ xông lên cổ lộ, gạt bỏ sạch sẽ những cái gọi là tuyệt đại thiên kiêu của các ngươi!
Mạc Phổ nói giọng lạnh như băng.
Hắn được tôn là tiểu chủ thượng, thực lực ở Vương của Thánh nhân bậc trung, trong cùng cảnh giới hắn dùng mãnh phi thường vô địch, đến nay cũng không thất bại lần nào.
- Ngươi thật cuồng vọng!
Rất nhiều người phẫn nộ, trong lời nói của hắn quá mức thương tổn người khác, thật khiến cho mọi người hận không thể lập tức đánh chết tươi hắn.
Trên bầu trời, truyền xuống tiếng bước chân, Thanh Hoàng đạo nhân tóc bạc tung bay, thân thể hơi khòm, bóng dáng đơn bạc mà tiêu điều, tay cầm chiến mâu vừa muốn đánh lên.
- Vô dụng! Nhân tộc các ngươi không phải đối thủ của Thánh linh ta!
Thạch nhân Mạc Phổ nói. Hắn đứng sừng sững trước giếng cổ, nhìn lên bầu trời chờ xem cuộc chiến. Lời nói của hắn làm cho rất nhiều người siết chặt nắm tay, nhưng lúc này lại khó có thể cãi lại, không người nào có thể đứng ra chống lại được Thánh linh tuyệt thế tên là Ngao Mãng trên bầu trời kia.
Bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng kinh hô, mọi người đều vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy một nam nhân còn trẻ bay lên trời, bay về hướng Thanh Hoàng đạo nhân.
Diệp Phàm ngầm truyền âm cho Thanh Hoàng đạo nhân, muốn đưa cái đỉnh đồng xanh cho lão làm vũ khí.
- Là ngươi, còn chưa chết!
Trên mặt đất, Mạc Phổ cùng Luân Đạc đều cả kinh, rồi sau đó đều lộ ra vẻ phẫn nộ, cùng kêu lên:
- Ngươi lại giết một thành viên của tộc ta, Ô Cổ chết rồi?!
Mọi người đều chấn động, người tên là Diệp Phàm này nhưng lại giết chết không chỉ một thạch nhân? Bất kể là Nhân tộc hay là cổ thú, hoặc là dị tộc Vực ngoại, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Ở xa xa bên ngoài Đại Nguyệt Pha, đám người Mục Quảng Hàn, Vũ Tiên, khổ đầu đã cũng đều ở trong chiến trường, ai nấy đều lộ ra dị sắc, không kìm nổi quay
nhìn lại hướng bên này.
Mà rất nhiều thí luyện giả Nhân tộc thì trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, người này quá “hung mãnh” mà!
- Đây là Thánh thể... đến từ Táng Đế Tinh.
Có người hạ giọng nói.
Trong phút chốc, mọi người đều ngẩn ngơ, trong lòng rung động không thôi.
Chiến tích bực này rất kinh người, không ngờ lại có thể giết chết Thánh linh. Thật là kinh thế hãi tục! Giờ khắc này cái tên Diệp Phàm được người người ghi nhớ.
Nhưng mà, rất nhiều người không rõ vì sao hắn bay theo lên trời. Dù hắn có cường đại mấy đi nữa, cũng không có khả năng tranh phong cùng Thánh linh cảnh giới Đại Thánh, cứ như vậy đi lên hơn phân nửa khó có đường sống.
Lúc này, Diệp Phàm vô cùng nôn nóng, Thanh Hoàng đạo nhân làm như không có nghe được hắn truyền âm, cũng không có dừng lại, cứ mang theo thân thể già lão mệt mỏi, cầm trong tay cây chiến mâu sứt mẻ một đường bay lên đi độc chiến với Thánh linh Ngao Mãng.
- Nhân tộc ngươi bám riết không bỏ, nghĩ rằng vĩnh viễn không buông bỏ là có thể thắng được cuộc chiến này sao? Ta thừa nhận, ngươi là kẻ tài giòi xưa nay hiếm thấy, nhưng không phải đối thủ của ta. Lúc này nếu không thu tay lại, ta dù rằng phải trả cái giá nhất định, cùng phải cho ngươi hình thần câu diệt!
Ngao Mãng ác nghiệt nói.
Lời nói của hắn tràn ngập sát khí, như là một cơn gió lạnh gào thét thổi qua, làm cho tất cả tu sĩ trong Đại Nguyệt Pha đều phát lạnh từ đầu xuống chân. Mọi người nhìn theo bóng Thanh Hoàng đạo nhân, trong lòng nổi lên nỗi bi thương.
- Nếu như ta trẻ lại năm trăm năm, ta sẽ không thua!
Thanh Hoàng đạo nhân khẽ thở dài.
Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người chua xót trong lòng... đây là nỗi bia ai của tuổi già.
Người này từng là một nhân vật vô địch, nhưng tới lúc tuổi già, đã khí huyết suy yếu, không còn sôi sục nữa rồi, đã không còn khí thế uy nghiêm và khí nuốt vạn dặm như xưa.
- Sư tổ!
Tiếp dẫn sứ Thành thứ mười Nhân tộc không kìm nổi rơi lệ.
Mọi người đều bi phẫn, Thanh Hoàng đạo nhân ngày xưa tài ba trác tuyệt biết bao, nhưng cuối cùng không chống lại được tuổi già, hôm nay sắp sửa đại bại, có lẽ phải máu nhuộm thiên địa. Nỗi bi thương anh hùng tuổi xế chiều lại kết thúc như vậy, thật khiến cho lòng người ưu thương.
Diệp Phàm đuổi theo không kịp, trong lòng càng khẩn trương. Thanh Hoàng đạo nhân không có dừng lại, hắn cũng không thể tùy tiện tế ra cái đỉnh đồng xanh, sợ bị sinh linh Ngao Mãng cướp đi.
Thạch nhân Mạc Phổ cười âm lãnh:
- Dù ngươi có trẻ lại năm trăm năm thì không được chính là không được! Sự thực tàn khốc sẽ nói cho các ngươi biết, chênh lệch chính là chênh lệch, Nhân tộc không bằng Thánh linh! Nếu không phục, các ngươi có thể tìm ra một cường giả tràn đầy huyết khí đi, chỉ cần dám ra đây, ta trực tiếp giết cái sạch sẽ, đạp thành máu bùn!
Mọi người đều nổi giận, khí huyết bốc lên, hận không thể lập tức quyết chiến cùng hắn, với cảnh giới cùng cấp đích thân giết chết hắn trước mặt mọi người.
“Ầm!”
Đột nhiên, trời sụp đất nứt, một cổ huyết khí cuồn cuộn mãnh liệt như đại dương mênh mông phủ xuống, một thân ảnh cao lớn xé mở hư không vọt ra.
Dáng người hắn hùng vĩ, tóc tai bù xù, để lộ ra dao động khủng bố tuyệt thế, hắn chỉ ra ngón tay như kiếm, búng về phía thạch nhân Mạc Phổ, nhanh đến mọi người đều không kịp phản ứng.
- A...
Mạc Phổ thét to, trên đầu bay ra một cỗ thanh khí, hắn bị chém rớt xuống một phần đạo hạnh, từ cảnh giới Vương của Thánh nhân vô địch hạ xuống tới cảnh giới Thánh nhân.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy người này liền lệ nóng doanh tròng, vô cùng kích động, người này có đại ân với hắn không ngờ lại chưa chết.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt, thân ảnh cao lớn bay lên vòm trời, huy động Lục Đạo Luân Hồi Quyền, khí nuốt vạn dặm, đánh tới hướng Thánh linh vô địch Ngao Mãng trên bầu trời. Khí thế chỉ có ta vô địch chưa từng có từ trước đến nay!
- A...
Trên mặt đất, Mạc Phổ kêu gào, gần như sắp điên rồi, khi không bị người chém rụng một đại cảnh giới.
- Hiện tại, ta muốn cho ngươi biết rằng, Thánh linh trong cùng cấp tính cái rắm gì!
Diệp Phàm phóng tới, hắn hiểu được ý của thân ảnh cao lớn trên bầu trời kia, muốn cho hắn quyết đấu với Mạc Phổ đều là cùng cấp Thánh nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.