Già Thiên

Chương 220: Ly Hỏa Thần Lô (*)

Thần Đồng

21/03/2013

(*) Lò lửa thần Ly Hỏa.

Một đạo sĩ trẻ trung chừng mười mấy tuổi, hai mắt có thần, tay áo phấp phới đứng lặng ở đó. Gương mặt vốn thanh tú nhưng vào lúc này trên đỉnh đầu có Sơn Hà đại ấn lượn lờ, vừa xuất trần vừa tỏa uy thế kinh nhân khiến tứ phương đều tĩnh lặng.

Đây là một khung cảnh kì dị, thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo cùng thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động sát ý trùng thiên, thân như lò lửa, đối mặt với một thiếu niên mà như lâm đại địch.

- Đốt!

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo quát khẽ một tiếng, lão ta ra tay trước, mở miệng phun một đạo tia sáng cực kỳ đẹp mắt dừng ở giữa không trung.

Cái lò lửa bằng đồng kia lại xuất hiện, trong suốt lấp lánh, từ một tấc nhanh chóng biến lớn. Trong chớp mắt cao tới trăm mét, sừng sững giữa bầu trời, tỏa ra ánh lửa cao ngất.

“Ầm ầm ầm”

Lò lửa lay động tạo nên âm thanh như biển gầm, vô cùng lớn lao khiến hai tai người ta nhức lên.

Cái nắp lò ở trên phía trên lò lửa phát sáng lấp lánh, mặc dù được làm bằng đồng nhưng lại trong suốt như pha lê ngũ sắc, có thể thấy rõ ở bên trong có ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội.

“Két”

Lò lửa di chuyển tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, nắp lò liền mở hẳn ra. Trong nháy mắt, ánh lửa xung thiên, một mảng Ly Hỏa (1) hừng hực phóng lên trời cao.

Lò lửa đứng sừng sững giữa không trung tỏa ra nhiệt độ vô cùng kinh khủng. Trên ngọn núi gần đó, một cái thác nước nhanh chóng bị bốc hơi cạn khô, sương mù mông lung tỏa ra tứ phương.

Sức nóng kinh khủng làm người ta sởn cả tóc gáy. Mặc dù ở rất xa nhưng mọi người đổ mồ hôi như mưa, tưỏng như huyết nhục sắp khô cạn, thậm chí còn có đầu tóc rất nhiều người bị bốc cháy.

Những đệ tử đứng ở đằng xa hoảng sợ, mặc dù ở ngoài nhưng chiến trường nhưng họ vẫn cảm giác được sự kinh khủng của nó. Nếu như bọn họ đứng ở gần chiến trường, sợ rằng sẽ bị hóa thành bụi bay ngay lập tức.

- Bảo vật trấn giáo qủa nhiên kinh khủng!

Rất nhiều đệ tử Ly Hỏa giáo cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng sinh ra lòng tin. Thái thượng chưởng giáo đã mang ra cả bảo vật trấn sơn rồi, nhưng nếu như vẫn không thể giết chết được người thiếu niên này, thì thật đúng là hết cách rồi.

Mái tóc bạc thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động phấp phới, con mắt nheo lại lóe lên tinh quang:

- Lò lửa trấn giáo của Ly Hỏa giáo quả nhiên làm người ta phải kinh sợ!

Lão là thái thượng động chủ của Huyền Nguyệt động mà còn cảm thán như vậy, có thể tưởng tượng được sự kinh khủng của lò lửa này, tuyệt đối là đại sát chiêu của một giáo.

Lò lửa lớn như núi bay xuống, trấp áp về phía Diệp Phàm, khắp bầu trời đều là hào quang đỏ rực! Đây là một cỗ áp lực khổng lồ, đốt hồn phách, luyện huyết nhục, thiêu rụi tứ phương!

Đạo y Diệp Phàm phần phật, ở trên không trung cất bước, đạp thiên mà lên, Sơn Hà Đại Ấn trên đầu hóa thành một mảnh ánh sáng như sơn hà mênh mông, đại khí cuồn cuộn ấn xuống lò lửa bằng đồng khổng lồ.

“Coong”

Đại ấn như trời, nện thẳng vào đồng lô, phát ra tiếng như rồng phá trường thiên, âm thanh vang vọng. Rất nhiều người hai tai trực tiếp xuất huyết như bị lợi kiếm chém qua. Cũng có không it người kêu lên thảm thiết, thống khổ che lỗ tai bị sóng âm vô hình đánh bay ra ngoài, làm tất cả mọi người sợ hãi.

Lò lửa bằng đồng trấn giáo của Ly Hỏa giáo, hỏa uy ngập trời, âm thanh cũng có thể đả thương, có lực sát thương khôn cùng!

Rốt cuộc Sơn Hà đại ấn đáng sợ đến mức nào, không ai rõ hơn Diệp Phàm. Giờ phút này, nó không thể đánh nứt được lò lửa đấy làm hắn không thể không kinh ngạc, có thể tưởng tượng được lò lửa này bất phàm.

“Ầm”

Một ngọn lửa như thác từ bên trong lò lửa phủ xuống cuốn về phía Diệp Phàm, ánh sáng đỏ đậm lan khắp vòm trời, đập vào mắt tất cả mọi người chỉ là màu đỏ rực.

- A…

Trên không, trong những đệ tử quát Diệp Phàm trước kia, có mấy người phục sức tự bốc cháy hóa thành tro tàn.

Ngọn lửa vô tận cuồn cuộn sôi trào làm cho khắp cả trời đất đều là ánh sáng màu hồng, không còn gì khác. Diệp Phàm lấy Sơn Hà Đại Ấn đặt ở trên lò lửa khổng lồ, muốn mạnh mẽ định nó ở ngay đó.

“Coong”

Hắn không lùi mà tiến, đơn độc xông vào, bàn tay màu vàng kim như cối xay không ngừng vỗ vào lò lửa.

Thanh âm chói tai vang vọng trời đất, bàn tay màu vang kim to bằng cái thớt liên tục đánh vào lò lửa, tóe lửa khắp bốn phương, ánh sáng vàng xông thẳng lên trời. Loại lực lượng khủng bố này đủ để làm những người quan chiến cảm thấy lạnh run.

“Coong”, “Coong”, “Coong”…

Diệp Phàm tựa như một cơn gió mạnh, lại nhanh như chớp giật, vây quanh lò lửa cao trăm mét, cũng không biết đã đánh bao nhiêu chưởng vào lò lửa trong suốt đó, liên tục tạo nên tiếng vang leng keng.



Thân thể hắn cực kì mạnh mẽ, cộng thêm đang thi triển Đấu chiến thánh pháp, không ai có thể biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu lực đạo, nhưng vẫn không thể phá được lò lửa.

“Coong”, “Coong”…

Bàn chưởng to lớn màu vàng đánh vào lò lửa phát ra tiếng vang động trời, từng chưởng ấn in hằn trên vách lò. Hoa văn trên lò vốn rất rõ ràng, nhưng chẳng bao lâu sau tất cả đều biến mất cả rồi.

“Ầm”

Ánh lửa cuồn cuộn, ngọn lửa bên trong lò lửa như nước trong bình trào ra phủ xuống Diệp Phàm, quả thưc có thể hủy vạn vật trên thế gian. Giờ phút này, những người quan chiến từ xa đều có cảm giác tróc da bong thịt, ngọn lửa mãnh liệt từ trong miện lô phủ xuống căn bản không thể ngăn cản.

"Oong”

Bàn tay Diệp Phàm chấn động, ánh sáng vàng tỏa ra càng thêm mãnh liệt, gần như trong suốt. Hắn dùng một thủ ấn trong Cửu Bí, tạo nên thần uy khó lường.

“Coong”

Bàn chưởng to màu vàng bằng cái thớt hướng lên trời, lập tức đánh tan hỏa diễm đang buông xuống, bàn chưởng to màu vàng đánh mạnh lên trên vách lò lửa.

Loại âm thanh này vang vọng sơn hà, truyền xa đến mấy chục dặm làm màng nhĩ muốn nứt ra. Một cái dấu hình bàn tay sâu nửa mét in hằn trên lò lửa nhưng vần như cũ không thể phá được, nó nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu.

Diệp Phàm nhíu mày, Sơn Hà đại ấn cùng ngón cái màu vàng kim đều là đại thuật sát sinh hắn thôi diễn từ Cửu Bí ra, nhưng vẫn không thể đánh nát lò lửa, điều này làm hắn kinh hãi.

Hắn sử dụng bộ pháp của lão điên, muốn phóng lên trời đánh thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo, đánh không được đồng lô hắn muốn giết người điều khiển.

Nhưng thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo từng cùng hắn dùng cứng chọi cứng, bị thương nặng nên đã đề phòng từ lâu, lão ta chỉ sợ Diệp Phàm xông thẳng đến giết chết mình,

- Hỏa hoàng (2) xuất thế.

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo hét lớn.

Từ trong lò lửa đứng sừng sững giữa bầu trời, một con hỏa hoàng lập tức lao ra, giương cánh trùng thiên, phát lửa hừng hực, dung nham cuồn cuộn như trường hà đổ về phía bầu trời.

Tiếng phượng kêu trong veo và xa xưa, xung quanh nó còn có chín chín tám mốt đạo dung nham tỏa sức nóng kinh khủng dựng đứng, trông như những thác nước lớn chảy ngược.

Hào quang đỏ rực lan khắp bầu trời, phảng phất làm cho cả hư không trở nên biến dạng. Ngọn núi xanh bên cạnh trong khoảnh khắc trở nên điêu linh, tất cả thực vật trên đỉnh núi đều trở thành tro tàn.

Tất cả đá trên đỉnh núi đều bị đốt, trở thành một lớp chất lỏng đỏ chót chậm rãi chảy xuống. Dòng dung nham theo thác nước khô cạn mà chảy xuống. Cảnh tượng này làm người ta kinh hãi, nhiệt độ nóng rực làm cho mọi người phát run lên.

Hỏa hoàng như có linh trí, phủ xuống vồ giết Diệp Phàm, chín chín tám mươi mốt dòng sông lửa cũng đồng thời tuôn trào về đây.

“Ầm”

Ngọn núi bên cạnh vừa bị nó chạm vào, lập tức bị nóng chảy, đỉnh núi cao mười mấy mét trong chớp mắt trở thành dung nham rồi bốc hơi biến mất.

Nhiệt độ kinh khủng như vậy làm Diệp Phàm phải biến sắc, hắn cảm giác được năng lượng của lò lửa này không tầm thường.

- Lên!

Sơn Hà đại ấn được Diệp Phàm nâng cao lên trời, đánh về phía hỏa hoàng.

“Ầm”

Hỏa hoàng giương đôi cánh dài bay nhanh đi, đôi cánh trở nên xơ xác, một ngọn lửa từ trong người nó phóng ra xông về bốn phương, ngọn núi vừa bị thiêu đốt đỉnh bên cạnh khi nãy lập tức bị ngọn lửa đó đốt cháy trở thành tro bụi.

- Phong!

Cùng lúc đó, thái Thượng động chủ Huyền Nguyệt động ra tay. Lão ta nắm chặt cơ hội, muốn đẩy Diệp Phàm vào con đường cùng.

Lúc Sơn Hà Đại Ấn lần thứ hai đánh về phía hỏa hoàng, lão ta xuất ra một bức tranh, trong phút chốc biến lớn bao phủ hư không.

Ly Hỏa ngập trời, Diệp Phàm lấy Sơn Hà Đại Ấn đánh giết hỏa hoàng nhưng lại bị bức tranh kia chụp xuống, giống như một thế giới bao phủ lấy vòm trời.

Bức tranh hình thành một cõi cực lạc, tỏa ra lục hút đáng sợ muốn thôn phệ hắn vào.

Diệp Phàm không sợ hãi, bàn tay to lớn màu vàng kim chấn động hư không, muốn xé tan bức tranh ma. Nhưng lúc này, đỉnh của lò lửa triệt để mở ra, toàn bộ ngọn lửa đều được thu lại, miệng lò giống như một cái hố đen thôn phệ cả trời đất.

“Ầm”

Diệp Phàm đánh về phía bức tranh ma ở phía trước, không nghĩ tới lực thôn phệ chân chính lại đến từ phía sau, hắn ta lập tức bị cái lò lửa to lớn đó hút vào.

Nắp lò có ánh sáng năm màu lưu chuyển, “loảng xoảng” một tiếng bay trở về, phong kín lò lửa trấn áp Diệp Phàm vào bên trong.



Xa xa, các đệ tử đều lớn tiếng hoan hô, cảm giác như trút được gánh nặng.

Tất cả cũng do Diệp Phàm quá mạnh mẽ, một thiếu niên đạo sĩ niên kỉ không lớn nhưng lại đáng sợ như ma quỷ, làm cho mỗi người ở đây đều sợ hãi không thôi.

- Rốt cục cũng thu kẻ này vào, nhất định phải giết, vĩnh hằng luyện hóa bên trong lò!

- Không hổ là lò lửa trấn giáo, có thể nhanh chóng thiêu thành tro bụi, trọn đời không được siêu sinh!

....

Mọi người đều thở dài một cái, Sơn Hà đại ấn của Diệp Phàm cùng với lực công kích khủng bố làm cho ai ai cũng phải sợ hãi, giờ ngẫm nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động thu hồi lại bức tranh đang che phủ bầu trời kia, thở dài nói:

- Ly Hỏa thần lô quả thực đáng sợ, mặc cho ngươi pháp lực cao thâm, cũng khó có thể chống lại.

- Đây là chí bảo trấn giáo, là đại sát khí tiền nhân lưu lại cho tông.

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo cười nói.

Trấn áp được Diệp Phàm rồi, làm cho lão ta cảm thấy yên lòng.

- Đây không phải là vật phỏng chế Thái Dương thần lô trong truyền thuyết chứ?

Thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động hỏi.

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo lắc đầu, nói:

- Vũ khí Cực Đạo... sao người thường có thể phỏng chế, đây chỉ là một phế phẩm. Nếu không, cũng không đến lượt môn phái ta có nó đâu.

"Loảng xoảng", "loảng xoảng" ...

Bỗng nhiên nắm lò trong suốt tản phát ánh sáng năm màu, rồi lật qua lật lại liên tục, cả lò lửa cũng bị chấn động.

- Không tốt, hắn muốn xông ra!

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo giật mình.

- Sao có thể như vậy? Không phải bảo vật trấn giáo của Ly Hỏa giáo kiên cố không gì không phá nổi sao? Ta chưa bao giờ nghe nói có người bị thu vào rồi, mà còn có thể xông ra ngoài.

Thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động cũng kinh hãi.

Tiếng vang rung trời, các đệ tử ở xung quanh khiếp sợ, khuôn mặt sợ hãi.

"Loảng xoảng", "loảng xoảng" ...

Nắp lò bay lên nửa mắt, suýt nữa bị đánh bay ra ngoài.

- Phong!

Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo hét lớn, Ly Hỏa mênh mông cuồn cuộn cuốn tới nắp lò.

Đồng thời, thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động cũng xuất thủ, lão ta tế bức tranh ma ra, muốn khóa lò lửa đó lại.

"Ầm"

Nắp lò bị đánh bật ra ngoài, Diệp Phàm hét một tiếng rồi xông ra.

Hai người thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo và thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động ra tay không muộn, nhưng vẫn không thể ngăn được Diệp Phàm thoát khốn.

Sau khi Đấu chiến thánh pháp - một bí thuật trong Cửu Bí được sử dụng, Diệp Phàm đã biến hóa ra mấy chục loại đại thuật sát sinh để tấn công, mạnh mẽ xông ra bên ngoài.

Lực công kích mạnh mẽ không gì sánh nổi, nắp lò buông lỏng rồi bị đánh bật ra, căn bản không phong hắn được.

-------------------------------

(1) Ly Hỏa: Một loại lửa trong tiên thiên bát quái.

(2) Hỏa hoàng: Chim phượng hoàng lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook